E&B: Strangers Ex Triệu Thanh Hà không nghĩ tới nhanh như vậy đã được hoàng đế triệu kiến, dọc đường đi trong lòng không yên. Lần thứ hai tiến vào hoàng cung, Triệu Thanh Hà vẫn không có tâm tình ngắm cảnh, cúi đầu đi theo nội thị phía sau. Triệu Thanh Hà cúi đầu theo khoé mắt nhìn thấy màu vàng hoàng kim lay động, vội vàng theo quy củ quỳ xuống bái kiến. Tuy nói đối với lễ nghi gặp mặt vô cùng không thích nhưng cũng sẽ không có đầu óc mà nghĩ tất cả đều ngang hàng. ” Thần Triệu Thanh Hà khấu kiến bệ hạ, nương nương, bệ hạ vạn tuế, nương nương thiên an.” ” Bình thân.” Âm thanh trầm trầm uy nghiêm của Minh đế vang lên, làm cho người ta kính sợ. Triệu Thanh Hà cúi đầu cung kính đứng lên, tuy là tò mò hoàng đế có cái bộ dạng gì nhưng vẫn không dám ngẩng đầu lên. ” Ngẩng đầu lên cho trẫm nhìn một cái.” Trong lòng Triệu Thanh Hà hơi lúng túng, lời này nói nghe như cảm giác đang lựa chọn mỹ nữ, có phải lát nữa còn muốn đưa tay nâng cằm hắn lên? Trong lòng nói thầm nhưng cũng nghe lời ngẩng đầu lên, nhìn thấy rõ ràng người lãnh đạo tối cao của Đại Hữu. Đại thúc đẹp trai khoảng bốn mươi tuổi, mày rậm mắt to pha lẫn khí thế trầm ổn, có chút giống với Thập Tam Vương gia, nhưng so với Thập Tam Vương gia có chút bộ dáng yêu mị lười biếng thì lại chính khí không ít, để râu cũng có vẻ ổn trọng. Minh đế nhìn thấy gương mặt non nớt của Triệu Thanh Hà cũng nhịn không được giật mình, Nghiêm phi thấy vậy mỉm môi cười nói: ” Thần thiếp lần đầu tiên nhìn thấy Triệu đại phu cũng có chút không thể tin được, chưa bao giờ gặp đại phu trẻ tuổi như vậy, còn sợ không làm được gì đâu. May mà nghe theo lời Hoảng nhi nói, nếu không tiểu bạch không biết có còn sống không.” Minh đế khẽ gật đầu, lại hỏi: ” Đã học y thuật mấy năm?” Triệu Thanh Hà châm chước một lát, cẩn thận nói: ” Từ lúc nhận thức chữ viết thì đã thích đọc sách y, cho nên tính đến nay cũng đã hơn mười năm.” Minh đế nâng mi, ” Nghe ngươi nói vậy là tự mình học thành tài?” Triệu Thanh Hà hàm hồ nói: ” Quả thật không có đứng đắn bái sư.” Hắn cũng không phạm vào tội khi quân, hắn quả thật không có bái sư phó, mặc kệ là theo ông ngoại học hay học ở đại học, cũng không như ở thế giới này chính nhi bát kinh* [ đứng đắn, nghiêm túc ] bái sư qua. Về phần Minh đế nghĩ như thế nào thì không liên quan đến hắn. Minh đế với Nghiêm phi hơi hơi kinh ngạc, dù sao ở đây là y thuật hay nghề nghiệp khác đều phải nhờ đến sư phụ dạy dỗ, nếu không sẽ khó mà nắm giữ căn cơ, không ngờ được Triệu Thanh Hà đúng là tự học thành tài, y thuật còn cao siêu như thế. Nhưng thế gian này không phải chi có mỗi Triệu Thanh Hà là thiên tài, có người trời sinh liền am hiểu riêng một kỹ năng, bởi vậy không có gì đáng nghi hoặc. Minh đế lại hỏi thêm mấy vấn đề, Triệu Thanh Hà đề nhất nhất trả lời. Tuy nói trước khi nhìn thấy hoàng đế Triệu Thanh Hà có chút khẩn trương, đến khi thật sự nhìn thấy cũng chẳng có gì, trừ bỏ ngôn ngữ cẩn thận hơn bình thường, không có lộ ra khiếp sợ, khiến cho Minh đế có chút thưởng thức. ” Ngươi là xé bụng con chó này ra lấy đi dị vật?” Dù là đã biết được nhưng Minh đế vẫn muốn giáp mặt hỏi xác nhận. Triệu Thanh Hà gật đầu, ” Ở trên người con chó mở ra lỗ hỏng khoảng ba tất, thần một hồi nữa sẽ thay thuốc, hoàng thượng có thể tận mắt nhìn một cái.” Minh đế lập tức hứng trí, lập tức mệnh Triệu Thanh Hà thay thuốc. Trong cung đồ vật chuẩn bị đầy đủ hết, trước đó còn dặn dò cẩn thận cho cung nữ chuyên chăm sóc, nên ăn gì uống cái gì được, phương thuốc hạ nhiệt tiêu độc đều ứng phó đầy đủ hết. Triệu Thanh Hà dùng nước tiêu độc rửa sạch tay, lúc này mới bắt đầu thay thuốc. Triệu Thanh Hà lấy mảnh vải mở ra, Minh đế quả nhiên thấy rõ ràng đường khâu, còn nhìn thấy cả đường chỉ khâu lại giống như hình con rết, Nghiêm phi nhìn đến không khỏi thở hốc vì kinh ngạc. Nếu trước đó còn có hồ nghi, hiện giờ hoàn toàn tin. Minh đế cũng nhịn không được cảm thán: ” Thế gian thật đúng là có thần kỹ này, Triệu ái khanh quả là Hoa Đà chuyển thế.” Triệu Thanh Hà khiêm tốn nói: ” Là do con chó nhỏ này phúc lớn mạng lớn, công chúa chăm sóc lại tốt cho nên con chó này tuy nuốt phải dị vật nhưng không tạo thành nhiều thương tổn bên trong. Cho dù lúc đó có đại phu thủ pháp không ổn cố ép mạnh dị vật ra nhưng cũng đã làm bị thương vài chỗ, may mắn dạ dày không bị thủng nên khoang bụng không bị ô nhiễm. Nếu không thần cho dù có khả năng mổ bụng phá bụng không chết, nhưng cũng khó cứu được tính mạng của nó. Đây là do mạng con chó nhỏ này chưa đến hồi tuyệt, công chúa phúc khí, ông trời phù hộ.” Triệu Thanh Hà bất động thanh sắc đâm Liêu Ứng Hoài một dao, tuy chưa chắc có tác dụng gì nhưng chuyện này chắc chắn sẽ được ghi nhớ, đến cuối cùng giống như cỏ dại mọc lan tràn khó mà tiêu diệt hết. Nghiêm phi lúc này cũng không khỏi oán giận nói: ” Mấy lão thất phu kia làm lung tung, đem tiểu bạch hành hạ quá mức mà nửa điểm tác dụng cũng không có, làm cho Bội nhi bị khóc vì hoảng sợ.” Quả nhiên, Minh đế mặt nhăn mi đầu, vẻ mặt bất mãn. Thú y Đại Hữu y thuật lạc hậu là chuyện Minh đế đã sớm biết, cho nên mấy năm nay mới mời thú y ở nước khác đến dạy. Mà mấy lão thất phu này ngồi vị trí này lâu như vậy cũng không có một chút tiến bộ, làm cho người nước hắn bị cười nhạo, điều này khiến cho Minh đế đã có bất mãn, hiện giờ càng sâu. Triệu Thanh Hà giả lòng tốt nói: ” Cũng là bọn họ muốn vì công chúa phân ưu, cho nên mới không biết đúng mực, còn thỉnh hoàng thượng thứ tội.” Minh đế hừ lạnh, ” Mấy lão thất phu đó tranh công so với người khác đều nhanh, chữa bệnh nửa điểm dùng không được.” Triệu Thanh Hà không đáp lại, cúi đầu lẳng lặng đứng ở một bên. Minh đế lai hỏi: ” Nếu là người nuốt phải dị vật, có thể giống như con chó này mổ bụng phá bụng lấy ra dị vật được không?” Triệu Thanh Hà gật đầu nói: ” Có thể, nhưng mà giải phẫu tỷ lệ phiêu lưu lớn rất, ví dụ như con chó này vừa làm xong giải phẫu trong vòng ba ngày cũng chưa thoát khỏi nguy hiểm. Cho nên nếu không vạn bất đắc dĩ cũng không nên làm vậy, mặc kệ là người hay súc vật đều như thế.” Minh đế lập tức có chút hưng phấn, có thể giải phẫu cho súc vật cũng chẳng tính là gì, có thể làm cho người mới không đồng nhất bàn! Chuyện này chỉ có Hoa Đà tái thế mới có tuyệt kỹ như vậy, về sau có hắn còn lo gì không được việc. ” Triệu ái khanh có thể giải phẫu cho người không?” Triệu Thanh Hà cười lắc đầu, ” Thần chỉ là thú y, đối với cơ thể người không quen thuộc. Tuy nói cả người lẫn vật có điểm chung, nhưng mà giải phẫu này cần phải hiểu biết cực kỳ kết cấu cơ thể người, như vậy mới có thể đảm bảo lúc động dao không có sai sót. Giải phẫu nặng một dao nhẹ một dao đều là liên quan đến mạng sống, cho nên thần chỉ làm được giải phẫu cho gia súc không làm cho người được.” Minh đế có chút thất vọng, Nghiêm phi tò mò hỏi: ” Nếu có thể hiểu biết cơ thể người thì có thể học tập y thuật này, có thể mổ bụng phá bụng được?” Đôi mắt Minh đế lại sáng lên, phải a, nếu là như vậy chẳng phải là ổn thoả sao! Triệu Thanh Hà dừng một chút mới mở miệng nói: ” Chỉ có lý luận khó mà xác định được, nhưng thần nói cũng không được cái gì, còn phải xem ý kiến nhân y.” ” Chuyện này có đáng gì, chỉ cần chọn ra nhân y cùng ngươi học là được, nếu thật sự là dùng được thì đó chính là chuyện tạo phúc cho thiên hạ. Triệu ái khanh có tài nghệ như vậy nên thu nhiều đồ đệ, nhiều truyền thụ những người này mới là.” Trong lời nói của Minh đế lộ ra cường thế không cho cự tuyệt, ở thế giới này không ít đại phu không muốn đem học thức của mình chỉ dạy người người khác, phần lớn đều giấu diếm chỉ sợ dạy đồ đệ chết đói sư phụ. [ dạy đồ đề chết đói sư phụ: một người làm –> cung ít cầu nhiều, nhiều người làm —> cung nhiều cầu ít ; nhiều người thì bớt việc ấy mà ] Minh đế nói như vậy là có chút ép buột, nhưng là đối với người khác mà thôi, bản thân Triệu Thanh Hà không có chút áp lực, thậm chí còn là đang chờ câu nói này. Triệu Thanh Hà chắp tay nói: ” Thần thân là bác sĩ thú y tất nhiên là nguyện ý đem học thức cả đời mình truyền dạy cho người, nếu nhân y muốn học thần cũng sẽ vui lòng chỉ giáo. Nhưng mà chuyện giải phẫu này là liên quan đến tính mạng, khi chọn lựa đồ đệ thần sẽ phải thêm cẩn thận, nếu không đưa tới người lỗ mãng thì không phải là chữa bệnh nữa mà là sát hại tính mạng.” Minh đế gật đầu, ” Triệu ái khanh cẩn thận như vậy rất tốt, như vậy đi, ngự y thái y viện cũng coi như dùng được, ta bảo bọn họ chọn vài người thông minh đến học tuyệt kỹ ở ngươi, như thế nào?” Lời nói nghe như đang thương lượng nhưng ngữ khí cũng không chấp nhận thoái thác. [ kiếm cớ từ chối/ đưa đẩy ] Triệu Thanh Hà nói: ” Hoàng thượng uy nghiêm, phân phó xuống tất nhiên ai cũng thuận theo. Nhưng việc học y thuật này không thể miễn cưỡng được, thần lại không phải là nhân y, mà nhân y từ trước giờ luôn xem thường thú y, chỉ sợ gặp phải người phục tâm không phục, nếu người khác không tin thần thì sợ là sẽ không tận tâm học. Thần cho là, hiện giờ thần trị cho con chó nhỏ này cũng coi như đánh ra chút danh tiếng, người có tâm tất sẽ tới cửa bái sư, người như vậy không chỉ tin tưởng thần mà còn lớn gan hiếu học. Sau này học được càng dễ thành công, bản thân cũng sẽ chủ động đi nghiên cứu làm thế nào có thể sử dụng trên thân thể người.” Minh đế không nói cái gì, Nghiêm phi lúc này cũng nói: ” Thần thiếp cho là Triệu đại phu nói rất đúng, thầy thuốc cũng có phân biệt, ngay cả chữ viết quy tắc cũng không giống, vẫn chớ miễn cưỡng mới tốt. Nếu thật sự là nghĩ muốn học, nghe đến tuyệt kỹ này của Triệu đại phu thì sẽ tự mình đến cửa bái sư mới thích hợp.” Minh đế lúc này mới đồng ý, ” Vậy y theo lời Triệu ái khanh đi, hi vọng Triệu ái khanh chớ cô phụ sự kỳ vọng của trẫm. Truyền thụ người khác, tạo phúc thiên hạ, mới là phẩm đức của thầy thuốc.” Triệu Thanh Hà vội vàng quỳ xuống, ” Thần tất sẽ không cô phụ tín nhiệm của hoàng thượng.” Minh đế rất vừa lòng, ” Đứng lên đi, ban thưởng toà.” [ thưởng cho ghế ngồi ] Đây chính là thiên đại ân sủng, mà ngay cả Nghiêm phi đều hơi hơi giật mình, không khỏi tăng thêm vài phần kính trọng đối với Triệu Thanh Hà, không ngờ hoàng thượng lại coi trọng Triệu Thanh Hà như vậy. ” Trẫm mới nhìn thấy miệng vết thương của con chó này là dùng chỉ khâu lại, đây là sao?” Triệu Thanh Hà giải thích: ” Như vậy sẽ làm cho miệng vết thương dễ khép lại hơn.” ” Người cũng dùng được.” ” Dùng được.” Triệu Thanh Hà nói chắc chắn, hoàng đế đối với việc này tò mò cũng không phải là không có mục đích, nghĩ nghĩ mở miệng nói, ” Đối với miệng vết thương đơn giản thì thần cũng có thể thao tác một hai, cho nên Thường tướng quân từng cùng thần đạt thành hiệp nghị, bảo thần chỉ dạy một ít thầy thuốc chuyên môn xử lý ngoại thương, để khi lên chiến trường có thể trị liệu cho nhiều tướng sĩ bị thương. Như vậy, thầy thuốc chỉ cần nắm giữ kỹ thuật xử lý ngoại thương là được, so với bồi dưỡng thầy thuốc thì đơn giản hơn nhiều, chỉ cần qua thời gian ngắn là có thể xuất sư. Vốn là Thường tướng quân tính toán đợi sau khi con chó nhỏ này lành bệnh, chứng thật y thuật của thần mới cùng hoàng thượng đề cập đến. Hiện tại thần nghe hoàng thượng nói, liền nhịn không được mở miệng nói.” Minh đế nở nụ cười, ” Tiểu tử này không ngờ xuống tay nhanh vậy.” Không biết là Triệu Thanh Hà lỗi giác hay không, tổng cảm thấy được ánh mắt của Minh đế nhìn hắn có chút ái muội, lời này càng lộ ra quỷ dị. ” Việc lợi quốc lợi dân như vậy, trẫm sao lại không chuẩn. Việc này để hai người các ngươi tự mình lo liệu, cần cái gì thì kêu hỗn tiểu tử kia trình báo là được.” Ngữ khí của Minh đế rõ ràng trở nên sang sảng không ít, Triệu Thanh Hà liên tục khen ngợi Minh đế anh minh, Minh đế tâm tình cực tốt lại ban cho Triệu Thanh Hà không ít đồ vật, khi Triệu Thanh Hà ra cung miệng cảm tạ muốn lệch hàm. ” Triệu Thanh Hà này đúng thật là có hai tay.” Minh đế vuốt ve đầu tiểu bạch, coi như vô tình nhàn thoại nói ra. Nghiêm phi cười nói: ” Cũng không phải sao, hiện tại Hoảng nhu còn ồn ào đi theo bên cạnh hắn học y thuật, mấy ngày nay an phận không ít.” Minh đế nâng mi, ” Nga? Hoảng nhi còn có hứng trí này?” Nhắc đến đệ đệ ruột của mình, nét mặt Nghiêm phi lộ ra sủng nịch, ” Hoảng nhi là tính tình của tiểu hài tử, chẳng qua lại là coi như chơi đùa thôi. Nhưng mà mặc kệ là chuyện gì, có thể làm cho hắn an phận chính là chuyện tốt, hắn bị làm hư cả ngày chơi bời lêu lổng, chỉ sợ vô ý gây ra chuyện.” Minh đế gật gật đầu, cũng không thật sự cho là Nghiêm Hoảng là dạng không thích làm công tử an nhàn lại bị não rút đi làm thú y, ” Trách không được tiểu bạch là nuôi ở Nghiêm phủ.” Nhắc tới chuyện này, Nghiêm phi không khỏi nổi giận, đột nhiên xoay người một cái quỳ gối trước mặt hoàng đế, ” Hoàng thượng, thỉnh hoàng thượng giúp thần thiếp làm chủ cho Bội nhi.” Hoàng đế kinh ngạc, ” Đây là chuyện gì, còn không mau mau đứng lên.” Hốc mắt Nghiêm phi ửng đỏ, nước mắt ở hốc mắt không tự giác mà rơi xuống, một bộ muốn khóc lại ra vẻ kiêng cường cố ép. Mặc dù không còn là thiếu nữ xuân xanh, nhưng lại xinh đẹp động liêu nhân, vẻ đẹp động lòng người không có ngôn ngữ nào diễn tả được, khiến cho hoàng đế không kiềm được đau lòng không thôi. Nghiêm phi không phải là nử tử nhu nhược động một chút là khóc, ngẫu nhiên nhìn thấy bộ dáng như vậy, khiến cho tâm hoàng đế cong ngứa. Một phen đem Nghiêm phi kéo vào trong lòng, ôm chặt người nàng, nói: ” Là ai dám làm cho Phù nhi của trẫm thụ uỷ khuất lớn như vậy?” Nghiêm phi nghẹn ngào chậm rãi nói: ” Có ai mà không biết con chó nhỏ này là sủng vật Bội nhi yêu thương nhất, Triệu đại phu dốc hết sức lực cứu giúp lại có người cố tình không muốn để yên nên cố tình hại tiểu bạch. Tuy chỉ là một con chó nhỏ nhưng rõ ràng là không đem Bội nhi không đem thần thiếp để vào mắt.” Minh đế nhíu mày, ” Lời này có nghĩa là sao?” Nghiêm phi đem chuyện ngày đó nói hết cho Minh đế biết, ” Đang tốt thì sao lại có nhiều chuột chạy đến như vậy? Nghe nói bây giờ còn đánh chưa xong đâu, chuyện này nếu không có người cố ý làm, thần thiếp vô luận như thế nào cũng không tin tưởng.” Chuột là dễ dàng mang đến dịch bệnh nhất, Minh đế cũng rất rõ. Đại Hữu bởi vì dịch chuột làm hại mà từng có một thành chết vô số người. Tuy việc này không đến mức đó nhưng khi nãy Triệu Thanh Hà đã nhấn mạnh, vừa mới giải phẫu xong rất dễ dàng bị bệnh dịch xâm hại, cần cẩn thận chăm sóc, mà những con chuột lại đúng lúc xuất hiện quả thật kỳ quái, hoàng đế trải qua bao nhiêu sự kiện mưu tranh ám hại nào có đạo lý không hiểu. Nghiêm phi lau nước mắt, thở dài: ” Thần thiếp vốn không muốn quản việc này, nhưng mà thật sự là ức hiếp người quá đáng, dù sao đó cũng là sủng vật của Bội nhi, rõ ràng là không đem Bội Nhj cùng thần thiếp để vào mắt, xin thỉnh hoàng thượng vì Bội nhi vì thần thiếp làm chủ.” Minh đế chau mày, một bên trấn an Nghiêm phi nói: ” Phù nhi chớ thương tâm, trẫm tất sẽ điều tra rõ chuyện này, trả lại một cái công đạo cho nàng với Bội nhi.” ” Đa tạ hoàng thượng, Bội nhi thật may mắn có ngài là phụ hoàng yêu thương nàng như vậy.” Nghiêm phi thu hồi nước mắt, lại bày ra bộ dáng kiều mị thiện lương am hiểu ý người. Minh đế nhìn thấy tâm liền nóng, đêm đó ngủ lại trong cung Nghiêm phi. Triệu Thanh Hà không biết chuyện phía sau đó, chính là không lâu sau được hoàng thượng ban cho hắn một toà viện lớn để làm việc, không chỉ như thế còn an bài thị vệ canh ở cửa. Sân ở đây so với trước còn lớn hơn, còn là tới hai cái sân khi bước vào, còn có nơi chuyên môn nghỉ tạm, làm việc nghỉ ngơi đều tốt. Theo như lời Đương quy nói viện này lớn hơn nơi của bác sĩ thú y khác nhiều, có thể thấy được sự tin tưởng của hoàng thượng đối với hắn. Hiện giờ mục mã giam không ít người nhìn ra hướng gió, không ít người tới cửa bái phỏng nhưng đều bị Đương Quy cản lại. Lúc trước khinh thường liếc mắt, hiện giờ lại lắc lư đến đây, trên đời làm gì có chuyện tiện nghi như vậy, ít nhất cũng phải cho đợi vài ngày đi. Phòng thí nghiệm giải phẫu còn chờ bố trí, quả thật không thể để người khác vào, cho nên Triệu Thanh Hà ngầm đồng ý hành vi này. Toà nhà lớn này trực tiếp giải quyết vấn đề chổ ở của Triệu Thanh Hà, tuy nói nhà bọn họ thuê không tính là đắt nhưng cũng là con số chi không nhỏ, hiện giờ lại tiết kiệm được một số. Nơi này phòng nhiều, Triệu Thanh Hà để cho mấy người Chu Lộ dọn đi vào, khiến bọn họ cực kỳ vui sướng. Nhất là Lữ Song Nguyên, hắn hiện giờ không cùng một khối với bạn cùng phòng, hơn nữa thần kỹ của Triệu Thanh Hà bày ra, danh chấn kinh thành, hắn bị vị chua trong phòng làm cho ê răng. Nếu chỉ là mấy lời nói khí chua thì thôi, có đôi khi còn dùng đến vài thủ đoạn không từ. Lữ Song Nguyên không thích cùng người phân tranh, nhưng cũng rất ghét ở trong hoàn cảnh như vậy. Hiện giờ thì tốt rồi, không chỉ có thể rời xa mấy người này, còn có thể một mình một phòng ở. ” Viện này thật sự là rất tốt a! Ta cũng muốn đến ở lại.” Nghiêm Hoảng chạy loạn khắp nơi, lại vung tiền bố trí nơi này. Nếu không có Triệu Thanh Hà ngăn cản, hắn sẽ đem hết tất cả đi đổi mới, mấy thứ đặt mua ở sân bên kia coi như là ném đi không quan tâm. Tuy là có tiền, nhưng không thể lãng phí như vậy. Nghiêm Hoảng còn vì thế không vui, nói mấy thứ kia cũng bị ít nhiều con chuột đi qua, thật ghê tởm. Triệu Thanh Hà cũng không để ý tới hắn, đệm chăn linh tinh thì thôi, bị cắn đến tan nát, không cần thì không cần, nhưng mà giường gỗ cũng không thể ném a, hắn tuy không hiểu nhưng cũng biết gỗ này thật sự quý. Triệu Thanh Hà vội ngăn cản, ” Đừng, ta cũng không muốn buổi tối khuya bị ca ngươi liên hoàn sát.” Nghiêm Hoảng chu cái môi, ” Ca ta mới không có hung vậy đâu.” Triệu Thanh Hà ha ha hai tiếng, bộ dáng ngươi lừa quỷ hả, không thèm để ý đến hắn nữa. Nghiêm Hoảng sờ sờ cái mũi, nhìn đến cái cổng cảm thấh được thiếu cái gì, ” A! Ngươi không đặt tên cho toà viện này đi?” Triệu Thanh Hà ngẩn người, ” A? Đây không phải toà viện của ta, không nên làm vậy a?” Nghiêm Hoảng trợn trắng liếc hắn một cái, ” Hiện tại ngươi ở đây, ngươi có tư cách đặt tên, nghĩ ra một cái tên phải cho thật đặc biệt vang dội!” Triệu Thanh Hà gãi gãi đầu, nghĩ nửa ngày mới nghẹn ra một câu, ” Hồi Xuân Đường?” Nghiêm Hoảng bĩu môi, ” Tên này quá thông dụng, kinh thành có ít nhất mười nhà Hồi Xuân Đường. Huống hồ nơi này còn là chỗ ở của ngươi, kêu như vậy không ổn.” Triệu Thanh Hà thật sự suy nghĩ, ” Vậy gọi là gì? Ta nhất thời nghĩ không ra a.” Nghiêm Hoảng sờ cằm, ” Kêu Uy Chấn cư như thế nào?” Triệu Thanh Hà co giật khoé miệng, ” Nơi này của ta không phải tiêu cục.” Hai người ngốc ngốc suy nghĩ nửa ngày không nghĩ ra được cái tên khiến cả hai vừa lòng, chỉ có thể trước để qua một bên. ” Kêu Thanh Viên đi, thanh xuất vu lam thắng vu lam*, lại có một chữ cùng âm với tên của ngươi.” Thường Đình Chiêu nghe Triệu Thanh Hà nói, sau đó gợi ra. [ Thanh xuất vu lam thắng vu lam: trò giỏi hơn thầy; hậu sinh khả uý ] Triệu Thanh Hà lập tức đánh nhịp, ” Này được, đơn giản lại giàu ý nghĩa.” Thường Đình Chiêu quệt mồm, đòi phải được thưởng, Triệu Thanh Hà không chút keo kiệt hung hăng hôn hắn một ngụm, nhất thời lại lăn giường với nhau. Xong xuôi chuyện riêng lại bắt đầu nói chuyện chính sự, Triệu Thanh Hà nói: ” Ta đã nói với hoàng thượng chuyện ban y tá, viện này cũng đủ lớn có thể thu nạp không ít người, chúng ta có thể bắt đầu rồi.” Thường Đình Chiêu giúp Triệu Thanh Hà nhu nhu thắt lưng, nói: ” Ân, hôm nay hoàng thượng đã triệu ta vào cung thương lượng, tiền cũng đã vào đến trong tay ta.” Triệu Thanh Hà trợn to mắt, ” Nhanh như vậy?” Thường Đình Chiêu cười nói: ” Chuyện khác còn có thể hồ đồ nhưng chuyện này thì không được, bây giờ Tây Nhung đang rục rịch, nếu không phải có vài chuyện vặt vãnh chưa giải quyết, hoàng thượng hận không thể để ta lập tức xuất binh.” Triệu Thanh Hà hiện tại đã không phải chuyện gì cũng không biết, lúc này đối với chuyện trong triều cũng biết một chút. Trong triều đình không phải ai cũng ủng hộ chủ chiến, bên này thì thôi, bên chủ chiến thì vì lợi ích mà khắc khẩu. Một lần chiến tranh tuy hao phí tổn thật lớn, nhưng cũng làm hầu bao không ít người vì chiến công mà mập mạp lên. Cho dù là hoàng đế cũng không thể tuỳ tiện làm bậy, vì cân bằng lợi ích nơi nơi, hoàng đế bây giờ cũng rất đau đầu. Triệu Thanh Hà lại hết sức cao hứng, ” Chỉ sợ còn phải tranh cãi thêm, vừa lúc cho ta thêm thời gian sung túc. Nhưng mà bây giờ phải định nhanh chuyện dược liệu ra, nếu đợi xuất chinh mới lo chỉ sợ phí tổn vượt gấp mấy lần. Ta tuy là thú y, nhưng cũng hiểu biết dược liệu ra vào, dược liệu nhân y ta cũng có thể giám sát.” Động tác trên tay Thường Đình Chiêu dừng lại, vẻ mặt không ngờ. Triệu Thanh Hà khó hiểu, ” Làm sao vậy? Việc này ngươi không làm chủ được sao?” ” Có phải cảm thấy ta thật vô dụng?” Thường Đình Chiêu có chút uể oải nói, hắn là thống lĩnh toàn quân nhưng không phải chuyện gì cũng hiểu biết. Mà ngay cả chuyện dược liệu liên quan đến tính mạng cũng không thể tự tiện làm bậy, thực làm cho người ta cảm thấy nín thở. Triệu Thanh Hà ôm thắt lưng hắn, ” Cho dù là hoàng đế cũng không phải chuyện gì cũng tự mình làm được, nhưng việc này vô luận thế nào cũng không để những người kia xử lý. Dược liệu cũng quan trọng giống như vũ khí với lương thảo, nếu là có đường rẻ cũng có thể làm cho toàn quân bị diệt.” Triệu Thanh Hà xem tivi với thư tịch không phải là xem vô ích, từng có ít nhiều chiến dịch bởi vì dược liệu cung ứng khổng đủ hoặc là lẫn vào độc dược của những kẻ lòng dạ hiểm độc mà làm cho thương vong thảm trọng. Hiện tại là thời kỳ vũ khí lạnh, hợp lại chỉ có một đường sống chết, dược vật lại cực kỳ trọng yếu, không thể có đường rẻ giữa chừng. Thường Đình Chiêu chắc chắn nói: ” Ta đã bố trí không sai biệt lắm, lại cho ta thêm ít thời gian ta sẽ sắp xếp thoả đáng. Việc này ta sẽ không để cho người ngoài nhúng tay.” Triệu Thanh Hà oán hận nói: ” Đám sâu mọt này thật là đáng chết, lại nói, cái kẻ thả chuột hôm đó có bắt được không? Có thể mượn chuyện này xử lý bọn họ không?” Đáy mắt Thường Đình Chiêu toát ra khí lạnh lẽo, tuy không muốn nhưng cũng thành thật nói: ” Bọn họ chạy không khỏi, việc này tất sẽ có người trả giá lớn, chỉ là muốn diệt tận gốc không dễ dàng. Căn cơ của bốn vị bác sĩ thú y đã sâu, lại có bộ tộc hoàng hậu làm chỗ dựa, hiện tại chiến sự tới gần…” Thường Đình Chiêu không nói hết câu, Triệu Thanh Hà cũng hiểu biết được. Trách không được đám thú y này lại kiêu ngạo như vậy, quả nhiên sau lưng có chỗ dựa vững chắc như thế. Chẳng qua ngẫm lại cũng đúng, con sâu mọt chân chính được dưỡng béo không phải là người trực tiếp tiếp xúc, mà là nhân vật đứng phía sau. Bộ tộc hoàng hậu trước đó chẳng là gì, tài lực không hùng hậu bằng Nghiêm phi, người trong tộc lại không biết buôn bán gì, chỉ có thể tìm đủ thủ đoạn dưỡng béo bản thân. Cứ nhìn coi Hạ Quang Dự lúc trước dựa bám tính kế Nghiêm Hoảng cũng đủ biết bộ tộc này đức hạnh là cái gì. Chiến sự gần đến chính là thời điểm dưỡng béo mập hầu bao của mình, lúc này muốn chém rớt đám người này quả thật không dễ dàng. Đây chính là mẫu nghi một quốc gia, bọn họ làm sao chống cự được, Triệu Thanh Hà có chút uể oải, ” Vậy không có cách nào sao?” Thường Đình Chiêu cười nói: ” Nếu là trước đó thì phiền toái, nhưng hiện tại có ngươi lại khác. Ngươi không chỉ có biết được việc này còn có thanh danh được truyền ra ngoài, lộ diện trước mặt hoàng thượng, việc này chỉ là sớm muộn mà thôi. Chuyện khác ngươi đừng xen vào, ngươi chỉ cần làm chuyện ngươi am hiểu, việc ngươi lo lắng ta sẽ xử lý sạch sẽ. Trong khoảng thời gian này ngươi phải chép ra dược liệu cần lưu ý, đến lúc đó có thể trực tiếp dùng tới.” Triệu Thanh Hà nhất thời yên tâm lại, ” Được, ta sẽ định ra vài phương án, nếu gặp dược thương nâng giá ta có thể tuỳ thời đổi mới. Hừ, ta nhìn không được đám người phát quốc nạn tài, vừa lúc mượn cơ hội cho bọn họ tán gia bại sản!” Trong ánh mắt Triệu Thanh Hà toát ra ngoan lệ, lần này xuất chinh không phải xâm lược mà là tự vệ. Tây Nhung kéo quân xâm phạm biên cương đã làm hại không ít dân chúng mất đi thân phận trôi dạt khắp nơi, Thường Đình Chiêu xuất quân trấn áp đây là vì quốc vì dân. Nếu có người thời điểm này còn không thấu hiểu, muốn nhân cơ hội nâng giá kiếm được đồng tiền bẩn thỉu hiểm độc, vậy hắn cũng không khách khí. Nếu trước đó Triệu Thanh Hà không dám khí phách như vậy, dù sao hắn dù cho có tính toán chi tiêu tỉ mỉ thế nào thì chút dược liệu vẫn phải có, khó có thể nhờ người tìm. Nhưng hiện tại không giống, phía sau hắn có thổ hào Nghiêm Hoảng, có người như vậy chống đỡ hắn muốn lật ngược thị trường không có gì khó khăn. Mấu chốt là Nghiêm Khác không phải ngọn đèn hết dầu, hắn phải tìm thời gian cùng người này bàn tính thương lượng có khi gợi lên hứng thú. Nếu làm tốt, còn có thể kiếm một số. Thường Đình Chiêu hung hăng hôn hắn một ngụm, ” Ta thích ngươi dứt khoát như vậy, yên tâm làm tận lực đi, Nghiêm Khác không được thì còn có Thập Tam Vương gia.” ” Thập Tam Vương gia?” Triệu Thanh Hà quên mất cái người tính tình cổ quái này. Thập Tam Vương gia thật đúng là người nhàn tản rong chơi, mặc dù là đứng đầu Thái Bộc Tự nhưng khó mà tìm thấy bóng dáng, nghe nói hở một chút là chạy đi thâm sơn lão lâm gì đó đi tìm độc vật. Thường Đình Chiêu khẽ mỉm cười, ” Vương phi nhà Vương gia mới thật là diệu thiên hạ.” [ già thiên chi nhật diệu thiên hạ giản giới :cùng là một dạng người, nhưng không đồng dạng sự việc ; ý trong câu nói Vương phi không phải là giống như người thường có thể so sánh ] Triệu Thanh Hà hí mắt nguy hiểm, ” Ngươi không nhắc ta cũng quên mất người này.” Thường Đình Chiêu xoa bóp mũi hắn, ” Khí chua thật lớn, ta không phải mới nghĩ đến sau. Mẹ ruột Thập Tam Vương phi là con gái nhà thương nhân, Thập Tam Vương phi cũng học được một tay bàn tính, làm sinh ý hết sức lợi hại, không ít cửa hàng nổi danh tại kinh thành này do hắn mở. Còn có người từng nói vui, Thập Tam Vương gia là phải nhờ Thập Tam Vương phi nuôi. Thập Tam Vương phi tuy rất hiếm xuất hiện trước mặt người khác nhưng khắp mặt sinh ý đều có bóng dáng của hắn. Có một năm thiên tai, Thập Tam Vương gia liền bày ra thủ đoạn làm cho đám thương nhân buôn gạo lòng dạ hiểm độc lột sạch áo cũng phải bồi vào. Ngươi nếu tìm hắn hợp tác, đám thương nhân dược liệu nham hiểm này coi như hạ bút thành văn rồi.” ” Nga? Nghe vậy Vương phi này rất có bản lĩnh.” Đại Hữu coi thường thương nhân, Thập Tam Vương phi lại cực kỳ am hiểu nhưng Thập Tam Vương gia còn tận lực duy trì, đôi phu thê này đúng là phối hợp cực kỳ ăn ý, nhưng mà nghe đồn như vậy không biết là diễn trò hay là thật tình thật lòng. Điều này làm cho Triệu Thanh Hà đối với vị Vương phi này vô cùng kinh ngạc, không biết là hạng người gì. Thường Đình Chiêu ở bên tai Triệu Thanh Hà dụ dỗ nói: ” Chờ ngươi gả cho ta, vậy thì có thể cùng hắn thân cận, đến lúc đó chẳng phải sẽ biết sao.” Triệu Thanh Hà liếc mắt, ” Vì sao phải chờ sau khi ta gả cho ngươi, hiện tại không được sao?” Thường Đình Chiêu cười nói: ” Cho dù ta không ngại, Thập Tam Vương gia lại ngại a.” Triệu Thanh Hà bĩu môi: ” Đều là nam nhân…” Thường Đình Chiêu trực tiếp ngắt lời: ” Cho nên càng nguy hiểm.”