Thứ Xuất Thứ Xuất
Chương 68
Edit: Hắc Phượng Hoàng
Trong phòng bởi Dung Nghi trầm mặc mà trở nên rất yên tĩnh. Không bao lâu, Dung Nghi từ trong trầm tư tỉnh lại, không đợi mọi người phản ánh, đoạt lấy Tiết di nương từ trong tay Hướng ma ma, vừa bước nhanh đi ra ngoài, vừa hô với La Y: “Chờ ta quay lại nói với nàng.”
Lúc mọi người đang ngây người, Tiết di nương đã biến mất ở cửa. La Y tức phát run, cắn răng nghiến lợi nói: “Bảo tên khốn kia cút ra ngoài, vĩnh viễn đừng trở về!” Ném chuột sợ vỡ đồ hả? A phi! Xem bộ dáng vài năm nay tình tình quá tốt, làm cho người ta sinh ra ảo giác rồi! Quả thật, cho dù bây giờ đang nổi nóng, nàng cũng không trực tiếp làm thịt Tiết di nương được. Nhưng mà, tuyệt đối không gây trở ngại nàng ném người đàn bà chanh chua kia về Hầu phủ nhốt cả đời! Nàng chú ý nhân quyền, một đám hếch mũi lên mặt. Đã quên thủ đoạn lúc trước của nàng rồi đúng không? Hung ác cầm chén trà ném xuống đất dập nát.
Dung Nghi đang mở trói giúp Tiết di nương nghe được động tĩnh chính phòng, cũng kinh ngạc một chút. Âm thầm cười khổ, lúc này không biết phải dỗ dành bao lâu đây. Vừa gia tăng tốc độ, vừa nói Tiết di nương: “Di nương người ầm ĩ đủ chưa? Cho dù là lão thái thái cũng chưa từng cho phu nhân không còn mặt mũi như vậy đâu? Phu nhân đã từng đi tìm vài vị tẩu tử phiền toái chưa?”
”Ngươi cũng chê ta?” Tiết di nương khóc.
”Di nương!” Dung Nghi nghiêm mặt nói: “Sau này nàng dùng tông pháp, đến lúc đó con cũng không bảo vệ được người đâu.”
”Ngươi thật sự sợ nàng?”
Dung Nghi thở dài, cái gọi là ngộ đạo, chính là trong nháy mắt điện quang hỏa thạch hiểu chuyện. Vừa rồi hắn ngộ đạo. Bởi vậy khó có được hiểu biết nói một câu: “Năm đó nàng bên trên có hai tầng mẹ chồng, không con, không sủng, còn đánh... còn cho người đánh con đầu nở hoa. Bây giờ nàng đương gia tác chủ, lại có con cái, nàng chỉ có lợi hại hơn, không có càng sợ con. Người thực sự chọc nàng, đứng ở tông pháp đại nghĩa, sai người đưa người về Hầu phủ nhốt, ai có thể xuất đầu thay người? Phu nhân còn ở trong phật đường thủ tiết đấy.”
Tiết di nương đã từng bị giam rồi, nghe Dung Nghi nói như vậy, cũng có chút sợ. Dung Nghi trấn an Tiết di nương xong, gian nan đi đến chính phòng. Dỗ nàng dâu thế nào đây?
Cửa chính phòng quả nhiên đóng chặt, cũng may Dung Nghi không phải là quân tử gì, trực tiếp lật cửa sổ đi vào. Chỉ thấy La Y còn một mặt xanh mét ngồi ở chỗ kia. Nghĩ lúc này chắc không thể nào hiền lành rồi, thôi thôi, dứt khoát để nàng đánh một trận cho hết giận đi. Dù sao thì nàng cũng có chừng mực, người ngoài không nhìn ra được.
Thò tay giật nhẹ tay áo: “La Y...”
Không phản ứng chút nào.
”Vợ...”
Vẫn không phản ứng.
”Khanh khanh...” Ác, xưng hô đáng ghét, cổ nhân thực biến thái!
”Cút!” Thất học chính là thất học, cái từ này xưng hô kiểu gì thế! Mẹ nó!
Ối? Có phản ứng? Tiếp tục kéo tay áo: “Khanh khanh? Khanh khanh.”
La Y lạnh lùng nhìn hắn: “Huynh muốn nói cái gì?”
Quả nhiên có phản ứng, nữ nhân thật sự là kỳ quái! Cố lấy dũng khí nói: “Đừng tức giận.”
”Ta không tức.” La Y cười lạnh: “Ta việc gì phải đi tức giận với súc sinh?”
”Dù sao chúng ta cũng sẽ ngoại phóng, để bà ấy ở cùng chúng ta một hồi đi. Chung quy đó là mẹ đẻ của ta.”
La Y không muốn nói chuyện về vấn đề này. Đẩy Dung Nghi ra lập tức lên giường ngủ.
Mặc kệ Dung Nghi không phải là chuyện chưa từng làm, làm rồi nên đã quen. Trùng đã tám tháng, ôm Trùng lên giường, kéo mép giường đặc chế hàng rào gỗ, mặc kệ nó đi loạn trong đó. Kháng là đồ tốt. Mùa đông sưởi ấm không cần nói, mùa hè có thể làm thành nơi sinh hoạt hằng ngày. Độ rộng của kháng cũng đủ, làm hàng rào có đệm lót, rất thích hợp nuôi trẻ nhỏ. Lấy bàn giường ra, dựa vào tường bày gối dựa, giấy và bút mực dọn ra, đó là nơi Quỳnh Anh học tập vỡ lòng. La Y vừa dạy Quỳnh Anh một số chữ đơn giản, vừa thỉnh thoảng đi trêu chọc con trai. Rất bận rộn đấy.
Dung Nghi thấy thế cười khổ, hắn tình nguyện La Y ầm ĩ với hắn còn hơn. Mặt dày mày dạn bò lên giường đùa với con, không phải không cho chơi, dù sao thì vẫn bị coi như không khí. Thích làm sao thì làm. Dung Nghi xem như chịu thua. Quan sát hai ngày, vẫn không có cách, trong nhà áp khí cực thấp, áp đến Tiết di nương cũng không dám lên tiếng. Cho nên nói Tiết di nương chính là đáng đánh đòn, ban đầu La Y khách khí với bà ta. La Y vốn muốn dùng cuộc sống mộc mạc ép bà ta đi, không ngờ Tiết di nương lại ương ngạnh như thế. Quả thực là thất sách!
Ngày thứ ba, Dung Nghi đi lên lớp. Không bao lâu Thiệu Y đến đây.
”Tứ ca nghĩ gì lại đến thăm muội thế?”
”Cãi nhau hả?” Thiệu Y hỏi thẳng vào vấn đề.
”Chuyện kì quái gì thế, sao không phải là tỷ tỷ tới khuyên muội? Nếu không nữa thì phải là vài vị tẩu tử, sao huynh lại rời núi?”
”Tẩu tử không rảnh, Nhị tỷ tỷ hả?” Thiệu Y trong nháy mắt cười nói: “Tiểu tử kia sợ Nhị tỷ tỷ, sợ vợ chồng tỷ tỷ tỷ phu đánh hắn.”
”Hai nhân khẩu bọn họ là người có văn hóa mà?”
”Ta cũng không biết, chính hắn nói.” Thiệu Y cười nói: “Thật sự quất tiểu tử kia à? Dùng roi ngựa?”
La Y khinh bỉ liếc nhìn Thiệu Y: “Quất chỉ là một trò chơi đùa thôi.”
”Ha ha ha,“ Thiệu Y vỗ đùi cười: “Ta biết ngay là muội không thành thật như vậy mà! Chậc chậc, dọa tiểu tử kia sợ rồi, ta còn từng lấy gạch đập hắn đấy, nhưng hắn lại sợ Nhị tỷ tỷ hơn. Thành thật khai báo, muội giày vò hắn thế nào? Còn đáng sợ hơn cả ta lấy gạch đập hả?”
”Đi đi, không liên quan tới huynh. Muội lần này thật sự không đánh hắn.”
”Ta biết, hắn nói hắn tình nguyện để muội đánh, còn hơn là không để ý hắn.” Thiệu Y một mặt bội phục: “Muôi được lắm! Một tên lưu manh như thế, bị muội thu thập thành ngoan ngoãn. Lợi hại!”
”Hừ hừ!”
”Được rồi, chuyện đó ta cũng nghe nói rồi. Tìm chỗ khoan dung mà độ lượng đi.”
La Y ngạc nhiên nói: “Huynh hôm nay là tới làm thuyết khách hả?”
”Cũng không phải. Sáng sớm nay trong trường học cầu xin ta, nhiều người như vậy ta không tiện cự tuyệt.”
La Y trợn mắt há hốc mồm: “Cầu trước mặt người khác? Hắn hắn hắn hắn không phải sĩ diện lắm sao?”
”Phi! Hắn cũng gọi là sĩ diện á?” Thiệu Y trợn trắng: “Ta thấy, quần áo lụa là thực chất bên trong chính là quần áo lụa là. Muội biết lúc đấy hắn nói gì không?” Thiệu Y nghỉ lấy hơi: “Hắn cầu ta đi làm thuyết khách, có người cười hắn hắn cãi lại. Hắn lên tiếng thừa nhận đấy.”
”Thừa nhận thế nào?”
”Đúng vậy, ta chính là sợ vợ đấy. Sợ vợ mới là nam nhân tốt!” Thiệu Y bắt chước giọng Dung Nghi nói xong còn lắc đầu: “Quá mạnh mẽ! Biểu tình vô lại kia, nói cứ như thiên kinh địa nghĩa. Mọi người lại không cười hắn nữa. Đều là bên ngoài nói thật dễ nghe, được mấy người bên trong không sợ hả?”
La Y rút rút khóe miệng: “Hắn khi nào thì thông minh như vậy...”
Thiệu Y thương xót nói: “Kỳ thực ta cảm thấy hai vợ chồng muội rất giống nhau.”
”Làm sao muội lại giống tên lưu manh đó được!!!” La Y xù lông.
”Sao lại không giống? Ngu ngốc đần độn, bỗng dưng chàng chó ngáp phải ruồi còn làm cho người ta cảm thấy rất thông minh.” Nói tới đây, Thiệu Y hoàn toàn oán niệm, hắn còn nhớ đây.
“...” Được rồi, nàng cực kì ngốc.
”Muội đấy, chuyện này làm sai rồi.” Thiệu Y nói: “Đừng bĩu môi không phục, trước khi nhận di nương đến, nên cùng tiểu tử kia ước pháp tam chương. Để cho hai mẹ con bọn họ ầm ĩ đi.”
”Là bà ta cố ý bới móc muội.”
”Đúng vậy, ai bảo muội nữ chủ nhân này chưa cho cái ra oai phủ đầu chứ?”
”Muội đây cho thế nào?”
”Tối hôm đó không phải muội đã nói lời hung ác sao? Nhân dịp tiểu tử kia không có ở nhà, lặng lẽ thả một hồi là xong mà? Khắp sân đều là người của muội, như vậy còn không dọa được, muội ngốc!”
La Y không nói.
”Còn có vợ dài vợ ngắn kia, nên sai người gọi chúng ta tới, lại lần nữa cho bà ta một trận.”
”Cũng không thể cả đời phiền phức các huynh.” Chẳng lẽ cả đời dựa vào nhà mẹ đẻ?
”Hì, muội gây phiền toái cho ta còn ít à? Ta là thêm con rận không ngứa, nợ hơn không lo.” Thiệu Y cợt nhả nói: “Muội muội ơi muội muội, ca ca chính là để lấy ra sai sử, sao muội lại khách khí gì chứ?”
La Y quơ lấy cái đế giày gõ Thiệu Y một chút: “Thiếu miệng lưỡi trơn tru.”
”Nói thật đấy,“ Thiệu Y nói: “Bị uất ức không biết về nhà mẹ đẻ khóc, đáng đời bị bắt nạt.”
”Nếu muội gả xa thì sao?”
”Không phải muội gả gần sao? Ngay cửa nhà. Thế này còn bị khi phụ sỉ nhục, chậc chậc, muội có phải người Tiêu gia chúng ta không?”
”Huynh hôm nay là tới chọc tức muội đúng không?”
Thiệu Y nghiêm mặt nói: “Cha mẹ chỉ có nửa đời, vợ chồng càng là tai vạ đến riêng từng người. Tam nha đầu, chỉ có huynh đệ tỷ muội chúng ta mới là đánh gãy xương còn gân, hai bên cùng ủng hộ cả đời. Muội khách khí với chúng ta cái gì?”
La Y thấp giọng nói: “Cũng không thể mọi chuyện đều phiền toái các huynh.”
”Cho dù không mời chúng ta đến tương trợ, sai người tới hỏi một tiếng, nghĩ chiêu giúp muội, vẫn sẽ bị động như vậy sao?”
La Y chỉ trầm mặc.
Thiệu Y đứng dậy, từ đầu không để ý kiêng kị cái gì, trực tiếp đi đến trước phòng Tiết di nương. Mạnh mẽ đá một cái, phát ra tiếng vang thật lớn. Tuy rằng người chưa tiến vào, lại bên ngoài cửa sổ nói: “Lão bà cô, cô nãi nãi Tiêu gia chúng ta không phải để bắt nạt đâu. Đừng trách ta cảnh cáo trước, lại có chuyện như vậy, ta trực tiếp sai người đánh gãy chân của bà! Chủ tử đánh nô tài, đánh cũng chẳng làm sao đâu, bà nghĩ cho kĩ đấy...!”
Tiết di nương cách cửa sổ thấy đó là Thiệu Y, thoáng chốc không còn dáng vẻ bệ vệ nữa. Còn nhớ kĩ cục gạch hung ác kia, đây tuyệt đối không phải kẻ dễ chọc. Vừa hận nghiến răng nghiến lợi, sao huynh đệ nhà mẹ đẻ nàng ta lợi hại như vậy!
Thiệu Y nói xong cười cười, xoay người nói: “Quất Tử, vừa rồi nghe Tứ Gia nươi nói gì chưa?”
Quất Tử nín cười: “Nô tì cái gì cũng không nghe thấy.”
”Thực ngoan, đi theo cô nương ngươi, lại không tốt như vậy, cứ nhổ mặt bà ta trước. Tính lên đầu ta!”
”Nhổ lên mặt bà ta trước!” La Y đi ra cười nói: “Được rồi, huynh còn ầm ĩ không thôi.”
”Giận ta ra mặt thay muội, đừng ở góc nào phát cáu với muội phu.” Thiệu Y thấp giọng nói: “Ân uy cùng làm, biết không?”
”Biết, đánh bàn tay thưởng quả táo ngọt.”
”Chậc!” Thiệu Y dùng cây quạt gõ hạ La Y đầu: “Đừng nói trực tiếp như vậy! Trẻ con phải văn nhã, ngoan nào!”
La Y nhìn cửa phòng bị lệch kia, hé miệng cười: “Đã biết, muội sẽ văn, nhã!”
”Trẻ con dễ dạy!” Thiệu Y vung tay lên: “Đi thôi!” Tiêu sái đến cực điểm.
La Y lắc đầu cười nói: “Xem như đã hiểu đại cô thái thái.”
”A?” Quất Tử quẫn: “Ngài nói là cô phu nhân Tiêu chúng ta gia.”
”Không phải à?” La Y ai thán một tiếng: “Cảm giác, cảm thấy Tứ tẩu được hời! Haiz...”
”Phốc!” Quất Tử cười văng lên: “Tứ nãi nãi nhà chúng ta buồn bực sắp mọc tóc bạc rồi, người còn nói nàng ấy được hời à?”
”Không phải mỗi người đàn bà, đều giống ngươi cô nương ta đây biết thưởng thức người.”
”Biết, phu nhân ngài anh minh thần võ!”
”Haiz, làm sao ta nghe được giống như châm chọc thế?” La Y cười nói: “Quả nhiên là nữ đại bất trung lưu, lưu đến lưu đi lưu thành thù! Yên tâm, ngày mai ta tìm chàng rể cho ngươi!”
Quất Tử xấu hổ giậm chân, quát một tiếng: “Phu nhân nói bậy bạ gì đó?” Chạy như một làn khói. Để lại La Y tại chỗ cười ha ha.
Truyện khác cùng thể loại
11 chương
186 chương
22 chương
123 chương
22 chương
61 chương
8 chương
336 chương
156 chương