Thủ Tịch Ngự Y

Chương 240 : Động thổ mở âm

Trong trung y, dạ dày là thổ, phổi là kim. Bệnh của Thủy Mộ Yên là bởi vì dạ dày khí rất thịnh, ngược lại áp chế hoạt động bình thường của phổi, tạo thành việc cô không thể nói ra tiếng, vừa vặn ứng với hiện tượng “Đất chôn vàng”. Tuy rằng trong ngũ hành là Thổ sinh Kim, nhưng nếu vàng bị vùi lấp thật sâu trong đất, vĩnh viễn không bao giờ thấy được ánh mặt trời thì vàng cho dù có quý báu thì cũng chẳng có tác dụng. - Chàng trai trẻ, cậu không phải học Trung y chứ? Hoàng Xán nhìn Tăng Nghị, thần sắc có chút không hài lòng. Bởi vì trong Trung y căn bản không có lý luận “Đất chôn vàng” mà Tăng Nghị đã nói. Đây là cách nói của mấy gã tướng số ngoài đường. Tăng Nghị khẽ mỉm cười nói: - Tôi chính là học Trung y. Hoàng Xán là từ Tây y chuyển sang Trung y. Ông ta cả đời căm thù nhất chính là những thầy thuốc Trung y chỉ biết nói mơ hồ, mở miệng ra là âm dương ngũ hành. Ông ta cho rằng Trung y xuống dốc chính là tự thân mê hoặc mình như thế này. Cho nên Hoàng Xán mỗi khi chẩn bệnh cho người đều phải rành mạch nói cho người bệnh biết, anh vì sao mà mắc căn bệnh đó, cần dự phòng và chữa trị ra sao. Sau đó trích dẫn trong “Thương Hàn Luận” để kê đơn trị liệu. - Cậu hãy nói rõ một chút, tại sao chỉ cần một vị thuốc là có thể nhanh chóng chữa khỏi? Hoàng Xán hỏi. Ông ta không tin chỉ một vị thuốc là có thể chữa khỏi bệnh, còn hơn phương thuốc kinh điển của mình. Trong một phương thuốc phải có trái có phải chiếu cố cho nhau. Phải cần ba lần uống thì mới có hiệu quả. - Chỉ cần một vị thuốc uống một lần thì có thể khỏi bệnh ngay. Tăng Nghị nói. Hoàng Xán vẫn tỏ ra là học giả có phong độ, hỏi: - Đây là phương thuốc mà cậu tổng kết được hay là từ những bệnh án tương tự trước đây? Tăng Nghị lắc đầu nói: - Chỉ cần xem mạch thì biết phạm gì, tùy chứng mà trị thôi. Những lời này vừa thốt ra, Hoàng Xán thật có chút tức giận. Thật sự là buồn cười. Tiểu tử là quả thật là làm nhục lời nói của Thánh y. Những lời này xuất xứ từ “Thương Hàn Luận” của Trương Trọng Cảnh, cũng là xuất xứ trung y biện chứng. Hoàng Xán bình thường rất thích dùng những lời này để dạy bảo học sinh của mình, khiến cho bọn họ không cần theo chủ nghĩa duy tâm, lại càng không phải là những suy luận huyền ảo. Chỉ cần xem rõ ràng mạch tượng của người bệnh thì sẽ đoán ra mạch chứng. Sau đó dùng phương thuốc ứng đối kinh điển để trị liệu. Hoàng Xán vẫn dùng tiêu chuẩn này để nghiêm khắc yêu cầu bản thân. Không nghĩ tới hôm nay lại đụng phải một tên tiểu tử chỉ biết bịa chuyện, không ngờ cũng biết nói chỉ cần xem mạch thì biết phạm gì, tùy chứng mà trị. Thật sự là buồn cười! Cậu chỉ có kỹ năng của một kẻ tướng số đầu đường xó chợ. Nếu cái nào cũng có thể nói “tùy chứng mà trị” thì chẳng lẽ Hoàng Xán tôi bình thường là “Tùy ý mà trị” sao? - Có thể nói được điều này, xem ra cậu đã từng nghiên cứu qua Trương Trọng Cảnh. Vậy thì hãy nói một chút đi, cái gì là tùy chứng mà trị của cậu? Hoàng Xán tức giận hừ một tiếng. Trung y chính là hủy trong tay những hậu bối không biết nông cạn này. Tự cho là học hai ngày trung y, xem qua hai quyền sách thuốc thì liền cảm thấy mình là Thánh Y siêu việt Trương Trọng Cảnh, liền dám khai tông lập phái. Đây quả thật là buồn cười. “Thương Hàn Luận” là một tác phẩm kế thừa hai ngàn năm, đến nay vẫn còn hiệu nghiệm. Kinh nghiệm của Trương Trọng Cảnh để lại, hậu bối đời sau tài giỏi, có thể áp dụng phương thuốc trị bệnh cứu người của Trương Trọng Cảnh thì cũng được coi là một danh y. Tăng Nghị cười: - Tôi cũng có kết quả chẩn bệnh như Hoàng lão. Còn về lý luận “Đất chôn vàng”, dùng một loại xác ve chỉ trị liệu, chính là “Thủ tự vu tượng”. Hoàng Xán tức giận vô cùng. Chữa bệnh quan trọng nhất là xem chuẩn mạch chứng, cùng với tượng thì có quan hệ gì. Đây chính là chủ nghĩa duy tâm. Những thầy thuốc trong phòng lên tiếng: - Hoảng lão, tôi thấy không cần để ý đến tiểu tử này, vẫn là khẩn trương bốc thuốc thôi. - Cậu ta chỉ là một tiểu tử, có thể hiểu gì là tinh túy của trung y chứ? - Tôi thấy đây chỉ là một thực tập sinh mới tốt nghiệp của học viện Trung y. Thật sự nghé con mới sinh không biết sợ hổ, không biết trời cao đất rộng là gì. - Chờ qua vài năm nữa, gặp được nhiều căn bệnh hơn, tự nhiên sẽ biết được chỗ lợi hại của lão Hoàng. - Hiện tại người trẻ tuổi một chút cũng đều không biết khiêm tốn. Uổng phí Hoàng lão một phen có ý tốt dẫn dắt vãn bối. Viện trưởng Vương lại quát hỏi: - Cậu là ai? Sao lại tiến vào phòng bệnh? Ai mời cậu đến chữa bệnh cho Thủy tiểu thư? Lưu Kinh Kỷ khẩn trương nói: - Viện trưởng Vương, vị này là bạn của Thủy tiểu thư, cũng là một cao thủ về y thuật. Biết được Thủy tiểu thư phát bệnh nên tới đây thăm hỏi và chữa trị giùm. Nghe nói là bạn của Thủy Mộ Yên, Viện trưởng Vương cũng không tiện phát tác, chỉ nói: - Thủy tiểu thư là nhân vật của công chúng, chữa bệnh uống thuốc thì phải cần đến những chuyên gia có danh tiếng và quyền uy. Như vậy thì mới thỏa đáng. Thủy Mộ Yên nhìn Tăng Nghị, rồi nhìn Hoàng Xán, nước mắt lại rơi xuống. Cô bị những người này làm cho có chút rối loạn ngoài trận tuyến. Hoàng Xán nâng tay, ngăn mọi người bình luận nói: - Chỉ dùng xác ve, cậu có thể cam đoan chỉ trong một lần uống là có thể thấy được hiệu quả? Tăng Nghị gật đầu: - Chỉ trong một lần uống là có thể thấy được hiệu quả. Hoàng Xán thật ra là lần đầu đụng phải một người nói hưu nói vượn như vậy. Hơn nữa lại còn tin tưởng rất vững chắc. Ông ta suy nghĩ một chút, công hiệu của xác ve thật có thể có công hiệu khai thông phế quản. Nếu dùng để trị liệu căn bệnh cho Thủy Mộ Yên thì quả thật cũng đánh trúng bệnh chứng. Chỉ có điều bệnh của Thủy Mộ Yên, căn nguyên là do nóng ở dạ dày. Xác ve không có công hiệu trị nóng cho dạ dày. Suy tư một lát, Hoàng Xán lại nói: - Được, vậy thì dùng phương thuốc của cậu. Tôi cũng muốn xem một chút, cái tùy chứng mà trị này có thực sự công hiệu hay không. Viện trưởng Vương lên tiếng: - Hoàng lão, không cần chấp nhặt với cậu ta làm gì, vẫn là chữa bệnh quan trọng hơn. Hoàng Xán khoát tay: - Không sao, trong lòng tôi biết cân nhắc. Trước cứ sử dụng biện pháp trị liệu của cậu ta. Tăng Nghị lúc này mới đề bút, viết một phương thuốc. Ở trên chỉ có mấy chữ “Xác ve mười chỉ”. Phía dưới phương thuốc, Tăng Nghị còn ký tên Tăng Nghị Vinh Thành. Hoàng lão nhìn nét chữ phồn thể của Tăng Nghị, cảm thấy trước mắt sáng ngời. Lại nhìn Tăng Nghị hạ bút ký tên, trong lòng thầm khen. Tiểu tử này tuổi không lớn lắm, nhưng lại có vài phần phong phạm danh y. Hiện tại rất ít người nào dám ký tên của mình ở dưới phương thuốc. Đáng tiếc, thật sự rất đáng tiếc. Một nhân tài lại không đi đường ngay ngõ thẳng, lại cố tình đi theo con đường tà đạo làm gì. Phòng khám trung y của bệnh viện Đại học Y Dược Đông Giang khá lớn. Phái người đi xuống, rất nhanh đã có thể lấy được mười chỉ xác ve. Lại còn cầm theo lò cồn và nồi nấu thuốc, nấu trực tiếp ngay trong phòng bệnh. Trung y luận bàn chú ý nhất chính là đối chất với nhau. Hoàng Thiên Dã ngồi một góc, nhìn trò hay trước mắt, thầm nghĩ Trung y thật sự không có thuốc chữa. Một căn bệnh, không ngờ lại có hai phương án trị liệu, trong Tây y tuyệt đối là không thể phát sinh. Tây y đối với việc trị liệu mỗi căn bệnh đều có phương án tiêu chuẩn. Đổi một trăm bác sĩ thì nên trị như thế nào, dùng thuốc nào, đều tuyệt không sai biệt. Chỉ cần có thể chẩn đoán chính xác, ngay cả người không hiểu về y thuật, cũng có thể lật sách thuốc và tự chữa bệnh cho mình. Tăng Nghị liếc mắt nhìn Hoàng Thiên Dã. Hôm nay Tăng Nghị sở dĩ nói đến “Đất chôn vàng”, có một nửa nguyên nhân là nhằm vào việc Hoàng Thiên Dã trào phúng Trung y vào tối hôm trước. Hắn muốn cho Hoàng Thiên Dã biết được một điều, ngũ hành không phải là hư. Nó có thể dùng để chữa bệnh. Một nửa nguyên nhân còn lại, là Tăng Nghị muốn chứng minh lý luận “Kinh phương chí thượng” của Hoàng Xán là thiên lệch. Kinh phương có thể nói là một loại trung y chuẩn hóa, không cần y sinh hiểu được vì sao, mà chỉ cần biết rằng là cái gì thì có thể chữa được bệnh. Đây là một biện pháp đơn giản nhất để học trung y, và cũng có lợi cho việc mở rộng Trung y. Nhưng Tăng Nghị lại cho rằng, Trung y không thể biết hết “là cái gì”, còn muốn hiểu được “vì sao” thì nếu không nhập sâu nghiên cứu hệ thống lý luận Trung y rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, thì như vậy Trung y vĩnh viễn vẫn là một môn học vấn giống như ngôi sao đã tắt. Vĩnh viễn bị Tây y chỉ trích và kết cuộc chỉ có thể là tiêu vong. Nếu sử dụng lý luận đó nhưng không có ca bệnh nào mới thì anh phải làm sao bây giờ? Thuốc rất nhanh được đưa lên, hơi có màu vàng, không giống với loại thuốc nào khác, lại còn có một mùi thuốc rất nặng. Y sư nấu thuốc đem đổ ra một cái chén nhỏ, đợi cho nó nguội. Hoàng Xán lúc này mới nói: - Tiểu tử, hãy nói xem cậu vì sao lại dùng thuốc này? - Đây chính là “Thủ tự vu tượng”. Tăng Nghị nói: - Bệnh của Thủy tiểu thư chính là “Đất chôn vàng”. Muốn chữa khỏi tất nhiên là phải động thổ sinh kim. Ve là loại côn trùng sống dưới đất. Thành trùng sau khi động thổ mà ra. Sau khi động thổ thì con ve cũng thoát xác. Như vậy xác ve liền có động thổ sinh kim. Ve phải lột xác mới sống, cho nên xác ve còn có ngụ ý mở âm. Bởi vậy, vừa vặn đánh trúng căn bệnh không phát ra tiếng của Thủy tiểu thử. Dùng xác ve này thật sự là rất thích hợp. Không có thuốc nào cứu được, không có thuốc nào cứu được. Hoàng Xán trong lòng cảm thấy tiếc hận không ngừng. Chàng trai trẻ này trúng độc quá sâu. Xác ve có công dụng mở âm khai thông phế quản, đây là dược hiệu, như thế nào lại có thể cùng ve động thổ mà ra, lột xác mà sống liên quan với nhau. Hoàng Thiên Dã thiếu chút nữa là cười lạnh ra tiếng rồi. Cái này có khác gì cái ăn gì bổ nấy đâu. Muốn dùng loại lý luận vớ vẩn này để chữa khỏi bệnh cho Thủy Mộ Yên, đại khái chỉ có người bệnh tâm thần mới nghĩ ra được. Ngoại trừ Hoàng Xán và Hoàng Thiên Dã là không tin, trong phòng thật ra có một số người đã ghi nhớ lý luận này của Tăng Nghị, thầm nghĩ chữa bệnh hóa ra lại đơn giản như vậy. Đây chẳng cần hiểu được tri thức gì đặc biệt, chỉ cần hiểu Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ là được. Tăng Nghị nói xong thì thuốc cũng đã nguội được một chút, có thể uống. Tăng Nghị liền bưng lên, đưa đến trước mặt Thủy Mộ Yên nói: - Thừa lúc vẫn còn nóng thì uống đi. Uống xong tất cả sẽ tốt hơn thôi. Hoàng Thiên Dã rốt cuộc không kìm nổi, hừ lạnh một tiếng, thầm nghĩ khỏe lên mới là lạ. Cậu cho đây là ma thuật à? An Bạch lại đá vào chân Hoàng Thiên Dã một cái, ra hiệu anh ta câm miệng lại, không cần phải gây phiền toái. Cho dù không phục thì cũng không đến phiên một chuyên gia não khoa lên tiếng.