Thủ Tịch Ngự Y
Chương 239 : Đất chôn vàng
Vừa mới đặt bút thì cánh cửa phòng săn sóc đặc biệt mở ra. Một người hơn năm mươi tuổi, khí độ bất phàm bước vào. Theo sau là rất nhiều người. Xem ra đều là lãnh đạo bệnh viện.
Hoàng Thiên Dã đứng lên:
- Viện trưởng Vương….
Một người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi, mang cặp mắt kính gọng vàng chính là Viện trưởng Vương. Ông ta lập tức tiến lên một bước, đứng bên cạnh vị lớn tuổi kia nói:
- Tôi xin giới thiệu một chút, vị này là Viện trưởng Viện trung y của bệnh viện Đại học Y Dược Đông Giang Hoàng Xán. Là một học giả rất quyền uy trong giới trung y cả nước.
Hoàng Thiên Dã vừa nghe giới thiệu, lập tức thất vọng vô cùng, không nghĩ tới chuyên gia rất giỏi mà Viện trưởng Vương nói cũng là trong giới trung y.
Vị lớn tuổi kia khoát tay, tiến lên, nói với Thủy Mộ Yên:
- Vị này nhất định là đại minh tinh Thủy Mộ Yên. Ở nhà của tôi có fan hâm mộ cô đấy.
Vị bác sĩ lớn tuổi lộ ra thái độ hòa ái, thoạt nhìn rất hiền lành.
Thủy Mộ Yên không thể nói chuyện, chỉ hướng vị bác sĩ đó gật đầu.
Tăng Nghị đành phải buông bút. Hắn có biết vị Hoàng Xán này, trong giới Trung y cả nước rất có quyền uy. Là Viện trưởng danh dự của học viện Trung y trường đại học Y Dược Đông Giang, giáo sư bác sĩ, là nhân vật tiêu biểu của giới Trung y. Hơn nữa, người này cũng có điểm tương tự với Tăng Nghị. Ông ấy cũng là quan, nhưng cấp bậc cao hơn Tăng Nghị rất nhiều. Ông ta chẳng những là Ủy viên thường vụ thành phố Vân Hải mà còn là Ủy viên thường vụ Mặt trận Tổ quốc tỉnh Đông Giang, là quan lớn cấp thứ trưởng.
Hoàng Xán rất có phong phạm của một bác sĩ, tiến lên ngồi bên cạnh chiếc ghế Tăng Nghị vừa ngồi, tay phải duỗi ra nói:
- Trước xem mạch cái đã.
Thủy Mộ Yên trong lòng cảm thấy rối rắm. Cô đã nhờ Tăng Nghị xem bệnh, rồi lại bảo Hoàng Xán đến bắt mạch. Đây là một hành vi không được lịch sự, là sự không tín nhiệm và làm nhục bác sĩ đến trước đó. Tuy nhiên, Hoàng Xán này không phải là do cô mời đến. Đừng nói là cô, ngay cả bố Cố Địch là Cố Minh Phu mời cũng chưa chắc gì có thể mời được Hoàng Xán đến chữa bệnh cho Thủy Mộ Yên.
Tăng Nghị thấy Thủy Mộ Yên nhìn mình thì liền gật đầu, ra hiệu không có gì. Hắn cũng đang muốn chứng kiến y thuật của Hoàng Xán. Người này ở thành phố Vân Hải rất nổi tiếng, nghe nói bệnh nhân cần ông ta xem bệnh phải đăng ký trước đó mấy tháng. Hơn nữa, khi đặt số thì phải mất hai trăm đồng.
Thủy Mộ Yên thấy Tăng Nghị không ngại, lúc này vươn tay ra, hướng Hoàng Xán mỉm cười cảm kích.
Hoàng Xán chú ý đến động tác của Thủy Mộ Yên, liền ngẩng đầu nhìn thoáng qua Tăng Nghị, nói:
- Tiểu tử, cậu cũng biết về Trung y à?
- Y thuật gia truyền, chỉ là còn phải học hỏi thêm.
Tăng Nghị khiêm tốn nói.
Hoàng Xán gật đầu:
- Vậy thì vừa lúc, đợi tôi xem mạch xong, chúng ta giao lưu một chút.
Nói xong thì liền đặt ba ngón tay lên cổ tay Thủy Mộ Yên hỏi:
- Dạo gần đây ăn uống như thế nào?
Đây là tiêu chuẩn chẩn bệnh của trung y như nhìn, ngửi, hỏi….
Chỉ có điều sau khi Hoàng Xán đặt câu hỏi thì chính mình lại mỉm cười:
- Xin lỗi, khiến các vị chê cười. Tôi đây là theo thói quen nghề nghiệp, đã quên mất ngôi sao ca nhạc Mộ Yên chứng bệnh hiện tại là không thể nói chuyện.
Trong phòng bệnh mọi người chỉ khẽ mỉm cười, ai cũng không có ý dám châm chọc.
Tăng Nghị cảm thấy Hoàng Xán rất lợi hại. Ít nhất là một thầy thuốc có tài. Khi nhìn một người vãn bối như hắn, ông ta cũng không có bất luận một ý khinh thị nào. Ngược lại còn rất khách khí khi mời mình giao lưu một phen. Đây là nhã ý hướng dẫn cho vãn bối. Có thể làm được điều này thật không dễ dàng. Còn nữa, người này cũng rất có khí độ. Lời vừa nói ra, đã có thể thừa nhận mình nói sai. Đối với nhân vật thành danh thì đặc biệt khó có được. Hơn nữa còn ngay trước mặt nhiều người.
Hoàng Xán sau khi bắt mạch một bên tay, rồi lại chuyển sang một tay khác, cuối cùng thu tay nói:
- Bệnh tình tôi đã rõ ràng, bệnh này hẳn là do dạ dày gây ra.
Người trong phòng cảm thấy bất ngờ, nhất là Hoàng Thiên Dã. Y thiếu chút nữa là đã lên tiếng bác bỏ. Kết luận này thật sự vớ vẩn. Thủy Mộ Yên rõ ràng không thể nói chuyện, vấn đề khả năng là ở hệ thống thanh quản, nhưng tuyệt đối là không thể ở dạ dày. Dạ dày là cơ quan tiêu hóa, không có bất luận một quan hệ nào với việc nói chuyện.
Tăng Nghị cũng là âm thầm tán thưởng. Không hổ danh là một danh gia. Chỉ dựa vào mạch tượng thì đã đoán trúng căn nguyên của bệnh.
Hoàng Xán giải thích nói:
- Thể chất của Mộ Yên tiểu thư là nhiệt, ẩm. Dạ dày nóng ảnh hưởng đến phổi, làm cho cơ chế của phổi bị mất cân đối nên không thể nói ra tiếng.
Tăng Nghị lại khẽ gật đầu. Kết luận của Hoàng Xán thật y như của mình.
- Nếu tôi đoán không sai, hẳn là do uống rượu trắng. Sau khi uống rượu lại ăn đồ ăn lạnh.
Hoàng Xán nói với Thủy Mộ Yên.
Thủy Mộ Yên liền gật đầu, không hề sai chút nào.
Lưu Kinh Kỷ bên cạnh cùng trợn mắt. Hoàng Xán này trình độ thật lợi hại. Cô nói:
- Viện trưởng Hoàng thật sự là tài giỏi, bắt mạch vô cùng chuẩn. Tiểu Thủy hôm trước tiếp đãi bạn bè uống rất nhiều rượu, sau khi trở về lại thấy khát nước nên uống nước đá và ăn dưa hấu.
Hoàng Xán khẽ mỉm cười, gật đầu nói:
- Chứng bệnh này có thể xác định. Vậy thì không còn ý kiến nào nữa. Tôi xin kê một phương thuốc, cô uống vào sẽ có hiệu quả ngay.
Đây là lời nói mà Trung y nên nói, cũng không phải người nào cũng giống như Tăng Nghị, dám cam đoan đối với kết quả trị liệu. Hoàng Xán là một danh gia, tất nhiên là phải coi trọng danh dự của mình, không dễ dàng nói ra điều gì.
Hoàng Thiên Dã cảm thấy vô cùng ngạc nhiên. Y luôn miệng trách cứ Trung y là bởi vi Trung y căn bản không lợi hại bằng Tây y. Hôm nay, sau khi tận mắt nhìn thấy Hoàng Xán chẩn bệnh, tuy rằng không ủng hộ kết luận của Hoàng Xán, nhưng y đối với Hoàng Xán có thể đoán ra căn bệnh thì thật sự kinh ngạc đến tột đỉnh. Bất luận là Tây y nào cũng không làm được.
Những người khác trong phòng bắt đầu cất lời khen ngợi:
- Hoàng lão không hổ danh là Thánh thủ. Chỉ cần bắt mạch là có thể đoán ra nguồn gốc. Hôm nay thật khiến cho chúng ta được mở rộng tầm mắt.
Viện trưởng Vương cũng khen ngợi:
- Có lão Hoàng ra tay, bệnh của Tiểu Thủy nhất định sẽ được chữa khỏi.
Hôm nay, Hoàng Xán là do Viện trưởng Vương mời đến. Cha của Viện trưởng Vương và Hoàng Xán có mối quan hệ rất thân thiết. Lần này Thủy Mộ Yên nằm viện, Viện trưởng Vương cảm thấy đây là một cơ hội tốt để tuyên truyền cho bệnh viện, nên cố ý nhờ Hoàng Xán ra tay.
Hoàng Xán khoát tay, ra hiệu mình không thích nghe những lời nịnh hót đó. Sau đó cho người lấy giấy bút, viết một phương thuốc trung y:
- Trước uống ba thang, sẽ nhìn thấy hiệu quả ngay.
Thủy Mộ Yên còn có điểm chần chừ. Cô không còn thời gian. Buổi biểu diễn mấy ngày nữa sẽ cử hành, còn phải tập luyện, sao có thể chờ đợi được chứ. Cô lại liếc mắt nhìn Tăng Nghị, cô muốn uống phương thuốc của Tăng Nghị, bởi vì hắn đã nói chỉ cần một thang là sẽ khỏi, không làm chậm trễ buổi biểu diễn.
Hoàng Xán liền cười nói:
- Tiểu tử, cậu cũng nói cái nhìn của mình về căn bệnh đi.
Tăng Nghị hơi hạ thấp người, hướng Hoàng Xán chào, tỏ ra một loại kính ý đối với tiền bối rồi sau đó lại nói:
- Tôi cho rằng Hoàng lão bắt mạch rất chuẩn, bắt được căn nguyên của cơn bệnh.
Hoàng Xán vừa nghe liền cảm thấy bất ngờ. Sau khi nghe những lời này tất nhiên là sẽ dị nghị. Nhưng chỉ mỉm cười nhìn Tăng Nghị, thầm nghĩ thật nhiều năm rồi không có ai dám hướng mình khiêu chiến.
- Tôi cho rằng chứng bệnh này có thể đặt tên là “Đất chôn vàng”. Chỉ cần một vị thuốc là có thể chữa khỏi.
Tăng Nghị nói.
Hoàng Xán sắc mặt lập tức trầm xuống. Cái gì mà “Đất chôn vàng”? Thật đúng là chỉ biết phán đoán vô căn cứ.
* Trương Trọng Cảnh: là một thầy thuốc Trung Quốc hoạt động vào cuối đời Đông Hán. Ông được coi là một trong những nhân vật quan trọng nhất của lịch sử Đông y vì những đóng góp mang tính hệ thống về cả lý luận và thực nghiệm. Tác phẩm quan trọng nhất của ông, Thương hàn tạp bệnh luận, tuy đã thất lạc trong giai đoạn Tam Quốc nhưng sau đó đã được tổng hợp lại thành hai tập sách Thương hàn luận và Kim quỹ yếu lược, đây là hai trong bốn bộ sách quan trọng nhất của Đông y.
Kinh Phương phái: Tôn sùng “Thương Hàn Luận” của Trương Trọng Cảnh. Chữa bệnh sẽ dựa theo những miêu tả trong “Thương Hàn Luận” để tìm ra triệu chứng thích hợp. Sau đó căn cứ vào phương thuốc mà điều chỉnh tăng giảm. Đây là dòng phái lớn nhất trong Trung y.
Truyện khác cùng thể loại
8 chương
26 chương
45 chương
29 chương
42 chương