Thủ Tịch Ngự Y
Chương 150 : Truy Hàn Tín
Đoàn kháo sát mấy người liền nhíu mày. Xem tư thế này như thế nào cũng chẳng giống đến giải quyết vấn đề, ngược lại giống như quỷ vào trang, đột nhiên tập kích.
- Phó chủ tịch huyện Dương, vấn đề hiện tại của nhà máy chính là bị cắt điện cắt nước. Ngài mang theo công thương, thuế vụ đến đây sợ rằng cũng chẳng giải quyết được chuyện gì.
Giám đốc nhà máy Tướng Quân phản kích.
Bao Á Kiến trong lòng đánh bộp. Ông ta cũng là cơ sở đi lên, vừa nghe liền hiểu được chuyện gì xảy ra. Đây là cố ý làm khó dễ. Hai ngày qua, ông ta cùng với đoàn khảo sát vòng vo một số địa phương, vấn đề không ít, nhưng ác liệt giống như vầy thì chính là lần đầu. Ông ta liếc trộm Quách Hiển Nghị một cái, phát hiện sắc mặt Quách Hiển Nghị và Đổng Lực Dương đều tối sầm. Bao Á Kiến trong lòng thầm nhủ không ổn rồi.
Dương Quốc Kỳ không nghĩ tới một Giám đốc nhà máy nhỏ nhỏ lại dám phản kích mình, liền quát:
- Thái độ này là thái độ gì vậy? Ở huyện phái người đến giúp các người giải quyết vấn đề, anh đã không chào đón, ngược lại còn ra sức khước từ. Có phải là nhà máy tồn tại vấn đề nào đó, sợ huyện kiểm tra ra được?
Giám đốc nhà máy lên tiếng:
- Thủ tục nhà máy chúng tôi đều hợp pháp. Tất cả việc sản xuất đều thông qua việc thẩm định. Không biết ở huyện còn muốn kiểm tra cái gì nữa?
- Kiểm tra cái gì thì cần nói cho anh biết sao?
Một gã đàn ông mặc chế phục của ngành công thương bước ra, trên mặt tràn ngập sự ngạo mạn. Ông ta phanh chiếc áo, lộ ra cái bụng bia giống như mang thai của mình. Một tay chống nạnh, tay kia thiếu chút nữa là đâm trúng mặt của Giám đốc nhà máy:
- Sau khi kiểm tra xong rồi, anh tự nhiên sẽ biết chúng tôi kiểm tra cái gì. Nếu anh cản trở kiểm tra, chính là chống người người thi hành công vụ.
Lúc nói chuyện, gã béo này ợ lên một cái. Một mùi rượu chua loét phả ra, lập tức sắc mặt cũng bắt đầu hồng lên.
Bao Á Kiến nhìn thấy thì cau mày không ngừng. Thật là khốn kiếp, vừa thấy thì biết rằng mới uống rượu. Mùi rượu ngút trời, cách xa như vậy mà cũng có thể ngửi được. Loạn chấp pháp vốn cũng đã đủ thái quá, không ngờ lại còn chấp pháp sau khi uống rượu. Hình tượng của tỉnh Nam Giang toàn bộ đã bị tên khốn kiếp này làm bại hoại hết.
Giám đốc nhà máy thật ra cũng không chút hoang mang, nói:
- Trưởng phòng Lý uống rượu à?
Gã béo phòng công thương vừa nghe thì lông mày nhướng thẳng:
- Uống rượu? Anh còn dám nói tôi uống rượu? Con mắt nào của anh thấy tôi uống? Đừng nói là bố anh uống, cho dù có uống thì cũng vẫn kiểm tra.
Những người xem náo nhiệt xung quanh liền một trận náo loạn. Thật sự quá kiêu ngạo! Người như vậy mà cũng có tư cách đến kiểm tra sao? Say khướt đến nỗi đi muốn ngã, không ngờ lại còn nói mình không có uống.
Dương Quốc Kỳ xoay mặt qua một bên, cho rằng mình không nghe không thấy.
Gã béo công thương mượn men rượu, một phen đẩy Giám đốc nhà máy nói:
- Ít ra ở trong này cảm thấy chướng mắt. Nếu chậm trễ công tác của Phó chủ tịch huyện Dương, anh không gánh nổi trách nhiệm này đâu.
Giám đốc nhà máy lên tiếng:
- Tôi hôm nay sẽ đem những gì mà các người đã làm phản ánh một cách chi tiết lên huyện. Ở huyện nếu không ai quản thì tôi sẽ phản ánh lên tỉnh và thành phố.
Gã béo công thương liền trừng mắt, lớn tiếng nói:
- Đi đi, bố hiện tại thách anh đi đấy.
Nói xong, ông ta đột nhiên vung cánh tay, hướng Giám đốc nhà máy đánh tới. Người này uống rượu vào, thật sự một chút e dè cũng không có. Chấp pháp bình thường tuyệt đối là không thể động thủ đánh người. Dù sao công thương cũng không phải là công an hay quản lý đô thị mà có cơ cấu bạo lực. Động thủ là không tốt.
Mắt thấy Giám đốc nhà máy sắp bị đánh, sau lưng Giám đốc liền có người túm một phen, trực tiếp kéo Giám đốc nhà máy lui về phía sau hai bước, khó khăn lắm mới tránh khỏi một cú đấm này.
- Anh còn dám động thủ đánh người.
Giám đốc nhà máy cho dù rất bình tĩnh, nhưng lúc này cũng nổi giận. Anh ta nói:
- Lý bàn tử, tôi nhất định sẽ tố cáo anh. Phải lột da của anh thì mới thôi.
Người nọ phía sau gắt gao ôm lấy Giám đốc nhà máy. Anh ta là người của sở Công an tỉnh, dựa theo chỉ bảo của Tăng Nghị, âm thầm chiếu ứng, tránh cho Giám đốc nhà máy chịu thiệt.
Lúc này, một số người của phòng Công thương cũng nhanh chóng chạy tới, lôi gã béo công thương kia lại. Ngay trước mặt nhiều người làm chuyện mất mặt như vậy. Náo nhiệt có thể gây ra, nhưng dù sao cũng cần phải giữ hình tượng chứ.
- Mày cứ chờ xem, chờ tao tra ra được vấn đề thì xem tao thu thập mày như thế nào.
Gã béo công thương cũng không phục, lớn tiếng kêu gào.
Dương Quốc Kỳ thật sự xem không lọt mắt, lúc này mới nói một câu không đến nơi đến chốn:
- Câm miệng hết cho tôi. Có cãi nhau việc riêng thì đi chỗ khác. Tố chất của các người đi đâu hết rồi?
Người này thật sự là vô sỉ. Rõ ràng là người của phòng Công thương đánh người, nhưng qua miệng của y thì liền biến thành tranh cãi cá nhân.
- Dương Quốc Kỳ, anh ít nói một chút. Anh là người tốt ở chỗ nào? Chính anh là người cắt điện, cắt nước của nhà máy chúng tôi.
Giám đốc nhà máy chỉ vào Dương Quốc Kỳ nói:
- Anh đứng đó bĩu môi làm chi? Tôi chỉ biết hôm nay anh thả ra cái rắm gì. Anh hôm nay đến đây chính là muốn tìm nhược điểm của nhà máy chúng tôi, sau đó uy hiếp bắt chúng tôi giao lại quyền phát triển khai thác Tướng Quân Trà, có đúng không?
Dương Quốc Kỳ lập tức nét mặt sa sầm. Y ném tàn thuốc xuống dưới đất, hung hăng giẫm chân lên rồi nói:
- Nói chuyện thì phải có chứng cứ. Anh nếu dám ngậm máu phun người thì tôi nhất định sẽ truy cứu anh đấy.
- Tôi cho các người biết, chuyện quyền khai thác phát triển các người đừng có nằm mông nữa. Tòa án đã nhận đơn của chúng tôi rồi.
Giám đốc nhà máy thiếu chút nữa là bị đánh nên sớm một bụng phát hỏa:
- Anh cứ chờ bị mất chức đi.
Dương Quốc Kỳ thẹn quá hóa giận. Dám uy hiếp bố à? Y quay đầu nhìn đám người công thương thuế vụ:
- Đều đứng ở nơi này làm gì? Không cần làm việc sao?
Một đám liền ùa vào nhà máy Tướng Quân, bắt đầu kiểm tra.
Quách Hiển Nghị lúc này vẻ mặt giận dữ nói:
- Giám đốc sở Bao, trình độ chấp pháp của tỉnh Nam Giang hôm nay tôi xem như được rửa mắt. Giữa ban ngày ban mặt, dám uống rượu trong lúc làm việc, lại còn động thủ đánh người. Tướng Quân Trà coi như là một tấm danh thiếp của tỉnh Nam Giang các người, không ngờ đều bị cái loại như thế này đối đãi lại. Tôi thấy tất yếu nên suy xét lại mục đích đầu tư của tôi.
Bao Á Kiến lúc này mặt đầy mồ hôi, trong lòng vừa rối vừa giận, giải thích nói:
- Quách tổng, đây chỉ là sự kiện ngẫu nhiên. Sau khi điều tra rõ ràng, chúng tôi nhất định sẽ nghiêm túc xử lý, cấp cho đoàn khảo sát một công đạo.
Bao Á Kiến giải thích hai câu, sau đó cầm di động, chuẩn bị liên hệ với lãnh đạo thành phố Long Sơn.
Vừa mới quay đầu, Bao Á Kiến liền nhìn thấy hai chiếc xe Audi màu đen đang chạy nhanh tới. Sau đó đậu ở ven đường, hai người đàn ông trung niên uy thế mười phần bước xuống.
Bao Á Kiến liếc mắt một cái liền nhận ra. Người đi trước chính là Chủ tịch thành phố Long Sơn Diêu Tuấn Minh, vì thế ông ta cất di động, làm như sự việc gì cũng chưa có phát sinh, tiếp tục xoay qua xem náo nhiệt.
Bao Á Kiến chỉ là một Phó giám đốc sở Thương mại. Nếu ông ra tay xử lý việc này, tuy rằng có thể vãn hồi hình tượng tỉnh Nam Giang trước đoàn khảo sát, nhưng cũng không phải là biện pháp xử lý tốt nhất.
Nhất là chuyện này không nằm trong phạm vi quản lý của ông. Ông ra tay thì rõ ràng là vượt quyền. Người của đoàn khảo sát sẽ không cảm kích, mà lại cho rằng ông làm ra vẻ. Lần này anh đụng phải thì anh nên xử lý. Nếu không được thì xí nghiệp đó coi như là xui xẻo.
Cho nên chuyện này tốt nhất là nên để thành phố Long Sơn tự mình xử lý. Phát hiện vấn đề cũng không sợ. Nếu có thể trước khi phát hiện vấn đề ngay lập tức xử lý, nhanh chóng sửa chữa thì như vậy sẽ không đánh mất hình tượng trước đoàn khảo sát, ngược lại đoàn khảo sát sẽ cho rằng bộ máy lãnh đạo thành phố Long Sơn là một lãnh đạo rất hữu hiệu. Đối với vấn đề thu hút đầu tư cũng rất coi trọng.
Bao Á Kiến làm công tác thu hút đầu tư nhiều năm như vậy, đối với tâm lý của các nhà đầu tư vẫn có điểm nắm chắc.
Vừa mới quay đầu lại, Bao Á Kiến liền nhìn thấy một cảnh tượng làm cho người ta khiếp sợ.
Một nhân viên chấp pháp của phòng Công thương nhảy lên cái xe vận tải đang chắn ngang cổng, ôm lấy thùng trà Tướng Quân, sau khi mở ra, thừa dịp người không chú ý, từ trong túi mình lấy ra một vật gì đen tuyền, vụng trộm bỏ vào bên trong hộp trà.
Y làm rất bí mật, nhưng hành vi lén lút này vẫn bị quần chúng vây xung quanh nhìn thấy rất kỹ. Đám người lập tức bùng nổ một trận nghị luận.
Tốt, tốt! Quách Hiển Nghị giận dữ:
- Tôi thấy lần khảo sát này không cần phải đi nữa. Hoàn cảnh đầu tư ở tỉnh Nam Giang tôi cũng đã lĩnh giáo rồi.
Nói xong, ông ta vung tay lên, chuẩn bị bỏ đi.
Đổng Lực Dương thấy phản ứng của Bao Á Kiến chỉ biết việc này còn có đoạn tiếp theo, ông ta liền ngăn Quách Hiển Nghị lại nói:
- Lão Quách, nếu đã đến đây rồi thì nên xem đến tột cùng là vị Phó chủ tịch huyện Dương này muốn làm cái gì?
Quách Hiển Nghị lúc này mới hừ lạnh một tiếng, dừng chân lại.
Truyện khác cùng thể loại
187 chương
67 chương
137 chương
224 chương
97 chương
60 chương
175 chương