Thu thủy trường thiên loạn hồng nhan
Chương 27 : Thu thủy biệt viện
Hoàng hôn, Thu Thủy biệt viện.
Bởi vì thân thể thật sự suy yếu, từ sáng lúc mới đến biệt viện tới giờ, Ức Hàm vẫn nằm nghỉ trong phòng, cho đến khi Khải Nhứ mang dược đến, mới miễn cưỡng dựa vào thành giường ngồi dậy.
Nhìn thấy Minh Ức Hàm sắc mặt từ tái nhợt đã hơi chuyển sang hồng nhuận, Ngôn Hân Vân vẫn ở bên chiếu cố nàng lúc này mới có chút yên lòng. Ngay khi Hân Vân muốn đỡ nàng nằm xuống nghỉ, Minh Ức Hàm lại nhẹ nhàng ngăn lại.
" Làm sao vậy?"
Ức Hàm mỉm cười, lắc lắc đầu, lại quay sang nhìn gian phòng, nói:
" Từ sáng đến bây giờ, thiếp...... Khụ...... còn chưa có xem qua quang cảnh bên ngoài. Hân Vân," Minh Ức Hàm nhìn phu quân mình, ánh mắt ôn nhu mang theo chút chờ mong," Thiếp đã nằm mấy canh giờ, cũng nên xuống giường đi lại. Chàng có thể cùng thiếp ra ngoài tản bộ không?"
Ngôn Hân Vân khóe miệng giật giật, nghĩ muốn đáp ứng, lại tựa hồ đáp không được, nghĩ muốn cự tuyệt, lại thật sự không đành lòng, vì thế do dự một chút: Nàng nằm lâu như vậy, quả thật cũng nên hoạt động một chút. Trong khoảng thời gian này, ta vẫn là không nên làm trái ý nàng, cứ như vậy đi, làm nàng nhanh chóng hồi phục, rồi có thể nói rõ cho nàng mọi chuyện, miễn cho...... Miễn cho lại cùng nhau mắc thêm càng nhều sai lầm, hậu quả cũng gánh không nổi.
Thấy nàng có chút đăm chiêu, Minh Ức Hàm không khỏi khẽ gọi:
" Hân Vân......"
Nghe thanh âm nhỏ nhẹ kia, Ngôn Hân Vân tức khắc hồi thần, nhưng cũng không đáp lời ngay, chỉ khẽ xoay người, kêu Thủy nhi mang vào một chút nước ấm.
" Vâng." Thủy nhi nhận phân phó đi ra ngoài.
Minh Ức Hàm có chút khó hiểu, muốn hỏi cái gì đó, Ngôn Hân Vân lại đứng dậy đi đến tủ quần áo bên cạnh, lấy ra một kiện áo choàng màu vàng nhạt, cầm tới bên giường, ôn nhu giúp nàng khoác lên, thắt lại đai lưng cho nàng, dặn dò:
" Bây giờ trời cũng đã tối, bên ngoài không khỏi có chút lạnh, nàng nên mặc nhiều một chút."
Này một câu nói ngắn gọn như vậy, Minh Ức Hàm lại nghe mà phi thường cảm động cùng vui mừng:
" Vân...... Chàng đáp ứng cùng thiếp tản bộ giải khuây?"
Ngôn Hân Vân không nghĩ muốn trả lời, nhưng khóe miệng lại bất tri bất giác vẽ lên nụ cười nhẹ nhàng. Này nụ cười lơ đãng, này cảm xúc chân thật, đã phản bội lí trí của nàng.
Chỉ lát sau, Thủy nhi đã đem nước ấm đi vào. Hân Vân tự mình cầm lấy chậu nước, đổ nước vào chậu rửa mặt, tiếp theo đem khăn mặt tẩy sạch rồi trở về bên giường cạnh Ức Hàm, lau mặt cho nàng, sau đó phân phó Thủy nhi giúp nàng trang điểm qua một chút.
Sơ tẩy xong xuôi, Minh Ức Hàm quả thật so với buổi sáng trông có tinh thần hơn rất nhiều.
Sau đó, Hân Vân cước bộ trầm ổn, cùng Thủy nhi một tả một hữu giúp Minh Ức Hàm đứng dậy, đi một vòng quanh căn phòng. Lúc này, Minh Ức Hàm mới thấy rõ những đồ nội thất cùng cách bày trí của gian phòng.
Phía Đông Nam có một đại song (cửa số lớn) cho ánh sáng đi vào, ngay phía trước song là một thư trác làm từ kiều mộc (cái bàn nó làm từ mấy loại cây thân gỗ to, *ý chỉ có thế thôi*), sắc trạch thượng đẳng (sắc trạch là màu của thớ gỗ nó ánh lên đó), chạm trổ tinh tế. Phía trên thư trác là văn phòng tứ bảo bày bố chỉnh tề ngay ngắn, thư hương dào dạt, làm cho căn phòng lại tăng thêm một loại chất cảm giản dị; phía Đông Bắc là cửa chính ra vào, phía Tây Bắc là nơi đặt giường ngủ, Tây Nam có hai song cửa nhỏ để đón ánh mặt trời, ngay phía trước cửa sổ đặt một bàn trang điểm nhỏ, bên cạnh đó là ghế quý phi, ngồi rất thoải mái. Nhìn tổng thể căn phòng, ánh sáng nhu hòa, khí lưu thông sướng, vô luận là thưởng thức từ góc độ nào, đều làm người ta âm thầm ngưỡng mộ. [Mình ghét chị tác giả ở chỗ chị ý tả quá nhiều a =.,= Edit mỏi hết cả óc]
Minh Ức Hàm không khỏi tán thưởng Hân Vân ánh mắt tinh tường cùng độc đáo, một căn phòng nhỏ bình thường có thể bài trí tinh xảo như thế, kia biệt viện, càng không cần nói tới.
Quả nhiên, một khắc kia bước ra khỏi phòng, Minh Ức Hàm liền bị cảnh sắc trước mắt hút hồn. Đi tiếp, gặp không ít hạ nhân mới được tuyển vào, tuy rằng tạm thời chưa biết hết tên bọn họ, nhưng thấy bọn họ người nào cũng hướng mình thi lễ, gọi mình "Thiếu phu nhân". Minh Ức Hàm vốn vì li khai Hàn Lâm phủ mà ưu sầu nay cũng có chút vui vẻ, cũng tươi cười nhiều hơn.
"Phía trước chính là hoa viên phía sau biệt viện." Bước xuống thềm đá, Ngôn Hân Vân chỉ tay về phía trước giới thiệu cho nàng.
Vừa nghe đến" Hoa viên", Minh Ức Hàm hứng thú ngắm cảnh càng tăng, đang nghĩ muốn nói cái gì, lại cảm thấy cổ họng khô rát, nhất thời kiềm không được lại lien tục ho khan.
Thủy nhi hốt hoảng vỗ vỗ lưng nàng.
Ngôn Hân Vân vội vã đỡ Ức Hàm, lo lắng:
" Có phải hay không lại không thoải mái? Quên đi, hiện tại liền trở về phòng nghỉ ngơi, nàng giờ thân mình suy yếu, đứng ở đây nhiễm phong hàn sẽ không tốt đâu."
Minh Ức Hàm lại dùng sức lắc lắc đầu, cố gắng áp chế thân thể không khỏe, nhẹ giọng đáp:
" Thiếp chỉ có chút khát thôi."
Thấy nàng cố gắng chống đỡ thân thể không khỏe, Hân Vân đương nhiên không dám yên tâm, nhưng nhìn nàng có hứng thú đi dạo như vậy, bắt nàng trở lại phòng ngược lại không tốt, chỉ đành bất đắc dĩ làm theo lời nàng, vì thế phân phó Thủy nhi giúp nàng nhuận nhuận yết hầu, sau đó đỡ nàng đến ngồi xuống thềm trên ghế đá.
***
Lúc này, từng trận gió lạnh lúc hoàng hôn thổi đến, đem theo mùi hương hoa điểu ngữ bay lại, ngồi trên thềm đá cạnh lối đi nhỏ này ngắm cảnh, thật có chút phong vị.
Minh Ức Hàm tuy cảm thấy có chút mệt mỏi, nhưng bốn phía cảnh sắc di nhân (làm người run động ~ mình để hán việt cho hay nhóa), lại có Hân Vân bầu bạn, cứ như vậy ngắm cảnh, cho dù có mệt hơn nữa, đối nàng mà nói, cũng là một loại hạnh phúc.
" Nàng thấy biệt viện như thế nào?" Thủy nhi vừa li khai, còn lại hai người, Hân Vân sợ cả hai sẽ rơi vào trầm mặc, vì vậy lên tiếng.
" Cảnh trí thanh nhã, bố cục phân minh, quả thật gọi người thích."
Ngôn Hân Vân cười:
" Xem ra Kính Tư thật sự là tốn không ít tâm tư." [Nó tốn thì cũng chẳng được gì đâu ]
" Kính Tư? Nga, từ ngày đó tới giờ thiếp đều không thấy hắn cùng Thải di, bọn họ đi đâu vậy?"
" Kính Tư luôn ở nơi này trông coi, mấy ngày nay quả thật vất vả hắn. Về phần ma ma, nàng còn có vài việc cần giải quyết, cho nên đã sớm hồi gia rồi."
" Thải di trở về?! Như thế nào...... Khụ khụ...... Không ai nói cho thiếp một tiếng?" Minh Ức Hàm giật mình, có chút lo lắng hỏi han.
" Nàng thân thể còn yếu như vậy, ma ma không muốn quấy rầy nàng nghỉ ngơi, nên mới không cho người báo với nàng."
Ức Hàm vẻ mặt nhất thời lộ ra xấu hổ cùng thương cảm, trầm mặc.
Hân Vân thấy thế, trong lòng tự trách: Ta lại lừa gạt nàng...... Ma ma còn phải thay bản cung ở Hoàng tổ lăng một thời gian nữa...... Ai...... Vì chuyện của bản cung, mà lại làm phiền đến lão nhân gia nàng! Trước đó vài ngày đã trở về diễn trò cho lão ngự y kia xem, chỉ mong lão không thường xuyên đến xem mạch cho bản cung như trước, như vậy, ma ma cùng Tiểu Diệp Tử bọn họ cũng có thể an an ổn ổn canh giữ ở đó......
" Đừng như vậy, một thời gian nữa ma ma sẽ trở lại." Nhìn Minh Ức Hàm có chút thương tâm như vậy, có lẽ xuất phát từ tâm trạng áy náy, cũng có lẽ xuất phát từ nội tâm đồng cảm, Hân Vân không khỏi dịu dàng an ủi.
Ngẩng mặt, ánh mắt đã hoe đỏ, Ức Hàm lặng lẽ gật đầu, giống như có tâm sự, rồi lại không nói gì.
Kỳ thực, Ức Hàm vẫn lo lắng một chuyện. Chính là bức thư Thiên Ky đạo nhân lưu lại cho nàng hoàn toàn ứng nghiệm --- Nàng chính là gặp gỡ Tiểu Hàm, rồi lại vuột mất Tiểu Hàm! Cho nên khi biết Hân Vân chính là Tiểu Hàm, nàng trong lòng nửa mừng nửa sợ. Nàng cố gắng thử giữ thật chặt Hân Vân, làm cho hắn vĩnh viễn bồi bên người mình, tựa như giờ phút này, bệnh cũng chỉ muốn có hắn bên cạnh. Thế nhưng trong lòng lại cảm thấy, mình cách nào cũng không chạm được tới tim hắn. Với nàng mà nói, Hân Vân có chút giống mây bay trên trời, thiên biến vạn hóa, chỉ cần có chút xa cách, đều làm nàng không thể nắm bắt...
Cứ như vậy trầm mặc một lúc lâu, nàng đột nhiên nhẹ nhàng tựa đầu lên vai Hân Vân, nhẹ giọng nỉ non:
" Hân Vân......"
Nếu là trước kia, Ngôn Hân Vân gặp phải loại tình huống này, chỉ sợ phản ứng đầu tiên là đẩy ra Minh Ức Hàm, mà giờ đây không biết là vì cái gì, nàng cũng không kháng cự. Không những thế, cảm nhận được hơi thở ấm áp của Ức Hàm bên tai mình, Hân Vân trong lòng lại gợn sóng, nháy mắt, mặt nàng đỏ ửng, nhiệt, tim đập cũng nhanh hơn, nàng phi thường sợ hãi chính mình có loại dục vọng muốn cùng Ức Hàm thân mật như vậy, chính là ngoài miệng vẫn thản nhiên lên tiếng:
" Ân?"
Minh Ức Hàm không trả lời, chỉ dùng hai cánh tay trắng noãn như ngọc ôm lấy tay Hân Vân, tiếp tục bảo trì im lặng.
" Làm sao vậy?" Ngôn Hân Vân tâm có nghi hoặc, dùng ngữ khí ôn nhu hỏi lại nàng.
Minh Ức Hàm thoáng ngẩng đầu, thâm tình nhìn ái nhân, ánh mắt quyến luyến mang theo yêu thương nồng đậm, sau đó lại tựa đầu lên vai Hân Vân, nhẹ giọng trả lời:
" Không có gì...... Chỉ là trong lòng rất muốn gọi tên chàng, nên mới gọi vậy thôi."
Nghe vậy, Ngôn Hân Vân vừa rồi còn lo lắng, giờ vẻ mặt đã thoáng qua nụ cười ngọt ngào. Nhưng nụ cười cũng chỉ tồn tại trong chốc lát, lại biến mất, trả lại vẻ mặt ngưng trọng nặng nề.
" Hân Vân......" Minh Ức Hàm lại đột nhiên gọi một tiếng, dừng thật lâu, mới đem lời nói hết," Chàng có thể sẽ rời bỏ thiếp hay không?"
" Như thế nào lại hỏi vậy?" Tuy bị hỏi tâm có chút hoảng hốt, Ngôn Hân Vân lại tận lực bảo trì bình tĩnh, nhẹ giọng hỏi lại.
Minh Ức Hàm tựa hồ nghĩ muốn nói cái gì, lời nói trong lòng đã đến bên miệng. lại chần chừ không lên tiếng, đem lời muốn nói nuốt trở vào, nàng lại như tiểu hài tử ủy khuất hoảng sợ, nằm trong lòng Hân Vân, động cũng không dám động. Nàng nghĩ muốn cả đời cứ như vậy nằm trong lòng Hân Vân, hưởng thụ nhu tình của hắn, nhưng lời thơ Thiên Ky đạo nhân để lại giống như báo trước điềm chẳng lành, đánh vỡ hi vọng của nàng. Vì thế đáy lòng nàng dấy lên hoang mang:
" Vân...... Thiếp đột nhiên có chút sợ hãi......"
" Sao vậy?"
" Thiếp sợ một ngày kia, chàng cũng sẽ giống Thải di, bỏ đi không nói một lời."
Ngôn Hân Vân cười khổ, nghe được như vậy, trong lòng lại đau đớn. Vì không muốn Minh Ức Hàm đang suy yếu lại chịu thêm đả kích, vẫn cố trấn tĩnh nói:
" Nàng đừng nghĩ nhiều như vậy, sẽ không có ngày đó." Dừng một chút, lại tựa hồ như đang cảm thán," Cho dù thực sự có một ngày như vậy, ta cũng sẽ không nói một lời mà đi......"
" Không, Hân Vân......" Minh Ức Hàm một tay che lại miệng Hân Vân, tiếp theo vươn tay ôm lấy vòng eo của nàng, gắt gao ôm chặt, miễn cưỡng cười, như là" Lừa mình dối người", lại giống như" Tự mình an ủi". Nhẹ giọng lên tiếng," Hân Vân, chúng ta vĩnh viễn không có ngày như vậy, thiếp cùng chàng sẽ mãi cùng một chỗ. Cho dù là lên trời, chàng nhất định phải rời thiếp mà đi, thiếp cũng không cho chàng đi!"
Phải không? Thật vậy chăng?-- Ngôn Hân Vân trong lòng cười khổ, trong mắt không tự chủ mà phiếm lệ quang, chua xót trong lòng như muốn nuốt chửng nàng, toan vị làm cả thân người mơ hồ ẩn ẩn đau, thầm nghĩ: Chúng ta phải cùng một chỗ? Nói dễ hơn làm...... Nói dễ hơn làm?
Nghĩ nghĩ, nàng cúi đầu, vốn định cùng Minh Ức Hàm nói gì đó, bất giác lại nhìn thấy lệ quang trong mắt Ức Hàm giống như những vì tinh tú trên trời kia, tỏa ra thứ ánh sáng dịu mát, thật đúng là xứng với dung mạo đệ nhất thiên hạ, này bộ dạng khả ái động lòng người lại khiến Hân Vân vô cớ nổi lên một tia yêu thương, những lời vốn muốn nói cùng Ức Hàm sớm bị vứt ra sau não, mà bây giờ, lại nhu tình mười phần, đem môi nhẹ nhàng hôn lên trán Ức Hàm.
Nhất thời, cả hai đều sợ ngây người!
Minh Ức Hàm căn bản không nghĩ tới Ngôn Hân Vân trước nay đối mình xa cách đột nhiên lại thân mật khác thường, làm nàng cảm giác chính mình đang nằm mơ. Lúc này, gần nhau trong gang tấc, nàng cảm thấy tim mình đập nhanh như muốn thoát ra khỏi lồng ngực, nàng không ngừng tự hỏi: Hân Vân vừa chủ động hôn ta, là thật sao?
Mà Ngôn Hân Vân nhìn nàng ánh mắt kinh ngạc đến gần như "Hoảng sợ" kia trong lòng phi thường hối hận chính mình mù quáng cùng xúc động, không nén được giận bản thân đáng chết! Vừa mới xuất hiện ý nghĩ muốn hôn nàng, thế nào lại đã làm ra ngay hành động hoang đường này! Sau này biết làm thế nào giải quyết?
Đồng thời, không kìm được tình cảm mà hôn, đổi lấy chính là một ánh mắt hoảng hốt, Ngôn Hân Vân thấy chính mình thật xấu hổ, "Ba" một tiếng, từ mặt đến cổ đều nóng lên. Nàng nghĩ muốn đứng dậy, lại cảm thấy không đúng, nghĩ muốn đẩy ra Minh Ức Hàm, lại càng cảm thấy không đúng! Thần trí hoảng hốt, không biết phải làm gì, hai tay thi thoảng lại vò vò góc áo của mình, như tiểu cô nương làm sai chờ chịu phạt: [Tổ sư em Làm gì mà uke thế =.,=]
" Thực xin lỗi...... Ta vừa rồi...... Ta......"
Ai ngờ, nàng" Ta" đến nữa ngày đều" Ta" không nói được hết câu.
Nhìn Ngôn Hân Vân lộ ra bộ dáng thẹn thùng này, Minh Ức Hàm thoáng chốc đều cởi bỏ ưu tư trong lòng, cười khúc khích.
Ngôn Hân Vân thấy nụ cười của Ức Hàm lại càng thêm xấu hổ, nhất thời, mặt nàng đỏ như có lửa đốt, thẹn quá hóa giận:
" Nàng!......"
Lại " Nàng" đến nửa ngày, ngoài"Nàng"cũng không nói thêm được gì.
Ức Hàm trong lòng thầm cười, như vậy Ngôn Hân Vân tay chân luống cuống, ta vẫn là lần đầu tiên nhìn Thấy. Nguyên là một đại nam nhân, lúc thẹn thùng lại hệt một nữ nhân, toát ra vẻ không được tự nhiên. [Vì nó là nữ em ạ ]
Nghĩ như vậy, nàng nở nụ cười xinh đẹp, lớn mật đích hôn lại Hân Vân một cái. Khác nhau chính là, cái hôn này không đặt trên trán, mà dừng lại trên đôi môi hồng nhuận lại hơi lành lạnh của Hân Vân.
Tức khắc! Tức giận của Ngôn Hân Vân lập tức bốc hơi, tâm trí dồn cả vào cái hôn của Ức Hàm. Ý thức của nàng bắt đầu trở nên mơ hồ, lý trí của nàng bắt đầu mờ dần. Nàng kinh ngạc để mặc Minh Ức Hàm cùng mình hôn môi, đồng thời, lại thân bất do kỉ mà đáp lại, cái gì công chúa thân phận, cái gì cầu thân...Toàn bộ đều ở cái hôn say sưa của Ức Hàm mà ảm đạm thất sắc. Nụ hôn của các nàng, thật giống hàn phong khi chiều tàn, không có chút nào trọc khí, hơi thở tươi mát lưu đãng trong Thu thủy biệt viện.
Nhưng ngay tại lúc các nàng đang nồng nhiệt hôn môi, một kẻ không thức thời chạy lại:
" Tiểu thư, cô gia!"
Hân Vân, Ức Hàm lập tức ngẩn người, vội vàng đình chỉ thân mật, ngồi ngay ngắn trở lại.
Chính là động tác các nàng có nhanh cũng không nhanh bằng ánh mắt Thủy nhi. Tiểu nha đầu cười xấu xa nhìn đôi chủ tử trước mắt, lập tức đưa chén thuốc cho Ngôn Hân Vân, cố nén cười:
" Cô gia, vừa rồi Khải Nhứ tỷ tỷ bảo nô tỳ đến trù phòng ngao dược cho tiểu thư, nói là buổi tối phải cấp tiểu thư uống, không được chậm trễ. Cho nên dược này......" Nói xong, cố ý nhìn nhìn vẻ mặt tiểu thư đã nhiễm một tầng mây hồng, lại nhìn sang cô gia "đứng ngồi không yên", không khỏi cười trộm một cái, sau đó hướng Ngôn Hân Vân ngây thơ nháy mắt, nói," Này dược a, vẫn là cô gia ngài tự mình uy tiểu thư uống là tốt nhất." Đùa cợt nói xong, người cũng lập tức chuồn mất.
" Nha đầu kia thật sự là......" Minh Ức Hàm giận dữ nói một câu, quay đầu lại nhìn Hân Vân, nhớ tới vừa rồi hôn môi, mặt lại đỏ ửng.
Hai người nhìn nhau một chút, đều không tự chủ lâm vào trầm mặc.
Thật lâu sau, Minh Ức Hàm chậm rãi tiếp nhận chén dược trong tay Hân Vân, quyến luyến một chút ánh mắt ôn nhu của nàng, rồi yên lặng uống.
Ngôn Hân Vân cũng lặng im nhìn Minh Ức Hàm, đến khi nàng uống hết mới thôi.
" Nàng có mệt hay không?" Không biết vì sao, ngữ khí Ngôn Hân Vân lại trở nên dịu dàng thanh thản, khẽ hỏi, đồng thời, một tay tiếp nhận chén dược đã cạn từ Ức Hàm, đem đặt lên thềm đá, lại nói:"Còn muốn hay không đi đến hoa viên?"
Minh Ức Hàm gật đầu, ôn nhu lên tiếng, mỉm cười, hai bên má xuất hiện lúm đồng tiền đáng yêu.
***
"Thanh mai!?" Bước vào hoa viên, Minh Ức Hàm vì nhìn thấy thanh mai to lớn cành lá xum xuê trước mắt mà kinh hỉ.
Ngôn Hân Vân ảm đạm cười:
" Thích không?"
" Là chàng cho người đặt biệt an bài?" Minh Ức Hàm thần tình vui mừng, hỏi.
" Ta từng nghe nương nàng nói, nàng thực thích ăn thanh mai (mơ), cũng thực thích uống rượu ủ từ thanh mai quả, cho nên mới tìm một cây gọi người đến trồng, hi vọng nàng sẽ thích." Ngữ khí Hân Vân cũng không có vẻ gì kể công, dùng ngữ khí bình thản nhẹ nhàng nói chuyện đã thành thói quen của nàng.
Minh Ức Hàm trong lòng một trận cảm kích,nhớ tới những năm gần đây lòng mình tích tụ không ít thương tâm khổ sở, nàng không khói có chút chua xót từ đáy lòng, hít một hơi, xúc động nói:
" Hân Vân, có chàng thật tốt......"
Ngôn Hân Vân tựa tiếu phi tiếu, cảm thấy trong lòng như mang nợ, nặng nề, có chút khiến nàng không thở nổi...
Hai người liền như vậy tiếp tục chậm rãi bước đi trong hoa viên, tuy nhiên cả hai nội tâm đều ẩn giấu ưu tư, lời nói cũng không nhiều, nhưng lại giống nhau sầu lo, trầm mặc rất lâu, lại đều quyến luyến lại cảm giác vô thanh này, thậm chí có chút mong muốn con đường nhỉ này có thể dài đến vô tận, chẳng sợ phía cuối con đường kia có cái gì, chỉ cần trên đường bầu bạn cùng nhau, không có điểm dừng cũng là khát vọng của mỗi người.
Trước mặt, lại là một làn gió mát thổi tới, làm những sợi tóc mượt như tơ của Hân Vân khẽ bay. Tóc dài phiêu dật trong gió, một thân tố trang bước đi, phảng phất như một bức tranh họa tiên tử tuấn tú di nhân, nhìn Ngôn Hân Vân như vậy, Minh Ức Hàm có chút xuất thần.
" Nàng sao lại nhìn ta như vậy? Không phải trên mặt ta dính cái gì đó chứ?" Thấy Minh Ức Hàm như vậy thâm tình ngắm mình, Ngôn Hân Vân cố ý chuyển đề tài để xua tan không khí thẹn thùng, dứt lời, tùy tay vuốt lại vài sợi tóc bị gió thổi loạn. Này hành động đơn giản, lại vô tình toát ra kiều mỵ của nữ nhân, mà nàng lại cư nhiên không biết.
Cũng may Minh Ức Hàm cũng không có nghĩ nhiều, chỉ là thuần túy ngắm ái nhân mà thôi, nàng đạm nhạt cười, nói:
" Hân Vân chàng cùng trước đây thật giống nhau, cũng động tác vén tóc đó, thật giống như nữ tử. Thiếp nghĩ," Nói xong, nhìn nhìn Hân Vân, lại nở nụ cười yếu ớt," Hân Vân nếu là nữ tử, tất sẽ khuynh quốc khuynh thành."
Nghe tiếng" Nữ tử", Ngôn Hân Vân ngoài mặt vờ như bình thản, nội tâm đã như bị đè nặng. Nàng suy nghĩ một chút, lại mỉm cười, ánh mắt bỗng trở nên thâm thúy, cảm khái nói:
" Khuynh quốc khuynh thành lại như thế nào?"
Thấy Hân Vân thần sắc khẽ biến, Minh Ức Hàm ý thức được chính mình nói sai, vì thế lộ vẻ mặt xin lỗi:
" Hân Vân, thiếp là nhất thời vô tình mới nhắc đến chuyện trước kia...... Thiếp không nên giống sa di so sánh chàng với nữ tử...... Chàng đừng sinh khí được không?"
" Ta cũng không có ý trách nàng." Ngôn Hân Vân nói, dừng trước mặt Ức Hàm, tiếp tục nói nốt câu," Ta chỉ là suy nghĩ, nếu ta thật sự là một nữ tử, nàng có còn yêu ta hay không?"
Ức Hàm nhất thời mở lớn mắt, câu hỏi như vậy, làm nàng có chút ứng phó không kịp.
Thấy thế, Ngôn Hân Vân nội tâm thật sâu thở dài, cũng không nói gì nữa, tiếp tục giúp đỡ Minh Ức Hàm đi lên phía trước.
Đi chưa được vài bước, Minh Ức Hàm lại dừng cước bộ.
" Làm sao vậy? Không thoải mái?" Ngôn Hân Vân quan tâm hỏi.
Minh Ức Hàm lắc lắc đầu, lại cười cười, trả lời câu hỏi lúc trước của Hân Vân:
" Hân Vân nếu thành nữ tử, thiếp tất hóa thân nam tử, thú chàng làm vợ." [Đỏ hết cả mặt ]
Một câu, chọc cho Ngôn Hân Vân không thể nhịn cười. Nàng mỉm cười, rồi lại nhịn không được tiếp tục hỏi:
"Nếu nàng không thể hóa thân nam tử, vậy làm sao bây giờ?"
Ức Hàm tự nhiên mất trang trã thường ngày, nhe răng cười:
" Nhất quyết bám lấy chàng, chẳng sợ chàng không cần thiếp." [Đây mới là bộ mặt thật của em ]
Mặc dù chỉ là câu nói bông đùa, lại khiến Ngôn Hân Vân trong lòng thầm vui mừng, trên mặt lộ ra mạt cười nhàn nhạt, giống như nàng không muốn bỏ qua quyết tâm "Bất luân chi luyến" này.
***
" Sưu sưu sưu......" Sâu trong hoa viên đột nhiên truyền đến từng đợt kiếm khí sắc bén!
Minh Ức Hàm ngẩn người
" Hoa viên như thế nào lại có kiếm khí cường hãn như vậy?"
" Đừng sợ, là Kính Tư đang luyện kiếm thôi." Ngôn Hân Vân nói xong, đỡ Minh Ức hàm bước tiếp, không lâu, quả thấy Kính Tư cầm kiếm phi vũ, liên tục phát ra từng trận kiếm khiếu, nội công tinh diệu cùng kiếp pháp phi thường ảo diệu phối hợp, thân pháp này, khiến người xem bội phục.
" Kính Tư võ công tựa hồ càng tăng thêm một tầng. Bất quá," Minh Ức Hàm mỉm cười tán thưởng, lại không khỏi có chút nghi vấn," Kiếm pháp của hắn cùng thân pháp thật khác biệt, này không giống võ công sư phụ đã truyền thụ."
" Đó là Khải Nhứ dựa vào phương thức võ công của Thiên Vũ gia tộc mà tự sáng tạo ra." Nhắc tớiKhải Nhứ võ học thiên phú, Ngôn Hân Vân trong lòng tựa hồ dâng lên một tia tự hào.
" Nga?"
" Ta nói rồi, Khải Nhứ là một võ học kỳ tài, nàng đối Đông Doanh nhẫn thuật cảm thấy thập phần hứng thú. Ngày đó trên đỉnh núi sau khi luận xong, Khải Nhứ liền dốc lòng nghiên cứu Thiên Vũ gia chiêu thức. Nàng nhìn kĩ xem, thân pháp Kính Tư có phải cùng Thiên Vũ gia tộc có chút tương tự?"
Minh Ức Hàm cẩn thận quan sát hồi lâu, rốt cục cũng tìm được điểm giống nhau:
" Kính Tư là đang luyện theo thân pháp của Thiên Vũ gia?"
" Đúng vậy. Thiên Vũ gia thân pháp nhìn như thiên biến vạn hóa, cao thâm khó có thể phá giải, nhưng trên thực tế là lấy bắc đẩu thất tinh trận thế làm căn bản, lại phối hợp cùng ngũ hành bát quái. Khải Nhứ nghiên cứu một thời gian cuối cùng tìm được cách phá giải-- Nghịch thất tinh kiếm, có thể coi là nàng sáng tạo ra một loại kiếm pháp sắc xảo, ta nghĩ, nếu hiện tại Thiên Vũ Thượng Nguyên tìm đến huynh muội các nàng gây phiền toái, chỉ sợ là tự mình chuốc lấy khổ."
Nhắc tới Thiên Vũ gia tộc, trong lòng Ức Hàm luôn xuất hiện loại dự cảm không lành:
" Hân Vân, Khải Nhứ từng nói qua, Thiên Vũ Thượng Nguyên lấy cớ đến tìm chúng ta luận võ, thực tế là muốn nắm giữ sư phụ ta võ công tuyệt học. Thật lòng mà nói, thiếp có điểm sợ hắn sẽ dùng võ công của sư phụ mà lén lút hoàn thành âm mưu của mình. Còn có Thiên Vũ Đích Phi, nhìn thanh thuần động lòng người kì thực lại lòng dạ khó lường. Chàng có nhớ ánh mắt nàng quay lại nhìn ta lúc đi xuống núi không? Ánh mắt đó thực đáng sợ. Nghĩ tới đó, thiếp lại có dự cảm xấu, quả thật không lầm, nàng là muốn đưa thiếp vào chỗ chết --- cư nhiên âm thầm ở cổ họng thiếp mà đẩy vào một đạo chân khí. Nếu không phải chàng cùng Khải Nhứ sớm phát hiện, chỉ sợ thiếp đã...Khụ..." Nàng kích động nói, lại liên tục ho khan, cố gắng giữ bình tĩnh, lại tiếp tục: "Hân Vân, có lẽ là do thiếp đa tâm, nhưng không biết vì sao, thiếp cứ có cảm giác Thiên Vũ Đích Phi sẽ lại xuất hiện, phá vỡ cuộc sống yên bình của thiếp cùng nhị ca."
Ngôn Hân Vân vỗ vỗ lưng nàng, không muốn nàng lại nói ra những lời không may, vì thế lên tiếng:
" Việc này nàng hiện tại cũng đừng nghĩ nhiều, dưỡng hảo thân thể chính mình mới là quan trọng nhất. Lại nói, Kính Tư cùng Khải Nhứ đều ở đây, đừng nói đến Thiên Vũ Đích Phi, ngay cả Thiên Vũ Thượng Nguyên có đến quấy rầy huynh muội nàng, chúng ta vẫn có thể đối phó."
" Không sai!" Luyện công xong, thu hồi kiếm, Kính Tư đáp gọn một câu rồi hướng Hân Vân cùng Ức Hàm hai người đi tới.
" Xem ra ngươi rất có hứng thú luyện Nghịch thất tinh kiếm pháp?" Ngôn Hân Vân mỉm cười.
Kính Tư cười:
" Công tử chê cười. Bất quá, nếu hiện tại so sánh thực lực cùng đồ đệ Thiên Vũ Thượng Nguyên, Kính Tư tin mình sẽ nắm chắc phần thắng."
Ngôn Hân Vân khóe miệng lộ ý cười, hướng Minh Ức Hàm nói:
" Nàng nghe không? Kính Tư xưa nay ngôn hành nhất trí (a.k.a đã nói là làm), hắn đã nói nắm chắc phần thắng, nàng còn gì phải lo lắng?"
Minh Ức Hàm có chút ngượng ngùng nhìn Kính Tư, hướng Ngôn Hân Vân nói:
" Nếu Kính Tư sớm nói lời này, kia Ức Hàm cũng không cần như vậy lo lắng."
Dứt lời, ba người đều cười.
" Công tử." Không biết lúc nào, Khải Nhứ đã thần không biết quỷ không hay mà xuất hiện sau lưng bọn họ.
Ngôn Hân Vân cùng hai người kia quay lại.
Khải Nhứ mỉm cười tiến lên, nhìn Ức Hàm một lát, lại cười nói:
" Thiếu phu nhân khí sắc so với buổi sáng tốt hơn rất nhiều."
Minh Ức Hàm mặt đỏ ửng, lặng lẽ liếc mắt nhìn Hân Vân, tiến lên cầm lấy tay Khải Nhứ nói:
" Này phải cám ơn ngươi khai đơn. Khải Nhứ, hai ngày nay giúp ta chẩn mạch, bốc thuốc, ngao dược, vất vả ngươi."
Khải Nhứ mỉm cười, nhìn Ngôn Hân Vân một chút, đối minh Ức Hàm nói:
" Thiếu phu nhân quá lời, đây là chuyện nô tỳ nên làm, không nên tạ ơn." Nói xong, nàng hướng Ngôn Hân Vân, mang theo ý cười nói," Lại nói, tâm bệnh còn cần tâm dược, người thiếu phu nhân nên cảm tạ, chỉ sợ không phải nô tì."
Này giống như vui đùa mà nói, lại thực ra cố tình đánh tỉnh do dự của chủ tử với Minh Ức Hàm. Ngôn Hân Vân lập tức nghe được ý tứ bên trong, lòng giống như bị hung hăng đánh một cái, vừa rồi du viên lưu luyến toàn bộ tiêu thất.
Mà không hề nhận ra hàm ý của Khải Nhứ, Minh Ức Hàm lại lệ nhan đỏ bừng, giận dỗi:
"Khải nhứ!"
"Khải nhứ, ngươi càng ngày càng không biết lớn nhỏ." Kính Tư dùng ngữ khí ôn hòa trách cứ.
Khải Nhứ hiểu hắn đang giải vây cho Ức Hàm, vì thế cười:
"Đại ca giáo huấn phải, Khải Nhứ không dám."
"Ngươi không phải ở phòng bếp xử lý sao? Như thế nào chạy đến đây?"
"Phòng bếp có Thủy nhi trông nom, ta đến xem đại ca luyện kiếm thế nào, thuận tiện tìm đại ca luận bàn một chút." Khải Nhứ tươi cười, đáp.
Kính Tư mỉm cười:
"Ngươi mà còn tới tìm ta luận bàn? Có bản lĩnh thì đi tìm Thiên Vũ Thượng Nguyên mà luận bàn."
"Nếu còn có thể gặp gỡ hắn, ta đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội như vậy."
Nàng mới nói, liền nghe Minh Ức Hàm ho khan.
Mọi người ngẩn người! Ngôn Hân Vân vội vã giúp nàng nhuận khí, trong mắt tràn đầy nhu tình:
"Nàng làm sao vậy?"
Minh Ức Hàm sắc mặt trắng bệch, thản nhiên nói:
"Xem ra thiếp thật sự mệt mỏi. Hân Vân, chúng ta trở về phòng đi, thiếp muốn nghỉ ngơi một chút."
"Cũng tốt, ta giúp nàng quay về phòng." Trước mặt huynh muội Kính Tư, Ngôn Hân Vân che giấu không được quan tâm giành cho Ức Hàm, vội vã làm theo lời nàng, cẩn thận đỡ nàng bước đi. [Thê nô kinh điển]
"Công tử, để ta giúp thiếu phu nhân trở về phòng đi." Khải Nhứ tiến lên nói.
"Không cần, ngươi cùng ca ngươi luận bàn võ nghệ đi, Lung nhi có ta chiếu cố là tốt rồi." Ngôn Hân Vân lo lắng cho thân thể Minh Ức Hàm, tuy miệng cùng Khải Nhứ nói chuyện, ánh mắt vẫn thủy chung đặt tại Ức Hàm, chưa từng dời đi chỗ khác.
"Nhưng..." Khải Nhứ còn muốn nói gì đó, Kính Tư dùng ánh mắt ra hiệu cho nàng không cần ngăn cản, vì làm thế cũng vô ích.
Khải Nhứ không khỏi nhíu mi, nhìn bóng dáng Ngôn Hân Vân cùng Minh Ức Hàm rời đi, trong lòng thầm thở dài, một lúc lâu sau, hướng Kính Tư nói:
"Điện hạ trong một đêm thay đổi rất nhiều."
"Không, nhầm rồi. Điện hạ đã sớm thay đổi, chỉ có điều bây giờ nàng mới dám trước mặt huynh muội chúng ta mà biểu lộ tình cảm của mình thôi." Kính Tư trầm giọng đáp.
"Ngươi là nói, điện hạ đã sớm đối Minh tiểu thư động chân tình?"
"Ngươi cẩn thận ngẫm lại, trước kia trong cung, điện hạ đối nhân xử thế vô cùng khôn khéo, vậy mà từ lúc gặp Minh tiểu thư, liền trở thành một người không quả quyết, có thể nàng vì Minh tiểu thư quá si tình mà bất giác xuất ra tính tình công chúa, này một cử chỉ nhỏ như vậy, không khó nhận ra điện hạ đã sớm đối Minh tiểu thư tình cảm vượt ngoài giới hạn."
Khải Nhứ nghe vậy, mi thanh khẽ cau lại, cẩn thận suy nghĩ, gật gật đầu:
"Đại ca nói có chút đạo lý. Điện hạ đối Minh tiểu thư lúc đầu có thể chỉ xuất phát từ đồng tình, nhưng nàng nội tâm nhu nhuyễn, nhìn một người tám năm đối mình dụng tình sâu đậm, sau này còn có thể bị chính mình thương tổn, đại khái là nổi lên chút thương hại, rồi sau đó cảm tình khúc mắc không thể lí giải, mới đem đến ngày hôm nay..."
" Mặc kệ như thế nào, chúng ta trong khoảng thời gian này tốt nhất làm cho điện hạ tỉnh táo, khiến điện hạ sớm tình thời điểm cùng Minh tiểu thư nói rõ ràng, tránh hai người tiếp tục sai lầm."
" Đại ca, ta phỏng chừng việc này mà buộc điện hạ tự mình nói ra chỉ sợ có chút khó khăn."
" Dù thế nào cũng phải là điện hạ tự mình nói, chúng ta không được nhúng tay vào."
" Đại ca, ngươi không hiểu sao! Ý của ta không phải điện hạ khó có thể nói ra, mà điện hạ căn bản là không nghĩ muốn nói!!! Vừa rồi ta muốn dặn dò Thủy nhân cách ngao dược, vì thế mới đi tìm Thủy nhi, ai ngờ lại nhìn thấy một việc...... Ta thấy điện hạ nàng đang cùng Minh tiểu thư......"
" Nàng cùng minh tiểu thư làm sao?"
" Các nàng ở......" Khải Nhứ ghé sát gần tai Kính Tư nói nốt câu.
Kính Tư lập tức trợn to mắt, ánh mắt bức người:
" Lời này thật sao?"
" Ta như thế nào lấy loại chuyện này ra nói giỡn?!"
" Điện hạ như thế nào lại như vậy hổ nháo?!" Kính Tư không khỏi trách cứ," Không được, Khải Nhứ, đêm nay ngươi tìm điện hạ đến, chúng ta phải hảo hảo cùng nàng nói chuyện, việc này không thể đùa cợt, nếu không một khi thân phận nữ tử bại lộ, hậu quả cũng không phải đùa."
" Ân!" Khải Nhứ ý thức được sự tình nghiêm trọng, gật gật đầu nói.
Thế nhưng, bên tai đột nhiên truyền đến tiếng vang khác thường-có người núp trên tường nghe lén!
Trương gia huynh muội giật mình, lập tức nhảy lên nóc tường!
Bất quá người tới thân thủ mẫn tiệp (nhanh nhẹn), nhanh chóng xuất ra khinh công chạy trốn.
" Truy!" Kính Tư lạnh lùng nói, lập tức đuổi theo phía sau cùng Khải Nhứ theo sát.
Thân ảnh hai người nháy mắt biến mất ở Thu Thủy biệt viện.....
Truyện khác cùng thể loại
43 chương
79 chương
93 chương
113 chương
158 chương
82 chương
15 chương
63 chương
113 chương