Thu thủy trường thiên loạn hồng nhan

Chương 23 : Ai là tiểu hàm

Xa phu đang ngồi trên bãi cỏ thấy Minh Ức Hàm cùng mẫu thân đi ra, vội vã chạy đến bên xe, nhiệt tình tiếp đón. Trịnh Hoa Băng gật gật đầu, quay đầu nhìn xung quanh, hỏi xa phu: "Ngôn công tử còn chưa tới sao?" Không đợi hắn trả lời, thanh âm Ngôn Hân Vân đã truyền đến: "Ta ở trong này." Mẫu tử Trịnh Hoa Băng quay người lại, đã thấy Ngôn Hân Vân cùng hai tiểu nha hoàn hướng xe ngựa đi tới. Nhìn "Vị phu quân trên danh nghĩa" tuấn dật bất phàm, trí óc Minh Ức Hàm đột nhiên tái hiện hình ảnh đêm qua hắn thay mình vận công điều tức, nhất thời, tim đập dồn dập, mặt nóng lên. "Hân Vân, như thế nào chỉ có mình ngươi? Khải Nhứ đâu?" Trịnh Hoa Băng hỏi. "Khải Nhứ đêm qua cưỡi ngựa tới, nàng hiện tại đang đi dắt ngựa tới." Ngôn Hân Vân đáp, ánh mắt thủy chung chỉ mình Trịnh Hoa Băng, giống như trước mặt không hề có Minh Ức Hàm."Chúng ta lên xe trước thôi, lát sau nàng sẽ tự mình đuổi kịp." Loại hành động nhìn như vô ý này, lại khiến Minh Ức Hàm có chút cảm giác mất mác, chỉ là bên ngoài nàng vẫn làm như không có chuyện gì. Mọi người dưới sự trợ giúp của xa phu, bước lên xe ngựa. Dọc đường đi, Ngôn Hân Vân xưa nay tiêu sái cũng không mở lời, cũng không yên lặng thưởng thức phong cảnh ven đường, chỉ trầm mặc nhắm mắt dưỡng thần. Thấy qua một đêm, thái độ của "phu quân" như vậy băng lãnh xa lạ, Minh Ức Hàm lúc này trừ bỏ mất mát còn đọng trong lòng, lại thêm một tia ẩn ẩn đau. Nàng vẫn cho rằng mình đối Ngôn đại ca là tình huynh muội, thế nhưng từ lúc bức tranh bị hủy, nàng bỗng cảm thấy mình có chút để ý Ngôn đại ca. Nàng chán ghét mình có loại cảm giác như vậy, bởi vì như thế chính là phản bội Tiểu Hàm ca. Trong lòng nàng, địa vị của Tiểu Hàm ca thủy chung không thể có người thay thế, vậy mà Ngôn Hân Vân lại cứ như vậy tiến vào lòng nàng! [Cưỡng hôn đi em ơi] Lời nói hôm qua của Thải di, thực sự đem nàng bức đến sống không bằng chết. Hiện giờ Tiểu Hàm ca đã muốn không còn là Tiểu Hàm ca trước kia của nàng. Trải qua nhiều tang thương như vậy, hắn đã muốn cùng người khác thành thân, thậm chí còn sắp lên làm "Phụ thân"! Minh Ức Hàm đau lòng nhớ lại chính mình nhiều năm nay cố gắng duy trì đoạn nhân duyên này, lại nghi hoặc mình có thể đủ tâm lực mà tiếp tục hay không. Mà cứ cho là mình có thể mạnh mẽ mà nắm giữ, lại có hay không mang đến nhiều thống khổ hơn cho Tiểu Hàm ca? Lại khiến cuộc sống yên bình của hắn dậy sóng mãnh liệt? Việc đến nước này, nàng thật sự cảm thấy được lòng mình đã mệt mỏi, không nghĩ tiếp tục trầm luôn trong lốc xoáy này, nàng mong chờ một cuộc sống yên bình, thậm chí tầm thường một chút cũng được. Buổi sáng đứng trước song cửa, nhìn cảnh vật ngoài kia một mảnh xanh mướt, Minh Ức Hàm bỗng nhận ra mình có một loại cảm giác được sống theo đúng nghĩa. Nàng nhớ lại mấy ngày nay, Ngôn đại ca đối nàng vô cùng quan tâm, cho đến sau đêm qua, sau một hồi truyền nội công như vậy, nàng cảm thấy tình cảm của mình đối Hân Vân không chỉ là hai chữ "để ý" này nữa rồi. Bởi vì từ khi đó, hình dáng Ngôn Hân Vân luôn hiện lên trong đầu nàng cùng thứ cảm xúc bối rối, khiến nàng muốn ngừng mà không được. Mà giờ khắc này, khi Ngôn Hân Vân đang ngồi trước mặt mình, Minh Ức Hàm khống chế không được loại cảm xúc vui mừngThế nhưng Ngôn Hân Vân liếc cũng không liếc nàng một cái, làm nàng cảm thấy cảm giác như được sống lại kia bởi hành động lạnh nhạt của Hân Vân mà biến mất. Thấy Ngôn Hân Vân đang yên lặng nghỉ ngơi, Minh Ức Hàm cuối cùng vẫn là lựa chọn im lặng thay vì đối mặt --- cả hai lâm vào trầm mặc. Đột nhiên, cách đó không xa truyền đến một trận tiếng vó ngựa. Ngôn Hân Vân biết đó chính là Khải Nhứ đang đuổi theo, vì vậy mở mắt, xốc lên mành che, thấy Khải Nhứ đã đuổi kịp xe ngựa, phi ngựa chậm lại, quay đầu hướng mình cười. Ngôn Hân Vân cũng nhàn nhạt mỉm cười, hạ mành xuống. "Khải Nhứ đã theo kịp rồi?" Trịnh Hoa Băng mỉm cười hỏi. "Vâng." Trịnh Hoa Băng cũng vén tấm mành lên một chút, nhìn Khải Nhữ cưỡi ngựa đi bên cạnh, liền buông mành xuống, nhẹ hỏi Hân Vân: "Khải Nhứ năm nay bao nhiêu tuổi?" "Hai mươi tư." "Hai mươi tư?" Trịnh Hoa Băng kinh ngạc thốt lên "Ta còn tưởng rằng nàng xấp xỉ tuổi ngươi. Cô nương lớn như vậy vì sao lại chưa thành thân?" Đối mặt với loại câu hỏi này, Ngôn Hân Vân có chút ngoài ý muốn, nhưng vẫn nói: "Này...Khải Nhứ nàng vẫn coi cha nương ta như phụ mẫu tái sinh, hôn sự của nàng cũng chỉ cha nương ta mới có thể định đoạt. Công tử ta đây cũng không thể làm chủ." Trịnh Hoa Băng mỉm cười, trêu đùa: "Ta còn tưởng chủ tử nhà ngươi chính là luyến tiếc nha hoàn thiếp thân nàng, mới không cho nàng thành thân." Những lời này vừa nói ra, Minh Ức Hàm nghe trong lòng mình "Lạc đát" một tiếng, nàng nhìn Ngôn Hân Vân, mang theo ánh mắt chờ mong, mong hắn sẽ nói gì đó làm nàng an tâm. Nhưng Ngôn Hân Vân cũng chỉ mỉm cười, đạm nhạt trả lời: "Một nha đầu tốt như vậy, ta tự nhiên cũng không nỡ rời xa nàng. Nhưng mỗi người đều có đường đi của mình, cũng đều có bến đỗ của mình, ta có luyến tiếc đến đâu, cũng phải buông tay ". Dừng một chút, nàng tiếp tục nói "Hôm nay nếu không phải người vô tình nhắc tới, ta cũng thật xem nhẹ vấn đề này. Ngày sau gặp cha nương, ta chắc chắn nói bọn họ tìm một gia đinh tốt cho Khải Nhứ, như thế coi như là đáp ứng tâm nguyện của nàng." Nghe được câu trả lời như vậy, Minh Ức Hàm có phần yên lòng. Trịnh Hoa Băng gật đầu, nói: "Nha đầu tốt như vậy, nên tìm cho nàng một gia đình thật tốt, bằng không liền đáng tiếc. Nga, chắc tới cha nương ngươi, Hân Vân, ngày đó ngươi cùng Ức Hàm thành thân không phải đã báo cho cha nương ngươi ở Hàng Châu sao? Như thế nàng đã hơn một tháng mà vẫn không thấy hồi âm của họ?" Ngôn Hân Vân trong lòng lo lắng, nhưng vẫn thản nhiên trả lời: "Ngày đó ta phái hạ nhân đi Hàng Châu, vì khi đó thành thân có điểm gấp gáp, ta cũng không cho hắn đi ngựa mà theo thuyền về Hàng Châu. Dùng thuyền từ kinh thành về Hàng Châu rồi lại trở về phỏng chừng cũng hết một tháng, nếu không có gì ngoài ý muốn, hẳn mấy ngày nữa sẽ có tin tức." Ngừng giây lát, nàng sợ Trịnh Hoa Băng còn nghi ngờ, liền bổ sung: "Gia ta từ trước đến nay đều kinh doanh đất đai, cuối năm trước cha ta tính toán sẽ khuếch trương sự nghiệp đến kinh thành, mới dặn ta trước đến đây tìm chỗ. Hiện tại ở kinh thành ta đã tìm hảo trạch viện, phỏng chừng ở Hàng Châu cha nương ta cũng đang thu dọn một chút đồ đạc, nửa năm nay nhất định cha nương ta bôn ba khắp nơi, hạ nhân mới có thể không tìm thấy bóng người. Ngày mai ta sẽ phái Kính Tư đi Hàng Châu một chuyến, hắn quen thuộc nhiều nơi cha nương ta hay đến, nhất định sẽ sớm có hồi âm." Trịnh Hoa Băng mìm cười: "Cũng tốt. Trước đem trạch viện kia dọn dẹp sạch sẽ, mấy ngày sau ngươi cùng Ức nhi chuyển vào đó cũng không có gì bất tiện. Tuy nói ta đã đem nữ nhân gả cho ngươi, nhưng một ngày không thấy cha nương ngươi đáp lại, ta liền một ngày lo lắng: Không biết cha nương ngươi có thể hay không không thích Ức nhi nhà chúng ta..." Minh Ức Hàm nghe đến đó, mặt lập tức ửng hồng, nhẹ giọng kêu: "Nương...." Ngôn Hân Vân nhìn Minh Ức Hàm rồi lại dời ánh mắt về phía Trịnh Hoa Băng, đạm nói: "Ức nhi xuất thân danh môn, lại là tài nữ vang danh kinh thành, cha nương ta nhất định thích nàng còn không kịp, điểm này người không cần lo lắng." Nghe Ngôn Hân Vân tùy tiện nói một câu, Minh Ức Hàm cũng không tự chủ được vui mừng. "Cái gì mà tài nữ với không tài nữ? Nàng chính lả chỉ đối cầm kì thi họa có chút hiểu biết, nhưng tính tình lại bốc đồng khiến người khác khó chịu, ta thực sự sợ ở chung lâu ngày, cha nương ngươi sẽ để bụng nàng." Trịnh Hoa Băng lại nói. "Người quá lo lắng rồi. Đều là người một nhà, nào có cái gì gọi là "để bụng"?"Ngôn Hân Vân nhìn Minh Ức Hàm, nào biết lúc này Minh Ức Hàm cũng đang chờ mong đáp án từ Hân Vân làm nàng an tâm, lặng lẽ nhìn phu quân trước mặt. Vì thế hai người ánh mắt giao nhau. Ngôn Hân Vân theo bản năng chuyển ánh mắt qua chỗ khác, tiếp tục nói:"Huống hồ cha nương ta tính tình dễ chịu, ta tin rằng bọn họ cùng Ức nhi ở chung sẽ rất hòa hợp." Nghe nói vậy, Trịnh Hoa Băng rốt cuộc cũng an tâm: "Ngươi nói vậy ta cũng không còn gì lo lắng. Ngươi cũng không phải không biết tính cách nha đầu kia, ta chỉ sợ nàng lại làm ra chuyện gì!" "Nương..." Minh Ức Hàm có chút thẹn thùng đỏ mặt, thấp giọng nói:"Người như thế nào lại nói những lời này chứ?" Trịnh Hoa Băng mỉm cười, cố ý hỏi lại: "Nương không nói như vậy, kia phải nói thế nào?" Minh Ức Hàm sửa lại phong thái trước kia, không còn ủ rũ, chỉ thản nhiên đáp lời: "Người tốt nhất cái gì cũng đừng nói!" Đang nói, mã xa đi trên đường núi gồ ghề đột nhiên xóc nảy, tấm mành lay động. Minh Ức Hàm lơ đễnh theo khe hở khi tấm mành bay lên nhìn thấy tửu quán nhỏ ven đường. Tức khắc kí ức cùng Tiểu Hàm ca hái mơ tới nơi này bán đều hiện ra trong trí óc. Trịnh Hoa Băng nhìn ra trong ánh mắt nữ nhân có điểm khác thường, liền nhìn đến bên ngoài cửa xe, lập tức hiểu chuyện gì xảy ra. Bởi vì có nữ tế ở đây, nàng không thể nói với nữ nhi điều gì, đành phải cố ý ho khan vài tiếng nhắc nhở nữ nhi đừng quên điều sáng nay đã nói. Nghe tiếng ho khan, Minh Ức Hàm hiểu ý, vì thế im lặng cúi đầu không nói, thu hồi kí ức khi xưa. Dù sao nàng đối Tiểu Hàm ca thâm tình nhiều năm như vậy, nào có thể nói quên liền quên..? Sau nửa canh giờ, mã xa đã tới Hàm lâm quý phủ. Mọi người vừa bước xuống liền gặp Kính Tư tiến lên, chắp tay: "Lão nhu nhân, công tử!" Ngôn Hân Vân gật đầu, lại thấy bộ dạng muốn nói lại thôi của Kính Tư, liền hỏi: "Làm sao vậy?" Kính Tư nhìn Hân Vân, trong lời nói hàm chứa nhiều chuyện: "Ma ma từ Hàng Châu đem theo sính lễ đến, hiện đang ở khách phòng chờ người." Ngôn Hân Vân ngẩn ra: Ma ma??? Nàng không phải đang ở Hoàng tổ lăng giúp bổn cung coi chừng, lại đến Hàn lâm phủ này làm gì? Hay là bên kia tình trạng xấu đi? "Thật sự là Vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến, Hân Vân, ngươi mau đến khách phòng tiếp đón, ngàn vạn lần không nên chậm trễ. Ta cùng Ức nhi sửa soạn một chút sẽ ra ngay." Ngôn Hân Vân cố gắng dẹp yên nghi ngờ trong lòng, hướng khách phòng đi tới. ***** "Các ngươi cuối cùng cũng trở lại!" Nhuế Khiết Dĩnh vừa thấy Kính Tư mang theo Ngôn Hân Vân cùng Khải Nhứ trở về, liền vội vàng đứng dậy nghênh đón, thấp giọng khẩn trương nói: "Ma ma nhà ngươi mang đến phủ rất nhiều sính lễ. Lại đúng ngày lão gia thượng triều từ sớm, tướng công ta từ đêm qua đến nay đều ở Thính Nguyệt lâu chuẩn bị sinh ý, trong nhà liền chỉ có mình ta tiếp đón, thật sự là vô cùng thất lễ. Ngươi hiện tại mau vào thăm mụ mụ, ta đi an trí hạ nhân làm việc." Hân Vân gật đầu, tiến vào khách phòng. Trong khách phòng, một vị phu nhân chừng đã qua tứ tuần nhìn thấy ba người Ngôn Hân Vân, lập tức đặt chén trà trong tay xuống, đi đến trước thi lễ: "Công tử." Đây chính là nhũ nương ma ma của Hân Vân. Ngôn Hân Vân một tay nâng nhũ nương dậy, nói: "Ma ma không cần đa lễ." "Đa tạ công tử. Nhiều ngày không gặp, công tử vẫn ổn chứ?" Ngôn Hân Vân gật đầu, lập tức tiến đến gần phu nhân kia, thấp giọng hỏi: "Ma ma, bên kia có phải hay không xảy ra chuyện gì?" Ma ma thấy ở đây ngoài chủ tử cũng không có ai khác, liền gật đầu, thần sắc trở nên nghiêm trọng, thấp giọng trả lời: "Mấy ngày nay thái y mỗi ngày đều đến Hoàng tổ lăng cấp điện hạ người xem bệnh. Hoàn hảo nô tỳ đã nhượng Tiểu Diệp Tử cải trang thành điện ha, thái y đến, nô tỳ liền cho Tiểu Diệp Tử nằm sau sa trướng, cáu gắt không muốn chữa bệnh. Nhưng này cũng không phải biện pháp lâu dài - Thái y còn một ngày chưa xem mạch, chúng ta còn một ngày lo âu. Điện hạ, vô luận như thế nào người cũng nên tìm thời gian mà trở về, bằng không thái y mỗi ngày đều ở đó chờ, đến khi được bắt mạch cho người mới thôi." Ngôn Hân Vân nghe vậy cũng tạm yên lòng, ảm đạm cười: "Nguyên lai là việc này. Ma ma, kì thật người chỉ cần phái Tiểu Diệp Tử tới báo với bổn cung là được, làm gì phải tự mình đến đây? Bên kia không có người coi chừng e là không được." "Này nô tỳ cũng biết. Hôm nay nô tỳ vốn cũng muốn nhược Tiểu Diệp Tử trốn ra ngoài báo với người. Nhưng nghĩ lại, điện hạ ngài thú Hàn lâm thiên kim đều đã được một tháng, gia đình hôn phu cũng là nên có gì đó đáp lại đi? Cho nên nô tỳ liền mướn vài hán tử, chuẩn bị chút sính lễ đến phủ. Hy vọng vì điện hạ tiêu trừ nghi ngờ của mọi người xung quanh." Ngôn Hân Vân mỉm cười, khai quạt: "Vẫn là ma ma cẩn trọng. Hàn lâm phu nhân cũng vừa nói với bổn cung về vấn đề này, bổn cung còn đang không biết nên ứng phó sao cho tốt. Ma ma thật sự thay bổn cung giải quyết không ít vấn đề." Khải Nhứ lại hỏi: "Nhưng là ma ma người hiện tại không ở bên kia, ngộ nhỡ thái y đi vào, Tiểu Diệp Tử phải làm sao?" "Điểm ấy tạm thời không cần lo lắng. Tiểu Diệp Tử là người thông minh, ứng phó ngày một ngày hai hẳn là không có việc gì. Chỉ cần điện hạ có thể mau chóng trở về một chút, mọi chuyện đều êm đẹp" Ma ma nói xong, chợt thấy phía sau Ngôn Hân Vân có hạ nhân bưng trà đến, cũng không nói thêm gì nữa. Ngôn Hân Vân cũng thuận theo, tùy ý gấp quạt, ý bảo ma ma ngồi xuống, hai người vừa uống trà vừa nói chuyện phiếm. Chỉ chốc lát sau, liền có hạ nhân chạy lại báo: Phu nhân cùng tiểu thư đã tới. Ngôn Hân Vân cùng ma ma trước sau đứng dậy. Thấy Trịnh Hoa Băng cùng Minh Ức Hàm bước vào khách phòng, Ngôn Hân Vân tiến lên thi lễ, đoạn giới thiệu cùng mẫu tử Trịnh Hoa Băng: "Nhạc mẫu đại nhân, Ức nhi, vị này chính là nhũ nương của ta - Lâm ma ma." Nàng vốn nghĩ Trịnh Hoa Băng hẳn sẽ nói lời gì đó, ai ngờ, Trịnh Hoa Băng lại kinh ngạc mà nhìn ma ma, nửa ngày chưa nói được lời nào. Mà ma ma cũng nhìn Trịnh Hoa Băng hồi lâu không hành lễ. Không chỉ Ngôn Hân Vân, ngay cả Minh Ức Hàm, Khải Nhứ cùng Kính Tư đều cảm thấy được có điều gì đó kì quái. "Nương..." Minh Ức Hàm nhẹ kéo kéo góc áo mẫu thân, ám chỉ mẫu thân trước tiên nói vài câu đã. Ma ma vừa nghe Minh Ức Hàm xưng hô cùng Trịnh Hoa Băng như vậy, không khỏi dời ánh mắt đến người Minh Ức Hàm, mà ánh mắt kia quả thực mang theo không ít kinh ngạc: "Ngươi...Ngươi là..." Nhìn đối phương có biểu tình như vậy, Minh Ức Hàm có chút ngạc nhiên, nàng nhìn kĩ vị ma ma này, càng nhìn càng thấy quen mắt, nhưng rốt cuộc vẫn không nghĩ ra đó là ai. "Ma ma, người làm sao vậy?" Ngôn Hân Vân rất ít khi thấy ma ma vẻ mặt như vậy, không khỏi nghi ngờ. Không đợi ma ma mở miệng, Trịnh Hoa Băng đã hỏi: "Nàng là nhũ nương của ngươi?" Ngôn Hân Vân tuy có chút khó hiểu, nhưng vẫn trả lời: "Đúng vậy. Từ nhỏ nàng luôn chăm sóc ta." Trịnh Hoa Băng nghe vậy, trong mắt nhất thời lóe ra lệ quang, lập tức cho lui Minh gia hạ nhân. lại kinh ngạc mà nhìn Ngôn Hân Vân. Minh Ức Hàm, Ngôn Hân Vân đều mạc danh kì diệu lúng túng. Kính Tư huynh muội cũng đưa mắt nhìn nhau, không hiểu Hàn lâm phu nhân cùng ma ma vì sao lại cư xử như vậy. "Làm sao vậy? Ta....có gì không đúng sao?" Trước ánh mắt phức tạp của Trịnh Hoa Băng, Ngôn Hân Vân vẻ mặt khó hiểu. Mà một bên, ma ma hết nhìn chủ tử mình lại nhìn Hàn lâm thiên kim, nghi ngờ mình có phải hay không đang mơ. Một lúc sau, nàng vẫn là run rẩy tiến lên, hỏi Minh Ức Hàm: "Ngươi...Ngươi chẳng lẽ là Lung nhi?" Lời này vừa nói, Minh Ức Hàm thất kinh, giật mình nhớ ra người trước mặt, nước mắt lập tức không tự chủ trào ra: "Người là..Thải di...?" Lâm ma ma là "Thải di" của nàng?! Ngôn Hân Vân nghe vậy, lòng nhất thời nguội lạnh. Nghi ngờ hôm trước đột nhiên xuất hiện. Ma ma lúc này cũng bị dọa cho kinh hách: "Không, không....Này nhất định là mộng, trong thiên hạ nào có chuyện tình trùng hợp như vậy?! Ta nhất định đang nằm mộng, phải mau tỉnh lại!" Khải Nhứ thấy vậy, nhịn không được hỏi: "Ma ma, người hôm nay làm sao vậy? Như thế nào nói năng lộn xộn?" Lâm ma ma còn chưa có phục hồi tinh thần lại, đã thấy Trịnh Hoa Băng trong mắt lóe lệ quang, nhìn ma ma, rồi lại nhìn Hân Vân, nghẹn ngào nói: "Ngươi năm nay vừa mười tám, mà Thải tỷ mười tám năm trước ngụ ở Thiên Tầm tự, đúng mười tám năm trước nàng chỉ mang theo một hài tử - hài tử kia kêu "Tiểu Hàm". Ngươi nói Thải tỷ là nhũ nương của ngươi, vậy cũng là nói, ngươi chính là hài tử kia. Đúng không?" Vừa nghe được lời này, Kính Tư cùng Khải Nhứ phía sau Ngôn Hân Vân không khỏi kinh sợ: Lão phu nhân làm sao biết điều này? Nguy rồi! Quả nhiên, Ngôn Hân Vân lập tức tròn mắt nhìn ma ma, mong nàng cho mình một đáp án. Đáng tiếc ma ma cúi đầu thật sự rất thấp, căn bản không dám tiếp xúc ánh mắt chủ tử. Ngôn Hân Vân lòng càng thêm lãnh, xoay người nhìn huynh muội Kính Tư, hi vọng bọn họ có thể cho mình một lời giải thích, nhưng Kính Tư huynh muội cũng không ai dám nói gì. "Ngươi đã là Tiểu Hàm" Trịnh Hoa Băng tiếp tục nói, khóe mắt đã có lệ tràn ra, ngữ khí cũng trầm xuống "Vì cái gì khi ta nói chuyện của Ức nhi cho ngươi, ngươi lại thờ ơ như vậy?" Hân Vân giật mình: "Ta không hiểu người đang nói gì?" "Ngươi...ngươi có phải hay không cảm thấy Ức nhi với ngươi dụng tình còn chưa đủ thâm? Hay vẫn cảm thấy muốn trả thù nàng?" "Ta không hề có ý tứ kia." Ngôn Hân Vân bình tĩnh nói, nhưng trong lòng trào dâng ủy khuất. "Ngươi...ngươi...Như thế nào có thể nói vậy?" Trịnh Hoa Băng thấy nàng "thờ ơ" như vậy, càng nghĩ càng kích động, cư nhiên ra sức lắc hai bả vai Hân Vân, mà Ngôn Hân Vân cũng không biết phản kháng, mặc nàng làm như vậy. Minh Ức Hàm cố gắng không rơi lệ, vội vàng đem mẫu thân kéo ra: "Nương! Người đừng như vậy, sự tình còn chưa rõ ràng, tướng công hắn... Hắn làm sao có thể là Tiểu Hàm ca? Tiểu Hàm ca trên người mang một đôi ngọc bội uyên ương, bên tai trái còn có hai tiểu vòng, tướng công nào có thứ này?" "Bên tai trái được xuyên hai tiểu vòng?" Nhắc tới điều này, Ngôn Hân Vân lập tức thân mình lảo đảo, không kiềm chế được nghi vấn trong lòng, thì thào tự nói "Năm ấy mười tuổi, quả thật bên tai trái có hai tiểu vòng" Lời vừa nói, Minh Ức Hàm ngơ ngẩn, nhìn phu quân trước mắt, ánh mắt nhất thời xuất ra vô số u uán. "Ma ma" Ngôn Hân Vân cố gắng bình ổn lại lòng đang gợn sóng, hít một hơi lãnh khí, nói: "Mười tám năm qua, người thật sự chỉ mang bên mình một đứa nhỏ sao?" Ma ma Lâm Như Thải biết giờ phút này rồi cũng tới, giấy không gói được lửa, đành quỳ xuống nói: "Thỉnh công tử thứ tội!" Ngôn Hân Vân thật không tin được, đột nhiên quay người nhìn Kính Tư huynh muội, lạnh lùng hỏi: "Năm đó không phải ta ngã bị thương sao?" Kính Tư, Khải Nhứ cũng hoảng hốt quỳ: "Thỉnh công tử thứ tội!" "Thứ tội?" Ngôn Hân Vân khóe mắt nóng lên, cố gắng ngăn lại nước mắt sắp trào ra: "Không, ta tuyệt đối không phải Tiểu Hàm. Khải Nhứ, ngươi đã nói ngọc uyên ương trên người các ngươi là do người khác ban tặng, ngươi sở hữu ngọc uyên ương kia mới là Tiểu Hàm. Có phải hay không?" Khải Nhứ có chút run run, cũng không dám đáp lời. "Nói a!" Ngôn Hân Vân đột nhiên hét lên. Khải Nhứ sợ tới mức thân mình run lên, nhưng vẫn là không dám trả lời. Trịnh Hoa Băng nhìn Ngôn Hân Vân, nói: "Hiện tại người nên đem sự tình nói rõ ràng là ngươi, không phải Khái Nhứ. Tiểu Hàm, năm đó ngươi cứu Ức nhi, này ân cứu mạng Minh gia chúng ta nên hồi báo. Thế nhưng ngươi đã biết Ức nhi chính là Lung nhi năm đó, vì cái gì còn muốn giấu diếm thân phận mình? Chẳng lẽ ngươi sợ Ức nhi những năm qua chịu khổ chưa đủ sao? Hay là vẫn cảm thấy nàng thực dễ khi dễ?" Ngôn Hân Vân nghe vậy, nội tâm phi thường ủy khuất, cũng phần nào giải thích được, nàng nhìn Minh Ức Hàm trước mặt, đột nhiên cảm thấy tâm ngày càng nặng nề, nặng nề đến mức khiến nàng khó thở. Nhất thời, không tự chủ được ngã ngồi trên ghế. Ngôn đại ca chính là Tiểu Hàm ca? Minh Ức Hàm nội tâm cũng thập phần kinh chấn, sự thật sao lại như vậy. Những năm qua, nàng rất nhiều lần tưởng tượng cảnh mình gặp lại Tiểu Hàm ca - cao hứng có, bi thương có, đều đã tưởng tượng qua, nhưng hội ngộ thế này, nàng nằm mơ cũng không nghĩ tới, vì thế nhìn Ngôn Hân Vân trước mặt, nàng cũng không biết nên nói gì. Lúc này, Trịnh Hoa Băng còn muốn tiến lên nói với Hân Vân cái gì đó, lại bị Lâm ma ma một phen giữ chặt: "Hoa Băng! Ngươi bình tĩnh lại! Công tử hắn như vậy là có nguyên nhân!" "Thải tỷ! Ta muốn chính miệng hắn nói cho ta biết nguyên nhân! Vì cái gì hắn biết Ức nhi tám năm nay vì hắn quý cứu (áy náy) không dứt, hắn còn một mặt giả bộ cảm thông với Ức nhi, một mặt không thừa nhận thân phận của mình? Chẳng lẽ hắn lo lắng Minh gia chúng ta không báo được ân này hay sao? Ta muốn hắn nói cho rõ ràng!" Trịnh Hoa Băng càng nói càng kích động, giãy dụa thoát ra Lâm ma ma, đến gần Hân Vân, Kính Tư, Khải Nhứ lập tức bước lên phía trước cản nàng lại: "Phu nhân, thỉnh ngài bình tĩnh một chút!" "Bình tĩnh? Các ngươi muốn ta như thế nào bình tĩnh? Các ngươi không phải trơ mắt mà nhìn chính nữ nhi của mình chìm trong thống khổ tám năm trời, làm mẫu thân lại thúc thủ vô sách - là như thế nào dày vò! Các ngươi không hiểu được đối với Tiểu Hàm, mẫu tử hai người chúng ta có bao nhiêu ân hận cùng đau đớn! Cuối cùng, kết quả là có người coi dày vò cùng ân hận đau đớn này như một loại trừng phạt đúng người đúng tội! Thậm chí còn hư tình giả ý mà quan tâm chúng ta! Hiện giờ lại bày ra vẻ mặt không chút cảm tình! Đây không phải thực buồn cười sao?" Chữ chữ ai oán, Trịnh Hoa Băng nói xong, nước mắt cũng chảy cạn. Minh Ức Hàm cũng lệ nóng doanh tròng, nhìn Ngôn Hân Vân, trong ánh mắt nàng hàm chứa u oán, lại không nỡ giận nửa phần, cuối cùng cũng chỉ đem ủy khuất nuốt xuống đáy lòng, cố gắng trấn định, nhẹ giọng hỏi Hân Vân: "Vì sao lại trầm mặc? Ngươi... Ngươi không thể giải thích một chút sao?" Ngôn Hân Vân ngẩng đầu lên, nhìn Minh Ức Hàm, mắt đã ngập nước, nhưng nàng ngăn không cho chúng chảy ra, một lúc lâu, mới hướng Trịnh Hoa Băng thản nhiên nói: "Nếu ma ma nói mười tám năm trước mang theo một đứa bé sơ sinh, như vậy, không thể phủ nhận, ta chính là "Tiểu Hàm"." "Cái ta muốn ngươi giải thích không phải như vậy!" Trịnh Hoa Băng nói. "Nhưng cái ta có thể giải thích, cũng chỉ có như vậy." Ngôn Hân Vân thấp giọng nói xong, từ từ đứng dậy. Trịnh Hoa Băng còn muốn tiến lên, Kính Tư, Khải Nhứ đã vội ngăn lại: "Phu nhân!" Thấy mẫu thân kích động như vậy, Minh Ức Hàm lo lắng mẫu thân vì mình mà mất bình tĩnh, đem chuyện bé xé ra to, đừng nói đến mẫu thân, chính mình cũng sẽ khó xử, vì vậy khuyên nàng: "Nương, người đừng như vậy, người để hắn hảo hảo giải thích là được." "Ức nhi, ngươi nhìn thái độ của hắn vừa rồi chứ? Không phải nương không cho hắn cơ hội giải thích, là hắn căn bản cũng không muốn giải thích! Người ta trong lòng chính là xem nhẹ thống khổ mấy năm nay của ngươi, chẳng lẽ, đến giờ ngươi còn không rõ sao? Còn muốn thay hắn nói tốt sao?" Trịnh Hoa Băng nhìn nữ nhân, lại xoay người hung hăng nhìn Ngôn Hân Vân, thân mình kích động đến phát run, còn muốn tiếp tục nói. "Hoa Băng!" Lâm Như Thải rốt cuộc nhịn không được nghẹn ngào mở miệng: "Ta cầu ngươi, đừng nói thêm gì nữa. Từ đầu tới giờ, người vô tội nhất chính là công tử nhà ta a!" "Vô tội? Tám năm trước hắn đúng là vô tội. Nhưng hôm nay, sau tám năm này, hắn còn xứng với hai chữ vô tội sao?" "Hoa Băng!" Lâm Như Thải khóc nức nở, xoay người nhìn chủ tử chịu đả kích lại ra vẻ trấn định, nàng thật sự không đành lòng nhìn chủ tử đáng thương bị hiểu lầm, vì thế xoay người lại, rưng rưng nói cho hết lời: "Công tử hắn...hắn năm đó vì cứu Ức nhi, bị bọn cường đạo kia loạn chém, thụ thương ở gáy. Về sau, Kính Tư huynh muội tuy cứu được, chữa trị một tháng mới đem người từ quỷ môn quan đòi về, nhưng chủ tử thủy chung vẫn hôn mê bất tỉnh, ở trên giường không dưới nửa năm. Nửa năm sau tỉnh lại, hắn đã muốn quên hết những điều trước kia. Lão gia nhà ta sợ hắn nhớ tới đoạn trí nhớ đáng sợ kia, liền gạt công tử, nói hắn bướng bỉnh không nghe lời, chơi đùa bị ngã mà thụ thương, còn dặn hạ nhân trên dưới không ai được nói cho hắn biết chuyện gì xảy ra. Cho nên, công tử hắn căn bản còn không biết trước kia mình là người thế nào. Thử hỏi, hắn làm sao lừa gạt được các ngươi?" Lời này vừa nói ra, Trịnh Hoa Băng, Minh Ức Hàm lập tức ngẩn người, gắt gao nhìn Hân Vân. Nhưng thấy Hân Vân rốt cuộc nhịn không được rơi lệ, mà khuôn mặt vẫn duy trì băng lãnh, thật không khác gì một bức tượng băng. Giờ khắc này, không gian yên tĩnh đến độ một chiếc trâm rơi xuống cũng có thể nghe thấy. Sau một lúc, Kính Tư chậm rãi hít một hơi, đánh tan bầu không khí trầm mặc: "Công tử ngày thường tối kỵ người khác hỏi hắn chuyện trước kia, bởi vì hắn không muốn khiến cho bất kì kẻ nào biết hắn là một người có trí nhớ không trọn vẹn. Mà chúng là làm hạ nhân, cũng phải tuân mệnh lão gia, tuyệt đối không nhắc tới đoạn thời gian thiếu gia ở Thiên Tầm Tự, cho nên công tử hắn chính là không biết hắn có một đoạn thời thơ ấu như vậy. Hôm nay bị phu nhân ngài bức đến nước này, chúng ta mới phải nói ra bí mật này, hi vọng phu nhân ngài có thể hiểu cho công tử nhà ta. Dù sao" Kính Tử nói xong, ánh mắt dừng trên người Minh Ức Hàm, ngữ khí lại càng thâm trầm "Người mất trí nhớ, mới là người thống khổ nhất."