Hôm nay, Quân Mặc Ngôn vẫn như thường lệ, dưới ánh nắng, đứng tấn. Từ khi nghe được lời Vị Ương nói, hắn mỗi ngày đều đứng tấn lúc giữa trưa, vì theo Vị Ương đứng tấn vào lúc này mới có thể khiến sự kiên cường về ý chí của hắn tăng lên. Tuy rằng mới là đầu mùa xuân, nhưng những cơn gió lạnh thấu xương và từng luồng hương hoa vẫn thổi qua bên người hắn. Hơi hơi rùng mình một cái, cẩn thận liếc liếc thấy Vị Ương còn đang đọc sách. Quân Mặc Ngôn trộm thở phào một hơi. Thật may, thật may không bị tiên sinh phát hiện! “Tam Nhi!” Từ khi biết Mặc Ngôn là con thứ ba trong Quân gia, Vị Ương liền nghĩ cho hắn một cái biệt danh. “A?!” Còn tưởng rằng chuyện mình lén lút bị phát hiện, Quân Mặc Ngôn giống như con mèo bị dẫm phải đuôi, nhảy dựng lên. Nhướn mày nghi hoặc, tầm mắt giống như tia X quang đem toàn thân Quân Mặc Ngôn trên dưới quét một lần. “Ngươi gọi cái gì?” Dưới ánh mắt nghiêm túc của Vị Ương, Quân Mặc Ngôn liền cảm thấy chính mình giống một tiểu khất cái đáng thương bị lột sạch y phục. “Không không có gì.” Cúi đầu thật thấp. Trong lòng lại không ngừng lầm bẩm: Không có chuyện gì! Tiên sinh không phát hiện ra! Không có chuyện gì. Quan sát vài lần, Vị Ương cho rằng sự mờ ám của Quân Mặc Ngôn cũng là việc nhỏ, phớt lờ nó rồi bay tới bên cạnh Mặc Ngôn. “Đến giờ rồi, rửa mặt thay quần áo rồi dùng bữa đi!” “Nga, hảo. Tiên sinh.” Ngoan ngoãn gật gật đầu, Quân Mặc Ngôn xoay người vào nhà. Vị Ương híp mắt lại giống một con hồ ly, suy nghĩ trong đầu xoay chuyển rất nhanh. Mặc Ngôn còn nhỏ, với tính cách hiện tại của hắn tương lai nhất định không làm được đại sự. Nhưng hắn thiên tư thông minh, mọi thứ đều có thể dễ dàng suy một ra ba. Vì tương lai của hắn, tính cách yếu đuối này phải trừ bỏ. Nhưng không phải hiện tại, thời cơ chưa tới a. Dưới bóng cây ngô đồng, Quân Mặc Ngôn bưng tới bữa trưa hôm nay. Một đĩa có ba miếng rau, hai miếng thịt kho tàu lớn mà không thịt nạc, một chén canh cà chua trứng mà chỉ thấy cà chua không thấy trứng lại thêm một chén cơm chỉ có hai phần ba. Nhìn Quân Mặc Ngôn hăng say ăn cơm trưa, Vị Ương không khỏi lắc đầu. Cũng không biết mấy người ở tiền thính nghĩ thế nào, đồ ăn gần đây tăng thêm một chút, có lẽ là nghĩ tới hài tử này cùng đại thiếu gia, nhị thiếu gia đều đang ở giai đoạn trưởng thành đi! Bất quá, có thể như thế sao? Nguyên nhân thêm cơm, chỉ sợ cũng là hai vị đại thiếu gia kén ăn, thức ăn còn lại mới đưa đến nơi này đi! Sờ sờ mái tóc Mặc Ngôn, cho dù biết không chạm vào được, nhưng cũng đủ để hài tử kia cảm nhận được sự quan ái của y đối với hắn. Sự từ ái từng chút, từng chút một đọng lại ở đáy mắt. “Tam Nhi, từ giờ trở đi, ngươi ăn mỗi một hạt cơm, mỗi một miếng thức ăn. Trong lòng đều phải thề, thề rằng tương lai chính mình nhất định sẽ ăn cơm ở đại sảnh, thề tương lai nhất định sẽ sống cuộc sống sung túc hơn bây giờ một ngàn lần, một vạn lần. Thề tương lai nhất định sẽ dùng trí tuệ của chính mình, hai bài tay của chính mình đòi lại tất cả những gì tốt nhất!” Mặc Ngôn từ bé liền ăn những thứ này lớn lên, ban đầu cũng không hiểu những gì Vị Ương nói. Chỉ là thuận theo bản năng gật đầu. Cho đến tận khi Vương nương mang cho bọn họ một ít đồ ăn. Mới hiểu được ra, nguyên lai nhiều năm như vậy, những gì hắn ăn đều là những thứ tệ nhất, ngay cả một cái hạ nhân trong phủ cũng ăn ngon hơn hắn. Bấy giờ, hắn mới hiểu được khi đó Vị Ương rốt cuộc dùng loại tâm tình gì bắt hắn thề. Cũng từ giờ khắc đó, hắn mới thực sự bắt đầu lãnh khốc. Hắn muốn dùng trí tuệ cũng hai bàn tay đòi lại tất cả những gì hắn nên có. Trong tiểu viện yên tĩnh, chỉ có những thanh âm khi cơn gió nhẹ thổi qua bên tai. Trên đại thụ, lá non đã bắt đầu nảy mầm. Nụ mầm nho nhỏ thẹn thùng chui ra khỏi nhành cây mỏng manh để phơi nắng. Quân Mặc Ngộn bây giờ chính là một gốc cây non đứng cạnh đại thụ, không có khả năng giống như đại thụ che cho con người cả một vùng bóng mát, nhưng không bao lâu, khi hắn trải qua thách thức gió mưa, nhất dịnh sẽ làm cho người ta chấn động! Tục ngữ nói rất đúng: điểu bất phi tắc dĩ, nhất phi trùng thiên (Chim không bay thì thôi, nếu bay sẽ bay lên tận trời), bất minh tắc dĩ, nhất minh kinh nhân! (Không nói gì thì thôi, kêu một tiếng ai nấy đều kinh ngạc) Ngay lúc Vị Ương đang nhìn Quân Mặc Ngôn ăn ngọ thiện (cơm trưa), hai vị tiểu khách nhân không thỉnh đã bước vào. Chỉ thấy một bóng người nho nhỏ chạy như bay lao vào lòng ngực Quân Mặc Ngôn, liều mạng cọ cọ ***g ngực cũng đã không còn nhỏ bé của hắn.. “Tam ca, Tam ca, Tam ca, Tam ca! Ta rất nhớ ngươi nga!” Giọng nữ hài tử ngọt ngào từ trong lòng Quân Mặc Ngôn vang lên. Bên miệng lộ ra một nụ cười mỹ lệ, đối với nha đầu đáng yêu này. Quân Mặc Ngôn rất yêu quý đâu! “Vô Song, lại trộm đi ra? Dùng ngọ thiện chưa?” Nha đầu trong lòng ngẩng mặt lên, lộ ra khuôn mặt đáng yêu. Làn da trắng nõn, đôi mắt trong veo như nước, cái miệng nhỏ như hoa anh đào. Không khó tưởng tượng ra sau này nàng lớn lên chính là cái tiểu mỹ nhân! Cười hì hì nhăn lại cái mũi, Quân Vô Song vô lại kêu la: “Người ta đến xem Tam ca lại có gì không đúng? Sao lại có thể nói người ta trộm đi đâu? Người ta rõ ràng quang minh chính đại đi a!” “Là, là, Vô Song là quang minh chính đại tới, không phải trộm đi tới” Điểm điểm cái mũi Quân Vô Song, Mặc Ngôn lúc này cười tựa như một người huynh trưởng thực sự. Không phải đệ tử, không phải nhi tử, mà là huynh trưởng. Huynh trưởng yêu thương muội muội và đệ đệ của mình. Trong khi bọn họ nói chuyện, một bóng người nho nhỏ khác chầm chậm đi lại đây, cái đầu nho nhỏ cúi gằm xuống. Dường như thẹn thùng liếc liếc Quân Mặc Ngôn, âm điệu ngại ngùng từ trong miệng tiểu nam hài toát ra. “Tam… Tam ca hảo.” Vươn ra một cánh tay học theo động tác của Vị Ương, sờ sờ đầu người vừa đi tới: “Mặc Vũ, dạo này khỏe không?” Bàn tay trắng nõn của Quân Mặc Vũ chà xát góc áo chính mình, bộ dáng tế thanh tế khí (nhỏ nhẹ rụt rè) làm cho người ta hoài nghi có phải hắn mới là nữ nhi hay không! “Vẫn vẫn tốt lắm.” Vô Song bất đắc dĩ lắc đầu: “Hắn có thể bị làm sao? Mấy ngày nay hắn đều cùng mẫu thân đi học thêu. Thật không biết hắn suy nghĩ cái gì. Ta vừa thấy thêu liền đau đầu! Bảo hắn chơi với ta, hắn liền sợ hãi đến không biết là sao!” Bật cười kéo qua Quân Mặc Vũ đang đỏ mặt đến sắp tích huyết(chảy máu). “Ngươi a! Luôn khi dễ đệ đệ, phải bảo hộ hắn. Đứng suốt ngày khi đễ hắn. Thêu hình như là việc của ngươi đi! Nhất định là ngươi không muốn làm, mới kéo Mặc Vũ đi thế chỗ!” Hai tay ôm lấy cổ Quân Mặc Ngôn, thân hình nho nhỏ đung đưa đung đưa. Nghiễm nhiên đem Quân Mặc Ngôn coi như bàn đu dây để chơi. “Cái gì a! Người ta còn nhỏ, sao phải học thêu? Thứ buồn tẻ kia, người ta mới không cần thêu! Còn không bằng lại đây chơi cùng Tam ca!” “Ta cũng không chơi,đợi lát nữa ta phải đi đọc sách. Ngươi có đi cùng không?” Quân Vô Song vừa nghe tới đọc sách liền nhức đầu: “Cổ nhân nói nữ tử vô tài tiền thị đức!” (nữ tử không có tài năng mới là người có phẩm hạnh) Quân Mặc Ngôn nghe vậy, sắc mặt trầm xuống: “Ai nói với ngươi lời này?” Quân Vô Song sợ hãi nhìn Quân Mặc Ngôn, không biết mình đã nói sai cái gì, làm cho Tam ca vốn luôn tươi cười ôn nhu nay lại mặt đen như nồi đất! “Là là mẫu thân nói. Nàng nói, học chữ, sẽ hiểu tình. Nhưng kết quả, cũng là vô ích. Không bằng cái gì cũng không biết, tỉnh tỉnh mê mê còn có thể có được chút hạnh phúc bình thường.” Trả lời Quân Mặc Ngôn, nhưng lại là hài tử hay ngượng ngùng Quân Mặc Vũ kia. Quân Mặc Ngôn sững sờ một chút, rồi sau giống như nghĩ tới cái gì. Thở dài yếu ớt, ngẩng đầu nhìn lại, từ lúc hai hài tử tiến vào trong tiểu viện Vị Ương liền bay lên trên nóc nhà cao cao, nhìn phương xa không biết suy nghĩ chuyện gì. “Tam ca, ta nói cái gì sai sao?” “Không, không có. Vô Song, nếu sau này Vương nương không cho ngươi học chữ, ngươi liền đến nơi này với Tam ca. Nữ tử vô tài tiện thị đức, lời này không thích hợp với ngươi, không thích hợp.” Khía cạnh trưởng thành sớm của Quân Mặc Ngôn lúc này mới bày ra, mẫu thân mất sớm, làm cho hắn hiểu được rõ ràng. Phải có tài, có bản lĩnh, có thế lực, có thủ hạ. Mà thủ hạ tốt nhất, chính là người gần gũi nhất với chính mình. Những điều này đều là Vị Ương dạy cho hắn. “Tam ca Tam ca. Chúng ta tới chơi trò chơi đi!” Nụ cười tinh khiết trên mặt nữ hài tử đánh gãy suy nghĩ của Mặc Ngôn. Lại dương lên nụ cười ôn nhu một lần nữa: “Được! Chơi trò chơi đi! Bất quá chỉ có thể chơi một lát nga! Đợi lát nữa Tam ca phải đi đọc sách nga!”