Thu Phục Bảo Bối!
Chương 23
Lửa giận ngùn ngụt, Khải Hà cứ thế chốt chặt cửa phòng, ném cô xuống chiếc giường king-size trơ trọi. Uyển Nhi sợ hãi, theo phản xạ mà lùi lại phía sau. Chiếc giường quá rộng lớn, nhưng với cô thì sao lại nhỏ đến vậy, mới chỉ lùi có vài ba bước tiến, thế mà lưng đã tiếp xúc với thành giường lạnh lẽo. Uyển Nhi giật mình, mắt mở to nhìn nam nhân trước mắt. Khải Hà cởi từng cúc áo, tiến về phía cô, bàn tay thô bạo nắm cổ chân Uyển Nhi kéo về phía mình. Cô vội vã túm chặt lấy grap giường, nhưng người kia quá khoẻ mạnh, khó trách cô không thể kháng cự.
- Aaaaaaa! Anh làm gì vậy chứ?
- Câu này đáng ra nên để anh hỏi em mới đúng!
Lời vừa dứt, anh đặt môi mình lên môi cô, tạo ra một nụ hôn cuồng nhiệt. Ngay lập tức, cánh hoa anh đào nhỏ bị day day đến không thương tiếc, cứ cái đà này, e là sẽ bị sưng lên ít nhiều. Uyển Nhi khó khăn lắm mới lấy được chút sinh khí, vừa mở miệng nhỏ ra định giải thích thì liền bị chiếc lưỡi ranh ma tiến vào lùng sục khắp khoang miệng. Hương hoa hồng dịu nhẹ hoà vào cùng vị bạc hà nam tính, một tổ hợp hoàn hảo được tạo ra khi môi lưỡi giao nhau mãnh liệt. Khải Hà tay dò tìm hai gò bồng nhấp nhô, ra sức nhào nặn liên hồi, sau một lớp vải mỏng, Khải Hà dần cảm nhận được sự phản ứng từ cô, hạt đậu đỏ trước ngực đón nhận kích thích dồn dập từ bàn tay của anh mà trở nên cương rắn.
Quai đầm lệch xuống bả vai, anh đưa tay ra phía sau lưng cô, chỉ sau vài giây khoá của chiếc đầm đã trở lại vị trí ban đầu. Khải Hà luyến tiếc rời khỏi đôi môi mọng, vùi đầu vào hõm cổ, tham lam hít hương dầu thơm nhẹ nhàng, khó kìm lòng mà cắn mạnh, Uyển Nhi khẽ rên lên một tiếng.
- Ưm...
Vùng da bị anh cắn mút từ trắng nõn mà hiện lên vết tím xanh. Cứ tiếp diễn như vậy, từ cổ đến ngực cô, không biết bao nhiêu là vết hôn cường bạo của anh. Mỗi lần bị tiếp xúc như vậy, cô mẫn cảm cử động, đầu gối co rút, không ít lần va chạm vào cự vật đang nóng lên đáng sợ phía sau quần anh.
Uyển Nhi cô cũng bị kích thích không ngừng, hang động bên dưới đã ẩm ướt, miệng nhỏ phát ra tiếng rên khiêu gợi, u mê vô cùng. Cơ thể kia không ngừng đòi hỏi, da thịt đấu tranh với lí trí đang dần bị lấn át, sự phản kháng đi dần bị dập đi bởi dục vọng. Uyển Nhi xấu hổ không thôi, đôi mắt ửng đỏ, phủ một tầng sương mờ, uất ức dồn nén thành nước mắt.
Anh đã hiểu lầm cô, còn không cho cô cơ hội được giải thích, đã vậy còn hung hăng chiếm lấy tiện nghi của cô nữa, có phải đáng ghét quá không? Khải Hà thấy cô nức nở thì ngưng động tác lại nhìn cô.
Nước mắt nức nở nén thành từng giọt như hạt trân trâu trong suốt, lăn dài trên khuôn mặt mĩ miều.
- Đừng khóc.
Khải Hà hôn lên gò má ửng hồng, môi mỏng tiếp xúc với vị mặn của nước mắt. Tuy là tức giận thật, nhưng nhìn thấy tâm can của mình uỷ khuất, liền nhanh chóng xoa dịu bằng hành động thập phần ôn nhu kia.
- Anh còn định trêu tôi đến bao giờ nữa.
Tiếng nấc thút thít như một đứa trẻ, Uyển Nhi nhìn Khải Hà đầy uất ức, tay liên tục đánh mạnh vào ngực anh.
Khải Hà cũng mặc kệ cho cô đánh, rõ ràng anh là người chịu thiệt, ấy vậy mà suy cho cùng cô vẫn là người có quyền trách móc.
- Tiếp tục nhé? Anh sẽ không chơi đùa như vậy nữa?
Anh thấy cô đánh chán chê rồi thì dữ cổ tay cô lại. Ánh mắt đã hoàn toàn thay đổi so với vẻ dịu dàng vừa nãy, một ánh mắt thật ranh mãnh, hơi thở tràn đầy mùi nguy hiểm. Khoé miệng giương lên, hình thành một đường cong hoàn hảo.
- Không...
Uyển Nhi miệng nói không, nhưng sao thấy thật ngượng, như thể tiếng "không" kia là do bị gượng ép. Cơ thể cô cả người không ngừng khó chịu, vặn vẹo dưới thân anh, mật dịch tiết ra ngày càng nhiều, dừng lại ở lúc dang dở thế này, đến cô cũng không thích ứng được, huống chi phía dưới đã ướt nhẹp cả rồi. Nếu ngay từ đâu không bị anh trêu ghẹo, giờ cũng có thể dứt khoát từ chối. Đây là lần đầu cô trải qua loại chuyện này, chẳng trách Uyển Nhi cô không có tiền đồ, bị thuần phục nhanh đến vậy!
- Em chắc chứ?
Đến khi nói, tay anh dọc theo bắp đùi trắng mịn, tìm đến hang động huyền bí kia. Chạm nhẹ vào lớp quần lót ren, Khải Hà liền nhận được phản ứng từ "cánh môi" kia, dâm thuỷ ướt dính, hoa huy*t hé mở mấp máy như còn e thẹn.
Uyển Nhi khó mà kháng cự được. Những lúc như thế này, lí trí cô luôn thất bại. Hành động của anh tiếp đến dồn dập, lại rất uyển chuyển, cái cơ thể này không chịu nghe theo cô thì phải biết làm sao?
Trong lúc u mê, đầu cô bỗng nảy lên một ý nghĩ:" Rốt cuộc Khải Hà anh đã làm loại chuyện này với bao cô gái khác mà lại thuần thuộc đến vậy?"
Truyện khác cùng thể loại
77 chương
31 chương
80 chương
56 chương
15 chương