Thứ Nữ Song Sinh
Chương 57
A Trúc điểm nhẹ một cái, một chân quét ngang đám gia đinh kia, gia đinh bị một cước nhanh chóng ngã xuống, tất cả chạy trối chết.
“Chạy!” A Trúc quay lại, cười ha ha nói.
Thật quá quắt! Dịch Cẩn Ninh hết chỗ nói với đám gia nô Tướng phủ này.
“A Trúc, hôm đó…” Dịch Cẩn Ninh suy nghĩ một lúc cuối cùng hỏi chuyện hôm đó: “Hôm đó sao ngươi lại như vậy?”
“Chủ tử, hôm đó chỉ là ta nghe ngài đọc tên thuốc độc kia, nhớ tới chuyện tình thời thơ ấu mà thôi!”
A Trúc nhắm mắt trầm tư, vẻ mặt bi thương. Hắn có quá nhiều hồi ức thống khổ, có quá nhiều huyết lệ chua xót, năm đó là năm mà tất cả thống khổ và chua xót dồn lại.
Khi đó ta mới tám tuổi. Có người cầm một cái bọc đưa cho ta, nói ta giao cho mẫu thân, ta tin lầm tiểu nhân. Cuối cùng… cuối cùng trúng mê tình tán trong đó.”
A Trúc cẩn thận nhớ lại chuyện tình năm đó, đó là hồi ức đáng sợ, hắn muốn quên nhưng không thể quên được trải nghiệm thê thảm ấy.
“Sau khi ta trúng mê tình tán, cha nương ta không biết sao ta lại như vậy, ôm ta đến y quán. Cuối cùng đại phu trong y quán đó không thể cứu ta, cha nương ta cũng phát hiện ra cái bọc kia, bên trong có một phong thư, trong thư nói giải dược ở trong bọc, cha nương ta vì sốt ruột cứu con, nên tin tưởng…”
Chuyện sau đó không cần nói Dịch Cẩn Ninh cũng đoán được, vừa chạm giải được mê tình tán kia A Trúc như phát điên gây ra chuyện có lỗi với cha nương hắn.
“Ta cũng không biết tại sao lúc đó bản thân mình lại như vậy, ta chỉ biết ta muốn giết họ, ngay lúc ấy ta… Ta tìm một con dao, thục mang lao về phía họ. Khi đó, tất cả trong mắt ta đều là sự khát máu, ta sợ… ta muốn bảo vệ bản thân mình…”
A Trúc nói xong ôm mình thật chặt, Dịch Cẩn Ninh nhìn thấy trong lòng chua xót.
“Đừng nói nữa, A Trúc!”
“KHông! Ta muốn nói ra, bí mật này ta vẫn giấu kín trong lòng, luôn quấy nhiễu ta!”
Ví như một người thật sự điên cuồng thì vĩnh viễn không có lối thoái, hắn khao khát giải phóng, hắn khao khát cơ hội trút hết toàn bộ ra ngoài.
Dịch Cẩn Ninh cười, nhưng lại cau mày: “Ngươi nói đi!”
“Ừm!” A Trúc đáp một tiếng, đắm chìm trong hồi ức.
“Khi đó ta không hề biết đó là cha mẹ mình, sau khi giết họ ta ngất lịm đi. Mãi đến ngày hôm sau ta mới tỉnh lại, nhìn thấy họ bị chém giết huyết nhục mơ hồ ta sợ ngây người! Ta còn nghĩ rằng kẻ thù tìm tới, giết họ. Nhưng người đưa ta cái bọc đó lại xuất hiện. Toàn thân bà ta vận y phục đen, trên mặt che lụa đen, chính là nữ nhân tên A Mục!”
Dịch Cẩn Ninh đã hiểu, vì sao khi A Trúc nhìn thấy nữ nhân áo đen này lại liều mạng đuổi giết như vậy. Chỉ có điều rốt cuộc nữ nhân kia muốn làm gì, tại sao lại hạ độc thủ với một đứa bé?
“A Trúc!” Dịch Cẩn Ninh bỗng ngẩng đầu nhìn trời: “Chuyện đã qua ai cũng không thể ngăn cản, khi đó ngươi còn nhỏ. Hiện tại ngươi đã có thể nắm giữ hết thảy trong lòng bàn tay, nhất định phải kiên cường, báo thù cho cha mẹ mình, chứ không phải một mực đắm chìm trong bi thương thống khổ!”
“Chủ tử, ta biết!”
Lúc này, Tiểu đào và Nô Nhi chơi đã, cười hì hì chạy trở về.
Vẻ mặt Tiểu Đào thẹn thùng: “A Trúc, đồ cọc gỗ này, hôm qua không rên tiếng nào đã bỏ chạy, chàng có biết ta lo lắng biết bao?”
A Trúc ôm Tiểu Đào: “Tiểu Đào, thật xin lỗi, hù doạ nàng!”
“Hu hu hu… Chàng xấu xa, chỉ biết làm ta sợ, lần sau không được như vậy nữa!”
Tiểu Đào rơi lệ không ngừng, nàng không phải người thích giả bộ, nhưng trước mặt A Trúc lại thích làm nũng. Dịch Cẩn Ninh nhìn mà hâm mộ, trộm nghĩ nếu Mạc Liễm Sâm ở đây thì thật tốt.
“Đúng rồi A Trúc, sau đó ngươi trải qua như thế nào? Lúc đó ngươi mới tám tuổi mà!
Vẻ mặt A Trúc chợt nghiêm túc hẳn lên, hắn cuống quít lau nước mắt cho Tiểu Đào nói: “Khi đó ta cũng cho rằng mình sẽ chết, đói bụng đã mấy ngày! Cha mẹ đều bị ta giết, ta muốn xuống đất chuộc tội với họ. Nhưng nữ nhân áo đen không để ta chết, lúc ta quyết định tự sát đã cứu ta, đưa ta đến một tỏ chức huấn luyện giết người. Ta liều mạng trốn ra, lúc gần chết, Mạc công tử đã cứu ta...”
“Là chàng?” Dịch Cẩn Ninh híp mắt: “Khi đó người bắt đâu đi theo chàng? Nhưng khi đó chàng vẫ là một đứa nhỏm hẳn xấp xỉ ngươi!”
“Đúng, khi đó hắn cũng rất nhỏ, còn nhỏ hơn ta nữa. Nhưng hắn không hề sợ hãi, hắn dẫn ta trốn thoát xuống cống ngầm. khi đó chúng ta lập tức cùng nhau lưu lạc giang hồ!” A Trúc cảm khái nói.
Kỳ thực không lưu lạc giang hồ.
Mạc Liễm Sâm dẫn hắn đến một cung điện, nơi đó rất đẹp đẽ xa hoa, là nơi mà cả đời hắn chưa từng thấy qua. Mạc Liễm Sâm nói cho hắn biết đó là hoàng cung, là nơi Hoàng đế ở. Cũng là nhà của hắn, nhưng hắn không thích cái nhà đó.
Nhưng chuyện này A Trúc sẽ không nói với Dịch Cẩn Ninh, đây là bí mật của hắn và Mạc Liễm Sâm, đây là bí mật của hắn và Mạc Liễm Sâm, có vài việc không biết nhiều mới tốt.
“A Trúc!” Dịch Cẩn Ninh chợt buồn bã nói: “Nói cho ta biết vài chuyện khi còn nhỏ của Mạc Liễm Sâm đi!”
A Trúc kinh ngạc nhìn Dịch Cẩn Ninh, không trả lời. Chuyện của Mạc Liễm Sâm, hắn không thể nói.
“A Trúc...” Tiểu Đào thấy hắn ngậm miệng không nói chuyện, nàng kéo tay hắn ngân một tiếng thật dài, Dịch Cẩn Ninh và Nô Nhi da đầu tê dại.
“Ta sẽ không nói! Ta từng đồng ý với Mạc công tử không nói với bất cứ kẻ nào, há có thể nuốt lời!”
Không sao, không nói thì không nói! Dịch Cẩn Ninh thật bội ohục kiên định của A Trúc, mới nói với Tiểu Đào: “Thôi, nếu hắn đã không chịu nói thì chúng ta đừng gò ép hắn, miễng cưỡng cũng không đạt được!”
Mạc công tử đã cứu tam mạng của ta về dau là của hắn, cho nên... Thật xin lỗi, loeì của hắn nhất định phải nghe theo!”
A Trúc cứng rắng nói xong thì sau lưng vang lên tiếng động.
“Ai?” Hắn cảnh giác nắm lấy thanh kiếm bên người, đôi mắt sắc bén quét nhìn xung quanh.
Nô Nhi cũng mở hai chân tạo tư thế phòng thủ, cùng Tiểu Đào bảo vệ Dịch Cẩn Ninh ở chính giữa, nàng hét to: “Tiểu tặc ra đây?”
Ở đây chỉ có hai người biết võ công, Tiểu Đào ngay cả cơ bản đều không có, nàng vừa nghe có người lậo tức kéo tay Dịch Cẩn Ninh, khẩn trương bảo vệ nàng ở phía sau.
Trong lòng Dịch Cẩn Ninh ấm áp, vỗ tay tỏ ý mình không sao.
“Nô Nhi, ngươi ở đây trong chừng chủ tử, ta qua đó xem thử!”
A Trúc dặn dò một tiếng, đuổi theo người nọ.
“Đợi chút, A Trúc! Ta...” Nô Nhi định gọi hắn lđể hắn làm chuyện phí công nhưng hắn đã đi xa. Trong lòng A Trúc cũng biết hắn không thể rời khỏi Dịch Cẩn Ninh dù chỉ nửa bước, nhưng người nọ mặc áo đen vụt qua đây, hắn không thể không lần theo dầu vết. Người đó là đầu sỏ khiến hắn giết hại cha mẹ, người đó là hung thủ hại hắn tự trách nhiều năm bảo hắn sao có thể không hận!
Hắn vừa mới đi, phía sau lập tức xuất hiện mười hắc y nhân nâng đại đao sáng loáng bổ nhào về phía Dịch Cẩn Ninh.
Không tốt, điệu hổ ly sơn! A Trúc cắn câu rồi! Dịch Cẩn Ninh sợ hãi.
“Tiểu thư!” Nháy mắt Tiểu Đào và Nô Nhi bị kìm chế,
Nô Nhi cách tiểu thư quá xa, Tiểu Đào thì ở cạnh nàng mắt thấy dạiđao kia sắp chạm vào người tiểu thư, Tiểu Đào không chút lưỡng lự xông lên, muốn dùng thân mình ngăn cản.
“A!” Nô Nhi nhanh chóng xông tới, kéo Tiểu Đào và tiểu thư ra, lui về phía sau vài bước, đại đao kia chém vào khoảng không.
Sự đột phá của Nô Nhi có hạn, nàng chỉ có căn cơ khinh công tốt, đối mặt với đám người này hoàn toàn không có lực chống đỡ.
“Tiểu thư chạy mau, em giữ chân bọn chúng!” Nô Nhi hét lên quái dị, hai tay ôm chân một hắc y nhân trong đó, gắng sức ôm chặt. Hắc y nhân kia bị ôm thành ra lảo đảo, hận đến mauwcs bổ một nhát đao qua, nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Nô Nhi như con khỉ nhanh nhẹn né tránh, sau đó lại ôm chặt hắc y nhân kia không tha.
Tiểu Đào xoay người ngăn trở Dịch Cẩn Ninh, che nàng sau lưng mình: “Tiểu thư, Nô Nhi! Hai người cẩn thận!”
Lúc này chủ tớ ba người bị vây quanh, mười gã hắc y nhân cười quỷ dị, bước từng bước về phía họ. Người mua hàng đã nói trọng điểm lần này là một con nhóc xinh đẹp, vẫn còn là con chim non, lần này nếu bọn chúng có thể hoàn thành nhiệm vụ sớm thì có thể hưởng thụ một phen, cũng có thể coi như đây là một chuyện tốt.
“Đừng tới đây!” Nô Nhi và Tiểu Đào hét lớn.
Hơn mười gã hắn y nhân cùng tiến lên trước, gã cầm đầu cười khiến người ta ghê tởm.
Tiểu Đào và Nô Nhi bị chúng kéo ra, Dịch Cẩn Ninh bị quây lại, mắt thấy sắp rơi vào miệng cọp. Lúc này Dịch Cẩn Ninh có suy nghĩ muốn chết, mình thật là rảnh rỗi tìm chuyện, không ở trong Tướng phủ thì cũng thôi, lại còn để A Trúc đuổi theo đám người phụ thân phái tới.
Nàng nhắm hai mắt lại, trong lòng lẩm nhẩm tên Mạc Liễm Sâm. Nếu gã kia xông tới, nàng sẽ cắn lưỡi tự sát.
Nhưng đợi đã lâu vẫn không thấy hắc y nhân kia xông tới, vừa mở mắt ra thì mừng rỡ thấy người muốn gặp nhất.
“Mạc Liễm Sâm!”
“Mạc công tử!”
“Sư phụ!”
Ba người trăm miệng một lời, vừa sợ vừa kêu.
Nghìn cân treo sợi tóc, chỉ thấy Mạc Liễm Sâm dễ dàng giao đấu một chỗ với đám hắc y nhân, hắn ra tay nhanh chóng ngoan tuyệt, từng đường kiếm sạch sẽ lưu loát.
Nhưng hắc y nhân khoảng chừng mười bảy, mười tám người, dù Mạc Liễm Sâm có võ công cao cường hơn nữa cũng song quyền nan địch tứ thủ*, mấy gã áo đen đánh qua Dịch Cẩn Ninh bên này, nàng kinh hãi, vén váy chạy đến rìa đất trống phía sau.
*Song quyền nan địch tứ thủ (双拳难敌四手): Hai đấm không địch lại bốn tay, một người không đánh lại nhiều người. Chỉ yếu không địch lại mạnh, ít không đánh lại đông. Xuất xứ: “Tuỳ Đường Diễn Nghĩa” của tác giả Chửu Nhân Hoạch thời nhà Thanh, hồi thứ 23.
“Ninh Ninh, đừng chạy về bên đó!”
Mạc Liễm Sâm vội vàng nghênh địch, thấy Dịch Cẩn Ninh như chim nhỏ kinh sợ bị đuổi xung quanh đi loạn. Không được, ở đó tiến thêm vài bước nữa chính là vách đá!
“A!”
Hắc y nhân theo sát không rời, Dịch Cẩn Ninh trọng tâm mất thăng bằng, phía sau là vách đá cheo leo. Nàng sợ hãi thét lên một tiếng, ngã về phía sau.
“Ninh Ninh!”
Mạc Liễm Sâm thấy nàng trượt chân, hét to một tiếng, lợi kiếm hoá cầu vồng, đẩy lưỡi kiếm địch nhân ra, chạy về phía Dịch Cẩn Ninh.
“Đừng!”
Mạc Liễm Sâm thấy nàng trượt chân, hét to một tiếng, lợi kiếm hoá cầu vồng, đẩy lưỡi kiếm địch nhân ra, chạy về phía Dịch Cẩn Ninh.
“Đừng!”
“Tiểu thư!”
Dịch Cẩn Ninh đã rơi xuống, Mạc Liễm Sâm chạy tới, như chim yến khẽ giang rộng hai cánh phi thân xuống.
Ninh Ninh, nếu mất nàng, ta sống còn có ý nghĩa gì. Trong chớp mắt rơi dọc theo vách núi, nghĩ đến không có Dịch Cẩn Ninh hắn không sống nổi.
Dùng hết hơi sức đuổi theo Dịch Cẩn Ninh, Mạc Liễm Sâm vui mừng nở nụ cười, có thể đuổi kịp nàng, thật tốt!
Hắn ôm chặt nàng, hai người nhanh chóng rơi xuống.
Muốn chết sao? Dịch Cẩn Ninh ôm ngược lại hắn, cảm giác này sao mà vi diệu đến thế?
Choáng váng, không ngừng choáng váng! Rơi xuống, không ngừng rơi xuống! Dịch Cẩn Ninh có cảm giác như đang bay lượn nơi chân trời, chứ không phải rơi vào cõi chết.
“Ninh Ninh, nàng không sao chứ?”
Mạc Liễm Sâm ôm nàng, xúc cảm chân thật bội phần. trong phúc chốc, Dịch Cẩn Ninh rơi xuống vách núi, hắn cảm giác hô hấp không còn là của mình nữa, nhịp tim như ngừng lại, cả người cuồng loạn.
“Ừ, chúng ta sắp chết à?”
Dịch Cẩn Ninh cười, gò má như nở hoa.
Vách núi này rất cao, sao rơi lâu như vậy vẫn chưa đến đáy?
Cuối cùng...
Tõm!
Âm thanh rơi xuống nước.
Thì ra dưới vách đã là một cái hồ sâu!
Dịch Cẩn Ninh và Mạc Liễm Sâm mừng rỡ ôm chặt lẫn nhau, kích động không ngừng.
“Ninh Ninh, chúng ta chưa chết, thật tốt!”
“Đúng vậy, chúng ta chưa chết, thật tốt! Cảm giác sống sót sau tai nạn thật tuyệt vời!”
Mạc Liễm Sâm và Dịch Cẩn Ninh cùng dùng ánh mắt trao đổi với nhau, tâm hồn cuống quýt chặt chẽ.
“Khụ khụ!”
Từ miệng Dịch Cẩn Ninh thoát ra một bọt khí, nàng gắng gượng được lâu nữa.
Mạc Liễm Sâm thở ra một hơi thật dài, đưa môi tới gần, kề sát môi nàng.
Môi của nàng thật mềm, thật thơm ngọt.
Dịch Cẩn Ninh mở mắt, vô cùng sửng sốt. Đây là... đây là đang hôn nàng? Mạc Liễm Sâm hôn nàng? Kiếp trước Chương Dẫn Giác hôn nàng nhưng cảm giác khi đó và bây giờ hoàn toàn khác nhau. Mạc Liễm Sâm truyền đủ không khí cho nàng, dùng ánh mắt hỏi nàng.
“Nàng có đỡ hơn chút nào không?”
Ánh mắt Mạc Liễm Sâm tràn đầy lo lắng, những viên bảo thạch lấp lánh trên bầu trời trước kia cũng không bì kịp cặp mắt hoa đào rực rỡ sáng chói của hắn. Dịch Cẩn Ninh mê muội, mê đắm nhìn đôi mắt sâu thăm thẳm của hắn.
“Tốt hơn rồi, đang ở đâu vậy?”
Dịch Cẩn Ninh thoáng nhìn xung quanh, phát hiện đây là đáy hồ, còn có các loại cá bơi qua. Nàng không kìm được cảm thán, thế gian lại có một nơi xinh đẹp dường này.
Con cá đang phát sáng lấp lánh kia là cá gì?
Chưa đợi nàng kịp phản ứng, đột nhiên con cá kia bơi về phía này, mở cái mồm to như hồn máu bơi về phía nàng.
“Chạy nhanh!”
Mạc Liễm Sâm quẫy đạp hai chân, một tay kéo Dịch Cẩn Ninh về phía thượng du, một tay quạt nước.
Rốt cuộc đây là nơi nào mà lại có con cá kỳ quái như vậy?
“Nhanh!” Dịch Cẩn Ninh suýt nữa quên mất phải nín thở, suýt thì bật ra tiếng.
Còn cá này muốn ăn bọn họ?
Không biết hai người tốn bao nhiêu hơi sức, cũng không biết đã bơi bao lâu,rốt cuộc bơi đén bờ.
Lúc này trời đã xẩm tối, mặt trời đã lặn, nhiệt độ ở đây giảm mạnh. Dịch Cẩn Ninh lạnh đến phát run, ôm chặt mình.
Mạc Liễm Sâm thấy nàng lạnh run vội ôm chặt nàng,
“Nàng lạnh à?”
Hắn nhìn xung quanh, khắp nơi đều là cây cối, nhất định có cành cây khô, đợi lát nữa sau khi lên thì nhóm lửa.
“Ừ!” Dịch Cẩn Ninh chỉ đáp một tiếng sau đó hôn mê bất tỉnh, dù Mạc Liễm Sâm gọi như thế nào cũng không tỉnh.
Trong lòng hắn lo lắng, đôi mắt nhìn lướt xung quanh hơi do dự, sau đó nhanh chóng có biện pháp, ôm Dịch Cẩn Ninh lên, kéo thân thể ướt nhẹp lên bờ.
Lúc này Dịch Cẩn Ninh đã hôn mê bất tỉnh, trong miệng còn nói mê sảng những câu Mạc Liễm Sâm nghe không hiểu.
Mạc Liễm Sâm nhíu mày, đặt tay lên trán dò xét thử. Trong lòng căng thẳng, Ninh Ninh lên cơn sốt rồi!
“Nhanh!”
Hắn tự nhủ, không thể để Ninh Ninh tiếp tục nóng hơn nữa, nhất định phải tìm một nơi ấm áp, cởi y phục để hong khô cho nàng.
“Ninh Ninh, nàng nhất định không được xảy ra chuyện gì!”
Không biết đi bao lâu, cuối cùng hắn gặp được một hang núi. Hắn vui mừng, không nghĩ ngợi gì ôm nàng vào trong hang núi kia.
“Ninh Ninh!” Hắn thấy Dịch Cẩn Ninh nhắm chặt hai mắt không nói lời nào, đưa tay vỗ vỗ mặt nàng.
“Tỉnh, đừng ngủ!”
Dưới sự lay động của hắn, Dịch Cẩn Ninh suy yếu mở mắt ra: “Chúng ta đang ở đâu vậy?”
Nàng nhớ hình như bọn họ rơi vào một cái hồ sâu, trong hồ có một con cá thật lớn bơi về phía họ.
Nàng túm chặt y phục của Mạc Liễm Sâm: “Nhanh, con cá này sắp tới rồi, đi mau!”
Thật là, đã sốt rồi còn nói mê sảng! Mạc Liễm Sâm nhíu mày, đặt nàng xuống một khoảng đất trống bằng phẳng sạch sẽ, dùng đá lửa nhóm lửa.
Hắn thấy gương mặt Dịch Cẩn Ninh đỏ ửng, muốn tháo y phục nàng xuống để hong khô, hai mắt từ từ nhắm chặt, miệng lẩm nhẩm: Đừng trách ta, ta là bất đắc dĩ mới tháo y phục nàng, nhất định phải thông cảm cho ta!
Bàn tay hắn run rẩy đến gần nút áo Dịch Cẩn Ninh. Nghe nàng ưm một tiếng, Mạc Liễm Sâm cảm thấy rõ ràng ngon lửa vô danh đang dần nhen nhóm trong người mình.
Chết tiệt!
Hắn khẽ rủa một tiếng, lúc này Dịch Cẩn Ninh thực sự quá mê người.
Không được suy nghĩ lung tung, giữ vững tâm tư trong lành. Hắn tự nói với bản thân phải bình tĩnh, phải chịu đựng, coi như trước mắt là một cỗ thi thể.
Chần chừ trong chốc lát, thấy gò mà Dịch Cẩn Ninh ngày càng hồng, cuối cùng hắn hạ quyết tâm.
Hai ba động tác đã cởi áo ngoài của nàng, một cái cũng không chừa, động tác kia nhanh nhẹn như đã từng luyện tập qua.
Sau đó hắn cẩn thận mang toàn bộ y phục của nàng phơi trên đống lửa, bản thân hắn cũng cởi quần áo ôm nàng vào trong lòng, giờ phút này hắn chỉ muốn cứu người, không còn tà niệm.
“Ưm…”
Chợt Dịch Cẩn Ninh kêu một tiếng thật nhỏ: “Chương Dẫn Giác!”
Âm thanh rất nhỏ nhưng hắn vẫn nghe được. Trái tim hắn chợt trở nên lạnh lẽo, nàng đang nhắc đến ai? Tên của gã nam nhân kia rất quen thuộc.
Nghĩ một lúc, là Thế tử Xương Ấp hầu. Trước đó hắn đã nghe nhắc đến Chương Dẫn Giác, là một Thế tử phong lưu, không những dáng dấp trêu hoa ghẹo nguyệt, còn có mấy phần tài hoa, Hường thượng cũng rất tán thưởng hắn. Hắn không kìm được nghĩ, chẳng lẽ Dịch cẩn Ninh thích hắn?
Chết tiệt!
Dịch Cẩn Ninh dễ dàng khơi lên cơn tức giận của hắn, lúc này nàng lại nhớ tới gã nam nâhn khác?
Hắn hận lúc này không thể ăn luôn nàng vào bụng, để nàng tỉnh lại khóc lóc! Nhưng hắn sợ ánh mắt trách cứ mang hận của nàng.
“Ninh Ninh, nàng muốn ta làm sao bây giờ?”
Lại cách một lúc, cuối cùng Dịch Cẩn Ninh không kêu tên của nam nâhn nào khác nữa, nhưng bỗng xoay người một cái ôm lấy hắn.
Thân thể kia mềm mại ấm áp , thật thoải mái. Mạc Liễm Sâm cố nén ngọn lửa nóng đang bừng bừng trong người, hắn cẩn thận đẩy nàng ra, thầm mắng mình tìm tội.
Thân thể mềm mại ngát hương của Dịch Cẩn Ninh đặt ngay chóp mũi, Mạc Liễm Sâm nhìn khuôn miệng hồng hồng nhỏ nhắn của nàng, hận không thể một ngụm nuốt vào.
Hắn suy nghĩ một lúc, cuối cùng không nhin được cúi người xuống ngậm lấy cái miệng anh đào nhỏ nhắn kia.
“Ưm…”
Môi Dịch Cẩn Ninh bị ngậm chặt, trong lòng Mạc Liễm Sâm lại càng ngứa ngáy khó chịu. Hắn hôn càng sâu, nhẹ nhàng cạy mở răng nàng, đầu lưỡi lập tức trượt vào.
Thật ngọt! Hắn thực tủy tri vị, muốn ngừng mà không được, khao khát tỉ mĩ thưởng thức nhiều thêm.
Dịch Cẩn Ninh như cảm nhận được, đáp lại hắn, liếm môi hắn, lại giống như khát nước không ngừng mút vào.
Hả??
Mạc Liễm Sâm mừng rỡ, Dịch Cẩn Ninh đáp lại hắn?
Hắn càng kích động không thôi, ôm chặt nàng, thâm tình hôn. Đầu lưỡi hắn linh hoạt thành thục, không ngừng truy đuổi cái lưỡi đinh hương của nàng, nụ hôn ngày càng sâu.
Không được! Hắn gần như không khống chế được bản thân, vội đẩy Dịch Cẩn Ninh ra, nhưng lại không muốn vậy, hắn rối rắm, bàn tay không tự giác dao động trên thân thể bóng loáng của nàng.
Dịch Cẩn Ninh không hề phát giác, bị đẩy ra một chút lại giống như bị cướp mất cái gì, sống chết ôm lấy không chịu buông, còn không ngừng cọ xát lên người hắn. Thân thể mềm mại ấm áp, như rắn nước quấn lấy hắn, Mạc Liễm Sâm kìm nén đến mức phát khóc.
Hắn vội vàng cầm y phục đã khô mặc lên cho nàng, lúc hai tay giúp nàng cài cúc áo không ngừng run rẩy.
Sự mềm mại của quần áo sao bì được cơ thể người? Dịch Cẩn Ninh đang ngủ khẽ nhíu mày, bĩu môi kéo quần áo mình muốn cởi ra.
Mạc Liễm Sân thấy buồn cười, thầm nghĩ, nếu hiện tại ta ăn nàng nàng sẽ không biết. Nhưng hắn không thể, nếu hắn thật sự làm vậy nhất định Dịch Cẩn Ninh sẽ hận chết hắn.
Gió lạnh thổi qua, hắn cười khẽ một tiếng, ôm chặt nàng, ôm nàng chìm vào giấc ngủ.
Đêm dài đằng đẵng, củi lửa chập chờn, trong hang núi dịu dàng vô hạn.
Ngày hôm sau, Mạc Liễm Sâm sắc thuốc cho nàng, đang định gọi nàng dậy uống thuốc thì thấy nàng mở mắt.
“Ninh Ninh, như thế nào, có cảm giác khá hơn không?”
Mạc Liễm Sâm buông thuốc trong tay, đưa tay sờ trán nàng: “May mắn, hết sốt rồi!”
“Cái gì?” Dịch Cẩn Ninh nghi ngờ: “Ta sốt?”
Còn nói mê sảng nữa! Mạc Liễm Sâm không hài lòng: “Tối qua nàng còn kêu tên một người, cả đêm!”
“Hả?”
Dịch Cẩn Ninh đỏ bừng mặt: “Ta không nói chuyện gì không nên nói đấy chứ?”
Nếu tối qua nàng nói với Mạc Liễm Sâm những lời tâm tình, vậy không phải nàng xấu hổ muốn chết sao? Tiểu Đào luôn trêu ghẹo nàng buổi tối ngủ luôn nói mê sảng, nếu nàng nói gì đó thật, không bằng tìm cái lỗ nào đó chui thẳng xuống cho rồi, tránh phải xấu hổ.
“Không có!”
Vẻ mặt Mạc Liễm Sâm không tốt, có vẻ nhăn nhó. Chàng không vui? Dịch Cẩn Ninh vô cùng kinh ngạc, tối qua mình nói gì đó khiến chàng không vui?
“Ta làm gì có lỗi với chàng sao?”
Nàng dè dặt nói: “Ta không cẩn thận đắc tội chàng, chàng đừng trách ta!”
Nàng tưởng tối qua tướng ngủ nhà mình không tốt, lại đánh người lung tung. Tiểu Đào và Nô Nhi lúc nào cũng than phiền nàng thích đánh người khi ngủ, lần trước trong cung Thái hậu giám thị nàng, kỳ thực cả đêm nàng không dám ngủ, nàng lo lắng Thái hậu thấy nàng có thói quen xấu sau này bắt nàng vào cung học tập lễ nghi, nên lúc đó mưới giả vờ ngủ thiếp đi.
“Không phải vậy!”
Vẻ mặt Mạc Liễm Sâm vẫn ưu sầu như cũ, đôi mắt hoa đào của hắn liếc về phía khác, không dám nhìn thẳng vào mắt Dịch Cẩn Ninh.
“Nàng gọi tên một người làm ta rất tức giận!”
Một cái tên khiến chàng tức giận? Ai?
“Ai?”
“Chương Dẫn Giác!”
Tính khí Mạc Liễm Sâm như đứa nhỏ, bĩu môi không để ý đến nàng.
Chương Dẫn Giác? Dịch Cẩn Ninh tự trách mình kêu tên Chương Dẫn Giác. Nhưng trong lòng nàng hiểu rõ bản thân nhớ kỹ tên người nào tuyệt không phải vì yêu thích người đó, mà là hận không thể ăn thịt hắn, uống máu hắn!
“Chương Dẫn Giác là kẻ thù của ta, ở trong mộng ta lột da hắn rất vui vẻ!” Dịch Cẩn Ninh cười, trêu chọc nói: “Chẳng lẽ chàng muốn ta làm với chàng như vậy trong mộng?”
“Không muốn!”
Lại nữa rồi! Vẫn là tính tình trẻ con!
Dịch Cẩn Ninh thầm buồn cười, nhưng lại cảm thấy rất ấm áp. Điều này chứng minh rằng Mạc Liễm Sâm đang ghen, ngay cả nằm mơ thấy kẻ thù bị rút gân lột da cũng ghen, thật là nam nhân nhỏ mọn. Nhưng mà nàng thích.
“Vậy chàng còn không vui?”
“Ta không thích nàng gọi tên gã nam nhân khác!” Mạc Liễm Sâm nhíu mày: “Nàng còn gọi suốt đêm, vả lại không nghe nàng gọi tên ta!”
Ghen cũng ăn thành như vậy?
Dịch Cẩn Ninh hết chỗ nói, nàng dang tay: “Đến đây, trừng phạt nho nhỏ một chút, khẽ tay thôi, đừng nặng quá, ta sẽ khóc!”
…
Mạc Liễm Sâm thu hồi nụ cười: “Sao ta có thể đánh nàng! Thậm chí nếu trong lòng nàng không có ta, ta cũng không quan tâm!”
“Nàng là số kiếp của ta, hiểu không?” Mạc Liễm Sâm vén sợi tóc rơi bên tai nàng ra phía sau, nói tiếp: “Nàng là lưu luyến của ta, hiểu không?”
“Ta hiểu!” Dịch Cẩn Ninh thâm tình nhìn ắhn, đôi mắt phượng mê người chống lại đôi mắt hoa đào quyến rũ: “Chàng nói ta đều hiểu, ta đã hiểu rõ trái tim mình. Nên xin chàng đưa ta đi, có được không?”
Mang nàng đi sẽ phải phiêu bạc cả đời, hắn không nỡ để nàng theo mình chịu khổ. Nàng chỉ là một cô nương khuê các chưa trải sự đời, tranh đấu gay gắt trong trạch viện sao bì được sóng to gió lớn bên ngoài? Dù lục đục đấu đá trong hoàng cung nàng cũng không đối phó được, hắn thực lo lắng cho nàng. Cho nên giả vờ như cái gì cũng không biết chẳng phải càng tốt hơn sao?
Hắn nhẹ nhàng vuốt tóc nàng, ôm nàng vào trong ngực, chóp mũi khẽ ngửi hương thơm trên tóc nàng.
“Ninh Ninh, ta không muốn để nàng bị cuốn vào, không muốn!”
Cho hắn chút thời gian nữa cũng được, nhưng không thể lâu quá. Tuy hôn kỳ bị kéo dài nhưng không thể huỷ bỏ, ngày mười chín tháng hai sẽ đến rất nhanh.
“Chàng định cướp kiệu hoa hôm ta thành thân?” Dịch Cẩn Ninh híp mắt: “Hay không muốn thành thân cùng ta?”
Mạc Liễm Sâm không ngờ nàng lại lo lắng nhiều như vậy, nhưng hắn thực sự vẫn chưa muốn nói cho nàng biết thân phận của hắn. Hắn chớp mắt: “Nàng yên tâm, đến lúc đó nhất định nàng sẽ gả cho ta!”
Những gì hắn có thể nói chỉ có vậy, còn lại để tự nàng hiểu ra! Dừng một lúc, hắn bưng thuốc lên: “Uống đi!”
Dịch Cẩn Ninh cau mày: “Không uống!”
Mạc Liễm Sâm không chịu nói thân phận hắn cho nàng biết thì cũng thôi đi, lại còn ở trước mặt mình thừa nước đục thả câu. Nàng cả giận, hất đầu lên, không uống thuóc.
“Ninh Ninh ngoan, không uống thuốc sẽ không khoẻ lên được, nàng sẽ khó chịu!” Mạc Liễm Sâm dụ dỗ nàng như dỗ dành trẻ con, lại thấy nàng vẫn bĩu môi không uống.
“Được, nàng không chịu uống đúng không?” Mạc Liễm Sâm cười, trong mắt loé lên sự giảo hoạt: “Không chịu uống thì ta… Ta đổ đi vậy?”
“Chàng muốn làm gì thì làm, tóm lại trước khi chàng nói cho ta biết đáp án, ta sẽ không uống thuốc!” Dịch Cẩn Ninh bốc một nắm đất nghịch, nàng nặn thành một tiểu nhân nhi, nhanh chóng hoàn chỉnh.
Mạc Liễm Sâm thấy nàng cười xinh đẹp, có phần không đành lòng quấy nhiễu, chợt thấy tượng đất trong tay nàng nhìn hơi quen mắt.
Xì!
Tượng đất đó chính là hắn?
“Rất giống!” Hắn cầm lòng chẳng đặn cầm lên thưởng thức.
Dịch Cẩn Ninh lại nặn một con nữa, lần này nàng nặn cho chính mình. Nàng xấu hổ đỏ mặt, dấu “mình” ở phía sau, không để Mạc Liễm Sâm đoạt mất.
Mạc Liễm Sâm thấy nàng dấu ở phía sau, biết nàng nặn tượng đất kia chính là bản thân nàng, hắn cười khẽ một tiếng, đôi mắt hoa đào tỏa sáng lấp lánh. “Ninh Ninh, lấy ra để ta xem một chút!”
“Không cho!” Dịch Cẩn Ninh bĩu môi.
Mạc Liễm Sâm nhìn khuôn miệng nhỏ nhắn đỏ bừng của nàng lại nhớ đến thân thể mê người và hành động vô ý thức của nàng tối hôm qua, trên mặt có chút nóng lên.
Chàng làm sao vậy, sao lại thẹn thùng đáng yêu như thế? Dịch Cẩn Ninh nhìn khuôn mặt lúc này của Mạc Liễm Sâm như nhìn một trái táo đỏ, say lòng người khiến nàng muốn cắn một cái. Nàng nghĩ sao thì làm vậy, khẽ nhón chân lên, thừa dịp Mạc Liễm Sâm không chú ý cắn hắn một cái.
“Ninh Ninh, nàng…”
Mạc Liễm Sâm vuốt mặt nơi bị cắn, trợn to hai mắt, nàng đây là… đùa bỡn hắn?
“Hừ, ai bảo chàng không nói cho ta biết, còn để ta uống thuốc đắng như vậy!” Dịch Cẩn Ninh nhìn chén thuốc đen như mực kia mà chán ghét, nhất định thuốc kia rất đắng.
“Tối hôm qua không thấy nàng kêu đắng!”
Không phải tối hôm qua nàng sốt à, uống thuốc như thế nào lại? Dịch Cẩn Ninh suy nghĩ, mày nhăn lại, không phải Mạc Liễm Sâm…
Mạc Liễm Sâm cẩn thận bưng thuốc đến cạnh nàng ngồi xổm xuống: “Ninh Ninh ngoan, uống đi!”
“Không uống, trừ phi chàng nói cho ta biết, ngày ta đại hôn chàng cứu ta như thế nào!”
Tính tình Dịch Cẩn Ninh ngang bướng, sống chết không chịu uống thuốc.
“Không uống đúng không?”
Hắn cười tà mị, ngẩng đầu lên trút hết thuốc vào miệng mình, cầm tay Dịch Cẩn Ninh, một tay đặt sau gáy nàng, chuẩn sác nhắm thẳng môi nàng, mớm thuốc vào trong miệng nàng.
Thuốc đắng vừa vào trong miệng, Dịch Cẩn Ninh cau mày muốn chạy trốn, lúc này đầu óc nàng trống rỗng.
Mạc Liễm Sâm đang hôn này? Mạc Liễm Sâm đang hôn nàng!
Nàng trợn trừng mắt, nhìn khuôn mặt tuấn tú gần trong gang tấc, môi hắn dán sát môi nàng. Nàng muốn phun ra thuốc đắng đáng ghét lại bị hắn cường ngạnh đè lại không thể động đậy.
Đầu lưỡi của hắn nhanh chóng thăm dò vào trong miệng nàng, mớm toàn bộ thuốc đắng vào tận cổ họng nàng.
Ưm…
Thuốc đều đã uống hết, Dịch Cẩn Ninh đẩy hắn ra, chịu đựng bị đắng kia ho khan liên tục. Thuốc kia đắng quá mức!
Mạc Liễm Sâm liếm môi mình, hắn còn đang nhớ lại nụ hôn ngắn ngủi vừa rồi.
Dịch Cẩn Ninh nổi giận, sao lại cường hôn nàng? Lửa giận nổi lên, nàng không để ý đến hậu quả, một bàn tay cứ thế đưa qua.
Bốp!
“Ninh Ninh, nàng đánh ta?”
Mạc Liễm Sâm không thể tin được, hắn lại không phải cố ý, vậy mà Ninh Ninh đánh hắn!
“Ta… Ta không cố ý!” Nàng chỉ hơi kích động thôi, Mạc Liễm Sâm không để ý đến mong muốn của nàng, cứ thế cường ngạnh mớm nàng uống thuốc, còn dùng cách đó, nàng chỉ là nhất thời xúc động.
Mạc Liễm Sâm cắn răng, nhìn đôi môi bị hôn hơi sưng đỏ có chút mê người của Dịch Cẩn Ninh: “Được, nàng lại đánh ta!”
Trong mắt hắn xuất hiện ánh sáng quái dị, đôi mắt hoa đào không ngừng chớp rồi chớp. Nếu không phải cố ý thì để hắn đòi lại lợi tức đi. Hắn nhanh chóng bắt một tay Dịch Cẩn Ninh, ôm trọn nàng vào trong ngực mình, một tay đè ót nàng, một tay giữ chặt tay nàng.
Tối hôm qua hắn gần như không kìm chế được, hôm nay là Dịch Cẩn Ninh khai hỏa trước.
“Ưm…”
Dịch Cẩn Ninh bị giam cầm trong ngực hắn, thẹn thùng đỏ mặt. Lúc đầu nàng còn liều mạng giãy giụa đánh hắn, chỉ chốc lát sau lại đổi bị động thành chủ động. Nếu đã yêu thì không hề gì cả, dựa vào đâu hắn có thể hưởng thụ mà nàng chỉ thụ động!
Mạc Liễm Sâm vốn định nghiêm khắc trừng phạt nàng, lướt qua rồi thôi, ai ngờ Dịch Cẩn Ninh lại đáp lại hắn. Hắn nới lỏng giam cầm, hai người ôm nhau thật chặt, hôn nhau kịch liệt.
Chẳng biết hôn được bao lâu, hai người đều mặt đỏ tai hồng, Mạc Liễm Sâm thâm tình nhìn nàng, thấy Dịch Cẩn Ninh xấu hổ vùi mặt vào sâu trong ngực hắn.
“Ninh Ninh, cuộc đời này ta nhất định không phụ nàng!”
Vẫn là lời thề này, Mạc Liễm Sâm chỉ có thể nói câu này với nàng. Mà Dịch Cẩn Ninh thầm nghĩ trong lòng, câu này là đủ rồi, không gì có thể càng khiến nàng vui vẻ hơn những lời này!
Chợt có tiếng động, kéo về hai người đang chìm đắm trong tình cảm dịu dàng.
“Nhanh qua bên kia xem xem, chắc tiểu thư ở trong hang núi đó!”
Giọng nói Tiểu Đào truyền đến, Dịch Cẩn Ninh vui mừng.
“Là bọn Tiểu Đào!”
Mạc Liễm Sâm cau mày, những người này tới nhanh quá!
Dịch Cẩn Ninh kéo Mạc Liễm Sâm ra ngoài động, hắn kéo mạnh nàng vào trong ngực, níu chặt cánh môi đỏ hồng kia hôn thật sâu, Dịch Cẩn Ninh sửng sốt nhắm nghiền mắt.
“A, phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ nhìn!”
Nô Nhi vừa đến cửa hang thì thấy hai người đang lửa nóng hừng hực, nàng vội đưa tay che kín mặt, đẩy Tiểu Đào và A Trúc về phía sau, không để họ đi vào.
Ầm!
Dịch Cẩn Ninh quýnh lên, hai gò má đỏ bừng. Nàng oán trách liếc Mạc Liễm Sâm một cái, chạy nhanh ra ngoài.
“Nô Nhi, Tiểu Đào!”
“Tiểu thư!” Tiểu Đào và Nô Nhi lệ nóng doanh tròng: “Hu hu hu… Chúng em cho rằng không được nhìn thấy tiểu thư nữa!”
Dịch Cẩn Ninh ôm hai tiểu nha đầu khóc đến rối tinh rối mù: “Sao các ngươi tìm được đến đây?”
“Chúng em men theo đường mòn tím tới, chỗ đó hơi hẻo lánh, rất ít người phát hiện. Khi A Trúc đuổi theo hắc y nhân tình cờ phát hiện, nối thẳng đến đáy vách núi, nên chúng em men theo con đường đó tìm đến đây!”
Tiểu Đào không nhanh không chậm nói, ánh mắt không ngừng nhìn về phía Mạc Liễm Sâm sau lưng Dịch Cẩn Ninh. Hai người ở trong hang núi cả đêm, hẳn không làm gì đấy chứ?
“Đừng nhìn người ta như vậy, chúng ta không làm gì cả!”
Dịch Cẩn Ninh vừa đỏ mặt vừa oán trách nhìn Tiểu Đào. Nàng đây là có ý gì? Hoài nghi tối qua mình và Mạc Liễm Sâm có gì đó sao?
Biểu tình Nô Nhi cũng là ngầm hiểu, vẻ mặt nhìn Dịch Cẩn Ninh và Mạc Liễm Sâm lộ ra ý cười khó hiểu.
“Nô Nhi!” Dịch Cẩn Ninh làm nũng.
Nô Nhi vội nhắm mắt lại, kêu: “Vừa rồi em không thấy gì cả, không hề thấy hai người miệng đối miệng!”
Hả? A Trúc nghi ngờ nhìn Mạc Liễm Sâm, thấy khoé môi hắn vẫn nhếch lên, cũng vui vẻ cười một tiếng, không nói lời nào nhìn Dịch Cẩn Ninh chằm chằm.
“Các ngươi nhìn chằm chằm ta làm cái gì?”
Dịch Cẩn Ninh lúng túng, xấu hổ chạy đi.
Lúc này truyền đến vài tiếng động.
“Qua bên kia nhìn xem!”
“Lão gia, không phải nhị tiểu thư rơi xuống núi sao? lLàm thế nào bây giờ?”
Mạc Liễm Sâm nghe vậy nhướn mày, không thể để Dịch Trường Hoa thấy hắn được. Hắn kéo tay Dịch Cẩn Ninh nói với A Trúc: “Vừa rồi ngươi nói con đường nhỏ bí mật kia ở đâu?”
Dịch Cẩn Ninh biết Mạc Liễm Sâm không muốn để người khác phát hiện ra hắn, mà nàng cũng không muốn gặp Dịch Trường Hoa, vì thế đi theo Mạc Liễm Sâm, đi về phía con đường mòn.
Dịch Trường Hoa nhanh chóng tìm được hang núi bên này, một hạ nhân đốt đuốc vào trong hang, hắn đứng trong hang hồi lâu rồi mới hô ra ngoài: “Lão gia, bên trong từng có người nán lại đây!”
“Đưa đuốc cho ta!” Địch Trường Hoa nhận đuốc bước vào trong hang núi, đi vào ông dập tắt cây đuốc trên tay, ở đây sáng như bên ngoài, hoàn toàn không cần đuốc.
Trong hang núi chỉ có một đống củi đã cháy hết, chẳng có gì cả. Ông dò xét nhiệt độ đống lửa kia, híp mắt lại, đống lửa này vẫn còn âm ấp, người vừa rời khỏi đây không lâu.
Hôm qua ông về phủ không lâu thì nghe người làm báo lại, nói là Ninh Nhi mang theo nha hoàn ra ngoài đạp thanh, ông lo lắng nàng xảy ra chuyện gì đó ngoài ý muốn giống Dung Nhi nên mới phái người đi theo, lại bị A Trúc đánh trở về.
Quả nhiên không ngoài sở liệu của ông, có người âm thầm đối phó Tướng phủ, trước là mấy tiểu thiếp của ông, sau là con cái của ông. Quả nhiên hiện tại gặp chuyện, nếu ông đã phái người theo dõi ắt phái cao thủ đến bảo vệ, không nghĩ tới A Trúc kia lại là thâm tàng bất lộ, đánh vài cái đã đuổi được người của ông.
Cả đêm qua Ninh Nhi không về, sáng nay ông mới biết. Ông hung dữ đánh đám vô dụng kia một trận, sau đó dẫn theo vài tên gia nô có thân thủ tốt xuất phát. Hôm qua bọn chúng báo lại Ninh Nhi đến sườn nui Thập Lý đạp thanh, không ngờ gặp sát thủ không cẩn thận rơi xuống vách núi.
Quả nhiên ông không đoán sai, trên vách núi Thập Lý có hơn mười thi thể hắc y nhân, tất cả đều làm sát thủ nổi tiếng Cẩm Thành, nhưng không đòi hỏi xảo quyệt như Sát Minh, nghe nói chỉ cần ra giá cao là có thể mua tính mạng người.
Ông ngồi xổm cạnh đống lửa một lúc lâu rồi mới đứng lên nói với đám người ở phía sau: “Về phủ!”
Đã có đống lửa chứng tỏ người vẫn còn sống, nếu không có ở đây thì có thể đã trở về. Ông không phải người không hiểu biến báo*, gần đây Ninh Nhi biểu hiện quá mức dị thường, nhất định có liên quan đến người ngầm hại ông.
*Biến báo: Dựa theo tình hình khác nhau thay đổi một cách không có nguyên tắc.
Một đám người vội vã men theo đường cũ trở về.
Dịch Cẩn Ninh trở về Tướng phủ vội vàng chạy về Trúc Uyển thoải mái tắm rửa một trận, Mạc Liễm Sâm đợi trong phòng ngủ của nàng không chịu rời đi, dây dưa một lúc lâu mới lưu luyến đứng dậy.
“Ninh Ninh, ta đi rồi nàng sẽ nhớ ta chứ?”
“Không!”
Dịch Cẩn Ninh mang theo mái tóc dài ướt đẫm ngồi trước gương đồng, không quay đầu lại.
Mạc Liễm Sâm đi qua, cầm khăn lông hoa nhỏ trong tay Tiểu Đào tỉ mỉ lau tóc giúp nàng. Động tác của hắn rất mềm rất nhẹ, giống như che chở báo vật nâng tóc nàng trong lòng bàn tay kiên nhẫn lau, không biết bao nhiêu lần, không hề chán ghét.
Tiểu Đào nhìn cảnh tượng ấm áp này, không đành lòng quấy rầy, lặng lẽ lui ra ngoài.
Mạc Liễm Sâm lau tóc cho nàng xong lại cẩn thận vấn tóc cho nàng, kỹ thuật vấn tóc của hắn không tốt lắm nhưng rất dịu dàng.
Dịch Cẩn Ninh chớp mắt mấy cái gọi: “A Sâm!”
“Ừ?” Mạc Liễm Sâm nắm vai nàng, xoay nàng đối mặt với mình: “Vừa rồi nàng gọi ta là gì, gọi lại lần nữa đi!”
Trong đôi mắt sâu thẳm của Dịch Cẩn Ninh đong đầy nhu tình: “A Sâm, ta gọi chàng là A Sâm, chàng không muốn ư?”
“Không, ta muốn, ta rất mừng, giống như ta gọi nàng là Ninh Ninh vậy, gọi tên của ta! Nàng biết không, đây là lần đầu nàng gọi tên của ta, lần đầu tiên!”
Mạc Liễm Sâm mừng rỡ, hôm nay thật ngoài ý muốn, đầu tiên là Dịch Cẩn Ninh chủ động, cuối cùng nàng thâm tình gọi tên hắn, bất kể cái nào cũng đều khiến hắn điên cuồng. Đúng vậy, là điên cuồng, quan trọng là Dịch Cẩn Ninh không hỏi thân phận hắn, nàng không so đo thân phận mình là gì, không so đo bản thân mình hai bàn tay trắng. Tim hắn đập kịch liệt, cả người vui sướng không nói thành lời.
“Chàng ấy! Gọi chàng là chó mèo cũng muốn sao?”
Dịch Cẩn Ninh quở trách vuốt mũi hắn, động tác mờ ám nho nhỏ này khiến Mạc Liễm Sâm hưng phấn không ngừng, hắn ôm nàng xoay hai vòng tại chỗ rồi mới thả nàng xuống.
“Ninh Ninh, nàng rất dễ dàng tác động đến cảm xúc của ta, không được, sau này không có nàng nhất định ta không sống nổi! Thật muốn nhanh chóng thành thân với nàng, để nàng không thể rời khỏi ta dù chỉ một bước!”
“Nếu chàng thật sự muốn nhanh chóng cưới ta thì đừng chờ đến hôn kỳ của ta nữa, bây giờ lập tức dẫn ta đi!”
Lại nữa rồi! Mạc Liễm Sâm sờ mũi: “Tóm lại nàng không cần lo lắng, nhất định ngày đó ta sẽ cho nàng một kinh hỉ!”
“Được, nếu chàng không đến, ta gả cho người khác chàng cũng đừng trách ta!”
Ngoài cửa sổ vang lên tiếng mèo kêu kỳ quái, có người đến đây!
Mạc Liễm Sâm cảnh giác nhìn về phía cửa, đưa cho Dịch Cẩn Ninh một phong thư nói: “Đây là chuyện liên quan đến A Mục – nữ nhân áo đen kia, ta chỉ có thể làm bấy nhiêu thôi!”
Dứt lời, Mạc Liễm Sâm nhảy ra ngoài cửa sổ.
Dịch Cẩn Ninh nhìn cánh cửa lay động mấy cái rồi dừng lại, nàng cất lá thư vào trong tay áo, thất thần nhìn hồi lâu, Mạc Liễm Sâm, đại hôn hôm đó, tỷ như chàng không đến thì ta thực sự phải gả cho người khác!
Truyện khác cùng thể loại
101 chương
70 chương
173 chương
80 chương
48 chương
260 chương
28 chương