“Tiểu thư, A Trúc hắn chỉ là… Hắn chỉ là… Biểu ca của em thôi!” Tiểu Đào thẹn thùng, âm thanh về sau càng lúc càng nhỏ. Nghe thấy giọng nói nũng nịu, A Trúc ngứa ngáy khắp người, Nô Nhi trốn ở một bên cười trộm, Dịch Hương Ngưng căm tức nghiên răng nghiến lợi. Dịch Hương Ngưng đi rồi, Tiểu Đào khôi phục nghiêm chỉnh: “Tiểu thư, sau này nên làm như thế nào? Nếu lão gia không để A Trúc ở Tướng phủ, vậy…” “Đừng nôn nóng, ngươi một mức nói A Trúc là hôn phu của ngươi là được, mới nãy còn nói hắn là biểu ca bà con xa của ngươi đến tìm nơi nương tựa còn gì.” Dịch Cẩn Ninh kỳ quái nói. Nếu A Trúc và Tiểu Đào tâm đầu ý hợp, vậy thì thừa dịp này tác hợp cho hai người họ, nhưng có việc khiến nàng băn khoăn. Kiếp trước nàng có lỗi với Tiểu Đào, làm hại nàng bị xỉ vả, thậm chí khiến nàng nộp mạng một cách dễ dàng. Kiếp này dù thế nào đi chăng nữa nàng cũng phả bảo vệ Tiểu Đào thật tốt, không để nàng phải chịu mảy may thương tổn nào. Rất nhanh, Dịch Hương Ngưng dẫn Dịch lão phu nhân và Dịch Trường Hoa tới, hôm nay sau khi hạ triều sớm Dịch Trường Hoa ở lại trong viện của Lục di nương, xem ra là phản lão hoàn đồng hùng phong tái khởi rồi. Dịch Cẩn Ninh cười cười, nhìn mấy người sắc mặt không tốt. “Tổ mẫu, phụ thân, sao hai người cũng tới vậy?” Dịch lão phu nhân gõ gậy chỉ vào A Trúc hỏi Dịch Hương Ngưng: “Nam nhân kia chính là người ngươi nói?” Ninh Nhi thật quá tệ hại rồi, dám công khai dấu giếm nam nhân trong viện mình! Bà là người chưởng quản lại là người có bối phận cao nhất trong Tướng phủ. Nếu ngay cả con cháu cũng không trông nom được, sau này truyền ra ngoài thì làm gì còn thể diện của Tướng phủ? “Chính là hắn, vừa rồi con còn nghe thấy bọn họ vui đùa ầm ĩ trong sân. Ninh Nhi là một tiểu thư khuê các còn là người đợi gả, chuyện này không hợp phép tắc!” Dịch Hương Ngưng nhếch khoé môi cười nói: “Vừa rồi Ninh Nhi muội muội còn lôi lôi kéo kéo với người nam nhân này, con nhìn thấy hết!” Thêm mắm dặm muối là chuyện nàng ta thích làm nhất, không có việc gì cũng bới móc là chuyện nàng làm không ít. Nếu tổ mẫu và đại bá đều tới, vậy để nàng ta xem Dịch Cẩn Ninh diễn trò là được. Giấu nam nhân chính là tội lớn, huống chi Dịch Cẩn Ninh sắp trở thành con dâu Hoàng gia. Dịch Trường Hoa híp mắt nhìn nam tử trẻ tuổi trước mắt, nhìn dáng vẻ hắn cùng lắm mười tám mười chín tuổi, cách ăn mặc như người trong giang hồ, thế đứng nhìn như tuỳ ý nhưng là công thủ thoả đáng, hạ bàn vững chắc, là người luyện võ. Ánh mắt hắn khi nhìn Dịch Cẩn Ninh hoàn toàn không có tình cảm dịu dàng của nam nhân khi nhìn nữ nhân, có chăng chỉ là kính trọng. Ông cả kinh, tên nam nhân giang hồ này kính trọng Ninh Nhi, chẳng lẽ là thị vệ thiếp thân của Ninh Nhi? “Ngươi tên gì?” Dịch Trường Hoa đi tới cạnh hắn, đặt tay trên vai hắn ép một cái thật mạnh. Người ngoài nhìn vào chỉ thấy là động tác đơn giản với người trẻ tuổi, nhưng Dịch Cẩn Ninh và Nô Nhi nhìn ra được, một cái đè ép này tốn bao nhiêu phần công lực. Tuy Dịch Cẩn Ninh không biết võ công nhưng nàng có thể cảm nhận được sát ý của Dịch Trường Hoa đối với A Trúc một cách rõ ràng. “Tiểu nhân tên A Trúc, là người Thanh Huyền, đến Tướng phủ tìm biểu muội Tiểu Đào nhờ vả.” A Trúc liếc Tiểu Đào một cái, không hề bỏ qua lo lắng trong mắt nàng. Bả vai hắn run lên, thoát khỏi bàn tay của Dịch Trường Hoa, khiến Dịch Trường Hoa lui về sau một bước nhỏ. “Ninh Nhi, con đi theo ta!” Trong mắt lão phu nhân tràn đầy ý tứ cảnh cáo. Dịch Cẩn Ninh cúi đầu không nói theo lão phu nhân ra ngoài, náng lén lút ra hiệu cho Nô Nhi, Nô nHi bướ nhanh đuổi kịp nàng, Tiểu Đào ở lại Trúc Uyển giải quyết hậu quả, nàng tin rằng Tiểu Đào và A Trúc có thể giải quyết chuyện này. Dịch lão phu nhân ngồi trên ghế tựa gỗ lim, quải trượng nặng nề gõ xuống đất: “Cháu noi cho ta nghe xem, rốt cuộc xảy ra chuyện gì, vì sao trong việ của cháu lại có nam nhân? Đừng giả ngớ ngẩn để lừa ta, ta thấy đó không phải là biểu ca của Tiểu Đào. Hắn vốn là người trong giang hồ, tổ mẫu ta chưa già đến nối mắt mờ!” “Tổ mẫu, hắn là biểu ca của Tiểu Đào,, từ nhỏ bị người nhà bán đi làm khuân vác, sau đó lưu lạc giang hồ. Hôm nay hắn biết hôn thê của mình ở trong Tướng phủ nên mới đến, tiểu Đào cũng nhận ra tín vật kia mới nhớ ra mình có một biể ca đã hứa hôn”. Dịch Cẩn Ninh phát hiện gần đây mình có thể nói dối không chớp mắt, nàng thật sự là bội phục bản thân mình. Lão phu nhân lại lựa lời ân cần dạy bảo nàng một hời, mãi đến khi mặt trời khuất núi mới để nàng trở lại Trúc Uyển. Nếu nàng không đoán nhầm thì Dịch Trường Hoa đã biết rõ thân phận của A Trúc, xem ra ông đã âm thầm để ý đến Trúc Uyển một thời gian dài. Trong thư phòng Tướng phủ, Dịch Cẩn An ngồi đối diện Dịch Trường Hoa, híp mắt nhìn phụ thân liên tục cau mày: “Phụ thân biết nam tử trong viện muội muội sao?” “Hắn là người bảo vệ của Ninh Nhi, sẽ khôn gây hại cho nó”. Dịch Trường Hoa híp mắt, vẻ mặt kia không khác gì Dịch Cẩn An. Gần đây hành vi của Dịch Cẩn Ninh quá mức kỳ lại, ông còn đang thắc mắc vì sao phái nhiều người như vậy mà đều không thấy bóng dáng một ai, thì ra trong viện nàng có cao thủ! Không phải ông cố ý hoài nghi con giá mình nhưng hành động của nữ nhi này quá mức khác thường, ông không thể không cảnh giác. Nhìn thái độ của A Trúc với Dịch Cẩn Ninh, hoàn toàn là loại kính cẩn đối với chủ tử, nào có chỗ giống như tôi tớ sợ chủ nhân? Ông không khỏi hoài nghi Dịch Cẩn Ninh có phải con gái mình hay không? “An Nhi, mấy ngày nữa con sẽ gả cho Quận vương rồi, mọi việc đều phải chú ý. Nhà chồng không thể so với nhà mẹ, tốt nhất con nên tự lo cho bản thân mình”. Dịch Trường Hoa đi vòng qua chiếc bàn dài đến cạnh Dịch Cẩn An, thật lòng dặn dò. Dịch Cẩn An nhìn ra được, phụ thân đối với nàng là quan tâm và thương yêu. Bắt đầu từ khi nào nàng không còn rõ nữa, có đôi khi nàng ta cũng mờ mịt, Thư Ưu để nàng giết Dịch Trường Hoa, nhưng nàng ta không xuống tay. Người phụ thân này nàng ta vừa yêu vừa hận, dù yêu thương nàng ta không nhiều, nhưng mang đến cho nàng ta tình thân chưa bao giờ có. Nàng ta chần chừ, túi thuốc kia nàng ta vẫn giấu trong tay áo, nàng ta không muốn xuống tay. Thư Ưu nói thuốc kia không có độc, chỉ là thuốc khiến hắn hoảng hốt tinh thần, không chết người được, hơn nữa bà ta đã đua thuốc giải rồi. Dịch Cẩn An không nói rõ được nếu Thư ưu đã muốn giết Dịch Trường Hoa thì đưa thuốc giải cho nàng ta làm gì? Dịch Cẩn An suy tính liên tục, cuối cùng không xuống tay. Ngày mười tháng hai, Dịch Cẩn Dung lại mặt. Nàng ta vốn nên lại mặt từ mấy ngày trước nhưng bởi trong nhà có chuyện nên hoãn lại. Trở lại Tướng phủ, trước cổn vắng vẻ, tới tiếp đón chỉ có vài người. Đột nhiên nàng ta cảm thấy thật bi thương, ngẩng đầu thấy trước cổng treo vải bố trong lòng càng thêm bế tắc. Bản thân không được hoan nghênh đến mức ấy sao? Vào phủ, Dịch Trường Hoa không ở bên trong, Dịch lão phu nhân tiếp đãi hai vợ chồng Du Cảnh Đức và Dịch Cẩn Dung. “Tổ mẫu an khang, cháu rể ra mắt ngài!” Du Cảnh Đức khom người hành lễ, hắn là một người quen đánh hiacj, thô kệch, không qien quỳ lạy hành lễ người khác. Dich Cẩn Dung nhìn hắn một cái, lôi kép phu quân quỳ trên đất hành lễ vãn vboois đối với Dịch lão phu nhân, lão phu nhân cười ha ha, cho mỗi người mộ bao lì xì. “Đứng lên đi, cha các cháu cũng sắp trở về, đợi lát cùng dùng cơm” Lưu thị thản nhiên nhì Du Cảnh Đức mấy lần, vị hôn phu này của Dịch Cẩn Dung không tệ, tốt hơn mấy lần hôn phu của Hương Nhi. Dáng dấp không không sao, thành tích cũng khỏi phải nhắc đến, chỉ là người có chút chất phác. Dịch Cẩn Ninh thờ ơ nhì Du Cảnh Đức, kiếp trước nàng biết người này. Người này không hề có chủ kiến, gả cho hắn đồng nghĩa với việ trải qua một đời tầm thường, chút sức sống cũng không có. Nếu vụ bê bối kia của Dịch Cẩn Dung không bị phát hiện ra thì tốt, còn không, nhất định không chịu nổi. Không biết phụ thân nổi điên cái gì mà lại gả Dịch Cẩn Dung như vậy đi, nếu bị phát hiện ra sớm muộn gì cũng bị hưu. Bữa cơm tối người một nhà ngồi chung một chỗ ăn bữa cơm đoàn viên, Du Cành Đức cung kính gọi một tiếng nhạc phụ khiến Dịch Trường Hoa mừng đến mặt mày hớn hở. Nhưng bữa cơm này có chút buồn tẻ, Du Cảnh Đức là người thô kệch, không giỏi nói chuyện, nhiều lần nói chuyện làm mất lòng Lưu thị và lục di nương, còn khiến lão phu nhân tức giận không ít. Dịch Cẩn Dung cắn răng đạp vị hôn phu của mình mấy cái dưới gầm bàn. Ăn được lúc lâu, rốt cuộc Dịch Cẩn Dung phát hiện có gì đó không phù hợp, hôm nay nàng trở lại cả ngày nhưng vẫn không thấy Tứ di nương đâu. “Phụ thân, Tứ di nương đâu, sao không thấy?” Nàng ta vẫn chưa biết chuyện, Dịch Trường Hoa xử lý chuyện này một cách khiêm tốn, phong tỏa tin tức với bên ngoài, Dịch Cẩn Dung lại được gả đi không về lại mặt. Cho nên chuyên này tuyệt đối không biết, vốn cho Tứ di nương bận rộn cả ngày nên mới không có trong tướng phủ. Nhưng đã tối rồi bà ta không xuất hiện, lại nhìn vẻ mặt mệt mỏi của những người khác cùng ánh mắt muốn giết người của Cửu di nương chi thứ hai, trong lòng nàng ta có duej cảm không lành: Tứ di nương gặp chuyện rồi! “Tứ di nương người làm ra chuyện như vậy, giết hại con trai Văn Tuyển của nhị thúc ngươi, đâm dầu xuống joof tự vẫn!” Dịch lão phu nhân lời ít ý nhiều, nói qua một lần chuyện hôm đó choDichj Cẩn Dung nghe. “Tứ di nương!” Dịch Cẩn Dung không có khẩu vị, muốn đi nghỉ ngơi: “Cháu mệt mỏi”. Nàng để lại một câu như vậy rồi che mặt chạy khỏi phòng ăn, Du Cảnh Đức đuổi theo. Đến viện mình ở trước khi xuất giá, nha hoàn Tiểu Ly trải giường giúp nàng ta. Dịch Cẩn Dung giữ tay Tiểu Ly hỏi: “Bài vị Tứ di nương ở đâu,ta muốn đi tế bái”. Tứ di nương là mẫu thân thân sinh của nàng ta, dưỡng dục nàng ta mười bốn năm, còn chưa hưởng phúc đã ra đi. Nàng ta đã đồng ý với bà, chờ gả cho Du tướng quân sẽ đưa bà qua đó ở một thời gian, để bà ta hưởng chút cảm giác được người khác hâm mộ. Nhưng tứ di nương lại cứ khăng khăng im hơi lặng tiếng chết đi như vậy, nàng ta trở lại vẫn không biết! Dịch Cẩn Dung đau đớn, nàng ta thật xin lỗi tứ di nương, cũng hận mình sao không trở về sớm một chút. “Tiểu thư!” Tiểu Lỵ cầm ấm trà, nhìn ánh mắt căm hận của Dịch Cẩn Dung có chút sợ hãi, nàng ta kinh hô: “Ngài nắm tay nô tỳ đau!” Dịch Cẩn Dung quá mức bi thương nên không chú ý tới gương mặt Tiểu Lỵ đã sớm xanh mét, sau khi nàng ta buông tay vẫn nhỏ giọng nói: “Ta biết ngươi sợ bị trách phạt, không sao, chúng ta lén đi xem là được!” “Không phải, tiểu thư! Tứ di nương… Sau hi tứ di nương bị hoả thiêu đã bị ném xuống giếng rồi!” Tiểu Lỵ nơm nớp lo sợ, ánh mắt tiểu thư thật đáng sợ, như muốn ăn tươi nuốt sống nàng vậy. “Ngươi nói cái gì? A… Nương!” Dịch Cẩn Dung như nổi điên chạy đến giếng cạn trong viện bị bỏ bỏ hoang. Mẫu thân của nàng bị nghiền xương thành tro rồi? Lúc này nàng ta cảm thấy bản thân mình thật vô dụng, hoàn toàn mất đi lòng tin với Dịch Trường Hoa. Nàng ta cho rằng phụ thân chỉ nhất thời không chấp nhận được lỗi lầm của nàng ta, mới gả nàng ta sớm một chút, nàng ta cho rằng phụ thân chỉ vô tình với những di nương khác, không ngờ ông lại là một người như vậy, ngoan tuyệt vô tình. Tứ di nương hao tốn bao nhiêu thanh xuân trên người ông, cũng bởi vì thương ông, thương ông ấy! Tứ di nương từng nói qua những chuyện này với nàng ta, bà ôm mơ ước thời còn trẻ ở cnạh phụ thân mười bốn năm, chưa từng để ý thân phận, chưa bao giờ muốn tranh thủ tình cảm, hết thảy vì yêu ông! Nàng ta đau khổ ngã trên mặt đất, ôm chặt cơ thể co rúc thành một khối. “Nương!” Nàng ta không khóc, nàng ta không thể khóc, nhưng nàng ta khó chịu. Trong ngực như có cơn giận giữ không chỗ phát tiết, nàng ta không ngờ bản thân chỉ ngang ngược một chút lại gây ra tai hoạ như vậy. Đầu tiên là bị lăng nhục, cuối cùng xuất giá qua loa, bây giờ lại trả thù đến thân mẫu của nàng. “Dung Nhi!” Du Cảnh Đức đứng cạnh nàng, ngồi xuống ôm lấy nàng: “Dung Nhi đừng khóc, ta ở cạnh nàng!” Du Cảnh Đức ôm nàng ta trở về viện, dõ nàng ta ngủ. Nàng quá mệt mỏi nên ngủ thiếp đi rất nhanh. Dịch Cẩn Ninh nằm trên sập nhìn Tiểu Đào thêu hoa, nghe Nô Nhi kể lại phản ứng của Dịch Cẩn Dung. Nàng không phải người vô tình, Dịch Cẩn Dung là muội muội của nàg, nàng thấy bản thân không vui. Tứ di nương đã chết, đó là một vụ án giết người có kế hoạch từ trước, nhưng nàng sẽ không nói ra, Tướng phủ là kẻ thù của nàng. Nàng không quên kiếp trước khi nàng cầu xinTuwowngs phủ mở cửa cho nàng đi vào Tứ di nương đã châm chọc nàng như thế nào, nàng sẽ không quên trước kia Dịch Cẩn Dung bưng một chậu nước rửa chân hất lên người mình, nàng càng không quên âm thanh khiển trách “không biết xấu hổ” của Dịch lão phu nhân. Híp mắt lại, nàng nhanh chóng thu hồi cảm xúc. “Tiểu Đào, hoa ngươi thêu thật đẹp!” Nàng khen gợi Tiểu Đào để che giấu sự ngột ngạt trong lòng, Tứ di nương có ngày hôm nay chính là báo ứng, nhưng Dịch Cẩn Dung càng đáng chết hơm. Nàng không muốn để bản thân mình trở nên độc ác, nàng chỉ muốn thờ ơ lạnh nhạt, nhìn báo ứng lên đám người này. Dịch Cẩn An là một quân cờ tốt, nàng ta là quân cờ của công chúa A Mục, cũng là quân cờ của mình. Kiếp trước bản thân hkoong nhìn rõ tất cả, bây giờ nàng không thể lại bị động. Chủ động giấu tất cả sau lưng cũng có cái lợi, nàng chỉ cần nhìn những người đó bị trừng trị thôi. “Nô Nhi ngươi để ý Dịch Cẩn An có hành động gì thì gúp đỡ nàng ta một chút!” Dịch Cẩn Dung hẳn sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy, mục tiêu của A Mục rất rõ ràng: Khiến Dịc Trường Hoa mất đi từng người thân, sau đó khiến ông mất đi tất cả. Nàng rất tán thưởng cách làm đó của A Mục, đây cũng là mong muốn của nàng. Bắt đầu từ mùa đông kiếp trước, Dịch Trường Hoa không xứng làm phụ thân nàng nữa, trong lòng nàng đã không còn bất kỳ ảo tưởng nào đối với cái nhà này, một chút lưu luyến cũng không. Nàng chờ những người bên cạnh Dịch Trường Hoa rời khỏi từng người một, nàng chờ Tướng phủ dần suy tàn. “Tiểu thư, người...” Tiểu Đào nuốt nước miếng, tiểu thư thay đổi rồi, không phải bình thường, có phần ác độc. Nàng không biết nên vui hay khổ sở, Mặc dù tiểu thư ác độc với người khác nhưng vẫn đối tốt với nàng như cũ. Nàng không trách tiểu thư, tiểu thư làm gì nàng đều bằng lòng đi theo, chỉ là tiểu thư thờ ơ với tất cả trên đời như vậy, không phải là máu lạnh sao? Nàng không muốn nhìn thấy tiểu thư vô cảm, nàng thích tiểu thư nở nụ cười xuất phát từ nội tâm, muốn thấy tiểu thư khóc không hề che giấu chứ không phải làm bộ làm tịch góp vui lấy lệ, làm như vậy rất không chân thực. “Không sao. Tiểu Đào đừng sợ!” Nàng biết Tiểu Đào đang lo lắng gì, chỉ là nàng chỉ sống một lần vì mình, như vậy là sai sao? Sáng sơm hôm sau, Dịch Cẩn Dung dậy sớm đi thỉnh an lão phu nhân, từ tối hôm qua nàng bắt đầu không còn tình cảm nữa. Tướng phủ là nhà nàn, cũng là mối hận thù của nàng, nàng không biết nên làm cái gì bây giờ, đành che giấu tình cảm của mình, coi thường tất cả. Từ trong viện, Dịch Cẩn An nói với nàng: “Tối qua tam muội ngủ có ngon không?” “Muội rất khỏe,, cảm ơn tỷ tỷ đã quan tâm! Dịch Cẩn Dung hé miệng cười: “Tướng công rất thương muội!” “Hả” Dịch Cẩn An híp mắt: “Hắn rất thương muội?” Dịch Cẩn An liếc mắt thấy Du Cảnh Đức đáng vội vã chạy towisphias sau Dịch Cẩn Dung, bèn cố ý nói lớn. “Đúng vậy, hắn rất thương muội, gả cho hắn muội rất hạnh phúc!” Dịch Cẩn Dung không để ý tới cách đó không xa phía sau nàng có người đang đứng, gương mặt hạnh phúc. Dịch Cẩn An híp mắt, bỏ qua người ở phía sau: “Hắn thật tốt, ngươi là đồ tàn hoa bại liễu hắn cũng thú, còn nâng niu như báu vật!” “Ngươi... Dịch Cẩn An, tiện nhân nếu ngươi dám nói ra ngoài ta vả nát miệng ngươi!” Dịch Cẩn Dung tức giận dậm chân, chỉ vào mũi Dịch Cẩn An mắng. Du cảnh Đức ở phía sau định nhấc chân đi tới nghe những lời này hắn trợn tròn mắt. Sao Dung nhi lại là tàn hoa bại liễu? Không phải nàng mới gả cho hắn còn chưa viên phòng sao? Hắn hai bước chạy thành một bước đến trước mặt Dịch Cẩn Dung, kéo tay nàng: “Dung Nhi, nói cho ta biết rốt cuộc chuyện này là như thế nào?” “Đau” Dịch Cẩn Dung bị hắn thô lỗ kéo tay, suýt nữa trật khớp nhất htowif nước mắt như mưa: “Chàng làm ta đau!” “Cái gì mà tàn hoa bại liễu? Nàng ta nói là sự thật?” Du Cảnh Đức thả tay nàng ra, chỉ vào Dich Cẩn An nói. Dịch Cẩn Dung luống cuống: “Tất nhiên hkoong phải, chúng ta cỉ là cãi nhau thôi, chàng đừng coi là thật!” “Hả! Thật xin lỗi vừa nãy ta nhỡ miệng, xin lỗi!” Dịch Cẩn Dung khom lưng, mang theo nha hoàn rời đi. Du Cảnh Đức nổi giận, hắn không thể không tin, vừa rồi dáng vẻ Dung nhi lo lắng, rõ ràng giấu giếm gì đó: “Dịch Cẩn Dung, nếu người thực có chuyện giấu giếm ta thì coi chừng!” “Thật không có... ta thể!” Dịch Cẩn Dung giơ tay qua đỉnh đầu: “Nếu ta lừa chàng, ta sẽ... ta sẽ chết không yên!” Thực ra trong lòng Dịch Cẩn Dung sợ hãi, nàng không muốn bị hưu, nàng đã trải qua cảm giác không người để ý rồi, biết rõ đó là cảm giác như thế nào. “Được, tạm thời ta tin ngươi, đem nay chúng ta viên phòng” Du Cảnh Đức không phải kẻ ngốc, thực hư thế nào chỉ cần hắn nghiệm chứng không bao lâu nữa hết thảy đều rõ ràng sao? “Ta...” Dịch Cẩn Dung ấp úng: “Trước đó... Chúng ta... Vó hể trước đừng viên phòng không... ta còn chưa cập kê”, Du Cảnh Đức lườm nàng một cái khiến nàng nuốt những lời còn lại trở vào. “Chỉ còn mấy ngày nữa ngươi sẽ cập kê, không kém bao nhiêu cả. Vả lại... ta không đợi được nữa!” Du Cảnh Đức chém giết trên chiến trường nhiều năm, đối đãi với nữa tử và tướng sĩ đều giống nhau. Bây giờ đối với nàng như vậy là đã có thể coi là dịu dàng, Dịch Cẩn Dung lại có chút rụt rè. Hắn ôm vai Dịch cẩn Dung, cười đến dịu dàng: “Ngoan... Ngươi đã thành thê tử của ta vậy cũng phải làm tròn trách nhiệm người vợ!” Chưa đến giờ Dậu, Du Cảnh Đức đưa Dịch Cẩn Dung trở về, lúc đi vừa cười vừa nói, dường như rất vui vẻ, chỉ có Dịch Cẩn Dung mới biết hiện tại nàng căng thẳng như thế nào! Dịch Cẩn đứng ở ngưỡng cửa, cười đến quỷ di. Nô Nhi ở bên cạnh nhìn chủ tử mình và Tiểu Đào, thầm nghĩ, dự đoán của tiểu thư thật chính xác! Nay A Trúc đã đổi trang phục của hạ nhân Tướng phủ, đứng thẳng ở một bên, không khôm lưng uốn gối như những người khác. Dịch Cẩn Ninh nhìn hắn khí vũ hiên ngang đứng đó có chút buồn cười. Có câu có những người mặc long bào cũng không giống thải tử, nhưng A Trúc lại ngược lại, hắn mặc trang phục hạ nhân nhưng lại không giống hạ nhân. Tiểu Đào đứng cạnh hắn vụng trộm quan sát hắn, trong lòng mừng rỡ, A Trúc của nàng thật đẹp mắt, nhìn thế nào cũng không chán. Trở lại phủ Tướng quân đã là sẩm tối, trước phủ Tướng quân đã treo đèn lồng, còn có mấy tên tôi tớ đứng canh cửa đến nghênh đón. Dịch Cẩn Dung đi theo Du Cảnh Đức trở về phủ tướng quân, tim nàng đập dồn dập. Chưa xuống xe ngựa Du Cảnh Đức đã tiến sát lại, ôm nàng xuống xe ngựa, đi thẳng về phía phòng ngủ. Xong rồi, Du Cảnh Đức hoàn toàn không cho nàng thời gian chuẩn bị, Dịch Cẩn Dung thầm rên trong lòng. Vào phòng ngủ, Du Cảnh Đức đặt nàng lên giường, cởi quần áo nàng. Dịch Cẩn Dung không có cách nào, buộc phải rưng rưng nghe theo. Trướng phù dung ấm áp, ánh nến chập chờn. Bốp! “Tiện nhân!” Du Cảnh Đức mắng to một tiếng, Dịch Cẩn Dung trốn trong góc tường dùng một tay kéo chăn bọc lại cơ thể, tay kia ôm má tráu bị đánh. “Ta… Ta không phải!” Nàng vốn không muốn, nhưng Du Cảnh Đức sợ nàng không thể tiếp nhận nên hạ dược nàng. “Quả nhiên ngươi là đồ tàn hoa bại liễu, lão thất phu Dịch Trường Hoa kia lại dám gả cho ta một chiếc giày rách?” Du Cảnh Đức nói ra những câu nói làm tổn thương người khác, còn khiến người ta khó có thể chấp nhận hơn cái tát vừa rồi, mệnh của nàng sao hèn hạ như vậy, ai cũng có thể giẫm đạp nàng, ai cũng có thể sỉ nhục nàng! Ngay cả vị hôn phu hiện tại cũng nói nàng là giày rách? Buồn cười, thực là buồn cười! Dịch Cẩn Dung rưng rưng chịu đựng, nàng không thể khóc, không phải chỉ bị hưu thôi sao? Có gì mà khóc! “Ta có phải giày rách hay không không phải ngươi biết rõ sao, không phải vừa mới kiểm nghiệm sao? Du Cảnh Đức, ta nói cho ngươi biết, con người ai cũng có tôn nghiêm, nếu ngươi đã thú ta nên đối tốt với ta, ngươi đã quên lúc trước ngươi nói với ta như nào rồi à?” Dịch Cẩn Dung chịu đựng sự khó chịu trên người đứng lên mặc quần áo, trước mặt Du Cảnh Đức không hề cố kỵ khiến hắn lại tâm viên ý mã. Hắn nhìn nàng nuốt nước miếng: “Tiện nhân, quả nhiên là hồ ly tinh quyến rũ người, chẳng trách lại hấp dẫn như vậy.” Nói xong hắn lại nhào tới. “A! Buông ra, Du Cảnh Đức, ngươi buông ta ra, nếu đã biết ta không phải người có tấm thân hoàn bích thì để ta đi đi!” Đáng tiếc, Du Cảnh Đức như sói như hổ nào chịu nghe, hắn nằm trên người nàng không ngừng tàn sát bừa bãi, tàn nhẫn phát tiết sự bất mãn của mình. Tại sai nữ nhân này lại có sức ảnh hưởng lớn đến hắn như vậy, vì sao hắn lại có cảm giác thực tuỷ tri vị*? Nữ nhân này hạ độc hắn hay bản thân nàng có sự dụ hoặc quá mức? *Thực tuỷ tri vị: Đã trải qua một lần thì muốn thử lại lần nữa. Mãi đến khuya Du Cảnh Đức mới buông nàng ra, vừa lòng thoả ý rời đi. Dịch Cẩn Dung mệt mỏi mặc quần áo tử tế, tinh thần hoảng hốt trang điểm. Không biết qua bao lâu không có ai đến giúp àng rửa mặt, càng không có ai gọi đến nàng đến phòng ăn cơm, không cần nói, nhất định Du Cảnh Đức sẽ cho nàng một bức hưu thư. Quả nhiên không để nàng đợi quá lâu, hưu thư của Du Cảnh Đức nhanh chóng được đưa đến đây, do một nha hoàn mang đến, còn Du Cảnh Đức thì ra phố hoa, Không biết vì sao trên giấy đen này, hai chữ hưu thư vô cùng nổi bật khiến cho nàng rất hưng phấn, còn có cảm thoát được giải thoát. Đúng vậy, nàng tự do rồi, nhưng là dùng mạng của thân mẫu để đổi tự do cho thân thể của mình, “Ha ha ha...” Nàng cười điên cuồng, xé toang tờ hưu thư. Nàng hung ác xé rách, tựa như xé thịt ai đó, phá tan hành từng mảnh. Giờ mão ngày hôm sau, trời mới tờ mờ sáng nàng đã được báo thu dọn đồ đạc rời đi. Đồ đạc của nàng không nhiều lắm, nhưng đồ cưới lại là rất phong phú, nhưng nàng không mang đồ cưới của mình đi, trực tiếp lên xe, phu nhân tướng quân và đám hạ nhân không ai giải thích được. Phu quân tướng quân thương hại nàng, nhưng bà không thể để con trai mình chu-ịu thiệt. Bà không rõ tối qua con trai xảy ra chuyện gì, con trai nói thẳng Dịch Cẩn Dung là người đàn bà hư hỏng, còn nói cho nàng ta hưu thư, để ngày mai nàng có thể thu dọn về nhà mẹ đẻ. Hôm qua xe ngựa mới trở lại từ tướng phủ, hôm nay lại chạy về tướng phủ, nhưng lại hướng theo một ý nghĩa khác. Dường như biết tâm tình của chủ nhân có sự khác biệt, hai con ngựa cũng có chút mệt mỏi, chạy trên đường cảm giác có chút thương cảm. Dịch Cẩn Ninh ngồi trên xích đu lắc lưu đong đưa, A Trúc cầm vòng tay trở về. “Chủ tử, có kết quả rồi!” Dịch Cẩn Ninh dừng lại, vuốt chiếc vòng trên cổ tay. “Kết quả như thế nào?” A Trúc đưa vòng tay qua: “Cẩn thận vòng tay có một nửa kịch độc, một nửa có thuốc giải. Nếu không cẩn thận chạm phải độc này, toàn thân lập tức co rút, đau đớn không ngừng. Sau khi chạm vào thuốc giải có thể giải độc, nhưng người sẽ trở nên điên điên khùng khùng thần trí không rõ, thậm chí làm ra những hành động khác thường”. “Nghe ngươi nói vậy...” Dịch Cẩn Ninh hơi ngừng lại, nheo mắt: “Thuốc độc này chính là thuốc cấm của Nam Lăng”. Nô Nhi bỗng xuất hiện, tò mò hỏi: “Thuốc gì vậy?” “Là thuốc độc thôi!” Tiểu Đào đút cho nàng một miếng điểm tâm. Dịch Cẩn Ninh không nói gì nhìn vòng tau một lúc lâu sau mới nói: “Mê tình tán”. Mê tình tán! A Trúc nghe vậy không tự chủ lui về phía sau một bước, là mê tình tán! Thuốc độc này lại là mê tình tán? Trong mắt hắn dần xuất hiện ánh lửa, năm đó hắn bị người nọ hạ mê tình tán mới có thể tinh thần xuất hiện ánh lửa, năm đó hắn bị người nọ hạ mê tình tán mới có thể tinh thần thất thường, mới có thể tụ tay giết chết cha mình. “A...” A Trúc hét lớn lên một tiếng, thống khổ ôm đầu ngồi trên mặt đất. Tiểu Đào vội bỏ kim chỉ trong tay xuống: “A Trúc, chàng làm sao vậy, đừng dọa ta!” À! Trong đầu A Trúc thoáng hiện ánh lửa đỏ, tất cả đều là màu đỏ! Đó là máu của mẹ hắn, trong tay hắn cầm một con dao, ra sức chém bọn họ. “Đừng!” A Trúc vươn tay vào khoảng không muốn nắm cái gì đó, sau đó lại ôm đầu ngồi xuống, trong miệng không ngừng kêu đừng, đừng giết họ! Nô Nhi vội vàng điểm huyệt hắn, một lúc sâu hắn mới khôi phục lại, hắn ngẩng đầu, dọa tất cả mọi người. Ánh mắt hắn chợt đỏ bừng, gân xanh trên trán nổi lên, cả khuôn mặt đều là gân xanh. “A Trúc, tỉnh lại!” Tiểu Đào đau lòng, nàng hoảng loạn. A Trúc bị làm sao vậy? “Nhanh, Nô Nhi, mau xách thùng nước tới đây!” Dịch Cẩn Ninh nhìn tình huống này thầm nghĩ không ổn, vội sai Nô Nhi đi múc nước. Một thùng nước lớn lạnh như băng dội vào người A Trúc, sau đó hắn hôn mê bất tỉnh. “Nhanh, dìu hắn vào nghỉ ngơi!” Cẩn Ninh lại phân phó: “Đây là hành động điên khùng!” Tiểu Đào và Nô Nhi dìu hắn ra thay cho hắn bộ khác sạch sẽ. Lúc này không ai để ý nhiều nếu hắn xảy ra chuyện, Tiểu Đào thật không biết làm gì bây giờ. Ai ngờ, vừa mới giúp hắn thay quần áo xong, A Trúc mở to hai mắt, lúc này trong mắt hắn không còn lệ khí vừa rồi nữa, sắc đen trên mặt cũng dần biến mất, hồi lâu sau cuối cùng cũng hồi phục bình thường. Tiểu Đào lo lắng hỏi: “A Trúc, rốt cuộc chàng làm sao vậy?” A Trúc không trả lời khom người một cái với Dịch Cẩn Ninh sau đó đề khí điểm nhẹ một cái, nhảy qua đầu tường ra ngoài. “Tiểu thư, A Trúc làm sao vậy?” Tiểu Đào rất lo lắng cho A Trúc xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì làm sao, phản ứng của hắn rất không bình thường. “Hắn cần yên tĩnh!” Dịch Cẩn Ninh phỏng đoán phản ứng của A Trúc có liên quan đến mê tình tán, nàng lại nâng vòng tay nhìn kĩ một lúc, sau đó nói với Tiểu Đào, gói lại cẩn thận. Mê Tình xuất, nhất quốc diệt. Đây là lời khuyên răn vẫn tồn tại cho đến tận bây giờ trăm thử không sai. Dịch Cẩn Ninh theo thói quen híp mắt, nàng ngẩng đầu nhìn trời =, mpptj con quạ đen tà tà bay qua, kêu “quác” hai tiếng. Xem ra, thiên hạ này sắp loạn rồi. Đến Tướng phủ, Dịch Cẩn Dung xuống xe trở về viện mình, phỏng chừng hôm nay người trong nhà đã nhận được tin tức nàng bị hưu từ sớm. Sự thật đúng là như vậy, Dịch Trường Hoa nổi giận đùng đùng, vừa tới đã cho nàng một cái bạt tai. “Không phải ta đã nói ngươi phải giấu diếm trước sao, ngươi coi lời ta nói là gió thoảng bên tai hả?” Chuyện lớn như vậy hôm qua nàng chưa về thì nên bàn bạc với ông, nhưng nàng lại không nói tiếng nào theo người ta về phủ Tướng quân, còn để người ta nghiệm thân! “Phụ thân!” Dịch Cẩn Dung ôm mặt: “Là đại tỷ tỷ nói hắn biết, không phải con!” “Hôm qua ngươi nên báo trước cho ta một tiếng, chẳng lẽ ta không nghĩ cách cho ngươi?” Dịch Trường Hoa rất tức giận. Hôm qua An Nhi đã nói trước với ông, lúc hai người cãi vã đã không cẩn thận lỡ miệng. Hôm qua ông định mở miệng giữ lại nhưng không thấy Dịch Cẩn Dung có bất kỳ phản ứng nào, bèn cho rằng nàng đã có cách ứng phó, không ngờ nàng lại trở về Tướng phủ để người ta nghiệm thân, còn nghiệm thân như vậy… Thực làm ông mất mặt. “Đồ cưới đâu, đã về thì cũng nên lấy lại đồ cưới chứ!” Dịch Trường Hoa dựng râu trợn mắt, đứa con gái này khiến ông quá thất vọng. Dịch Cẩn Dung không muốn nói chuyện với ông, nàng buồn ngủ quá, rất mệt, không có sức lực cãi vã với ông, một mình một người kéo thân thể mệt mỏi đến hậu hoa viên. Khi đi qua hậu hoa viên, một đám hạ nhân bưng chén đĩa đi qua, Dịch Cẩn Dung mơ hồ nghe thấy các nàng nhỏ giọng bàn luận: Nhìn kìa, đây là tam tiểu thư mới gả ra ngoài không lâu đã bị hưu, thật đáng thương! Nghe nói tam cô gia không tin nàng là xử nữ, đích thân nghiệm thân rồi, aizz, sau khi bị nghiệm thân mới bị hưu, nếu là ta ta trực tiếp nhân hưu thư rời đi, làm chi phải không công bị chiếm thân thể như vậy? Mấy nha hoàn đi xa, nàng vẫn còn ngơ ngác. Đó chẳng phải ai khác nói mà chính là tiếng lòng của nàng. Nàng thật ngu ngốc, cư nhiên lại ngây ngốc trở về cùng Du Cảnh Đức, lại còn nhận được kết cục như vậy. Lúc này có mấy nha hoàn đi qua, đều che miệng cười như đang cười nhạo nàng. “Không, đừng nói nữa, van xin các ngươi đừng nói nữa!” Dịch Cẩn Dung không chịu được hành hạ như này, tinh thần nàng hoảng hốt gần như suy sụp. Vài nhóm hạ nhân đi qua, ai cũng chỉ chỉ trỏ trỏ nàng, nói nàng dơ bẩn, nói nàng hèn hạ, nói nàng không bằng đi tìm cái chết. Nàng che tai nhanh chóng chạy đến bên hồ. Ha ha, chết, chết có thể đi tìm tứ di nương rồi. Nàng ngẩng đầu nhìn trời, cười nói: “Tứ di nương, người thấy không? Dung Nhi tới tìm người đây!” Trong lòng Dịch Cẩn Dung không còn vướng bận, sau lại càng không có chuyện khiến nàng lưu luyến, nàng đứng eben hồ nhìn hồ nước sâu không thấy đáy có phần hoảng sợ. Tứ di nương chết trong hồ này, Văn Tuyển đệ cũng chết chìm ở đây, nàng nghĩ lại mà sợ. “Muốn chết thì chết đi, đừng mè nheo!” Tiểu Đào theo sau Dịch Cẩn Ninh, Dịch Cẩn Ninh đứng trên bờ hồ, khoé môi hiện ý cười, trào phíng nhìn Dịch Cẩn Dung đứng bên bờ hồ dáng vẻ lưỡng lự có nên nhảy hay không, không kìm được mở miệng. Không phải nàng muốn Dịch Cẩn Dung chết, mà la fmuốn nàng sống tiếp. Có một số việc không phải mình làm, nhưng trong lòng lại hi vọng người khác làm vậy, nàng băn khoăn. Dịch Cẩn Dung bị hưu vốn không phải lỗi của nàng, nhưng nàng lại ôm toàn bộ lỗi lầm vào người. Tiểu Đào vui mừng nhìn Dịch Cẩn Ninh, thầm nghĩ tiểu thư vẫn còn tình cảm, ít nhất nàng sẽ không trơ mắt thờ ơ nhìn thân tỷ muội chết trước mặt mình. Đừng thấy hiện tại nàng nói tam tiểu thư đi tìm chết, thực ra trong nội tâm nàng hi vọng tam tiểu thư có thể lấy lại lòng tin sống tiếp. “Được, Dịch Cẩn Ninh, ngươi thật ác độc!” Dịch Cẩn Dung cười: “Muốn ta chết đúng không? Mỗi người các ngươi dều muốn giết ta đúng không? Ta lại cứ không để các ngươi toại nguyện, ta muốn sống thật tốt, sống tốt hơn các ngươi gấp ngàn lần.” Dịch Cẩn Dung đứng bên hồ hét to, trong lòng nàng không muốn chết, nàng muốn sống hơn bất cứ người nào. Nhưng ánh mắt lạnh lùng của phụ thân, mỗi người trong nhà đều nhìn nàng bằng ánh mắt châm chọc, nàng sợ. Có lẽ tứ di nương cũng không thể đối mặt với ánh mắt đó của phụ thân mới tìm đến cái chết, có lẽ tứ di nương có nỗi khổ trong lòng. Nàng ngẩng đầu nhìn trời, bầu trời rất xanh, từng đám mây trắng, chim nhỏ tự do bay lượn. Còn sống, là chuyện tueyẹt vời cỡ nào! Không, nàng tuyệt không thể chết. Nàng muốn xem những người đã hại nàng, những người coi nàng như chuyện cười nhận được báo ứng. Nhất là tỷ muội Dịch Cẩn An và Dịch Cẩn Ninh, không phải họ rất thích coi nàng ta như trò cười sao, không phải họ rất thích giễu cọt nàng sao? Được, nàng sẽ để cho họ biết, Dịch Cẩn Dung nàng không dễ ức hiếp như vậy. “Được, Dịch Cẩn Dung, ta chờ xem ngươi tiếp tục sống như thế nào!” Chờ xem nàng tiếp tục sống như thế nào! Đây là lời chúc chân thành từ sâu thẳm nội tâm Dịch Cẩn Ninh, nàng không hề có tạp niệm, lúc này nàng là đơn thuần nhất, chợt nàng cảm thấy bản thân thoải mái hơn nhiều. Không có cảm giác mệt mỏi thắng thua, thì ra buông bỏ lại tự tại như vậy! Dịch Cẩn Ninh không biết tiếp theo nên làm như thế nào? Nếu bà nội cho nàng khuôn mặt u ám thì làm sao đây? Nếu những hạ nhân kia cười nhạo nàng thì làm sao bây giờ? Nàng vẫn muốn sống sót trong tướng phủ, mỗi ngày sẽ phải đối mặt với những người nàng không muốn thấy. Những ngày về sau, nàng thực lo lắng cho cuộc sống của mình! Nàng suy nghĩ ồi lâu, cuối cùng quyết định lén lút rời khỏi Tướng phủ, nàng cảm thấy rời đi là lựa chọn tốt nhất. Nàng thu dọn vài món nữa trang, mang theo một túi đồ nhỏ ra ngoài cổng sau của Tướng phủ. Dịch Cẩn Ninh nhìn Dịch Cẩn Dung lén lút rời đi, lộ ra nụ cười an tâm, nàng phun ra một ngụm trọc khí. Cảm giác cả người thật tốt! Không khí ngoài Tướng phủ trong lòng hơn nhiều, Dịch Cẩn Dung chợt sáng tỏ thông suốt. Nhưng chuyện tốt mãi không thể xum họp với nàng, chuyện xấu lại cũng nói tiếp nhau. Nàng thật muốn khóc, ai tới cứu nàng! Lại là hẻm nhỏ đáng chết! Những tên lưu manh trước mặt nàng đang đánh bạc, phía sau cũng có mấy tên bước đến! Nàng hoảng sợ mở to hai mắt, chuyện đó tái hiện trước mắt nàng, nàng sợ đến mức toàn thân run rẩy. “A” Nàng như nổi điên đánh bậy đánh bạ một hồi, nắm chăt bọc đồ trên tay, “Các người đừng tới đây đừng tới đây!” “Tiểu nương tử, chúng ta không qua thì làm sao chơi đùa với nàng được đây?” Một bàn tay tà ác nắm cằm nàng, một gã khác đoạt bọc đồ của nàng, cười quái dị ném cho mấy tên phía sau. “Đại ca, cô nương này không tệ!” Gã nắm cằm nàng hú lên quái dị: “Gương mặt tiểu nương tử thật trơn mềm!” Gã được gọi là đại ca khiêng nàng đi, ném vào trong ngôi miếu hoang đổ nát. Mấy tên tiểu khất bị đuổi ra ngoài, những gã ka thay phiên đến, một đám ra sức xe quần áo của nàng... Dịch Cẩn An, Dịch Cẩn Ninh, hai người các ngươi nếu ta có thể sống được nhất định khoonh bỏ qua cho các ngươi. Dịch Trường Hoa dùng xong cơm chiều, định đi đến viện của Lục di nương nghỉ ngơi thì nghe thấy hạ nhân tới báo không thấu tam tiểu thư đâu! “Cái gì, không thấy tam tiểu thư? Sao các ngươi không ra ngoài tìm, đồ vô dụng!” Dịch Trường Hoa đã cởi áo khoác nghe hạ nhân nói vậy lại mặc vào. Ông híp mắt nói: “Không thấy tam tiểu thư đâu, còn không mau đi tìm!” Một nhà ầm ĩ muốn ra ngoài tìm Dịch Cẩn Dung, Dịch lão phu nhân mắng to mọt tiếng bất hiếu. Dịch Cẩn Ninh ngồi lắc lư trên xích đu trong viện mình, nàng ngẩng đầu nhìn trăng sáng, trăng đêm nay thật tròn, thật đẹp! Lúc này hẳn Dịch Cẩn Dung đã ra khỏi thành rồi! Trong lòng nàng nghĩ vậy, hoàn toàn không biết lúc này Dịch Cẩn Dung đang quần áo rách nát ngồi trong ngôi miếu, đói bụng đến hoảng hốt. Khuôn mặt nàng bẩn thỉu, toàn thân hôi thối, ngay cả bản thân nàng cũng ghê tởm bản thân. Người do Dịch Trường Hoa phái đi tìm đến đây, lúc đi qua ngôi miếu đổ nát thì thấy mấy tên khất cái đó. Trên người mấy tên khất bốc lên mùi hôi thối, người của Tướng phủ nhìn vài lần rồi bỏ đi, hoàn toàn không phát hiện ra Dịch Cẩn Dung. Tìm một lúc, chưa đến hai canh giờ, Dịch Trường Hoa đã buông tha. “Về phủ!” Ông vung roi da, con ngựa bị đau nhanh chóng chạy đi, những người còn lại cũng lục tục chạy về. Dịch Cẩn Dung ngồi trong góc tường, nhìn đán người Tướng phủ đến vui mừng không thôi. Nàng nghĩ phụ thân vẫn rất thương nàng, bằng không sao lại phái người ra ngoài tìm nàng, còn tự mình xuất phủ đi tìm? Nhưng rất nhanh sau đó nàng đã tìm ra cảm giác không thích hợp, họ chỉ tìm một lúc đã trở về, nhìn cũng không nhìn góc tường nơi nàng đang co rúc. Nàng tuyệt vọng, đối với Tướng phủ cũng hoàn toàn mất hi vọng. Người của Tướng phủ không muốn gặp nàng, nàng rất rõ. Nưng người cha nàng vẫn kính trọng lại có thể không quan tâm đến sống chết của nàng? Tiểu khất cái đánh nàng đến mệt thì dừng lại, tất cả chạy đến trong góc ngủ. Dịch Cẩn Dung dùng hết sức đứng lên, đôi mắt mang theo hậ ý nhìn về hướng Dịch Trường Hoa giục ngựa rời đi, đôi tay siết lại. Phụ thân, ta hận ông, ta hận các ngươi! Dịch Cẩn An, Dịch Cẩn Ninh, nếu ngày nào đó ta không chết, nhất định sẽ khiến các ngươi trải qua cảm giác bị lăng nhục này! Nàng chậm rãi ra khỏi ngôi miếu đổ nát, nàng rất lạnh, nàng muốn ăn. Nhưng đêm đã khuya, quán nhỏ ngoài đường không còn buôn bán, tất cả mọi người đều đã trở về nhà. Nàng cảm thấy ngày càng đói, gày càng lạnh, không khỏi đưa tay ôm chặt mình. Tối nay nàng phải trải qua như nào đây? Nếu sau này đều như vậy, sao nàng có thể báo thù? Nàng không cam lòng, không cam lòng! Một người mặc áo đen phi thân từ trên xuống, đứng trước mặt Dịch Cẩn Dung. Là một nữ nhân! A Mục! “Bà là ai?” Dịch Cẩn Dung cảnh giác hỏi. Hôm nay A Mục không che mặt, vết bỏng trên gương mặt bà ta càng lộ vẻ quỷ dị. “Ta là người tới cứu ngươi, ta có thể cho ngươi tất cả những gì ngươi muốn!” A Mục cười ha ha, như bắp thịt trê khuôn mặt khẽ động, nửa gương mặt bị thiêu hủy tựa như ma quỷ dọa người. “Bà muốn cứu ta như thế nào? Đưa ta đi ăn cho ta ăn?” Dịch Cẩn Dung lui về sau từng bước, bỗng nhiên nghĩ ra một chuyện. Truyền thuyết kể rằng nửa đêm ma quỷ thích ra ngoài từ cõi âm tìm người thế thân, thấy người nào đẹp hơn mình lập tức bắt nàng giao linh hồn, sau đó con quỷ kia sẽ đáp ứng tất cả điều kiện của nàng. “Bà... Bà hẳn không phải...” “Ta không phải con quỷ trong truyền thuyết, ngươi sờ xem, ta lừa người!” A Mục biết nàng muốn nói gì, bà ta vượt lên trước một bước cầm tay nàng đưa lên trên nửa mặt không bị hủy của mình. “Nhưng mà khuôn mặt của bà.... thật đáng sợ!” “Ta coi ngươi là người một nhà nên không che mặt, nếu ngươi thấy sợ, ta sẽ che lại”. A Mục nói xong liền lấy ra một chiếc khăn che mặt. Lúc này Dịch Cẩn Dung không sợ nưa, nữ nhân này nói tới nói lui, giọng nói mềm mại thoải mái, nói chuyện còn khiến người ta cảm thấy thoải mái hơn cha nàng. “Bà giúp ta như thế nào? Không cần ta làm gì chứ?” “Không cần!” Giọng nói lạnh lùng. “Được rồi vậy bà nói ta làm cái gì ta sẽ làm cái đó! Chỉ cần không can thiệp vào chuyện ta muốn làm!” Dịch Cẩn Dung nhìn quần áo tả tơi trên người mình, lại sờ cái bụng đói đang thầm thì kêu gọi. Dù sao mình cũng hai bàn tay trắng rồi, làm gì cũng như nhau thôi. A Mục cười quỷ dị: “Được” Dịch Cẩn Dung đi theo A Mục, hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt của mọi người. Ngày mười lăm tháng hai, thời tiết sáng sủa, Dịch Cẩn Ninh nhìn bầu trờ trong xanh bỗng nhiên muốn đi đạp thanh. “Tiểu Đào, Nô Nhi chúng ta đi đạp thanh, thế nào?” “Được được, tiểu thư, nếu không ra ngoài em sẽ nổi mốc mất thôi!” Nô Nhi bĩu môi, bánh ngọt cũng không thèm ăn, kéo Tiểu Đào bên cạnh, liên tục nhảy nhót. Tiể Đào thẫn thờ thêu khăn, than một tiếng rồi lại thêu tiếp. Hôm qua sau khi A Trúc rời đi chưa có tin tức, nàng lo lắng hắn ra ngoài xảy ra chuyện ngoài ý muốn, liên tục cạn kiệt sức lực làm việc. “Tiểu Đào, ngươi có đi hay không?” Dịch Cẩn Ninh thấy nàng ngẩn người, lập tức biết tâm tư nàng. “A Trúc lơn như vậy sẽ không gặp chuyện không may!” Nàng an ủi. “Mong là vậy!”. Tiểu Đào mệt mỏi nói. No Nhi lập tức nhảy qua đây, Tiểu Đào bị dọa sợ đãm mũi kim không chính xác, đâm vào ngón tay. “Ngươi muốn chết a!” Tiểu Đào oán trách “Không nhìn xem ta đang làm cái gì, nếu sau này ngươi còn vụng về như vậy, coi chừng không lấy chồng được!” Nô Nhi làm một cái mặt quỷ: “Ta không lấy chồng, ta muốn ở cạnh tiểu thư!” “Nói nhảm, sao có thể ở cạnh ta mãi? Đến lúc ngươi gặp được người ngưỡng mộ trong lòng, đừng trách ta không cho ngươi xuất giá!” Dịch Cẩn Ni vừa đe dọa, vừa oán trách nói, “Được rồi, rốt cuộc hai người có muốn đi hay không?” “A... Được đi chơi rồi!” Nô Nhi reo hò. Tiểu Đào vội vàng đứng dậy cất kim chỉ. Chủ tớ ba người ra ngoài từ cổng chính của Tướng phủ, lão Hof đánh xe ngựa đến, nàng vui vẻ lên xe. “Đến sườn núi Thập Lý ở ngoại ô cách đây!” Phân phó xong, lão Hồ nhận lệnh xuất phát. Đến sườn núi Thập Lý, cỏ non xanh mởn, bầu trời xa lắng, tâm tình Dịch cẩn Ninh vươn hai tay ra koan khoái mặc sức reo hò. Nô Nhi và Tiểu Đào vừa xuống xe đã chạy về phía bờ sông, Nô Nhi hô to: “Tiểu thư, có cá!” “Đến đây, chúng ta bắt cá!” Tiểu Đào xắn tay áo, buộc làn váy lại, đứng ở chỗ nước cạn cạnh bờ sông vẫy tay với Dịch Cẩn Ninh. Dịch Cẩn Ninh cười vừa định đi qua thì thấy phía sau không xa có mấy người đang dáo dác nhìn. Nụ cười nàng cứng ngắc trên khóe môi, đó là gia đinh của tướng phủ. Nàng híp mắt một cái, phụ thân đang theo dõi nàng? Đột nhiên, A Trúc xuất hiện, nhay từ trên cây xuống. “Chủ tử có muốn đuổi họ đi không?” Dịch Cẩn Ninh nhướn mi, khẽ cười một tiếng, phong hoa tuyệt đại “Được!”