Thứ Nữ Là Phải Độc Ác
Chương 146 : Giả Bộ Làm Xã Hội Đen Với Nàng
Không ngờ tới cô nương thoạt nhìn mềm yếu như vậy lại nói động thủ liền động thủ, nam nhân xăm trổ ngay cả tránh cũng không kịp tránh đã bị khay giò thủy tinh đập lên đầu.
Khối thịt trắng sứ rơi đầy mặt, đầu cổ của nam nhân xăm trổ, có cả trên tóc, dính trên cả hình xăm dữ tợn trên người hắn.
Vừa rồi nam nhân xăm trổ còn không ai bì nổi, giờ phút này thoạt nhìn thật khôi hài.
Những khách nhân ngồi cạnh đã sớm ngoái cổ nhìn cảnh náo nhiệt bên này, thấy nam nhân xăm trổ như vậy, không biết ai không nhịn được mà phá lên cười.
Bị nện phải choáng váng cả đầu óc, nam nhân xăm trổ kia bị tiếng cười kéo lại tinh thần, vừa xấu hổ vừa tức giận, lau qua loa trên mặt liền quay đầu lại, cuống cuồng rống lên một tiếng: “Tên khốn kiếp nào dám cười lão tử?”.
Tiếng cười khe khẽ liền im bặt, trong ánh mắt tràn ngập lửa giận của nam nhân xăm trổ, tất cả khách nhân đều làm bộ dạng khó hiểu, phảng phất tiếng cười vừa rồi chỉ lầ ảo giác của hắn.
Tìm không được đối tượng để phát tiết, nam nhân xăm trổ mạnh mẽ xoay người lại, động tác lại quá mạnh khiến nửa khối thịt giò trên đầu rơi xuống, lủng lẳng treo trên tai của hắn, tựa hồ sắp rơi xuống.
Căn bản không phát giác được hình dạng của mình buồn cười cỡ nào, đôi mắt nam nhân xăm trổ tràn đầy tia máu trừng Ngọc Linh Lung, tựa hồ hận không thể ăn tươi nuốt sống nàng, không thể chặt bàn tay nàng ra.
“Ngươi, ngươi cái đàn bà thối này–“
Ngọc Linh Lung nhìn cũng không nhìn hắn, chỉ ung dung phủi phủi vạt áo, phảng phất như đang kiểm tra xem trên áo có bị dính nước canh mà ảnh hưởng tới dung nhan của mình hay không.
Tiếp nhận khăn trong tay Linh Nhi, chậm rãi lau tay, ánh mắt Ngọc Linh Lung lúc này mới rơi vào trên người nam nhân xăm trổ.
Tiện tay lau chùi khóe miệng, Ngọc Linh Lung tựa hồ vừa mới hưởng dụng xong bàn tiệc, ánh mắt sáng rỡ cười như không cười mang theo vài phần trêu chọc hỏi: “Ăn ngon không?”.
Giọng điệu này mang theo châm biếm, mang theo khinh miệt, phảng phất vừa rồi mới ban thưởng xương cho con chó giữ cửa nhà mình.
Nam nhân xăm trổ tức giận nổi trận lôi đình, mấy đồng bạn bên cạnh cũng xoa tay, phảng phất nếu Ngọc Linh Lung không phải là một cô gái chỉ có một mình, bọn họ liền lập tức nhào lên xé xác nàng.
“Gái điếm thúi, ngay cả đại ca chúng ta cũng dám chọc? Ngươi có biết hắn là ai hay không?”.
Một nam nhân hung ác ở sau lưng nam nhân xăm trổ hung ác kêu lên, muốn lấy lại cho nam nhân xăm trổ kia một chút khí thế.
Ngọc Linh Lung lộ vẻ khinh bỉ, nói: “Ta cóc cần biết ngươi là ai!”.
Dám trước mặt nàng ra oai? Bọn họ có phải không biết hay không, muốn lên mặt với nàng kết cục đều rất thảm?
Một đám tôm tép đúng là không biết tự lượng sức mình!
Giả bộ xã hội đen với nàng? Chẳng lẽ những người này không biết, nàng chính là trùm xã hội đen!
Ngọc Linh Lung sớm đã biết một đạo lý, nếu trong giới xã hội đen, trong suy nghĩ và quy tắc của bọn họ thì quy tắc của ngoại giới ngoài xã hội hoàn toàn không dùng được.
Ở chỗ này, cường quyền chính là quy củ, quả đấm chính là quy củ!
Ai mạnh hơn người đó chính là lão đại, ai lòng dạ độc ác hơn,người đó chính là cường giả!
Nhìn mấy tên côn đồ trước mắt múa rìu qua mặt thợ, khóe miệng Ngọc Linh Lung lộ ra tia mỉa mai, nói: “Chẳng lẽ các ngươi còn ăn chưa đủ? Ở đây vẫn còn!”.
Tiện tay nhặt lên một khay thịt kho tàu hải sâm, Ngọc Linh Lung đổ ập xuống, nước canh nồng nặc vẩy ra khắp nơi, ở giữa là tên nam nhân xăm trổ, đồng bọn bên cạnh hắn cũng bị dính không ít.
Lần này đám người nam nhân xăm trổ mặc dù đã chuẩn bị tâm lý, nhưng như cũ vẫn không tránh khỏi một đập nhanh như chớp của Ngọc Linh Lung.
Món hải sâm này nóng hơn so với món giò thủy tinh kia, hơn nữa vì phòng ngừa nước canh nguội nên có cho hoa anh thảo vào, còn cố ý ở dưới mâm cho nước nóng ấm, bởi vậy nước canh này vừa dính, nhiệt độ lại cực cao, lần này khiến nam nhân xăm trổ bị bỏng đến nhảy cẫng lên, đồng bọn bên cạnh cũng bị phỏng phải kêu lên liên tục.
Nếu như bị nhục nhã như vậy mà bọn họ còn chưa động thủ thì quá mất mặt.
Mặc dù đối thủ chỉ là một cô gái yếu đuối nhưng đám người nam nhân xăm trổ này lại không có lòng thương hương tiếc ngọc, hùng hùng hổ hổ xông lên, có người còn rút cả chủy thủ, cầm khảm đao, tư thế kia, dáng vẻ này đâu giống như đang khi dễ tiểu cô nương, rõ ràng chính là đem đối phương trở thành mãnh hổ dã thú, mỗi người đều một bộ liều mạng xông lên.
Nhìn xem mấy tên hung thần ác sát, Ngọc Linh Lung lạnh lùng cười một tiếng, giày thêu tinh xảo nhanh như chớp nâng lên đá vào bàn, chiếc bàn nặng nề cùng khăn trải bàn mang theo đầy thức ăn thẳng bay ra ngoài, tiến về phía đám người nam nhân xăm trổ.
Những tên lưu manh phố phường này, hù dọa dân chúng còn có thể được, nhưng gặp phải Ngọc Linh Lung, nữ La Sát không sợ trời không sợ đất này giống như ruồi bọ gặp phải diều hâu, căn bản không cùng một đẳng cấp.
Mỗi người bọn họ mặc dù đều là những người cao lớn, vạm vỡ nhưng chỉ để dọa người, còn nói về kinh nghiệm đối phó địch nhân, bọn họ còn thua xa, khối thịt toàn thân chỉ khiến bọn họ hành động chậm chạp, bị đánh muốn né cũng không kịp.
Giống như lúc này, một cái bàn lớn như vậy bay lên, bọn họ lại né không kịp, có người phản ứng nhanh một chút, muốn lui về sau để tránh né nhưng lại vừa vặn đâm vào đồng bọn phía sau khiến cả đám cùng ngã.
Nói thì chậm mà xảy ra lại nhanh, chỉ trong một cái nháy mắt, vài người đã bị cái bàn đập vào ngã nhào trên mặt đất, vừa rồi còn là một đám người hùng hổ, giờ đều bị té trên mặt đất, người bị nền vào đầu thì lấy tay ôm đầu, người bị đập trúng eo thì lấy tay che eo, bị đập trúng cánh tay thì siết chặt cánh tay, ngã trái ngã phải nằm một chỗ, thanh âm rầm rì liên tiếp vang lên.
Thảm nhất chính là có người bị đao của đồng bạn không cẩn thận đâm trúng, máu chảy đầy đất, đau đến trợn trừng mắt.
Trong cả quá trình Ngọc Linh Lung còn chẳng cần đứng lên, vững vàng ngồi trên ghế, quần áo oanh vũ không nhiễm chút bụi, ngay cả tia nước canh hoặc vết máu cũng không dính vào, phảng phất người vừa rồi động thủ không phải là nàng.
Chứng kiến những tên lưu manh ác bá bị thu thập đến chật vật, quần chúng đứng xem vừa rồi còn không dám cười lập tức vỗ tay khen hay, thanh âm trầm trồ liên miên không dứt, hiển nhiên, Ngọc Linh Lung vừa rồi đại náo Hoa Anh Thảo khiến lòng người thỏa mãn.
Đối mặt với những lời tán thưởng, Ngọc Linh Lung chỉ cười nhạt một tiếng, cũng không nhìn đám người nam nhân xăm trổ ngã thành một đoàn, mang theo Linh Nhi đứng dậy ra ngoài.
Cho đến khi các nàng đi đến đầu bậc thang, nam nhân xăm trổ mới từ dưới đáy bàn bò ra ngoài, che lấy đầu bị nện thành cái bánh bao lớn, hướng về phía bóng lưng của Ngọc Linh Lung tức giận hô to: “Có gan thì đứng lại!”.
Ngọc Linh Lung ngoái đầu nhìn lại, trên mặt buồn cười nhìn hắn, tựa hồ đang đợi uy hiếp của hắn, hoặc đang chờ hắn đứng lên, các nàng liền đánh lại một lần nữa.
Thật không biết điều, vài cái đại nam nhân bị một nữ nhân đánh thành như vậy, còn có mặt mũi kêu nàng?
Bị ánh mắt bén nhọn của nàng nhìn thẳng, nam nhân xăm trổ không khỏi thoáng chậm lại, nhưng lại cố sống cố chết la ầm lên: “Ta là Long Hổ Nhân, lão tử đi không đổi danh, ngồi không đổi họ, họ Cao tên Thỉ, hiệu Thanh Hổ.
Ngươi trước khi đi, lưu tại tên!”.
Nhìn bộ dạng bị đánh chật vật như vậy nhưng còn muốn gắng gượng làm bộ nghiêm mặt, ngay cả Linh Nhi cũng nhịn không được vui vẻ, thanh âm giòn giã vang lên: “Chỉ bằng ngươi cũng xứng hỏi vương–, tên của phu nhân nhà ta sao?”.
Thật sự là một con vịt chết còn dám mạnh miệng!
Vẻ tươi cười trên mặt Ngọc Linh Lung không đổi, hiển nhiên không đem bọn họ để vào mắt, tên côn đồ như vậy nàng kiếp trước thấy cũng nhiều, càng giương nanh múa vuốt thì càng không có gì đáng sợ.
Thấy Ngọc Linh Lung căn bản không có ý muốn trả lời câu hỏi của hắn, nam nhân xăm trổ cắn răng, đành ra chiêu khác: “Ồ, chẳng lẽ ngươi không dám lưu lại tên hay sao?”.
Muốn dùng cách khích tướng với nàng?
Nụ cười trên mặt Ngọc Linh Lung tràn ra vài phần, tính trẻ con đột nhiên nổi lên, nàng rất muốn biết, nếu những người này biết thân phận vương phi của nàng rồi thì sẽ có phản ứng gì?
Quét qua nam nhân xăm trổ, Ngọc Linh Lung hướng điếm tiểu nhị ngoắc ngoắc ngón tay, điếm tiểu nhị liền vội chạy tới: “Phu nhân có gì phân phó?”.
Hướng điếm tiểu nhị nói nhỏ vài câu, Ngọc Linh Lung nhẹ nhàng cười một tiếng, lại không để ý đến đám người nam nhân xăm trổ, xoay người đi xuống cầu thang.
Nam nhân xăm trổ còn muốn mắng thêm vài câu nữa, điếm tiểu nhị đã đi tới chỗ bọn họ.
Vài tên côn đồ trên mặt đất đã bò dậy, mỗi người miệng hùng hùng hổ hổ: “Mẹ nó, con quỷ nhỏ này thật khác thường, như thế nào chúng ta đều bị trúng chiều rồi?”.
“Chính là, cũng không biết đàn bà thúi này đến từ đâu, ngay cả chúng ta cũng dám chọc–“.
Nhìn mỗi người bọn họ một bộ miệng hồ ngôn loạn ngữ, điếm tiểu nhị gãi gãi đầu, bất đắc dĩ nói: “Chớ mắng, mấy người các ngươi bị đánh đã là nhẹ, đây là vương phi khai ân, bằng không đầu của các ngươi đều giữ không được!”.
“Vương phi!?”.
Mọi người nghe lời này xong bị hù dọa đến nỗi tròng mắt thiếu chút rớt xuống, “Ngươi, ngươi nói gì? Tiểu cô nương vừa rồi là vương phi?”.
Điếm tiểu nhị vừa quét tàn súp trên mặt đất vừa nói: “Còn không phải sao? Kia là chủ tử của chúng ta, Húc vương phi vừa được Hoàng Thượng sắc phong!”.
Vài tên côn đồ vừa đứng dậy xong bị hù dọa chân mềm nhũn, lại ngã xuống.
Lúc này bọn họ đều quên cả đứng lên, càng chẳng quan tâm đến cái gì là thể diện, mỗi người đều ngồi chồm hổm trên mặt đất hai mặt nhìn nhau.
Kinh thành lớn như vậy, bọn họ làm sao hết lần này tới lần khác lại trêu chọc đúng phải Húc vương phi tàn bạo thành tánh? Nếu quan phủ truy cứu xuống, bọn họ còn có mạng không đây?
…
Rời khỏi Hoa Anh Thảo, Linh Nhi nở nụ cười: “Vương phi, đã lâu không thấy người đánh người, vừa rồi thật đúng là thống khoái!”.
Nhìn bộ dáng sung sướng vô hạn của Linh Nhi, Ngọc Linh Lung cũng không nhịn được nở nụ cười, tiểu nha đầu này đã 13 tuổi rồi mà tính tình lại như một tiểu hài tử, thấy đánh nhau thôi mà cũng vui vẻ thành như vậy.
Linh Nhi khẽ nghiêng đầu, hiển nhiên là đang nhớ lại đoạn phấn khích vừa rồi, trong tay huy vũ vài cái hoặc như đột nhiên nhớ tới điều gì lại ỉu xìu xuống.
“Aizz, chỉ tiếc khay giò thủy tinh kia, nô tỳ còn chưa được ăn đây!”.
Ngọc Linh Lung rốt cuộc nhịn không được bật cười nói: “Chỉ nhớ đến ăn, được rồi được ồi, ngày khác để đầu bếp Hoa Anh Thảo làm cho ngươi một mâm, để Huyên Thảo các nàng cũng nếm thử.”
Linh Nhi lập tức liền cao hứng lên, hai người lên xe ngựa, Linh Nhi một đường vẫn oa oa nói không ngừng, cho đến khi trở lại Vương phủ vẫn còn chưa thỏa mãn.
Đi vào trong viện tử, con ngươi Linh Nhi đảo vòng vòng, cười hì hì nói: “Vương phi, người đói bụng chưa? Nô tỳ đi phân phó phòng bếp chuẩn bị điểm tâm cho người!”.
Ngọc Linh Lung đưa tay lên chọc trán nàng, cười nói: “Chính ngươi đói bụng thì cứ nói thẳng ra, lại dùng ta làm ngụy trang! Mau đi đi.”
Linh Nhi le lưỡi một cái, hiển nhiên tâm tình vô cùng tốt, nói: “Đúng là vương phi hiểu rõ lòng ngươi, nô tỳ đi đây!”.
Linh Nhi xoay người cực nhanh, thiếu chút nữa đụng vào người nào đó mới vừa từ trong phòng đi ra.
Đợi thấy rõ thân ảnh cao to trước mắt, Linh Nhi bị dọa sắc mặt trắng nhợt, cuống quít quỳ xuống: “Nô tỳ… Nô tỳ đụng phải vương gia, cầu xin vương gia thứ tội!”.
Trước mặt Ngọc Linh Lung còn nói nói cười cười, nhưng trước mặt Húc vương Linh Nhi vẫn có chút sợ hãi, giờ phút này nàng quỳ trên mặt đất, trên mặt thấp thỏm không yên, tựa hồ đang đợi Húc vương giáng tội.
Húc vương chỉ cười cười, con mắt thâm thúy bị Ngọc Linh Lung hấp dẫn, môi mỏng khẽ nhếch mang theo vài phần vui vẻ nói: “Nói chuyện gì mà vui vẻ như vậy?”.
Thấy Húc vương không để trong lòng, Linh Nhi mới thật thở phào nhẹ nhõm, đáp: “Khởi bẩm vương gia, cái này… Vương phi lại đánh người”.
Nghe như vậy, Ngọc Linh Lung chỉ cảm thấy trên đầu đầy hắc tuyến.
Cái gì gọi là “lại” đánh người? Nói giống như nàng rất đanh đá, hung hãn vậy!
Húc vương nghe vậy, ánh mắt lập tức rơi trên người nàng đánh giá một phen, thấy nàng bình yên vô sự lúc này mới yên lòng lại.
Tiến lên trước nắm hai tay nàng, hôn nhẹ môi nàng, con ngươi mặc ngọc mang theo vài phần sủng ái, nói: “Lần sau ra ngoài nhớ mang theo vài thị vệ thân thủ tốt, có chuyện gì liền để bọn họ xử lí, đừng tự mình động thủ, nếu bị làm sao thì làm sao được?”.
Lời vừa nói ra, bọn nha hoàn trong sân không khỏi cúi đầu xuống, che lại ý cười trên mặt.
Vương phi là hạng người gì, còn ai không biết sao? Cho tới bây giờ chỉ có nàng dạy dỗ người khác, làm gì có chuyện nàng bị thua thiệt? Vương gia lại muốn nàng ra ngoài dẫn theo vài người, thật không hổ danh xưng chuyên gây chuyện thị phi Húc vương gia, rõ ràng là thích chuyện náo nhiệt mà!
Nhìn thân ảnh cao lớn, khuôn mặt tuấn lãng của nam tử vì mình mà cúi đầu xuống, tỉ mỉ xoa nắn đầu ngón tay cho mình, ngay cả Ngọc Linh Lung đều cảm thấy có điều băn khoăn.
Coi như là cưng chiều lão bà cũng nên có giới hạn đi?
Dưỡi tay ngọc thon dài ra, nàng cầm ngược lại bàn tay Húc vương, ngăn trở động tác tiếp theo của hắn, trên mặt cười doanh doanh, thấp giọng hỏi: “Hoàng Thượng nói như thế nào?”.
Thấy bọn họ nói chuyện thân mật, nha hoàn trong sân đều tự biết lui ra xa, Linh Nhi cũng lặng lẽ lui xuống đi về phía phòng bếp.
Húc vương lôi kéo tay Ngọc Linh Lung, hai người cùng nhau vào phòng.
Đỡ Ngọc Linh Lung ngồi trên giường xong, Húc vương mới đưa sách văn trên bàn đưa cho nàng: “Nàng xem”.
Ngọc Linh Lung vừa nhìn, chỉ thấy trên chính diện viết: “Cửu tử trẫm Ngu Liệt Dương, cưỡi ngựa bắn cung đều tốt, tài đức vẹn toàn, mưu trí anh quả, trung hiếu khắc chương, tận sâu lòng trầm nể trọng, nay phong làm Đại tướng quân thống lĩnh chín doanh mười hai vệ, khâm thử”.
Húc vương thấp giọng nói: “Ta hướng phụ hoàng nói ý nghĩ của mình, phụ hoàng một lời đáp ứng, hơn nữa còn lập tức viết sách văn này, chính thức cáo mệnh vào buổi triều ngày mai.”
Ngọc Linh Lung hơi ngẩn ra, sách văn trong tay không khỏi nắm chặt lại, nhẹ giọng nói: “Chín doanh mười hai vệ, đây chính là toàn bộ thủ vệ kinh thành…”.
Truyện khác cùng thể loại
66 chương
114 chương
109 chương
8 chương
2189 chương