Thứ Nữ Là Phải Độc Ác

Chương 114 : Người Ta Muốn Cưới Là Nàng!

Hắn không thể nào cưới một người chưa bao giờ gặp qua, hắn chỉ muốn nàng, cô gái đã từng cho hắn ấm áp cùng sức mạnh, cô gái đã từng mang hắn ra khỏi bóng tối, cô gái có khuôn mặt lạnh lùng tâm tính quả quyết kia. Hắn muốn, hắn nhất định phải lấy được! Cam Hạn Vũ vừa thốt xong, tân khách cả nội sảnh lập tức phát ra tiếng hô nhỏ kinh ngạc. Từ hôn không phải là việc có thể tùy tiện nói, tại đây có một ít quan lại trong gia tộc,nếu như hai nhà nghị chuyện đính hôn, vậy trừ phi có đại sự, tuyệt đối không thể từ hôn. Vạn nhất từ hôn, hai nhà từ đó về sau nghị hôn sẽ khó khăn, đối với song phương sẽ có ảnh hưởng không nhỏ, nhất là đối với cô gái, một khi bị từ hôn, đời này phỏng đoán đều không ai thèm lấy. Ngọc Ngàn Kiều mặt trở nên trắng bệch, trên môi huyết sắc từng chút từng chút nhợt nhạt dần. Hắn nói cái gì? Hắn muốn từ hôn!? Ngọc Ngàn Kiều bị chuyện đột nhiên này đả kích kinh hãi, trong lúc nhất thời không tin nổi vào lỗ tai của mình, càng không biết nên nói cái gì. Ánh mắt mọi người đều đồng loạt hội tụ vào mấy người này, có chuyện tốt như vậy nữ quyến không ngừng bàn tán xì xào. Công tử duy nhất của Cam phủ ở trước mặt mọi người nói muốn từ hôn, đây chính là tin tức cực lớn, lúc trước tin tức Cam Hạn Vũ đính hôn ở kinh thành truyền bá rất rộng lớn như thế nào thì giờ phút này hắn muốn từ hôn thì lực ảnh hưởng lớn đến bấy nhiêu. Chứng kiến mọi người kinh ngạc hoặc khiếp sợ hoặc ánh mắt tìm tòi nghiên cứu, Cam phu nhân lại cũng bất chấp thể diện, lông mày nhíu chặt, nghiệm nghị quát: “Câm miệng!” Hôn nhân đại sự, há có thể coi là trò đùa? Cam phu nhân cho dù sủng ái Cam Hạn Vũ, cũng muốn lập tức ngăn cản hắn, nếu không thể diện Cam gia sẽ bị mất hết. Cam Hạn Vũ quật cường đứng trong sảnh, phảng phất không nhìn thấy ánh mắt mọi người phóng đến, cũng không nghe thấy mọi người thấp giọng nghị luận, mặt của hắn kéo căng quá mức, sắc mặt âm trầm không hợp với số tuổi, thanh âm vô cùng kiên định. “Nương, ta tuyệt đối sẽ không cưới người kia bên cạnh người. Người ta muốn cười, là nàng!” Cánh tay vừa nhấc, không chút do dự hướng thẳng vào Ngọc Linh Lung, Cam Hạn Vũ kiên quyết nói: “Nàng mới là cô gái cứu ta, ta chỉ muốn nàng, những người khác, ta nhất quyết không cần!” Theo ngón tay hắn, Cam phu nhân nhìn về phía Ngọc Linh Lung, ánh mắt phức tạp lại có chút bất đắc dĩ, thanh âm nàng chậm lại chút ít, giọng nói như cũ mang theo nghiêm khắc, hướng Cam Hạn Vũ quát lên: “Vũ, đừng hồ nháo!” Cam Hạn Vũ cau chặt lông mày lớn tiếng nói: “Nương, ta không có hồ nháo! Các ngươi nhận lầm người, ta sẽ không chấp nhận hôn sự này!” Nghiêng đầu sang chỗ khác, Cam Hạn Vũ nhìn về Ngọc Linh Lung ánh mắt tràn đầy đau xót: “Ngươi…Ngươi rốt cuộc tên là gì?” Tâm tâm niệm niệm cô gái này lâu như vậy, hắn thậm chí ngay đến tên nàng cũng không biết. Ngọc Linh Lung ở ở ghế sau, mắt lạnh nhìn trò khôi hài trước mặt, đợi lúc Cam Hạn Vũ quay sang hỏi nàng, nàng khẽ mỉm cười, khuôn mặt xinh đẹp lạnh như băng tuyết, thanh âm hờ hững mà rõ ràng: “…Ta là Ngọc gia Tứ tiểu thư, ta gọi Ngọc Linh Lung. ” Những nữ quyến ở đây, ngoại trừ Ngọc Ngàn Kiều cùng Dương Vân Tranh, phần lớn đối với đại danh của Ngọc Linh Lung đều ngưỡng mộ đã lâu, giờ lại nhìn thấy, hôm nay vừa nghe đến nàng báo tên họ , trong sảnh lập tức vang lên một mảnh thanh âm hít khí lạnh. Lúc này náo nhiệt, người nào không biết Ngọc Linh Lung là người Húc vương gia yêu, Cam gia xác thực khí thế ngút trời, nhưng Cam Hạn Vũ dám cùng hoàng tử đoạt nữ nhân sao? Cam Hạn Vũ vừa rồi mặt đỏ bỗng nhiên trở nên trắng bệch, cước bộ không khỏi lui lại một bước nhỏ, ánh mắt tràn đầy khiếp sợ: “Ngươi…Ngươi là Ngọc Tứ tiểu thư?” Ngọc Linh Lung lẳng lặng nhìn hắn, cũng không trả lời. Trầm mặc một lát, Cam Hạn Vũ tự giễu cười nói: “Ta phải sớm nghĩ đến, lần trước lúc tết Trung Nguyên…” Ngày đó hắn ở trên đường ngẫu nhiên gặp Ngọc Linh Lung, lại bị Húc vương bên đường đoạt đi, lần đó hắn chẳng qua cảm thấy kỳ quái, nhưng cũng chưa nghĩ sâu, hiện tại nhớ lại mình là cỡ nào buồn cười, thế nhưng chưa từng hoài nghi tới Húc vương hành vi khác thường. Hắn là bị tin tức Ngọc phủ hứa hôn khiến mê đầu đi, thế nhưng không nghĩ qua thân phận của nàng, hắn thật là ngốc… Ngón tay chỉ vào Ngọc Linh Lung không lực rủ rơi xuống, Cam Hạn Vũ phảng phất trong nháy mắt trưởng thành rất nhiều, trên mặt mang theo cười khổ, yên lặng nhìn Ngọc Linh Lung, thấp giọng nói: “Linh Lung…Tên thực dễ nghe, lần này, ngươi sẽ không gạt ta. ” Nhìn khuôn mặt tuyệt vọng của Cam Hạn Vũ, Cam phu nhân lộ ra vẻ mặt đau lòng tức giận, nàng hung hăng trừng mắt liếc Ngọc Linh Lung, đứng dậy đi đến bên người Cam Hạn Vũ, kéo hắn: “Vũ, chúng ta đi. ” Cam Hạn Vũ phảng phất mất đi tri giác, một mực bị Cam phu nhân lôi kéo rời đi, đợi đi đến chỗ bình phong, hắn tựa hồ đột nhiên nhớ ra cái gì đó, quay đầu nhìn về phía Ngọc Linh Lung nói: “Ngọc Linh Lung ta nhớ kỹ tên ngươi, ngươi cũng nhớ kỹ lời của ta, trừ ngươi ra, ai ta cũng sẽ không cưới!” Cam phu nhân không nói lời nào, chỉ là gia tăng lực trong tay, lôi kéo Cam Hạn Vũ bước nhanh rời đi. Hai mẹ con Cam gia vừa ly khai, trong phòng trở nên yên lặng lúng túng, cho đến một tiếng thét chói tai thê lương vang lên, mới phá vỡ trầm mặc này. “Không…Đừng mà–” Cô gái phát ra tiếng thét chói tai tuyệt vọng này là Ngọc Ngàn Kiều vừa mới phục hồi tinh thần, nàng bị tin tức liên tiếp làm hoàn toàn tỉnh mộng, cho đến lúc Cam phu nhân mang theo Cam Hạn Vũ rời đi, nàng mới hiểu sự thật mình đã bị Cam phủ từ hôn. Loại cảm giác này, chính là từ cảm giác từ trên trời rơi xuống đại ngục, vừa rồi nàng còn tràn đầy vui mừng đánh giá vị hôn phu tương lai của mình, trong nháy mắt nàng từ một người vợ chưa cưới vào nhà chống đã bị chồng từ hôn ruồng bỏ. Ngọc Ngàn Kiều tay xách váy, vô ý thức đuổi theo phương hướng Cam phu nhân cùng Cam Hạn Vũ rời đi, tựa hồ muốn vãn hồi lại hết thảy, mới đi được vài bước, nàng bỗng dưng phục hồi lại tinh thần, đột nhiên xoay người sang chỗ khác, nhìn về phía vẻ mặt lạnh nhạt của Ngọc Linh Lung. Một đôi mắt như nhúng độc tên, hung hăng đâm về phía Ngọc Linh Lung, Ngọc Ngàn Kiều giờ phút này hận không thể đem Ngọc Linh Lung thiên đao vạn quả, nữ nhân này dựa vào cái gì cướp đi những thứ vốn thuộc về nàng, dựa vào cái gì biến nàng thành một người bị chồng bỏ , dựa vào cái gì cứ như vậy phá hủy cuộc đời nàng!? Nàng rốt cuộc đã làm sai điều gì, tại sao nàng lại phải bị trừng phạt như vậy, tại sao nàng phải bị một cái thứ nữ gắt gao áp chế!? Lửa giận ngập trời thiêu hủy lý trí của nàng, làm cho nàng quên mất thủ đoạn tàn nhẫn của Ngọc Linh Lung, nàng hiện tại chỉ muốn bổ nhào vào cái nữ nhân đã hủy diệt hôn sự của nàng, hung hăng bắt nàng, cong nàng, cắn nàng, phát tiết ra thống hận của bản thân mình! Bỏ lại mép váy trong tay, Ngọc Ngàn Kiều duỗi móng tay tô sơn đỏ hướng Ngọc Linh Lung bắt qua. Trên mật nàng tràn đầy hận ý cùng tuyệt vọng, tựa hồ hận không thể lập tức đưa Ngọc Linh Lung vào chỗ chết: “Ngọc Linh Lung, ta muốn giết ngươi!” Đôi mi thanh tú hơi nhíu lại, Ngọc Linh Lung nhẹ nhàng linh hoạt né tránh Ngọc Linh Lung cuống cuồng vung trảo, Ngọc Ngàn Kiều thu lại không vững, trực tiếp nhào lên bàn đầy thức ăn, một thân hoa lệ váy dài lập tức dính vô số canh mỡ rau, nước canh theo vạt áo nàng cùng váy đầm đìa chảy xuống. Ngọc Ngàn Kiều lại tựa hồ không phát giác được bộ dáng mình lúc này vô cùng chật vật, nàng từ mảnh hỗn độn trên mặt đất đứng lên, hướng Ngọc Linh Lung vọt tới, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ngọc Linh Lung, ngươi cái con hồ ly tinh này, dám câu dẫn phu quân của ta–” Mấy câu lọt vào tai mọi người, không khỏi rối rít lộ ra vẻ mặt khinh bỉ, vài tiểu thư nhà giàu càng quay mặt qua chỗ khác, làm bộ không nghe thấy. Còn chưa có cưới vào nhà đây, liền mở miệng một tiếng phu quân, còn mắng tỷ tỷ của mình là câu dẫn người ta, Ngọc phủ Lục tiểu thư này cũng thật không biết liêm sỉ. Ngọc Ngàn Kiều căn bản không phát giác ánh mắt khinh miệt của mọi người, giờ phút này trong mắt nàng chỉ có Ngọc Linh Lung, nàng chỉ muốn giết chết cái nữ nhân ngăn cản nàng gả vào nhà cao cửa rộng này! Thấy Ngọc Ngàn Kiều hướng mình hung dữ duỗi cánh tay, Ngọc Linh Lung khinh thường hừ lạnh, giày thêu nhẹ nhàng linh hoạt nâng lên liền đem tay Ngọc Ngàn Kiều gắt gao dẫm nát dưới bàn chân. Nha đầu kia là loạn dây thần kinh đi, mình bị từ hôn còn dám trút giận lên đầu nàng? Là do thời gian dài không thấy nàng đánh người, lá gan lại lớn hơn sao? Xác thực, Cam Hạn Vũ vì nàng mới từ hôn Ngọc Ngàn Kiều, nhưng Ngọc Ngàn Kiều sao không chịu ngẫm lại, lúc trước nếu không phải là Ngọc Linh Lung nàng, Cam thái phó sẽ đi Ngọc phủ cầu hôn sao? Lúc trước người ta đi cầu hôn, các người làm sao lại không ngẫm lại làm sao lại có chuyện tốt như vậy rơi xuống đầu mình? Các ngươi đã từng cân nhắc qua Cam gia tại sao lại chỉ đích danh là muốn cầu hôn Ngọc Ngàn Kiều? Muốn trách, chỉ có thể trách chính các ngươi, vừa thấy Cam thái phó tự mình đến nghị hôn, ngay cả xương cốt cũng mềm nhũn, cái gì cũng đều quẳng ra sau đầu, căn bản sẽ không tỉnh táo suy nghĩ lại! Không biết tự lượng sức mình, ngày ngày chỉ biết ảo tưởng chim sẻ một khi bay lên cao liền có thể biến thành phượng hoàng, kia cũng đừng trách người khác lợi dụng, chỉ có thể trách chính ngươi vô dụng! Ngọc Linh Lung đạp tay Ngọc Ngàn Kiều, trên mặt lạnh như băng tràn đầy bực mình: “Ngươi nháo đủ chưa!?” Ngọc Ngàn Kiều ngẩng mặt lên, gắt gao nhìn chằm chằm Ngọc Linh Lung,trong ánh mắt tràn đầy hận ý: “Ta nháo? Ngươi còn nói ta nháo!? Nếu không phải là ngươi, ta làm sao có thể bị từ hôn!? Nếu không phải là ngươi, không quá mấy tháng ta liền có thể gả tiến vào Cam gia, làm Cam gia đại nãi nãi! Nhưng bây giờ thì sao, ta không còn gì cả, không còn gì cả!” Nàng thanh âm thê lương, khuôn mặt tỉ mỉ như tranh tràn đầy dữ tợn: “Ngọc Linh Lung dựa vào cái gì ngươi có thể lấy được hết thảy mong muốn, dựa vào cái gì ta lại không có gì cả? Ta cho ngươi biết, Cam công tử là của ta, là của ta!” Ngọc Ngàn Kiều đột nhiên cất tiếng cười to, thần sắc dần trở nên điên cuồng: “Ngươi làm ta không thể trở thành Cam gia đại nãi nãi, ngươi cũng không ai thèm lấy! Húc vương lập tức sẽ được chỉ hôn, ngươi cho rằng ngươi tính là cái gì? Ngươi còn không bằng ta đây, ngươi chính là cái người bị chơi rồi vứt bỏ–” Khuôn mặt Ngọc Linh Lung đột nhiên trở nên lăng lệ, bàn tay nhỏ bé mau lẹ vung lên, đánh vào mặt Ngọc Ngàn Kiều! Chát một tiếng, cắt đứt uế ngữ sắp tuôn ra khỏi miệng Ngọc Ngàn Kiều, nàng dừng lại một chút, khóe miệng dần chảy ra tia máu, trên mặt vẫn còn mang theo cười, có vẻ đáng sợ lại tàn nhẫn. “Như thế nào? Bị ta nói trúng? Ta không ai thèm lấy, ngươi cũng đừng nghĩ! Làm bộ làm tịch trinh tiết liệt nữ, cho là ta chưa thấy qua sao? Ngươi cùng Húc vương ở trong hoa viên ôm ôm ấp ấp, thật không biết xấu hổ–” Ác độc lời nói bắn ra liên hồi, một chuỗi một chuỗi tuôn ra, Ngọc Ngàn Kiều ở trong đầu cái gì cũng trống rỗng, nàng chỉ muốn thống khoái chửi bới Ngọc Linh Lung, chỉ muốn trông thấy nụ cười như băng sơn vạn năm lộ ra vẻ mặt đau đớn! “…Ngươi cho rằng vương gia để ý ngươi? Nằm mơ đi! Người ta chính là muốn chơi ngươi! Hiện tại mở to mắt mà nhìn đi, người ta muốn thành thân! Còn ngươi? Ngươi tính là thứ gì?” Tất cả mọi người ngây ngẩn cả người, trơ mắt nhìn xem tỷ muội một người mắng, một người đánh, thế nhưng đều quên tiến lên khuyên can. Ngọc Ngàn Kiều càng mắng càng hăng, oán giận chất chứa tại nội tâm hồi lâu liên tục không ngừng phát tiết ra ngoài, nàng muốn Ngọc Linh Lung khóc, nhìn nàng thương tâm, nhìn nàng thống khổ! Có thể mục đích của nàng lại không thể thực hiện được, Ngọc Linh Lung nhìn nàng không ngừng mở miệng chửi bậy, thanh âm càng ngày càng thê lương, lời nói càng ngày càng ác độc, khuôn mặt xinh đẹp lộ ra một nụ cười trào phúng, nhìn về phía nàng ta tràn đầy khinh bỉ cùng hèn hạ. Chậm rãi cúi người, Ngọc Linh Lung vươn tay, vổ vỗ gò má Ngọc Ngàn Kiều, phảng phất chỉ là muốn con chó nhỏ ngừng sủa. “Nói đủ chưa?” Trên mặt vừa chạm đến bàn tay lạnh lùng kia, Ngọc Ngàn Kiều liền không tự chủ được rùng mình một cái, nàng nổ lực ngẩng mặt lên, hung dữ nhìn Ngọc Linh Lung nói: “Ngọc Linh Lung, ta nguyền rủa ngươi không ai thèm lấy, ta nguyền rủa ngươi sống cô độc suốt quãng đời còn lại!” Lúm đồng tiền càng thêm sâu, Ngọc Linh Lung thanh âm rất nhẹ nhàng, lời nói tràn đầy tàn nhẫn: “Phải không? Đáng tiếc chính là, hiện tại không ai thèm lấy là ngươi, ngươi vĩnh viễn cũng đừng nghĩ muốn gả ra ngoài!” Vừa dứt lời, chân Ngọc Linh Lung từ từ giơ lên, không đợi Ngọc Ngàn Kiều rút tay về, Ngọc Linh Lung hung hăng hướng hông nàng đạp tới, trực tiếp đem nàng một cước đá bay ra ngoài! Không trung xẹt qua một tiếng kêu thảm thiết hoảng sợ, Ngọc Ngàn Kiều thân thể trực tiếp va vào bình phong, bình phong mỏng manh làm sao chịu được một kích này, lập tức đổ ngã. Ngoại sảnh các tân khách bị thanh âm kinh trụ đột nhiên xuất hiện, rối rít quay đầu hướng các nàng nhìn. Ngọc Ngàn Kiều trên người dính đầy dầu súp, đang dùng một tư thế quỷ dị nằm trên mặt đất, trong miệng phát ra tiếng rên rỉ thống khổ. Đối với tất cả ánh mắt kinh ngạc của mọi người làm như không thấy, Ngọc Linh Lung chậm rãi đi đến bên cạnh Ngọc Ngàn Kiều, tay trái nâng cằm nàng lên, tay phải không chút lui tình hướng về phía mặt nàng! “Cái miệng thối của ngươi, cần phải giúp ngươi dọn dẹp một chút!” Một cái bạt tai nặng nề, đánh cho gò má Ngọc Ngàn Kiều sưng phồng lên, theo tiếng rú thảm thật dài của nàng, hai cái vật thể hình nửa vòng tròn từ trong miệng nàng bay ra, trên không trung tạo thành một độ cong, rơi ở một bàn thức ăn gần đấy. Ánh mắt mọi người không tự chủ được theo sát hai cái non nửa hình tròn nhìn sang, vừa nhìn xong tân khách ở bàn đó lập tức đứng dậy, cách hai thứ gì đó rất xa, vài tiểu thư yếu ớt trực tiếp phục ở trên ghế nôn ra. Hai cái vật thể hình nửa vòng tròn rơi vào mâm thức ăn, dĩ nhiên là hai hai hàm răng giả còn mang theo vết máu mới mẻ. Nhìn Ngọc Ngàn Kiều quỳ rạp trên mặt đất liên tục kêu thảm thiết, vừa bị đánh gò má sưng phồng, bên má kia hóp hép xuống, cảm giác thoáng cái già đi vài chục tuổi, một cái hảo mỹ nhân, khuôn mặt thế nhưng nửa bên đầu heo, nửa bên khô lâu. Vị thiên kim tiểu thư Ngọc phủ này, dĩ nhiên không có răng! Người ở chỗ này đều là nữ quyến các phủ, ở đâu gặp qua cảnh tượng buồn nôn này, rất nhiều người phát ra thanh âm nôn mửa, nhìn về phía Ngọc Ngàn Kiều ánh mắt tràn đầy xem thường cùng chán ghét. Phát giác trong miệng mình rỗng tuếch, Ngọc Ngàn Kiều vô ý thức sờ mặt mình, đợi sờ được gò má móp mép, lòng của nàng mạnh trầm xuống, cả người phảng phất rơi vào vực sâu không đáy. Trước mặt nhiều người như vậy, nàng thế nhưng bộ dạng xấu như vậy, mặt mũi của nàng hoàn toàn mất hết! Bị Cam phủ từ hôn thì không đáng lo lắm, nhưng bị toàn bộ kinh thành người người đều biết nàng là nữ nhân không có răng, nàng liên hoàn toàn không ai thèm lấy! Ngọc Ngàn Kiều cơ hồ quên chuyện muốn tính sổ Ngọc Linh Lung, nàng bất chấp đau đớn trên người, kiệt lực bò người lên bốn phía lục lọi, hé ra miệng trụi lủi răng, hướng mọi người chung quanh lo lắng dò hỏi: “Răng ta, răng ta ở đâu? Ai trông thấy răng của ta!?” (mình edit câu này mà ko nhịn được cười :)) ) Không có ai trả lời nàng, hơn mười ánh mắt nhìn nàng, tràn đầy chán ghét, phảng phất như đang nhìn quái vật lớn nhất trên đời. Ngọc Ngàn Kiều bỗng dưng phục hồi tinh thần, đột nhiên phát ra một tiếng thét thê lương tuyệt vọng chói tai, bụm mặt lảo đảo chạy ra ngoài. Nàng đời này, rốt cuộc không còn mặt mũi gặp ai! Ngọc Linh Lung rút khăn ra, không coi ai ra gì xoa xoa tay mình, cũng không để ý ánh mắt kinh ngạc hoặc hoảng sợ của mọi người, xoay người hướng vào phía trong sảnh đi đến. Lúc này Thi Huệ Như đã đứng dậy, vài bước đi đến trước mặt nàng, vẻ mặt lo lắng nhìn nàng: “Linh Lung, ngươi không sao chứ?” Vừa rồi những lời nói của Ngọc Ngàn Kiều kia, những câu đều khiến nhân tâm khó chịu, ngay cả nàng cũng cảm thấy khổ sở trong lòng, huống chi là Ngọc Linh Lung. Đối với Ngọc Ngàn Kiều ác độc kia, Thi Huệ Như cũng không có chút đồng tình, nàng để ý, vẫn là tâm tình của hảo tỷ muội tốt Ngọc Linh Lung của nàng. Ngọc Linh Lung lại không trả lời nàng, chỉ nhẹ nhàng nói: “Ta đi. ” Nhìn xem sắc mặt không gợn chút nào sợ hãi, Thi Huệ Như lại không yên lòng, nàng đi đến bên cạnh Ngọc Linh Lung, nói: “Vậy ta tiễn ngươi. ” Ngọc Linh Lung gật gật đầu, nhìn chung quanh một vòng, đã trải qua trường biến cố vừa rồi, sắc mặt mọi người đều có chút mất tự nhiên. Chỉ có Dương Vân Tranh, yên lặng ngồi chỗ kia, đôi mắt trong suốt đón tầm mắt Ngọc Linh Lung, trên mặt lại lộ ra mỉm cười hơi có phần thâm ý. Ngọc Linh Lung có chút dừng lại, lập tức dời ánh mắt đi, cùng Thi Huệ Như cùng nhau ra ngoài. Trong phòng khách sớm đã có nha hoàn tay chân lanh lẹ đem đống bừa bộn vừa rồi thu dọn sạch sẽ, diễn tấu nhạc khí lại một lần nữa vang lên, vừa rồi hết thảy giống như chưa có chuyện gì phát sinh, cũng không ảnh hưởng đến yến tiệc tiếp tục. Mà Ngọc Linh Lung cùng Thi Huệ Như đi tới cửa ngoài vẫn không nói chuyện. Thi Huệ Như thỉnh thoảng giương mắt nhìn về phía Ngọc Linh Lung, lời nói an ủi, lại như thế nào cũng không nói nên lời. Trong lòng nàng sớm đã đem Ngọc Linh Lung trở thành tỷ muội tốt của mình, nhưng cho dù là tỷ muội tốt nhất, có mấy lời nàng cũng không thể nói. Tựa như giờ phút này, nàng thà rằng lựa chọn trầm mặc, làm bạn bên người Ngọc Linh Lung cũng không muốn nói ra lời nói an ủi có chút trống rỗng kia với nàng. Không ý thức hai người đã đi tới cửa lớn, Ngọc Linh Lung hướng Thi Huệ Như cười nhạt một tiếng nói: “Hôm nay làm mất hứng của các ngươi rồi. ” Nếu là nhà khác, nàng cũng không để ý ý nghĩ của họ, nhưng là Thi Huệ Như, trong lòng nàng, luôn có một chỗ dành cho nàng ấy. Thi Huệ Như ngẩn người nói: “Ngươi nói cái gì vậy? Đây coi là chuyện gì, ngươi đừng để trong lòng. ” Dừng một chút, nàng nhịn không được nói: “Linh Lung, ngươi…ngươi đừng nghĩ nhiều. ” Ngọc Linh Lung liền giật mình, lúc này mới nhớ tới Thi Huệ Như thế nhưng lo lắng nàng khổ sở trong lòng, không khỏi có chút bật cười: “Ta không sao, ngươi yên tâm. ” Nàng thật không có việc gì, nàng nghĩ, mình là không thèm để ý Húc vương, hắn bị chỉ hôn là chuyện tốt, về sau hắn cũng sẽ không còn nhiều thời gian nhàn hạ dây dưa với mình nữa. Chỉ là lời này vào trong tay Thi Huệ Như, lại giống như có ý khác, Thi Huệ Như dừng một chút, con mắt không khỏi có chút ươn ướt, cũng không nguyện để Ngọc Linh Lung nhìn thấy, nàng cực nhanh xoa xoa khóe mắt, miễn cưỡng cười nói: “Vậy ta sẽ không tiễn ngươi, ngươi đi đường cẩn thận. ” Ngọc Linh Lung gật gật đầu, hai người tại cửa lớn Thi phủ chia tay. Xe ngựa Ngọc phủ sớm đã đợi ở bên ngoài, Linh Nhi lấy ghế nhỏ, Ngọc Linh Lung vừa muốn lên xe, sau lưng lại vang lên thanh âm. “Ngọc Linh Lung, ngươi chờ một chút. ”