Thứ Nữ Là Phải Độc Ác

Chương 112 : Ai Nói Ta Muốn Gả Cho Hắn

Hai bà tử lập tức sợ hãi, một người cơ trí vội vàng quỳ trên mặt đất, người khác cũng sợ hãi vội vàng quỳ theo. “Ngũ tiểu thư thứ tội, bọn nô tỳ không dám nghĩ như vậy.” Ngọc Ngàn Vân khẽ hừ một tiếng nói: “Vậy ta nên nghĩ như thế nào? Hai người các ngươi chỉ nhận chủ tử là Mai di nương , ta bất quả chỉ là một Ngũ tiểu thư, các ngươi không đem ta để vào mắt cũng là chuyện đương nhiên…” Hai bà tử bị hù dọa quỳ trên mặt đất ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên, chỉ biết nói không dám. Xem ra điệu bộ này của Ngũ tiểu thư, cũng không phải là không thể đuổi, các nàng hai bà tử dám ngỗ nghịch với chủ tử, chỉ sợ đến Mai di nương cũng không giữ được các nàng.” Ngô trang chủ một bên không hiểu chuyện gì đang xảy ra, chỉ nghe đây ý là Ngũ tiểu thư này là đang giúp mình nói chuyện, liền thức thời đứng ở một bên không nói câu nào. Ngọc Ngàn Vân thấy hai bà tử bị mình trấn trụ, liền mở miệng hướng thiếp thân nha hoàn nói: “Ngươi mang Ngô trang chủ đi tìm đại quản gia, nói là do ta nói, để hắn mang thứ đó vào kho, về phần khoản sao…” Thấy Ngọc Ngàn Vân lướt qua mình một cái, Ngô trang chủ không ngừng nói: “Tóm lại là khoản của quý phủ cùng vị chủ tử kia báo đều giống nhau.” Năm trước hắn tới đây Mai di nương còn chưa tới Ngọc phủ, kỳ thật trong lòng đối với vị Mai di nương này không tin phục lắm, bây giờ thấy có chủ tử là Ngũ tiểu thư Ngọc phủ đứng đắn như vậy, tự nhiên vui lòng nịnh nọt. Ngọc Ngàn Vân khẽ mỉm cười, tựa hồ đối với sự biết điều của hắn rất hài lòng. Nàng đứng dậy nói: “Ngươi trước đi tìm đại quản gia, lát nữa đến bên ngoài phòng của ta gặp ta.” Ngô trang chủ chịu đựng hơn nửa ngày, cuối cùng nghe được câu trả lời chắc chắn, vội vàng cười nói: “Dạ dạ dạ, lão nô liền đi ngay.” Hai bà tử bị lời nói Ngọc Ngàn Vân khiến cho sắc mặt thay đổi liên tục, giờ phút này thấy Ngô trang chủ vui vùng theo sát nha hoàn của Ngọc Ngàn Vân ra ngoài, lại không dám cản trở. Đây là chuyện giữa các chủ tử, các nàng chỉ là hạ nhân, nên thông minh một chút, không cần phải lội vào vũng nước đục này, miễn cho bị đánh chết cũng không biết lí do. Ngọc Ngàn Vân không dễ dàng có được cơ hội này, tự nhiên xuất toàn lực, đem khoản sắp xếp thỏa đáng, đợi đến buổi chiều Mai di nương trở lại, Ngô trang chủ đã lên xe ngựa trở về thôn trang. Vừa nghe hai bà tử kia hồi báo, Mai di nương nhất thời kinh sợ, cả kinh Ngọc Ngàn Vân như thế nào hết lần này tới lần khác tại thời điểm quan trọng cắn nàng một cái, tức giận là Ngọc Ngàn Vân căn bản không có đem chưởng quản hiện nay là nàng vào trong mắt, cứ như vậy tự chủ trương mà đem các khoản tổng kết. Nên biết thôn trang thu hoạch đưa vào Ngọc phủ một khoản lớn, Mai di nương còn muốn nhân cơ hội này kiếm một khoản tiền riêng, ai biết lại bị Ngọc Ngàn Vân cấp giảo, điều này làm cho nàng làm sao mà vơ vét béo bở? Nàng càng nghĩ càng giận, không chờ đợi liền xoay người đi tìm Ngọc Ngàn Vân. Giờ phút này Ngọc Ngàn Vân đang thường thức trà vừa nghe quản gia báo danh sách hàng tết. “Hắc Trư ba mươi, Súp heo hai mươi, heo rừng hai mươi, Thanh Dương ba mươi, súp dê hai mươi, lộc hai mươi chỉ, hươu bào hai mươi chỉ, gà rừng năm mươi, thỏ năm mươi, thịt khô một trăm cân, cá một trăm cân, gà vịt sống các loại trăm chỉ, gà vịt xấy khô năm mươi chỉ, hùng chưởng hai đôi, lưỡi bò năm mươi, gạo tẻ hai mươi hộc, bạch sách hai mươi hộc, tạp sắc ngũ cốc năm mươi hộc, than thượng đẳng năm trăm cân, trung đẳng một ngàn cân, than củi năm nghìn cân. Thỏ trắng trống bốn, hắc thỏ sống bốn. Tiền bán gia súc lương cốc là hai ngàn hai…” Mai di nương lúc tiến vào, nhìn qua màn này, trong lỗ tai nghe thấy nhiều thứ thu vào đều bị Ngọc Ngàn Vân thu vào kho, quả thực vừa đau lòng vừa tức giận. Thấy Mai di nương vào phòng, Ngọc Ngàn Vân buông cốc trà trong tay xuống , mỉm cười nhường chỗ ngồi, chính mình lại không đứng dậy. Mai di nương để ở trong mắt, trong lòng cơn tức giận không khỏi tăng lên, nàng đè nén tức giận trong lòng, nói: “Ngũ tiểu thư hôm nay như thế nào lại rảnh như vậy trông nom chuyện thôn trang?” Phảng phất không nghe thấy ý tứ châm chọc của Mai di nương , Ngọc Ngàn Vân đạm nhạt cười nói: “Bất quá là đúng lúc đi ngang qua, nghe thấy Ngô trang chủ đang cùng hai bà tử cãi vã, nhất thời hiếu kỳ tiến lên hỏi vài câu. Nếu di nương đã không có thời gian, vậy ta liền thay di nương xử lý một phen, việc nhỏ như vậy, chắc hẳn di nương sẽ không để trong lòng.” Mai di nương đụng phải cây đinh mềm, sắc mặt không khỏi chìm xuống, miễn cưỡng nói: “Vậy cũng thật là làm phiền Ngũ tiểu thư.” Vừa nói, Mai di nương vừa không ngừng nghiêng mắt nhìn danh sách hàng tết trong tay đại quản gia, nàng làm bộ như lơ đãng đi đến trước mặt đại quản gia, nghiêng đầu hướng Ngọc Ngàn Vân cười nói: “Ngũ tiểu thư là thân phận gì, như thế nào lại nhúng tay vào chuyện như vậy? Nếu ta đã rảnh, chuyện còn lại không bằng giao cho ta đi. Ngũ tiểu thư mệt mỏi nửa ngày, hay là trở về nghỉ ngơi sớm đi.” Không đợi nói xong, Mai di nương liền đưa tay đón tở danh sách trong tay đại quản gia, ai ngờ Ngọc Ngàn Vân lại nói: “Chờ chút.” Mai di nương trong lòng chấn động, chỉ thấy Ngọc Ngàn Vân cười nói: “Danh sách này, chốc lát ta phải đem cho phụ thân xem qua, chuyện đã xử trí coi như xong, di nương không cần quan tâm nữa.” Trên mặt nàng thủy chung mang theo mỉm cười lễ phép, Mai di nương lại cảm thấy trong lòng trầm xuống. Nàng mất bao nhiêu tâm huyết mới chiếm được quyền lực quản gia, nhưng chuyện hôm nay lại làm nàng có cảm giác bị uy hiếp. Chuyện thu thuế lớn như vậy, Ngũ tiểu thư cứ như vậy mây trôi nước chảy lấy ra, hơn nữa nhìn ý này, căn bản không nghĩ cho nàng tiếp tục nhúng tay vào. Mọi sự một khi bắt đầu, sẽ rất khóc có đường sống quay về. Ngũ tiểu thư này trong ngày thường âm thầm, nhưng thình lình lại làm ra chuyện đại sự như vậy, đây cũng là muốn can thiệp vào chuyện trong phủ, hoặc là chia một chén súp? Mai di nương ngón tay âm thầm nắm chặt, lại chậm rãi buông ra, nụ cười trên mặt xa cách rất nhiều: “Này cũng không nhọc đến Ngũ tiểu thư, chờ buổi tối lão gia trở lại, ta tự nhiên sẽ nói với lão gia.” Nàng có thể cảm nhận được, Ngũ tiểu thư này là người thông minh, nếu là người thông minh sẽ không thể không nghe hiểu hàm ý trong lời nói của nàng. Ngọc tướng quân buổi tối trở về tất nhiên là đến chỗ Mai di nương để nghỉ ngơi, Mai di nương cầm danh sách này đi, vừa tiện vừa danh chính ngôn thuận, huống chi nàng nói như vậy, một tiểu thư chưa lấy chồng nhất định sẽ không tiếp tục truy vấn, chỉ có thể ngoan ngoãn đem danh sách cho nàng. Ai ngờ Ngọc Ngàn Vân chỉ cúi đầu, chậm rãi vỗ về chơi đùa cốc trà trong tay, thanh âm không lớn nhưng hết sức rõ ràng: “Đừng trách ta nói chuyện không nên nói, di nương, người cần phải nhớ rõ thân phận của mình là gì, nên làm cái gì cho đúng với thân phận của mình, ta nghĩ di nương so với ta cần phải biết rõ ràng hơn.” Nụ cười trên mặt Mai di nương lập tức tắt ngấm, muốn mở miệng phản bác nhưng chỉ há to miệng, lời cũng không biết phải nói như thế nào. Không sai, nàng mặc dù có Ngọc tướng quân tin tưởng, lại nắm trong tay quyền quản lý nhà cửa, nhưng nàng lại danh không chính ngôn không thuận, bất quá chỉ là một cái di nương nho nhỏ, lấy cái gì cùng tiểu thư so sánh? Ngọc Ngàn Vân dùng thân phận chèn ép nàng, cho dù nàng nói khéo như rót mật cũng không thể nói gì hơn. Ngọc Ngàn Vân dừng lại một lát, Mai di nương thủy chung không mở miệng, cũng không để ý nàng nữa, giương mắt nhìn về phía đại quản gia nói: “Tám con thỏ kia, nhớ rõ cho mỗi vị tiểu thư hai con, ta nhớ được khi còn bé Nhị tỷ rất thích nuôi thỏ, nhìn thấy thứ này nhất định rất cao hứng.” Đại quản gia gấp rút đồng ý, hai người còn nói chuyện phân phối đồ tết cho các phòng, hoàn toàn gạt Mai di nương sang một bên. Mai di nương thấy Ngọc Ngàn Vân phân phó đâu vào đấy, tinh tế không kém nàng chút nào, đáy lòng không khỏi nổi lên hàn ý. Một Tứ tiểu thư đã đủ khó đối phó rồi, giờ lại thêm Ngũ tiểu thư biết phải ứng phó như thế nào? … Ngày hôm đó Ngọc Linh Lung bị Thi Huệ Như mời đến Thi phủ làm khách, hai người giao hảo không chỉ một ngày, điều này cũng không có gì là kì quái, kỳ quái là Ngọc Ngàn Kiều cũng nhận được thiệp mời, muốn mời nàng cùng nhau đến. Thiệp mời này là trên danh nghĩa Thi phu nhân phát ra, Ngọc Ngàn Kiều đang ở nhà cực kỳ buồn bực, nhận được thiệp mời thập phần vui vẻ, tỉ mỉ lựa chọn trang phục xong liền đi ra cửa. Ngọc Linh Lung tự nhiên không cùng xuất môn với nàng, cho nên hai vị Ngọc tiểu thư mặc dù mục đích giống nhau, nhưng lại đường ai nấy đi, phân biệt đi tới Thi phủ. Hồng Tiên tại cửa đã chờ nửa ngày, thấy Ngọc Linh Lung đến, lập tức tiến lên chào đón, cười nói: “Ngọc Tứ tiểu thư tốt, ngài cuối cùng cũng đã đến, tiểu thư chúng ta mấy ngày nay liên tục nhắc tới ngài đây!” Ngọc Linh Lung gật nhẹ đầu xem như đáp lại, Hồng Tiên dẫn nàng cùng Linh Nhi đi vào bên trong, nói: “Bên ngoài còn một lúc nữa mới khai tịch, tiểu thư chúng ta mời Ngọc Tứ tiểu thư đến phòng nàng ngồi một chút trước, trà ngon quả tốt đều đã chuẩn bị, chỉ chờ ngài đến thôi đấy!” Ngọc Linh Lung mỉm cười, cùng Thi Huệ Như quen biết đã lâu như vậy, nàng đây là lần đầu tiên đến Thi phủ, Thi phủ mặc dù không lớn lắm, nhưng lại bố trí hết sức lịch sự tao nhã, mặc dù trời đông giá rét không có cảnh sắc gì, nhưng cũng có thể trông thấy cầu nhỏ nước chảy khắp nơi, bao quanh đình viện lầu các, có vẻ rất thanh u. Chỗ ở của Thi Huệ Như so với Phẩm Lan Uyển rộng rãi hơn chút ít, dưới hành lang có bảy tám tiểu nha hoàn đang vây một chỗ nói gì đó, thấy Hồng Tiên dẫn khách nhân đi tới, rối rít đứng lên hành lễ, có mấy người lá gan lớn còn giương mắt lên nhìn, tò mò đánh giá Ngọc Linh Lung. Xem ra Thi Huệ Như thường xuyên nhắc đến Ngọc Linh Lung, người làm đều tò mò vị Ngọc Tứ tiểu thư này rốt cuộc là nhân vật như thế nào. Hồng Tiên dừng trước cửa bẩm: “Tiểu thư, Ngọc Tứ tiểu thư đã đến.” Vừa dứt lời chỉ nghe thấy thanh âm hưng phấn của Thi Huệ Như:”Mau mời nàng tiến vào!” Ngọc Linh Lung vào phòng, Thi Huệ Như bước nhanh tới cười nói: “Vài ngày không gặp, người lại cao thêm chút rồi, so với ta cao hơn nửa cái đầu!” Không đợi Ngọc Linh Lung trả lời, nàng liền kéo tay Ngọc Linh Lung: “Bên ngoài lạnh, mau vào đây sưởi ấm, ta cho ngươi xem thứ này.” Linh Nhi giúp Ngọc Linh Lung cởi áo choàng, Ngọc Linh Lung liền hướng lò sưởi đi đến ngồi bên cạnh, Hồng Tiên gấp rút dâng trà nóng đến. Chỉ thấy Thi Huệ Như từ trong phòng đi ra, hai tay dè dặt cầm lấy một họa trục, hai mắt sáng long lanh, gương mặt tròn đỏ au, cười híp mắt nói: “Ngươi đoán đây là cái gì?” Ngọc Linh Lung chỉ nhìn vẻ mặt kia của nàng liền đoán được, không khỏi hé miệng cười một tiếng: “Còn có thể là cái gì? Tất nhiên là bức tranh Dương thế tử đưa cho ngươi.” Lần trước Dương Hoa Niên xé bức tranh của Thi Huệ Như, Ngọc Linh Lung muốn hắn bồi thường bức tranh cho Thi Huệ Như, không nghĩ tới nhanh như vậy đã vẽ xong. Thấy Ngọc Linh Lung một cái đoán ra, Thi Huệ Như mặt càng đỏ hơn, nàng đứng cách lò sưởi rất xa, tựa hồ sợ lửa than cháy hư bức tranh này, hai tay nắm chặt hai bên cuộn tranh cười nói: “Vậy ngươi khẳng định không đoán được, bức tranh của thế tử gia vẽ cái gì.” Ngọc Linh Lung không muốn làm nàng mất hứng mỉm cười nói: “Cái này thì ta đoán không được, là cái gì?” Thi Huệ Như từ từ đem cuộn tranh mở ra, chỉ thấy trên cuộn tranh là một mảnh rừng mai, tuyết trắng tinh, hồng mai diễm diễm, dưới tàng cây, một thiếu nữ mặc bộ hồng phấn áo choàng bông vải, khuôn mặt tròn trịa, ánh mắt hồn nhiên, môi cong nhẹ, mặt như có như không nụ cười, có vẻ rất sinh động hoạt bát, cùng tướng mạo Thi Huệ Như bảy tám phần giống nhau. Chỉ là, thiếu nữ sáng rỡ này, phối hợp với cảnh sắc rét lạnh thấu xương… Ngọc Linh Lung trong lòng hơi động một chút, cũng không tiện nói thẳng, chỉ nhàn nhạt nói: “Bức tranh hắn vẽ ngươi rất khá.” Thi Huệ Như nở nụ cười ngọt ngào, con mắt hưng phấn tỏa sáng, nói: “Ngươi cũng nhìn ra được là ta? Hắn thực sự là vẽ ta, có đúng hay không?” Ngọc Linh Lung gật gật đầu, rất xác định nói: “Ừ, cùng ngươi giống nhau như đúc.” Thi Huệ Như từng chút một cẩn thận cuộn lại bức tranh, trên mặt tràn đầy vui vẻ: “Không nghĩ tới hắn vẽ ta tốt như vậy, quan sát ta tỉ mỉ như vậy.” Ngọc Linh Lung đối với hành vi háo sắc của Thi Huệ Như đã thành thói quen, vừa nhắc tới Dương Hoa Niên mặt mũi liền tỏa sáng, nàng có chút không yên lòng nghe lời nói của Thi Huệ Như, một chút một chút nhấp ngụm trà, thân thể dần trở nên ấm áp. Thi Huệ Như đang nói có lần đi tìm Dương Vân Tranh, gặp qua Dương Hoa Niên , đột nhiên chuyển đề tài nói: “Đúng rồi, ngươi nghe nói qua chưa, Hoàng Thượng cấp cho Húc vương điện hạ chỉ hôn!” Ngón tay mảnh khảnh không tự chủ được khẽ căng thẳng, Ngọc Linh Lung bỗng dưng thu hồi cảm xúc, giương mắt nhìn về phía Thi Huệ Như :”Ngươi nói cái gì?” Thi Huệ Như nhìn về phía Ngọc Linh Lung ánh mắt dẫn theo một chút đồng tình: “Ta nghe Vân Tranh nói, Húc vương gia qua năm vừa tròn hai mươi tuổi, hoàng tử bình thường đến tuổi này đã sớm chỉ hôn, nhưng Húc vương gia thân phận đặc thù ,lại rất được Hoàng Thượng thiên vị, cho nên mới kéo dài cho tới bây giờ. Đến nay rốt cuộc không kéo nổi nữa, Hoàng Thượng đã dần lộ ra hàm ý, năm trước tựu muốn đem hôn sự của Húc vương định đoạt!” Nghe tin tức này, trong lòng Ngọc Linh Lung không biết có tư vị gì, nàng cảm thấy mình hẳn là may mắn, may mắn vì rốt cuộc cũng có thể thoát khỏi một tên đáng ghét như vậy, nhưng trong lòng nàng, lại như thế nào cũng không cao hứng nổi. Ngọc Linh Lung im lặng không lên tiếng cầm quả cam, để trong lòng bàn tay từ từ bóc, nàng tự nói với mình, có lẽ nàng chẳng qua là do thói quen sự hiện hữu của hắn, có lẽ nàng chỉ muốn hiểu bí mật sau tấm mặt nạ kia của Húc vương, có lẽ nàng chỉ là còn có quá nhiều nghi vấn chưa tìm được đáp án, cho nên khi nghe được tin tức này mới có thể cảm thấy ngoài ý muốn như vậy. Đem múi cam đã bóc bỏ trong miệng, thưởng thức hương vị ê ẩm ngọt ngào, Ngọc Linh Lung nhàn nhạt nói: “Như vậy rất tốt.” Thi Huệ Như không nghĩ tới nàng có thể bình tĩnh như vậy, phảng phất nói chuyện vô duyên vô cớ, việc không liên quan đến mình, nàng dừng lại một chút, cẩn thận an ủi: “Có lẽ Húc vương gia có thể cầu xin Hoàng Thượng một cái ân điển, phong ngươi làm trắc phi…” Ngọc Linh Lung không nhịn được cười, trắc phi? Đừng nói nàng chướng mắt Húc vương, cho dù nàng thích Húc vương cũng tuyệt không chịu lãng phí tình cảm của chính mình. Tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, tuyệt đối không phải tính cách của nàng. Đem múi cam cuối cùng bỏ vào trong miệng, Ngọc Linh Lung cười dài yếu ớt: “Ai nói ta muốn gả cho hắn?”