Edit: voi còi Buổi sáng ngày hôm sau, Hạ Thính Ngưng mạo hiểm gió lạnh đi lên xe ngựa ra phủ, xe ngựa một đường chạy đi đến cửa Noãn Yên lâu. Dưới sự tiếp đón của chưởng quầy Hạ Thính Ngưng đi lên lầu hai vào nhã gian, đi tới vị trí bên cửa sổ ngồi, Vãn Ngọc vẫn luôn luôn theo sát ở sau người. Hạ Thính Ngưng cúi đầu nhìn ra phía ngoài cửa sổ, dưới cửa sổ của gian nhã gian này chính là ngã tư đường trước cửa Noãn Yên lâu, từ đây nhìn xuống có thể nhìn thấy các xe ngựa đỗ ở Noãn Yên lâu, là một vị trí tốt để quan sát. Lúc này, chưởng quầy của Noãn Yên lâu đã tự mình bưng trà tới, cũng thấp giọng dò hỏi “Tiểu thư, có cần dùng chút đồ ăn hoặc điểm tâm không?” Hạ Thính Ngưng chỉ lắc lắc đầu “Không cần, ngươi đi xuống tiếp đón khách đi, có việc ta sẽ gọi ngươi.” Trần chưởng quầy thức thời  gật đầu, rời khỏi cửa phòng đi xuống lầu tiếp đón khách nhân. Hạ Thính Ngưng lẳng lặng  nâng ly trà, hiện tại làm sao nàng có thể nuốt trôi này nọ, tối hôm qua suy nghĩ một đêm, hiện tại nếu như nàng muốn thoát khỏi Hạ phủ, tốt nhất biện pháp đó là lập gia đình. Nhưng nàng có thể gả cho ai đây? Xuyên không đến đây nhiều năm, nàng vẫn chưa kết bạn là nam tử. Nhưng nàng lại là người hiện đại được trải qua giáo dục tốt nhất, trong khung đối với hành vi có được tam thê tứ thiếp của nam nhân triều đại này cực độ căm thù đến tận xương tuỷ. Tự tôn cùng kiêu ngạo của nàng là tuyệt không cho phép nàng cùng người khác chia xẻ cùng một nam nhân. Chẳng sợ nàng không thương đối phương cũng không được. Nhưng tại cổ đại phong kiến lạc hậu, nàng muốn làm thế nào đi tìm nam tử như vậy. Càng nghĩ, thế tử Tĩnh vương nhưng lại thành người tốt nhất được chọn. Sau khi mãi suy tư, cuối cùng nàng quyết định xuất môn truyền tin cho Bách Lí Dung Cẩn. Ngày ấy trong tin tức mà Hồng Âm thám thính trở về biết bên người hắn cũng không thông phòng tiểu thiếp, khi mới nghe thấy chuyện này trong lòng nàng rất là kinh ngạc, dù sao điểm này ở trong những thế gia công tử là cực kì hiếm thấy. Hơn nữa hắn tựa hồ đối chính mình cố ý, nàng cũng không phản cảm hắn, ít nhất trong khi đang lo lắng có gả cho đối phương hay không thì trong lòng nàng cũng không có cảm giác bài xích gì. Hiện tại vấn đề duy nhất chính là hắn có nguyện ý đáp ứng yêu cầu của bản thân hay không, sau này không thể thu thông phòng, nạp thiếp, chỉ có thể có một người là nàng. Nếu như hắn nguyện ý, vậy nàng tự nhiên là mừng rỡ cam tâm tình nguyện gả cho hắn. Dù sao một nam tử cổ đại có thể đáp ứng hứa hẹn như vậy, nàng có lý do gì lo lắng, không tiếp thụ đâu. Nếu như hắn không đồng ý, vậy nàng cũng chỉ thật tốt suy nghĩ biện pháp khác, khi tất yếu, cùng lắm thì hủy diệt thanh danh của chính mình, xem ai còn dám đến cửa cầu hôn. Nhưng đây chính là hạ hạ sách, tuy rằng nàng một người hiện đại cũng không để ý thanh danh buồn cười gì đó, nhưng mẫu thân cùng đệ đệ cũng không biết có phải sẽ nhận đến liên lụy không tốt gì đó hay không. Nghĩ đến điều này, Hạ Thính Ngưng liền có chút đau đầu bóp bóp mi tâm, này nhiễu lai nhiễu khứ, biện pháp tốt nhất vẫn là Bách Lí Dung Cẩn đáp ứng yêu cầu của nàng, bằng không nàng không thiếu được muốn buồn rầu một thời gian. Lúc này, ngoài cửa sổ truyền đến tiếng vó ngựa ‘Xành xạch’‘Xành xạch’, Hạ Thính Ngưng hình như có sở cảm  thăm dò nhìn xuống cửa sổ, một chiếc xe ngựa có đánh dấu ‘Tĩnh vương phủ’ đang đứng ở trước cửa Noãn Yên lâu, vị trí cửa sổ của nàng nhìn xuống dưới vừa vặn đối diện với toa xe của chiếc xe ngựa này, nàng liếc mắt một cái liền nhìn thấy tên thị vệ luôn đi theo bên người hắn mà ngày đó đã gặp được ở ‘Túy hương lâu’, đối phương xuống xe ngựa đi thẳng vào trong Noãn Yên lâu. Hạ Thính Ngưng mỉm cười, là hắn đến. Xem ra lúc này hắn phải làm là ngồi ở trong xe. Theo mấy ngày nay chưởng quầy cho người qua báo tin tức, nàng biết mỗi ngày vào giờ này hắn sẽ tới đây mua một chút đồ ăn đóng gói mang về. Hình như mua cho hai đệ đệ của hắn ăn. Bởi vì nắm giữ tin tức này, cho nên hôm nay nàng mới có thể đến đây chờ người. Hiện tại, người rốt cục đến. Hạ Thính Ngưng quay đầu nhìn về phía hộp gỗ hình chữ nhật trên bàn, nói với Vãn Ngọc “Cầm nó đưa cho chưởng quầy, để ông ta tự tay giao cho tên thị vệ kia của Tĩnh vương phủ.” Trong hộp là hai lọ mật hoa mà nàng đã làm sáng nay, còn có một phong thư tự tay nàng viết. Hiện tại chỉ cần nghĩ biện pháp giao cho đối phương, lại nhìn xem hắn trả lời thuyết phục. Vãn Ngọc gật gật đầu, ôm hộp đi xuống lầu tìm chưởng quầy của Noãn Yên lâu. Lúc này Thanh Vũ đang đứng ở quầy chờ đầu bếp đem đồ ăn nấu xong, đóng gói cẩn thận để hắn mang đi. Từ lần trước sau khi thế tử từ chỗ này mua chút đồ ăn mang về cho hai vị thiếu gia hưởng qua, bọn họ liền triệt để thích món ăn ở tửu lâu này, ngày ngày náo muốn ăn. Thế tử đành phải mỗi ngày sau khi hạ triều liền đến Noãn Yên lâu mua chút hàng hóa mang về. Nhưng mà món ăn ở đây quả thật là vô cùng tốt, cũng khó trách hai vị thiếu gia cả ngày cả ngày nhớ thương. Lúc này, chưởng quầy Noãn Yên lâu tay trái mang theo nhiều cái bao giấy dầu, tay phải vững vàng ôm cái hộp gỗ, vẻ mặt tươi cười đi hướng Thanh Vũ “Công tử, đây là chín món ăn mà ngài mới gọi.” Thanh Vũ vươn tay tiếp nhận bao giấy đã bọc tốt, lại thấy chưởng quầy lại đưa qua một cái hộp, nhất thời có chút không hiểu nói “Đây là?” Chưởng quầy vẫn tươi cười như trước nói “Đây là có người nhờ ta chuyển cho thế tử Tĩnh vương.” Giao cho thế tử? Thanh Vũ nhíu mày hỏi “Là ai?” Chưởng quầy cười tủm tỉm nói “Đối phương nói rõ, chỉ cần thế tử mở ra vừa thấy liền biết.” Thanh Vũ thoáng chần chờ  tiếp nhận hộp, đáy lòng một trận buồn bực, sẽ là ai muốn đem thứ này giao cho thế tử  đây? Hắn thực là đoán không ra, chỉ có thể sải bước đi trở về xe ngựa, đem hộp đưa cho Bách Lí Dung Cẩn đang ngồi trong xe. Sau khi Bách Lí Dung Cẩn nhìn thấy hộp cũng ngẩn ra, mang theo một chút nghi hoặc mở nắp hộp ra. Chỉ thấy bên trong để hai hũ nhỏ, phía dưới còn đè nặng một phong thư. Nhìn đến mấy thứ này, ánh mắt Bách Lí Dung Cẩn kinh ngạc, hai hũ nhỏ này cùng lọ mậy mà ngày đó nàng đưa cho hắn giống nhau như đúc. Vươn tay mở nắp lọ ra, một màu hổ phách trong suốt, phát ra mùi thơm nồng đậm, quả nhiên là loại mật mà nàng đưa hắn. Buông lọ, Bách Lí Dung Cẩn cẩn thận rút bức thư dưới lọ mật ra, mở ra phong thư lấy giấy bên trong ra. Ngón tay thon dài trrắng noãn chậm rãi đem giấy viết thư mở ra, bên trên chỉ có ít ỏi một câu ‘Không thu thông phòng, không nạp tiểu thiếp, không nâng bình thê, quân có thể ứng không?’ Ký tên phía dưới là ba chữ Hạ Thính Ngưng, chữ nhỏ như châm xinh đẹp như hoa vậy, bút tích làm người ta quen thuộc. Là nàng, là nàng đưa tới thư cùng mật. Điều này khiến Bách Lí Dung Cẩn cảm thấy một trận hoảng hốt, hắn cơ hồ là theo bản năng xốc lên rèm cửa sổ toa xe, muốn tìm kiếm nữ tử khiến hắn luôn luôn vướng bận kia. Chỉ liếc mắt một cái, hắn liền thấy nàng. Nàng khoác áo choàng tuyết trắng lẳng lặng ngồi ở bên cửa sổ lầu hai. Tựa hồ luôn luôn đều nhìn về phía bên này. Hắn thấy nàng, nàng cũng thấy hắn. Khi bốn mắt nhìn nhau, hắn chỉ cảm thấy trong lòng dường như có một dòng nước ấm chảy qua. Xe ngựa chậm rãi chạy đi, Bách Lí Dung Cẩn nhìn đối phương, nhàn nhạt lộ ra một chút tươi cười. Cực hạn xinh đẹp. Xa xa nhìn lại, thẳng đến rốt cuộc nhìn không thấy bóng dáng của nàng, mới thu hồi ánh mắt đang trông về phía xa. Ngón tay mảnh khảnh phất qua giấy viết thư có chứa mùi mực, đôi mắt Bách Lí Dung Cẩn mỉm cười, đó là yêu cầu của nàng sao, thẳng thắn đưa ra yêu cầu phu quân chỉ có thể chuyên sủng một người là nàng như vậy, nàng quả thật là một nữ tử cực kỳ không giống người thường. Nhưng khiến hắn cảm thấy vui mừng là, nàng đã đưa ra yêu cầu, vậy đây là ý nghĩa nàng là nguyện ý gả cùng hắn. Mấy ngày nay, hắn luôn luôn do dự, có nên đi về phía nàng cầu hôn hay không, không nghĩ hôm nay, nàng nhưng lại cho hắn kinh hỉ như vậy. Mà nàng đưa yêu cầu, tuy rằng kinh ngạc, nhưng hắn cũng nguyện ý đáp ứng. Hắn cũng sẽ không là một người đa tình, ở hắn xem ra, cuộc đời này chỉ cần có một nữ tử ái mộ làm bạn, dĩ nhiên là đủ. Lần đầu tiên, lòng của hắn nhưng lại bắt đầu có chờ mong. Hạ Thính Ngưng ở bên cửa sổ, ngơ ngác nhìn xe ngựa càng lúc càng xa, đợi phục hồi tinh thần lại, chỉ cảm thấy trên mặt có chút nóng lên, nàng nhưng lại nhìn một nam tử tươi cười nhìn xem ngẩn người. Đây thật đúng là lần đầu tiên từ lúc chào đời tới nay. Nàng là thật không nghĩ tới hắn sẽ đột nhiên xốc rèm cửa sổ lên, liếc mắt một cái liền nhìn lại, cùng nàng bốn mắt nhìn nhau. Biến cố bất ngờ khiến nàng nhất thời ngớ ra, ngơ ngác  nhìn thẳng hắn. Cũng không biết đối phương là nghĩ như thế nào, nhưng lại nhìn nàng câu môi cười, làm hại nàng một trận thất thần hoảng hốt. Này đến cùng là ý tứ gì đây, là đáp ứng vẫn là không đáp ứng nha. Tại sao cũng không mở miệng nói một câu, cười như vậy, nàng làm sao đoán được ra nha. Hạ Thính Ngưng nhất thời có chút buồn rầu nhìn xe ngựa đã đi xa, xem ra nàng chỉ có thể về phủ trước chờ tin tức, nếu như hắn thật sự đáp ứng nàng, tất nhiên là sẽ có một phen hành động