Thứ Nữ Công Lược
Chương 745
Nhìn thấy mẫu thân rơi lệ, khóe mắt Cẩn ca nhi cũng có chút ẩm ướt.
Nhưng hắn đã không còn là tiểu hài tử, dùng nước mắt biểu lộ tâm trạng có chút không thích hợp.
Hắn giả vờ làm nét mặt không vui, khoa trương nhảy lên “Không phải con còn ai, thiệt thòi con ở quân doanh cả ngày lẫn đêm đều nhớ mẫu thân, về đến nhà nhưng mẫu thân lại không nhận ra con!”. Muốn dùng cái này để trêu trọc mẫu thân vui vẻ.
Nhìn nhi tử vẻ mặt nhanh nhẹn, lúc này Thập Nhất Nương mới có chút cảm giác đích thực.
“Cẩn ca nhi”. Trong lòng nàng vui mừng vô hạn, không khỏi nín khóc mỉm cười “Xin lỗi, xin lỗi”. Bỗng chốc ra sức ôm nhi tử “Nương nghe nói các ngươi ngày hai mươi chín mới về đến kinh, coi như ngày ba mươi con có thể về nhà cũng là không sai, không nghĩ tới con có thể về nhà trước mấy ngày” Lại nói “Hơn nữa con giả dạng rất giống. Nên nương nhất thời không có suy nghĩ theo hướng kia.”
Thấy mẫu thân cười lên, tim Từ Tự Cẩn đang treo cao mới hạ xuống. Hắn có chút đắc ý nho nhỏ cười nói “Con là lặng lẽ trở về”.
Trong lòng Thập Nhất Nương ‘lộp bộp’ một chút “Đã xảy ra chuyện gì? Tại sao con phải lén lút trở về thế?” Thấn sắc rất khẩn trương.
“Nương đừng lo lắng” Từ Tự Cẩn vội vàng an ủi mẫu thân “Con trở lại, Cung đại nhân cũng biết. Không chỉ biết, hơn nữa là Cung đại nhân cho con trở về sớm!”.
Thập Nhất Nương có chút không hiểu được.
“Chuyện là thế này” Từ Tự Cẩn giải thích “Theo đạo lý, là phải ở ngọ môn hiến tù binh, Hoàng thượng sẽ ban thưởng cho chúng tướng, nhưng bây giờ Hoàng thượng đã nói trước phong Cung đại nhận là Tây Trữ hầu, con là Vũ Tiến Bá, đợi đến thời điểm hiến tù binh ở ngọ môn, Hoàng thượng cũng chỉ có thể thăng quan tiến chức cho Cung đại nhân và con. Lấy công lao của Cung đại nhân ít nhất cũng phải là Đô Đốc Quân Phủ Đô Đốc, nếu không tốt cũng được là Binh Bộ Thị Lang, nhất định sẽ không phải trở về Quý Châu. Chúng ta ở Quý Châu không phải là có một mỏ riêng sao? Quan huyện không bằng hiện quản. Nếu như Cung đại nhân lên chức rồi, Tổng binh Quý Châu cũng phải tìm người khác, bằng không chúng ta chẳng phải không công làm áo cưới cho người khác sao? Ý của Cung đại nhân là cho con vào kinh trước tìm cha và Ung vương thương lượng một chút, tìm cách làm sao để lấy chức Tổng binh Quý Châu vào tay”.
Đang nói chuyện thì Hổ Phách bưng trà đi vào, thần sắc kích động hô lên “Lục thiếu gia”
Lúc này Thập Nhất Nương mới giật mình, nàng và nhi tử có chút không đúng khi đứng ở lối đi nhỏ nói chuyện, nên vội vàng kéo Từ Tự Cẩn đến ngồi trên Đại kháng bên cửa sổ nói chuyện “Con khi nào trở về? Đã ăn cơm chưa?”. Vừa nói, vừa không nhịn được nhìn từ trên xuống dưới đánh giá Cẩn ca nhi.
Cẩn ca nhi so với lúc rời nhà đã cao lớn hơn, da vẫn trắng nõn như cũ nhưng người gầy hơn rất nhiều, trên mặt góc cạnh rõ ràng, nếu không phải đôi mắt sáng lấp lánh hữu thần, Thập Nhất Nương quả thật nghĩ mấy ngày nay hắn không có ăn no.
“Sự việc Đóa Nhan là sao?” Nàng không khỏi đau lòng nói “Con có bị thương không?” Nhìn hắn phong trần mết mỏi, rõ ràng không phải là trêu trọc nàng mới mặc trang phục giả làm gã sai vặt “Con giả làm gã sai vặt vào kinh sao? Trường An và Bàng sư phụ đâu? Có cùng trở về với con hay không?”. Lại nhớ tới hắn vừa nói là Cung Đông Ninh để hắn hồi kinh tìm Từ Lệnh Nghi và Ung vương gia thương lượng, có thể thấy được Từ Tự Cẩn không hi vọng mọi người biết hắn trở lại “Con vào phủ bằng cách nào? Có muốn ta báo tin cho phụ thân con không?”.
“Đừng” Từ Tự Cẩn vội vàng gọi Hổ Phách vừa nghe thấy tiếng mà làm quay lại, nói với Thập Nhất Nương “Trường An trở về với con, nếu không phải hắn tìm Vạn quản sự hỗ trợ, con còn không vào được đâu!”Lại nói “Phụ thân ở thư phòng cùng Đậu các lão, nương đừng kinh động bọn họ. Con ở chỗ nương chờ phụ thân trở lại là được”.
Thập Nhất Nương tất nhiên muốn giúp đỡ nhi tử.
Biết Từ Tự Cẩn là lặng lẽ vào phủ, không khỏi đè thấp giọng “Tốt lắm, con cứ ở chỗ nương rửa mặt, rồi ăn một bữa, nghỉ ngơi một chút chờ phụ thân con trở lại” Lại hỏi hắn “Trường An đâu? Hắn có chỗ nghỉ ngơi không?”.
“Hắn và Vạn quản sự đã đi về nhà” Từ Tự Cẩn nói “Nói ba ngày sau chúng ta ở sau hẻm cửa ngách gặp nhau” Hắn vừa nói vừa cười với Hổ Phách “Để phòng bếp làm cho ta một bồn thịt kho tàu đầu sư tử, nhưng đầu bếp kia chỉ biết dùng thịt ba chỉ chưng rau cải trắng, thật vất vả mới bắt được Đóa Nhan, Cung đại nhân tẩy trần ở Xuân Giang Lâu cho con, làm thịt kho tàu sư tử đầu, kết quả là làm giống như viên thuốc Tứ Hỉ”.
“Tốt, tốt, tốt” Hổ Phách nghe xong tâm mềm nhũn, có chút nghẹn ngào nói “Nô tỳ liền phân phó phòng bếp làm” Sau đó gọi Lãnh Hương đi vào, mỉm cười bảo nàng múc nước hầu hạ Từ Tự Cẩn thay quần áo, mình thì vội vàng đi phòng bếp.
Thập Nhất Nương vào trong noãn các, chỉ chốc lát ôm một chồng xiêm y đi ra ngoài.
“May mắn xiêm y làm xong còn chưa đưa qua cho con” Nàng cười vào Tịnh phòng, bằng không đã kinh động A Kim và Tùy Phong rồi.
Từ Tự Cẩn kinh hô một tiếng, thân thể như mèo, chìm ở dưới nước, chỉ chừa cái đầu ở trên mặt nước.
“Nương, sao mẹ có thể không báo trước đã đi vào rồi?” Hắn không vui nói “Con đã trưởng thành đã có thể lấy vợ rồi”.
Đang vén ống tay áo gội đầu cho Từ Tự Cẩn, Lãng Hương bởi vì hắn đột nhiên cử động mà có chút không biết làm sao, nghe vậy không khỏi nhấp miệng cười.
Thập Nhất Nương trêu ghẹo nhi tử “Ôi, ta cũng không biết Cẩn ca nhi nhà chúng ta muốn lấy vợ rồi!” Nàng đem xiêm y để lên trên ghế con đặt ở bên cạnh “Thế nào, còn chưa thấy bóng dáng vợ con đâu, đã không vừa ý mẫu thân nhiều chuyện rồi hả?”.
“Con chỗ nào không vừa ý mẫu thân nhiều chuyện rồi?” Từ Tự Cẩn kêu gào “Con không phải là không quen sao?”
Thập nhất Nương nhìn Tịnh phòng không có người hầu hạ. Nếu đã đề cập tới, liền cười nói “Mấy năm không ở nhà, thói quen của con thây đổi không ít___Không ai giúp con gội đầu con có thể gội sạch sẽ sao?”
“Con cũng không còn là hài tử nữa” Từ Tự Cẩn xem thường nói, Thập Nhất Nương cười cười, ra khỏi Tịnh phòng.
Hổ Phách tơi hỏi “Lục thiếu gia đã tắm xong chưa?”
Tắm rửa xong đã có thể truyền lệnh rồi.
“Còn chưa có” Thập Nhất Nương cười cười liếc mắt nhìn Hổ Phách.
Hổ Phách hiểu ý rón rén đi lên trước mấy bước.
Thập Nhất Nương nói nhỏ “Mấy ngày này ta sẽ giữ Cẩn ca nhi ngủ tại noãn các chỗ ta của qua đêm, ngươi nghĩ biện pháp để cho người xem thân thể hắn…Ta hoài nghi trên thân thể hắn có thương tích”.
Lúc chiến sự đuổi theo Đóa Nhan thật thảm thiết, huống chi năm đó khi hắn đi còn trước ở mặt nàng cánh tay trần thay y phục, chỉ mới hai năm, làm sao cả bả vai cũng không dám cho nàng nhìn.
Hổ Phách ngạc nhiên, rất nhanh kịp phản ứng, gật đầu lia lịa “Phu nhân yên tâm, nô tỳ sẽ để ý”.
“Phái người đi ngoại viện nhìn, lúc thuận tiện nói cho Hầu gia biết Cẩn ca nhi đã trở lại” Thập Nhất Nương trầm ngâm nói “Thời gian đại quân hồi kinh chỉ còn bốn năm ngày nữa, chuyện của Cẩn ca nhi phải nắm chặt mới được”.
Hổ Phách lên tiếng đáp phải.
Từ Tự Cẩn mang tóc ướt nhẹp đi ra.
“Khí trời mặt dù nóng nhưng con cũng không thể để như vậy” Thập Nhất Nương vội vàng xuống Kháng, Lãnh Hương nhanh trí đem khăn đưa qua. Thập Nhất Nương để Từ Tự Cẩn ngồi ở ghế nhung bên cạnh lau tóc cho hắn. Lãnh Hương mỉm cười bưng thiện bàn đi vào.
Từ Tự Cẩn liền ăn ba bát cơm mới buông đũa.
“Thật Thoải mái a!” Hắn xoa xoa bụng, lười biếng tựaa lên gối to bằng vải đay màu vàng nghệ, thỏa mãn giống như mèo được ăn cá “Nương, người nghĩ con đi Tứ Xuyên được không?”.
Thập Nhất Nương ngồi ở phía trên nhi tử, ánh mắt rơi vào người nhi tử.
“Tại Sao muốn đi Tứ Xuyên?”
“Đinh Trị không phải là hồi kinh sao? Tổng binh Tứ Xuyên nhất định phải thay đổi người” Hắn phân tích nói “Lần này bình định Tây Bắc, tướng sĩ Quý Châu Đô Ti xuất lực lớn, Tổng Binh Tứ Xuyên nhất định sẽ từ trong Quý Châu Đô Ti chọn ra. Người ở Quý Châu Đô Ti con đều biết rõ, sắp xếp tất nhiên là làm nhiều công ít (kém hiệu quả). Nương cảm thấy thế nào?”
“Con muốn làm gì?” Thập Nhất Nương cưng chiều xoa xoa đầu nhi tử “Còn làm nhiều công ít nữa”.
“Cái này nương không biết đâu” Từ Tự Cẩn úp vào tai Thập Nhất Nương nói “Tứ Xuyên có ruộng muối, Thành Đô, Tự Châu, Thuận Khánh, Bảo Trữ, Quỳ Châu, Đồng Châu, Gia Định, Nghiễm An đều dùng muối Tứ Xuyên, hàng năm nộp cho Trấn Giám Khóa Thiểm Tây hơn bảy vạn lượng đấy”.
“Con đây là nghe ai nói?” Thập Nhất Nương có chút dở khóc dở cười “Con là đi trấn biên quan hay là đi buôn bán vậy?”.
“Không có tiền thì người nào theo mình a” Từ Tự Cẩn không để bụng nói “Những chuyện bên ngoài này nói cho nương nghe, nương cũng không biết, nương đừng quản. Con chính là sợ con đi Tứ Xuyên nương nghĩ đến lại lo sợ!”
“Con còn biết Nương nhớ thương con sao?” Thập Nhất Nương đem câu chuyện hướng đến vấn đề nàng quan tâm “Lúc ấy con một người một ngựa đuổi theo Đóa Nhan cùng không nghĩ tới Nương a! Làm sao gan con lớn như vậy, ngay cả Âu Dương đại nhân cũng gạt qua một bên, sao con không biết nặng nhẹ vậy, mượn người của Du Lâm Vệ đuổi theo Đóa Nhan, phải biết rằng quân của con chỉ có ba nghìn người, Đóa Nhan có tới hơn một vạn nhân mã. Chỉ huy sứ Du Lâm vệ thật là, tại sao lại nghe lời con nói…”
Từ Tự Cẩn vội vàng cắt đứt lời nói của Thập Nhất Nương “Nương, con không phải là tràn trề sức sống trở lại sao? Còn lập công lớn” Hắn vừa nói, nước miếng văng khắp mặt, ôm lấy bả vai Thập Nhất Nương “Nương, ít tuổi như vậy đã là anh hùng giống như con trai của nương, Đại chu triều không nhiều lắm đâu!”
Thập Nhất Nương buồn cười, nhớ lại nàng đang răn dạy nhi tử, lập tức mặt trở lại nghiêm túc, trầm giọng nói “Nương nói với con nghiêm chỉnh, con đừng có ở đây mà càng quấy, con tĩnh tâm, suy nghĩ thật kĩ, lần này con bắt được Đóa Nhan có phải do may mắn chiếm phần lớn hay không …”
Lời nàng nói còn chưa dứt,Từ Tự Cẩn đã ngượng ngùng cười “Nương, con biết rồi. Con trai của người bây giờ đã là Vũ Tiến Bá rồi, cho dù mẹ xem trọng phụ thân hơn, cũng nên cho con mấy phần mặt mũi của Bá Gia mới đúng!”.
Thập Nhất Nương vốn là muốn nói không có Hoàng thượng với Cung Đông Ninh, dù hắn tìm được Đóa Nhan, cũng không có nghĩa là có thể bắt được Đóa Nhan, thật không nghĩ tới hắn lại nhắc đến Từ Lệnh Nghi.
“Chuyện này có quan hệ gì với phụ thân con?”
“Phụ thân không phải chuyện gì cũng nói với nương sao?”
Từ Tự Cẩn trợn to hai mắt “Nương không biết sao?”
Nàng đã có mấy ngày không thêm để mắt đến Từ Lệnh Nghi.
Trong lúc nhất thời tim Thập Nhất Nương loạn như ma.
“Phu thân con chưa nói với ta!”. Nàng hàm hàm hồ hồ nói.
Phụ thân nói có một số việc là trách nhiệm của nam nhân, không nói với nữ nhân để nữ nhân lo lắng hãi hùng. Nhưng nếu phụ thân chưa nói với Nương, nhất định là cảm thấy không cần thiết để cho Nương biết.
Vẻ mặt Từ Tự Cẩn hơi do dự.
“Nói mau, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?” Thập Nhất Nương đã từng ra cửa đi bên ngoài, biết con cái trước mặt cha mẹ chỉ nói chuyện tốt không nói chuyện xấu, tâm tư nửa thật nửa giả thúc giục Từ Tự Cẩn “Khi đó con không phải là sống chết không rõ sao?”
Từ Tự Cẩn lập tức giải thích, cười nói “Phụ thân nói chờ Cung đại nhân điểm binh chỉnh tề, mọi chuyện đều đã muộn___Phụ thân phái người đưa tin cho Liêu Viễn của Vương gia, là đoàn ngựa thồ Vương gia dẫn theo chúng con ăn nghỉ, còn giúp con tìm được Đóa Nhan.
Thập Nhất Nương khó nén được kinh ngạc.
“Vương gia? Nhà Trường thuận?”
Truyện khác cùng thể loại
145 chương
11 chương
107 chương
12 chương
10 chương
33 chương
71 chương