Chờ khi mọi người giải tán hết. Từ Lệnh Nghi hỏi Thập Nhất Nương đang ngồi tháo trang sức ở trước gương “Vẫn còn tức giận?” Thập Nhất Nương không lên tiếng. Động tác của nàng búi búi tóc đẹp đẽ “Hầu gia nghỉ ngơi trước đi, Thiếp thân đi xem Cẩn ca nhi một chút”. Vừa nói liền đi thẳng ra ngoài. Từ Lệnh Nghi nhìn bóng lưng thê tử, rồi sờ sờ đầu. Cẩn ca nhi không biết đã ngủ hay chưa, trong phòng thắp một chiếc đèn Dương Giác Cung Đình hình quả dưa. Hắn mặc bộ quần áo trung y bằng vải Tùng Giang Tam Thoa màu trắng, đang cùng nhà hoàn của mình thu dọn đồ đạc. “…….Trong là chút ít đồ Kim Ngân, Bảo Châu, Ngọc Thạch, Phỉ Thúy….” Hắn phân phó Hồng Văn “ Các ngươi cứ theo sổ sách mà thu hồi rồi dán giấy niêm phong là được, những thứ này đều là ta hao phí công sức thu thập, đến lúc sẽ trưng bày lên trên kệ ô vuông Đa Bảo các”.. “Nhưng đây là đôi giày a!” A Kim khó xử nói “Có ai đem giày đặt lên trên kệ để đồ quý hiếm đâu” Nàng ngây ngốc nhìn đôi giày da dài đến gối, nhỏ giọng nói thầm “Chế tác thô, đừng nói có là nạm vàng khảm ngọc, chính là một hoa văn cũng không có thêu….Giầy của người hầu, gã sai vặt trong phủ chúng ta đem ra so với còn tinh sảo hơn a”. “Ngươi biết cái gì!” Cẩn ca nhi tiến lên đoạt lấy đôi giày ôm vào trong lòng “Đây là giày của người Hồ ở Quan Ngoại, đến Yên Kinh còn không có” Hắn chỉ vào đôi giày “Ngươi nhìn xem đây cũng không phải là da dê, da chó, là da trâu tốn kém, ngươi nhìn lông này xem, là lông cừu, vừa dày lại chặt chẽ”. A Kim từ nhỏ đã hầu hạ Cẩn ca nhi, Cẩn ca nhi cũng không phải là hài tử ương ạnh, không có vẻ bề trên, nên bọn họ nói chuyện cũng không câu lệ như vây. “Chẳng nhẽ so sánh với lông chồn thì tốt hơn?” nàng không phục nói. Hổ Phách cùng Thập Nhất Nương lẳng lặng đứng ở cửa chăm chú nhìn vào nội thất nghe thấy vậy tiến lên hai bước định quát mắng, thấy động tĩnh như vậy Thập Nhất Nương giữ nguyên tư thế “Đừng lên tiếng”. Hổ Phách không khỏi nhìn về phía Thập Nhất Nương. Ánh sáng hoàng hôn ở Thính đường vừa vặn chiếu đến váy đại thều Ngọc châm hoa màu xanh thẫm, mặt của nàng hòa vào ánh sáng, nhìn không rõ nhưng đôi mắt lại lập lòe tỏa sáng. Trong lòng Hổ Phách thoáng cái hồi hộp, chỉ cảm thấy thiên ngôn vạn ngữ đều đông lại thành băng, làm cho nàng không giám lỗ mãng. Cẩn ca nhi từ trong tủ cao lấy ra một áo ghi lê lông chồn màu đen. “Ngươi đem tay chạm vào lông trên giày của ta xem một chút là giày của ta ấm áp hay là lông chồn ấm áp”. A Kim liền thật đem tay chạm vào trong. Cẩn ca nhi dương dương đắc ý nhìn nàng “ Như thế nào?”. “Tất nhiên là lông chồn ấm áp” A Kim nói. Cẩn ca nhi mặt hơi tái lại “Không nói với ngươi nữa”. A Kim hì hì cười. Vẫn khom người giúp Cẩn ca nhi thu thập những đồ thất tao bát loạn, Hồng Văn liền ngẩn người lên. “Lục thiếu gia” Nàng cũng cảm thấy có chút không thích hợp “Giày này lớn như vậy, nhất thời thiếu gia con chưa dùng được, đặt ở trên kệ đồ quý hiếm sẽ bị bắt bụi, còn không bằng tạm thời cất đi, ngày lễ tết có thân thích, bạn bè đến chơi lại lấy ra, Thiếu gia có thể kể chút chuyện người đi Gia Dự Quan”. “Ta cũng không phải vì khoe khoang” Cẩn ca nhi không cho là đúng, rồi lại trầm tư trong chốc lát, đột nhiên đem giày đưa cho Hồng Văn “Nhưng mà ngươi nói cũng có đạo lý, ngươi giúp ta cất vào đi”. Sau đó nghiêm túc dặn dò nàng “Ngươi cần phải bảo quản thật tốt, đừng để côn trùng cắn rách da lông”. Hồng Văn cười đáp lời “Dạ”, tìm miếng vải tơ màu hồng bao lại “Đặt ở trong tủ gỗ Hương mộc treo quần áo, thiếu gia thấy được không?”. “Còn phải ghi trên sổ sách nữa” Cẩn ca nhi suy nghĩ một chút nói “Ta trưởng thành sẽ dùng nó đi Quan Ngoại”. “Con rất thích Tây Bắc sao?” giọng nói ôn nhu của Thập Nhất Nương đột nhiên vang lên trong phòng, lúc này ba người chủ tớ Cẩn ca nhi mới phát hiện Thập Nhất Nương cùng Hổ Phách đứng ở cửa phòng. “Mẹ” Cẩn ca nhi thật cao hứng nhảy xuống kháng “Đã trễ thế này sao người còn chưa ngủ?”. “Ta tới nhìnxem con một chút” Thập Nhất Nương cười vào phòng. Hồng Văn và A Kim vội vàng mang thêm đèn tới. Trong phòng sáng lên. Thập Nhất Nương cười nhẹ nhàng, vẻ mặt rất ôn nhu. Cẩn ca nhi kéo Thập Nhất Nương đến bên kháng ngồi xuống, tiểu nha hoàn từ phía sau bưng chung trà đưa cho Thập Nhất Nương. Thập Nhất Nương chỉ chăm chú vào Cẩn ca nhi, hỏi lại một lần “Con rất thích Tây Bắc sao?”. “Vâng” Cẩn ca nhi gật đầu, cười ngồi xuống bên người mẫu thân “Ở đó có thể cưỡi ngựa, có thể bắn cung, có thể săn bắn, có thể thả ưng, có thể ca hát, còn có bầu trời xanh thẳm, cỏ xanh mượt và bầy cừu trắng nhỏ…. “Nhưng ta không nhìn ra có cái gì tốt cả” Thập Nhất Nương dùng sức sờ sờ đầu nhi tử, cười cười nói “Con ở nhà cũng không phải là cưỡi ngựa, bắn cung, ca hát, chẳng nhẽ bầu trời ở nhà chúng ta đen xì, cỏ màu hồng sao?”. “Cái đó, không giống a!” Cẩn ca nhi cười nói “Đất Tây Bắc một màu vàng rộng mênh mông vô bờ, trong lúc cưỡi ngựa sẽ cho cảm giác con người rất nhỏ, rất nhỏ bé, đất trời rộng lớn, ngươi muốn chạy thế nào thì chạy thế ấy. Sao lại giống ở Yên Kinh, chỉ chạy quanh sân cưỡi ngựa được hai vòng là xong, cũng đừng nghĩ đến việc cưỡi ngựa chạy trên đường cái. Ở Tây Bắc bắn cung, kéo căng dây cung, tên liền bắn vèo một cái bay ra bên ngoài, bất kể là bắn ở bên trong hay bên ngoài đều có ý nghĩa. Nếu bắn ở nhà phải cẩn thận từng li từng tí ngắm mục tiêu, nếu là hơi bắn lệch, trong lòng đã phải thầm lo lắng bắn trúng nha hoàn, bà tử, hay là đồ đựng dụng cụ, bình sứ trong nhà… bị vỡ”. Hắn vừa nói vừa khua tay, bộ dạng như không có chút sức lực nào “Lần trước, phụ thân mang con đi săn thú, con hoẵng kia, chồn chó cũng là được nuôi, hộ vệ bắt chúng thả lên núi, bọn chúng cứ lười biếng, ngu ngốc, nên bị chúng ta bắn trúng…”. Hắn vừa nói như vừa nhớ tới cái gì thần sắc rung lên, cao giọng hô “Mẹ” lộ ra thần sắc mang theo bí mật, đột nhiên giảm thấp tiếng nói xuống “Lúc con đi Gia Dự Quan, tổng binh Gia Dự Quan cố ý dẫn cha với con đi săn. Hoàn toàn không giống như đi săn ở nơi này, mà là cưỡi ngựa đi trên thảo nguyên, trước tiên phải tìm nguồn nước, những trinh sát cúi xuống mép nước nhìn dấu chân, sau đó suy ra con mồi gì, có bao nhiêu, lúc nào thì ở nơi này uống nước xong, mọi người sẽ lại cùng sau thương lượng để làm sao săn thú. Rất là thú vị”. Nụ cười của hắn càng ngày càng sâu, càng ngày càng rực rỡ “Mẹ, cỏ nơi đó cũng không giống với hậu hoa viên nhà chúng ta, chỉ thưa thớt mọc ở dưới gốc cây hoặc là ven đường, ở đó chúng mọc thành một mảng lớn, một mảng lớn, cao bằng vai của con, cưỡi ngựa nhìn ngắm sẽ thấy không có giới hạn. Lúc ngọn gió thổi qua sẽ giống như làn sóng, từng đợt, từng đợt, có thể nhìn thấy đàn cừu trắng đang ăn cỏ. Rất đẹp”. Thập Nhất Nương nhìn ánh mắt khẩn cầu của nhi tử, liền xoa đầu xoa đầu nhi tử, cười nói “Đó là con còn đi qua quá ít địa phương”. Cẩn ca nhi có chút giật mình nhìn mẫu thân. “Con còn chưa đi Giang Nam phải không?” Thập Nhất Nương nói “Giang Nam cũng rất thú vị, nơi đó sản vật phong phú, giống như quần áo trong con mặc trên người, mùa hạ chúng ta ăn Thủy bát tiên, mùa đông ăn Sơn bát chân, còn cả bút lông Hồ Châu con viết chữ, ấm tử sa uống trà, màn cửa bằng tử trúc tương phi, hộp sơn khắc, thậm chí là búi tóc giả của các nương nương cũng là từ Giang Nam đưa tới. Ở đó còn có rượu Kim hoa, Đằng Vương các, thư viện Mao sơn….”. “Con biết, con biết” Cẩn ca nhi đột nhiên cắt đứt lời của nàng “Giang Nam còn có Long tuyền bảo kiếm”. Thập Nhất Nương sửng sốt. “Trong thư phòng Phạm thúc phụ có treo Long tuyền bảo kiếm, Phạm thúc phụ nói là phần thưởng của Hoàng thượng, gọt lê như bùn, còn cho con thử lần nào”. Hắn vừa nói vừa lôi kéo ống tay áo Thập Nhất Nương “Mẹ, người nói một chút cùng phụ than đi, chờ con lớn lên, mua cho con kiếm giống Long tuyền bảo kiếm có được hay không?”, lại nói “Đến lúc con đi Tây Bắc sẽ đeo nó, khẳng định rất nhiều người sẽ nhìn đỏ mắt”. Nàng nói nhiều như vậy, thế nhưng hắn lại nghĩ làm thế nào chuẩn bị một thanh giống Long tuyền bảo kiếm đi Tây Bắc. “Vậy con cũng chưa từng có đi Giang Nam đã ngồi thuyền Ô bồng, ăn cua, đi thăm Phổ đài tự?” Thập Nhất Nương ôn nhu hỏi hắn “Con cũng không muốn đi xem một chút nơi Nhị ca con học và Cẩn tập thư viện nơi Tứ tẩu con lớn lên sao?”. “Ngồi thuyền Ô bồng, ăn cua cũng không cần” Cẩn ca nhi cười nói “Ô bồng thuyền kia thật nhỏ, đung đưa mấy cái giống như là sắp lật, nào có ổn định bằng thuyền Quan ba tầng. Cua thì hàng năm đều ăn, không cần. Đúng là Phổ Đà tự con rất muốn đi xem một chút. Con nghe người ta nói Phổ Đà sơn ở hải ngoại, trên núi chùa miếu đều làm bằng vàng, khi mặt trời lên, kim quang lấp lánh, ở trên bờ nhìn giống như Bồng lai tiên cảnh, đúng là chỗ ở của thần tiên. Con không tin, không phải nói trong thiên hạ đều là vương thổ sao? Yên Kinh là hoàng thành, nhưng hoàng thành cũng không có miếu thờ làm bằng vàng, chẳng nhẽ Phổ Đà sơn so với hoàng thành còn giàu có hơn sao? Nếu như có thể đi, cũng muốn đi thư viện” Đáy mắt hắn lộ ra mấy phần bướng bỉnh “Mẹ, người nói xem nếu như Nhị ca đột nhiên nhìn thấy con, có vui mừng không?”. Hắn muốn đi Phổ Đà sơn là muốn biết tin đồn có thật hay không? Hắn muốn đi Cẩn Tập thư viện là muốn nhìn thấy vẻ mặt kinh hỷ của Nhị ca. Thập Nhất Nương khe khẽ thở dài, đem nhi tử ôm thật chặt vào trong lòng “Bây giờ đã không còn sớm, con nghỉ ngơi sớm đi! Nhưng thứ này ngày mai chuẩn bị cũng không muộn. Tháng sáu mới chuyển chỗ mà”. Cẩn ca nhi gật đầu cười nói. “Mẹ, con không phải vì chuyển chỗ mới thu dọn đồ đạc, con muốn lấy những đồ này ra vui đùa một chút”. Chắc là hắn thật lòng thích nó? Thập Nhất Nương nhẹ nhàng buông nhi tử ra “Biết rồi, nhanh đi ngủ đi”. Cẩn ca nhi cười lên giường, kéo ống tay áo của nàng “Mẹ, người kể chuyện xưa cho con nghe đi! Người thật lâu không kể chuyện xưa cho con nghe rồi” Còn lắc tay làm nũng. Trong lòng Thập Nhất Nương cảm động, nói “Con không ở nhà, mẹ cũng thật lâu không thấy con rồi”. Cẩn ca nhi cười hì hì “Con đi chơi mấy ngày sẽ trở lại. Mẹ có thể lại gặp được con”. Thập Nhất Nương sờ sờ má nhi tử “Con muốn nghe chuyện xưa gì?”. “Kể chuyện xưa của Quan Quân hầu” Cẩn ca nhi không chút suy nghĩ lập tức nói. Quan Quân hầu là Hoắc Khứ Bệnh. “Được” Thập Nhất Nương cùng nhi tử cùng gối đầu nằm trên giường, nhẹ giọng nói “Trước đây có người gọi là Hoắc Khứ bệnh….”. ******** Từ Lệnh Nghi ở trong phòng đơi Thập Nhất Nương thật lâu không thấy. Không phải là thấy cũng không bằng lòng gặp hắn đi?. Nghĩ tới đây hắn không khỏi thở dài thật sâu, vén mành ra khỏi nội thất. Ngoài cửa trăng sáng sao thưa, trong không khí thoang thoảng hương hoa Ngọc Trâm. Tay Thập Nhất Nương chống trên ghế mỹ nhân, nhìn nhìn đèn lồng Diêu Duệ đỏ thẫm dưới mái hiên Tây Sương phòng mà ngẩn người. Ánh đèn đỏ rực chiếu lên mặt trơn bóng như ngọc của nàng, yên tĩnh mà kiều diễm. “Đã trễ thế này sao không trở về phòng? Từ Lệnh Nghi cởi áo choàng khoát lên vai nàng “Buổi tối gió thổi có chút lạnh, cẩn thận bị cảm lạnh” Thập Nhất Nương xoay đầu lại, con ngươi đen nhánh trầm tĩnh như nước “Để cho Cẩn ca nhi lần này theo Đại ca thiếp đi Giang Nam được không?”