“Bá quyết bách cốc, ký đình thả thạc.” Từ Lệnh Nghi thả bút lông trong tay ra, hài lòng nhìn mấy chữ cuồng thảo Phi Long Phương Vũ trên giấy Tuyên Thành, cười ngẩng đầu hỏi Thập Nhất Nương bên cạnh:”Gọi là ‘Đình ’ nàng thấy như thế nào?” Đình ở chỗ này, có ý là cao ngất, thẳng tắp. Cộng thêm chữ “Thạc” phía sau, ẩn hàm ý tứ có “Nhiều”. “Tốt!” Thập Nhất Nương khẽ gật đầu: “Cái tên này thật hay!” Hai mươi sáu tháng chín, Khương thị thuận lợi sinh con trai trưởng. Từ Lệnh Nghi đang đặt tên cho bé. Từ Lệnh Nghi nghe vậy, một lần nữa lấy một tờ giấy Tuyên Thành khác, đoan đoan chính chính dùng thể chữ lệ viết một chữ “Đình”, kêu Đăng Hoa đi vào: “Đưa cho Tứ thiếu gia đi!” Bởi vì Khương thị sinh đích trưởng tôn, nên mọi người trong phủ từ trên xuống dưới mọi người đều được ban thưởng. Mọi người đang rất cao hứng! Hoa Đăng cười đáp “vâng”, bước nhanh đi đến chỗ Từ Tự Truân. Từ Lệnh Nghi thương lượng chuyện với Thập Nhất Nương: “Chờ sau lễ tắm ba ngày của Đình ca nhi, ta chuẩn bị ra ngoài một chuyến.” Thập Nhất Nương sửng sốt: “Chàng không đợi lễ đầy tháng của Đình ca nhi sao?” “Không đợi!” Từ Lệnh Nghi nói, “Chờ qua lễ đầy tháng của bé thì quá muộn rồi.” “Hầu gia muốn đi đâu?” “Đi từ Tuyên Đồng rồi tới Gia Dự quan.” Gia Dự quan thuộc về trọng địa quân sự, mấy lần Từ Lệnh Nghi ra ngoài tất cả đều đi thăm thú những chỗ này. Lấy kinh nghiệm của Từ Lệnh Nghi, hắn sẽ đi một vòng qua những địa phương khi còn trẻ hắn đã từng chinh chiến và cũng là nơi mang lại vinh quang cho hắn, ôn lại những năm tháng hăng hái đó, Thập Nhất Nương có thể hiểu được. “Hầu gia cẩn thận một chút.” Nàng dặn dò, “Mang thêm nhiều hộ vệ tùy tùng một chút. Bên kia rất vắng vẻ, vạn nhất có chuyện gì thì có thể bị phiền toái.” “Không có việc gì.” Từ Lệnh Nghi cười nói, “Ta sẽ đi giống lần trước, đi trạm dịch.” Vừa nói, vừa do dự một lát rồi nói tiếp: “Ta nghĩ, lần này cũng để cho Cẩn ca nhi cùng đi với ta.” Lại nói, “Cơ hội như vậy không nhiều lắm, để cho hắn đi kiến thức một phen.” Giao thông ở cổ đại không phát triển giống hiện đại, ra ngoài một chuyến vô cùng không dễ dàng, có người cuối cùng cho đến khi chết cũng không có cơ hội đi ra ngoài mà chỉ ở trong phương viên mười dặm. Cơ hội giống như thế này xác thực không nhiều lắm. Thập Nhất Nương tự nhiên đồng ý. Từ Lệnh Nghi phân phó nàng: “Những ngày chúng ta không ở nhà, nàng cùng Bạch tổng quản thương lượng chuyện sửa sang lại Thanh Ngâm cư ở ngoại viện lại đi, cần mua thêm thì mua thêm, cần sửa lại thì sửa lại. Chờ qua năm, sẽ chuyển đồ đạc của hắn qua.” Cứ như vậy, Cẩn ca nhi thật sự từ trong ngực nàng ra ngoài độc lập rồi. Thập Nhất Nương thử nghĩ đã cảm thấy khó chịu. Nghĩ đến năm đó Từ Tự Kiệm phát bệnh sởi, Tam phu nhân giữ hắn ở lâu bên mình một năm, Thập Nhất Nương còn cảm thấy Tam phu nhân quá mức nuông chiều hài tử, đến phiên nàng, lúc này nàng mới hiểu tâm tình của Tam phu nhân. “Thiếp biết rồi.” Thanh Ngâm cư là một viện tương đối lớn ở ngoại viện, bốn vào ba ra.Cửa nách bên hông cách phố Tây khoản hai mươi trượng, ra vào rất thuận tiện. Xế chiều, Thập Nhất Nương mang theo Hổ Phách đi xem viện. Cửa gỗ trong viện đều còn tốt, chỉ cần quét dọn qua loa là được, khắp nơi là tro bụi, vì lâu không có ai ở lại, có chút trống trải thậm chí có chút hoang vu. “Ở phía trước trồng vài loại hoa và cây cảnh chứ ạ?” Hổ Phách cười nói, “Như vậy, mai kia thời điểm đầu mùa xuân trong viện sẽ rất náo nhiệt, trong phòng cũng có sinh khí hơn.” “Tại sao ngươi phải sợ khi hắn vào ở thì không náo nhiệt!” Thập Nhất Nương cười nói, “Không cần phải nói, chỉ vài con chim với lũ chó kia, chỉ sợ viện này không có lúc nào yên tĩnh.” Hổ Phách nghe vậy che miệng mà cười. Thái phu nhân biết thì nhíu chặt chân mày: “Không đợi lễ đầy tháng của Đình ca nhi đã đi..... Mắt thấy sắp đến lễ mừng năm mới rồi, không bằng qua năm lại đi cũng được!” Hiện tại, niềm vui thu lớn nhất của Thái phu nhân chính là đi xem chắt trai Đình ca nhi. “Mùa đông đi Gia Dự quan mới có ý nghĩa chứ ” Từ Lệnh Nghi cười nói: “Nếu chờ đến mùa xuân, vậy thì không có ý nghĩa gì nữa rồi.” Thái phu nhân thấy nhi tử kiên trì, cũng không nói gì nữa. Nhưng chỗ Ngũ phu nhân bên kia lại ầm ĩ. “Con cũng muốn đi. Con cũng muốn đi.” Sân ca nhi đi loanh quanh bên người mẫu thân: “Cẩn ca nhi đã được đi vài lần rồi mà con còn chưa được ra ngoài một chuyến nào.” Mấy ngày nay Ngũ phu nhân đang bề bộn làm mai cho Hâm tỷ nhi, kể cả là Thành ca nhi, mấy ngày nay cũng không có thời gian ôm bé vào trong ngực dạy chữ rồi. “Thạch ma ma, kéo Thất thiếu gia ra ngoài.” Nàng đang bể đầu sứt trán. Từ Lệnh Khoan cảm thấy nữ nhi còn nhỏ, nhưng Ngũ phu nhân sợ trì hoãn. Vì chuyện này mà hai người có chút trái ngược nhau, mà những nhà được làm mai, không có nhà nào làm cho người ta hết sức hài lòng. Không phải là của cải không đủ phong phú, thì là mẹ chồng tuổi còn rất trẻ, thì là tướng mạo của nam chủ không tốt...... Nàng đang suy nghĩ có nên xin Thập Nhất Nương giúp đỡ hỏi thăm một chút hay không, nhiều người, nhiều con đường mà! Sân ca nhi ôm cái chân bàn không đi: “Con muốn đi, con muốn đi...... Nếu ngài không đồng ý, con sẽ đi nói với ông ngoại.” Ngũ phu nhân nhức đầu không thôi: ” Tứ bá phụ con phải đi Gia Dự quan, chứ không phải đi Giang Nam. Chỗ kia trừ bão cát thì cũng chỉ có bão cát, còn có rất nhiều người Hồ, cẩn thận bị người khác bắt đi bán đây.” Sân ca nhi bất vi sở động: “Cẩn ca nhi đi được, con cũng đi được.” “Tứ bá phụ con mang theo Cẩn ca nhi đã cố hết sức rồi, không có biện pháp mang thêm một người nữa.” “Con mang theo hộ vệ nhà ông ngoại không được sao?” Hai mẹ con đang nói mặt đỏ tới mang tai, thì Từ Lệnh Khoan trở lại. “Tứ ca muốn đi Gia Dự quan a!” Hắn rất hưng phấn, có vẻ còn hưng phấn hơn so với Sân ca nhi, “Năm đó ta cũng muốn đi, nhưng Nương không để cho ta đi, nên ta không đi được!” Vừa nói, vừa dắt tay Sân ca nhi, “Đi, đi nói với Tứ bá phụ con một chút, chúng ta cùng đi!” Sân ca nhi kêu to nhảy lên. Ngũ phu nhân mặc kệ —— có trượng phu đi theo, còn có cái gì không yên lòng chứ. Thái phu nhân tự mình chọn ngày tốt để hai huynh đệ mang theo Cẩn ca nhi và Sân ca nhi ra khỏi Yên Kinh. Từ Tự Truân chịu trách nhiệm công việc vặt ở ngoại viện. Thập Nhất Nương bận rộn bố trí phòng cho Cẩn ca nhi, tham gia mở tiệc chiêu đãi tiết vạn thọ, đưa tặng lễ mừng năm mới, ngày lễ tết, đặt mua hàng tết. Ngũ phu nhân thì bận rộn tìm nhà chồng cho Hâm tỷ nhi. Mỗi ngày Thái phu nhân đều cười ha hả đi xem Đình ca nhi, có đôi khi cũng đem Oánh Oánh đi vấn an lão nhân gia giữ lại chơi cả buổi. Thời gian rất nhanh đã đến tháng mười hai. Từ Lệnh Khoan và Sân ca nhi trở lại, nhưng không nhìn thấy Từ Lệnh Nghi và Cẩn ca nhi. “Phạm Duy Cương giữ Tứ ca lưu tại Tuyên Đồng.” Từ Lệnh Khoan ngượng ngùng nói, “Ta còn có việc, nên mang Sân ca nhi về trước.” “Bọn họ không trở về nhà mừng lễ năm mới sao?” Thập Nhất Nương cảm thấy rất là ngoài ý muốn. “Xem bộ dáng là không về được.” Từ Lệnh Khoan không có hảo ý nhìn về phía Thập Nhất Nương cười cười. “Lão Tứ này, lễ đầy tháng của Đình ca nhi, lễ trăm ngày cũng không ở nhà thì không nói, ngay cả lễ mừng năm mới cũng ở bên ngoài.” Thái phu nhân có chút không vui, “Sao con cũng không khuyên nhủ Tứ ca con.” “Con khuyên rồi!” Từ Lệnh Khoan hô to oan uổng, “Sao Tứ ca sẽ nghe con chứ!” Thái phu nhân không hề nói gì, kêu Từ Tự Truân đi vào: “Chuyện trong nhà phải toàn bộ trông cậy vào cháu rồi.” Nghĩ một chút rồi nói tiếp: “Nếu có gì không hiểu, thì cứ đi hỏi mẫu thân cháu.” Từ Tự Truân cung kính đáp “vâng”, sâu sắc cảm giác trách nhiệm trọng đại, ngược lại lo được lo mất, một chuyện rất nhỏ cũng muốn tới hỏi Thập Nhất Nương, sợ đi sai làm sai. Nhưng Thập Nhất Nương lại nghĩ đến Ung Vương bên kia, nên thừa dịp Từ Tự Truân tới đây hỏi ý kiến nàng, đã kêu Bạch tổng quản đi vào: “Đã sắp bước sang năm mới rồi, lúc đi Hầu gia có gì giao đãi đặc biệt muốn làm không?” “Không có!” Bạch tổng quản cũng nhớ tới chuyện này, “Những người khác thì dễ nói, chẳng qua là không biết ngày lễ tết này thì không biết tặng Ung Vương Phủ bên kia cái gì mới tốt!” Ánh mắt Thập Nhất Nương rơi vào trên người Từ Tự Truân. Từ Tự Truân biết chuyện Ung Vương vay tiền, suy nghĩ một chút, rồi nói: “Nếu không, chúng ta lặng lẽ tặng chút ngân phiếu đi.” Thập Nhất Nương khẽ gật đầu, hỏi Bạch tổng quản: “Ngươi giúp ta chuẩn bị ngân phiếu hai nghìn lượng bạc.” Bạch tổng quản hiểu được, “Nô tài phải đi chuẩn bị.” Thập Nhất Nương hàm súc nói với Từ Tự Truân: “Thời điểm ta đi tặng quà ngày lễ tết cho Ung Vương Phủ, sẽ đưa cho Ung Vương Phi.” Từ Tự Truân gật đầu, buổi tối trở về, lặng lẽ nói với Khương thị. Hài tử do nhũ nương nuôi nấng, sau ngày sinh vóc người của Khương thị đã khôi phục bảy tám phần rồi, nên nghe xong liền có chút bận tâm: “Nếu lúc cha chồng đi không có giao đãi, chúng ta làm như vậy, thì có tính là đi lại quá gần với Ung Vương Phủ rồi hay không? Vạn nhất nếu bị Ung Vương liên lụy thì làm sao bây giờ?” “Không, không thể nào?” Từ Tự Truân chưa từng nghĩ tới vấn đề này, hắn cảm thấy nếu mọi người thân thích, thì không thể thiếu chiếu ứng lẫn nhau một chút. Nhà cũng chẳng thiếu chút tiền kia, đồ lại là do mẫu thân quyết định đưa, cho tới bây giờ hắn không cảm thấy có cái gì không ổn. Nhưng ý niệm vừa chuyển đến trước đó vài ngày nếu không phải Khương thị khuyên hắn, hắn cũng sẽ không được phụ thân tha thứ nhanh như vậy, nên cảm giác lời của thê tử cũng có đạo lý nhất định, không khỏi có chút do dự. Khương thị vừa nói ra, thấy Từ Tự Truân có chút không nghĩ ra được chủ ý, nàng cẩn thận tự hỏi. Nếu như Ung Vương đàng hoàng làm vương gia của hắn, khi thái tử lên ngôi, hắn đương nhiên là người tôn quý nhất. Quan hệ với hắn tốt rồi, chỉ có chỗ tốt không có chỗ xấu. Nhưng nếu như Ung Vương có ý niệm khác trong đầu...... Huống chi chuyện đưa bạc cho Ung Vương Phủ cũng không phải là do cha chồng đặc biệt dặn dò. Khương thị thử nghĩ trong lòng đã cảm thấy sợ: “Chàng đừng vội. Để thiếp viết một phong thư cho phụ thân, xem phụ thân nói như thế nào?” Nàng giúp Từ Tự Truân nghĩ kế. Từ Tự Truân gật đầu. Không tới mấy ngày, Khương Bách phu nhân lấy cớ đến thăm hài tử, cho nha hoàn trong phòng lui ra để mình có lời muốn nói. “Phụ thân con và bá phụ con đều có suy nghĩ giống nhau, để các người nên tránh xa cả vị ở trong cung và vị ở ngoài cung này. Hoàng Thượng chính trực cường thịnh, cuộc sống còn dài. Lúc này làm cái gì, hiển nhiên đều không thỏa đáng cả.” Khương thị nói những lời này với Từ Tự Truân, để cho hắn truyền lời cho Thập Nhất Nương: “Mẫu thân ở bên trong viện, phụ thân lại không ở trong nhà, chuyện trên triều đình, thay đổi trong nháy mắt, vẫn nên cẩn thận một chút mới tốt.” “Hầu gia và Ung Vương gia là cậu cháu, xảy ra chuyện như vậy, không cầu tới thì thôi, nếu đã cầu tới, phụ thân con lại nghĩ biện pháp trả nợ, mắt thấy đến cửa ải cuối năm, dù thế nào thì chúng ta cũng phải đi một chuyến. Nhiều bạc chúng ta không cầm ra được, nhưng một, hai nghìn lượng bạc thì vẫn tiết kiệm được. Kể cả Hoàng Thượng biết rồi, cũng sẽ không nói gì!” Từ Tự Truân nghĩ một chút thấy cũng có đạo lý, trở về nói cho Khương thị. Khương thị cười khổ: “Thái tử nơi đó, có phải cũng nên đi một chuyến hay không? Thiếp nghe người ta nói, Thái Tử Phi có quan hệ rất thân mật với mẹ chồng. Hiện tại có chuyện như vậy, dù thế nào cũng nên nói một tiếng với Thái Tử Phi!” Từ Tự Truân uyển chuyển nhắc nhở Thập Nhất Nương. Thập Nhất Nương cười nói: “Ta đã đi qua chỗ Thái Tử Phi rồi.” Lén nói với Hổ Phách: “Khương gia tốn không ít tâm tư trên người Khương thị.” Hổ Phách không dám nghị luận, nói đến thư của Dư Hàng bên kia: “Qua tết Nguyên tiêu Đại biểu tiểu thư sẽ lên đường, vậy thì cuối tháng hai có thể đến. Ngài xem, khi Đại biểu tiểu thư tới, sẽ nghỉ ngơi ở đâu mới tốt?”