Edit: Leticia Beta: Tiểu Tuyền Nếu nói ai đi cùng Từ Lệnh Nghi mấy ngày gần đây, thì chính là Ung Vương rồi. Hôm nay đại sự đã định, hắn cũng rất cảm khái a! Thập Nhất Nương giúp Từ Lệnh Nghi thay quần áo, rồi ngồi xuống tiếp tục làm yếm cho Cẩn ca nhi. Chỉ chốc lát, Cẩn ca nhi chạy tới: “Mẹ, mẹ, Ung Vương gia tới rồi!” “Làm sao con biết a!” Thập Nhất Nương cười bỏ kim chỉ trong tay xuống, “Ung Vương có chuyện cần nói với cha con, con đừng đi quấy rầy.” Ung Vương gia tới nhiều, không khỏi gặp được mấy vị biểu đệ. Từ Tự Truân ôn hòa giữ lễ, Từ Tự Giới ngại ngùng an tĩnh, chỉ có Cẩn ca nhi là tuổi còn nhỏ nhất, nên không sợ, lại là người quen biết từ trước đến nay. Thường xuyên qua lại, Ung Vương gia càng nhìn càng thích, nên thường mang vài vật nhỏ đáng yêu thưởng cho Cẩn ca nhi. Cẩn ca nhi gật đầu, gục vào đầu gối Thập Nhất Nương nói chuyện với mẫu thân, “Con đến thư phòng phụ thân luyện chữ, nhìn thấy hộ vệ của Ung Vương gia, nên con liền đi ngược về đây. Mẹ, sao đột nhiên Ung Vương gia lại đến thăm hỏi nhà chúng ta vậy ạ?” “Tại sao con lại nói vậy?” Thập Nhất Nương vuốt tóc đen mềm mại như tơ lụa của con trai. “Chúng ta đều ở Yên Kinh, trước đây một năm ông ấy cũng không tới một lần nào, nhưng người xem hai tháng này, cứ cách năm ba ngày ông ấy lại đến.” Trên khuôn mặt nho nhỏ có sự trầm tĩnh không tương xứng với tuổi của cậu bé, “Ngài nói xem, có phải đã xảy ra chuyện gì hay không a?” Bình thường cứ cảm thấy nó còn nhỏ, tính tình lại nóng nảy, không nghĩ tới nó còn có một mặt tinh tế như vậy. Nếu như là chuyện khác, Thập Nhất Nương đương nhiên muốn nói rõ với hắn, nhưng chuyện bày lại không tiện nói cho hắn biết. “Con không nói, mẹ còn không chú ý đấy.” Thập Nhất Nương cười nói, “Mẹ cũng không biết. Có điều, ông ấy là Vương gia, tính cách tùy tiện đã quen, có lẽ tâm huyết nhất thời dâng trào nên đến cũng không nhất định.” “Nếu như là tâm huyết dâng trào, thì làm sao không chỉ một lần mà đến những ba lần ạ.” Hắn không đồng ý quan điểm của Thập Nhất Nương, “Hai người thấy mặt liền vào trong thư phòng nói chuyện......” Bộ dáng cậu bé rất buồn rầu, “Nhưng lại không giống như có nhiều lời để nói, thường nói nửa câu thì ngừng lại, trầm mặc một lúc lâu sau đó lại nói một câu con không hiểu.” Thập Nhất Nương cười vuốt mái tóc trơn mềm như gấm của cậu bé: “Chúng ta đừng quản bọn họ.” Nàng lại dời đi đề tài, “Đúng rồi, lần trước con còn chưa kể xong cho mẹ nghe chuyện con đi Tuyên Đồng đấy! Lão hán bán củi kia cuối cùng thế nào?” Tinh thần Cẩn ca nhi bị dao động, tạm thời ném chuyện này ra sau ót rồi: “...... Vị công tử kia đỡ ông ấy dậy, thấy trên mặt ông ấy bị cắt rách bị thương, nên thưởng cho ông ấy năm lượng bạc. Kết quả lão Hán kia thấy thế, lập tức quỳ trước mặt vị công tử đó, xin vị công tử kia mua củi của lão. Công tử kia liền thuận tai thưởng cho lão một lượng bạc, nhưng cũng không cần củi. Lão Hán thiên ân vạn tạ, công tử kia hơi có chút đắc ý rời đi. Con cũng cảm thấy công tử kia làm việc hào phóng chính trực. Không nghĩ tới ngày thứ hai lúc chúng con ăn cơm ở một chỗ khác lại gặp được lão hán bán củi. Lúc đó lão cũng không tránh kịp bị một cỗ xe ngựa đỉnh bằng sơn đen nhìn có vẻ đơn giản tự nhiên đụng phải, chỉ là lần này người ta chỉ bồi thường cho lão một chút tiền thuốc thang, chứ không mua củi của lão......” Thập Nhất Nương cười nhẹ nhìn con trai, lẳng lặng nghe cậu bé kể lại những điều mắt thấy tai nghe dọc đường, trong lòng rất cảm khái. Khó trách người ta nói đọc vạn quyển sách không bằng đi ngàn dặm đường. Cẩn ca nhi theo Từ Lệnh Nghi ra ngoài hai lần, gian lận bài bạc, hay kẻ lừa đảo đều đã gặp, có thể nói là kiến thức dài rộng. Bên kia Từ Lệnh Nghi tiễn Ung Vương gia đi, suy nghĩ một chút, lại gọi Từ Tự Truân đến. “Trong nhà có thể điều phối sử dụng bao nhiêu bạc?” Qua hết năm sau Từ Lệnh Nghi sẽ giao hết công việc vặt Từ gia cho Từ Tự Truân xử lý, sau khi trở về lại vẫn luôn bận rộn chuyện nhà cửa, nên cũng chưa từn hỏi tới chuyện trong nhà. Từ Tự Truân hơi ngẩn ra. Sao phụ thân đột nhiên lại hỏi tới cái này? Chẳng lẽ chi tiêu không đủ dùng? Nhưng cũng không đến nổi phải động đến tiền trong phòng riêng a! Trong tay phụ thân đáng lẽ còn có chút tích góp mới đúng. Nhưng có điều cũng không nhất định. Hắn nhìn sổ sách trong phủ mấy năm nay, tiền lời gần như là một năm một lần. Trước đây một năm cũng không quá mấy vạn lượng bạc. Hắn đột nhiên nghĩ đến Ung Vương liên tiếp tới chơi. Nghe người ta nói, trước đó vài ngày Ung Vương xây một cái viện rất tinh xảo xinh đẹp, bỏ ra hơn tám mươi vạn lượng bạc. Chẳng lẽ là đưa cho Ung Vương trả nợ? Nghĩ tới đây, hắn lập tức nói: “Có thể điều phối sử dụng ba mươi vạn lượng bạc.” Từ Lệnh Nghi có chút ngoài ý muốn: “Tại sao có thể thuyên chuyển nhiều bạc như vậy? Tiền lời trong phủ một năm cũng không quá sáu mươi vạn lượng. Lúc này mới cuối tháng tám, thời điểm hơn nửa năm lại tiêu phí bạc......” Từ Tự Truân vội nói: “Trướng phòng trong nhà có hai mươi vạn lượng, trong tay của con còn có thể rút ra mười vạn lượng.” Con số này tương đối bình thường. “Rốt cuộc có bao nhiêu bạc?” Từ Lệnh Nghi khẽ gật đầu, “Con đừng trộn lẫn bạc của con và bạc trong phủ vào nhau. Những quản sự nhỏ của các phòng riêng kia, làm việc trên người tới bây giờ cũng đều không mang theo một đồng nào, chính là sợ tiền của mình và tiền công lẫn lộn vào nhau, tính sổ không minh không bạch, nói không rõ ràng.” Từ Tự Truân hơi thẹn đỏ mặt trả lời “Vâng” nói: “Trước mặt trướng phòng có hai mươi vạn lẻ sáu ngàn bốn trăm bốn mươi lăm lượng bạc.” “Trước mặt trước phòng?” Sắc mặt Từ Lệnh Nghi hơi cứng lại. Từ Tự Truân nhìn trong lòng cũng nổi lên chút bối rối: “Con đã nhìn kỹ qua sổ sách rồi, không có tính sai ạ.” Con trai cũng là người sắp trở thành phụ thân rồi, làm sao cũng phải cho hắn mấy phần thể diện. Bằng không, ở trước mặt cháu trai thì con trai đâu còn tôn nghiêm của người làm cha. Nghĩ tới đây, giọng nói Từ Lệnh Nghi liền hòa hoãn lại: “Ta hỏi con, trong kho còn bao nhiêu bạc” Bạc Từ gia thu vào kho, cũng không phải liền đặt ở chỗ đó như vậy. Mà một phần sẽ cho những những ngân hàng có uy tín tốt quay vòng, thu chút ít lợi tức; một phần sẽ bỏ vào trong kho, chuẩn bị bất cứ tình huống nào. Từ Tự Truân vội nói: “Mười bảy vạn sáu ngàn chín trăm ba mươi hai lượng.” Nói ra coi như là tương đối rõ ràng. Từ Lệnh Nghi hài lòng gật đầu: “Ta muốn từ chỗ con rút ra ít bạc, con nhìn xem có thể rút ra bao nhiêu?” Từ Tự Truân suy nghĩ một chút, nói: “Nếu ngài thiếu bạc thì có thể rút hết ra. Chí phí ăn mặc sinh hoạt của con đều ở trong phủ, mười vạn lượng bạc kia cũng chỉ để đó......” Từ Lệnh Nghi nghe thấy thì nở nụ cười: “Không sử dụng bạc của con, con nói xem, có thể cho ta bao nhiêu?.” Từ Tự Truân nghĩ nửa ngày, do do dự dự nói: “Mười..... bốn vạn lượng a?” Ngày lễ quan trọng trong nửa năm chỉ có lễ vạn thọ và Tết âm lịch. Giữ lại hai vạn lượng bạc đặt mua đồ cho lễ vạn thọ, và những chi tiêu thông thường hằng ngày khác. Về phần mùa xuân, bạc cuối năm hẳn đã nhập vào kho rồi, ngược lại cũng đầy lên. Từ Lệnh Nghi gật đầu. Cũng không khác mấy so với suy nghĩ của hắn Trong lòng hắn giãn ra không ít, ý niệm trong đầu chuyển về phía Ung Vương. Mượn năm mươi vạn lượng bạc...... cũng không phải là vấn đề lớn gì...... chỉ có điều nếu mình một mạch lấy ra hết chừng ấy bạc, thì sợ rằng Từ gia lại phải nằm dưới cái nhìn chòng chọc của mọi người...... Biện pháp tốt nhất là mượn một chút...... Hơn nữa mọi người đều biết hắn mượn tiền của con trai...... Ý niệm trong đầu chợt lóe lên. Hắn hỏi Từ Tự Truân: “Ngân hàng Đại Phong khi nào thì trả xong?” Nguy rồi! Trong đầu Từ Tự Truân nhất thời có chút mờ mịt. Giữa tháng hai, triều đình muốn vận chuyển quân ngân đến Phúc Kiến, Chiết Giang. Điều kiện là ngân hàng nhận chuyển phải xuất ra ba triệu lượng bạc tiền thế chấp. Tiền thế chấp này đã chiếm trọn ba phần tư quân ngân rồi. Nếu như đến lúc đó triều đình không chịu nợ thì là sao đây? Lúc mấy ngân hàng ở Yên Kinh đang do dự, thì cửa hiệu Đại Phong từ An Huy tới Yên Kinh mở chi nhánh âm thầm nhận đơn mua bán này, sau đó lén mượn bạc mấy gia đình có thực lực ở Yên Kinh, lợi tức hàng tháng hai mươi phần trăm. Bạch Đại tổng quản mượn hai mươi vạn lượng xuất ra, nói hết trung tuần tháng ba sẽ trả lại. Lúc ấy phụ thân từng dặn dò hắn, bảo hắn chăm chú nhìn chuyện này đốc thúc nhanh một chút. Vạn nhất hiệu Đại phong trung tuần tháng năm còn chưa trả hết bạc, thì phải nhanh chóng đi tìm Thuận Vương. Lúc đó hắn đang bận rộn tổ chức cửa hàng đèn lồng......Lúc trung tuần tháng năm hắn đi xem sổ sách, nhìn thấy tiền vốn và lợi tức đều tăng lên. Hắn cũng không để trong lòng. Nghe nói hiệu bạc Đại phong thiếu vốn, tổng cộng mượn hơn một trăm vạn lượng. Từ Tự Truân suy tính. Khẳng định tháng ba cũng sẽ không trả xong. Nếu như hiệu Đại phong có biện pháp, thì đâu có hứng thú vay lãi cao như thế. Bất quá, rốt cuộc là tháng tư hay là tháng năm mới trả xong đây? Hắn thật sự là không có ấn tượng rồi! Nhưng phụ thân mắt sáng như đuốc đang nhìn hắn, trong lòng hắn bắt đầu hốt hoảng lên: “Là tháng năm mới trả......” Giọng nói không thể che giấu được sự không xác định. Chân mày Từ Lệnh Nghi cau lại, gọi Bạch tổng quản đi vào: “Hiệu bạc Đại phong lúc nào trả hết nợ?” Bạch tổng quản khó hiểu, cung kính nói: “Tháng ba sẽ trả vốn, còn lời thì trả hết rồi ạ.” Từ Lệnh Nghi liếc nhìn Từ Tự Truân một cái. Trên trán Từ Tự Truân tất cả đều là mồ hôi. “Như vậy xem ra, hiệu Đại phong này là mượn chuyện nhận chuyển quân ngân muốn mở rộng quy mô ở Yên Kinh rồi à?” Sắc mặt Từ Lệnh Nghi như cũ, thảo luận chuyện này với Bạch tổng quản. “Đúng vậy ạ!” Bạch tổng quản cười nói, “Bọn họ vừa đến liền nhận việc chuyển quân ngân, khẳng định là trên triều đình có người. Một hơi mượn trăm vạn lượng, đều tìm gia đình như nhà chúng ta, cả vốn lẫn lời, một tháng đã trả sạch. Nghe nói lúc trả bạc, không ít người tỏ vẻ, nếu như hiệu Đại phong còn muốn mượn bạc, đến lúc đó chỉ cần mở miệng hỏi. Nói thật ra, chưởng quỹ hiệu Đại phong này thật đúng là không phải khôn khéo bình thường.” “Vậy ngươi đến hiệu Đại phong giúp ta mượn hai mươi vạn lượng bạc về đây!” Từ Lệnh Nghi phân phó nói, “Cố gắng thương lượng tiền lãi mượn bạc với bọn họ, có thể ít bao nhiêu thì tốt bấy nhiêu.” Bạch tổng quản mặc dù khó hiểu, nhưng càng tin tưởng năng lực của Từ Lệnh Nghi, cung kính đáp lại “Vâng”, bước nhanh ra khỏi thư phòng. Lúc này Từ Lệnh Nghi mới xoay người, lạnh lùng nhìn Từ Tự Truân: “Ta không muốn hắt đi mặt mũi của con. Ta đã không hỏi Bạch tổng quản rồi. Tự con nói cho ta nghe xem, mấy ngày nay con đang làm cái gì?” “Con, con......” Từ Tự Truân mặt trắng như tờ giấy. “Làm đèn lồng đúng chứ?” Từ Lệnh Nghi lạnh lùng nhìn hắn. Lúc trở về hắn đã nghe nói. Chẳng qua chỉ là chuyện ba bốn ngàn lượng bạc. Hắn dẫn Cẩn ca nhi đến Đại Đồng, chỉ sợ trong lòng của Thập Nhất Nương đung đưa trống trãi, Từ Tự Truân làm ầm ĩ một trận như vậy, thì thái phu nhân cũng tốt, hay thập nhất nương cũng vậy, trong lòng khẳng định cũng dễ chịu một chút. Huống chi Từ Tự Truân từ nhỏ đã thích làm đèn lồng, có một cơ hội như vậy, khẳng định nó cũng rất vui mừng. Nên hắn cũng không hỏi gì đến. Nhưng bây giờ xem ra, là hắn nghĩ quá đơn giản. Từ Tự Truân vì làm đèn lồng, mà có thể ném lời hắn nói ra sau ót hết, rốt cuộc là vì để cho mọi người cao hứng phấn khởi qua tiết đoan ngọ hay là nghĩ muốn thỏa mãn ham mê làm đèn lồng của nó, chỉ sợ đây vẫn là hai chuyện. “Tốt, tốt, tốt.” Từ Lệnh Nghi tức giận vô cùng mà cười, “Ta không biết nhà chúng ta còn sinh ra một bậc thầy làm đèn lồng. Vì làm đèn lồng, mà không để ý cái gì cả.” Từ Tự Truân cứng ngắc đứng ở đó. Hắn không có lời nào để nói. Từ Lệnh Nghi nhìn gương mặt đờ đẫn kia, cũng không thể nói gì hơn. Hắn phẩy tay áo bỏ đi.