Thú Nhân Chi Luyến Sủng

Chương 37 : Tam long tranh đấu

“Đây là có chuyện gì?” Huyền Hàn từ trong tay tộc nhân tiếp nhận Loan Phượng đang bất tỉnh, hoàng mâu âm trầm cùng lạnh lẽo, hơi thở quanh thân càng lúc càng băng giá, nhanh chóng kiểm tra thân thể Loan Phượng, sau khi xác nhận không hoàn toàn bị thương mới thấy yên tâm, đem Loan Phượng ôm vào đình trú của Dực Xà tộc. Khi đi ngang qua chỗ Huyền Minh, cước bộ hơi hơi dừng lại, lệ khí chợt loé lên rồi biến mất. Đông Hoàng hơi hơi kinh ngạc, y không giống với Huyền Minh thần kinh thô, không phát hiện ra lệ khí của Huyền Hàn, con ngươi đen thâm thuý bí ẩn, Long thú trời sinh có năng lực dị bẩm, giúp cho y so với kẻ khác biết được tương lại sẽ xảy ra chuyện gì Trầm Lăng không thể nào chỉ thuộc về một mình y, thân phận của Trầm Lăng là Nguyệt Thần sứ giả, hắn nhất định sẽ phải cùng với những kẻ khác dây dưa không ngớt, sau buổi triềm miên hôm qua, y cũng không phải không nghĩ tới việc đem theo hắn cao bay xa chạy, trửo về rừng rậm trung ương, quay về Long cốc Như vậy thì Trầm Lăng sẽ không thể trêu trọc ai được nữa, nhưng cuối cùng y vẫn lựa chọn buông tay, vận mệnh đã sớm được sắp đặt, y chỉ có thể nhìn, không thể tránh, càng không thể tuỳ ý sửa đổi. Vỗ về ngực đau đớn, thần sắc Đông Hoàng ảm đạm, lại nhìn Huyền Minh đang cuốn trên tay mình, có lẽ không biết mới chính là hạnh phúc nhất, dự báo của Nguyệt Thần là kiếp nạn sắp rơi xuống, Huyền Minh phải nhanh trưởng thành hơn nữa mới được a! Lần Dịch Chương này có lẽ chính là một cơ hội, con ngươi đen xuyên thấu qua bóng dáng đang rời đi của Huyền Hàn, nhìn kĩ hơn, giống như một màn đêm yên tĩnh, cô đơn mà tịch mịch. “Loan Phượng làm sao vậy, không phải ban nãy còn tốt sao?” Huyền Minh nhíu chặt mày, trong mắt tràn đầy lo lắng, trong Ám Dạ tộc đến tột cùng là xảy ra chuyện gì, khắp nời đều lộ ra vẻ quỷ dị “Đại kiếp nạn rơi xuống, tất cả mọi người đều bị quấn vào vòng xoáy vận mệnh, vào đó rồi, ai cũng không thể thoát!” Đông Hoàng thần bí ngẩng đầu nhì đám mây đen dày đặc phía chân trời nói, thân hình cao to thẳng tắp, trên gương mặt tuấn lãng kia không biết đang suy tính điều gì. Huyền Minh nghe không hiểu những điều bí ẩn trong lời nói của Đông Hoàng, trong đầu liền hồi tưởng lại hương vị lúc cùng Trầm Lăng triền miên lúc trước. Nửa ngày sau, theo thân ảnh Huyền Hàn vào rồi lại ra, Loan Phượng vẫn nằm bất động trên giường gỗ, không khí trong phòng có chút ngưng trọng, Đông Hoàng không khỏi cảm thấy may mắn vì đã không đem Trầm Lăng về đây, lần Dịch Chương này không biết là phúc hay hoạ, có lẽ để hắn ở bên người kia sẽ an toàn nhất. Người kia cùng với Huyền Hàn nổi danh, bất quá theo những gì mà Đông Hoàng biết, người kia so với Huyền Hàn còn lợi hại hơn ba phần, cái tên Thác Bạt đã vang lên từ vài thập nien trước, cũng đã vang vọng khắp cái đại lục này. Huyền Hàn nổi danh là từ hai mươi lăm năm trước, lúc đó đem tiền tộc trưởng Dực Xà tộc Huyền Mich cường hãn đánh bại, cũng đem y đuổi khỏi Dực Xà  tộc, Thác Bạt cùng một thế hệ với Huyền Mịch, khi đó cũng được xưng là đệ nhất cường giả trên đại lục, hai mươi lăm năm qua đi, ai cũng không thể khẳng định người kia đến tột cùng là mạnh lên, hay là yếu đi. “Vì cái gì vẫn còn hôn mê bất tỉnh?” Con ngươi Huyền Hàn lạnh lẽo, đảo qua y sư đang ở bên, khiến cho y sư không tự chủ rùng mình, y sư là người của Ám Dạ tộc, Dực Xà tộc vừa tới Ám Dạ tộc, liền xảy ra chuyện này. Mặc cho đáy lòng ai đó ai oán bất bình, nhìn Loan Phượng bất tỉnh nằm trên giường, Huyền Hàn nhếch môi, Loan Phượng là thân nhân cũng là tình nhân của y, tình nhân là do yêu cầu của Loan Phượng, sau khi Thanh Loan gặp chuyện không may, ngoại trừ thời kì động dục, y không dễ dàng đụng chạm vào bất cứ giống cái nào, đương nhiên lúc diễn trò thì ngoại lệ. “Thân thể giống cái này cơ năng rất tốt, vì sao chậm chạp hôn mê bất tỉnh, ta cũng không hiểu được, nghe nói y sư Giản của Vũ Linh tộc lần này cũng tới tham gia Dịch Chương, các ngươi tìm hắn thử xem, xem có thể tìm ra chút đầu mối nào hay không?” “Ân, vậy phiền toái ngươi?” “Không cần, ta đi trước.” “Huyền Minh, ngươi đi Vũ Linh tộc tìm Giản đến, bảo hắn qua kiểm tra cho Loan Phượng một chút” Huyền Hàn cúi đầu, vuốt ve gương mặt tái nhợt của Loan Phượng, ở sâu trong hoàng mâu mang theo lệ khí lạnh lẽo, là kẻ đó quay về sao? Hơi thở buồn nôn kia, chỉ ngửi qua một lần, sẽ không bao giờ quên được. Có lẽ, năm đó thực nên lấy mạng của kẻ đó, lòng dạ đàn bà quả nhiên không được, siết chặt lòng bàn tay, không khỏi nhớ tới cảnh tượng Thanh Loan chết trong lòng y năm xưa, màu máu tươi chói mắt bao phủ toàn bộ thân mình, cái chết của Thanh Minh y chỉ nhớ mơ hồ, nhưng cái chết của Thanh Loan lại khắc sâu vào linh hồn y. Mỗi khi đêm khuya tiến đến, y lại không ngừng bồi hồi nhớ lại kí ức ở sâu trong đầu, không thể quên được. Gắt gao nhớ kĩ Thanh Loan đến chết vẫn không nhắm mắt, nang theo xin lỗi, mang theo kiên quyết “Hảo.” Có lẽ vì có khả năng biến hình, thanh âm của Huyền Minh không còn non nớt, thanh thuý như lúc trước. Mang theo thanh âm thô rát của thiếu niên, khiến người nghe không khỏi có chút chói tai Vừa đi tới cửa, bộ pháp của Đông Hoàng ngừng lại, đưa lưng về phía Huyền Hàn nói “Gần nhất cẩn thận chút, tốt nhất là không cần ở một mình, ngươi có huyết quang tai ương.” Có lẽ là cảm nhận được sự cô đơn trên người Huyền Hàn, Đông Hoàng nhịn không được mở miệng, không khỏi khiến Huyền Hàn kinh ngạc, đến cả Huyền Minh đnag xoay trên người y cũng mù mờ không thôi, Long thú kiêu ngạo là thế, bọn họ khinh thường nói dối, truyền thuyết Long thú có thể nhìn thấy tương lai, nhưng rất ít kẻ có thể lọt vào mắt xanh của Long thú, được bọn họ chỉ dẫn. Bác Nhã một đường trầm mặc, khiến ai cũng không dám trêu trọc vào y, việc Trầm Lăng mất tích mọi người đều cảm thấy có chút quỷ dị, người rõ ràng là ở đó thế nhưng lại đột nhiên biến mất không thấy Thân thủ Bác Nhã, bọn người Ba Tạp thập phần hiểu rõ, là ai có thể trong tình huống thần không biết quỷ không hay mang Trầm Lăng đi mà không bị Bác Nhã phát hiện? Ba Tạp tự nhận là không thể được, kẻ có thực lực đến cỡ ấy, ở đại lục này là rất ít ỏi. Lời này Ba Tạp không nói, Bác Nhã cũng hiểu được, mặt mày âm trầm mây đen che kín, Đan Dịch cẩn thận ghé vào trong lòng Peter, đến cả nói chuyện cũng phải chú ý, e sợ chọc phải khối thuốc nổ Bác Nhã ở bên cạnh Đừng nhìn Bác Nhã ngày thường tao nhã, phong độ nhanh nhẹn, một khi chọc giận y, kết cục tuyệt đối thê thảm “Ba Tạp, Dực xà tộc thiếu tộc trưởng Huyền Minh tới, nói là có việc muốn tìm Giản thương lượng.” Hoắc Khắc ồm ồm nói, khi liếc qua Bác Nhã, thân thủ xoa xao cái trán mướt mồ hôi lạnh, thân hình tráng kiện cao lớn, như thế nào lại thấy chướng mắt, Sa Gia quay đầu, làm bộ không nhìn thấy tên Hoắc Khắc mất mặt kia Thấy vậy, cả bọn Ba Tạp đều run lên, làm bộ cái gì cũng không nhìn thấy, dường như không có việc gì hướng Hoắc Khắc gật đầu, nói “Ân, để hắn vào đi, Giản cùng Tát Mông ở bên trong, Klose ngươi vào gọi Giản ra đi.” Dực xà tộc thiếu tộc trưởng Huyền Minh, hơn hai mươi năm còn không thể biến hoà, việc này phần lớn các bộ tộc đều biết. Liếc thấy bộ pháp của Đông Hoàng đi vào, mọi người kinh ngạc nửa ngày, Đông Hoàng có mái tóc màu tím sậm, con ngươi đen, cùng Dực Xà tộc khác xa, Ba Tạp lăng lăng nhìn Đông Hoàng. Đầu ngón tay nhẹ nhàng run run, lắp bắp “Ngươi, ngươi….là ai? Huyền Minh không phải là huyết thống Dực Xà tộc sao? Như thế nào sau khi biến hoá lại kỳ quái như vậy?” Đan Dịch trực tiếp từ trong lòng Peter nhảy ra, vòng vòng quanh mình Đông Hoàng, chỉ có Bác Nhã đang ngồi ngay ngắn trong góc, vào khoảng khắc lúc Đông Hoàng tiến vào, đồng tử của y mạnh mẽ co rút lại, thoáng chốc phóng xuất ra lệ khí mãnh liệt. Đông Hoàng khẽ ngẩng đầu, nhìn về Bác Nhã ở trong góc, con ngươi đen loé lên vẻ hiểu rõ rồi biến mất, đánh giá một lát, cuối cùng nhẹ nhàng gật đầu, không nhìn tới Bác Nhã thả sát ý. Mấy người Ba Tạp khó hiểu nhìn nhau, không biết đã xảy ra chuyện gì? Huyền Minh vặn vẹo thân rắn, nháy mắt hoá lớn, đứng ở bên người Đông Hoàng, điểm nhẹ đuôi rắn, một tay đem Đan Dịch ném tới bên cạnh Peter cùng Chris, hoàng mâu tràn đầy lãnh ý “Ba Tạp, bất quá chỉ không gặp một thời gian, đầu óc ngươi bị nước vào sao, đừng có lôi kéo Klose vào, đây là Long thú Đông Hoàng. Hôm nay tìm người là muốn nhờ Giản chút chuyện, Loan Phượng xảy ra chuyện rồi.” “Long thú?” Mấy người Ba Tạp trong mắt nổi lên tinh quang, nhanh chóng liếc qua Bác Nhã một cái, lập tức mở miệng hỏi “Loan Phượng xảy ra chuyện, sao lại thế này, Dịch Chương còn chưa có bắt đầu mà chuyện này như thế nào liền đã xảy ra, Giản đang nghỉ ngơi ở bên trong, ta bảo Klose đi gọi hắn.” “Không rõ lắm, khi người của bọn ta tìm thấy Loan Phượng, Loan Phượng đã xảy ra chuyện rồi, y sư Ám Dạ tộc cũng không tìm ra nguyên nhân, ta nghĩ muốn nhờ Giản qua nhìn xem xem” “Tìm ta có việc?” Gảin theo phía sau Klose đi ra, Tát Mông đi theo sát phía sau, khuôn mặt nhíu chặt, khi nhìn thấy Đông Hoàng xa lạ trong căn phòng, nháy mắt dâng lên đề phòng. “Loan Phượng xảy ra chuyện, Huyền Minh muốn ngươi qua xem xem.” “Cái gì? Loan Phượng xảy ra chuyện?” Giản có chút lo lắng, tựa hồ sau khi tới Ám Dạ tộc, sự tình liên tiếp phát sinh, đám mây đen trên đỉnh đầu giống như dự báo sắp có chuyện tệ hơn xảy ra. “Ân.” Gật gật đầu, để tộc nhân phía sau đem Giản đi qua, y quay sang đánh giá Bác Nhã, từ sau khi vào nhà y đã ngửi thấy mùi vị của Lăng lây dính trên người Bác Nhã, cỗ hương vị đậm đà đó, cơ hồ làm cho y không thể bỏ qua. Thân rắn phút chốc xuất hiện trước mặt Bác Nhã, dựng thẳng thân mình nhìn chằm chằm vào Bác Nhã, luồng khí lạnh lẽo chậm rãi lan toả trong căn phòng, Đông Hoàng khoanh hai tay lại, thân hình to lớn đứng thẳng tắp, làm cho người ta cảm nhận một hơi thở cường thế Phun ra nuốt vào xà tín, răng nanh hơi lộ ra, lạnh nhạt nói “Ngươi đã chạm vào Lăng.” Không phải là câu hỏi, trong giọng nói mang theo lửa giận ngập trời, thaâ rắn buộc chặt, giống như tuỳ thời đều có khả năng công kích Bác Nhã Mấy người Ba Tạp xoa tay, lui về sau vài bước, chuyện này bọn họ không thể nhúng tay vào, vuốt mũi đứng ở bên cạnh nhìn, Đông Hoàng đi tới vài bước, cùng giằng co giữa cả hai người, hình thành thế cục vạc ba chân. “Đúng vậy, Lăng là giống cái của ta…..” Lời nói còn chưa dứt, đuôi rắn của Huyền Minh nháy mắt đã quất qua, chất giọng mỉa mai nhìn chằm chằm vào Bác Nhã, châm chọc “Nhớ lầm đi! Lăng không phải là giống cái của ngươi.” Vừa tránh khỏi công kích của Huyền Minh, Đông Hoàng bên cạnh liền vươn cánh tay tạo thành hình móng vuốt, hung hăng hướng tới Bác Nhã mà trảo, lực đạo không chút lưu tình, mang theo tiếng xé gió, thẳng hướng tới cổ Bác Nhã “Không được sự đồng ý của bọn ta, dám chạm vào Lăng, thực không cam lòng!” âm thanh thuần hâu mà khàn khàn mê hoặc người nghe, làm cho Đan Dịch và Klose ở cạnh mãnh liệt nuốt nước miếng, hám trai nhìn Đông Hoàng uy vũ, những sợi tóc không cần gió vẫn vũ động. Móng vuốt trực tiếp đem cái bàn gỗ trong phòng hoá thành mảnh nhỏ, rơi lộp bộp xuống đất “Thì sao, Lăng không có cự tuyệt ta, chứng minh hắn cũng thích ta không phải sao?” Bác Nhã lạnh lùng nhìn hai người họ, nghĩ tới Trầm Lăng đã từng ở dưới thân bọn họ lắc lư vòng eo, y liền tức giận đến phát điên, trong lòng hiểu rõ bất đồng với việc nhìn rõ, dù có tiếp tục lừa mình dối người cũng không có tác dụng Y không phải là giống đực duy nhất của Lăng, ý niệm này xuất hiện trong đầu làm y có loại xúc động muốn huỷ diệt tất cả. “Hừ, đùa cái gì chứ?” Bác Nhã vừa mở miệng, nhất thời khiến Huyền Minh nổi giận, đến cả Đông Hoàng trầm ổn trong nháy mắt cũng hoá thân thành ma, đám Ba Tạp đứng xem bên cạnh cũng run rẩy không thôi, lại không thể ra tay tương trợ. Lực công kích càng ngày càng nhanh, cuối cùng hoá thành những cái bóng mờ, lực đạo công kích cường hãn, nhìn ngôi nhà gỗ lung lay sắp đổ, Ba Tạp hướng Peter nhanh chóng gật đầu, tóm lấy Klose nhanh chóng thoát khỏi nhà gỗ. Bọn họ vừa rời đi, ngôi nhà gỗ liền “Ầm” một tiếng, sụp đổ xuống đất, nhấc lên một tầng tro bụi, cũng may chỗ Vũ Linh tộc tạm trú, cách chỗ trú của Ám Dạ tộc một đoạn xa. Tiếng vang như vậy không hề kinh động tới mọi người, chỉ là một ít người gần đó, nhận thấy sự không thích hợp, chạy lại đây, thấy giống đực đánh nhau, cũng hiểu được hơn phân nửa nguyên nhân là do giống cái, quay sang Ba Tạp gật đầu vài cái tỏ vẻ hiểu rõ, rồi xoay người rời đi, không tái hỏi nhiều. Đông Hoàng kiêu ngạo nhìn Bác Nhã, trong lòng phun trào lửa giận, như thế nào cũng không thể áp chế, ngửa đầu hướng bầu trời cao phát ra một tiếng rống dài, sự tức giận theo đó mà phát ra bốn phía. Trầm Lăng phút chốc mở mắt, không nhìn Thác Bạt bên cạnh, hướng tới chỗ vừa phát ra tiếng gầm lao tới —-