“…Ngày hội gì?” Tô Sách ngẩng đầu hỏi. Thản Đồ bĩu môi: “Chính là ngày hội có rất nhiều ngoại nhân tới bộ lạc…” Nói xong liền cầm thau chén nhảy dựng lên, chạy đi rửa chén. Không biết sao Tô Sách có cảm giác Thản Đồ có chút ấp úng, y nói thật lâu, Tô Sách mới biết rõ đó rốt cuộc là ngày hội gì. Hỏa vũ lễ. Có thể xem là một sự kiện trọng đại trao đổi với các bộ lạc khác đi. Tộc trưởng của các bộ lạc có liên hệ với nhau sẽ quyết định chọn một bộ lạc tổ chức ngày hội này. Lúc này, những bộ lạc khác sẽ dẫn người tới bộ lạc bọn họ cuồng hoan, tụ tập lại đốt lửa trại, nướng thịt cùng uống rượu, nhóm giống đực sẽ có cơ hội tìm kiếm bầu bạn. Năm nay không thể nghi ngờ chính là tổ chức ở bộ lạc lớn được gọi là ‘Thái Cách’ của Tô Sách. Nghiêm khắc mà nói này có thể xem là chuyện tốt, giống đực trong bộ lạc Thái Cách nhiều gấp ba lần giống cái, vốn chính là trạng thái vô cùng thiếu hụt, giống cái của các bộ lạc khác tới đây, giống đực nơi này sẽ nỗ lực chinh phục, không phải lại càng tăng thêm dân cư cho bộ lạc sao? Chính là sao bộ dáng Thản Đồ không giống cao hứng lắm… Nếu nói sợ Tô Sách bị giống đực khác theo đuổi, nhưng bọn họ đã kết hôn rồi a, thú nhân đối với bầu bạn rất trung thành, đều là chế độ một phu một phu, này còn gì để lo lắng a? Tô Sách hỏi vấn đề này vài lần nhưng Thản Đồ vẫn không chịu nói, tình huống này trước kia chưa từng xảy ra—— vì thế cậu có chút lo lắng, có nên ra ngoài hỏi những người khác hay không. Lại nói tiếp, từ sau khi kết hôn với Thản Đồ, cậu cũng rất ít khi ra ngoài, thứ nhất, cậu vẫn chưa hoàn toàn quen thuộc người trong bộ lạc, thứ hai chính là thật sự quá bận rộn, cậu phải quen thuộc với những công việc trước kia chưa từng làm. Nghĩ nghĩ, Tô Sách vẫn quyết định tạm thời không cần rối rắm vấn đề này. Hạt lúa mì dưới sự trợ giúp của Thản Đồ dần dần được xay thành bột, sau đó được bọc cẩn thận trong tấm vải da thú đặt trong góc khô ráo của nhà bếp, chờ qua hai ngày nữa đem bọn nó ra làm bánh tốt lắm, còn một ít có thể chiên lên, để dành làm lương khô cho Thản Đồ mang theo khi săn thú… Nói tới thì cũng nên làm thịt khô đi, thuận tiện cho Thản Đồ mang theo luôn… Ân… củ cải trắng này cũng cần xử lý một chút. Nhờ cuộc sống độc thân của người đàn ông ban tặng, Tô Sách cũng biết nấu ăn cùng dọn dẹp nhà cửa, đồng thời… cũng biết làm đồ chua. Đối với người đàn ông độc thân thì bữa cơm thường là các món đơn giản—— hơn nữa còn có thể để lâu—— này chính là trọng điểm, có thể lập tức xử lý sạch sẽ đống củ cải trắng này. Này cũng là nguyên nhân mà Tô Sách quyết định trồng củ cải trắng. Dù sao đồ chua có vị chua, lúc ăn thịt ngán có thể lấy ra ăn kèm, cảm giác sẽ ngon hơn nhiều. Vì thế trước đó, Tô Sách đặc biệt bảo Thản Đồ đi làm vài cái bình có miệng nhỏ—— giống đực trong bộ lạc thường dùng nó để ủ rượu. Bất quá kĩ thuật vẫn còn rất thô sơ. Người biết nung đồ gốm trong bộ lạc không nhiều lắm, chính là làm cũng rất nhanh, lúc Tô Sách nói yêu cầu với Thản Đồ, chỉ mới hai ba ngày y liền mang về hơn mười bình cao tới một thước, hiện giờ nhìn đống lớn củ cải trắng trước mắt, Tô Sách bắt đầu cảm thấy may mắn vì y làm dư hai bình so với dự tính. Phương pháp làm đồ chua rất dễ, đồ gia vị linh tinh đã sớm làm tốt, đổ nước cùng gia vị vào bình, sau đó lại bỏ rau dưa đã rửa sạch vào, ước chừng khoảng bảy đến mười ngày là ăn được. Mặc dù Tô Sách đã sớm chuẩn bị, từ năm ngày trước đã thử ngâm trước, bất quá bây giờ vẫn còn thiếu vài ngày. Bất quá cũng may củ cải trắng mặc dù không thể để lâu, nhưng nếu thêm hai ngày thì hoàn toàn không thành vấn đề. Lại nói tiếp, có nên đào thêm hầm chứa không? Mấy thứ đồ đạc trong nhà ngày càng nhiều hơn. Đồ ăn linh tinh cũng không nên đặt cùng xương cốt, cứ cảm thấy không sạch sẽ lắm… Ngay lúc Tô Sách còn đang suy nghĩ các biện pháp dự trữ, ngoài cửa đột nhiên truyền tới tiếng gọi. Cậu quay đầu nhìn lên, là Mạc Lạp cùng cặp song sinh. Bên người Mạc Lạp thế nhưng không có đám người theo đuổi, người bảo hộ của cặp song sinh cũng không thấy bóng dáng, Tô Sách có chút kì quái, nhưng Ái Quả Nhi đã lên tiếng gọi cậu: “A Sách ca ca, Thản Đồ đang làm cái gì nha? Hảo quái…” Tô Sách còn chưa trả lời, Mạc Lạp cũng phát hiện Thản Đồ đang xay gì đó, tò mò đi qua nhìn một chốc, ba giống cái chưa có bầu bạn nhìn chằm chằm làm Thản Đồ có chút hoảng sợ, nhưng là một giống đực có phong độ, y không thể thô bạo vô lễ, vì thế đành chuyển ánh mắt cầu giúp đỡ tới người bầu bạn. Sau đó Tô Sách quyết đoán đi tới giải vây: “…Đây là cối xay.” Lực chú ý của ba giống cái nhất thời bị bên này hấp dẫn, Ái Quả Nhi chầm chậm chạy tới, kéo góc áo Tô Sách: “A Sách ca ca, cối xay là gì?” Ái Mật Nhi kéo bên kia, ngửa đầu, ánh mắt ngập nước. Mạc Lạp tuy không nhào tới, bất quá cũng thực chờ mong nhìn Tô Sách. Tô Sách suy nghĩ một chút, cảm thấy rất khó nói rõ, chỉ nói thẳng: “Là dụng cụ có thể xay thử lương càng mịn hơn.” Trên mặt đất còn lại phân nửa hạt lúa mì, Tô Sách vốc một nắm bỏ vào thớt làm mẫu, thuận tiện bảo Thản Đồ xay chậm một chút. Mạc Lạp khom thắt lưng, nhìn hạt lúa mì chảy vào cái lổ tròn nhỏ, lại nhìn xung quanh mặt thớt không ngừng có những hạt nhỏ chảy ra—— thoạt nhìn so với dùng chày đá giã ra tốt hơn nhiều. Tô Sách nói: “Làm vậy hương vị sẽ ngon hơn.” Nghĩ tới khách nhân tới nhà lại không có gì chiêu đãi, Tô Sách lập tức nói: “Các ngươi ở đây xem Thản Đồ xay bột, chờ ta một chút.” Mạc Lạp hiển nhiên rất có hứng thú với cối xay, nghe nói vậy liền gật đầu: “Hảo.” Mà cặp song sinh thì tò mò muốn xem Tô Sách muốn làm gì hơn, vì thế nhắm mắt theo đuôi chạy theo cậu. Tô Sách vào nhà bếp, dùng muôi gỗ múc bột mì vào chậu, sau đó đổ vào chút nước rồi dùng đũa bắt đầu khuấy đều. Ái Quả Nhi chỉ cao hơn thắt lưng Tô Sách một chút, căn bản không nhìn được thứ trong chậu gỗ, chỉ có thể nhảy nhảy lên nhìn, Ái Mật Nhi thì nhón chân lên. Tô Sách phát hiện chuyện này liền dừng tay, ôm Ái Quả Nhi lên để nhóc con nhìn một cái, sau đó buông xuống, quay qua ôm Ái Mật Nhi. Sau đó mới tiếp tục khuấy. Cặp song sinh tò mò muốn chết, Ái Quả Nhi hỏi: “A Sách ca ca, ngươi đang làm gì vậy?” Cái thứ bột trắng trắng kia bỏ nước vào liền biến thành cháo, sau đó lại càng lúc càng kẹo lại, thật sự rất kì lạ a, hoàn toàn bất đồng với thử lương mà bọn họ từng thấy. Tô Sách không dừng động tác trên tay, mở miệng nói: “Này là bánh chiên, lát nữa các ngươi sẽ biết.” Về phần nguyên lý là gì, cậu cũng không có biện pháp nói rõ, chính là biết đại khái mà thôi… Cụ thể có thành công hay không thì phải thử cái đã. Cặp song sinh cũng không hỏi tiếp, bất quá động tác Tô Sách rất nhanh, không bao lâu sau đã khuấy xong, cậu ôm chậu bột ra ngoài, đi tới bếp lò dựng ngoài sân. Vừa thấy, hai đứa nhóc lại tò mò. Tô Sách chỉ nói ‘này để ngăn gió’ liền ngăn chặn cơn tò mò của cặp song sinh, nhưng Mạc Lạp nhìn thấy Tô Sách thì liền đi qua, đưa ra nghi hoặc về cái chảo, toàn bộ đều bị Tô Sách dùng lí do ‘mẫu thân dạy’ lấy lệ. Nhóm lửa xong, bỏ dầu vào chảo, Tô Sách nhìn dầu bắt đầu sôi, khói trắng bốc lên thì dùng tay vo tròn viên bột, nhanh chóng ném vào chảo, tiếp đó là hai viên, ba viên… hơn nữa cái muôi trong tay cũng nhang chóng gạt gạt, không để bánh dính vào thành chảo. Rất nhanh, những viên bột bỏ vào chảo lúc đầu bắt đầu phình to nổi lên, quay cuồng trong chảo dầu, Tô Sách lập tức đổi tay, dùng tay trái quấy muôi, tay phải dùng đũa gắp những chiếc bánh chiên vàng óng ánh ra chiếc bồn sạch để bên cạnh. Mùi bánh chiên thơm lừng lan tỏa, Thản Đồ rõ ràng mới ăn cơm xong nhưng bụng vẫn có phản ứng. Mà Mạc Lạp cùng cặp song sinh cũng thèm nhỏ dãi, làm Tô Sách không khỏi buồn cười, hơi lớn tiếng gọi bầu bạn: “Thản Đồ, ngươi đi lấy mấy đôi đũa cho bọn họ đi.” Thản Đồ ‘véo’ một tiếng chui vào nhà bếp. Ái Quả Nhi bỡn cợt chớp mắt vài cái: “Thản Đồ thực nghe lời, đúng không?” Mạc Lạp tấm tắc một tiếng: “Thản Đồ là giống đực tốt a!” Ái Quả Nhi nghiêng đầu cười nói: “Cho dù Mạc Lạp có hối hận không tiên hạ thủ vi cường thì Thản Đồ cũng là của A Sách ca ca rồi a!” Mạc Lạp tiếp tục thở dài: “Kì thật, ta càng hâm mộ Thản Đồ a…” Bánh chiên vàng ươm, thoạt nhìn rất ngon miệng, ăn vào miệng thật mềm mại, hoàn toàn không thô ráp như bánh gạo. Thản Đồ đương nhiên một ngụm một cái, không bao lâu đã ăn hết nửa chậu. Mà ba giống cái khác cũng không ngừng nhai nuốt, bộ dáng giống như sắp cắn luôn cả đầu lưỡi. Đợi đến khi Tô Sách chiên xong, cũng gắp một cái ăn thử, thành công hơn cậu nghĩ a.