Tô Sách nói lại với Thản Đồ một lần, nhóm giống đực đều là những người thợ thủ công xuất sắc, phương diện này Thản Đồ cũng có thiên phú. Với khí lực của y thực dễ dàng khiêng mấy tảng đá lớn tới, bắt đầu dựa theo sự mô tả của Tô Sách mà bào dũa.
Nhìn mảnh vụn trên tảng đá không ngừng rơi xuống, dần dần biến thành hình thớt, Tô Sách có chút sợ hãi than thầm.
Ở phương diện này, các thú nhân quả nhiên có thiên phú trời cho, tất cả công cụ đều có thể dễ dàng chế tạo như vậy, quả nhiên đại đa số sức mạnh đều dùng để chống đỡ kẻ thù bên ngoài sao…
Rất nhanh, Thản Đồ ôm hai khối thớt(cối dưới và cối trên) chạy tới tranh công.
Tô Sách cười cười, kéo cổ Thản Đồ xuống chạm nhẹ lên mặt y một chút.
Ánh mắt Thản Đồ sáng rực lên: “A Sách A Sách, như vậy thì được rồi sao? Có muốn xem thử một chút không?”
Theo ý của Tô Sách, Thản Đồ dựng thẳng tấm thớt lên cho cậu nhìn.
Tô Sách cẩn thận quan sát một lát, lại nghĩ một chút, nói: “Ở trong này…”
Cậu chỉ khoảng cách mép lề chừng năm sáu thước: “Khoét một cái lỗ.” Lại dùng tay ước lượng lớn nhỏ một chút.
Thản Đồ thực sảng khoái khoét lỗ, y dùng một thanh sắt kì quái mài mài, tạo thành một cái lỗ hình tròn.
Tô Sách lại dùng ngón tay chỉ phần trơn nhắn giữa hai tấm thớt, yêu cầu khắc một ít lằn rãnh, Thản Đồ cũng làm theo, sau đó đặt hai tấm thớt chồng lên nhau—— thoạt nhìn cũng rất giống.
Chính là, cứ thấy có chỗ nào đó không đúng…
Thản Đồ nhìn thứ quái lạ trước mắt, chớp chớp mắt mấy cái: “A Sách, thứ này dùng thế nào?”
Tô Sách cố gắng nghĩ lại—— là một công chức, cậu chỉ có chút nhận thức đơn giản về ngoại hình của các công cụ làm nông, mặc khác chỉ đành bó tay.
Nghe Thản Đồ hỏi thì nói: “Bỏ thử lương vào phần lõm này, sau đó xoay tròn… đúng rồi… xoay tròn.”
Tô Sách cuối cùng cũng nghĩ ra chỗ nào không đúng, thớt tuy đã nối tốt lắm nhưng lúc chuyển động lại không tiện, hình như… còn thiếu cái tay quay.
Tay quay không thể dùng đá, dù sao nếu vật liệu đá không tốt sẽ hơi giòn, mà thế giới này lại có rất nhiều loại gỗ phi thường rắn chắc, Thản Đồ róc một khúc cây, làm thành một cây trường côn lớn cỡ cánh tay xuyên qua cái lỗ đã đục sẵn ở một bên thớt.
Như vậy mới có chút bộ dáng của cối xay.
Đáng tiếc chính là Thản Đồ vừa mới xoay một chút thì phần thớt trên liền trượt xuống.
Thản Đồ quay đầu lại nhìn Tô Sách, vẻ mặt vô tội: “A Sách…”
Tô Sách thở dài, Thản Đồ khí lực quá lớn, xem ra cần phải làm thêm chút gì đó.
Phải làm thế nào thớt trên mới không rớt… Nếu trước kia cậu từng nghiên cứu qua cấu tạo cối xay đá thì tốt rồi. Nhưng trước giờ cậu không hề biết cư nhiên ngâm nước nóng cũng bị xuyên a…
Chỉ có thể tự mình suy nghĩ, dù sao chỉ cần không rớt xuống là được.
Tô Sách nghĩ nghĩ, dùng nhánh cây vẽ trên mặt thớt một vòng, rộng khoảng hai thước, bảo Thản Đồ khoét một cái lõm sâu mười ly, mà trên mặt thớt bởi vì thích hợp với cấu tạo nên rất khó khăn… cũng may đối với Thản Đồ mà nói cũng không tính là phiền toái, không bao lâu liền làm xong, so với lúc nãy có thêm bốn cái ‘chân’ hình tròn, vừa lúc có thể chèn vào phần lõm.
Sau đó nói: “Thản Đồ, thử lại xem.”
Lần này không bị rớt xuống.
Bất quá bên trong mài còn chưa đủ trơn nhẵn, cần phải có thêm một bước tạo hình, nhưng chút tiểu tiết này cũng không cần quá để ý.
Đến khi cối đã hoàn toàn chuẩn bị tốt, Tô Sách đặt nó vào trong một cái trạc lớn, đổ lúa đã được xử lý sạch sẽ lên phần lõm cối xay, sau đó Thản Đồ dùng sức kéo—— kéo cối xay xoay vài vòng thì xung quanh thớt bắt đầu có thứ gì đó nhỏ vụn rớt xuống, toàn bộ rơi vào trong trạc.
Thản Đồ thấy hiệu quả, cũng thật cao hứng, bắt đầu quay nhanh hơn nữa, xoay quanh cối xay hệt như một cơn gió xoáy, làm Tô Sách cảm thấy có chút nhìn không kịp.
Lấy tốc độ nhanh chóng dũng mãnh như vậy, đại khái qua hai giờ sau, toàn bộ lúa đã được xay xong, Thản Đồ ngồi chồm hổm xuống, vốc một nắm lên xem thử, reo lên: “A Sách A Sách, thật sự so với dùng đá giã mịn hơn a!”
Tô Sách cũng dùng tay xoay thử…. kỳ thật vẫn còn chưa đủ.
Thản Đồ, có thể xay nó thành bột.” Cậu nói: “Đổ thứ trong trạc ra xay lại một lần đi.” Cho dù nghiền một lần không tốt thì nhiều lần sẽ ngày càng mịn hơn thôi.
Thản Đồ lập tức gật đầu: “Tốt.” Tuy y cũng không biết ‘bột’ là gì.
Vì thế đoạn thời gian tiếp theo, Thản Đồ không ngừng lặp đi lặp lại quá trình này, Tô Sách ở bên cạnh bồi một chốc, nhìn đồng hồ cát bên cạnh, lại nhìn sắc trời, đứng lên tiến vào nhà bếp.
Cũng đến lúc nấu cơm rồi… Hôm nay Thản Đồ mệt như vậy, liền làm nhiều một chút khao y đi.
Tô Sách nghĩ tới biểu tình của Thản Đồ, quang mang trong mắt nhu hòa rất nhiều.
Thản Đồ ăn cơm đều tính theo chậu, vì thế trước làm một chậu thịt cắt lát với ớt, hai chậu thịt với nấm mèo, thêm hai chậu rau dại, hầm thêm một tô canh trứng nấm hương—— Thản Đồ lấy trứng của một loại chim kì quái mang về—— nhưng lại cực kì mĩ vị. Cuối cùng là hai chậu lớn thịt luộc, sau khi nấu chín sẽ cắt nhỏ, chờ nguội bớt sẽ trộn với gia vị, còn trộn thêm một ít rau dưa cho có màu sắc, nhìn vào rất ngon miệng.
Mùi thơm truyền tới làm cái mũi Thản Đồ hít hít, nhưng Tô Sách chưa gọi, y liền chịu đựng cơn đói tiếp tục công tác, chính là tiếng càu nhàu trong bụng phát ra ngày càng vang dội.
Động tác trong tay Tô Sách không hề dừng lại, nhưng kì thực cậu vẫn đang suy nghĩ một ít chuyện.
Trong thế giới này—— ít nhất trong bộ lạc này, không có lúa… Nói cách khác, không có cơm để ăn.
Tuy hiện giờ vẫn không thành vấn đề, chính là Tô Sách là người địa cầu, đã quen lấy cơm làm món chính, đột nhiên không được ăn quả thật có chút tưởng niệm. Hơn nữa, cứ ăn thịt mãi cũng không tốt cho cơ thể… Nếu có cơm hẳn có thể điều chỉnh một chút đi.
Lúa chia làm hai loại, lúa nước và lúa cạn, ngoài bộ lạc không xa cũng có hồ nước, nếu muốn biến thành ruộng nước… thì cũng là công trình rất lớn. Hơn nữa trong thế giới nguy hiểm này, căn bản không kiếm ra người thời thời khắc khắc chú ý chúng nó. Vì thế lúa nước chỉ đành từ bỏ, chỉ có thể thử lúa cạn.
Tuy phẩm chất lúa cạn so với lúa nước kém hơn rất nhiều, bất quá so với không có để ăn thì không thành vấn đề.
Hiện tại, việc cấp bách chính là tìm ra loại thực vật tương tự lúa cạn… Tô
Sách đã nghĩ qua, thế giới này có rất nhiều loại thực vật tương tự như địa cầu, như vậy hẳn lúa cũng có đi.
Nếu thật sự không có thì cũng chỉ đành từ bỏ… Được rồi, Tô Sách kì thực cũng hiểu được, cho dù tìm được lúa, nghiền thành gạo cũng không có biện pháp đem nó làm món chính. Mảnh ruộng cậu được phân chỉ có hai mẫu, bình thường trồng chút đồ ăn cùng cây lúa mì thì không thành vấn đề, dù sao nó cũng chỉ là những món ăn ngẫu nhiên. Nhưng nếu thật sự dùng cơm thay thể cho mó chính thì… Nghĩ tới sức ăn đáng sợ của nhóm giống đực, này tuyệt đối không có khả năng.
Căn bản không đủ ăn a…
Qua vài ngày nữa lại cùng Thản Đồ lên túi tìm thử xem, Tô Sách rốt cuộc chế biến xong hai chậu thịt cắt lát trộn rau—— Thản Đồ đặc biệt thích các món ăn giòn giòn.
Tô Sách cũng thực thích. Trước kia ăn thịt luộc hương vị đều rất nhạt a…
Nhanh nhẹn mang đống thao chậu dơ tẩy rửa sạch sẽ, Tô Sách mở miệng gọi một tiếng: “Thản Đồ—— rửa tay ăn cơm thôi!”
Thản Đồ ở bên ngoài dựng thẳng lổ tai một mực chờ đợi câu này, Tô Sách chỉ vừa dứt lời y lập tức lao ra sân múc nước rửa tay, bởi vì nghe thấy mùi thơm từ món ăn mình thích nên cố ý dùng nhựa cây rửa—— cái này tuyệt đối là phi thường sạch sẽ.
Lúc Tô Sách đi ra, nhìn thấy Thản Đồ ngoan ngoãn ngồi cạnh bàn gỗ. Đôi mắt kim sắc đuổi theo cậu không rời, bên trong thấy thế nào cũng đều lộ ra một ít ý tứ làm nũng. Tô Sách hai tay ôm một chậu gỗ khá nặng, đặt một chậu thịt đầy nhóc đó trước mặt
Thản Đồ: “Ngươi ăn trước đi, ta bưng các món khác lên rồi ăn.”
Trước mắt chính là một thau thịt trộn rau, Thản Đồ trợn to mắt, khẩn cấp vươn tay——
Vì thế lúc Tô Sách tiến ra lần nữa liền nhìn thấy Thản Đồ hai tay đầy dầu mỡ ăn ngấu nghiến.
Cậu bất đắc dĩ cười cười, bưng hết số đồ ăn còn lại dọn lên bàn.
Đương nhiên cũng không quên đưa đũa qua cho Thản Đồ.
Làm một ‘giống cái’, lượng ăn của Tô Sách không lớn, lúc ở nhà bếp cậu cũng đã gắp riêng một ít bỏ vào cái chén chuyên dụng của mình, toàn bộ những thứ này thuộc về Thản Đồ.
Bất quá, nhìn bộ dáng nịnh nọt của Thản Đồ thật sự làm bản thân cậu cũng muốn ăn nhiều hơn một chút…
Hai tay làm việc cùng một lúc, Thản Đồ không ngừng đưa thịt trộn rau bỏ vào miệng, cũng không biết nhai lúc nào, cư nhiên không hề ngừng lại, chiếc đũa bị đặt một bên không dùng tới, người to cao dùng tay nhanh chóng giải quyết xong hai chậu lớn, bắt đầu tiến tới chậu thứ ba.
Tô
Sách biết, y rất đói bụng. Lần đầu tiên thấy ‘tư thế oai hùng’ khi ăn cơm của Thản Đồ, Tô Sách cũng kinh ngạc một chốc, cũng hiểu ra trước kia người này rốt cuộc phải dùng bao nhiêu tâm lực mới có thể biểu hiện không quá thô lỗ trước mặt mình… Được rồi, cậu cũng không muốn cưỡng ép bản năng của bầu bạn thú nhân, chính là sau khi ăn phải rửa tay… Này tuyệt đối không thể bỏ qua.
Rốt cuộc, lúc chỉ còn một chậu cuối cùng, Thản Đồ thỏa mãn thở ra, ánh mắt cũng chuyển về phía Tô Sách, nói: “A Sách, qua vài ngày nữa trong bộ lạc sẽ có một ngày hội.” Nói xong y nâng chậu lên, ngẩng đầu húp hết toàn bộ, sau đó no nê ợ một cái.
Truyện khác cùng thể loại
18 chương
79 chương
296 chương