Thú Nhân Chi Đái Thượng Không Gian Xuyên Dị Giới
Chương 14 : Mọi người cùng nhau làm sủi cảo, ăn bánh bao (nhị)
Edit: Mộng
Beta: Nhã
<img alt=shrimp_wonton_soup src="https://static./chapter-image/thu-nhan-chi-dai-thuong-khong-gian-xuyen-di-gioi/shrimp_wonton_soup.jpg" data-pagespeed-url-hash=1403359349 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/>Lâm Thông Bảo vô cùng cao hứng mà dạy bọn họ làm bánh bao, hắn chỉ cách làm vỏ bánh, đem bột nhồi đều, phân thành một viên tròn kích thước thích hợp. Tay trái nâng bột ép dẹp ra làm miếng lót, tay phải gạt lấy nhân thịt bỏ vào, bóp thành nếp gấp. Khi kháp bao (bóp vỏ bánh) ngón cái hướng về phía trước, ngón cái cùng ngón trỏ phải đồng thời vê thành nếp gấp, khi thu nhỏ miệng lại nhất định phải ấn tốt, làm cho trên miệng bánh bao không dính vào nhau.
Hắn làm mẫu vài lần, kết quả không đoán được, ngốc Lạp Á không phải đem bột bánh vò thành cục, thì chính là để vào quá nhiều thịt, còn đem da bánh bao làm càng lúc càng mỏng, thẳng đến không còn hình dạng nữa. Còn Khải Đạt, cũng là chúa hoạt bát hiếu động, chính là hắn nhào nặn da bánh vừa phải, cũng không để nhiều thịt, rõ ràng có thể đem bánh bao gói lại hảo, nhưng mà hắn… Không! Hắn là muốn làm “Tạo hình sư”(người tạo hình)? Mỗi cái bánh bao trong tay hắn được tạo hình khác nhau, có giống con thỏ, cũng có giống Tiêm Nha thú, nhưng những thứ này to béo mập mạp ít nhất có thể nhét nhân vào, nhưng đây là thần mã! Hắn thế nào đem thịt bỏ vào trong cái hình dáng như “Diện điều” (sợi mì) bị hắn lôi kéo thành cái cây côn dài? Còn bắt nó cuốn thành một vòng lại một vòng, rất giống………Haiz, tất cả mọi người tự hiểu đi —_—|||Lâm Thông Bảo 囧囧 hữu thần mà nhìn trên thạch đá đủ loại kiểu dáng “Bánh bao”, vô cùng hoài nghi chúng nó có thể ăn được hay không! Nhất là một ít cái núi…………Khụ, bánh bao đặc biệt kỳ lạ đó hắn thực có can đảm ăn sao!?
Đột nhiên khóe mắt nhìn thấy mấy cái khối trắng cự đại, trán………..Rất được, tạo hình thực bình thường, nhưng hiển nhiên không phải của mình gói, càng không phải của “Nghệ thuật hình gia” Khải Đạt này làm, còn về phần Tiểu Lạc——-nó chỉ có gây rối, dùng cái móng vuốt nhỏ phụ giúp làm vỏ bánh, đem nó nhu thành một cái cầu dài, sau đó đối với cái đó giẫm đạp. Như vậy còn lại chỉ có…….. Lâm Thông Bảo quay đầu, quả nhiên, thú nhân chính là thật cẩn thận mà đem bánh bao trên tay mình mà vê bóp thành nếp, lực đạo khống chế tương đối tốt, nhưng mà ——- nặn ra cái bánh bao không khỏi quá lớn đi?! So với bánh bao của mình làm ra phải lớn hơn gấp ba lần. Hơn nữa mặt da bánh này, hắn tựa hồ không có làm da bánh dày như vậy đi?
Thú nhân tựa hồ đọc được nghi hoặc của Lâm Thông Bảo, hắn tự tay cầm lấy bốn phần bột Lâm Thông Bảo đã phân, đem chúng nó phóng ở trong lòng bàn tay, sau đó lại xoa nắn thành viên tròn, lại cố sức khép lại hai tay, đem cục bột bên trong ép xuống———- da bánh khổng lồ liền ra đời!
Lâm Thông Bảo há to mồm, thông minh a! Hắn như thế nào không có nghĩ ra, kéo tới hai cái ăn hàng*, một người so với một người càng rối hơn, cao thủ chân chính cư nhiên là thú nhân mà hắn vẫn cho rằng ‘Nhân cao mã đại không làm được việc gì tinh tế**’! Quả nhiên, cái câu ‘Người không thể nhìn dung mạo, nước biển là không thể đo lường’ thật là phi thường có đạo lý!
(*) chỉ hai anh Lạp Á và Khải Đạt chỉ biết ăn.
(**) những việc nhỏ bé chỉ cần kỹ thuật cao không cần tốn nhiều sức lực
Vì thế, Lâm Thông Bảo rất dứt khoát mà “vứt bỏ” hai cái quỷ gây rối, lôi kéo Viêm để cho hắn mau làm thêm nhiều cái bánh bao, miễn cho bột làm vỏ bánh bị hai vị kia làm cho nát bét.
Gói xong bánh bao, Lâm Thông Bảo đem tất cả để vào trong xửng hấp đã sớm chuẩn bị, lại mang đến để trên cái nồi bắt đầu chưng, sau đó lôi kéo thú nhân đi ra ngoài gói mấy bát sủi cảo, tuy rằng bánh bao nhiều, nhưng là không chịu nổi sức ăn lớn a, hơn nữa bánh bao đều bị “cải tạo” quá độ, hắn thật sự không có dũng khí ăn, vẫn là làm thêm mấy cái sủi cảo bình thường đi! Đương nhiên, vì không muốn để cho sủi cảo bị hai cái quỷ gây sự kia phá hư, Lâm Thông Bảo đem Lạp Á cùng Khải Đạt đang nhìn đến phát hỏa mà đuổi ra ngoài.
Đem khối bột đã chuẩn bị tốt lấy ra, chuẩn bị làm da bánh, ở Địa Cầu, trước kia mọi người sẽ dùng cái chày cán da bánh, nhưng sau này có máy móc, mọi người liền đổi dùng máy móc chế tạo da bánh, cũng có người nghĩ ra cái phương pháp mới, chính là dùng bình chế tác, tỷ như bình bát bảo, ta cắt ngang giữa bình, bề mặt cắt phải bằng phẳng vuông vức, lấy một nửa mặt kia dùng, đem bột nhào nặn tốt tạo thành một tầng bột mỏng, sau đó đem nó gấp chồng lên nhau, thẳng đến không thể gấp nữa mà độ cao lại không vượt quá độ cao phân nửa bình, khi đó đem phân nửa bình phóng tới mặt trên, liền dụng lực đè xuống, như vậy miếng bột lấy ra có thể dùng là da bánh sủi cảo. (chỗ này khó hiểu quá TT^TT ta bó tay, hỏi anh google nhưng hem thấy cách làm nào tương tự cái nì a)
Lâm Thông Bảo cũng muốn dùng loại phương pháp này, nhưng ở thế giới này căn bản không có bình, tốt nhất vẫn là không lấy ra để tránh gây cho mọi người chú ý.
Vì thế hắn đổi dùng phương pháp truyền thống nhất ——— sử dụng chày cán bột. Đem ra một khối bột khác đã nở hoàn toàn, nhồi nó thành hình dạng sợi lớn, dùng dao cắt thành những đoạn ngắn, lại dùng tay chà xát làm cho dẹp xuống, sau lấy chày ra cán.
Sau khi cán bột xong, tiếp đến là gói sủi cảo, đây cũng là một loại kĩ thuật, sủi cảo ở hiện đại phương pháp gói có mấy loại, thường thấy nhất chính là dạng hình sóng ——– lấy vỏ bánh để giữa lòng bàn tay, để vào một lượng nhân vừa phải, bình thường không quen thì để ít một chút sẽ tốt hơn, sau đó nặn bột che kín phần nhân thành hình bán nguyệt, lại từ tả hữu bắt đầu lần lượt đẩy về phía trước tạo ra những nếp uốn cho đến hết.
Lâm Thông Bảo mới vừa làm xong cái sủi cảo thứ ba thì liền thấy Viêm cũng đang nghiêm túc mà làm ra một cái sủi cảo hình sóng, Lâm Thông Bảo kinh hỉ vạn phần, vì thế hắn bắt đầu làm đủ loại sủi cảo — hình cá, sủi cảo bán nguyệt, sủi cảo nguyên bảo, sủi cảo chưng tứ hỉ……. Một cái so với một cái khó khăn hơn, nhưng không thể ngờ tới, Viêm thế nhưng cũng nhất nhất làm ra được, hơn nữa càng làm càng tốt, làm cho Lâm Thông Bảo cảm thấy có được loại cảm giác làm sư phụ.
Nhưng hắn đã quên còn có một câu rằng “Giáo hội đồ đệ, đánh chết sư phụ”. Rất nhanh, tốc độ của Viêm đã bắt kịp và vượt qua hắn, làm một cái sủi cảo cơ hồ chỉ cần ba giây ——– lấy da, thêm nhân, tay vân vê, xong.....Lại lấy da, thêm nhân.... Tốc độ nhanh đến làm cho Lâm Thông Bảo hoa cả mắt. Lâm Thông Bảo buồn bực, thủ pháp này, tốc độ này, so với người đầu bếp chuyên nghiệp là hắn đây còn nhanh hơn!
Bởi vì Viêm làm nhanh, sủi cảo không đến mười phút liền được gói kỹ càng, bánh bao lúc này hấp cũng không sai biệt lắm, hương khí nóng hầm hập lan tỏa ra khắp phòng, chỉ nghe Lạp Á cùng Khải Đạt ở bên ngoài phòng hô loạn “Chín! Chín! Nhất định là chín rồi! Tiểu khả ái ngươi mau tới a!” “Thơm quá! Thơm quá! Thơm quá, ta thật rất muốn ăn!”
Lâm Thông Bảo bưng mâm gỗ chứa đầy sủi cảo ra, đi vào trong phòng chuyên dùng để nấu cơm (lần sau kêu phòng bếp đi), thấy Lạp Á cùng Khải Đạt chạy lòng vòng xung quanh, một bộ dáng muốn ăn lại không dám động, ở đây, nếu như không có chủ nhân cho phép, khách nhân không thể tùy tiện ăn, cái này gọi là lễ phép!
Lấy xuống bánh bao đã được hấp chín, dùng một đôi đũa gấp đám bánh bao đang bốc hơi thơm ngào ngạt để vào trong chậu, lại bỏ thêm bánh bao mới làm vào lồng hấp, lúc này mới quay người lại, ba cái ăn hàng (tham ăn) đã muốn vươn tay ra bốc lấy, mỹ vị ở trước mặt, lễ phép là cái gì chúng ta hôm sau có thể bàn lại!
“Oa!” “A!” “Ngao!” Đáng đời ba cái ăn hàng bị làm phỏng, nhất thời mắt lệ rưng rưng, nhìn chăm chăm Lâm Thông Bảo, ngươi sao không nói sớm a. Chỉ có Viêm là người may mắn còn sót lại, bởi vì hắn từ đầu tới đuôi ánh mắt đều chỉ dán ở trên người Lâm Thông Bảo, ngay cả khóe mắt cũng chưa từng bố thí cho người khác.
Lâm Thông Bảo cảm giác mình thật là vô phước hưởng thụ bánh bao “tạo hình kỳ lạ” này, nhất là do Khải Đạt đặc biệt chế tác hình bánh bao “Béo phệ”, dựa theo nguyên tắc “Ai làm người nấy ăn”, hắn đem mỗi cái bánh bao của mỗi người làm phân biệt để vào trong bốn chậu, ngoại trừ Lạp Á, Khải Đạt cùng Viêm đều có bánh bao tự mình làm, Lâm Thông Bảo đem bánh bao của mình để vào trong một cái chậu cho mình cùng Tiểu Lạc ăn.
Lâm Thông Bảo đem chiếc đũa phân cho mỗi người một đôi, dùng chiếc đũa kẹp lên một cái bánh bao thịt, nhẹ nhàng dùng răng xé mở bánh bao, nhất thời một cỗ mùi vị nồng đậm xông vào mũi, khẽ hít vào, thơm mà không ngấy, mùi thịt thơm nồng, dư vị kéo dài.
Đem bánh bao thịt thổi thổi đút cho Tiểu Lạc vì không cầm được chiếc đũa mà đành phải ngoan ngoãn ngồi ở trên bàn đá chảy nước miếng, vừa thấy được Lâm Thông Bảo đem bánh bao thịt phóng tới trước mặt nó, ánh mắt nó đều đỏ, vội vàng nhào lên, cắn: “A ô a ô, ngao~” (ăn ngon ăn ngon, ăn quá ngon ~)
Nhóc kia ăn đến vui vẻ, cái đuôi phe phẩy không ngừng trông giống như Phong Hỏa Luân. Ngay cả Lạp Á cùng Khải Đạt cũng nhịn không được, vài lần thử dùng đũa kẹp lấy bánh bao mà không được, liền dứt khoát trực tiếp dùng chiếc đũa đâm xuyên qua cái bánh đưa lên ăn. Sau khi cắn xuống một ngụm, liền không còn khách sáo rụt rè nữa, hung hăng bắt đầu ăn, cuối cùng trực tiếp ném luôn chiếc đũa, từng cái từng cái hướng miệng nhai nuốt, cũng không sợ bị nghẹn, vừa ăn, vừa nói: “Thật ngon, ngon quá sức, ăn lão đại, ăn lão ca!” Lâm Thông Bảo nghe được đầu đầy mồ hôi, nhất là khi nhìn đến Khải Đạt đem bánh bao nhét đầy trong miệng, nhất thời cảm thấy vô cùng hữu thần 囧囧……..
So sánh với Lạp Á cùng Khải Đạt mạc danh kỳ diệu thưởng thức, Viêm ăn tương đối kiềm chế, hắn đã nếm qua đồ ăn của Lâm Thông Bảo nấu, cảm thấy tiểu tử kia lần nào cũng làm ra đồ ăn ngon, cũng không cảm thấy kỳ quái, chính là nhìn thấy hắn ăn cái bánh bao, nghĩ thầm: bảo bối thật là đẹp mắt, khi ăn bánh bao hai cái má phồng lên phúng phính chuyển động, cái mũi khéo léo, còn có cái môi hồng diễm, thật đáng yêu……
Vì thế hắn nhìn Lâm Thông Bảo một cái, cắn bánh bao một cái, xem một cái, ăn một miếng, lại xem một cái, ăn tiếp……..Được rồi, thứ cho Lâm Thông Bảo vẫn không thể thấu đáo được ý nghĩa ‘Sắc thái thanh tú’ kia, nhưng hắn cảm giác được mình cùng ‘đồ ăn’ có quan hệ? Bị ánh mắt Viêm vừa ăn vừa nhìn chòng chọc làm cho Lâm Thông Bảo thập phần khó chịu không được tự nhiên mà vươn lưỡi liếm môi mình, lại không biết hắn như vậy càng giống như là khiêu khích thú nhân.
Quả nhiên ánh mắt Viêm trở nên buồn bã, tiểu tử kia vẫn chưa sẵn sàng chấp nhận hắn, hắn phải nhẫn nại, nhẫn nại hơn nữa, chính là ———-cái miệng nhỏ nhắn hồng hồng tiên diễm, cái lưỡi trơn bóng mềm mềm thoạt nhìn hảo ngon miệng..... Một ngụm, liền một ngụm, Viêm cuối cùng không thể chịu được hấp dẫn, một ngụm hôn ở trên miệng Lâm Thông Bảo, trước dùng đầu lưỡi liếm liếm cái môi mềm mại, sau đó duỗi đầu lưỡi ra cẩn thận đi vào quấn lấy cái lưỡi của Lâm Thông Bảo đang lâm vào trạng thái ngây người, đảo qua khẽ mút duyện kéo lấy, xoay ngược lại vân vê ……. (Mộng: sau ta thấy giống nụ hôn kiểu Pháp quá đi)
Lâm Thông Bảo bị hôn đến đầu óc choáng váng, hai chân như nhũn ra. Miệng tê dại, trên đầu lưỡi cũng vừa tê vừa ngứa, có thứ thô ráp gì đó ở trước mặt mài tới mài lui..... Ô, Viêm đáng ghét, cư nhiên hôn hắn! Ta cắn!
Ôm thân thể mềm nhũn của tiểu tử kia, Viêm tận tình hưởng thụ, thấy nhóc con phản kháng, dựa theo nguyên tắc một hơi là hôn một cái, lại thật sâu hút vào một hơi, mới buông ra đôi môi đã sớm sưng đỏ, đem tia nước miếng bị kéo ra liếm sạch.
Lâm Thông Bảo chỉ cảm thấy “Oanh” một tiếng, trên mặt giống như bị hỏa thiêu mà nóng rát, thiếu chút nữa đầu cũng bóc khói, khoé mắt nhất phiến, Lâm Thông Bảo nhất thời muốn tìm cái động chui vào ——- tiểu bằng hữu, ngươi không phải chỉ mới 14 tuổi thôi sao! Chưa thành nhân thì “Phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ nghe” có hiểu hay không a, ngươi trương mắt lớn như vậy làm gì! Nước miếng chảy ra ngoài kìa! Còn có Khải Đạt, cái biểu tình của ngươi thì gọi là chuyện gì chứ?! Người ta là “Tễ mi lộng nhãn”, ngươi thực ra liếc mắt liền hiểu, nhưng miệng ngươi thì là chuyện gì?! Rút gân sao?! Vô cùng thê thảm có phải hay không a! Cư nhiên ngay cả Tiểu Lạc cũng ngẩng đầu chảy nước miếng nhìn bọn họ!
Lâm Thông Bảo tức giận, mà đầu sỏ gây nên thì miệng vẫn còn toe toét cười với hắn (kỳ thật Viêm chính là cảm thấy “Tiểu Bảo” mặt đỏ bừng thực đáng yêu mà thôi), hắn nổi giận ——- cười cái thí!
“Ngao!!!” Đừng hiểu lầm, đây không phải tiếng kêu của Tiểu Lạc, đây là một quyền đánh vào trên người Viêm, kết quả đau đớn chính là tiếng kêu thảm thiết của Lâm Thông Bảo phát ra!
“Có đau hay không? Đừng tức giận mà, ta hôn một cái ~” mỗ thú nhân đây là muốn an ủi người, hay lại muốn chiếm tiện nghi chứ.
“Đi chết đi! Không cho phép hôn!” Đây là thanh âm của người nào đó cực lực phản kháng.
“Hắc hắc ~”
“Nga nga ~ lại tới cái nữa đi~” —_—||| này không cần phải nói cũng biết là hai cái tên ồn ào nào.
…………
Cuối cùng, Khải Đạt một tay ôm chậu chứa đầy bánh bao nóng hổi, một tay kéo Lạp Á cùng hắn đồng dạng thắng lợi trở về, hi hi ha ha mà về nhà tìm người chia sẻ mỹ thực. Về phần sủi cảo? Bọn họ quyết định buổi tối lại đến! —_—|| mà Viêm đang ôm Lâm Thông Bảo vừa dỗ vừa hướng nhà tế ti đi đến, bọn họ còn có rất nhiều sự tình trọng yếu cần phải làm…..
Tóm lại, ở trong một trận gà bay chó sủa, bọn họ đã kết thúc một bữa sáng khoái hoạt? Sung sướng? Tốt đẹp?
Truyện khác cùng thể loại
139 chương
112 chương
24 chương
309 chương
18 chương
26 chương