Thú Nhân Chi Đái Thượng Không Gian Xuyên Dị Giới
Chương 10 : Lên đường trở về bộ lạc
Edit: Mộng
Beta: Nhã
<img alt=gfu src="https://static./chapter-image/thu-nhan-chi-dai-thuong-khong-gian-xuyen-di-gioi/4c45bb16_66aba067_phong-canh-dep.jpg" data-pagespeed-url-hash=1705482423 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/>Đem đồ ăn toàn bộ mang đến trên giường đá đã được rửa sạch sẽ, ở một bên đôi cha con thú nhân đã sớm không kềm nén được, bộ dáng giống như đã bị bỏ đói rất lâu mà nhanh chóng bổ nhào tới, thậm chí cả Tiểu Lạc do bị bỏng mà kêu “Ngao” một tiếng cũng luyến tiếc buông tha cho miếng thịt ngon mà đưa tới bên miệng. Thú nhân không quen dùng chiếc đũa, cho nên liền trực tiếp cầm lên cái xiên thịt mà ăn. Thú nhân làm sao cũng không nghĩ tới, tiểu giống cái này thoạt nhìn nho nhỏ yếu ớt thế nhưng lại có thể làm ra đồ ăn ngon đến như vậy, vốn đã ăn quen thịt nướng có vị sáp sáp trước kia, bây giờ Viêm bắt đầu lo lắng, hương vị đồ ăn này ngon đến như vậy, về sau nếu lại đi ăn thịt vị sáp kia, hắn còn có thể nuốt trôi hay không? Hơn nữa nhìn tiểu giống cái không ngừng từ trong không gian của mình lấy ra đồ vật gì đó mà từ trước tới nay hắn đều chưa từng thấy qua, Viêm nhìn về phía Lâm Thông Bảo, ánh mắt trở nên càng phát ra bất khả tư nghị*, Viêm chỉ biết là năng lực không gian rất quý hiếm, nhưng chưa bao giờ biết nó lại có thể lấy ra nhiều đồ vật này nọ như vậy, làm cho người ta khó có thể mà tin được, nếu bị người hữu tâm biết được, kia…….Không, ta tuyệt đối không thể để bất kỳ kẻ nào thương tổn đến hắn, Viêm hung hăng mà cắn xuống một ngụm thịt, trong lòng hạ cái quyết tâm sau khi trở về liền tham gia cuộc bầu chọn tân tộc trưởng, chỉ có thể để cho chính mình cường đại hơn, mới có thể bảo vệ giống cái trân quý của mình. Sau khi quyết định, Viêm nhìn Lâm Thông Bảo, ánh mắt tỏa ra càng trở nên ôn nhu………..
(*) không thể tưởng tượng, khó tin, kỳ diệu, lạ lùng.
Mà Tiểu Lạc đang được Lâm Thông Bảo uy thịt cá kho tàu, trong lòng vô cùng hoan hỉ, vui thích: a, mẫu mã thật là lợi hại a, không hổ là mẫu mã Tiểu Lạc nó xem trọng, thịt nướng làm ăn rất là ngon, di? Đây là cái vị gì a? Lại cắn xuống miếng đậu hủ một cái: quá mỹ vị ~o∩o∩o~
Tuy rằng Lâm Thông Bảo không biết cha con bọn họ đang suy nghĩ cái gì, nhưng lúc nhìn bọn họ ăn, giống như hận không thể ngay cả cái chậu cũng muốn gặm luôn, trong lòng hắn cũng là vui không tả siết, mỗi một người đầu bếp đều hi vọng khách nhân của mình đều có thể ăn hết tác phẩm mà mình làm ra. Nhưng nếu ánh mắt của nam nhân đối diện có thể không ôn nhu như muốn nhéo ra nước nhìn hắn mà nói, thì hắn nghĩ hắn sẽ càng thêm cao hứng a! —_—
Ba người (hai người một thú? Hay là một người hai thú?) rất nhanh đã đem thức ăn đảo qua quét sạch, nhất là Tiểu Lạc còn thỏa ước mong nguyện mà đem bát liếm đến sạch sẽ bóng loáng, bụng nhỏ đều như khí cầu phình thành cái trống. Tiểu Lạc hạnh phúc mà ngã vào trong lòng Lâm Thông Bảo: “Mẫu mã, xoa xoa a ~~” (manh quá đi, ta cũng muốn xoa xoa nha >.<)
Lâm Thông Bảo ôm chầm Tiểu Lạc ngã nhào qua, ngượng ngùng mà nhìn thú nhân tự động tự giác mà nhanh nhẹn thu thập tàn cuộc, giống như đang cầm lấy thánh vật, thật cẩn thận mà đem chậu cùng bát sứ để vào trong nước mà khi nãy Lâm Thông Bảo rửa rau còn dư lại mà tẩy rửa. Nhưng đáng tiếc đối với thú nhân lực lượng lớn, bát sứ hiển nhiên là thực yếu ớt. Chỉ chốc lát sau, một cái chút sức lực nhỏ của thú nhân hạ xuống “Phanh” một tiếng, vỡ vụn, ân, vỡ còn rất là nghệ thuật! Mình có nên cảm thấy may mắn khi chậu mà mình lấy ra dùng là làm bằng sắt không?
Thú nhân xấu hổ mà cương cứng ngay tại chỗ, không rõ mình đã rất cẩn thận, vì cái gì đồ vật thoạt nhìn yếu ớt này thế nào vẫn cứ vỡ nát hết. Đành phải xin giúp đỡ mà nhìn Lâm Thông Bảo.
Lâm Thông Bảo tiếp thu tầm mắt cầu viện trợ bắn đến, nhất thời đầu đầy hắc tuyến, ta nói ngươi một đại nam nhân, cư nhiên còn giả đáng thương, giả đáng thương coi như xong, nhưng cũng không cần phải tỏ ra manh như vậy chứ!!
Chỉ thấy một sinh vật hình thể to lớn con mắt lóe ra ánh sáng lấp lánh mà nhìn Lâm Thông Bảo, môi bình thường mím chặt lúc này lại hơi mở ra, nhất là còn giương ra cái khuôn mặt xinh đẹp nhìn qua lại có chút đáng yêu, hai tay đang cầm lấy bát sứ đã bị bóp nát, một bộ dáng thực sự rất đáng thương, nếu trên đỉnh đầu của hắn có hai cái lỗ tai miêu, lúc này nhất định là cụp xuống dưới. (MoaMoaMoa, ta xỉu)
Lâm Thông Bảo vỗ trán, không thể nhìn tiếp, nhìn tiếp có thể bản thân sẽ không khống chế được mà bổ nhào qua, ai kêu mình không thể miễn dịch với những động vật lông mềm. Cho dù thú nhân bây giờ là hình dáng nhân loại, nhưng nguyên hình của hắn chính là một con hổ a, cho nên có thể nói bản thân không phải đối với nam nhân tim đập rộn lên, mà chính là do hình thể to lớn của động vật họ mèo gây ra? Đúng không!
Nhẹ nhàng ôm lấy Tiểu Lạc sau khi ăn thì trở nên thỏa mãn tự đắc một bộ buồn ngủ, Thông Bảo đặt nó lên tấm nệm đắp chăn để cho nó đi vào giấc ngủ. Sau đó đi qua, tiếp nhận chậu bát trong lòng thú nhân, kêu thú nhân đem cái bát nhỏ đã vỡ vụn kia ném ra ngoài động.
Đợi cho thú nhân trở về, Lâm Thông Bảo cũng đã đem chậu bát tẩy rửa sạch sẽ. Tiếp theo hắn lại bắt đầu đại kế học tập ngôn ngữ của mình, dù sao hắn thập phần không muốn lại nếm thử cảm giác buồn bực có miệng mà không thể nói. Mà Viêm cũng cao hứng vô cùng mà dạy hắn học tập ngôn ngữ, dù sao có ngôn ngữ trao đổi, không phải sẽ trợ giúp phát triển thêm tình cảm sao. ^_^
Giữa trưa, sau khi ăn cơm xong, Lâm Thông Bảo mãnh liệt hướng thú nhân yêu cầu đi ra ngoài tản bộ tiêu thực, trước kia có một mình cho nên không có can đảm đi ra ngoài, nhưng bây giờ không phải là có một cái bảo tiêu miễn phí sao, hiện tại không đi xem, thì đợi đến bao giờ?
Mà Viêm hiển nhiên là dung túng (nuông chiều), dã thú ở phụ cận đã bị hắn cưỡng chế rời đi rồi, huống hồ có hắn bên cạnh, có người nào không có mắt mà dám qua khi dễ tiểu giống cái nhà hắn?! (nhà hắn? Lòng tự tin của mỗ thú đang bành trướng ~)
Dọc theo đường đi, đi một chút ngừng một chút, Lâm Thông Bảo thực sự là tò mò muốn chết, trong khu rừng rậm này tại sao lại có thể có nhiều thứ hình thù kỳ quái như vậy chứ? Có loại côn trùng bằng phẳng như giấy, ước chừng lớn cỡ hai lòng bàn tay Lâm Thông Bảo, vô thanh vô tức mà dính vào trên vỏ cây, trên thân hình của nó còn dinh dính, nhìn qua giống như là vỏ cây bị thấm ướt, thỉnh thoảng còn có tiểu trùng tử (con sâu nhỏ) bị mùi hương của nó hấp dẫn, mà bị nó ăn luôn.
Lặng lẽ chạm vào lùm cây, đầu vừa mới vươn ra, chợt nghe một trận tiếng kêu “Khanh khách lạc”, một đám gà cảnh lông đuôi ngũ thải ban lan (nhiều màu sắc) chạy trốn ra, cánh đập xuống lên trên người của Lâm Thông Bảo, nếu không có thú nhân thủ hộ đúng lúc, hắn có thể đã sớm biến thành “Hoa diễn viên hí khúc”, nhưng dù có như thế, thì trên đầu bọn họ vẫn dính thiệt nhiều lông chim, có một cái lông chim màu sắc rực rỡ nhưng lại thẳng tắp đứng ở trên đỉnh đầu thú nhân, còn có vài cái nghịch ngợm dán ở trên cái lỗ mũi của hắn, làm cho Lâm Thông Bảo hảo một trận cười nhạo.
Một tảng đá rõ ràng nhìn như thế nào cũng đều giống như là thạch đầu bị một vòng rêu xanh bám dính, cư nhiên khi hắn nghĩ muốn sờ lên, liền “Sưu” một tiếng, mở dài chân ra chạy, ở khi Viêm khoa tay múa chân cả nửa ngày hắn mới hiểu được đại khái, loài này kêu là “Độc Thạch Thú” gì đó, ý tứ ở trên mặt chữ, là một tảng đá mà phía trên phủ kín độc, bình thường dựa vào ăn tiểu động vật bị độc của nó giết chết mà sống, cũng may bản thân không có đi qua ngồi lên, nếu không chính mình sẽ bị “Trĩ” a!
Hưng phấn mà đi dạo một buổi trưa, trong lúc săn bắt, Viêm săn được một con Tiêm Nha thú, thuận tiện tiếp thu ánh mắt ái mộ của Lâm Thông Bảo phóng tới, nhưng trên thực tế là Lâm Thông Bảo đối với cự lực cùng cơ bụng kiện mỹ của hắn mà phát ra các loại hâm mộ, ghen tỵ cùng oán hận; trảo hai con “Ngũ Hoa Kê” làm cho bọn họ biến thành mặt xám mày tro, lại ở trong sông bắt về hai con cá hình thể khổng lồ.
Nói đến hai con cá này, Lâm Thông Bảo một trận hoảng sợ, trong rừng rậm nguyên thủy này đúng là cái gì cũng không giống a, thiên nhiên quá thần kỳ, con cá gì đó nhìn qua bề ngoài giống như cá chép, thế nhưng hình thể so với cá mập còn khủng bố hơn, hàm răng bén nhọn, bộ dáng dữ tợn, thiếu chút nữa dọa Lâm Thông Bảo sợ đến tè ra quần. Nhưng ở cự lực của thú nhân, bị nhánh cây hung hăng xuyên qua cùng một chỗ mang về, làm cho Lâm Thông Bảo lại hướng thú nhân phát ra ánh mắt các loại hâm mộ ghen tỵ cùng oán hận, nhưng vẫn như cũ bị tiếp thu thành loại ái mộ ~
Tuy rằng Lâm Thông Bảo vốn không có ý tứ ăn con cá này, nhưng thú nhân tựa hồ rất thích, vì thế Lâm Thông Bảo ôm ấp một hoài bảo vĩ đại dựa trên nguyên tắc vì nhân dân phục vụ, để cho thú nhân đem cá khiêng trở về. Dù sao nếu không cần nhìn đến đầu cá, con cá khổng lồ này cũng không tệ. Kỳ thật hắn căn bản không biết được, thú nhân từ sau khi ăn cá nướng của hắn thì luôn nhớ mãi không quên, trước kia chỉ luôn luôn ăn thịt, chưa từng nếm qua loại đồ ăn giống cá gì đó thơm ngon như vậy, nhưng cá Lâm Thông Bảo nướng chỉ lớn cỡ lòng bàn tay thú nhân, một con cá còn chưa đủ cho hắn ăn vài hớp, huống chi hắn còn muốn chừa lại cấp cho Lâm Thông Bảo ăn, thú nhân ăn không được nhiều nhất thời buồn bực. Vừa lúc lại nhớ tới, thú ở trong sông hắn từng gặp qua cùng cá mà Lâm Thông Bảo nướng hình dạng rất giống, vì thế, thú nhân khiêng hai con cá khổng lồ mà tâm viên ý mãn!
Thời điểm xào rau, thú nhân luôn không chuyển mắt mà nhìn chằm chằm Lâm Thông Bảo, làm hại cả người Lâm Thông Bảo không được tự nhiên, cuối cùng nhịn không được há mồm liền phun “Xem mao!” Nhưng đảo mắt nhìn lại thú nhân một bộ nghi hoặc không thôi, Lâm Thông Bảo nhịn không được cười thầm, người này lại nghe không hiểu, bản thân mình cùng hắn phân cao thấp cọng lông! Vì thế đàng phải xoay người tiếp tục làm việc của mình.
Tới ban đêm, Lâm Thông Bảo biết thú nhân rốt cuộc là ngủ ở đâu! Ni mã! Mặc dù nói giường đá rất rộng rãi, ngủ năm người cũng đủ nữa, nhưng ngươi muốn hay không cũng nằm lên a!
Nhìn thú nhân từ bên ngoài sau khi đuổi đi dã thú trở về, liền vẫn duy trì hình thú bò lên giường đá, đưa hắn chen chúc vào bên trong, không chỉ nghiêng người nằm ở bên cạnh hắn, còn dùng móng vuốt đệm thịt thật dày ôm hắn vào ngực, một bộ dáng ngủ cũng phải bảo vệ ngươi, Lâm Thông Bảo lại có dấu hiệu bị áp lực rất lớn.
Ban ngày chiếm tiện nghi của mình, đối với mình vừa kéo vừa ôm coi như xong, vì cái gì buổi tối còn chiếm tiện nghi của mình chứ. Ải du, thật là chịu không nổi mà! Lâm Thông Bảo xấu hổ cùng giận dữ mà bắt đầu giãy dụa, đáng tiếc khí lực không sánh bằng người ta, ngược lại đưa tới nghi hoặc của thú nhân mà nhìn hắn chăm chú. Được rồi, thái độ cho là đương nhiên của ngươi là như thế nào đây chứ! Còn có, ngươi mang cái da mặt hổm còn bài ra bộ dạng nghi hoặc, ngươi không biết cái dạng này manh đến làm cho người ta thực bị thương sao?!
Lâm Thông Bảo cúi đầu nhìn Tiểu Lạc, cái đầu gối lên trên cái bụng mềm mại của thú nhân, một chân đạp lên bụng của mình, đã muốn ngủ đến nghiêng trời lệch đất, há mồm giống như mộng được ăn chân gà nướng mỹ vị, cái chân ở trong không khí chà xát. Lại nhìn đến cái mặt đại miêu ở phía trên, tư thế đem toàn bộ mình ôm vào trong ngực, một cái đuôi hổ thô dài đáp ở trên người mình, Lâm Thông Bảo hoàn toàn hết chỗ nói rồi, rất manh có phải hay không a! Trong lòng hung hăng mà khinh bỉ chính mình: Cho ngươi bộ lông mềm như nhung manh như vậy, cho ngươi khống! Lại không ngừng ở trong lòng tự nhủ: đây không phải là người, là đại miêu, là cái gối ôm lớn đáng yêu mềm như nhung, đây không phải là người, không phải……..vô hạn tuần hoàn ing~
Cứ như vậy, Lâm Thông Bảo một bên học tập ngôn ngữ, một bên nấu ăn uy hai con sủng vật, một bên còn phải bị đại miêu sỗ sàng, cứ ôm ngủ bồi ngủ như vậy vượt qua chừng mười ngày. Mỗi lần hắn tập nói chuyện, thú nhân luôn có thói quen đưa hắn ôm vào trong lòng ngực (thói quen tốt đó ^3^), lúc bắt đầu hắn còn giãy dụa vài cái, nhưng như thế nào cũng không thoát khỏi sức mạnh của thú nhân, liên tiếp sau vài lần, Lâm Thông Bảo nhận mệnh, nhưng hơi thở từ trên người thú nhân truyền đến, luôn huân đến làm hắn mặt hồng tim đập
Vì muốn quen thuộc ngôn ngữ, Lâm Thông Bảo mỗi sáng sớm thức dậy đều cùng thú nhân nói: “Buổi sáng tốt lành”. Lúc ăn cơm nói: “Ăn cơm”, còn chỉ vào nguyên liệu thức ăn để cho Viêm dạy hắn nói: “Thịt”, “Cá”, “Thanh Quả”, “Xác Xác quả”, “Này…….Ăn ngon……” ….. Buổi tối cũng sẽ chỉ ba cái ánh trăng quỷ dị hỏi: “Đây là cái gì?” “Bạch Sắt Lạp……Ailan……Xích Ma…..” Trước khi đi vào giấc ngủ nói “Ngủ ngon”….. Rốt cuộc sau khi học được ngôn ngữ nói chuyện không hề lắp ba lắp bắp, hắn cũng từ đó hiểu được một ít văn minh của thế giới này.
Nguyên lai ngàn vạn năm về trước, trên thế giới này không hề có thú nhân, toàn bộ trên cái tinh cầu này chỉ có dã thú nguyên thủy. Có một ngày, một trận thảm họa kinh thiên động địa đột nhiên buông xuống, làm cho núi non đột nhiên bạo phát ra một ánh sáng liệt hỏa mãnh liệt, nham thạch nóng chảy đem toàn bộ thế giới trong nháy mắt bị cắn nuốt, rất nhiều dã thú đều bị chết cháy. Ngay sau đó lại bộc phát một trận ôn dịch, những sinh vật nhỏ yếu đều bị bệnh chết, chỉ để lại một ít mãnh thú cường tráng trốn vào rừng rậm, tránh khỏi trường đại nạn này. Nhưng lúc bấy giờ, những sinh vật còn sống sót không có một giống cái, mất đi giống cái có thể sinh sản, kết cục cuối cùng của chúng nó cũng chỉ còn con đường là biến mất trên thế giới này mà thôi. Nhưng mà, may mắn khi đó còn tồn tại một dã thú thủ lĩnh – một con đầu hổ, đầu hổ quyết định dẫn dắt đàn thú đi đến Cực Bắc Chi Địa Thú Thần điện, thỉnh cầu Thú Thần trợ giúp.
Nhưng muốn tới được Thú Thần điện, phải đi ngang qua tất cả rừng rậm, vì thế sau khi các dã thú trải qua thiên tân vạn khổ, dã thú mà hổ thú mang theo cuối cùng còn sót lại không đến một ngàn con đi tới nơi Thú Thần điện, Thú Thần sâu sắc cảm động hổ thú, liền ban cho dã thú có thể biến thân đạt được sức mạnh cường đại, cũng ban thưởng thần lực, có thể để cho thú nhân sử dụng được các loại năng lực thiên nhiên (tỷ như Viêm có năng lực khống chế hỏa), giúp cho bọn họ tại trong rừng rậm nguy hiểm này có thể được sinh tồn. Vì phồn diễn sinh sống*, Thú Thần chọn ra một số thú nhân trong đó có phần thịt nơi ngực hơi non mềm, làm thành giống cái, mà dạng giống cái này là không có năng lực biến thân như dã thú. Ngoài ra, lại vì giống cái này thịt mềm da mỏng, cho nên lực lượng phi thường nhỏ yếu, thực dễ dàng bị ốm đau cướp đi sinh mệnh, liền được thú nhân thập phần trân quý, yêu như yêu mạng.
(*) sinh sôi nảy nở
Lâm Thông Bảo nghe xong hắc tuyến, làm sao nghe được quen tai như vậy, còn cái gì thịt non mềm nơi ngực, tại sao không nói là xương sườn chứ………… Đáng tiếc Lâm Thông Bảo hỏi không rõ ràng “Giống cái” là như thế nào tồn tại, nếu không thú nhân nhất định sẽ chỉ vào mũi của hắn nói: “Sẽ giống như ngươi vậy!” Trong đầu hắn cho rằng giống cái là ý tứ chỉ nữ nhân. Đáng tiếc a đáng tiếc ~
Sau đó liền nghe được thú nhân cố gắng mà giới thiệu bộ lạc hắn có bao nhiêu hảo, tài nguyên phong phú, có hơn tám trăm người, bởi vì trong truyền thuyết, hổ thú là đầu lĩnh, bởi vậy hổ thú càng được tất cả thú nhân sở kính ngưỡng! Bộ lạc của bọn họ là bộ lạc tốt nhất trong tất cả các bộ lạc thú nhân. Còn nói cho Lâm Thông Bảo biết, qua mười ngày nữa chính là ngày bộ lạc cử hành lễ thành nhân cho tiểu thú nhân, Tiểu Lạc cũng đã tới thời điểm phải cử hành lễ thành nhân, nói xong liền bày ra bộ dáng mong chờ mà nhìn Lâm Thông Bảo.
“Ách, là muốn trở về sao?” Lâm Thông Bảo nhìn ánh mắt chờ mong của thú nhân, kỳ thật hắn rất sớm đã nghĩ cùng thú nhân đi vào bộ lạc nhìn một cái, dù sao người là động vật quần cư, cũng không thể cả đời đều ngốc ở trong rừng rậm.
“Ngươi nguyện ý theo ta về bộ lạc sao?” Viêm phi thường khẩn trương, thông thường thú nhân ở bên ngoài gặp được giống cái, như vậy thú nhân có thể có được giống cái, nếu giống cái nguyện ý theo hắn trở về nhà, vậy thì chứng tỏ giống cái đã tiếp nhận hắn.
“Ân, đương nhiên.” Lâm Thông Bảo mặt đỏ, cái gì có nguyện ý hay không chứ, cũng không phải kết hôn. Mấy ngày nay cùng nhau ở chung, khiến cho hắn thật sâu cảm nhận được thú nhân đối với hắn ôn nhu săn sóc, chưa từng có người nào giống như Viêm đối với hắn tốt như vậy, cho dù là ông nội bà nội đã nuôi hắn lớn, cũng không so bằng. Làm cho Lâm Thông Bảo cảm giác mình tựa hồ có chút yêu thích hắn hơn, không đúng! Lâm Thông Bảo vẫy vẫy đầu, nhất định là ảo giác! Vẫn là nhanh chóng đi Bộ Lạc tìm một muội tử (con gái) mềm mại an ủi tâm linh nho nhỏ của mình đi!
Vì thế vội vã thúc giục thú nhân xuất phát: “Đi thôi đi thôi, ngày mai liền rời đi!”
Vốn nhìn đến tiểu giống cái lắc đầu, còn tưởng rằng Lâm Thông Bảo lại hối hận, ai ngờ tiểu giống cái nhưng lại bắt đầu thúc giục hắn, vì thế Viêm cao hứng mà ôm lấy tiểu giống cái hung hăng hôn một cái, liền xoay người đi thu dọn đồ đạc chuẩn bị trở về. Chỉ để lại Lâm Thông Bảo bị hành động cả kinh của Viêm làm cho ngây người, hôn.... hôn má! Ni mã, chỉ là kêu hắn động tác nhanh lên mà thôi, làm gì mà nhiệt tình như vậy chứ! Lâm Thông Bảo đỏ mặt không được tự nhiên…….
Truyện khác cùng thể loại
113 chương
14 chương
29 chương
13 chương
1419 chương