<img alt=tcg src="https://static./chapter-image/thu-nhan-chi-dai-thuong-khong-gian-xuyen-di-gioi/120111afamily-an-thit-chien-xu-tam-hanh-mo-11_339ef.jpg" data-pagespeed-url-hash=3597511863 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/>Viêm đem con mồi đang vác trên vai trái của mình để qua một bên, lại đem bao hoa quả được bao trong lá cây cầm trong tay phải để trên giường đá, gỡ xuống túi da bên hông không biết dùng nguyên liệu gì làm thành, dùng nước bên trong cấp cho Tiểu Thông Bảo rửa tay, tiếp đó lại xuất ra một miếng vải mềm mại không biết là làm từ da thú gì, chuẩn bị cho hắn tắm rửa. Lâm Thông Bảo vội vàng từ trên giường đá đứng lên, xua tay nói: “Không cần, không cần, ta tự mình tắm”. Dưới tình thế cấp bách, phát hiện mình dùng không phải ngôn ngữ nơi này, biết thú nhân nghe không hiểu, vội vàng dùng ngón tay chỉ miếng vải trong tay thú nhân, lại chĩa chĩa chính mình, làm cái động tác tắm rửa: “Ta……..Tắm……” Viêm tuy rằng nghe không hiểu, nhưng cũng đã hiểu ý, tuy vậy trong lòng phi thường không cam lòng, chẳng qua nhìn tiểu giống cái một bộ dạng kiên trì, Viêm vẫn là không đành lòng mà đem miếng vải giao cho hắn, để cho hắn tự mình tắm. Lâm Thông Bảo nhìn thấy biểu tình không cam lòng trên vẻ mặt của thú nhân, cảm giác sâu sắc có núi lớn đè lên, nghĩ, ngươi không cam lòng cái gì a, ta còn không cam lòng bị ngươi hầu hạ đâu! Rửa mặt xong, lại thấy Viêm đang xử lý con mồi, đó là một con động vật kỳ lạ, đầu như con thỏ, có hai cái lỗ tai dài, lông xù, lông trên cổ rậm thành một vòng tuyết bạch sắc, giống như một cái vòng đeo cổ; thân hình thì tròn vo, hình thể có chút béo; hoa văn trên người lại giống như con hươu, mặt trên có hình dạng hoa mai lốm đốm; bốn chân thì giống như móng heo vô cùng tráng kiện, ở mặt trên móng chân còn được bao phủ bởi lông vừa dài vừa đen———— Sau khi xem xét xong, Lâm Thông Bảo kết luận đây là một con kỳ quái Tam Bất Tượng*. (*) ý em nói con này lai ba giống thỏ, hươu, heo vì nó có những đặc điểm của ba con này nên em cho nó là Tam Bất Tượng lun &gt;.&lt; Nhưng mà, Lâm Thông Bảo lại không biết rằng, cái con dã thú bị hắn cho là kỳ quái Tam Bất Tượng thật ra là Dương Dương thú, là loài vật ở trong rừng rậm rất khó bắt được, hơn nữa lại còn là ấu tử. Loài Dương Dương thú này rất hiếm thấy, chúng nó chỉ xuất hiện tại thời tiết ấm áp có trái cây chín (tương đương với mùa hạ cùng mùa thu), vả lại chỉ xuất hiện vào ban ngày, bởi vì chúng nó thích uống lộ thủy buổi sáng tinh mơ cùng ăn cỏ non mới mọc, thêm nữa số lượng của chúng nó rất ít, mà thịt lại rất ngon, non mềm đến ngay cả trẻ con đều có thể ăn, khiến cho chúng trở thành thức ăn yêu thích nhất trong những dã thú tại rừng rậm. Bởi vậy, mọi giống cái đều mong ước cả đời có thể ăn đến mỹ thực này một lần, trong truyền thuyết còn có giống cái từng nói: “Chỉ cần ai cho ta ăn một lần thịt Dương Dương thú, thì ta sẽ nguyện ý gả cho hắn.” Bởi vậy có thể thấy được giống cái đối với nó rất là ưu ái, nhưng những thú nhân có thể thật sự bắt được nó ít càng thêm ít, cơ hồ là không có. Đừng nhìn bộ dạng Dương Dương thú ôn hòa, trên thực tế nó vô cùng giảo hoạt, khi ngươi tiếp cận nó, nó sẽ phát ra một mùi hương kỳ lạ, làm cho ngươi hoàn toàn mất đi năng lực hành động, thậm chí còn có thể mê hoặc tầm mắt của ngươi, làm cho ngươi lâm vào trong ảo giác (tương đương với bị trúng thuốc gây mê cùng với khói mê hồn), có cái kỹ năng bảo mệnh này, khiến cho chúng nó thoát khỏi trùng trùng nguy cơ, kéo dài sinh sản chủng tộc. Nhưng dù không có năng lực đó, vẫn rất khó từ trong rừng rậm tìm được bóng dáng của nó. Mà hôm nay Viêm cũng là vận khí khá tốt, vốn hắn không có ý định đi bắt Dương Dương thú, nhưng thật không ngờ, cư nhiên ở trong một bụi cỏ gặp được thân ảnh một đôi Dương Dương thú cùng ấu tử, vì thế, Viêm cũng nghĩ đến truyền thuyết kia, lại nghĩ tới bộ dáng tiểu giống cái nhu nhược, thì cõi lòng đầy chờ mong mà đi bắt chúng. (^O^) Quá trình vây bắt xem như khỏi cần nhắc đến cũng biết, mặc dù con Dương Dương thú lớn kia chạy trốn, nhưng cuối cùng để cho hắn bắt được con ấu tử này. Thịt ấu tử so ra càng thêm tươi ngon, vì thế hắn cao hứng mà quay trở về. Viêm thuần thục lột bỏ da Dương Dương thú, thứ này có thể lưu trữ về sau đưa cho giống cái làm quần áo mặc, bất quá còn cần phải tiến hành thêm một bước xử lý nữa mới dùng được, trước cứ giữ lại. Lại duỗi móng vuốt ra “xoát xoát” vài cái đem Dương Dương thú mổ bụng, máu tươi ồ ạt chảy ra, một cỗ mùi máu tràn ngập trong động. Viêm nhanh nhẹn mà rút ra nội tạng, vứt bỏ một bên, lại “xoát xoát” thêm vài cái, đem thịt cắt thành mấy khối…….. Trong sơn động, mùi máu tươi càng lúc càng nồng đậm, nhưng đối với người xuất thân là đầu bếp như Lâm Thông Bảo lại không có ảnh hưởng gì, dù sao hắn từ nhỏ liền tiếp xúc qua rất nhiều cảnh giết chóc, nhưng mà hắn tò mò muốn nhìn thú nhân đem “Tam Bất Tượng” xử lý. Chỉ chốc lát sau, thú nhân đã đem thịt xử lý hoàn tất, đem khối thịt để ở trên một hòn đá sạch sẽ, lại đi đến bên cạnh đem củi chất lên thành đống, sau đó chỉ thấy tay của hắn nhẹ nhàng động một cái, từ trên ngón tay bùng lên một ngọn lửa, khi Lâm Thông Bảo đang trợn mắt há mồm thì ngọn lửa bay đến trên đống củi, “Oanh” một tiếng, ngọn lửa bùng lên cao, toàn bộ đống củi đều dấy lên đại hỏa. “Này, này……..” Lâm Thông Bảo quả thực không thể tin ánh mắt của chính mình! Gạt người! Đây là ma thuật đi?! “Lửa” Nghĩ rằng tiểu giống cái quên từ đơn vừa mới học ngày hôm qua, Viêm lại lần nữa nghiêm túc nói một lần. “Ta đương nhiên biết đây là lửa, nhưng! Nhưng đây là như thế nào mà có!” Lâm Thông Bảo giật mình mà nắm lấy cái tay kia vừa mới đốt lửa của hắn, ý đồ muốn tìm ra bí mật. Những từ vừa rồi Lâm Thông Bảo nói là dùng Trung văn, cho nên Viêm không hiểu hắn rốt cuộc nói cái gì, nhưng tiểu giống cái bắt lấy tay hắn xem xem nhìn nhìn, tiểu tử kia đích thị là đối với năng lực nhóm lửa này của hắn cảm thấy ngạc nhiên, nhưng tiểu tử kia bản thân không phải cũng có năng lực sao? Nghĩ đến lời của đứa con Tiểu Lạc mình đã nói, thường thấy từ trong tay của Lâm Thông Bảo đột nhiên xuất hiện đồ vật gì đó, kia hẳn là năng lực không gian quý hiếm. Bên kia Lâm Thông Bảo vẫn đang ở trên tay của Viêm tìm kiếm nhưng lại không thấy cái bí mật gì, chẳng hạn như trong móng tay cất giấu đá lửa gì đó, nhưng cái gì cũng không có, đành phải phẫn nộ mà buông tay Viêm ra. Tuy rằng không muốn để cho bàn tay trắng nõn nhỏ bé của tiểu giống cái rời đi chính mình, nhưng Viêm càng không hi vọng nhìn đến khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy thất vọng của tiểu giống cái, vì thế Viêm quyết định dùng hai tay cùng nhau trảo, một tay nắm chặt cánh tay nhỏ bé của Lâm Thông Bảo còn chưa có rời đi kịp, ở trong tiếng kinh hô của tiểu giống cái kéo hắn vào trong ngực của chính mình, còn tay kia thì duỗi ra để ở trước mặt tiểu giống cái, trên đầu ngón trỏ toát ra một ngọn lửa nhỏ cho tiểu giống cái xem.(phốc ~ quả hiên là hai tay cùng nhau trảo a ~) Lâm Thông Bảo tuy rằng kháng nghị thú nhân bạo ngược, nhưng cũng bị ngọn lửa trên đầu ngón tay của Viêm hấp dẫn, liền giữ tư thế ngồi trong ngực nam nhân, Lâm Thông Bảo thật cẩn thận mà nâng cái tay kia lên, cố gắng quan sát xem nó rốt cuộc là như thế nào mà sinh ra, nhưng rất nhanh, Lâm Thông Bảo liền phủ định cái này là do ngoại lực tạo thành pháp thuật, lửa rõ ràng là từ trong ngón tay của thú nhân mà sinh ra! “Lửa!” Lâm Thông Bảo chĩa chĩa ngọn lửa trên tay thú nhân, lại quay đầu lại chĩa chĩa thú nhân “Của ngươi!” “Ân, đây là năng lực của ta, khống chế hỏa!” Viêm gật đầu, trả lời. Tuy là nói thế, Lâm Thông Bảo cũng chỉ nghe hiểu hai từ “Của ta” cùng “Hỏa”, nhưng cuối cùng cũng hiểu rõ ý đại khái của thú nhân là chỉ hắn hắn có thể đốt lửa linh tinh. Hắn ngẩng đầu nhìn thú nhân, lại nhìn đống lửa đang cháy bập bùng, lập tức lại nghĩ tới năng lực không gian của chính mình, chẳng lẽ nói trên thế giới này ai cũng đều có năng lực thần kỳ này? Chẳng lẽ mình xuyên qua thế giới ma pháp rồi sao? Đúng lúc lại nhìn thấy Tiểu Lạc tại bên chân của mình cọ tới cọ lui, phe phẩy cái đuôi làm nũng, đột nhiên giật mình: TNND, chuyện mình có năng lực không gian khẳng định nó cũng biết đi. Lâm Thông Bảo rất muốn chất vấn thú nhân, nhưng lại phát hiện bằng vốn từ đơn mà mình học được, căn bản không thể biểu đạt được ý nghĩ của mình, Lâm Thông Bảo chỉ cảm thấy một loại cảm giác nghẹn khuất du nhiên nhi sinh*, ni mã! Hắn cuối cùng cũng hiểu được một phen cảm giác có oan mà không có chỗ tố cáo a! * du nhiên nhi sinh: tự nhiên nảy sinh. Vì thế, Lâm Thông Bảo ủy khuất mà rút vào trong ngực thú nhân, mặc cho Viêm như thế nào dỗ cũng không chịu chui đầu ra. Thậm chí còn xấu xa mà nghĩ thầm: Hừ! Ngươi nói ta nghe không hiểu! Ta quản ngươi rốt cuộc nói cái gì, yêm (ta đây) cũng muốn cho ngươi thể hội một phen cảm giác buồn bực, lúc này mới công bình nga! Vì thế, Viêm tại khi không biết chuyện gì, bị công bình một phen. Mắt thấy dỗ tiểu giống cái không được, Viêm liền quyết định nướng thịt Dương Dương thú rồi đến lấy lòng nhóc con kia, thịt tươi ngon như vậy, “Bảo Bảo” nhất định sẽ thích! Thú nhân nhanh nhẹn mà dùng nhánh cây xuyên qua từng khối thịt, để ở trên đống lửa nướng. Lâm Thông Bảo gặp thú nhân từ bên cạnh lấy ra một cái gói bọc bằng lá cây, mở lá cây ra, bên trong là một đoàn bột phấn, tản mát ra vị đạo kỳ quái. Lâm Thông Bảo vội vàng bắt lấy tay thú nhân, ngăn cản hắn đem bột phấn đó rắc lên thịt nướng. Bởi vì Lâm Thông Bảo nhận ra, hương vị của bột phấn này mang theo vị sáp sáp cay đắng cùng mặn mặn, nếu đem nó rắc lên trên thịt, như vậy cho dù thịt có tươi ngon cỡ nào, thì hương vị cũng sẽ trở nên giống như hôm qua. Thấy thú nhân nghi hoặc nhìn sang, Lâm Thông Bảo vội vàng đem bọc muối mình vừa mới lấy ra từ không gian đưa đến cho hắn xem. Thú nhân tựa hồ không rõ thứ đồ trắng trắng này là cái gì, hắn vươn một ngón tay, chấm một chút hạt nhỏ bỏ vào trong miệng nếm, ánh mắt nhất thời sáng lên, nhanh chóng buông lá cây trên tay, đem muối trong tay Lâm Thông Bảo cùng với thìa nhỏ mà Lâm Thông Bảo vừa mới lấy ra từ trong không gian cầm qua, dùng thìa múc một muỗng muối liền hướng trên thịt đổ xuống. Mắt thấy thú nhân đem từng muỗng từng muỗng muối mà hướng trên thịt đổ xuống, cuối cùng còn đem thìa nhỏ thu lại, đúng là đang muốn trực tiếp đem bao muối đổ hết lên trên thịt, Lâm Thông Bảo vội vàng vươn tới trước một bước đem muối cầm lại, hắn cũng không muốn bị mặn chết! “Để ta làm!” Nhìn thấy ánh mắt nghi hoặc của thú nhân, Lâm Thông Bảo vội vàng giải thích, tuy rằng hiện tại đã không còn sợ Viêm, nhưng lấy lòng hắn một chút cũng không sai ~ về sau thành gia lập nghiệp còn phải dựa vào hắn nữa chứ! ( —_— đừng có nằm mơ) Lại nghĩ tới vừa rồi khi mình lấy thìa nhỏ ra, người này một chút kinh ngạc cũng đều không có, Lâm Thông Bảo liền biết mình đã sớm bị người ta nhìn thấu, bất quá ngẫm lại sau này mình không cần phải lo sợ bị người nào đó phát hiện dị năng rồi đem giết chết gì gì đó, thì thật sự rất vui. Mà thú nhân cũng nghĩ tới, đồ vật tinh xảo như vậy khẳng định rất quý giá, chính mình rải một nắm to, thật sự là không nên. Lại nhìn xem tiểu giống cái hưng phấn mà ở bốn phía thịt nướng xoay quanh, một bộ dáng hấp tấp bận rộn, Viêm không tự giác mà cong lên khóe miệng thoáng hiện một ý cười ôn nhu….. Mà Lâm Thông Bảo do cúi đầu nên hoàn toàn không phát hiện thấy, hắn lại từ trong không gian lấy ra một ít đồ gia vị cùng công cụ, chuẩn bị bộc lộ tài năng sở trường của mình. Thứ nhất, đồ ăn chính là khối thịt hiện tại đang đặt ở trên lửa nướng, bởi vì đã muốn nướng rồi, vậy trực tiếp dứt khoát làm thịt nướng luôn, hắn liền xuất ra một cây cọ nhỏ đã chuẩn bị trước thấm mỡ một tầng một tầng mà quết lên trên thịt nướng, đến khi thịt nướng có màu vàng rực thì lại bỏ xuống, tiếp đó để cho thú nhân giúp cắt thành khối nhỏ để vào trong chậu (bởi vì bát chứa không được khối thịt vừa lớn vừa nhiều như vậy). Liền qua quýt làm một mâm đồ ăn. Thứ hai, làm cho thịt nướng trở nên thơm ngon. Bởi vì không tiện xuất ra lò nướng, hơn nữa cũng không có điện a, cho nên dùng cái chảo là tốt nhất, may mắn chảo nồi gì đó còn nằm trong giới hạn lấy ra được. Lấy một khối thịt thích hợp, đầu tiên dùng dao thái thịt thành từng miếng, nói là từng miếng, kỳ thật cũng là lớn cỡ bằng nửa bàn tay Lâm Thông Bảo, thịt phải cắt hơi dày một chút, tiếp đó lại đem gừng rửa sạch gọt vỏ rồi cũng cắt thành sợi nhỏ, hai loại nguyên liệu nấu ăn để vào trong một cái chậu, đổ vào một chút muối, baking soda*, kê tinh, dầu hào, hạt tiêu và các vật liệu khác, kế tiếp trộn đều nguyên liệu cùng thịt, ướp nửa giờ là được. (*) Baking soda: còn gọi là bicarbonate of soda hay còn gọi là thuốc muối là dạng bột nở. Khi baking soda được kết hợp với chất ẩm, và những nguyên liệu có tính axit (như sữa chua, chocolate, buttermilk, mật ong), sẽ cho một phản ứng hóa học, sản sinh ra bọt khí là carbon dioxide, nó sẽ làm bánh nở ra khi ở trong lò, dưới tác động của nhiệt độ. Phản ứng bắt đầu ngay khi trộn các thành phần. Bởi vậy, với các công thức có sử dụng baking soda nên nướng ngay sau khi trộn bột, nếu không bánh sẽ bị xẹp. Sau đó Lâm Thông Bảo đem cái chảo đặt trên đống lửa nung nóng, đổ vào một ít dầu, đem miếng thịt trộn gừng lấy ra, trải đều ở trong chảo, chậm rãi chiên chín. Bởi vì miếng thịt quá lớn, lại cắt quá nhiều, phải phân ra từng đợt mới rán được. Ngọn lửa có hơi lớn, Lâm Thông Bảo đang tính đem củi lấy ra bớt một ít, thú nhân bên cạnh vừa thấy, liền vội vàng đem tay Lâm Thông Bảo ngăn lại, chính mình đưa tay qua lấy mấy cây củi đi ra, để cho giống cái tự mình động thủ chế biến thức ăn đã là không đúng, nếu lại để cho lửa đốt bị thương tiểu gia hỏa nữa, vậy hắn cũng không xứng là một cái thú nhân. Đợi cho một mặt bên của miếng thịt trong chảo hơi ngả vàng, thì lật miếng thịt sang mặt sau, phát hiện dầu bắt đầu ít đi, lại đổ thêm vào một chút dầu chiên tiếp. Lúc này, mùi thịt đã bắt đầu tỏa ra, một bên chờ đợi, hai cha con thú nhân cho tới bây giờ chưa từng ngửi qua loại mùi thơm lạ lùng này, hai người bị mùi thịt thơm phức hấp dẫn đến nuốt nước miếng, cái bụng cũng không có tiền đồ mà “Ùng ục” vang lên, Viêm nghĩ: “Bảo Bảo” thật là là quá thần kỳ, dụng cụ tinh xảo gì đó, tuy rằng rất nhỏ, nhưng thực thích hợp cho tiểu giống cái sử dụng, hắn cho tới bây giờ chưa từng thấy qua, nhưng lại có thể làm cho mùi thức ăn thơm ngon như vậy, mình quả nhiên là nhặt được bảo vật a! Còn Tiểu Lạc thì đang nghĩ: Thần kỳ, thật thần kỳ, chẳng những có thể biến ra vải dệt mềm mại, còn có thể làm ra thức ăn ngon nữa chứ! Rất thơm, thật muốn nhanh chóng được ăn quá đi! Nhịn không được, Tiểu Lạc len lén vươn tiểu móng vuốt muốn trộm một miếng thịt ở trong chảo, kết quả bị lỗ mã của nhóc một chưởng ấn chặt. Vì thế khi Lâm Thông Bảo không biết gì, hai cha con tiến hành một cuộc đối thoại thâm sâu———- trao đổi ánh mắt —_— “Lỗ mã ~ con muốn ăn ~” by Tiểu Lạc muốn ăn vô cùng. “Con à, lỗ mã cũng muốn ăn!” by Viêm cũng rất muốn ăn. “Kia ăn thôi!” Đứa con cổ động người cha. “Không được, mẫu mã của con còn đang làm.” Phải có nguyên tắc chứ con. “Trộm một miếng thôi, mẫu mã sẽ không phát hiện đâu!” Mẫu mã ngốc như vậy, nhất định không phát hiện được. “……Hay là vẫn đợi đi!” Cuối cùng lý trí chiến thắng trùng tham ăn! Mà ở một bên, ngốc “Bảo Bảo” hoàn toàn không phát giác chuyện gì, còn đang cùng miếng thịt phấn đấu! Tuy rằng thức ăn cũng không quá cay, hơn nữa khí hậu cũng không thích hợp, nhưng Lâm Thông Bảo vẫn là cho chút gia vị tiêu xay vào, lại trở thịt, rắc một ít tiêu lại trở thịt, thẳng đến khi hương vi thấm vào trong miếng thịt, liền lấy ra bỏ vào một chút hành cho thơm, sau đó trực tiếp dọn ra bàn. Còn lại hai khối thịt, Lâm Thông Bảo đem chúng nó thu vào trong không gian, tác dụng thứ ba của không gian chính là giữ tươi, vô luận là nguyên liệu gì, ở trong không gian đều rất khó biến chất, điều này là khi hắn vừa mới tới đây trong lúc để lại mấy khối thịt heo nhưng vẫn còn tươi thì có thể thấy được. Tuy rằng cảm thấy được hai cái chậu thịt lớn đã muốn rất nhiều, nhưng ngày hôm qua sau khi chứng kiến đến thú nhân cường đại kia ăn uống, Lâm Thông Bảo biết hai cái chậu này cũng chỉ đủ một người ăn mà thôi. Cho nên hắn lại từ trong không gian lấy ra hai con cá, chuẩn bị làm cá kho tàu. Đem cá cạo vảy, róc mang cá, đi rửa sạch, ở trên mình cá khứa ba đường dao, để có thể làm cho nó chín nhanh hơn, đổ dầu vào trong chảo ngập đến chín phần, chiên đến hai bên con cá đều vàng óng ánh thì xắt gừng bỏ vào, chút hành cho thơm. Tiếp đó cho thêm xì dầu, dầu hào, số lượng muối thích hợp rồi điều chỉnh lửa, thẳng đến khi nước sốt trở nên đậm đặc thì nhấc xuống bày trên bàn, lại rải thêm rau thơm và hành băm, liền OK. Nhìn trên bàn hai chậu thịt cùng một mâm cá, nhớ tới những thức ăn kia trong không gian của mình, Lâm Thông Bảo quyết định xào thêm hai món đồ ăn cho mình, dù sao mình cũng không giống thú nhân là loại động vật chuyên ăn thịt này. Vì thế hắn quyết định chiên khoai tây cùng làm cải trắng đôn đậu hủ, lại lấy hai trứng gà làm canh trứng cà chua cho mình ăn.