Thứ Nguyên Chi Môn
Chương 237 : Cứu trợ thiên tai
Đêm tối, đại tướng quân phủ.
“ Ta biết rồi, lui xuống đi” Cơ Vô Dạ nhìn Mặc Nha phía trước ra lệnh: “ con hồ ly Hàn Vũ này, đề xuất tổ chức đại điển mừng thọ gì đó, còn đòi cấm quân trợ giúp. Lảo Hổ ngươi nghĩ thế nào?”
Phỉ Thủy Hổ đem tay mân mê râu mép của mình, rồi nói: “ Ta nghĩ, chuyện này đối với chúng ta cũng có lợi. Cấm quân tham dự vào tiệc thọ ắt hẳn một lượng lớn tiền tài trong quốc khố sẻ qua tay tướng quân. Trong đó có không ít món lợi béo bở đó”
Cơ Vô Dạ nghiêng đầu qua một bên rồi nói: “ Sao ta lại thấy Hàn Vũ muốn mượn thời cơ chấm mút đại quyền cấm quân ta”
“ Giá trị hàng hóa nằm ở việc cân bằng lợi hại. Nếu món lợi hậu hĩnh, hy sinh chút quyền nhỏ cũng chẳng hề gì”
Cơ Vô Dạ nhìn Phỉ Thủy Hổ lấy ra một nắm tiền vàng rồi đem một đồng tiền đẩy ra, hắn liền hiểu được: “ tranh giành quyền lợi không đơn giản thế đâu”
Cơ Vô Dạ đứng dậy cất bước đến cửa phủ: “ ngoài ra, Hàn Phi đả tiếp nhận điều tra tình hình thiên tai ở Nam Dương và Phụ Thử. Ngươi đả chuẩn bị sẵn sàng chưa?”
“ Tướng quân yên tâm, mọi chuyện ổn thỏa, chỉ chờ nó rơi vào túi nữa thôi” Phỉ Thủy Hổ đem những đồng tiền vàng bỏ vào túi của mình, đợi cho những đồng tiền rơi hết: “ còn cần nhờ tướng quân hổ trợ, vị công tử kia..”
Cơ Vô Dạ mày nhíu lại hắn đương nhiên hiểu ra lời này ý gì, chính là Dược Thiên Sầu sẻ tham dự vào chấn tai cứu nạn dân phá hủy đi thế cục của bọn họ, lạnh giọng nói: “ nơi này là Hàn quốc, hắn dù sao ở nơi này cũng quá lâu rồi cũng nên rời đi”
Dược Thiên Sầu xuất hiện để cho hắn kiêng kỵ lên, việc Lưu Sa có thể thành công thoát khốn khỏi bẫy của hắn. Để cho Cơ Vô Dạ chuyển chủ ý đến người trợ giúp bọn họ chính là Dược Thiên Sầu, làm việc với La Võng nhiều năm hắn cũng nắm sơ lược được tình báo cũng như tung tích của cac sát thủ đỉnh cấp của tổ chức này.
Việc Kinh Nghê biến mất gần 8 năm trên giang hồ làm sao hắn không chú ý được, lại đột nhiên hiện ra đả không hổ trợ truy sát Doanh Chính lại chặn đánh Huyền Tiễn và Bạch Diệc Phi cứu trợ đám người, trong thành này còn có ai có thể làm được nữa, cộng thêm việc một vị phu nhân của Thiên An luôn ẩn mình không hiện để cho hắn đoán ra.
Cửu công tử phủ đệ.
“ Hiện giờ Nam Dương, Phụ Thử hạn hán nặng nề. Tứ công tử lại đề xuất tổ chức tiệc thọ vào lúc này”
Nghe xong Trương Lương nói, Vệ Trang cất bước đi lại chiếc bàn ngồi xuống: “ thú vị, hắn muốn mượn thời cơ tước đoạt quân quyền của Cơ Vô Dạ”
“ Nam Dương nằm ở giao giới Tần, Hàn nếu không chấn tai kịp thời..”
Tử Nữ tiếp lời câu nói lở dở của Trương Lương: “ Vậy tại sao huynh lại phản đối”
“ Vì một người, thế lực của hắn ở ngay Nam Dương”
“ Phỉ Thúy Hổ” Trương Lương thốt lên.
Hàn Phi gật đầu, cười nói: “ mặc dù có sự giúp đở của Thiên Sầu huynh, nhưng Thanh Y Lâu mọc lên tại Tần Trịnh chưa lâu, tích súc lương thực cũng không nhiều, chỉ có thể giải được nguy khốn trước mắt, lại thêm nước Triệu cũng nghiêm trọng mất mùa chỉ e các lương thực tập kết khó mà đến được Nam Dương”
Vệ Trang cau mày nói: “ quan trọng hơn Dạ Mộ sẻ không để cho Thanh Y Lâu phá hủy thế cục vốn có của họ, sự xuất hiện của hắn trong thành là điều mà Cơ Vô Dạ không mong muốn”
Hàn quốc Nam Dương,trời bắt đầu đổ mưa xuống không ngớt, từ khi xảy ra hạn hán mất mùa thì mưa chính là nguồn nước quý giá. Nhưng ở Nam Dương lại khác cơn mưa lại trở thành ác mộng của người dân.
Hạn hán chỉ một số khu vực xảy ra mà thôi còn những nơi khác đất đai vẫn tươi tốt, một điều vô cùng quỷ dị đáng nói là khi mưa trút xuống chỉ trong một đêm hoa màu của người dân gieo trồng sinh trưởng tươi tốt đều mất đi sinh cơ chết đi, đất đai nóng bỏng gióng như hạn hán gây ra vậy.
Người dân trong vùng không có lương thực nhiều hộ gia đình thiếu ăn xuất hiện tình trạng đói ngất hôn mê ngày càng nhiều. Trên một con đường một thân ảnh nông dân vì đói mà hôn mê ngất xỉu dưới làn mưa gần đó vài còn quạ kêu lên chực chờ ăn xác.
Ven đường là những bách tính khóc thương cho số phận, đồng thời hy vọng chờ mong triều đình chẩn tai cũng chờ đợi Thanh Y Lâu đến cứu giúp qua cơn nguy hiểm, mất mùa này. Bọn họ đả vô lực xoay sở cục diện này rồi, thiên tai xảy ra là một chuyện mà bọn họ không mong muốn nhất, cuộc sống lại càng thêm khó khăn.
“ Cha.. cha ơi.. cha.. cha ơi.. cha ơi tỉnh lại đi” một bé gái chỉ năm bảy tuổi khóc nứt nở nhìn phụ thân mình ngồi dựa vào thân cây, mặc cho lay động vẫn không tỉnh lại dấu hiệu.
Xung quanh những người khác cũng không khá gì hơn là bao, nông dân chỉ có thể oán trời trách đất mà thôi, khi vụ mùa trong năm đột nhiên lại mất trắng để họ không có đường lùi, khi lương thực dự trữ đả không còn. Rất nhiều người đả vì đói mà hôn mê ngất xỉu, thậm chí một người mang trong mình thương bệnh không chịu nổi đả qua đời.
Lúc này trên đường mòn một cổ xe ngựa di chuyển, rèm che trên đó được mở ra cửu công tử Hàn Phi nhận mệnh đến Nam Dương, Phụ Thử điều tra hạn hán, thông qua vải rèm nhìn thấy cảnh tượng bách tính chịu đói khổ do mất mùa.
“ Đến rồi, là Thanh Y Lâu, là trang đến cứu chúng ta, được cứu rồi” một thanh niên kích động lên tiếng, ánh mắt nhìn về một đoàn xe ngựa đi theo phía sau khung xe ngựa của Hàn Phi, hắn lập tức nhận ra những xa phu lẫn ký hiệu một đầu cáo trên các khung xe ngựa.
“ Thanh Y Lâu, được cứu rồi, được cứu rồi”
“ Là công tử đến cứu chúng ta”
“ Cha ơi.. mau tỉnh dậy.. Thanh Y Lâu người đến rồi”
Đám nông dân liền như sóng thủy triều hưởng ứng như bắt được cọng rơm cứu mạng, mà kích động vui mừng, thân ảnh đều đứng dậy nhìn về đoàn xe ngựa chất đầy phía sau, ánh mắt kích động vui sướng không thôi khi nhìn thấy nhóm xe ngựa này.
Bọn họ đối với triều đình Hàn quốc không có trông cậy gì, nhưng Thanh Y Lâu lại khác khi hạn hán xảy ra rất nhiều người đều trông đợi vị nhân nghĩa công tử này ở đất Hàn cứu giúp. Nếu có bọn họ cứu trợ thì cơn nguy khốn này có thể vượt qua được. var _avlVar=_avlVar||[];_avlVar.push(["6f8adab64618480bb109e5dcefadecf7","[yo_page_url]","[width]","[height]"]);
“ Mọi người bình tĩnh, luơng thực sẻ phân phát cho mọi người” Dược Thiên Sầu từ một khung xe ngựa thân ảnh nhanh chóng di chuyển xuống đứng bên cạnh đám người.
Rồi đi đến gần nhất một bà lão đả hôn mê vì đói tay lấy ra một viên đậu thần đem nó bẻ làm nhiều mảnh nhỏ đem cho ăn lấy, đồng thời tay phất ra lao đến những người tương tự như vậy.
“ Công tử nhân đức”
“ Đội ơn công tử”
“ Cha.. cha. cha tỉnh rồi.. hức hức”
“ Ta khong phải chết rồi sao”
“ mẫu thân là công tử.. công tử đến cứu chúng ta rồi”
Bên tai nghe lấy đủ loại thanh âm của đám người, tay hắn vươn ra một hấp lực khổng lồ đem một khung xe ngựa tất cả hàng hóa trên đó hấp lại đám người này, là những chiếc thùng giấy hình chữ nhật lớn nhỏ khác nhau: “ Đây là mì ăn liền, mỗi gia đình một thùng, có thể cầm cự được 1 tuần, mọi người chỉ cần đun sôi nước rồi đổ vào là có thể ăn được, trước mắt chỉ như vậy lương thực thực phẩm sẻ được vận chuyển đến sau, mọi người cần phải giúp đở lẫn nhau”
“ Cảm tạ công tử, cảm tạ công tử”
“ Công tử nhân đức”
“ Mì ăn liền, ta nghe nói nó một gói đến 50 thù lận, không ngờ công tử lại đem nó cho chúng ta cứu tế”
“ Công tử ca ca.. công tử ca ca.. A Ly cảm ơn người”
Dược Thiên Sầu khống chế đem từng thùng mì ăn liền phân phát cho đám người dân, nhìn đám người quỳ xuống dập đầu lắc đầu lại đem bọn họ nâng lên, rồi nói: “ Mọi người hãy thông báo cho các hộ gia đình lân cận mau đến nhận lương thực, càng là thời khắc nguy hiểm mọi người cần đoàn kết trợ giúp lẫn nhau, mới nhanh chóng vượt qua được”
Mì ăn liền chính là thứ tiện dụng nhất phổ biến nhất bình dân nhất mà trước đây Thiên An thường xuyên ăn lấy. Dinh dưỡng tuy thấp nhưng lại cực kỳ tiện dụng có mặt ở mọi nơi, đủ các loại hương vị.
Thiên An đến nơi này làm sao không chế biến nó ra chứ, có động cơ hơi nước trợ giúp lại có khoai lang, lúa gạo lẫn cây sắn, về phần muối thì càng dễ nước Tề giáp biển chỉ cần hắn thu mua một mảnh đất ven biển là có muối ngay, thậm chí còn tinh khiết không có lẫn tạp chất như thời đại này người dân chế biến thủ công, quy mô lại nhỏ.
Không chỉ mì ăn liền mà phở thứ món ăn nổi tiếng của người Việt cũng được hắn đem ra, không thể có các tụi nhựa đứng lấy thay vào đó chính là giấy bọc thành. Gia vị là các thịt khô cắt nhỏ, nấm rơm sấy khô, tôm khô..các động thực vật đả được sấy khô và một ít muối nữa là được rồi. Về phần sợi mì chính là đem khoai sắn cho vào các cổ máy lớn với động cơ hơi nước đảm nhiệm chính chế biến thành các sợi mì, từ đây có hàng tấn thùng mì được ra lò.
Truyện khác cùng thể loại
55 chương
1563 chương
181 chương
88 chương
501 chương
425 chương