Thứ Nguyên Chi Môn

Chương 217 : Kiếm thánh Cái Nhiếp

Ngày hôm sau, Tử Lan Hiên ngày hôm sau, một gian phòng. Ngay khi mở cửa ra, Hàn Phi có chút giật mình khi nhìn thấy phía trước mình người chính là Vệ Trang, thần sắc vẫn lạnh lùng băng sương hay tay ôm lấy Sa Xỉ ở trước ngực nhìn kỉ thì trên bộ y phục có vài vết sướt cực kì nhỏ. “ Ta muốn giới thiệu với ngươi một vị bằng hữu” Vệ Trang xoay người bước đi. Hàn Phi cất bước đi theo, buông lời “ huynh thần thần bí bí như vậy, rốt cục muốn đưa ta đi gặp ai vậy?” “Một vị bằng hữu đã lâu rồi không gặp” Vệ Trang âm thanh nhàn nhạt như mọi khi lên tiếng, nhưng chỉ cần người quen biết lâu với hắn sẻ nhận ra bên trong lời nói hôm nay so với trước kia có khác lạ. “ Lẻ nào..” Hàn Phi môi nhếch lên, như nghĩ ra được là ai, thân ảnh dừng lại nói “ một vị Quỷ cốc tung hoành khác đã đang ở trong thành” Nhìn Vệ Trang thân ảnh đứng lại, Hàn Phi tiếp tục suy đoán của mình “ Chiếc giày bên phải của huynh có một vết xước, hẳn là liên quan đến thói quen dùng tay phải của chiêu kiếm đó, hơn nữa trên người còn có mãnh gổ vụn. Chỉ có xà ngang của tòa Vọng Lâu biên thành mới có loại gỗ nam mộc ( gỗ chò, gỗ lim) này. Huynh đã ở đó đánh nhau với người ta, chắc là không phải đánh nhau với Thất Tuyệt Đường đâu” Hàn Phi lại tiếp tục đi xung quanh Vệ Trang quan sát, nói “ Khí tức huynh rất dồn dập, có thể làm cho huynh như vậy.. đối phương nhất định là cao thủ, nhưng tim đập có lực không phải là đánh nhau sống chết mà là.. đọ sức giao lưu cùng đối thủ mà hưng phấn” Thấy Vệ Trang xoay người cất bước di chuyển đi, Hàn Phi vội đuổi theo xém chút nữa là té ngã dưới cầu thang bước xuống “ Hơn nữa ta biết huynh lâu như vậy rồi.. người như huynh căn bản không có bằng hữu, cho nên người huynh ta muốn gặp nhất định là một vị cố nhân, hơn nữa quan hệ còn sâu sa..Tính đi tính lại chỉ có sư huynh của huynh kiếm khách hàng đầu của Tần quốc Cái Nhiếp” Vệ Trang vẫn không nói một lời, hiển nhiên ngầm thừa nhận tiếp tục bước đi, có điều chỉ bước được vài bước đã dừng lại khi Hàn Phi ở trước quay người lại gần hắn, hỏi “ Hỏi ngu tý, cuối cùng huynh có thắng hay không?” Nhìn thấy Vệ Trang sắc mặt lạnh giận, Hàn Phi gương mặt biến đổi lập tức phía trước cất bước đi nhanh không tiếp tục hỏi thăm lấy hắn nữa. Hai người một đường di chuyển tầm mất một giờ đồng hồ thì đến được một tòa biệt viện, xung quanh tòa biệt viện này trồng cây trúc khắp nơi. “ Tại hạ Cái Nhiếp” Cái Nhiếp 2 tay nắm lấy, trên tay bội kiếm nhìn về Hàn Phi lên tiếng. Chỉ thấy một thiếu niên dung mạo tuấn lãng, một bộ y phục bạch y bó sát, trên vai có khoác một áo choàng phía sau, một mái tóc chẻ giữa hai bên giống Đan Trường thời xưa, người thiếu niên này chính là truyền nhân thứ hai của Quỷ Cốc Tử tử địch một mất một con của Vệ Trang, hiện giờ chính là thầy dạy kiếm thuật kiêm hộ vệ cho Doanh Chính. “ Cái Nhiếp tiên sinh, lần đầu gặp mặt chưa rút kiếm đã khiến tại hạ bị thương rồi “ Hàn Phi đưa 2 tay lại sát với nhau 2 ngón cái giơ lên, ánh mắt nhìn về Cái Nhiếp gương mặt có chút tiếu ý trên đó. “ Nói thế nào đây..” Cái Nhiếp mặt lạnh lùng lên tiếng, không vì câu đùa giỡn của Hàn Phi mà biến hóa sắc mặc. “ Vệ Trang huynh muốn ta gặp một người, ta hỏi là người nào. Huynh ấy suy nghĩ một lúc rồi nói là một người bạn. Ta và huynh ấy quen biết lâu như vậy, xuất ngày Vệ Trang huynh trưởng Vệ Trang huynh đoản. Còn suốt ngày mời huynh ấy uống rượu, nhưng trước giờ huynh ấy chưa từng coi ta là bạn. Huynh nói như vậy có phải là đã tàn nhẫn đâm một nhát kiếm lên trái tim của tôi không” Hàn Phi chậm rãi xoay người lên tiếng, bước đi ngang qua Vệ Trang gương mặt biểu lộ thương tâm sau đó xoay đầu lại đem ngón tay gõ gõ vào vị trí trái tim mình, gương mặt sầu cảm nhìn Cái Nhiếp. Cả không gian lặng im không một lời nói, Vệ Trang và Cái Nhiếp sắc mặt lạnh như tiền không phản ứng lấy Hàn Phi, coi lời nói của hắn như không khí vậy. Hàn Phi bị bơ đi, có phần lúng túng đưa một tay lên đầu “ Hai người các vị xứng đáng là đồng môn. Hình như mỗi lần tôi muốn khoấy động bầu không khí đều rơi vào tẻ nhạt” Ánh mắt xoay chuyển liếc nhìn Cái Nhiếp, Vệ Trang nhưng đáp lại chính là 2 gương mặt vô cảm lạnh lùng. “ Truyền nhân của Quỷ Cốc cũng trở thành bằng hữu của cửu công tử sao” Cái Nhiếp chậm rãi lên tiếng. “ Tất nhiên rồi” Hàn Phi gật đầu nói. Cái Nhiếp thân hình đi đến: “ cửu công tử từ nhỏ đã đến Tiểu Thánh Hiền Trang theo học Tuân Phu Tử, đối với truyền nhân của Quỷ Cốc còn xưng huynh gọi đệ. Nhưng trong “ Ngũ Đố Nhất Văn Trung” của công tử có 2 câu. Nho dĩ văn loạn pháp – Hiệp dĩ vũ loạn cấm nhưng rõ ràng trước mắt” Hàn Phi thân hình lảo đảo đem tay ôm lấy ngực mình, thân hình lùi vài bước “ hóa ra nhát kiếm trí mạng của huynh nằm ở đây” Nhìn thấy Cái Nhiếp và Vệ Trang vẫn tiếp tục bơ lấy mình, cả người thu lấy bỡn cợt gương mặt 2 mày chau lại ngưng trọng nói lên: “ Bách gia học thuyết cũng có phân chia giống như Quỷ Cốc Tung và Hoành. Nho phân làm Hủ Nho và Vương Nho, Hiệp cũng có Hung Hiệp và Nghĩa Hiệp” “ Xin chỉ giáo” Cái Nhiếp nhìn Hàn Phi trước mặt lên tiếng. Hàn Phi 2 tay để sau thân ảnh chậm bước đi: “ Hủ Nho một mực giúp thánh nhân trị vì thiên hạ coi thường sự khơi thông của luật pháp. Nếu như nhất định một năm 4 mùa mỗi ngày đều đẹp trời thế thì ngủ cốc mới được mùa. Theo đó trị vì thiên hạ xem nhẹ đi nhân tính của con người. Có phần không thiết thực. Hiệp là người cầm kiếm, Hung hiệp là người dùng kiếm mưu tư dục. Nghĩa hiệp dùng kiếm cứu thế nhân” Nói đến đây Hàn Phi thân ảnh xoay người lại nhìn Cái Nhiếp “ Mạnh Tử nói: Tuy thiên hạ nhân ngô vãng hĩ ( Tuy nghìn vạn người ta đi mà đối địch” đó chính là Nho của Hiệp giả” var _avlVar=_avlVar||[];_avlVar.push(["6f8adab64618480bb109e5dcefadecf7","[yo_page_url]","[width]","[height]"]); “ Xem ra công tử cũng nghiên cứu tương đối về kiếm” Cái Nhiếp vẫn là gương mặt băng sương lạnh lùng cất lời. “ Ở trước mặt 2 vị luận về kiếm chẳng khác nào làm trò cười cho người trong nghề. Trang Tử có một bài viết về kiếm khiến cho tại hạ ghi khắc trong tim ” Hàn Phi lần nữa lên tiếng. “ Nguyện dỏng tai nghe” Cái Nhiếp mở lời, hắn cũng muốn xem thử từ miệng của Hàn Phi nghe được đối phương bình luận về kiếm. “ Kiếm phân làm 3 loại. Thứ nhân kiếm – chư hầu kiếm – thiên tử kiếm” Hàn Phi thân ảnh xoay người nhìn qua cửa sổ bên ngoài “ Hành hung ẩu đả, rêu rao khắp nơi là kiếm của người thường. Lấy dũng võ làm đầu, dùng thanh liêm làm lưỡi kiếm, dùng hiền đức làm thân, trung thánh làm chuôi chính là chư hầu chi kiếm. Lấy thất quốc làm đầu, sơn hải làm lưởi, tạo ra ngủ hành mở ra âm dương, cầm xuân hạ, múa thì thu đông. Cử thế vô song, thiên hạ quy phục, là thiên tử chi kiếm” Cái Nhiếp nghe xong thân hình bước tới “ đại vương với chủ trương phép nghiêm hình nặng cũng là một thanh trị thế sắc bén” Nghe đến đây Vệ Trang một bên con mắt liếc nhìn Hàn Phi, Quỷ Cốc phái thế hệ này chính là 2 người bọn họ, so với Cái Nhiếp thành danh lựa chọn phò tá Doanh Chính ở đại Tần, thì hắn cũng đã thuận lợi phò tá Hàn Phi lên ngôi đại vương, minh chủ đả có chỉ còn chờ ngày phân tranh cao thấp mà thôi. “ Thời buổi loạn lạc, pháp có thể trừng phạt cái ác, cũng có thể giương cao cái thiện” Hàn Phi từ từ lên tiếng. “ Kiếm là hung khí” Cái Nhiếp lên tiếng “ Kiếm cũng là quân tử của bách binh. Kiếm tuy 2 lưỡi, quan trọng là do người cầm kiếm” Hàn Phi tiếp lời của Cái Nhiếp, ánh mắt hửu thần nhìn về phía trước. Cái Nhiếp 2 tay ôm kiếm, đầu có chút cuối sau đó lập tức nhường qua một bên, sau đó mở miệng nói lên “ mời” Một thân ảnh nam tử khoác trên người một bộ bạch y, trên mặt có che lấy mặt nạ bước ra hành lang bên ngoài, ngắm nhìn khung cảnh phía trước. Hàn Phi lập tức đoán được người này là ai, Cái Nhiếp là hộ vệ bên người của Tần vương hắn xuất hiện ở nơi này. Mà Vệ Trang đưa mình đi gặp một người đương nhiên sẻ không là Cái Nhiếp rồi, mà người mà y chọn lấy phò tá Tần vương Doanh Chính.