Thứ Nguyên Chi Môn

Chương 208 : Quỷ Sơn Huyết Đàm

Phủ đại tướng quân. Cơ Vô Dạ một tay bóp lấy bàn tay, âm thanh răng rắc các khớp xương phát ra sau đó trực chỉ thanh kiếm về tên binh lính phía trước, tựa như muốn đem hắn chém đi. Sau đó một cước đem thân ảnh này đạp ngã về phía sau, phẩn nộ xoay người nói: “ Con cáo già quỷ quyệt Hàn Vũ chính là không muốn ta có lựa chọn nào khác.” Phỉ Thúy Hổ đặt chung rượu xuống, nói: “ Tứ công tử Hàn Vũ là thương nhân, ngài ta đã ra giá thì tất nhiên sẻ không chừa cho tướng quân cơ hội mặc cả” Bạch Diệc Phi gương mặt suy ngẫm đứng một bên cửa sổ, thái tử chết đi, ngôi vị thái tử bị bỏ trống. Cục diện vốn là chiếm ưu thế của Dạ Mộ đả bắt đầu thay đổi, nếu biết trước sẻ xảy ra cớ sự này, là do hắn quá mức tự tin thả ra Thiên Trạch để dẫn đến cục diện này. Thái tử chết, Hàn quốc không thể không có thái tử người. Trong chư vị công tử của Hàn vương có thể ngồi lên vị trí này nhìn đi nhìn lại chỉ có hai người, một là Hàn Vũ tứ công tử người còn lại là cửu công tử Hàn Phi. Cho dù ai ngồi lên đi nữa thì đối với Dạ Mộ đều không có lợi một chút nào cả, nhưng lựa chọn ủng hộ Cơ Vô Dạ tất phải ủng hộ Hàn Vũ hơn là Hàn Phi. Khi đó Bạch Diệc Phi hắn cần phải tính toán lại, nếu Cơ Vô Dạ chấp nhận điều kiện với Hàn Vũ, người được lợi nhiều nhất là đối phương mà không phải hắn. Tử Lan Hiên một gian phòng. Dược Thiên Sầu bất động thanh sắc trên tay vẫn tiếp tục hạ cờ của mình, mà người cùng hắn đối kháng lại chẳng có một ai, nói đúng hơn chính là hắn đánh với chính mình, mặc kệ cánh cửa được mở ra đám người Lưu Sa bước vào bên trong, chậm rải nói: “ thái tử nước Hàn vừa chết, nên gấp gáp đến chổ ta tra án sao? ” “ Hung thủ giết thái tử Hàn Phi đả biết rồi, đến nơi này chính là muội muội của ta bị bắt nạt, thân làm ca ca cũng nên vì nàng xuất mã” Hàn Phi một bộ không để ý đi đến ngồi trước bàn cờ, môi có chút khẻ nhích lên độ cong. “Ta cho nàng một hồi cơ duyên, còn giúp nàng đề thăng công lực, người thường nằm mơ cũng sở muốn ki rút đi nhiều năm khổ tu, nàng đả không cảm kích còn oán hận ta, còn cắn cả ta cô muội muội của ngươi đúng là có bệnh, ta biết thế đem cho tiểu bạch ăn là được rồi” Dược Thiên Sầu đem chung rượu gần đó uống. Hàn Phi gương mặt đầy ý cười tự tay nắm lấy vò rượu tự rót cho mình, rồi nói: “ Hồng Liên từ nhỏ đả được phụ vương sủng ái, chưa bao giờ chịu thua thiệt qua, tính tình đơn thuần, Hàn Phi thay muội ấy cảm tạ huynh trợ giúp cho muội ấy. Nhưng mà huynh lại đánh vào mông muội ấy, khinh bạc muội muội nếu như truyền ra ngoài thanh danh lể tiết đều không còn” “ Khụ khụ” Dược Thiên Sầu ho khan lên khi thấy Tử Nữ ánh mắt nghe được nhìn mình chằm chằm ánh mắt nhìn hắn giễu cợt mà Lộng Ngọc đem tay che miệng, gương mặt đỏ thẫm lên kinh ngạc. Liền nói: “ Ta mềm lòng mới đến đổi lại nha đầu này thấy ta tuấn lãng tự dưng ôm lấy, rồi xấu hổ chửi ta dâm tặc. Ta đả dâm nàng gì chứ, ngực to không não còn đòi tru di tam tộc, cả nhà ta đều đả chết gần hết rồi. Nhất thời lửa giận chỉ đánh nàng vài cái cũng chả mất đi chút thịt gì cả, ta còn chữa thương thế cho nàng. Xem ra Thiên Trạch nói đúng là do ta lòng dạ đàn bà quá rồi” Hàn Phi gương mặt biến đổi, cười nói: “ Cảm tạ huynh rộng lượng, có điều không biết vô tình hay cố ý, ta đả dặn dò Hồng Liên rồi nhưng mà phương tâm muội ấy mấy ngày nay..aiii.. muội muội lớn rồi..thêm mấy cú đánh của huynh... huynh.. aiii..” “ Xem ra lại thêm một vị nử tử nữa bị huynh đoạt lấy phương tâm rồi, Tình Thánh thật khiến Tử Nữ mở rộng tầm mắt. Công tử chỉ đến mấy ngày mà đám tỷ muội Tử Lan Hiên hồn vía, cả hòn ngọc quý trên tay ta nữa” Tử Nữ ngử khí uyển chuyển cất lời. “ Nàng lại trách ta nữa sao?” Dược Thiên Sầu tay nhanh như thiểm điện bắt lấy tay nàng, rồi nhanh chóng lôi mạnh đem nàng ôm vào lòng mình hành động bất ngờ để cho Lộng Ngọc lẫn Tử Nữ kinh ngạc lên, trước đến giờ Dược Thiên Sầu đều chưa từng chủ động thô lổ như vậy. “ Ta mặc dù định lực tốt, lòng dạ rộng lớn nhưng không có nghĩa là ta không ích kỷ, tham lam. Ta háo sắc dâm dục giống như bao nam tử bình thường khác, nhưng trước giờ chỉ với nử nhân ta tâm động mới để tâm. Ta ở Tần Trịnh nhiều ngày như vậy, nàng còn không biết tâm ta để ở đâu sao?” Tử Nữ tránh né đi ánh mắt nóng bỏng như muốn hòa tan nàng ra, cảm nhận từng thớ cơ săn chắt trên da thịt ẩn sau lướp vải mỏng. Tiếng tim đập từ lồng ngực, khí huyết nam tử trong gang tấc, đem tay dời ra đầu xoay đi rồi nói: “ Cái này phải hỏi công tử rồi, Tử Nữ làm sao biết rõ đây, trong thành này nử tử nhận được Hồng Nhan không ít đây, tâm huynh có thể ở Lộng Ngọc muội muội hay Minh Châu phu nhân, có khi là Diễm Linh Cơ đây” “ Tỷ tỷ” Lộng Ngọc thẹn thùng lên, mặt phiếm hồng trong lòng vừa hâm mộ lại có chút thất lạc khi Dược Thiên Sầu lại chủ động đem Tử Nữ ôm vào lòng. Dược Thiên Sầu đem nàng buông ra, cười nói: “ có tâm trồng hoa hoa không nở, vô tâm trồng liễu liễu nở hoa. Quân tử bất đoạt nhân sở ái, đả nàng tâm không ở ta...vừa rồi thất lể mạo phạm mong Tử Nữ giai nhân bỏ qua cho” “ Huynh” Tử Nữ nghe hắn đáp lời, tâm như có chút gì đó nhói đau lên, đối với hắn nàng không phải không có hảo cảm ngược lại là khác. Hắn thân phận danh vọng cao sang cho dù quân vương một nước cũng phải lấy lể đối đãi, còn những người như nàng là thanh lâu nử tử chịu thế nhân không mấy lời tốt đẹp, mà hắn không có một chút xem thường thậm chí đối với các nàng còn trân trọng lên. Hàn Phi một bên giả ngu tiếp tục uống rượu của mình, hắn đương nhiên không ngu khi biết Dược Thiên Sầu có tình ý với Tử Nữ. Cho nên từ rất sớm đả không tơ tưởng gì đến Tử Nữ cũng như đánh chủ ý lên nàng cả. Dược Thiên Sầu nâng lên chung rượu uống một hơi lấy, rồi nhìn Tử Nữ cười nói: “ thời gian qua đả cho Tử Nữ cô nương thêm phiền hà, là ta không đúng” “ Huynh...” Tử Nữ nhìn hắn đứng dậy trong lòng cảm giác khó chịu càng dày định mở lời đả thấy thân ảnh đối phương còn lại một đạo tàn ảnh chậm rải tan đi. Dược Thiên Sầu nửa đường rời đi, từ hôm đó trở đi không còn xuất hiện đều đặn ở Tử Lan Hiên như thường ngày, mà ở tại Thanh Y Lâu của mình sinh hoạt. Trong thành mấy ngày qua tin lớn tin nhỏ kinh hoảng không ít bách tính, từ việc Thiên Trạch khủng bố cho đến thái tử bất hạnh bỏ mình, làm cho lòng người dấy lên không ít hoang mang. Nhưng mọi thứ đều không ảnh hưởng gì đến Thanh Y Lâu cả. Tần Trịnh ngoại thành, Đoạn Hồn Cốc khu vực. “ Bang chủ, các huynh đệ đả tập kết đầy đủ” Đường Thất tiến đến bên cạnh Thiên An chắp tay lên tiếng nói. “ Tốt” Thiên An một tay nâng lấy chung rượu thốt lên một tiếng, nhìn về phía trước sương mù môi nhích lên. Từ Ngột Tựu ký ức hắn liền biết được chổ nuôi dưỡng thế lực của Dạ Mộ.Khi biết Quỷ Sơn Huyết Đàm lại ở bên trong Đoạn Hồn Cốc hắn cũng giật mình lên, nhưng cũng nhanh đoán được nguyên nhân mọi thứ. Nơi này là mộ địa chôn cất 5000 quân sỉ Trịnh quốc, cực kỳ hoang vắng quỷ dị thường rất ít người lựa chọn đi qua tuyến đường này. Một phần khác vị trí lại gần Tần Trịnh nếu có xảy ra biến cố gì cũng kịp ứng biến. var _avlVar=_avlVar||[];_avlVar.push(["6f8adab64618480bb109e5dcefadecf7","[yo_page_url]","[width]","[height]"]); Ngay khi bước vào sơn cốc thời điểm, cũng cảm giác được một luồng âm lãnh khí tức ở trong thung lũng này vây quanh. Bên trong thung lũng cây cối so với những nơi khác cây cối rõ ràng thô tầm vài vòng. Đất đai bên dưới thỉnh thoảng xuất hiện những bộ hài cốt, xương trắng của nhân loại hoặc dả thú đả chết từ lâu. “ Thấy rồi” Với con mắt của hắn, bí ẩn che dấu hoàn toàn bại lộ, hắn thấy được một thông đạo ẩn sâu trong vách đá, liền đi đến bàn tay chạm vào mặt đá trên tường núi. "Ầm ầm ầm " vang dội âm thanh vang lên đến, sơn cốc vách tường mở ra một cánh cửa. “Ở nơi này chờ lệnh” Thiên An quay sang phân phó. “ Vâng” Đường Thất cung kính nói, nhìn bang chủ một thân độc bước vào bên trong, vũ lực của vị lảo đại này hắn đả thấy qua. Hai mươi bang phái lớn nhỏ trước đây đều là bị một người diệt, cho nên đối với việc bang chủ một thân đi vào hắn cũng không mấy lạ. Thông đạo tối om liền đi vào thẳng bên trong động núi, liền nghe được mùi tanh tưởi huyết tinh xông vào mũi. Một hồi liền thấy được một cái hồ nước đỏ thẩm huyết dịch, thông qua ánh mắt có thể thấy được bên trong còn vài bộ hài cốt trong đó, khiến người nhìn vào cũng có chút sợ hãi khi thấy được, quả không hổ với cái danh Quỷ Sơn Huyết Đàm. Trên vách núi là vô số tòa lao ngục nằm trong vách núi, phân bố ngang dọc tạo thành năm tầng lâu. Cơ hồ đem vách núi đều đục thủng thành các tòa lao ngục. Mà lúc này Thiên An xuất hiện ở một tòa lao ngục, liền thấy được bên trong chính là mấy tên hài tử vây nhốt bên trong. Trên người khắp nơi thương tích, thậm chí còn có máu tươi trên đó ngưng tụ một vài vết thương mưng mủ. Thông qua việc bắt giữ đám trẻ nhỏ này đem về huấn luyện, thông qua chém giết tàn khốc nhất thủ đoạn mới bồi dưỡng ra cho Cơ Vô Dạ những tên sát thủ đắc lực. Mà thời đại này chiến loạn sinh mạng như cỏ rác một dạng, đám trẻ nhỏ này hẳn đến từ những nạn nhân di tán hay bị cưỡng ép bắt đi. “ Xoẹt” Thân ảnh hắn nhanh chóng xuất hiện tại một tên sát thủ, hắc côn ngưng tụ xuyên thủng qua yết hầu, trực tiếp giết chết đối phương. Vừa giết xong thân ảnh lại quỷ mị tiêu thất, trên tay xuất hiện hai thanh hắc côn khác đem giết đi hai tên canh giữ sát thủ. Kiếm khí từ mười đầu ngón tay phóng thích liền đem đám người Dạ Mộ canh giữ bên trong tàn sát.