Thứ Nguyên Chi Môn

Chương 194 : Hợp tung phủ thái tử

Ngày hôm sau, phủ thái tử bên ngoài. Hàn Phi gật gật đầu nhìn về xung quanh phủ thái tử đã có trọng điểm cấm quân: "Xem ra Cơ tướng quân rất để tâm" "Ngoài ra, phủ tướng quân cũng phái tới người giúp đỡ." Hàn Thiên Thừa cất lời, hai tay hành lể chào Hàn Phi, nhìn đám người Vệ Trang Trương Lương theo sao đó Thứ Nguyên Chi Môn Trailer "Nga?" Hàn Phi khẽ giật mình, chỉ gặp Mặc Nha từ đằng xa đi tới. Lần này cứu viện Thái tử, Hàn Phi là chủ, Cơ Vô Dạ, Hàn Vũ làm phụ, do đó xuất hiện loại cục diện này.Cơ Vô Dạ cùng Hàn Vũ đều không có ra mặt, chỉ là phái tới một cao thủ, một chút quân đội mà thôi. Dạng này mặc kệ thành công hay là thất bại, Thái tử là sinh vẫn là chết, đều là Hàn Phi nồi, bọn họ không có có trách nhiệm. Như thế vi diệu cục diện, Hàn Phi cũng không một chút biến sắc bởi vì hắn tin tưởng vào thực lực của người bên cạnh hắn, truyền nhân của Quỷ Cốc Vệ Trang còn muốn nhờ Dược Thiên Sầu và Phượng Vô Song quên đi thôi. Mặc Nha cất bước đến gần ánh mắt liếc nhìn qua Vệ Trang ôm kiếm gần đó, chắp tay hành lể với Hàn Phi, rồi nói: “ Mặc Nha tham kiến công tử, tướng quân căn dặn thuộc hạ phải nghe theo sự điều động của cửu công tử” “ Ngươi tên Mặc Nha” Hàn Phi bước đến gần một bước, rồi nói: “ nghe nói là nhân vật đắc lực được phủ tướng quân tin cậy nhất” “ Đa tạ cửu công tử khen ngợi, ty chức không dám” Hàn Phi cười nhạt liếc nhìn Vệ Trang và Mặc Nha tiếp lời: “ Lần trước tại phủ tướng quân nói chuyện, hai vị cũng đả từng gặp qua” “Không chỉ một lần, xem ra vết thương của ngươi đả khỏi rồi” Mặc Nha nghe Vệ Trang hỏi thăm châm chọc, liền nói: “ Cái nghề dùng lưỡi liếm máu bị thương chỉ là chuyện như cơm bữa, cảm tạ quan tâm” Vệ Trang cất bước đi qua Mặc Nha và nói: “ Mấy hôm trước đô thành phát sinh một vụ vượt ngục, hình như hiện trường có bóng dáng của ngươi” Mặc Nha liền đáp: “ Kể từ khi Thất Tuyệt Đường tiếp quản địa bàn của Độc Hạt Môn thế lực của Phượng Vô Song lảo đại quả thực đả mở rộng thêm không ít. Nhưng lắm thầy nhiều ma, nghe nhầm đồn bậy cũng không biết chừng” “Nghe nhầm đồn bậy hay là ăn cướp la làng” Vệ Trang đáp lại Mặc Nha đương nhiên hiểu ra thâm ý của hắn, liền nói: “ tướng quân căn dặn nhất định phải tề tâm hiệp lực, cùng giải nguy cơ. Phải đảm bảo an nguy cho thái tử điện hạ, san sẻ gánh lo cho cửu công tử chủ sự Thời gian chậm rãi trôi qua đám người Hàn Phi cũng hiểu được tình hình bên trong phần nào. Trong bốn cổng đông tây nam bắc chỉ có một cổng được mở là do Tượng Vương trấn giữ. Các tường vây trên đều bố trí một độc trận chỉ cần leo lên liền hít phải khí độc mà chết. Khi sắc trời về chiều Vệ Trang và Mặc Nha đã nhập phủ tiến vào bên trong giải cứu thái tử, bầu trời bên trên cũng đã chuyển màu hoàng hôn sắp dần buông xuống lấy. Phủ thái tử bên trong, Tượng Vương cả người chắn lấy lối vào bên cạnh hắn chính là một cây cột đá to lớn, có mấy vòng xích xắc quấn quanh. Hai mắt nhắm nghiền đột nhiên mở mắt ra, khi nhìn về thân ảnh Vệ Trang trước mặt, còn Mặc Nha thì đứng cách đó không xa quan sát lấy, hiển nhiên chính là muốn cho đối phương phá trận đây. Vào giờ phút này, Tượng Vương ngồi ở cửa, bên cạnh vẫn như cũ dựng thẳng một vài trượng cao to lớn thạch trụ, xem như vũ khí. Tượng Vương ngẩng đầu lên, nhìn xem trước mặt đi tới Vệ Trang, đem 2 tay bóp lấy “ crac crac” các khớp xương vang lên, thân ảnh đã đứng dậy ánh mắt nhìn về Vệ Trang phía trước. Vệ Trang mày có chút nhíu nhìn Tượng Vương một chút, sau đó thân ảnh lao nhanh đến Tượng Vương, Sa Xỉ một đào kiếm mang màu vàng lóe lên theo tay của Vệ Trang trực chỉ Tượng Vương yết hầu. Nhanh như chớp Vệ Trang mang theo Sa Xỉ đã lao đến, nhưng Tượng Vương không có một chút sợ hải chút nào một tay nắm lấy Sa Xỉ, thân hình có chút lùi 2 bước. Sa Xỉ sắc bén bị bàn tay hắn nắm lấy hoa lửa không ngừng xuất hiện. “ Ầm” mặt đất phía dưới chân Tượng Vương bị hắn một chân dẫm xuống, các khối gạch có phần vở vụn, đồng thời một tay còn lại tụ lực hướng đến Vệ Trang. Trong nháy mắt Vệ Trang thân hình rút ra Sa Xỉ cả người lăng không né đi một quyền của Tượng Vương, đồng thời Sa Xỉ kiếm liên túc công kích nhưng đều bị 2 tay của đối phương cản lấy. Trong chớp mắt thân ảnh Vệ Trang nhảy lên 2 tay nắm lấy Sa Xỉ giơ lên trời cao một đạo kiếm mang màu vàng xuất hiện, sau đó cả thân hình hắn động mang theo yêu kiếm chặt xuống. Nhưng Tượng Vương tu luyện ngạnh công đao thương bất nhập, 2 tay bắt chéo đón đở lấy một chiêu đó, thân thể bị đẩy lùi vào cửa, nhưng rất nhanh hắn hất đi Vệ Trang, thuận thế Vệ Trang lao lên bầu trời, Sa Xỉ kiếm mang lại xuất hiện. Trong chớp mắt thân ảnh Vệ Trang lần nữa lao đến đối thủ đồng thời hướng đến eo của Tượng Vương lao qua, âm thanh va chạm kim loại vang lên, chỉ thấy ở vị trí tiếp xúc giữa thân thể Tượng Vương và Sa Xỉ một vết dài hoa lửa xuất hiện. Chưa dừng lại ở đó ngay khi thoát đi Vệ Trang liên túc công kích trên người Tượng Vương nhưng kết quả không gây lại tổn thương cho hắn chút nào. Liên tục công kích không gây đối thủ tổn hại Vệ Trang hứng chịu một quyền của Tượng Vương, nhưng hắn chính là đương thời cao thủ trong nháy mắt Sa Xỉ chắn lấy cả thân thể bị đẩy ra. Trong không khí Sa Xỉ vẻ lên những đường kiếm chém đứt những lá cây phiêu đãng theo gió, một tay đặt xuống mặt sân trong phủ. “ Ầm” Ngay khi hắn bị đẩy lùi, Tượng Vương nâng lên đỉnh đồng nặng ngàn cân 2 tay nâng lên quá người, thân ảnh nhảy về Vệ Trang mà đến, ý đồ chính là đem hắn cho đè chết bởi sức nặng của nó, nhưng mà Vệ Trang đá lách nhanh qua. Một kích không thành Tượng Vương búng người 2 tay nắm lại giơ qua đầu sau đó gập người đập xuống, từ 2 tay hắn xuất hiện quyền mang xanh lam công kích, nhưng Vệ Trang trơn như cá chạch chỉ có thể đem mặt sân đập vở lấy. Thế giới này thiên địa linh khí rất nhiều, cho nên chiếu cố rất nhiều cho những người luyện võ, võ giả luyện võ chia làm 2 đường chính là nội công và ngoại công chia làm 2 hướng khác nhau nhưng cuối cùng cũng đổ về một điểm. Cho dù luyện quyền, cước, chỉ, trảo, chưởng, kiếm, thương, cung, kích, bổng… đi nửa thì đến một mức độ khi thi triển sẻ sinh ra quang mang của nó, sau đó ngung tụ hóng thích khí của riêng mình. Giống như kiếm khách dùng kiếm sinh ra kiếm mang đến cảnh giới tiếp theo ngưng tụ kiếm khí sau đó hình thành kiếm ý rồi tiến thêm nhiều cảnh giới lớn hơn mà chiến đấu, thông qua hấp thụ thiên địa linh khí mà tăng cường thực lực cho mình. Trở lại với cuộc chiến của 2 người, Tượng Vương liên tục tấn công 2 tay quyền mang xanh rờn liên tục công kích buộc cho Vệ Trang không thể ngạnh kháng, cuối cùng thoát đi lao đến trên một cây cột trên không. Ngạnh công là đa phần kiếm khách khắc tinh, nếu không biết tráo môn đối phương ở đâu khó mà hạ được đối thủ. Sa Xỉ tuy sắc bén nhưng không thể đả thương được Vô Song Quỷ,nếu bất cẩn ăn một quyền của đối phương thì lại thụ thương. Lúc này Sa Xỉ kiếm mang hiện ra quanh thân kiếm một vòng xoáy màu vàng xuất hiện, Vệ Trang tích súc khí thế cho mình sau đó nhanh chóng hạ xuống từ phía sau lưng Tượng Vương, thân kiếm chém lên vai của hắn. “ ầm” cả mặt đất dưới chân của Tượng Vương bị một lớp vô hình khí chấn động đem các mặt gạch trên nền đất lật tung đi. Mà lúc này Vệ Trang vẫn giữ vững tư thế 2 tay nắm chặt Sa Xỉ chặt lên vai trái của Tượng Vương, một chiêu đánh lén vừa rồi của hắn cũng không thể đem Tượng Vương đánh bại đi được. ầm” cả thân hình Vệ Trang bị Quỷ Vô Song quyền mang hoành tảo, thân hình hắn nhanh chóng văng xa ra đụng vở tấm cửa gỗ ở lối đi, Sa Xỉ cấm xuống mặt đất khóe miệng có chút rỉ máu ra. “ Có thể cản phá được sức công phá của Sa Xỉ quả là gân đồng xương sắt” Vệ Trang một chân khụy xuống chân còn lại quỳ gối trên mặt đất, trong lòng âm thầm phân tích, ánh mắt nhìn về Tượng Vương đi lại cây cột đã bị bẻ gãy hiển nhiên thứ này là vũ khí của đối phương. Cả người nhanh chóng đứng dậy lộn nhào vài cái lần nữa bắt đầu trận đánh tiếp theo. Mà lúc này Tượng Vương trên tay cây cột bị hắn đem xoay tròn từ nó sinh ra quyền mang màu xanh trong không khí mơ hồ có âm thanh rít vang trong đó. Tượng Vương 2 tay ôm lấy cây cột một bên chĩa về phía đối phương, thân hình dậm xuống mắt đất nhảy lên không trung sao đó đem cây cột đâm xuống chổ Vệ Trang. “ầm” Mặt đất nứt vở đi, nhưng Vệ Trang đã nhanh chóng thoát đi cả người đứng trên một tấm kiến trúc giống như là tấm bảng thông báo gần đó, nhưng chưa được bao lâu thì đã bị Vô Song nâng lên cây cột đập nát lần nữa né tránh. “Uỳnh” Mặt nền lần nữa bị oanh tạc khi mà Tượng Vương nhảy lên không trung đem vũ khí của mình ném về Vệ Trang, cây cột cắm xuống mặt nền một góc nghiêng sâu trong lòng đất, một làn sóng hiện ra xung quanh đem các lớp đá thổi tung lên.