[Thử Miêu] Toái Hồn
Chương 41
Tiệc rượu 8 giờ tối nay cử hành tại toà thị chính, Bạch Ngọc Đường dùng dằng kéo dài mãi mới chịu tới, vừa nhìn đã thấy vị trí của Triệu Trinh, cũng không hẳn là do nhớ kỹ anh ta của kiếp trước, mà người này đúng là phong mang (*sự sắc sảo) quá lộ liễu, anh ta vốn giống như một vật phát sáng, luôn bị người vây quanh.
Quả nhiên, cũng như kiếp trước, thật hảo mệnh.
Bạch Ngọc Đường cũng không có tâm tình tiếp cận anh ta, tuy ông anh nói Triệu Trinh muốn gặp hắn, nhưng người sáng mắt ai cũng thấy anh ta hiện rất bận rộn. Bạch Ngọc Đường hắn cũng không phải kẻ đạo đức giả đến mức chạy lại tiếp cận đi kết thân. Không bằng ở đây hảo hảo ăn một lát, dù sao mấy ngày nay cũng không nghỉ ngơi tốt.
Bạch Ngọc Đường đi đến quầy bar gọi một ly rượu trái cây ít cồn, thuận tiện đến bàn ăn, chọn mấy món mình thích, một người một chỗ cũng khiến người ta có cảm giác hạc giữa bầy gà.
Nhưng người tỏa sáng như Bạch Ngọc Đường, dù có ngồi yên một chỗ, cũng đủ thu hút sự chú ý của người khác, trong vòng chưa đầy một giờ, liên tiếp 7, 8 cô gái đã tới tiếp cận hắn.
Người Mỹ có, người Trung Quốc cũng có, không phải thiên kim tiểu thư, thì cũng là nhân viên cao cấp trong các công ty lớn, có thể thấy đều là người có xuất thân không tệ trong vòng tròn này. Nhưng Bạch Ngọc Đường xác thực không có tâm tình đùa giỡn cùng các cô. Với hắn mà nói, mấy món trước mắt còn hấp dẫn hơn các cô.
Sau cùng không chịu được quấy rầy, Bạch Ngọc Đường nhờ nhân viên phục vụ viết dùm một tờ giấy để lên bàn, ‘no time, no money.’
Chỉ là không ngờ đã viết trắng trợn như vậy rồi, cư nhiên vẫn có người tới, rất lễ phép gõ gõ lên bàn, muốn lôi kéo sự chú ý của hắn.
“Cô làm ơn nhìn chữ dùm, tôi không có thời gian…”
Rất thiếu nhẫn nại ngẩng đầu, lời định nói ra vừa nhìn thấy người thì lập tức biến mất, Bạch Ngọc Đường đứng dậy, giơ tay, “Triệu tiên sinh, xin chào.”
Triệu Trinh cũng đưa tay ra, “Bạch Ngọc Đường sao?’
Bạch Ngọc Đường chửi thầm trong bụng, không phải ngươi muốn gặp ta sao, vờ vịt trưng cái bộ dạng đơn thuần này cho ai coi.
Thế nhưng đương nhiên không nói ra miệng, “Nghe nói anh muốn gặp tôi.”
“Đúng, lần này là lần hợp tác đầu tiên của tôi và Bạch thị, nghe anh cậu nói cậu đối việc kinh doanh rất có thiên phú, vì vậy muốn gặp cậu.”
Giả tạo, Bạch Ngọc Đường bất động thanh sắc, nhàn nhạt đáp một câu, “Thật vậy sao?”
Ý hắn hỏi chính là câu ‘lần hợp tác đầu tiên’.
Nhưng Triệu Trinh cũng không chính diện trả lời, mà lấy đồng hồ đeo tay ra nhìn, “Thật xin lỗi Bạch tiên sinh, vốn muốn cùng cậu nói chuyện một lát, nhưng hiện giờ tài xế của tôi chỉ sợ đang đợi ngoài cửa, lần sau có cơ hội chúng ta lại hẹn gặp.”
Bạch Ngọc Đường mở rộng tay, làm động tác ‘Xin cứ tự nhiên’.
Triệu Trinh đi được hai bước lại quay đầu, suy nghĩ một chút rồi nói với Bạch Ngọc Đường, “Bạch tiên sinh nếu không đi xe, tôi tiễn cậu đi một đoạn.”
Bạch Ngọc Đường phẩy tay, “Cám ơn, không cần.”
Triệu Trinh nhanh bước ra ngoài, quả nhiên chiếc xe quen thuộc đã dừng phía trước. Vẫn trông cũ kỹ như vậy. Nếu có ngày bị người khác nhìn thấy Triệu Trinh anh ngồi trên chiếc xe khó coi này, chỉ sợ sẽ bị cười cho một trận.
Chỉ là, ai kêu xe này là của người kia làm chi.
Mở cửa xe, Triệu Trinh ngồi vào, nhìn chăm chú người ngồi sau tay lái, “Chiêu, sắc mặt có chút không tốt, tôi đã sớm nói qua nếu không thoải mái thì đừng chạy mà.”
Triển Chiêu, không, hiện tại đã gọi Tiểu Đường, không đáp lời Triệu Trinh, mà trực tiếp cho xe chạy vào đường cao tốc.
Triệu Trinh bất đắc dĩ thở dài, cũng không nói gì thêm.
Quen biết Triển Chiêu, không phải tại Mỹ. Kì thực từ sớm, lúc Triển Chiêu và Bạch thị đối phó Triệu Tước, anh luôn đứng ở phía sau quan sát.
Liêu Kỳ Phàm là bạn đại học của anh, quan hệ của hai người rất tốt, vì vậy lúc anh bị Triệu Tước truy đến đường cùng, cậu ta đã đưa tay ra giúp đỡ. Thậm chí còn giúp anh kiến lập lại vương quốc mới. Ngay từ đầu, anh đã biết Triển Chiêu, là do cô em gái đáng thất vọng của Liêu Kỳ Phàm sẽ kết hôn với người này.
Trong một bữa tiệc tối cố ý an bài, anh đã lần đầu nhìn thấy người thanh niên nội liễm này. người nam nhân này đạm mạc ôn nhu, lại cho người ta một loại cảm giác xa cách thâm trầm, cư nhiên lại khiến lòng anh, nổi lên từng đợt sóng nhỏ.
Trong vô thức, anh cũng không muốn một nam tử như vậy lại ở bên nữ nhân dung tục như Liêu Kỳ Giai.
Vì vậy anh âm thầm tiếp cận Đinh Nguyệt Hoa, khiêu khích lòng đố kị của cô ấy, khiến cô đuổi Liêu Kỳ Giai ra khỏi cuộc chiến.
Mà 10% cổ phiếu Đinh Nguyệt Hoa đưa cho Liêu Kỳ Giai, ngày hôm sau cũng bị Liêu Kỳ Phàm nắm giữ, đợi đến lúc then chốt, thông qua tay Liêu Kỳ Giai mang đến giúp Triển Chiêu giải nguy.
Là anh âm thầm vạch ra vụ án đất đai của Tân Vũ, mua chuộc Dịch Trung làm gián điệp hai mang, luôn đứng phía sau Triển Chiêu, nhìn bọn họ từng bước đẩy Triệu Tước vào chỗ chết, cuối cùng vào lúc tốt nhất, hỗ trợ kịp lúc.
Điều vượt quá mong đợi nhất là, làm khó cậu bạn thân nhất Liêu Kỳ Phàm, nhờ cậu ta mới có thể khiến Bạch thị triệt để buông tay, sau đó chính anh lại tự tay an bài cho Đinh Nguyệt Hoa đi hỗ trợ Triển thị.
Có lẽ trong lòng anh, tên Bạch Ngọc Đường thường xuất hiện bên cạnh Triển Chiêu, mức độ nguy hiểm so với Đinh Nguyệt Hoa còn hơn mấy lần.
Vì vậy chung quy là, đã thích Triển Chiêu rồi.
Sau khi gặp lại ở Mỹ, ích kỷ muốn đem người lưu lại bên người.
Chỉ là người này, dưới sự chiếu cố của anh, không khỏe mạnh hơn được nửa điểm nào, ngược lại càng ngày càng xanh xao.
“Trực tiếp đưa tôi đến đầu đường phía trước được rồi.”
Triển Chiêu lắc đầu, “Dù sao Triệu tiên sinh sau khi xuống xe cũng tìm taxi, cần gì phiền phức như vậy.”
Sau đó từ đầu đường lại tăng tốc, hướng nhà Triệu Trinh chạy vào.
Triệu Trinh trên thương trường cũng là kẻ thủ đoạn cao siêu, cũng đã khiến rất nhiều kẻ ăn quả đắng, duy chỉ với Triển Chiêu, anh không có lời nào để nói.
Rõ ràng anh mới ông chủ của công ty taxi do anh mở, nhưng đến quyền lợi căn bản của ông chủ cũng không có. Không thể giới hạn tự do của cậu ấy, sợ cậu ấy kích động sẽ bỏ việc. Đương nhiên anh rất hi vọng cậu ấy không làm việc này, dù sao như vậy thân thể của cậu ấy mới có thể được tu dưỡng cho tốt. Nhưng Triệu Trinh biết, nếu Triển Chiêu thật nghỉ việc, cậu khẳng định thà tìm việc khác chứ không chịu để anh nuôi. Đến lúc đó chỉ sợ người mệt chết lại là cậu.
“Đến rồi, Triệu tiên sinh.” Triển Chiêu dừng xe lại, mi mắt cũng không thèm nâng, chỉ vào đồng hồ tính giờ, “28 đô.”
Triệu Trinh rút ra tờ 100 đô, đưa cho cậu.
Sau đó bất đắc dĩ nhìn Triển Chiêu từ túi tiền lấy ra 72 đô đưa cho anh, không dư, không thiếu.
“Triệu tiên sinh đi từ từ.”
Triệu Trinh bất đắc dĩ xuống xe, hướng Triển Chiêu vẫy vẫy tay, lại nhìn cái người cũng không nói được 2 câu đã lái xe hiên ngang đi mất.
Xe phía trước vừa đi khỏi, một chiếc SUV màu đen từ trong sân vườn nhà anh chạy ra, đi theo.
Với thân thể của Triển Chiêu, Triệu Trinh cuối cùng vẫn là không an tâm, bất luận lúc nào, chỉ cần khi anh không ở bên cạnh cậu, sẽ cho thuộc hạ đi theo Triển Chiêu, sợ cậu ấy giữa đường xảy ra việc gì.
———————————————
Triệu Trinh đi rồi, Bạch Ngọc Đường ở lại bữa tiệc thêm nửa tiếng, lúc đi ra cư nhiên lại gặp ngay bác tài hôm trước.
“Bạch tiên sinh, lại đi khách sạn hôm trước sao?”
“Ừ.” Bạch Ngọc Đường đáp lời, sau đó lười biếng dựa vào lưng ghế.
Tài xế mở ga, nổ máy, lại nổ máy, lại nổ máy.
Xe hình như hư rồi.
Tài xế đại khái cũng biết Bạch Ngọc Đường là người hào phóng, không làm được việc trong lòng cũng thấy sốt ruột, “Thật xin lỗi, Bạch tiên sinh. Như thế này đi, Tiểu Đường mới chở khách xong, lập tức sẽ quay lại đây, cậu đợi một lát, tôi nói cậu ấy đón cậu.”
Bạch Ngọc Đường lắc đầu, “Không cần.” Mở cửa, xuống xe, lập tức có một chiếc xe khác dừng trước mặt.
Bạch Ngọc Đường lên xe, rời khỏi.
Truyện khác cùng thể loại
16 chương
59 chương
192 chương
60 chương
26 chương