[Thử Miêu] Toái Hồn
Chương 13
Lúc Triển Chiêu về đến nhà thì trời đã khuya, vừa mở đèn thì phát hiện Bạch Ngọc Đường đang nép mình nằm trên sofa, có vẻ đang đợi cậu.
“Bạch Ngọc Đường.” Dùng tay đẩy đẩy người đang say ngủ.
“Về rồi à.” Bạch Ngọc Đường mở mắt, hắn ngủ cũng không sâu, Triển Chiêu vừa về thì đã cảm thấy. Nhưng điều khiến hắn kinh ngạc chính là bản thân cư nhiên lại ngồi đợi cậu ta.
“Ừ.”
Bạch Ngọc Đường ngáp một cái, sau đó ngồi dậy, nhích người chừa khoảng trống kế bên, vỗ vỗ.
“Ngồi.”
Đợi Triển Chiêu ngồi xuống, Bạch Ngọc Đường mới mở miệng.
“Cậu không có gì muốn hỏi tôi sao?”
Hắn muốn nói đến việc cắt đuôi bảo tiêu hồi sáng, thành thật mà nói hắn đã chuẩn bị tâm lý bị Triển Chiêu nhét vào tai một đống đạo lý lớn nhỏ, nhưng Triển Chiêu chỉ mệt mỏi lắc đầu, từ cặp táp bên cạnh lấy ra một xấp tài liệu.
“Hôm nay cậu không đi làm, có một số việc cần làm quen, tối nay nói chuyện một lúc rồi hẵng đi ngủ.”
Sau đó đem xấp tài liệu bỏ vào tay Bạch Ngọc Đường, “Đi lên phòng đọc sách.”
Nếu là Bạch Ngọc Đường của bình thường, chắc đã sớm đem cái đống chướng mắt trước mặt mà vứt loạn xuống đất, nhưng hắn không có lý lẽ, đành ngoan ngoãn mà vào lớp thôi, có cái gì tức giận cũng không thể đổ lên người Triển Chiêu. Lại nói, xem điệu bộ của người này, rõ ràng là đã mệt muốn chết rồi.
“Này, cậu mệt rồi thì ngủ trước đi, tôi tự mình xem hết được mà.”
“Không được, có mấy thứ cậu vẫn chưa nắm rõ, lên lầu được không?”
Bạch Ngọc Đường cũng lười phản bác, cầm xấp tài liệu đi theo lên lầu.
Việc rất nhiều, cũng may khả năng lý giải và nắm vững của Bạch Ngọc Đường rất nhanh, Triển Chiêu lâu lâu lại xoa xoa cái đầu đang đau nhức tột cùng của mình, cảm thấy sắp không chịu đựng được nữa rồi.
“Còn mấy cái tôi tự mình xem.” Bạch Ngọc Đường đẩy đẩy Triển Chiêu, người này trước giờ chẳng thèm quản thân thể mình là sao chứ, mặt trắng bệch thành như vậy còn có thể ngồi đây suốt ba tiếng.
“Không sao, có cái gì cậu cứ nói ra, hiểu việc cũng sẽ nhanh hơn.”
“Được rồi được rồi.” Bạch Ngọc Đường giựt văn kiện trong tay Triển Chiêu, “Cậu cũng không nhìn mặt mình hiện giờ đi, tôi cũng không muốn bị tên lang băm kia nói là chèn ép cậu. Cậu ngủ trước đi, có cái gì không hiểu tôi gọi cậu dậy.”
“Vậy, được rồi.” Nhìn điệu bộ này, Bạch Ngọc Đường tuyệt đối sẽ không cho mình ngồi tiếp, hơn nữa đầu càng ngày càng đau, có lẽ không cần cậy mạnh nữa thì hơn.
Cắn cắn môi, đứng thẳng người dậy, che dấu mệt mỏi rất lưu loát mà đỡ tường đi ra ngoài, lúc Triển Chiêu vào phòng, việc đầu tiên làm là lấy thuốc giảm đau từ lọ để trong ngăn bàn ra, nuốt vào. Sau đó cứ để quần áo thế mà ngã người trên giường, dùng tay nhu nhu đầu, đợi cơn đau hành hạ người này từ từ giảm bớt.
Bạch Ngọc Đường ngồi trong phòng đọc sách bên cạnh giống như cố ý giảm thấp âm thanh, nhưng tiếng ngón tay gõ trên bàn phím vang lên trong đầu lại càng ngày càng rõ, nghe như tiếng mưa rơi.
“Tách, tách, tách ~”
“Ngọc Đường, mưa to như vậy, sao ngươi lại chạy tới đây?”
Nam nhân vẫn còn mặc lý y quay ra cửa sổ cười, sau đó Bạch Ngọc Đường một thân ướt đẫm nhảy vào xuất hiện trước mắt hắn.
“Bệnh miêu nhi nhà ngươi, cư nhiên lại bị thương.” Bạch Ngọc Đường vừa nói vừa không chút do dự nắm lấy tay Triển Chiêu kéo đến trước giường, “Thân thể không tốt còn không hảo hảo nghỉ ngơi cho Ngũ gia, còn chạy ra cửa sổ hứng gió.”
“Ngọc Đường, ta không…”
Ngẩng mặt lên nhìn thấy nhãn thần tức giận của người kia, thoắt cái ngậm miệng lại.
“Hừ, Bạch gia gia không ở, người lại bị thương. Bởi vậy ta mới nói Bao hắc thán kia không đáng tin, nói cho ngươi nghỉ phép, cuối cùng lại dùng để dưỡng thương.”
“Ngọc Đường, Bao đại nhân cũng là không lường trước được dạ tham lần này lại hung hiểm như thế.”
“Hừ.” lại hừ một tiếng bất mãn, nhưng nhìn người trước mắt một thân đơn bạc, lại không đành lòng, nhanh chân nhanh tay đem người bỏ lên giường, sau đó dùng chăn bao lại kín mít.
“Ngươi xem sắc mặt mình đi, trắng đến mức sắp so được với y phục của Ngũ gia ta rồi đó. Còn có, ta vừa đi mấy hôm, ngươi sao lại gầy đi nhiều vậy chứ.”
“Ta không có…”
Bạch Ngọc Đường nhanh trừng mắt thật to, “Ngươi thử ngụy biện thêm lần nữa coi.”
“Ngọc Đường.” chỉ có thể nhẹ giọng, “Ngươi cả người đều ẩm ướt rồi, nhanh thay đồ đi.”
Bạch Ngọc Đường nhìn điệu bộ này của hắn, hỏa khí cũng không phát tiết được, thở dài một hơi. Lưu loát cởi y phục ẩm ướt, cũng tiến vào ổ chăn, từ sau lưng ôm lấy Triển Chiêu.
“Trong phòng ngươi lạnh quá, phủ Khai Phong cũng keo kiệt quá đó, hỏa lò cũng không có.”
Triển Chiêu biết lúc này tốt hơn hết là không nên nói gì cả, có chút bất đắc dĩ lắc lắc đầu.
“Sao, ngươi nói xem không phải vậy sao, con mèo nhà ngươi đúng là mệnh lao lực.” Nói rồi hôn nhẹ lên trán Triển Chiêu, “Hừ, xa nhau nhiều ngày như vậy, giờ còn phải chờ xem tình trạng thân thể của ngươi, chỉ được nhìn mà không được ăn, ta đúng là mệnh khổ mà.”
Triển Chiêu mặt nhất thời ửng hồng, có chút không tự nhiên lùi lại kéo ra khoảng cách với Bạch Ngọc Đường.
“Được rồi, không trêu ngươi nữa. Ngươi an phận nằm yên đi. Người toàn xương không mà cứ nhích tới nhích lui trong ngực ta, đau chết được.”
Nhìn sắc mặt mệt mỏi của Triển Chiêu, không nỡ chọc hắn nữa, đem chăn kéo lên một chút, bao chặt thân thể hắn lại, “Hảo hảo ngủ một giấc, ta cùng ngươi.”
“Ừ.”
Triển Chiêu đã rất mệt mỏi nên cũng không từ chối, tâm an lý đắc (*yên tâm thoải mái) nằm trong lòng Bạch Ngọc Đường, yên tĩnh nhắm mắt lại.
“A.” Triển Chiêu từ giường bật người dậy, ai biết vừa nãy mơ màng ngủ, cư nhiên lại mơ thấy việc kỳ quái như thế.
Cậu và Bạch Ngọc Đường, là loại quan hệ như vậy, đùa cái gì chứ.
Cởi ra áo ngoài, đem chính mình bọc chặt trong chăn, nhưng ý thức càng ngày càng thanh tỉnh, cảnh hai người ôm nhau mà ngủ trong giấc mộng cứ liên tiếp tấn công vào thần kinh yếu đuối, muốn ngủ lại, chỉ sợ càng khó khăn.
Hình ảnh không rõ ràng ấy cứ liên tiếp hiện đi hiện lại trước mắt, Triển Chiêu từ giường nâng người dậy, từ ngăn tủ đầu giường lục lấy lọ thuốc an thần mới mua, lấy ra 4 viên cho vào miệng, nghĩ nghĩ, lại lấy thêm 2 viên.
Lại nằm xuống giường, thuốc an thần vừa uống bắt đầu phát huy tác dụng, Triển Chiêu sau một tuần mất ngủ, cuối cùng cũng mơ mơ hồ hồ ngủ mất.
Còn Bạch Ngọc Đường lúc đó đang còn ngồi trong phòng đọc sách, một chân gác lên bàn, người dựa vào lưng ghế, đang mơ màng ngủ gật.
Sau đó cũng như Triển Chiêu, giật mình tỉnh giấc.
Nguyên nhân là hắn, mơ tới bản thân cùng một người nam nhân, ngủ chung trên một cái giường, động tác ám muội, ngôn ngữ ôn nhu, hơn nữa nam nhân đó lại là người hiện đang cùng hắn sống chung dưới một mái nhà, Triển Chiêu, cậu em vợ tương lai, như vậy mà chính mình còn có thể ung dung ngủ tiếp thì đúng thật không phải người thường rồi.
Cùng với Triển Chiêu, làm cái gì chứ, sao lại có việc vớ vẩn như thế được.
Chẳng lẽ do gần đây quá nhớ Bội Bội, vì vậy mới có chuyện ái ốc cập ô (*yêu ai yêu cả đường đi lối về), hoặc có thể do gần đây tiếp xúc quá nhiều với Triển Chiêu, đến mức trở nên quá quen thuộc.
Bạch Ngọc Đường ảo não vỗ vỗ đầu, đột nhiên cảm thấy làm gì cũng không thuận lợi, đến cả đám văn kiện nằm yên trên bàn cũng như đang trộm nhìn tâm sự của hắn.
“Chết tiệt, khẳng định là không hảo hảo ngủ, thần kinh suy nhược rồi.” Bạch Ngọc Đường cũng không cho rằng một giấc mơ mạc danh kỳ diệu (*khó hiểu) có thể biểu trưng cho cái gì, duỗi thẳng người, từ ghế đứng dậy, nhìn nhìn đồng hồ – 3 giờ rồi, cũng đã đến giờ đi ngủ.
Chỉnh lý cho tốt đám văn kiện trên bàn, tắt đèn phòng đọc sách, Bạch Ngọc Đường chuẩn bị như bình thường từ tay vịn trượt xuống, nhưng lúc đi ngang qua cửa phòng Triển Chiêu thì dừng lại.
Đột nhiên tim đập nhanh khiến hắn gập thắt lưng lại, một âm thanh không rõ ràng không ngừng nhắc nhở chính mình “Đừng đi, đi nhìn Triển Chiêu đi.”
Mơ thấy giấc mơ kỳ lạ như vậy, Bạch Ngọc Đường hiện tại cũng không nghĩ gặp Triển Chiêu là việc tốt, nhưng chỉ cần quay người đi, tim sẽ càng ngày càng đau hơn, như có một sức mạnh khó hiểu lôi kéo, khiến hắn không thể cưỡng lại mà gõ gõ cửa phòng Triển Chiêu.
“Triển Chiêu.”
Trong phòng an tĩnh đến mức nửa điểm tiếng động cũng không có, cũng mấy giờ rồi, khẳng định là đang ngủ.
Nhưng Bạch Ngọc Đường ma xui quỷ khiến thế nào lại gõ thêm lần nữa.
“Triển Chiêu, tôi muốn hỏi cậu vài thứ, mở cửa đi.”
“Triển Chiêu, Triển Chiêu ~”
Trả lời hắn chỉ là một mảnh yên tĩnh.
Có gì đó không đúng, cực kỳ không đúng. Cùng Triển Chiêu ở chung cũng lâu, biết cậu ta ngủ không sâu, với kiểu đập cửa của hắn, cậu ta nếu không tỉnh, khẳng định đã xảy ra chuyện.
Không cách nào lý giải được nỗi hoảng sợ trong tim là gì, Bạch Ngọc Đường gập tay lại đập mạnh lên cửa, cửa cư nhiên lại mở ra. Đèn trong phòng vẫn còn sáng, Triển Chiêu đang ngủ trên chiếc giường lớn đối diện cửa, khuôn mặt an dật tường hòa (*an bình).
“Triển Chiêu, Triển Chiêu.” Bạch Ngọc Đường vỗ vỗ má cậu, từ nhẹ đến mạnh, nhưng người đang chìm trong mộng kia không hề có nửa điểm đáp lại.
Ánh mắt bị lọ thuốc trên bàn hấp dẫn, vừa thấy hai chữ trên lọ thuốc, Bạch Ngọc Đường hung hăng kéo người xuống đất.
“Chết tiệt, Triển Chiêu, cậu tỉnh lại cho tôi.”
Thân thể Triển Chiêu vô ý thức lắc lư theo những cú lôi kéo của Bạch Ngọc Đường, giống như một con thú nhồi bông không chút linh khí.
“Chết tiệt.” Bạch Ngọc Đường ôm xốc Triển Chiêu lên, một chân đạp cửa phòng vệ sinh. Để người dựa vào ngực, một tay giữ cằm, một tay cho vào miệng cậu đảo.
“Nhanh lên, nôn ra.”
Động tác của Bạch Ngọc Đường hung hăng đến thô bạo, Triển Chiêu bị hắn đảo đến buồn nôn, đem hết những thứ trong bụng nôn ra ngoài.
Bạch Ngọc Đường thấy cậu nôn cũng được khá nhiều rồi, mới để người dựa vào bồn rửa tay, còn mình thì chạy nhanh xuống phòng bếp dưới lầu lấy một ly sữa lên, đỡ Triển Chiêu, cho cậu uống hết.
“Lại nôn ra.”
Sữa vừa uống lại bị cưỡng ép nôn ra, thần chí Triển Chiêu vẫn chưa thanh tỉnh, cả người mềm nhũn tựa vào Bạch Ngọc Đường, sắc mặt tái nhợt.
Bạch Ngọc Đường không biết bao nhiêu viên thuốc đã bị tiêu hóa, Triển Chiêu tuy đã mở mắt, nhưng sắc mặt vẫn trắng bệch như cũ, cả người cũng mềm nhũn không có một tia khí lực nào.
Không suy nghĩ nhiều, Bạch Ngọc Đường đem Triển Chiêu đặt lên lưng, “Cậu cố một chút, tôi đem cậu đến bệnh viện.”
Bạch Ngọc Đường lúc này, đã quên mất chân vẫn còn bị thương, cõng Triển Chiêu trên lưng hùng hục chạy xuống lầu, mở cửa trực tiếp hướng xe chạy tới, cho đến khi đám bảo tiêu bao quanh mới cảm giác được đau đớn trên chân.
“Cậu lái xe, đến bệnh viện gần nhất.”
Đem Triển Chiêu cẩn thận dựa vào ghế sau, Bạch Ngọc Đường cũng vào cùng, cẩn thận đem người đặt vào lòng, lại hướng tên bảo tiêu còn đang chăm chú nhìn la to, “Nhìn cái gì, còn không nhanh lái xe.”
Xe như tên rời cung phóng nhanh đi. Đôi mày xinh đẹp của Triển Chiêu nhăn lại thành một chữ “xuyên” (川) khiến người phiền não, thân thể không tự giác co rụt lại.
Bạch Ngọc Đường đem áo khoác cởi ra khoác lên cho Triển Chiêu, lực trên tay cũng siết chặt.
Truyện khác cùng thể loại
17 chương
159 chương
127 chương
309 chương
196 chương
17 chương