Có manh mối của Lưu Bạch, Bao Chửng có phương hướng mới điều tra.
Để tiết kiệm thời gian, Bao Chửng bỏ qua nội thị và kiệu phu có sơ hở không rõ rệt, trực tiếp thẩm vấn viên thị vệ có nhiều điểm đáng ngờ nhất.
Thị vệ này lá gan cũng thực nhỏ, Bao đại nhân bản mặt đen xì hù dọa một cái, hắn liền khóc sướt mướt cung khai toàn bộ. Hỏi gì nói đó, nên nói hay không nên nói, thậm chí cả việc nhạc phụ đại nhân của hắn lạm dụng chức quyền, nhận hối lộ, kết bè kết cánh đều không bỏ sót. ╮(╯_╰)╭
Thị vệ tên Tôn Thư Bách, vốn là dòng dõi thư hương mấy đời nối tiếp nhau vừa làm ruộng vừa đi học, hắn từ nhỏ chuyên tâm nên tên đề bảng vàng, mười hai tuổi đã đỗ tú tài, chính là thần đồng nổi tiếng khắp trên trấn, là ‘con nhà người ta’ trong mắt hàng xóm, cũng là thần tượng tương lai trong mắt đám bạn học cùng trường.
Không ngờ Tôn Thư Bách càng lớn tài trí càng giảm dần, không chút tiến bộ, nay gần ba mươi vẫn giậm chân tại chỗ với cái danh tú tài, vài lần khoa cử đều thi rớt, ngược lại bị gán cho cái danh 『 nhỏ thì thông minh, lớn chưa chắc đã giỏi 』
Tôn Thư Bách nản lòng thoái chí, quyết định xếp bút nghiên theo nghiệp binh đao, thế nhưng hiện tại tứ hải thái bình, nào có chiến tranh cho hắn thể hiện.
Rơi vào đường cùng, bà con thân thích ở xa nhờ bằng hữu xin cho hắn một chân thị vệ. Tôn Thư Bách tuy rằng tự nhận bản thân văn võ song toàn nhưng hắn văn không thi đỗ, võ không đọ nổi các thị vệ cao lớn vạm vỡ khác, nói trắng ra chính là loại nửa nọ nửa kia, làm thị vệ cũng bình bình không có gì nổi bật.
Người không bền lòng, vô luận làm cái gì cũng không có khả năng kiên trì tới cùng.
Tôn Thư Bách tuy rằng xếp bút nghiên theo nghiệp binh đao làm thị vệ, nhưng thời đại này trọng văn khinh võ, hắn vẫn không quên được cái danh tú tài của mình, luôn xem thường đám đồng nghiệp dốt đặc cán mai, nói vài câu cũng phải nghiền ngẫm từng chữ một, không một chút khí phái nho gia. Cũng chính vì vậy mà Tôn Thư Bách bị rất nhiều đồng nghiệp xa lánh, đừng nói thăng quan phát tài, có thể tiếp tục lăn lộn nữa hay không còn khó nói.
Thẳng tới khi Tôn Thư Bách gặp gỡ quý nhân định mệnh – chỉ huy sứ cấm quân thị vệ, tức nhạc phụ đại nhân thân ái của hắn ~
Tôn Thư Bách cũng không phải người mù, tự nhiên biết con gái chỉ huy sứ đại nhân bộ dạng xấu xí, nhưng ai bảo nữ nhân kia mệnh tốt, có một người cha quyền cao chức trọng như vậy, đừng nói dung mạo xấu xí, cho dù có là nam nhân hắn cũng cưới! (-︿-)
Vì nịnh bợ cấp trên, Tôn Thư Bách liều mạng…
Từ sau khi cưới thiên kim nhà Chỉ huy sứ, quả nhiên quan vận của Tôn Thư Bách vô cùng thuận lợi, tung hoành khắp bộ chỉ huy cấm vệ quân. Tôn Thư Bách hỗ trợ Chỉ huy sứ nhận hối lộ, chỉ cần có thể kiếm bạc, vô luận lơ là nhiệm vụ hay loại trừ đối thủ, không việc nào bọn họ không dám làm.
Kể cả tối qua cố ý bỏ trống việc tuần tra, cũng không phải chuyện lần đầu họ làm. Dĩ vãng chưa từng xảy ra chuyện gì, ai ngờ lại có người chui lỗ hổng. Tôn Thư Bách nhiều lần cường điệu, hắn quả thật không biết chuyện thả rắn, bằng không sẽ không tự mình dẫn đường.
Khi phát hiện rắn, cả người Tôn Thư Bách đều bị dọa sợ, phản ứng đầu tiên chính là — không thể để mọi chuyện nháo lớn!
Tôn Thư Bách không suy nghĩ liền hô lớn ‘rắn không có độc’, vốn tưởng rằng sẽ không có ai phát hiện, không ngờ tới nửa đêm Lưu Bạch liền bắt hắn lại, Tôn Thư Bách không còn cách nào khác đành phải tiếp tục nói dối.
Sau khi Chỉ huy sứ biết được, hối hận đến mật xanh mật vàng, nhưng sự tình đã phát sinh, cón oán trời trách đất cũng không thể quay ngược thời gian.
Chỉ Huy sứ sai Tôn Thư Bách một mực khẳng định không biết, lại bắt Lưu Bạch lại, chuẩn bị vu oán giá họa, đem mọi tội danh giá họa cho Lưu Bạch ngu xuẩn. May mắn Triệu Trăn rời đi sớm, cũng không dẫn theo Bao đại nhân khắc tinh tham quan, bằng không dưới tam mộc (cổ đại trọng hình), muốn lấy khẩu cung kiểu gì cũng không nổi!
Mọi chuyện đã hỏi rõ ràng, Bao Chửng yêu cầu Tôn Thư Bách điểm chỉ nhận tội.
Tôn Thư Bách vẫn còn cường điệu: “Đại nhân minh giám, ta thật sự không biết chuyện thả rắn a!”
Bao đại nhân hung dữ nghiêm mặt: “Chớ có nhiều lời!”
Tôn Thư Bách sợ tới mức rụt cổ, hắn tựa hồ phi thường e ngại Bao đại nhân, gương mặt coi như tư văn nhăn nhúm vặn vẹo, giống như khăn ướt vắt khô. Hắn cuộn mình trên nệm rơm thút thít, không dám hùng hổ cũng không dám lớn tiếng trách móc.
Triệu Trăn gãi cằm: “Này chính là tư văn tảo địa (tri thức quét rác) trong truyền thuyết đi?”
Công Tôn cốc đầu bé một cái: “Hắn tính là tư văn cái gì, đừng có loạn dùng thành ngữ!”
Bao Chửng thẩm vấn Tôn Thư Bách xong cũng không cho mấy người ở đây nghỉ ngơi, lại phái người đi xác minh khẩu cung của bọn họ.
Triệu Trăn nhún nhún vai: “Xem ra ta không phất cờ trắng, chỉ huy sứ không bị giam lại, sẽ không có người tới diệt khẩu.”
Bao Chửng mỉm cười xoa đầu Triệu Trăn: “Cũng không hẳn, thế lực trong cung rắc rối khó gỡ, chỉ huy sứ cầm quyền nhiều năm, khẳng định biết không ít bí mật, nói không chừng còn câu được vài con cá lớn. Cá không cắn câu cũng không sao, đơn giản rút sạch nước đi, không tin cá không nhảy ra.”
Gừng càng già càng cay! Triệu Trăn bỗng nhiên phát hiện, mình thật sự vừa hồn nhiên vừa thiện lương…
(Jer: Triệu Tiểu Trăn, tôi khinh bỉ cậu…)
**************
Giải quyết xong Tôn Thư Bách nhưng vẫn không thấy Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường tìm tới, ba người đều có chút kỳ quái.
Bao đại nhân cảm thán nói: từ khi Bạch Ngọc Đường tới đây, cuộc sống không chuyên của Triển hộ vệ càng ngày càng muôn màu muôn vẻ.
Rời khỏi ngục lao, lại nghe nha dịch tới bẩm báo, Vương Triều Mã Hán đã mời trượng phu của trung niên nữ nhân đại náo lần trước tới. Phu thê hai người vừa gặp mặt đã trình diễn một màn võ thuật đặc sắc, chuẩn xác mà nói là trung niên nữ nhân đơn phương đánh đập trượng phu, trương phu nàng không dám đánh trả. Triển Chiêu hiện vẫn đang khuyên can.
Ba người rất hiếu kì, có thể nhẫn nhịn mụ đàn bà đanh đá này tới mấy chục năm, đến tột cùng là dạng dũng sĩ gì?
Khi Triệu Trăn chạy tới xem, trong thính đường đặc biệt náo nhiệt. Trừ bỏ trung niên nữ nhân đang lớn tiếng chửi bậy còn có tiếng khóc lóc nho nhỏ yếu nhược, vừa khóc vừa kể, ai oán triền miên — lại gần mới thấy chính là phấn y cô nương thiếu chút nữa đã đâm vào Bạch Ngọc Đường.
Cô nương hai mắt khóc như lạn đào (đào thối, hỏng), trên khuôn mặt tuyết trắng hằn rõ một dấu tay dữ tợn, tóc tai bị túm tới rối loạn, trâm cài nghiêng vẹo, quần áo nhăn nhúm. Trung niên nữ nhân còn muốn xông lên lôi kéo nàng, bị trung niên nam tử ngăn lại khuyên can, phấn y cô nương nhát gan nũng nịu trốn sau lưng Triển Chiêu, vừa lau nước mắt vừa thút tha thút thít khóc, bộ dạng như chim nhỏ nép vào người — PS: sắc mặt Bạch Ngọc Đường phi thường phấn khích!
Triệu Trăn vừa thấy liền vui vẻ, vốn tưởng rằng trò hay đã tan, không nghĩ tới vẫn còn phần tiếp theo.
Mọi người nghe một hồi liền minh bạch, hóa ra ba người này chính là nhân vật chính vụ việc.
Trung niên nam tử tên là Vương Hữu Tài, bưu hãn Vương phu nhân là thê tử nguyên phối (vợ cả) của hắn.
Hai tháng trước, Vương Hữu Tài đi ra ngoài nhập hàng, nửa đường gặp thiếu nữ mắc nạn — Điệp Vũ.
Điệp Vũ vốn là vũ cơ có tiếng ở Giang Nam, nàng nhớ mang máng cha mẹ mình ở tại Khai Phong, bởi vì trước đây bị lạc người nhà, mới bị bắt bán tới Giang Nam làm vũ cơ. Điệp Vũ tân tân khổ khổ tích cóp đủ tiền chuộc thân cho mình, cuối cùng khôi phục sự tự do.
Điệp Vũ khóc nói: “Tiểu nữ vốn là người thấp kém, may mắn có Vương lão bản trượng phu tương trợ, cho tiểu nữ đi nhờ xe ngựa thương đội, mới có thể thuận lợi trở lại Khai Phong. Vương lão bản là ân nhân của tiểu nữ, lại vì tiểu nữ mà gia đình không yên ấm, tiểu nữ vốn nên lấy cái chết để tại tội, nhưng mà… nhưng gia môn gần ngay trước mắt, tiểu nữ mong muốn một lần trong đời được gặp mặt cha mẹ ruột, cầu phu nhân thành toàn cho tiểu nữ.”
Triệu Trăn chậc lưỡi: khiến người nghe thương tâm tới rơi lệ, nếu là thật…
Điệp Vũ nước mắt lưng tròng nhìn Triển Chiêu khóc kể: “Tiểu nữ đã giải thích rất nhiều lần, thế nhưng Vương phu nhân lại không tin, không chỉ nhiều lần tới viện tử tiểu nữ thuê để đập phá, còn sai hạ nhân đánh tiểu nữ. Tiểu nữ thực sự cùng đường bí lối mới tới Khai Phong phủ cầu cứu, không ngờ trọng thương chưa lành, đi được nửa đường liền té xỉu, may mắn, may mắn có Bạch ân công cứu tiểu nữ…”
Nói tới đây, hai gò má Điệp Vũ ửng hồng, ánh mắt xấu hổ mang chút khiếp sợ bắn về phía Bạch Ngọc Đường…. Σ(‘д′*ノ)ノ
Không phải Điệp Vũ nhát gan! Không phải Điệp Vũ ngạc nhiên! thật sự là do sắc mặt Bạch Ngọc Đường rất dọa người!
Điệp Vũ bị dọa tới giật mình, trong lòng đột nhiên nhảy dựng, theo bản năng siết chặt ống tay áo Triển Chiêu, sán lại càng gần…
Chén trà trên tay Bạch Ngọc Đường đã kết thành một tầng băng lạnh mỏng manh…trong phòng bắt đầu nổi gió bắc, khiến nhiệt độ không khí trong phòng nháy mắt tụt xuống âm độ, ngay cả Quỷ Kiến Sầu Vương phu nhân cũng không dám ho he gì, tất cả mọi người ôm tay run rẩy a run rẩy, một loại cảm giác vừa nóng vừa lạnh cứ thế ập tới.
Triệu Trăn xem hí kịch đã đủ, nhanh chóng giữ chặt trì độn Triển Chiêu kéo đi, ngăn cản Bạch Ngọc Đường trước khi kịp tay không giết người.
Triệu Trăn lôi kéo Triển Chiêu thấp giọng nói: “Điệp Vũ giả vờ đó, ngươi đừng tin nàng.”
Bao Chửng đã sớm nhìn ra chỗ không đúng, Bạch Ngọc Đường hừ lạnh một tiếng, Triển Chiêu nửa tin nửa ngờ, chỉ có Công Tôn mặt đầy mờ mịt.
Triệu Trăn cười tủm tỉm nói với Công Tôn: “Tiên sinh, không bằng hai ta đánh cuộc đi, đánh cuộc ta có thể đoán trúng tâm tư Điệp Vũ hay không.” Triệu Trăn nghĩ nghĩ: “Tiền đặt cược là cua, người nào thua buổi tối sẽ bóc cua cho người thắng, ăn đến no mới thôi!”
“Chơi luôn!” Công Tôn dứt khoát đáp ứng, Triển Chiêu giơ tay cũng muốn tham gia.
Triệu Trăn gãi gãi cằm: “Sau khi Bạch Liên hoa thiếu tự trọng thì sẽ dùng tổ tiên thề thốt…”
Triệu Trăn vừa dứt lời, liền nghe thấy Điệp Vũ khóc nói: “Tâm Điệp Vũ sáng như nhật nguyệt! Phu nhân nếu còn không tin, Điệp Vũ có thể thề độc, đời này kiếp này không gặp Vương chưởng quầy nữa, bằng không ta sẽ vĩnh viễn không tìm thấy cha mẹ, vĩnh viễn không về được nhà!”
Lời thề bi thảm như thế, khiến Triệu Trăn một trận rối loạn, hoàn toàn đoán sai.
Khóe miệng Triển Chiêu và Công Tôn giật giật, Triệu Trăn không ngờ mình đoán trật, sờ sờ cằm nói tiếp: “Cô nương Điệp Vũ này không thành thật, nếu thực sự có thành ý, hẳn nên dùng chính nàng mà thề.”
Giống như tiếp ứng lời châm chọc của Triệu Trăn, Điệp Vũ ngoan tâm, Vương phu nhân còn ngoan tâm hơn nàng.
Vương phu nhân rống lên: “Đừng có lôi cha mẹ ngươi vào đây, lấy ngươi mà thề đi, về sau còn dám dây dưa với nam nhân của bà đây, bà đây liền cho mặt ngươi vài vết rạch thối loét!”
“Tê…” Triệu Trăn nhếch miệng, nhỏ giọng thì thầm: “Lời thề này thật độc, Điệp Vũ yêu sắc đẹp như mạng, khẳng định sẽ không đáp ứng.”
Công Tôn và Triển Chiêu liếc nhau: “Trước mặt nhiều người như vậy, làm sao nàng cự tuyệt được?”
“Bỏ qua thôi ~” Triệu Trăn mỉm cười: “Giả đáng thương tranh thủ đồng tình, tự nhiên có người thay nàng ta ra mặt!”
Quả nhiên Điệp Vũ không lên tiếng đáp ứng, ngược lại khiếp sợ nhìn Vương phu nhân, giống như bị đối xử bất công lắm lắm, ôm ngực lung lay sắp đổ: “Ngươi, ngươi làm sao có thể…” Điệp Vũ muốn nói lại thôi, mị nhãn rưng rưng nhìn quanh bốn phía, chờ mong có người nói giúp mình.
Công Tôn có chút do dự, Vương lão bản lại trực tiếp xung phong tới nâng Điệp Vũ dậy, quát ầm lên với Vương phu nhân: “Sao mụ lại có thể tàn nhẫn như vậy, mụ là cái đồ độc phụ! độc phụ! ngay cả một cô nương bơ vơ không nơi nương tựa mụ cũng không tha!”
Vương phu nhân vốn đã áp chế hỏa khí, giờ giống như dẫm phải chất dẫn cháy, tạch một tiếng bùng nổ!
Hai vợ chồng lần nữa khai chiến, ngược lại xem nhẹ Điệp Vũ đang thấp giọng khóc.
Biểu tình của Triển Chiêu và Công Tôn đều biến thành Σ(°△°|||)︴— thật, thật sự bỏ qua kìa!
Ngay cả Bạch Ngọc Đường đang phóng lãnh khí cũng dừng lại.
Sau đó, Vương phu nhân mắng một câu, Triệu Trăn lại đoán một câu, cố tình mỗi lần đều không khác mấy với câu trả lời của Điệp Vũ, thậm chí còn so với Điệp Vũ càng thêm cao cấp hơn. Triển Chiêu và Công Tôn mở rộng tầm mắt, Bạch Ngọc Đường cũng không còn khó chịu — trừ bỏ hết ăn lại nằm, bướng bỉnh muốn ăn đòn, quấn lấy Triển Chiêu như cái đuôi, khiến người người cảm thấy ấm ức, cuối cùng cũng đã phát hiện được một ưu điểm của Triệu Trăn!
Sau khi trò khôi hài chấm dứt, Vương chưởng quầy bị Vương phu nhân xách lỗ tai lôi về nhà, nguyền rủa thề thốt không bao giờ gặp Điệp Vũ nữa.
Điệp Vũ không có nhà để về, kiên quyết yêu cầu lưu lại Khai Phong phủ, chẳng sợ làm nha hoàn hay phụ bếp, thậm chí làm tiểu miêu tiểu cẩu đều được!
Mọi người tuy rằng đã nhìn thấu bộ mặt thật của Điệp Vũ nhưng chung quy cũng không thèm chấp nhặt với nàng, tạm thời cho nàng lưu lại. Bao Chửng đáp ứng sẽ xem lại ghi chép về hài tử mất tích bao năm qua, nếu có thể tìm được cha mẹ Điệp Vũ, cũng coi như đã làm chuyện tốt.
Triệu Trăn lại có chút sung sướng khi người gặp họa.
— lưu lại Điệp Vũ, Khai Phong phủ mấy ngày tới sẽ càng thêm náo nhiệt ~~
Hết chương 32
Truyện khác cùng thể loại
179 chương
65 chương
28 chương
40 chương
31 chương
16 chương