Kỳ thật Bạch Ngọc Đường rất oan ức. Gần đây không phải chỉ đam mê nuôi mèo sao. Như Triệu Trăn nói: Muốn bắt được tâm mèo, trước hết phải chiều cái miệng mèo kén ăn. Bạch Ngọc Đường không có tay nghề nấu ăn, chỉ có thể bỏ công phu vào việc chọn nguyên liệu. Nghe nói Miêu nhi muốn ăn cua tươi, Bạch Ngũ gia khó được khi không ngủ nướng, sáng sớm đã chạy ra chợ chọn cua. Kỳ thật trong mắt Bạch Ngũ gia, hải sản ở Khai Phong phủ không khác nhau là mấy, đều thua xa đồ của Hãm Không đảo. May mắn, qua mấy ngày nữa là có thể đưa con mèo về nhà! Vừa vặn sớm gửi thư về nhà, bảo nhóm đầu bếp xuất hết bản lĩnh tay nghề ra, ai có thể giữ được con mèo ở lại, Ngũ gia liền có thưởng! – vì lừa được con mèo vào ổ, Bạch Ngũ gia liều mạng. ╮(╯_╰)╭ Bạch Ngọc Đường chọn cua xong, lại nhờ người trực tiếp chuyển tới Khai Phong phủ. Tiểu thương bán hải sản vừa nghe liền vui vẻ: “Ai u, ngài muốn đưa tới Khai Phong phủ a! này thật đúng là hồng thủy chảy vào Long Vương miếu, Triển đại nhân có ân với chúng tôi, hải sản bán cho Khai Phong phủ đều lấy nửa giá, ngài chờ chút, tôi trả lại tiền thừa cho ngài ~!” Bạch Ngọc Đường cầm bạc tiểu thương trả lại, tâm tình thực vi diệu. Là một quý công tử chưa bao giờ biết mặc cả là gì, trong từ điển nhân sinh của Bạch Ngọc Đường, lần đầu xuất hiện cái từ ‘tính nửa giá’ này. Thịnh tình không thể chối từ, cầm bạc trong tay, Bạch Ngọc Đường quyết định tiện đường mua thêm đồ ăn vặt cho Triển Chiêu, khao con mèo biết tiết kiệm tiền. — Phía đông thành có hàng bánh bao đậu, Triển Chiêu thích ăn; phía Tây thành có rượu Hoa Điêu, Triển Chiêu thích uống; phía Nam thành có hàng điểm tâm mới mở, Triển Chiêu chưa từng ăn qua; Phía Bắc thành có… Phía Bắc có Lâm Giang lâu, là chỗ Triển Chiêu yêu nhất, nhưng Ngũ Gia vừa nghe tên liền khó chịu, bỏ qua!! Đúng rồi, còn có kẹo đường Triển Chiêu thích ăn nhất, cái này tuyệt đối không thể quên! Mới ra một mẻ kẹo đường nóng hổi, Bạch Ngọc Đường mua luôn hai túi lớn, tự tay xách lấy chuẩn bị trở về Khai Phong phủ. Kẹo đường hương thơm ngào ngạt như vậy, Triển Chiêu cách ba lớp cửa cũng có thể ngửi thấy, không hiểu có thể chạy ngay tới đây hay không? Chạy tới đây đi, miêu nhi mềm mềm — Bạch Ngũ gia rơi vào ảo tưởng không thể tự thoát ra được. Bạch Ngọc Đường vừa đi vừa tưởng tượng, tuy rằng tinh thần phiêu du thiên ngoại nhưng trực giác vẫn sắc bén như cũ. Bất chợt cảm giác được bên cạnh mình có cái gì ngã xuống, Bạch Ngọc Đường theo bản năng xoay người tránh đi, động tác tiêu sái lưu loát, hoàn mỹ tránh được vật thể khả nghi. Lúc này chỉ nghe thấy ‘bịch’ một cái, tiếng vật nặng đổ rầm xuống đất, ngay sau đó là “ai nha” một tiếng kêu sợ hãi, hình như là giọng cô nương. Bạch Ngọc Đường quay đầu lại nhìn xem, một thiếu nữ váy hồng nhạt, đang ngã rập mặt quỳ rạp xuống đất…. Hồng nhạt thiếu nữ giãy dụa đứng lên, mặt mày xám tro bám đầy bụi đất, phỏng chừng ngã có vẻ đau, hai dòng máu mũi uốn lượn thi nhau nhỏ tong tong. Thiếu nữ chắc không biết bản thân đang chảy máu mũi, hai mắt rưng rưng nhìn Bạch Ngọc Đường, đỡ trán lảo đảo vài cái, lại yếu đuối té lăn ra đất. Bạch Ngọc Đường: “………………….” Dùng 6 dấu chấm đã không thể hình dung tâm tình hiện thời của Bạch Ngũ gia! Là một quý công tử có chiều sâu lại ưa sạch sẽ, Bạch Ngọc Đường đích thực không muốn lại gần cô nương đang chảy máu mũi tùm lum này. Là một thanh niên tốt hành hiệp trượng nghĩa, Bạch Ngọc Đường lại không thể làm như không thấy đối với một cô nương đang té xỉu. Bạch Ngọc Đường đứng tại chỗ rối rắm a rối rắm, bỗng nhiên nhìn thấy trù phòng đại nương phụ trách việc mua sắm đang xách một rổ hoa quả đi ngang qua. Trù phòng đại nương nghe Bạch Ngọc Đường kể lại, liền vỗ ngực: “Cứ giao cho ta! Ngài yên tâm đi!” Trù phòng đại nương đưa rổ hoa quả cho Bạch Ngọc Đường xách, còn mình xắn tay áo, một phen vác thiếu nữ hôn mê hồi phủ. Tiền viện của Khai Phong phủ đều là nam nhân, nên trù phòng đại nương trực tiếp khiêng người tới đại sảnh hậu viện, rồi phân phó nha hoàn đi mời Công Tôn tiên sinh. Nhóm nữ quyến đều tới vây xem náo nhiệt, cũng không hiểu sự việc bị truyền đi thế nào mà lại biến thành ‘Bạch Ngọc Đường anh hùng cứu mỹ nhân, đem về một nữ tử hôn mê’. Bởi vậy có thể thấy, ba người thành hổ* đích thực đáng sợ! (Ba người thành Hổ: dựa trên câu chuyện ba người nói dối trong thành thị có hổ, người nghe liền tin là thật, ý muốn nói nhiều người có thể biến tin đồn thành sự thật.) ************* Nghe nói Bạch Ngọc Đường mang về một nữ tử hôn mê, tất cả mọi người đều theo Công Tôn tới tham quan, cước bộ Triển Chiêu đặc biệt trầm trọng. Nữ tử này tuổi không lớn, dáng người thướt tha duyên dáng, chỉ là không nhìn rõ dung mạo, bởi vì đều bị máu mũi rây ra khắp mặt… Triển Chiêu bốn phía nhìn nhìn, không thấy Bạch Ngọc Đường đâu, cảm giác khó chịu mới hòa hoãn được một chút. Vừa quay đầu lại, phát hiện Bạch Ngọc Đường từ ngoài cửa vội vàng đi vào, Triển Chiêu theo bản năng vỗ ngực mấy cái: ai u… lại tức ngực! Bạch Ngọc Đường đã sớm thấy Triển Chiêu, ở ngoài cửa giơ lên hai túi kẹo đường to, sắc mặt như ngày thường, cái đuôi thoáng nhếch lên, đắc ý lắc lắc. Đúng là chọc mèo tương đối thú vị, anh hùng cứu mỹ nhân gì cũng không nhớ ~ Cái mũi của Triển Chiêu thính thế nào a, cách thật xa cũng ngửi thấy hương thơm của kẹo đường, nghĩ tới cua tươi cùng kẹo đường, khó chịu gì đó cũng biến mất ~ Triệu Trăn thầm nghĩ: Muốn! Trả! Vé! Bình thường tình tiết phim tình cảm Hàn xẻng hẳn phải là sinh ra hiểu lầm – hiểu lầm gia tăng – đóng sầm cửa bỏ đi – ra ngoài bị đâm xe – tai nạn giao thông mất trí nhớ — khôi phục kí ức – nối lại tình xưa – phát hiện bị ung thư – rồi phát hiện chuẩn đoán nhầm, kiểu gì cũng phải dây dưa tới hai trăm tập đi? Sự thật chứng minh, hố hãm hại trong đầu Triệu Trăn, rõ rệt là suy nghĩ nhiều! Công Tôn là người thẳng thắn không có nhiều rối rắm như Triệu Trăn, hắn chỉ tò mò thân phận nữ nhân này, liền trực tiếp hỏi Bạch Ngọc Đường. Bạch Ngọc Đường so với Công Tôn càng thẳng thắn hơn, thống thống khoái khoái nói rõ mọi chuyện, bày tỏ mình chưa từng gặp nữ nhân này, chỉ đơn thuần là họa trời giáng. Công Tôn là một đại phu có đạo đức nghề nghiệp, tự nhiên không ngại bẩn liền giúp nữ tử lau mặt và bịt máu mũi, kiểm tra không có vấn đề gì khác thường, về phần nữ tử vì sao chậm chạp mãi chưa tỉnh… Công Tôn tiên sinh không hiểu phong tình, hẳn là cả đời đều không rõ đâu. Triệu Trăn thấy nữ tử giả bộ bất tỉnh thật vất vả, chủ động nói: “Nếu nàng không có việc gì, chúng ta ra ngoài trước đi.” Tất cả mọi người đều gật đầu, tuy nói mọi người đều tới đại sảnh hậu viện nhưng bọn họ một đám nam nhân trai tráng chưa vợ vây quanh một cô nương cũng không tốt. Mọi người đang chuẩn bị ly khai, hôn mê nữ tử cuối cùng ‘từ từ tỉnh lại’… Trong mắt Triệu Trăn, kỹ xảo biểu diễn của cô nương này cũng không tệ, xem ra chắc đã từng khổ luyện qua, chỉ là không có cảm giác ống kính máy quay, hơn nữa dùng lực quá mạnh đâm ra diễn hơi lố một chút. Lừa mấy gã nam nhân ham mê nữ sắc bình thường thì dư dả, đáng tiếc nơi này toàn bộ đều là chính nhân quân tử. ╮(╯_╰)╭ Sau khi cô nương mở mắt, phát hiện mình đang ở một nơi xa lạ, sắc mặt hoảng sợ tái nhợt, khe khẽ kinh hô một tiếng, tựa như gà con chấn kinh, hai mắt vụt sáng vụt sáng mở to nhìn mọi người, tầm mắt bỗng nhiên dừng lại trên người Bạch Ngọc Đường, đôi môi mềm mại đỏ thắm khẽ nói: “Ân công…” Triệu Trăn thở dài: đáng tiếc, thật sự đáng tiếc, các màn trước đều diễn rất tốt, chỉ có một câu cuối cùng này là quá dở. Bạch Ngọc Đường tuy rằng bề ngoài băng lãnh, nhưng lại là người dễ mềm lòng, từ những đam mê của hắn là có thể nhìn ra, hắn thích mèo mềm mại, ngoan ngoãn không có tính công kích. Triệu Trăn thường xuyên bởi vì ngứa miệng mà bị đánh không thương tiếc, nhưng chỉ dám đáng thương hề hề nhìn Bạch Ngọc Đường chứ từ trước tới nay bé chưa từng mở miệng cầu xin cái gì, lại càng không cố tình ngọt ngấy gọi ‘Bạch đại ca’. Bởi vì như vậy sẽ khiến Bạch Ngọc Đường cảm thấy ghê tởm, sau đó càng thêm ra sức cật lực gấp bội oánh bé… (= ̄ω ̄=) Quả nhiên, Bạch Ngọc Đường vừa nghe thấy hai tiếng ‘ân công’ ngọt ngọt ngấy ngấy liền cảm thấy cả người không khỏe! Bạch Ngọc Đường theo bản năng cả người run lên, đưa tay kéo Triển Chiêu trực tiếp dùng khinh công bỏ chạy! Công Tôn mạc danh kỳ diệu, Triệu Trăn cười trộm hai tiếng, lôi kéo Công Tôn bỏ đi. Cuối cùng Công Tôn tương đối thiện lương, trước khi đi còn phân phó nha hoàn chiếu cố nữ tử hôn mê, lại gọi nha dịch đợi đưa nàng về nhà. Nữ tử hình như hiểu lầm gì đó, ánh mắt vẫn bám theo bóng dáng Công Tôn, đáng tiếc mị nhãn đều vứt cho người mù. Đừng thấy Công Tôn bình thường thông minh uyên bác mà lầm, trong phương diện tình cảm hắn so với Triển Chiêu còn trì độn hơn. Nếu Triển Chiêu thuộc dạng có thể kiên trì uống thuốc cứu lại được một chút thì Công Tôn thuộc dạng trực tiếp buông tay trị liệu! *************** Bao đại nhân không đi xem náo nhiệt, ông đối với chuyện người trẻ tuổi tranh cãi không có hứng thú, tra án là lạc thú duy nhất trong cuộc đời ông. Mọi người vừa rời đi, Bao Chửng vừa vặn hỏi lại thị vệ trưởng một chút chuyện. Ấn tượng của Bao Chửng đối với thị vệ ngốc đầu này không tệ lắm, người thành thật so với hạng gian xảo vẫn khiến người ưa thích hơn. Bao Chửng hồi trẻ cũng là kẻ không biết suy nghĩ, thường xuyên bởi vì ngay thẳng quá mức mà đắc tội cấp trên, đắc tội đồng nghiệp, thậm chí đắc tội cả cấp dưới, không biết bị người ngáng chân bao nhiêu lần. Sau này, khắp nơi gặp trắc trở, bị đâm cho đầu rơi máu chảy, mới học được vận dụng ngay thẳng có chừng mực. Thị vệ trưởng tựa hồ rất sùng bái Bao Chửng, lắp ba lắp bắp nói nửa ngày mới nói được rõ ràng. Thị vệ tên Lưu Bạch, đêm qua hắn theo lệ thường đi tuần tra, vừa vặn thấy Triển Chiêu đưa Hoàng thượng hồi cung. Triệu Trăn lười gọi cận vệ tới đón, liền trực tiếp kêu bọn họ đưa về cung. Trên đường trở về, Lưu Bạch không cảm thấy có gì đặc biệt, thẳng tới khi nội thị bỗng nhiên kêu lên sợ hãi, mới phát hiện có rắn. Bao Chửng hỏi phi thường cẩn thận, hỏi rõ những ai có hành vi đặc biệt. Lưu Bạch đích thực không nhớ rõ, liền kể lại một lần những gì Triệu Trăn chỉ điểm cho, Lưu Bạch trung thực không có tâm nhãn gì, liền nói thẳng: “Bao đại nhân, tối hôm qua ta đều không phát hiện được gì, ngài hỏi ta cũng bằng không, còn không bằng trực tiếp hỏi Hoàng thượng.” “Hỏi ta cái gì?” Triệu Trăn và Công Tôn cùng nhau bước vào, ngạc nhiên nói: “Sư phụ và Bạch đại ca đâu? Hai người bọn họ rõ ràng đã đi trước.” Công Tôn lại kiểm tra vết thương cho Lưu Bạch, không chút phiền chán dặn dò thêm: “Ngươi trở về nằm trên giường nghỉ ngơi vài ngày, tới khi vết thương khép miệng mới được xuống giường, trong vòng nửa tháng không được tắm rửa, trong vòng một tháng không được ngâm nước, kiên trì bôi thuốc không được ngại phiền, sau khi vết thương lành là được.” Triệu Trăn hỏi Lưu Bạch: “Hôm qua ngươi đã hỏi ra được cái gì?” Lưu Bạch sầu mi khổ kiểm nói: “Ba người ngài nói đều không có gì đặc biệt. Nội thị bị rắn quấn đầy người nói hắn có bệnh quáng gà, buổi tối không nhìn thấy đường, bởi vì sợ mất công việc tốt nên mới giấu diếm không báo. Kiệu phu run chân nói hắn trời sinh sợ rắn, vừa nghe thấy có rắn liền nhũn người, đây là bệnh cũ. Còn thị vệ hô to ‘rắn không có độc’ nói, hắn vốn không biết rắn có độc hay không, chỉ thuận miệng nói bừa nhằm ổn định nhân tâm.” Triệu Trăn nhìn hắn: “Này còn không phải đã hỏi ra được rồi sao.” Lưu Bạch ngây ngốc nhìn bé: “A? Hỏi ra rồi nhưng không có manh mối a…” Triệu Trăn triệt để hết chỗ nói: “Ngươi cũng thật là, manh mối lù lù ngay trước mắt mà ngươi không thấy!” Thấy Lưu Bạch vẫn không hiểu gì, Bao Chửng hảo tâm giải thích cho hắn: “Lý do của nội thị và kiệu phu có thể kiểm chứng rõ ràng, chỉ có lý do thoái thác của thị vệ là không đối chứng, cái gì gọi là ‘thuận miệng nói bừa’, ở trước mặt Hoàng thượng thuận miệng nói bừa cũng bị khép vào tội khi quân.” Lưu Bạch lúc này mới bừng tỉnh đại ngộ: “Hóa ra là vậy!” Công Tôn nói: “Thị vệ kia có gì đặc biệt?” “Đặc biệt?” Lưu Bạch nghĩ nghĩ, bỗng nhiên chắc như đinh đóng cột nói: “Ánh mắt hắn có vấn đề!” Ba người sửng sốt: “Là sao?” Lưu Bạch nói: “Bởi vì hắn cưới thiên kim nhà Chỉ huy sứ đại nhân a, cưới nữ nhân già như vậy làm vợ, ánh mắt khẳng định có vấn đề!” Ba người: “……” Đây mới là nguyên nhân Chỉ huy sứ muốn vu oan giá họa cho ngươi đi! ╮(╯_╰)╭ Thế nhưng thật sự ngốc nhân có ngốc phúc, hồ đồ hiếm có… Hết chương 31