Đến trưa, Thiên Phong và Thục Nghi về lại công ty.
Buổi chiều anh có cuộc hợp quan trong với cổ đông, Thục Nghi giúp anh sắp xếp các tài liệu quan trọng trong buổi hợp.
Mọi chuyện lo lắng của Thiên Phong dành cho Thục Nghi cũng nhanh chóng qua đi, cảm thấy chuyện sáng nay như một giấc mơ vì Thục Nghi đã bỏ qua tất cả cho ông ta, cô gái anh yêu quá rộng lượng và bao dung.
Đến chiều khi kết thúc cuộc hợp, Lục Thiên Phong trở về phòng thì điện thoại anh lại reo.
Đầu dây bên kia giọng trong trẻo
“Xin chào người nổi tiếng.
Lúc này liên lạc với Lục tổng sau mà khó khăn quá”
“Cậu lại nói đùa gì vậy?
“Có sao nói vậy mà”
“Tìm tôi có việc gì không?”
“Muốn mời cậu bữa cơm thôi”
“Ừm, vậy tối nay luôn”.
“Cậu muốn ăn ở đâu?”
“Tôi sẽ gửi định vị cho cậu sao?”
“Ừm”
Thục Nghi vừa bước vào phòng.
“Về thôi anh”
“Ừm, tối nay em và anh đi ăn tối với Cao Trí.
Cao Trí mới gọi cho anh”
“Dạ”
Tại một nhà hàng sang trọng, hai nam hai nữ đang ngồi chung một bàn vừa ăn vừa nói chuyện.
Sau một vòng giới thiệu mọi người điều biết mặt và tên nhau.
Hai người con gái thì ngồi ăn riêng hai chàng trai nói triền miên hết bàn hết chuyện này rồi lại đến chuyện khác.
Đôi khi cả hai người con gái khẽ nhìn nhau mà cười vì bất trị hai con người ham công việc.
Dừng lại một chút, Cao Trí chậm rãi hỏi:
“Cậu và thư ký Ngô chừng nào cưới?”
Thiên Phong không nhanh không chậm đáp.
“Sẽ không quên gửi thiệp cho cậu đâu mà lo”.
Rồi cả hai giọng cười haha vang vọng tại góc nhỏ.
"Cậu không nhanh thì hông chừng tôi sẽ lấy vợ trước cậu đó"
"Vậy chúc mừng cậu".
Ánh mắt cả hai người con trai nhìn vào người con gái bên cạnh đầy trìu mến
Sau khi cả bốn người ăn uống xong thì ai về nhà nấy.
Thiên Phong và Thục Nghi trở về nhà, tắm xong thì cả hai lên giường nằm.
Bên trong phòng ngủ chỉ có một cái đèn ngủ mờ mờ, ánh sáng có chút tối.
“Bà xã, em tha thứ cho ông Tống rồi chứ”
“Rồi à.
Sao anh lại hỏi vậy?”
“Anh muốn chắc chắn hơn, vì không muốn em suy nghĩ nhiều về chuyện này”
“Em không sao, anh yên tâm đi nhé”
“Ừm, sau này dù thế nào anh vẫn luôn bên em bù đắp lại cho em tất cả”
Thục Nghi cảm thấy người đàn ông bên cạnh mình thật là ấm áp cô chủ động hôn nhẹ lên môi anh, tiếp đó m.út lấy cánh môi của anh.
Thiên Phong bất ngờ khi cô là người chủ động nhưng điều đó làm anh rất thích.
Đầu lưỡi hai người quấn chặt lấy nhau, Thục Nghi được tiến vào trong khoang miệng anh dò xét, đầu lưỡi nóng bỏng m.út mát môi anh, Thiên Phong chủ động hé mở cánh môi, để Thục Nghi xâm nhập sâu hơn, hai cánh tay cô vòng qua cổ anh, bàn tay nắm chặt mái tóc ngắn màu đen ngắn cả hai đắm chìm trong khoái cảm.
Nụ hôn triền miên thay phiên nhau xâm nhập vào khoang miệng của đối phương hút chặt lẫn nhau, không thể tách rời.
Mãi cho đến khi hơi thở của cả hai hỗn loạn, anh mới từ từ buông cô ra.
Trong mắt cả hai hoàn toàn là d.ục vọng đang thức tỉnh.
Hơi thở Thục Nghi đã trở nên dồn dập, khuôn mặt đỏ bừng nhìn Thiên Phong.
Anh dùng cánh tay chống nửa người trên, ghé vào trên người Thục Nghi.
Hai ánh mắt nóng bỏng nhìn chầm chầm vào nhau, cả khuôn mặt cũng nóng lên như lửa, dường như vào giờ phút này cả hai như muốn nguyện vào nhau.
Lục Thiên Phong bắt đầu vuốt ve gương mặt xinh đẹp của cô, động tác rất nhẹ nhàng, thân thể của Thục Nghi run lên.
Cả người Thiên Phong như bị d.ục hỏa thiêu đốt nhưng anh cố gắng không biến mình như con hổ đang đói khát.
Anh chậm rãi cởi đầm ngủ của cô, làn da của cô rất trắng, giống như làn da của em bé, khiến anh điên cuồng muốn ăn sạch cô.
Chợt cúi đầu hôn cô, cũng nhanh chóng cởi quần áo của mình.
Sau đó bàn tay len vào giữa hai chân cô tìm kiếm vùng đất mềm mại ở giữa kia, giọng nói khàn khàn:
“Anh sẽ làm thỏa mãn em.”
Toàn thân Ngô Thục Nghi như bị điện giật, ngón tay Thiên Phong đã xâm nhập vào.
Tay cô nắm chặt ga trải giường thở gấp, cảm giác kích thích đột ngột này khiến cô cảm thấy muốn nó nhiều hơn, miệng cô lại phát ra tiếng rên rỉ.
Một tay của Lục Thiên Phong vuốt ve sống lưng cô, đồng thời cắn m.út đỉnh hồng của cô, một tay lại tách rộng hai đùi của cô ra, một ngón tay, rồi hai, ba ngón cùng một lúc đâm vào.
Thục Nghi một trận tê dại mà ngón tay của Thiên Phong đem lại, ánh mắt mông lung, miệng phát ra từng tiếng rên ái muội.
Thiên Phong nâng hai chân của cô lên, vát lên trên vai của anh, ánh mắt nóng rực nhìn vào thứ ẩm kia.
Tay cầm vật nam tính của mình mà cọ cọ vào cửa hang động, sau đó đâm vào một cách chậm rãi.
Cả hai cùng bật ra tiếng “A”, anh ra vào nơi đó ngày càng nhanh, nơi ấy ra nhiều nước cảm thấy kích thích hơn.
Anh lại tiếp tục hôn cô, tiếng hôn m.út lẫn với tiếng rên rỉ kích động tạo nên một khung cảnh hết sức ái muối...Cánh tay cô vô lực nắm lấy mái tóc đen của Thiên Phong, miện luôn rên từng đợt khi Thiên Phong đâm vào và rút ra
“Phong…a…Phong…a…ưm”
“Thoải mái không? Hừm?”
Thục Nghi ngẩng đầu lên, trên khóe môi nói không nên lời chỉ “ưm” nhẹ một tiếng.
Cô cong người lên, dâng lên cảm giác khoái cảm và đầy kích thích bên dưới lẫn bên trên hai bầu ngực vì anh liên tục vùi đầu kích thích nơi ấy, ra vào liên tục.
Lục Thiên Phong càng thêm cuồng mãnh như muốn hút lấy tất cả hương thơm của cô, bàn tay điên cuồng phủ lên da thịt trong suốt.
Thục Nghi cảm giác thân thể càng lúc càng nóng, khó chịu, trống rỗng dâng lên bao trùm toàn thân.
Sau một lúc triền miên, anh bỏ hai chân cô xuống, chỉnh cô tư thế bò, mông hướng về phía đối diện với cự long đang dính đầy nước kia.
Không đợi chờ thêm lâu anh lập tức nhanh chóng tiến vào bên trong cô.
Bị anh xâm chiếm lần nữa, cô chỉ biết hét lên tiếng “A” Trán hắn xuất hiện một lớp mồ hôi mỏng, anh đưa lưỡi gập người lại l.iếm láp lưng cô đến sau gáy, hai bàn tay không quên xoa bóp đồi múi cao lên xuống trong không trung.
“A…ư…a…a…ưm…” liên tục được phát ra từ miệng cô.
Động tác Thiên Phong ra vào càng nhanh hơn vì qua kích thích anh đã đánh vào mông cô, tiếng kêu “bốp” lại tăng thêm sự khoái cảm cho cả hai người đến cực độ.
“A…Phong…chậm..chậm lại”
Trên giường Thục Nghi hoàn toàn bị anh làm chủ và hoàn toàn vô lực, bị động nhận lấy sự yêu thương càng lúc càng mãnh liệt và điên cuồng tiến vào sâu hơn. của anh.
Bầu ngực vẫn còn hai bài tay anh mà vuốt ve, vân vê hai hạt chân châu, đôi mắt của cô trở nên mông lung vì bị màn sương mờ bao phủ, thân thể trắng trẻo của Thục Nghi kích điên cuồng đã chuyển sang màu phấn hồng cực kỳ quyến rũ.
Thục Nghi cảm thấy môi mình trống rỗng, cô nhìn sang bên ngửa đầu lên, vừa lúc ấy Thiên Phong lại cúi xuống hôn vào cánh hoa mềm mại mãnh liệt hơn cướp lấy từng tiếng ngân nga trên cái miệng nhỏ, vơ vét sạch sẽ sự ngọt ngào của khoang miệng thơm mát.
Không biết sự điên cuồng ấy kéo dài bao lâu, cô cảm thấy hai chân mình cũng bủn rủn cả, đến mức không giữ tư thế bò được mà chuyển sang bò nằm thoi thóp.
Lúc này mí mắt không thể cử động được, mơ màng ngủ thiếp đi.
Trong lúc cơn buồn ngủ ập đến, cô có thể cảm nhận được anh nhẹ nhàng bế cô lên và đưa cô vào trong phòng tắm, sau đó cô được ôm trở về giường.
Thiên Phong liền nằm lên trên giường, ôm cô vào trong lồng ngực, hai người cũng nhau chìm vào giấc ngủ..
Truyện khác cùng thể loại
17 chương
27 chương
11 chương
45 chương
10 chương
188 chương
49 chương
148 chương