Có người khởi xướng, những người còn lại đều lên tiếng.
"Đúng vậy, đúng vậy, Phương Hàn cô nương tuổi còn nhỏ, lại là một cô nương, da mặt rất mỏng, mặc kệ nàng ấy phạm sai lầm gì, ngài làm mặt lạnh với nàng ấy trước mặt chúng tôi, chắc chắn làm nàng ấy rất đau lòng."
Nhìn thấy các quản sự này bảy chùy bát thiệt (chỉ nhiều người cùng nói lên quan điểm) khuyên hắn, Kiều Bách Dung không khỏi bắt đầu hội hận, hắn vừa rồi có phải hay không rất hung dữ với nàng, nếu không những người này sao lại giống như đều nghĩ nàng phạm sai lầm lớn gì, liều mình vì nàng cầu tình (xin tha thứ) chứ?
Chẳng qua, đồng thời cảm thấy hối hận, trong lòng hắn lại có cảm giác không đúng lắm, lúc nào thì nữ nhân của hắn lại phải nhờ người khác thay nàng cầu tình?
Những người này mới không biết hắn để ý nàng bao nhiêu đâu!
Vì thế, trong lòng Kiều Bách Dung đối với việc xin lỗi Phương Hàm có vài phần tức giận cùng lo âu, nghị sự sáng hôm nay cùng các quản sự qua loa, sau đó hắn bỏ lại mọi người, càng không quay đầu lại mà rời đi.
Nhưng khi Kiều Bách Dung vội vàng chạy về phòng, lại chỉ nhìn thấy Lục Hòa đang nhân lúc hắn không ở đó sắp xếp lại phòng, không gặp được người trong suy nghĩ.
Lục Hòa nhìn thấy hắn thì hoảng sợ, vội vàng cuối đầu lên tiếng "Nhị thiếu gia", trong lòng lại nói thầm sao hôm nay hắn trở lại sớm như vậy, bọn họ còn chưa thu dọn xong đâu.
Trong phủ ai cũng biết nhị thiếu gia rất không thích nha hoàn gần người, lúc trước đều do gã sai vặt bên người xử lý mọi chuyện, cho đến hai năm trước Phương Hàn tỷ tỷ phá lệ, quy củ (thói quen) này mới thay đổi.
Nhưng nhị thiếu gia vẫn không thích nhìn thấy nha hoàn các nàng như trước, bởi vậy các nàng nếu muốn làm việc gì, đều phải nhân lúc chủ tử không ở đó nhanh chóng làm cho xong.
Có điều lúc này Kiều Bách Dung cũng không rảnh so đo việc Lục Hòa xuất hiện trong phòng của hắn, chỉ bình tĩnh hỏi: "Phương Hàn đâu?"
"Ách..." Lục Hòa do dự trả lời, "Phương Hàn tỷ tỷ hiện tại chắc đang ở trong phòng của nàng thì phải?"
"Nàng trong phòng?" Kiều Bách Dung ngẩn người, mới nghĩ đến Lục Hòa nói chính là phòng được phân phối cho nha đầu Phương Hàn.
Hơn hai năm nay mỗi đêm Phương Hàn đều ngủ trong phòng hắn, hắn đã quên mất việc này.
Hơn nữa, hắn thậm chí không biết phòng nàng ở đâu. Nghĩ đến đây, sắc mặt Kiều Bách Dung càng khó nhìn.
"Đúng vậy, nhị thiếu gia có muốn nô tì đi gọi Phương Hàn tỷ tỷ tới không?" Lục Hòa có chút chờ mong hỏi, mong sao nhân cơ hội này rời đi.
Tuy bề ngoài không hề nghĩ muốn lên giường với nhị thiếu gia, trở thành nha hoàn thứ hai sau Phương Hàn, nhưng cũng rất rõ ràng hắn đối với nha hoàn các nàng có bao nhiêu không kiên nhẫn, cũng chưa từng dễ gần bao giờ.
Ngoài Phương Hàn tỷ tỷ, những người khác muốn được vào phòng kia quả thật là si tâm vọng tưởng (hy vọng hão huyền).
"Không cần, ngươi trực tiếp đưa ta đi tìm nàng." Trong đầu hiện ra khuôn mặt nhỏ nhắn khiếp sợ mất mác lúc nãy, Kiều Bách Dung vội vả muốn nhanh chóng nhìn thấy nàng, ngay cả thời gian đi qua đi lại cũng không muốn chờ nữa.
"Vậy..." Lục Hòa có chút chần chừ, đưa chủ tử đến chổ ở của hạ nhân rõ ràng không hợp quy củ a, chẳng qua nghĩ đi nghĩ lại, trong phủ tất cả không phải do nhị thiếu gia định đoạt sao, hắn thích đi chổ nào ai dám ngăn cản chứ? Vì vậy nàng rất nhanh nói ngay: "Nhị thiếu gia mời đi theo nô tì."
Kiều Bách Dung đi phía sau Lục Hòa, rất nhanh liền đi vào chổ ở của Phương Hàm.
Nàng là đại a đầu bên cạnh hắn, bởi vậy nàng có hẳn một gian phòng, không cần chen chúc cùng người khác.
Có điều là, khi nhìn thấy căn phòng nhỏ đơn sơ kia, Kiều Bách Dung vẫn không thể không cau mày.
Hàn Hàn của hắn sao lại ở nơi như thế này? Dù nàng bình thường đều ngủ cùng hắn, nhưng nhìn đông nhìn tây nơi này, vẫn làm hắn không hài lòng.
Vì thế hắn ngăn không cho Lục Hòa lên tiếng gọi nàng, phất tay bảo Lục Hòa rời đi, tự mình thẳng tấp đi đến gian phòng nhỏ đó, đẩy cửa đi vào.
Phương Hàm tất nhiên không bao giờ tưởng tượng được, mới trước đó nàng còn làm ông chủ đại nhân nổi giận, không chỉ vội vàng chấm dứt hội nghị, mà còn trực tiếp chạy đến đây tìm mình.
Do đó, khi nàng nghe thấy tiếng mở cửa, còn tưởng là Lục Hòa sau khi quét dọn xong rồi tới tìm nàng chứ, không ngẩng đầu nói: "Lục Hòa, ngươi tới thật đúng lúc, mau tới nhìn giúp ta xem cái này nên làm thế nào đi!"
Kiều Bách Dung không nói gì, chỉ đi đến bên nàng, sau đó nhìn thấy trong tay nàng đang cầm... ách, vải bố?
Hắn hơi hơi nhướng mày.
"Lục Hòa yêu quí, giúp ta đi mà, ta may vá không được..." Phương Hàm vừa nói vừa ngẩng đầu chờ mong, lại nhìn thấy rõ người trước mặt thì bị dọa nhảy dựng, suýt chút nữa cắn trúng lưỡi, "Nhị, nhị thiếu gia? Chàng chàng chàng sao lại...."
Đánh chết nàng cũng không nghĩ ra tại sao nam nhân vốn đang họp lại đột ngột xuất hiện trong phòng nàng thế này, còn có bộ dạng rất bình thường nữa chứ.
Nàng còn chưa quên vừa rồi mới bị hắn mắng đó nha.
Kiều Bách Dung lại không để ý tới ngạc nhiên của nàng, chỉ nhanh tay đoạt lấy đống vải bố lộn xộn nàng đang cầm, nghiên cứu một hồi lâu mới chậm rãi nói: "Không ngờ nữ hồng (may vá, thêu thùa,...) của nàng lại kém đến như vậy."
Bình thường thấy nàng thông minh lanh lợi, học một biết mười, giống như cái gì cũng không làm khó được nàng, không nghĩ tới nhược điểm của nàng lại là nữ hồng, hơn nữa xem ra không phải kém bình thường đâu.
Kiều Bách Dung rất bất ngờ, lại cảm thấy có chút buồn cười.
Phương Hàm đầu tiên là ngẩn ngơ, sau đó thẹn quá hóa giận nhảy qua, một tay cầm lấy vải bố cướp về, "Chàng, chàng sao có thể đột nhiên chạy vào phòng thiếp, còn nhìn lung tung đồ của thiếp nữa?"
Nàng tức giận, thở hổn hển, hoàn toàn đem khái niệm chủ tớ trên dưới ném đâu mất, không khách khí rống to.
May vá luôn luôn là huyệt tử (điểm yếu) của nàng, lúc ở kiếp trước nếu có tiết học, chỉ cần là có bài tập khâu vá, nàng đều nhờ người khác làm giùm, bởi vì nàng mà tự làm chắc chắn làm không được.
Người đem uyên ương thêu thành con vịt, lão hổ thêu thành mèo, so với còn nàng lợi hại hơn gấp ngàn lần, ít nhất các nàng thuê cái gì người ngoài cũng còn có thể nhìn ra được hình dáng.
Nàng cũng không hiểu, rõ ràng chỉ là một cây kim, một sợi chỉ, tại sao ở trên tay nàng cũng chỉ có thể làm ra một mớ hỗn độn thôi thế? Đừng nói thêu hoa văn gì đó, ngay cả khâu vết rách trên quần áo đơn giản thế mà còn chưa được đấy.
Kiều Bách Dung nhìn nàng liếc mắt một cái, "Nàng xác định phòng cùng đồ vật này nọ là của nàng sao?"
Phương Hàm thất thần (choáng váng, không nói nên lời), lúc này mới nhớ giờ đây Phương Hàn đã ký văn tự bán thân làm nha hoàn rồi, tất cả nàng có đều thuộc về chủ tử, chớ nói vào phòng của nàng, cầm đồ vật của nàng, thích làm gì thì làm, đều là do chủ tử quyết định cả.
Nàng nhìn Kiều Bách Dung, đột nhiên cảm thấy rất uể oải, rất mệt mỏi.
Ở thời đại này, xuất thân của một người quyết định cả đời của người đó, bất luận nàng có cố gắng như thế nào đi nữa, bên ngoài nở mày nở mặt (ý chỉ sự thành công) ra sao đi nữa, đều mãi mãi không thay đổi được thân phận nô lệ này.
Nàng còn tưởng rằng địa vị của mình không thể thay thế được, hóa ra trong mắt Kiều Bách Dung vẫn chỉ là một nô bộc hèn mọn mà thôi.
"Dạ, nhị thiếu gia, tất cả của nô tì đều là của ngài, đâu có phòng cùng vật phẩm nào là của mình chứ?" Phương Hàm tự giễu nói, đem quần áo định vá lại kia nhét vào tay Kiều Bách Dung, toàn thân mệt mỏi ngồi lại mép giường.
Những ngày khó khăn thế này, từ trước đến giờ vĩnh viễn không thể thay đổi được rồi. Phương Hàm chỉ cảm thấy mất hết can đảm, thậm chí còn nghĩ, nếu chết lại một lần nữa, không biết có cơ hội trở lại thế giới nàng đã sinh trưởng hơn hai mươi năm kia được không?
Kiều Bách Dung vốn chỉ thuận miệng nói thế thôi, không nghĩ rằng nàng lại phản ứng kịch liệt như vậy.
Nếu nói lúc trước ở trong thư phòng, bộ dáng nàng đáng thương như một nàng dâu nhỏ làm hắn cảm thấy có chút áy náy cùng không muốn, thì bộ dáng tuyệt vọng hiện giờ của nàng càng làm cho ngực hắn đau gần như không thể hít thở được.
"Ta chỉ nói thế thôi, những đồ vật đã cho nàng, tất nhiên sẽ không lấy lại rồi." Hắn nói ra có chút khó khăn.
Hắn có thói quen làm chủ tử, cũng chưa từng giải thích lời nói và việc làm của mình với người nào cả, nhưng giờ phút này hắn lại càng không muốn nhìn nàng thương tâm khổ sở.
Phương Hàm nhẹ nhàng lắc đầu, "Không, nhị thiếu gia nói không sai, là nô tì không biết rõ thân phận, đã quên bản thân mình là ai, tự cho mình là không thể thay thế được."
Kiều Bách Dung không khỏi nhíu mày.
Hắn không thích nàng nàng nói ra những lời tự ti cùng bất đắt dĩ (cam chịu) như vậy.
Hắn biết Phương Hàn thông minh và tự tin lắm, cho dù miệng cứ gọi nhị thiếu gia, luôn giả bộ trông có vẻ khiêm tốn, nhưng hắn nhìn thấy được cặp mắt đó luôn rõ ràng ánh lên vẻ giảo hoạt, thông minh, nàng thể hiện sự kính cẩn cũng không phải thật tâm mà ra.
Rõ ràng chỉ là một nha hoàn mà thôi, nhưng nàng dường như không cảm thấy bản thân thua kém người khác, hơn nữa trong đầu luôn có những suy nghĩ cổ quái (kỳ lạ), luôn hấp dẫn ánh mắt của hắn.
Như vậy đúng là nữ tử độc nhất vô nhị (có 1 không 2), làm hắn cảm thấy không giống những người khác.
"Nàng biết rõ ta chưa bao giờ nhìn nàng như vậy mà." Hắn trầm giọng nói.
"Đó là do nhị thiếu gia thiện tâm, nô tì lúc trước quá ỷ lại nhị thiếu gia thiên vị mình mà làm trái quy củ (phép tắc)." Nàng cúi đầu nói.
"Đủ rồi." Kiều Bách Dung quát khẽ, "Phương Hàn lúc trước to gan lớn mật đi đâu mất rồi? Nàng luôn nói nô tì, bổn phận, nếu là muốn chọc giận ta, nàng thành công rồi đó."
Nên cùng hắn ngả bài không? Phương Hàm thở dài, cảm thấy rất mệt mỏi, "Nhị thiếu gia, nếu có ngày ngài chán ghét thiếp, sẽ vứt bỏ thiếp sao?"
"Nàng nói bậy bạ gì đó?" Kiều Bách Dung không thích nàng nói như vậy, hắn chưa từng nghĩ tới có ngày mình sẽ chán ghét nàng cả.
"Công việc của ngài càng ngày càng không cần thiếp nữa rồi, thiếp không biết bản thân mình còn có thể được ngài sủng ái bao lâu nữa đây." Cuối cùng nàng vẫn là nói sợ hãi trong lòng ra.
Kiều Bách Dung trừng mắt nhìn vẻ mặt ủy khuất lại mang biểu tình không cam lòng của nàng, cổ lửa giận trong lòng không biết tại sao tan thành mây khói, thậm chí nhịn không được nở nụ cười. "Nàng dám nói ra những lời này, không phải đang ỷ vào dung túng của ta sao?"
Nô bộc bình thường nào dám nói với chủ tử như vậy đâu? Nhưng mà như vậy rất tốt, đó mới là Phương Hàn hắn biết chứ.
Hắn đột nhiên cúi người, bất chấp kinh ngạc của nàng, đem cả người nàng ôm chặt vào trong ngực.
"Nhị, nhị thiếu gia?" Nàng lại càng sợ hơn.
"Đứa ngốc, sao không hỏi xem ta nghĩ như thế nào?" Hắn than nhẹ.
Không biết là giọng nói hắn vẫn ôn nhu, vẫn là cái ôm ấm áp, Phương Hàm chợt thấy lo lắng cùng bất an mấy ngày nay đều tan biến hết.
Có lẽ hắn nói đúng, nàng xác định đều do ỷ vào dung túng cùng sủng ái của hắn mà cáu kỉnh, nô tài bình thường nào dám làm giống nàng như vậy a?
Chỉ sợ trong tiềm thức nàng đã hiểu được điều đó, trong mắt Kiều Bách Dung, nàng chắc chắn không phải là một nô bộ bình thường, cho nên mới có thể không lo ngại gì như vậy.
Phương Hàm an tâm không ít, ngoài miệng vẫn nói: "Thiếp cùng lắm chỉ là một nô tì thôi, nào dám nghi ngờ việc làm của chủ tử chứ?"
"Đúng vậy, nàng chỉ dám trực tiếp cáu kỉnh với ta thôi."
Phương Hàm cũng cười, sau đó, nàng trầm mặt trong chốc lát mới hỏi: "Thế thì nhị thiếu gia, mấy ngày nay vì sao không cho thiếp đi theo ngài nữa?"
Kiều Bách Dung hừ lạnh, "Ta nuôi nhiều thuộc hạ như vậy, cũng không phải để ăn không ngồi rồi, không có lý gì mọi chuyện lại để nàng làm được."
Nàng nhìn hắn thật cẩn thận, "Cho nên nhị thiếu gia là không muốn thiếp vất vả?"
Kiều Bách Dung không trả lời vấn đề của nàng, chỉ nói: "Thật không rõ nàng vội vả đem mọi việc ôm vào mình như vậy làm cái gì."
Song Phương Hàm biết, hắn nói vậy xem như là thừa nhận rồi. Nhớ lúc trước mình lại xuyên tạc (nghĩ sai lệch) tấm lòng tốt cùng săn sóc của hắn như vậy, chột dạ rất nhiều, nàng cũng cảm thấy rất cảm động.
"Nhị thiếu gia." Nàng vòng tay ôm thắt lưng hắn, "Ngài có lẽ không rõ, chúng ta làm nô tì thực ra không có cảm giác an toàn."
"Ta bên cạnh nàng ngược lại nhìn không ra đấy." Nàng luôn mang bộ dáng linh hoạt, thông minh, hắn thật đúng là không biết nàng vốn cũng cảm thấy bất an.
"Thiếp cũng ký văn tự bán thân làm nô bộc mà, sinh tử đều nằm trong tay chủ tử, có thể ngoại lệ sao? Phương Hàm cười khổ, "Không nói dối ngài, mấy năm nay thiếp cố gắng như vậy, chính là hy vọng có thể được ngài tín nhiệm... Nhưng mà giờ đây ngài không muốn thiếp làm việc nữa, khiến thiếp cảm thấy rất sợ hãi."
"Chẳng lẽ trong mắt nàng, ta là loại chủ tử tùy ý đem hạ nhân bán ra khỏi phủ sao?" Hắn nheo mắt không hài lòng.
"Ngài đương nhiên không phải." Phương Hàm vội vàng phủ nhận, cho dù trong lòng nàng thực sự nghĩ vậy, cũng không thể thừa nhận trước mặt hắn được, chỉ có thể ấp úng nói: "Nhưng trong Kiều phủ cũng không phải chỉ có một vị chủ tử là ngài thôi."
Như thế, tuy nói khế ước bán thân nằm trong tay hắn, chủ tử khác không có cách nào tùy tiện đem người bán đi, nhưng nếu trưởng bối, anh em của hắn, cố ý chỉnh nàng thậm chí đánh chết nàng, vậy đúng là khó đề phòng được.
Đương nhiên phương pháp tốt nhất là hắn trả khế ước bán thân lại cho nàng, để nàng thoát khỏi thân phận nô lệ, nhưng hắn lại lo lắng nếu để nha đầu vô tâm vô phế này lấy lại khế ước bán thân, nói không chừng nàng liền rời đi ngay, khiến hắn tìm không thấy thì sao.
Với tính tình của nàng, chuyện này tuyệt đối vô cùng có khả năng à.
Vậy phải làm sao bây giờ đây? Nàng là người của hắn, đương nhiên không thể để người ta tùy tiện bắt nạt được, nhưng hắn cũng không muốn thả nàng đi.
Cuối cùng, Kiều Bách Dung cúi người hôn nhẹ lên trán nàng, hứa hẹn: "Việc này ta sẽ nghĩ biện pháp giải quyết, nàng cũng đừng nghĩ nhiều như vậy nữa."
Vào ban ngày, bởi vì bọn nha đầu đều đã ra ngoài làm việc rồi, bởi vậy trong phòng nha đầu bình thường không có người nào.
Nhưng vào buổi sáng, giờ phút này rõ ràng là lúc bọn hạ nhân bận rộn nhất, trong một gian phòng lại thấp thoáng có tiếng ngâm khẽ phát ra.
"Á - nhị thiếu gia, chàng nhẹ chút..." Hai tay Phương Hàm chống đỡ trên bàn, khó khăn mở miệng.
Sự vui sướng quen thuộc chảy trong cơ thể, lại thêm cảm giác căng thẳng sợ bị phát hiện, khiến toàn thân nàng ửng hồng xinh đẹp.
Nàng đã cố gắng nhịn xuống, nhưng Kiều Bách Dung ở phía sau lại như cố ý thách thức giới hạn của nàng, nam tính cường tráng ở trong cơ thể nàng rút ra đưa vào lúc sâu lúc cạn, cho dù nàng cắn môi, miệng vẫn không ngừng phát ra tiếng rên rỉ đứt quãng.
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
85 chương
17 chương
44 chương
91 chương