Thú Huyết Phi Đằng

Chương 183 : Mài Đao Soàn Soạt

Vì lần trốn chạy này, Áo Đặc Gia đại sư đã lên kế hoạch suốt mấy ngày. Sau cuộc chiến giữ đất tù binh đều bị nhốt vào trong một huyệt động lớn ở tầng thứ hai của Hồng thổ cao pha, nô lệ và phụ dong tộc chia thành ba ca thay phiên giam giữ. Cửa động không hề có cửa mà dùng đá vôi vẽ thành một đường màu trắng, tù binh vượt qua vạch trắng đó thì tự chịu hậu quả... Có người đã thử qua, thân thể của chúng đã bị xé thành mấy mảnh. Áo Đặc Gia đại sư và học đồ có thân phận đặc thù nên được nhốt riêng biệt ở một huyệt động khác, có bốn Hùng địa tinh chuyên môn phụ trách hầu hạ. Nói là hầu hạ chứ thực ra đến mỗi bữa ăn thì đút cho ma pháp sư ăn mà thôi. Giam cầm ma pháp sư tịnh không phải như giam cầm người bình thường, về phương diện này Phỉ Lãnh Thúy không có nhân tài chuyên nghiệp, cho nên đã phạm phải sai lầm. Nhét một miếng gỗ vào miệng, còn trói quặt ra phía sau, phương thức này dùng để giam giữ Sơn khâu cự nhân tuyệt đối là không có vấn đề nhưng dùng để đối phó với ma pháp sư chuyên sáng tạo kỳ tích thì không khỏi có phần khinh người quá mức. Bình thường canh giữ Áo Đặc Gia đại sư và học đồ, trừ Hùng địa tinh nô lệ ra còn có hai Hùng miêu võ sĩ. Áo Đặc Gia đại sư sợ nhất chính là bọn Bỉ Mông võ sĩ thân hình cao lớn khôi ngô này, bọn Hùng miêu chỉ nhìn lão một cái thì lão cảm thấy sau lưng phát ngứa giống như bị một thanh lăng thương dí vào mi tâm, cảm giác này không tốt phi thường. Mỗi tối Hùng miêu võ sĩ đi tới phòng ăn chính là cơ hội Áo Đặc Gia có thể tận dụng được. Mấy ngày nay tỏ ra yếu ớt đã làm cho bọn Hùng địa tinh mất cảnh giác. Bọn Hùng địa tinh này nguyên cũng chẳng phải là siêng năng gì. Hùng miêu võ sĩ ở đó, bọn chúng còn không dám vội vàng, Hùng miêu võ sĩ đi rồi, bốn tên Hùng địa tinh lười nhác liền dựa vào tường ngủ gà ngủ gật. Không lâu sau tiếng ngáy đã vang lên. "Ta muốn uống nước!" Áo Đặc Gia la lên. Hùng địa tinh tiếp tục ngáy giòn giã. "Ta muốn ăn cơm!" Áo Đặc Gia đại sư lại la lớn. Chỉ có tiếng ngáy, trở mình đáp lời lão. "Mai Tây!" Áo Đặc Gia đại sư cẩn thận nói với học đồ bị trói bên cạnh:"Cơ hội của bọn ta đến rồi!" Mai Tây cố gắng gật đầu, vì muốn giúp đạo sư xác định lại lần nữa y bèn lớn tiếng kêu gọi mấy tên Hùng địa tinh canh giữ, bọn này đều xoay người đưa lưng về phía hai thầy trò. Cuối cùng sau khi khẳng định bốn tên Hùng địa tinh canh gác toàn bộ đã ngủ như chết, Áo Đặc Gia đại sư thầm niệm tiểu hình ma pháp Chiếu minh chỉ diễm. Loại ma pháp này là hỏa hệ ma pháp cấp thấp nhất dành cho các ma pháp học đồ mới nhập môn, chỉ xem cái tên là đủ biết, ngọn lửa nhỏ cháy lập lòe trên ngón tay chính là dùng để chiếu sáng. Loại tiểu hình ma pháp này cần ma lực rất ít, theo chức danh trung cấp ma pháp sư của Áo Đặc Gia đại sư thì cho dù có bị đánh gãy mấy rẻ xương sườn nhưng ma lực sau mấy ngày minh tưởng cũng khôi phục được bảy tám phần, im lặng phát ra ma pháp này cũng dễ như trở bàn tay. Sau khi mặc niệm chú ngữ, Áo Đặc Gia đại sư nhẹ nhàng khum mười ngón tay, ngọn lửa bùng lên như một ngọn đèn từ mười ngón. Ma pháp do ma pháp sư tự mình triệu hoán, vì nguyên tố cộng minh giống với bản thân nên tịnh không làm mình bị thương. Do đó Áo Đặc Gia mới can đảm dùng ngón tay xuất ra Chiếu minh chỉ diễm đốt cháy dây thừng trói cổ tay mình. Ma pháp học đồ Mai Tây của Áo Đặc Gia rất lanh lợi, thấy đạo sư làm vậy thì cũng học theo để đốt cháy dây trói, bất quá y chưa đạt tới trình độ im lặng phát ra ma pháp Chiếu minh chỉ diễm. Sau khi ngâm xướng trong tiếng ngáy o o của bọn Hùng địa tinh, tên học đồ lanh lợi này đã hoàn thành ma pháp nhỏ đó. Ái Cầm đại lục công nhận nhân loại là chủng tộc thông minh nhất tịnh không phải là không có đạo lý, chiêu này của Áo Đặc Gia đại sư so với Thánh quang trị liệu thuật của mục sư dùng để chiếu sáng trong dong binh đoàn ngày trước cũng giống thế, tuy là bàng môn tả đạo nhưng dùng sai mục đích như vậy vẫn có tác dụng rất tốt. Sư đồ hai người nhanh chóng cởi dây trói trên tay, lúc đầu đại sư còn lo lắng là mùi dây trói bị đốt cháy sẽ làm cho bốn tên Hùng địa tinh canh giữ tỉnh lại nhưng huyệt động không có cửa, gió thổi vào lồng lộng, mùi dây cháy nhanh chóng bị thổi bay mất. Bốn tên Hùng địa tinh ngủ không biết gì cả, nước dãi chảy đầy cả miệng. Áo Đặc Gia đại sư và Mai Tây cẩn thận gỡ dây trói bị đốt thành hai đoạn, nhẹ nhàng xoay tay, đốt cháy dây trói chân. Lúc đại sư xoay người thì ngực sau hai ngày bị đánh đau nhức vô cùng, làm lão đau đến chảy nước mắt. Dây trói chân vừa cháy xong thì bên ngoài vang lên tiếng bước chân gấp gáp, đại sư khẩn trương kéo học đồ cúi thấp người nấp sau lưng bọn Hùng địa tinh đang ngáy như sấm. Hùng địa tinh thân cao hai nhận, vừa cường tráng vừa khôi ngô, bốn tên tụ lại một chỗ che lấp cho hai thầy trò Áo Đặc Gia ốm yếu tuy không phải là chọn lựa quá tốt nhưng sự tình cấp bách hai người chẳng còn biện pháp nào khác. Tiếng bước chân không phải đi về hướng này mà dần dần rời xa khiến Áo Đặc Gia đang tụ thế chuẩn bị công kích thở phào một hơi. Gay go chính là việc xảy ra quá đột ngột làm cho đại sư quên một việc rất quan trọng. Chiếu minh diễm chỉ trên ngón tay của lão vẫn còn chưa tắt, trong lúc sơ ý đã bén vào y phục của một tên Hùng địa tinh. Y phục của Hùng địa tinh toàn là cướp được từ nhân loại, trên đó đầy hơi rượu, tửu tinh còn tàn dư làm cho y phục này bắt lửa phi thường. Hùng địa tinh cho dù đang mê man cũng lập tức tỉnh dậy. Áo Đặc Gia đại sư và học đồ vội vàng chạy đi, đương nhiên cũng không quên phóng ra ma pháp chuẩn bị nãy giờ. Phòng ăn tập thể của Phỉ Lãnh Thúy nằm ở tầng thấp nhất, sơn động giam giữ Áo Đặc Gia đại sư nằm ở tầng thứ hai. Từ lúc Hùng địa tinh la thảm đến lúc Áo Đặc Gia đại sư và học đồ chạy ra khỏi sơn động, leo lên đường giao thông, năm giây sau, trước sau họ đầy những người vây kín lấy, dạ minh cầu còn sáng hơn cả vầng trăng Hương mạt làm hai người hết cách lẩn trốn. Hai bóng người thon thả mặc áo khoác màu đen chớp mắt đã bay lơ lửng trên đầu hai người. Hai bên giằng co một lúc. Thân ảnh thon thả trong chiếc áo khoác đen thực sự là ác mộng của Áo Đặc Gia đại sư, lão có chết cũng không bao giờ quên được, trong trận chiến ở bãi sông chính mình trong nháy mắt đã bị bóng người đó chế phục. Vì đối phương có thể bay trên không, Áo Đặc Gia đại sư đương nhiên nghĩ đó là ma pháp sư phong hệ, còn vì sao hỏa cầu của mình đánh trúng người đối phương không có chút tác dụng còn đối phương phản kích thì lại làm cho ngực mình đột nhiên đau nhói như bị đánh trúng một chùy thì lão thực nghĩ không ra. Dù là một chiêu Phong bạo chi chùy cũng không thể có năng lực công kích khóa trương đến thế. Lão còn mang theo một ma pháp hộ thuẫn cấp độ trung cấp ma pháp sư a. Một chiêu bất ngờ đã đánh bại lão thì đó là chức danh ma đạo sĩ hay ma đạo sư của Công hội đây chứ? Áo Đặc Gia đại sư đầu óc trở nên hồ đồ. Lần trước chỉ có một người, lần này còn biến thái hơn, khơi khơi lại xuất hiện đến hai người. Áo Đặc Gia thầm kêu khổ! Thánh phất lãng tây tư khoa, tông chủ của Đa Lạc Đặc công quốc bất quá cũng chỉ cung dưỡng có bốn vị Cung đình ma pháp sư mà thôi. Không ngờ một lãnh địa Bỉ Mông nhỏ bé này lại xuất hiện đến hai phong hệ ma pháp sư, ngoài ra còn thêm một thủy hệ ma pháp sư! Vươn đầu ra cũng một đao, rụt đầu vào cũng một đao, Áo Đặc Gia mắt cũng đỏ lên, triệu hoán ma pháp hộ thuẫn Hỏa diễm hoàn nhiễu che phủ mình và học đồ, sau đó lập tức phóng từng hỏa cầu liên tiếp đến hai thân ảnh mặc áo khoác đen. Không thể không thừa nhận sau lần chiến đấu ma pháp thảm liệt với mỹ nhân ngư, Áo Đặc Gia và Phất Lan đại sư đều chịu phải nhục nhã nghiêm trọng thì trình độ ma pháp của Áo Đặc Gia đã có bước tiến dài, điểm này có thể nhìn ra từ tốc độ phát xạ của ma pháp hỏa cầu. Vô luận là ma pháp sư hay Tát mãn tế tự thì mỗi giai đoạn đều có bình cảnh, đẳng cấp càng cao thì bình cảnh càng khó vượt qua. Suy cho cùng Áo Đặc Gia cũng học tập từ danh sư Thánh kỳ áo ma pháp sư Tư Đế Pháp Nặc, sau mấy ngày bị bắt làm tù binh, trải qua một thời gian tĩnh tâm nghiên cứu, lại thêm phương thức công kích lưu manh của mỹ nhân ngư đã triệt để phá bỏ tư duy cổ hủ của lão, lão cảm nhận được tầm nhìn của mình đã được mở rộng hơn. Trình độ so với trước lúc bị bắt bất tri bất giác đã tăng lên một tầng, đối với ma pháp sư chuyên tu một hệ mà nói thì loại tiến bộ này càng dễ thấy hơn so với ma pháp sư chuyên tu hai hệ. Dần dần, chức danh cao cấp ma pháp sư của Áo Đặc Gia tuyệt đối nắm chắc trong tay. Mai Tây không hề khách sáo, tuy tốc độ thi pháp không bằng đạo sư nhưng đã bắt đầu ngâm xướng. Đáng tiếc là Áo Đặc Gia đại sư và Mai Tây đụng phải "pháp sư sát thủ" Tiên nữ long, mà lại đụng tới hai người. Còn chưa hiểu rõ nguyên nhân, Áo Đặc Gia đã ngã lăn ra, trước ngực vô cùng đau nhức, Hỏa diễm hoàn nhiễu vây quanh người lão vẫn còn chưa kịp tắt. Một hỏa cầu nhỏ lực lượng phản phệ tịnh không quá lớn, bất quá vết thương mới chồng lên vết thương cũ làm cho Áo Đặc Gia không còn sức lực đứng dậy, nằm lăn ra đất thở dốc, cổ họng cảm thấy ngòn ngọt. Còn nhóc Mai Tây của chúng ta thì còn chưa ngâm xướng thuật ngữ triệu hoán hỏa cầu lại thấy đạo sư té lăn cù khiến cho tiểu tử đáng thương này kinh ngạc đến quên mất luôn một nửa chú ngữ còn lại. Lúc này Lưu Chấn Hám mới chậm rãi dẫn người từ nhà ăn đi ra. Duy An Đại tát mãn và Mỹ nữ xà đạo sư không đi lên cầu thang cùng mọi người mà đứng dưới thành nhướng mắt nhìn hai bóng người mặc áo khoác đen đang lơ lửng trên không trung. Sau khi Đại Ti và Nhược Nhĩ nghe tiếng hô của Hùng địa tinh thì nháy mắt đã thuấn di ra ngoài nhà ăn. Bản lĩnh này làm cho Duy An Đại tát mãn phải ngẩn ngơ, lão vừa mới đi ra thì lại thấy ma pháp sư chạy trốn bị đánh ngã lăn ra đất, càng làm cho Tề Đan đại nhân triệt để thay đổi cách nhìn. Tuy hai vị nữ tử trên người đều có một cỗ long tức cường liệt nhưng Tề Đan đại nhân còn chưa có sức liên tưởng phong phú đến độ cho bọn họ là hai Tiên nữ long. Phàm là người có liên quan với Lý Sát thì trên thân thể ít nhiều gì đều mang một ít long tức, Duy An Đại tát mãn đương nhiên là cho hai nàng là hai ma pháp sư phong hệ, cũng là một trong đám hậu cung của Lý Sát. Dù sao thì vấn đề về tác phong của tên Thất cách tế tự này đã nổi danh ở Đông Bắc hành tỉnh, lần này Tề Đan đại nhân tự tác thông minh ức đoán cũng không phải là không có đạo lý. Đương nhiên là Duy An Đại tát mãn cũng rất vui mừng, Thất cách tế tự Lý Sát cũng xuất thân từ Đông Bắc Thần miếu, vô hình trung cũng là môn sinh dòng đích của mình. Một môn sinh đích hệ cường đại như vậy tương lai có tác dụng không nhỏ trong việc củng cố địa vị của lão trong vương quốc. Truyện "Thú Huyết Phi Đằng " được từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com) Trong vương quốc chỉ có thủ hạ của Tế tự truyền kỳ Mục Lý Ni Áo là có ma pháp cố vấn, còn những tế tự khác chưa có được năng lực đó. Duy An Đại tát mãn nghĩ tới đây thì càng thêm đắc ý. Mọi thứ lại trở nên yên ổn như cũ, ai ăn cơm thì lại tiếp tục ăn cơm. Chỉ có Lưu Chấn Hám bắt Áo Đặc Gia đại sư và học đồ Mai Tây đang khao khát tự do vào trong sơn động chuyên dùng tra khảo. Loại sự tình này cũng không lạ lùng gì, đại đa số ngươi đều cho là lãnh chủ đại nhân muốn dùng hình, đặc biệt là Áo Ni Nhĩ cầm một cây gậy màu đỏ tiến vào trong thì càng làm người ta thêm khẳng định. Làm cho người ta bất ngờ chính là trong sơn động chuyên dùng tra tấn thủy chung không hề vang lên tiếng la thảm nào. Lãnh chủ đại nhân rất nhanh chóng nắm tay Áo Đặc Gia đại sư đi ra sơn động, hơn nữa còn bảo An Độ Lan trưởng lão giúp Áo Đặc Gia và đệ tử trị liệu thương thế, hắn còn lấy hai cái áo khoác màu đen khoác lên người Áo Đặc Gia và Mai Tây, kéo họ vào nhà ăn ăn cùng. Lãnh chủ đại nhân sau đó còn tuyên bố một việc bất ngờ, Áo Đặc Gia đại sư và Mai Tây học đồ sẽ gia nhập vào Phỉ Lãnh Thúy pháp sư đoàn, xuất lực chống lại Long quyển phong dong binh đoàn xâm lược. Một ma pháp sư gia nhập đối với Phỉ Lãnh Thúy mà nói thực sự là cầu mà không được. Có điều có người vui vẻ thì cũng có người ưu sầu, Thác Đế Bá tước thấp thỏm biểu đạt sự bất mãn của mình với Duy An Đại tát mãn. Lưu ma pháp sư thực lực cường đại ở lại đối với thân phận Biên bức nhân của Hạ Nhĩ Ba gia tộc thì là một loại uy hiếp cực lớn, giam cầm thì còn được, sao lại có thể thả lão ra, hơn nữa còn chuẩn bị giao cho trọng trách chứ? Vạn nhất tên ma pháp sư này trốn về Đa Lạc Đặc nói ra bí mật của Hạ Nhĩ Ba gia tộc thì sợ rằng phò mã Thác Đế Bá tước của Thánh phất lãng tây tư khoa khó mà trốn thoát sự trừng phạt của giáo đình. Duy An Đại tát mãn là lão hồ ly lão luyện cỡ nào, thu được một ma pháp sư nào đâu có dễ? Đằng này được đưa tới tận miệng mà không nhận sao? Tề Đan đại nhân hàm hồ nói chuyện cả nửa ngày, giả ngây giả dại cười cười ứng phó cho qua chuyện. Mỹ nữ xà đạo sư Thôi Bội Thiến cũng không hiểu rõ vì sao một ma pháp sư kiêu ngạo chớp mắt đã đồng ý giúp đỡ địch nhân vốn đang cầm tù mình chứ? Loại chuyển biến này quá nhanh. Lúc Mỹ nữ xà đạo sư lén lút đi hỏi Lưu Chấn Hám cách thu phục hỏa hệ ma pháp sư này thì lão Lưu ba hoa một hồi, nói nào là nhân cách mình có mỵ lực, thân hổ vươn lên thì vương giả chi khí phiêu dật khắp nơi, ma pháp sư cúi đầu thần phục, bánh xe lịch sử cứ thế mà bon bon chạy tới trước. Thôi Bội Thiến nghe hắn ba hoa mà đầu óc hỗn loạn mê man, cảm thấy những lời này rất quen thuộc, sau khi trở về suy nghĩ cả đêm mới nhớ ra đó chính là từ ngữ dùng trong tiểu thuyết kỵ sĩ. Sau khi tiễn Duy An Đại tát mãn và Mỹ nữ xà đạo sư lên đường vào ngày thứ hai Lưu Chấn Hám mới nói thật với người bên mình, không biết vì sao sau lần này Lưu Chấn Hám trước đây đối với Thôi Bội Thiến rất tôn kính giờ đã trở nên đề phòng. Loại tình cảm này thậm chí đối với Hải Luân cũng đã ngầm thay đổi. Tiểu hồ nữ đơn thuần này thực sự đã đến mức cố chấp với Lưu Chấn Hám. Ma pháp sư kỳ thực không bị mua chuộc, chỉ là cùng mua bán với lão Lưu mà thôi. Thứ Áo Đặc Gia đại sư cần là tự do nên Lưu Chấn Hám dùng cái giá của tự do để trao đổi với lão, trước hết giúp Phỉ Lãnh Thúy trong trận chiến này, chỉ cần hiệp trợ thủ thành thì lãnh chủ đại nhân lấy danh nghĩa chiến thần phát thệ sau trận chiến sẽ thả cho Áo Đặc Gia đại sư và học đồ Mai Tây đi. Mọi lời trắng trợn lãnh chủ đại nhân đã ném ra hết rồi, tù binh lần này vì hắn có mối quan hệ hợp tác với Hạ Nhĩ Ba gia tộc nên không thể dùng tiền để chuộc. Vì vậy đấy chính là cơ hội có được tự do, còn có thể là cơ hội duy nhất. Lãnh chủ đại nhân trực tiếp phi thường nói với Áo Đặc Gia đại sư, lần chọn lựa này không có đường khác, nếu như cự tuyệt thì Áo Đặc Gia đại sư sẽ bị xử tử ngay tức khắc. Đứng trước con đường chọn lựa tự do và chọn lựa cái chết thì Áo Đặc Gia đại sư đang còn do dự. Thất cách lãnh chủ chỉ dùng một câu nói đã phá tan phòng tuyến tâm lý cuối cùng của ma pháp sư đáng thương. "Dù sao thì chín mươi phần trăm chiến đấu trong nhân loại các ngươi đều là phát sinh giữa đồng loại với nhau, điểm này sao lại làm ngươi khó quyết định?Long quyển phong dong binh đoàn vì tiền bán mạng, vì sao ngươi không thể chiến đấu vì tự do? Mặc áo khoác vào! Ta bảo đảm không có ai biết ngươi là ai!" Thất cách lãnh chủ mỉm cười, câu nói này của hắn giống như một ngọn chùy đánh vỡ phòng tuyến tâm lý của Áo Đặc Gia đại sư. Người ở Phỉ Lãnh Thúy nghe câu này thì không rét mà run, Phỉ Lãnh Thúy lãnh chủ đại nhân thực sự quá sành trong việc đùa bỡn tâm lý người khác. Đối với điểm này, Tiên nữ long Đại Ti biết rõ nhất, ngày xưa nàng cũng bị đối xử y như vậy. Cặp mắt tà ác của hắn lại có thể phát giác ra nhược điểm sâu kín trong linh hồn người khác. Đối với những lời nhận xét kiểu này, Lưu Chấn Hám không còn lời nào để đáp trả. Cho dù là thế giới khác thì khuyết điểm cố hữu trong nhân tính tịnh không hề thay đổi. Trong Ái Cầm đại lục thông sử có ghi lại rất rõ ràng, trừ ba cuộc đại chiến thế giới Thần ma đại chiến, Hải lục đại chiến và Hải Gia Nhĩ ra thì tất cả các cuộc chiến khác trong nhân loại đều là giữa các nước nhân loại thôn tính lẫn nhau. Sau khi không còn đối thủ chủng tộc của mình thì nhân loại bắt đầu chọn lựa đối thủ cùng chủng tộc với mình, nội bộ tàn sát lẫn nhau không ngừng nghỉ chính là quy luật chủ yếu trong cả lịch sử đại lục. Tuy các chủng tộc có trí tuệ khác ít nhiều gì cũng có căn bệnh này nhưng chân chính đem môn nghệ thuật "đồng loại tương tàn" phát huy đến cực độ thì trừ Mang khắc thốc Bỉ Mông nhân loại ra thì không có ai làm được. Thế giới trước đây của ta lẽ nào không phải giống thế sao? Lưu Chấn Hám cười khổ lắc đầu, nhanh chóng bỏ qua những ý nghĩ vớ vẩn đó, tập trung vào suy nghĩ cho cuộc chiến khốc liệt sắp tới. Ở bên Đa Lạc Đặc vì Đan Trạch gia tộc lần này tịnh không có tin tức nên Tạp Bội La Hầu tước tăng thêm nhân số giám thị nghiêm mật nhất cử nhất động của Long quyển phong dong binh đoàn, nói cho cùng một dong binh đoàn lớn trên cả vạn người một khi có điều động quân sự thì tuyệt đối không thể che giấu được Tạp Bội La tể tướng nắm quyền khống chế quân thủ thành của Đa Lạc Đặc. Dưới sự cố ý phát tán tin tức của Hạ Nhĩ Ba gia tộc nên tin tức về chuyện Hạ Nhĩ Ba gia tộc lần này toàn quân tiêu diệt trong hành động "săn bắt gái đẹp" đã bắt đầu lan truyền ở Đa Lạc Đặc. Đồng thời, Hạ Nhĩ Ba gia tộc cũng đã đưa tiền phủ tuất đến cho người nhà của hai trung đội trọng trang cự liêm thủ. Đan Trạch gia tộc bắt đầu bí mật điều tra lời đồn này từ đâu ra, tuy rằng làm rất bí ẩn nhưng thực sự chúng đã bắt đầu làm. Tạp Bội La Hầu tước nắm được thủy tinh cầu có ghi lại hình ảnh năm đại mỹ nữ trong tay, đã thông qua đường lối đặc thù lưu truyền trên phố phường. Mọi việc này đều tiến hành rất tự nhiên. Thác Đế Bá tước trở thành lính truyền tin, ngày nào cũng đi về Đa Lạc Đặc một lần, trừ khi thỉnh thoảng giả vờ suy sụp tinh thần lang thang say xỉn ngoài phố ra thì lúc nào cũng đưa tin tức mới nhất về cho Phỉ Lãnh Thúy. Bên Phỉ Lãnh Thúy thì đã kinh qua mấy lần chiến đấu tẩy lễ nên đối với việc chuẩn bị cũng đã khá quen thuộc, mọi việc cứ tiến hành trơn tru không chút vấp váp nào. Sau một tuần lễ, xung quanh Phỉ Lãnh Thúy đều trống hoác, hạt trúc toàn bộ đều đã hái xuống hết, bốn trăm mẫu rừng trúc Phật đỗ thu hoạch được tổng cộng hơn 30 vạn cân, bình quân mỗi mẫu sản lượng đạt tới 800 cân, nếu như không vì thu hoạch gấp rút nên bỏ sót rất nhiều thì tính ra một mẫu đạt tới ngàn cân cũng không thành vấn đề. Lãnh chủ đại nhân tịnh không hề lãng phí mà cố ý dung túng cho sót hạt trúc lại. Để sót thì hạt trúc rơi xuống sang năm sẽ trở thành một cụm rừng um tùm mát mẻ. Lưu Chấn Hám càng nghĩ càng vui mừng, trước đây ai nói một mẫu thu được ngàn cân trong thời đại kế hoạch nhảy vọt khẳng định còn sợ thiếu thì hắn sẽ cho là thổi phồng, còn hiện tại thì sao? Không ngờ một mẫu rừng trúc so với một mẫu lúa nước lai giống còn thu hoạch cao hơn, đã vậy nó còn phát triển nhanh hơn, suy cho cùng ruộng lúa nước sao có thể cao đến bảy tám nhận, còn toàn thân đầy những bông. Trừ ba ngàn cây trúc để lại làm thức ăn cho bọn Hùng miêu võ sĩ thì thảy đều chặt sạch, còn chế tạo thêm một ngàn ống đựng nước ra thì toàn bộ cây trúc đều bị đốt cháy thành than để nấu nướng. Lần làm nông này thực sự là trăm công ngàn việc, so với việc đánh trận còn hao phí tinh thần nhiều hơn. Vì chiến sự như lửa cháy tới lông mày, thời gian cấp bách nên lãnh chủ đại nhân điều động địa tinh ở Thế đao sơn tới tham dự, tổng cộng lãnh dân huy động lên đến sáu ngàn người, hái hạt trúc, đập bông, đan sọt đều hoàn thành đồng bộ. Sau lần gấp rút này, địa tinh Thế đao sơn cần mẫn được chia đến mười vạn cân hạt trúc vàng óng. Đại Ti và bọn địa tinh của Thế đao sơn đều rất hài lòng với sự khẳng khái với lãnh chủ đại nhân, cố sức yêu cầu được phái người tham chiến, Lưu Chấn Hám miễn cưỡng không được đành tiếp thụ thỉnh cầu tham chiến của hai trăm Địa tinh chiến sĩ. Chiến mã cướp được toàn bộ đều đưa đến Uy Sắt Tư Bàng, giao cho Mỹ nữ xà đạo sư xử lý. Thôi Bội Thiến một mặt dùng danh nghĩa Thần miếu để bán, một mặt tiến hành quyên góp, giúp cho Phỉ Lãnh Thúy năm vạn cân thịt và bốn trăm cân muối ăn. Lương thực dự trữ của Phỉ Lãnh Thúy đủ cho người dân ăn hơn nửa năm, nguy cơ lớn nhất đã được giải quyết. Chuyện cần giải quyết tiếp theo chính là tù binh nhân loại, bọn chúng là sát thủ giản nhằm hạn chế Hạ Nhĩ Ba gia tộc, đương nhiên cần phải an bài thỏa đáng. Bọn chúng toàn bộ đều bị áp giải tới Tuyết sào thành, lãnh địa của Phan soái, vì phòng bị bọn này chạy trốn hoặc phản kháng nên sau khi đến Thế đao sơn, bọn chúng đều bị rút gân chân trái và chặt đứt ngón tay cái tay phải, khẩu phần lương thực cho chúng cũng giảm bớt một nửa. Lúc đó An Độ Lan trưởng lão từng đề tỉnh lãnh chủ đại nhân, trong một ngàn tù binh còn có hai ba trăm tên Bộ nô thủ trực thuộc Hạ Nhĩ Ba gia tộc, bọn này đều không phải là kỵ sĩ có phẩm hạnh tốt đẹp gì, liệu có nên lưu lại giúp phòng vệ Phỉ Lãnh Thúy hay không. "Loại người này lưu lại làm gì? Để cho chúng sau này tiếp tục tới Đa Não đại hoang nguyên săn bắt nô lệ Bỉ Mông sao?" Lưu Chấn Hám thầm quyết định mệnh vận tàn tật của bọn Bộ nô thủ này rồi. Đến khi Thác Đế Bá tước nghe tin đi đến Thế đao sơn thì bọn người tàn tật này phẫn nộ nhìn y trừng trừng, toàn bộ mối hận này đều ghi lại trên người Bá tước. Già trẻ phụ nữ trẻ con của Mãnh mã tộc và Hà mã tộc, thêm cả phụ dong tộc cùng đồng nam đồng nữ toàn bộ được đưa đến Tuyết lê thành, cùng với Đại địa tinh Thế đao sơn toàn quyền phụ trách giam giữ tù binh. Trừ du qua ra, hạt giống Sa la tiêu và Điểm kim tang toàn bộ đều được chuyển đến Tuyết lê thành. Sau lần đại chiến trước đó, Xạ nhân còn chưa dùng tới Ma lạp đinh nộ hỏa nên ba trăm viên đạn đồng của mỗi người đều còn đầy đủ, du qua đại bộ phận tiêu hao là do quá trình tập luyện, lại thêm trong trận chiến "Tử vong thai giai" (Bậc thang tử vong) đã bị bọn Phì la tiêu hao không ít, trước mắt chỉ còn gần năm quả, sau khi mỗi ngày đều được tưới Sinh mệnh chi tuyền mỗi ngày đại khái thu hoạch được năm đến tám quả. Mỗi quả du qua sau khi buộc chặt thêm mười Ma lạp đinh nộ hỏa dùng huyết giao (keo máu) dán cứng xung quanh lại, phía sau lấy nan trúc chế thành đuôi ngư lôi chính là vũ khí cấp cứu chân chính, cũng là quân sự cơ mật tối cao của Phỉ Lãnh Thúy. Tác dụng chân chính của hai sọt trúc phía sau Ngưu đốn kỵ binh chính là ngụy trang cho quả du qua hai lớp này, chỉ cần cây giống du qua và Sinh mệnh chi tuyền thì Ngưu đốn không kỵ binh vĩnh viễn là loại hình không quân oanh tạc chứ không phải là không quân chiến đấu. Ngưu đốn cự điểu vốn là động vật ăn cỏ và ăn tạp, thời gian này bị ép ăn thịt tuy sức lực tăng trưởng mạnh mẽ nhưng tốc độ phi hành không phải là điểm mạnh của chúng. Loại hình tác chiến kiểu oanh tạc (ném bom) thực sự quá thích hợp với đặc thù của chúng. Chỉ là Ngưu đốn không kỵ binh thời gian huấn luyện quá ngăn ngủi, tổ đội phi hành còn miễn cưỡng, độ chuẩn xác vẫn là một vấn đề lớn. Lưu Chấn Hám nghĩ ra một biện pháp, dùng tro của cây cỏ phân chia địa vực trên bề mặt hoang nguyên, bắt chước theo kiểu huấn luyện của lính nhảy dù, loại biện pháp ngốc nghếch này không phải là ai cũng nắm vững, trừ A Đỗ ra chỉ có mấy Xạ nhân không kỵ binh miễn cưỡng bảo đảm là bắn đạn trên cao 500 thước thì đạn không lệch quá bốn năm trăm thước mà thôi. Huấn luyện không đủ thì dùng biện pháp thích hợp thay thế, Lưu Chấn Hám làm mấy cây sáo trúc cột vào chân của mấy Ngưu đốn cự điểu ưu tú nhất, lúc từ trên ngàn thước bổ nhào xuống tới độ cao năm trăm thước thì bọn tinh binh này sẽ phát xuất công kích chuẩn xác đầu tiên, tiếng sáo rít lên lúc bổ nhào xuống chính là hiệu lệnh chiến đấu tốt nhất, loạt đạn đầu tiên của chúng sẽ là lộ tuyến chỉ điểm tấn công tốt nhất cho không kỵ binh phía sau. Có tác dụng hay không Lưu Chấn Hám cũng không biết, chỉ có thể hy vọng một vạn nhân mã đối phương đang tổ chức một đội hình dày đặc, để cho không kỵ binh mèo mù vớ được cá rán một phen. Sau cuộc di chuyển đại quy mô, chiến sĩ của Phỉ Lãnh Thúy chỉ còn lưu lại 20 Hùng miêu võ sĩ, 22 Ngao nhân chiến sĩ, 21 Mãnh mã kỵ binh, 48 Hà mã thi nhân, 2 vị Thánh điện kỵ sĩ, 40 Ngưu đốn Xạ nhân không kỵ binh, còn thêm 5 vị tăng lữ, bộ đội chủ lực cộng lại là 161 người, thêm vào 215 chiến sĩ nô lệ phụ trợ. Bọn nô lệ cường tráng này đều là chiến sĩ không tệ, chưa kể đến 2000 Đại địa tinh. Sức chiến đấu của chúng so với bọn nô lệ này càng làm Lưu Chấn Hám yên tâm hơn. Truyện "Thú Huyết Phi Đằng " được từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com) Thánh điện kỵ sĩ và Quyền trượng tế tự đã mang lệnh sách phong vinh dự kỵ sĩ và một con Lôi thú đến cho Cổ Đức. Bọn Thánh điện kỵ sĩ tuy đều là Kinh *** kỵ sĩ và Cương thiết kỵ sĩ thấp kém, nhân số chỉ có 16 người nhưng chiến lực không nhỏ. Bọn họ và Phỉ Lãnh Thúy lãnh chủ đều là chủng tộc mạnh mẽ nhất trong Thất cách tộc tổ thành, Dã trư chiến sĩ thân cao tuy chỉ khoảng một nhận tám nhưng thân hình rắn chắc, cơ bắp cuồn cuộn, chính là chiến sĩ dũng mãnh nhất được bồi dưỡng ra từ Đa Não hoang nguyên Đông Bắc hành tỉnh, cũng là chủng tộc Thất cách duy nhất có thể so đo sức mạnh với các chủng tộc mạnh mẽ kiêu ngạo khác, chỉ là số lượng quá ít ỏi. Đầu lĩnh của họ cũng là người Hào trư tộc, Thanh đồng Thánh điện kỵ sĩ có tên Ngải Nhĩ Đốn. Truyện "Thú Huyết Phi Đằng " được từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com) Quyền trượng tế tự tịnh không hề tới hết như lời hứa của Duy An Đại tát mãn. Mỹ nữ xà đạo sư phải bán chiến lợi phẩm ở Uy Sắt Tư Bàng, còn hai vị Ốc nhĩ phu tế tự và một vị Thánh khải lộ tộc Đại thử tế tự lúc trước bị Lưu Chấn Hám đánh lộn nhào vì thương thế của ma bàng chưa bớt nên cũng không hề tới đây trợ chiến. Sáu vị Quyền trượng tế tự phân biệt là bốn vị Phúc khắc tư và hai vị Bỉ nhĩ, toàn bộ số lượng tùy tùng của họ còn không bằng một nửa của Phỉ Lãnh Thúy lãnh chủ. Mỗi vị tế tự chỉ có mười tùy tùng nhưng phân phối rất thỏa đáng, có chiến sĩ mạnh mẽ bảo hộ, có chiến sĩ lanh lẹ mẫn tiệp, còn có Thần tiễn thủ và Vu y. Quyền trượng tế tự chính là cao tầng của Bỉ Mông, tùy tùng đương nhiên là những võ sĩ mạnh mẽ nhất tổ thành, Mỹ nữ xà đạo sư tuy không tự thân đến được nhưng cũng đưa một tùy tùng đến trợ chiến. Vị tùy tùng này khơi khơi lại là Bưu mã tộc Liệp báo chiến sĩ vô cùng hiếm thấy. Loại chiến sĩ dã tính này không sống thành cộng đồng, là người thích hợp cho việc ám sát nhất trong Bỉ Mông. Lưu Chấn Hám cảm thấy Thôi Bội Thiến đạo sư càng lúc càng thần bí, bình thường thấy nàng ta không động thanh sắc, lúc đến Phỉ Lãnh Thúy cả đến người hầu nữ cũng không có, vậy mà khơi khơi có thể đưa tới một Bưu mã tộc Liệp báo chiến sĩ. Giao lưu cùng mấy Quyền trượng tế tự cao ngạo cũng là một việc rất có ý tứ, hai vị Bỉ Nhĩ tộc tế tự lùn mập vừa đi du lịch bên ngoài về, tuy tự xưng là Bỉ nhĩ tộc nhưng Lưu đại quan nhân thấy một người có đuôi dài đầy lông trắng đen xen kẽ rất mềm mượt đầu óc ngây ngô, còn một vị thì mặt mày xám xịt, hai mắt lúc nào cũng lim dim như đang ngủ, nhìn không ra chỗ nào hùng tráng so với Duy hắc tử. Lưu Chấn Hám sợ mình không có chút kiến thức nào nên nói cười linh tinh rồi lén lút hỏi Duy Ai Lý mới biết thì ra hai vị tế tự này là Khảo lạp Hùng nhân (gấu túi) và Hoán Hùng nhân (gấu trúc) của Bỉ nhĩ tộc. Ta khinh! Lưu Chấn Hám trừ việc dùng từ này thực sự không còn biết dùng từ nào để biểu đạt tâm tình của mình. Bọn Quyền trượng tế tự và Thánh điện kỵ sĩ kiêu ngạo theo lệnh đến đây chỉ để giúp đỡ Phỉ Lãnh Thúy chống lại nhân loại xâm lược, mỗi người đều không biết rằng thực lực của bọn nhân loại xâm lược là cỡ nào cho nên bề ngoài rất thư thả ung dung. Lúc giao phó lệnh sách phong vinh dự kỵ sĩ và Bạch kim Mễ tác lị khải giáp vào tay Phan soái thì vẻ ung dung của họ khoảnh khắc liền biến mất. Tùy tùng của Phỉ Lãnh Thúy lãnh chủ từ sơn động đi ra làm các Quyền trượng tế tự và Thánh điện kỵ sĩ đều kinh hãi. Mãnh mã đại lực sĩ mạnh mẽ nhất! Khảm Mạt Tư! Còn là Kỵ binh sao? Mãnh mã trường mao tượng! Phê mao tê (tê giác)! Đại địa thát! Động huyệt cự hùng! Lôi thú sừng dài chính là Thần miếu ban cho! Khảm Mạt Tư! Còn có Bỉ nhĩ... Còn có Ngao nhân... Còn có Hào tư tộc Hà mã! Còn có Xạ nhân cưỡi Ngưu đốn cự điểu! Còn có... Thực nhân ma và Hùng địa tinh cường tráng trên mặt có dấu ấn nô lệ! Giáp trụ của bọn nô lệ này so với tùy tùng của Quyền trượng tế tự còn muốn tốt hơn! Cả một trăm tên Hùng địa tinh khơi khơi đều được trang bị tháp thuẫn ba tầng, trọng trang khôi giáp và cự hình liêm đao! Bàng bối đế quốc hiện tại đã bị Hùng địa tinh chiếm lĩnh rồi sao? Bọn Thánh điện kỵ sĩ ngơ ngác nhìn nhau. Còn có năm ma pháp sư mặc áo khoác đen! Loại ma pháp ba động này không qua mắt được Quyền trượng tế tự biết nhiều hiểu rộng! Bọn Quyền trượng tế tự ngây người, đây là tùy tùng của hai Chiến tranh tế tự sao? Hay đây là tùy tùng của vương quốc thập nhị chủ tế hoặc Hồng y đại tế tự? Thánh điện kỵ sĩ không còn kiêu ngạo, một Bạch ngân Thánh điện kỵ sĩ và một Thanh đồng Thánh điện kỵ sĩ xuất hiện khiến cho quân giai bọn họ đều ảm đạm vô quang, nếu như còn tính thêm một Vinh dự kỵ sĩ mới được sách phong thì với lực lượng này còn cần bọn ta đến làm chi? Lo lắng cực lớn tức thì tràn ngập khắp lòng mỗi Quyền trượng tế tự. Rất nặng nề