Thú Huyết Phi Đằng

Chương 167 : Chẳng Lẽ

Xét về ý nghĩa nghiêm túc, thì Tạp Tát Nặc Hạ Nhĩ Ba bá tước là một vị thương nhân chân chính chứ không phải là quý tộc, quý tộc sẽ không làm được nghề kinh thương. Tuy ca ca của Tạp Tát Nặc là Thác Đế bá tước cưới được đại công chúa của Đa Lạc Đặc công quốc, còn tộc trưởng của gia tộc, thúc thúc của Tạp Táp Nặc, tên là Tạp Bội La hầu tước chính là tể tướng của công quốc, nhưng huyết thống của Hạ Nhĩ Ba gia tộc chưa hề các quốc gia nhân loại trong đại lục tiếp thụ và thừa nhận, bỡi vì khi nghiêm cẩn tìm kiếm trong các huyết phổ hệ của các thế hệ quý tộc cổ lão, chẳng hề thấy có dấu hiệu gì của gia tộc này. Nguyên nhân chủ yếu chính là Hạ Nhĩ Ba gia tộc thực tế quá thiện trường về kinh thương, mà huyết thống của thương nhân vĩnh viễn không có cách gì được sự thừa nhận quý tộc chánh thống. Khi chưa cưới được đại công chúa của Đa Lạc Đặc công quốc, người của Hạ Nhĩ Ba gia tộc mỗi năm một lần đến thánh địa Đế Phạm Tây dự lễ Misa (của thiên chúa giáo) thường không thể tìm được chỗ ngồi. Nhưng khi có người trong gia tộc làm phò mã gia, Hạ Nhĩ Ba gia tộc nghiễm nhiên trở thành một phần tử trong quý tộc cung đình. Và từ đó những lễ nghi cung đình mới được truyền dạy cho người trong tộc, hơn nữa nó còn được gia tộc tộc trưởng, cũng là tế tướng của Đa Lạc Đặc công quốc bắt buột tất cả các tử đệ trong tộc phải học tập thứ lễ nghi này. Hạ Nhĩ Ba gia đình từ khi thành lập cho đến giờ nhất mực dựa vào buôn bán nô lệ mà phất lên, có thể thấy so với sự cao quý chẳng có chút quan hệ gì. Tạp Tát Nặc bá tước tuy năm nay khoảng hai mươi lăm tuổi, nhưng đã có bề dày 9 năm tham gia sự nghiệp của gia tộc, và cũng được coi là chuyên gia về buôn nô lệ. Khác biệt với dự đoán của Phỉ Lãnh Thúy lĩnh chủ, lần công kích đánh vào các đồn biên phòng của Bỉ Mông vương quốc chẳng phải là quân trinh sát chánh quy của Đa Lạc Đặc, mà là lực lượng vũ trang tự thân của Hạ Nhĩ Ba thương đoàn... và cũng chính là một tiểu đội trinh sát được Tạp Tác Nặc bá tước soái lĩnh. Đa Lạc Đặc công quốc giáp giới với Bỉ Mông vương quốc trên Đa Não hoang nguyên. Đại công bệ hạ trước mắt đã đến tuổi gần đất xa trời, cho dù Thánh địa Đế Phạm Tây giáo đường có phái các đại mục sư đến cứu chữa, cũng đành biểu kỳ bản thân không có cách gì cướp lại đại công đã già yếu hưởng hết dương thọ từ bàn tay tử thần. Cho nên Hạ Nhĩ Ba gia tộc tự tiện dùng vũ lực của gia tộc tiến công Bỉ Mông vương quốc cũng không khó lý giải. Đa Lạc Đặc đại công chỉ sinh có ba con gái. Án chiếu pháp luật của công quốc, cho phép nữ làm đại công, nhưng vấn đề ở chỗ, nhị công chúa điện hạ đã gả cho đoàn trưởng của Long Quyển phong Dong binh đoàn mạnh nhất công quốc, chính là con trai của "Huyết Liêm Đao" Gia Đồ Tác huân tước, và là thần thánh kỵ sĩ của Thánh bảo la giáo - Thác Mã Tây kỵ sĩ. Long quyển phong dong binh đoàn là tổ chức dong binh lớn nhất của Đa Lạc Đặc, nhị phò mã Thác Mã Tây lại là người của giáo hội... Mọi vương quốc trên đại lục này chẳng có ai dám khinh thị lực lượng của giáo hội cả. Hơn nữa, hai lực lượng kia kết hợp lại với nhau, khả năgn nhị công chúa có thể trở thành nữ đại công rất lớn! Vô luận là đại công chúa hay nhị công chúa thành nữ đại công, cái danh xưng "Đa lac đặc nữ đại công" không chỉ biểu hiện cho thân vương hay công tước đầu hàm, mà cái gọi là "Nhiếp chánh vương" đứng ở sau đó mới gọi là thứ ẩn tàng quyền thế vô cùng vô tận, có thể khiến Hạ Nhĩ Ba gia đình và Đan Trạch gia tộc đấu nhau một mất một còn. Truyện "Thú Huyết Phi Đằng " được từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com) Sự thật thì hai nhà đã bắt đầu làm như thế rồi. Luận về vũ lực, Hạ Nhĩ Ba gia tộc rõ ràng không phải đối thủ của Đan Trạch gia tộc. Long quyển phong Dong binh đoàn đoàn trưởng Gia Đồ Tác đã từng là một liên đội trưởng của Trọng trang cự liêm bộ đội của Bàng Bối đế quốc, trước mắt tron dong binh của y có hai trung đội trọng trang cự liêm thủ này, trang bị có ba tầng thiết giáp thuẫn và cự liêm cán dài. Chỉ bằng hai trung đội này cũng đủ khiến Hạ Nhĩ Ba gia tộc xuất mồ hôi lạnh. Nhưng mà Hạ Nhĩ Ba gia đình dù sao cũng có một tộc trưởng làm tể tướng của công quốc. Hai bên sánh với nhau, hai gia tộc đều có ưu thế riêng, không ai làm gì ai được. Thứ dằn co ngoài mặt và ám chiến phía sau đã bắt đầu từ khi Đa Lạc Đặc đại công đổ bệnh. Nhưng hai nhà quyền quý thế phiệt mãi chẳng tìm được phương pháp có thể áp đảo đối phương. Chính lúc hai bên khổ cực tìm kiếm lương sách, thì tông chủ quốc Thánh Phất Lãng Tây Tư Khoa đế quốc phái khâm sai đại thần đến Đa Lạc Đặc. Vị khâm sai này chính là vị "Háo sắc thân vương Trương Bá Luân trứ danh trong đại lục. Y có quyền quyết định vị công chúa nào trở thành đại công, ai có thể nịn nọt vị thân vương này giỏi, gia đình của họ có thể chiếm chín phần thắng trong tay. "Háo sắc thân vương" Trương Ba Luân không có thị hiếu gì khác, y chỉ thích có một thứ, đó chính là mỹ sắc. Về phương diện này thì Hạ Nhĩ Ba gia tộc có ưu thế thiên nhiên, bỡi vì những cường đạo nhân loại trong Đa Não đại hoang nguyên kỳ thật chính là đội bắt nô lệ của gia tộc này, còn Bạch đầu ô nha dã nhân bộ lạc chính là cường đạo thổ phỉ bị họ mua chuộc và vũ trang cho. Vào nửa năm trước, Hạ Nhĩ Ba gia tộc đã cho đội bắt nô lệ kết hợp với bộ lạc Bạch đầu ô nha dã nhân cùng tập kích một bộ lạc Thảo Nguyên tinh linh ở một khu rừng rậm gần Đa não hoang nguyên, cuối cùng bất được tổng cộng hơn 100 thảo nguyên tinh linh. Sự xinh đẹp và tài bắn tên của tinh linh có thể nói là cả thế gian đều biết. Thậm chí ngay cả Long quyển phong Dong binh đoàn lúc đó cũng dùng giá cao mua hết tất cả các nam tinh linh nô lệ để về bổ sung cho đội cung thủ. Hạ Nhĩ Ba gia tộc từ số lượng nữ tinh linh trong tay tuyển ra một nàng mỹ lệ nhất đem tặng cho Trương Ba Luân thân vương, quả nhiên thu được hiệu quả, Trương Bá Luân thân vương dường như lập tức vỗ ngực nói với tể tướng Tạp Bội La Hạ Nhĩ Ba của công quốc rằng nữ đại công lần này nhất định sẽ ban phát cho Hạ Nhĩ Ba gia tộc. "Lời hứa của quý tộc như sao lấp lánh trên trời." Câu nói này Ái Cầm đại lục nói không sai, vì vài ngày sau, thân vương lại nói ngược lại, bắt đầu dùng từ chọn lọc, tuy trọng nhưng khinh. Tạp bội la tể tướng thông qua mua chuộc các tùy tùng bên cạnh thân vương mới biết nguyên nhân thì ra là Đan Trạch gia tộc lại phụng hiến một nam ấu đồng thảo nguyên nam tinh linh cho thân vương... Thì ra vị Trương Bá Luân thân vương này ham nữ sắc nhưng cũng hám nam phong! Điều càng làm cho Hạ Nhĩ Ba gia tộc phiền muộn đó là, vị thảo nguyên tinh linh này chính là do họ bán cho Đan Trạch gia tộc. Sau sự kiện này, hai gia đình bắt đầu tính toán làm thế nào dâng mỹ nữ và luyến đồng cho vị háo sắc thân vương của Thánh Phí Lãng Tây Tư Khoa đế quốc. Các lãnh địa dày đặc trong Đa Lạc Đặc xuất hiện rất nhiều vụ thiếu nữ và ấu đồng thất tung, trong nhất thời tin đồn nổi lên khắp nơi, ai ai cũng sợ bóng sợ gió. Nếm phải của ngọt xong, Trương Bá Luân bắt đầu học khôn. Trong hai gia tộc, y chẳng hứa cho bên nào, để cho bọn họ không ngừng giáo kính, không ngừng cung phụng. Thậm chí ngay cả bệnh tình của Đa lạc đặc đại công cũng được thân vương điện hạ quan tâm vô cùng, tự phái một vị thần thánh mục sư thỉnh từ thánh địa tới xem bệnh cho đại công... Đại công lỡ mà chết rồi, coi như đã đến lúc công bố lựa chọn, sau đó rồi thì còn món ngon gì nữa mà xơi? Hai gia tộc biết trong bụng thân vương nghĩ gì, nhưng thực tế chẳng có biện pháp nào, chỉ đành bấm bụng đưa chân. Hơn nữa, ai trong hai bên cũng sợ mình lạc hậu, để lại ấn tượng xấu trong cái đầu chứa toàn là tinh dịch của thân vương. Người phụ trách thương đoàn của Hạ Nhĩ Ba tại Bỉ Mông vương quốc ảo não trở về Đa Lạc Đặc báo cáo là đã bị Diêm ma và Lục ma đánh lén bị mất vô số xạ nhân nô lệ mua bằng giá rất cao, nhưng cũng đem đến cho Hạ Nhĩ Ba gia tộc một tin tức cực tốt: Đa Não đại hoang nguyên có một lĩnh địa Bỉ Mông chứa đầy mỹ nữ tụ tụ tập lại một chỗ! Mọi người phụ trách Hạ Nhĩ Ba thương đoàn đều có một ký ức thủy tinh cầu quý giá, trên đó có dồn pháp lực đủ để ghi lại mười trường cảnh. Khi thủy tinh cầu trong tay người trưởng đoàn ở Bỉ Mông vương quốc chiếu những thứ chứa trong đó lên, toàn bộ Hạ Nhĩ Ba gia tộc vỡ òa. Trước đó trong lúc đi ngang qua "cửa khẩu" Tang Kiền Hà, người phụ trách thương đoàn có khứ giác buôn nô lệ mẫn tiệp đã lén dùng thủy tinh ký ức ghi lại những tình tiết mà y cảm thấy hứng thú. Thông qua ma pháp sư Phất Lan đại sư thỉnh từ cung đình đến diễn kỳ, trong thủy tinh cầu có ghi lại hình ảnh sinh động như thực của năm đại mỹ nhân, và hầu hết các thành viên trong gia đình Hạ Nhĩ Ba đều há hốc miệng khi nhìn. Nào là Phúc Khắc Tư mỹ nữ! Thiên nga tộc mỹ nữ! Mỹ đỗ toa tộc mỹ nữ! Đó chẳng phải là những mỹ nữ có sắc đẹp thượng thặng nổi danh khắp Ái Cầm đại lục rồi hay sao? Mỗi người trong số họ chỉ cần xuất hiện tại quốc gia nhân loại, nhất định sẽ dẫn khởi một tràng phong bạo. Càng khoa trương nữa chính là những điều ở phía sau. Theo như ngừơi phụ trách của thương đoàn giải thích, thì mỹ nữ cao quý tóc vàng kia chính là Vương tộc mỹ nhân ngư ở đáy biển, và điều đó đã làm cho sức nóng trong nội sảnh đẩy tới mức độ tột cùng. Vương tộc! Không ngờ lại là vương tộc dưới đáy biển! Ai lại có thứ diễm ngộ này. Còn mỹ nữ sau lưng có hai cái vỏ trai bóng loáng như ngọc sau đó nữa hiển thị một thứ phong tình kỳ dị của người khác thế giới. Hạ Nhĩ Ba gia đình tuy buôn bán nô lệ thường niên, gặp thấy rất nhiều chủng loại nô lệ khác nhau, nhưng vẫn không đoán được đó là chủng tộc nào. Cung đình đại pháp sư Phất Lan bác học đã cung cấp một đáp án chính xác, đó chính là Bạng nữ thuộc Ma thiều tộc ở thềm lục địa của Ti trù đại lục xa xăm. Xem ra các mỹ nữ ghi lại trong thủy tinh cầu mỗi người một vẻ, và trên mặt của các thành viên của Hạ Nhĩ Ba gia tộc đều hiện lên cùng một từ, đó là... tham lam! Cho dù nữ thảo nguyên tinh linh mỹ lệ nhất cũng không thể sánh với một trong năm đại mỹ nữ này, so ra thậm chí còn giống như đóa hoa tàn nằm cạnh bình hoa tươi mới nở. Nhiều siêu cấp mỹ nữ như thế đột nhiên xuất hiện, khiến cho vận mệnh của Hạ Nhĩ Ba gia tộc bước sáng một trang mới. Ký ức thủy tinh cầu cũng không quên ghi lại lực lượng quân sự trong lĩnh địa Bỉ Mông này. Nào là ngao chân chiến sĩ uy vũ, thứ vị nhân giám công, cường đạo nô lệ, còn có hùng kỵ sĩ đáng sợ và thất cách lĩnh chủ có cơ bắp phát triển. Quan niệm truyền thống làm mọi người trong Hạ Nhĩ Ba gia tộc sai lầm. Ký ức thủy tinh cầu triển kỳ lực lượng quân sự và địa vị của Thất cách tộc trong Bỉ Mông khiến cho toàn Hạ Nhĩ Ba gia tộc tin là cái lĩnh địa Bỉ Mông gọi là Phỉ Lãnh Thúy này có thể dễ dàng đánh chiếm trọn bằng lực lượng vũ trang của đội bắt nô lệ của Hạ Nhĩ Ba gia tộc. Gia tộc có một lực lượng vũ trang tám trăm người dùng để bắt nô lệ. Dưới tài lực của gia tộc, đoàn bắt nô lệ này có trang bị rất tốt, tập trung toàn những tên vong mệnh chi đồ đao dính toàn máu. Hơn nữa, Đạ lạc đặc chính là quốc gia đầy quân binh, tập hơp quân đội mấy nghìn người đơn giản như trở bàn tay. Bỉ Mông vương quốc hiện giờ đang nằm trong tình trạng chiến tranh với sa mạc nhân loại, toàn bộ Đa Não đại hoang nguyên binh lực cực kỳ thiếu thốn, lúc này không đi đánh chiếm thì còn đợi đến bao giờ? Tuy trong ký ức thủy tinh cầu có thân ảnh của mỹ nữ tế tự, nhưng sự kiêu ngạo cố hữu của nhân loại khiến cho Hạ Nhĩ Ba kiên trì nhận thấy rằng chỉ cần có ma pháp sư tồn tại, Bỉ Mông tế tự chẳng còn chỗ trống nào để phát huy. Đối phó với một Bỉ Mông lãnh địa chỉ có khoảng ba trăm quân tạp loạn, Hạ Nhĩ Ba gia tộc tin rằng thực lực của mình có đủ mười phần tự tin. Vì thế, cung đình ma pháp sư Phất lan đại sư thiện ý đề xuất sự ưu tư của bản thân, nếu như có thể bắt hơn hai trăm thực nhân ma và hùng địa tinh làm nô lệ, lực lượng quân sự của lãnh địa Bỉ mông này xem ra phải mạnh hơn tưởng tượng nhiều. Nhưng sự phán đoán trí tuệ này nhanh chóng bị bản thân y lật đổ ngay. "Nhưng nếu như vị Thất cách lĩnh chủ này thật có bản lãnh, thì Bỉ Mông vương quốc tuyệt không đem y phát vãng tới Tang Kiền Hà mà lập thái ấp a." Phất Lan đại sư vô ý nói ra bản chắc hắc ám của xã hội. Tạp Bội La hầu tước dùng thân phận của tể tướng công quốc hứa ngay tại chổ là sẽ dùng cái giá thực cao để chính thức mời Phất Lan đại sư gia nhập đội ngũ bắt nô lệ, còn Phất Lan đại sư thì rất hiếu kỳ đối với Bỉ Môn tế tự, sau khi đạt được lời hứa là chuyện thành rồi thì vị mỹ nữ xà tế tự sẽ trở thảnh chiến lợi phẩm để y nghiên cứu, Phất Lan đại sư chẳng hề do dự gia nhập vào viễn chinh đoàn. "Ta hy vọng sau khi nghiên cứu xong, có thể giao hoán mỹ nữ của mình cùng mọi người bất kỳ lúc nào." Phí Lan đại sư nghiêm túc nói. Câu nói này lập tức dẫn tới sự cộng minh, vì rất nhiều người lập tức nghiên cứu xem sau khi bắt được những mỹ nữ này rồi thì phân phối như thế nào. Ma pháp sư tương đối hiếm ở Ái Cầm đại lục, cho dù đó là một đế quốc, thì số lượng ma pháp sư cũng tuyệt đối không vượt quá 50 người. Phất lan đại sư vốn là ma pháp sư thuộc không gian hệ hiếm có, lại kiêm luôn ma pháp thuộc hỏa hệ, cho nên thật lực có thể nói là siêu tuyệt. Truyện "Thú Huyết Phi Đằng " được từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com) Chỉ cần bắt được năm đại mỹ nữ này, Thác đế bá tước của Hạ Nhĩ Ba gia tộc nhất định sẽ là nhiếp chánh vương vị lai rồi. Ma pháp sư đều là do cung đình cung phụng, tiếp thụ vị chủ tử lâm thời của mình, đồng thời có sự thù lao cao vời vợi, khiến cho đó không phải là chuyện Phí Lan đại sư khó xử gì. Toàn bộ Đa Lạc Đặc công quốc chỉ có bốn cung đình ma pháp sư, nếu như Phí Lan đại sư đồng ý gia nhập, thực lực của Bộ nô đoàn tức thời tăng lên một bậc. Sự thành công của Hạ Nhĩ Ba gia tộc nhiều năm nay chẳng phải là hư danh, tuy họ vô cùng kích động, nhưng những chuyện làm sao đó rất có lớp có lang, kế hoạch chu toàn. Để đảm bảo chuyện lần này chắc chắn thành công, Hạ Nhĩ Ba gia tộc đã thuê mướn một dong binh đoàn tên là "Kim chúc sắc vi" có biên chế năm trăm người, lại còn thuê từ Đan trạch gia đình hai chi trung đội Trọng trang cự liêm thủ từ Long quyển phong dong binh đoàn. Tuy hai gia tộc nhất mực coi nhau là địch, nhưng làm ăn vẫn là làm ăn, điểm này hai bên đều phân tích rất rõ ràng. Nhân vì Ước Tư Đặc Lôi tiết sắp đến, Hạ Nhĩ Ba gia tộc không thể không vì chuyện dong binh mà hao phí gấp bội tiền, đặc biệt là hai trung đội trọng trang cự liêm thủ, giá cả có thể nói là đem thiêu tiền để thuê. Lần này Hạ Nhĩ Ba gia tộc cũng huy động toàn bộ bộ nô đoàn và những quân binh nuôi dưỡng trong nhà, tổng cộng có số lượng ba nghìn người, cộng thêm đại ma pháp sư Phí Lan và Bàng bối trọng trang cự liêm thủ vang danh khắp đại lục, đi đối phó một lãnh địa mà ngay cả thành bảo cũng không có, chỉ có lực lượng khoảng ba trăm chiến sĩ rõ ràng là tuyệt đối thắng lợi nằm trọn trong tầm tay. Vì thế, nội bộ Hạ Nhĩ Ba gia tộc cũng có vài tiếng nói bất mãn truyền ra, cho rằng lực lượng vũ trang này tập hợp quá lớn, chỉ gây lãng phí mà thôi. Nhưng thứ âm thanh này cuối cùng cũng bị tộc trưởng Tạp Bội La áp chế. Cuộc chiến này dường như quyết định toàn bộ mệnh vận của gia tộc, cho dù có đạt đến mức độ lấy mười chọi một, Tạp Bội La vẫn cảm thấy dè dặt bất an. Có lẽ tự Tạp Bội La nhận thấy áp lực gây ra cho mình quá lớn. Lần này người dẫn đầu xuất chinh chính là Thác đế bá tước, đại phò mã của Đa Lạc Đặc công quốc. Đại phò mã đã từng học tại kỵ sĩ học viện về hệ thống tác chiến chính thống nhất, võ kỹ tinh thục, mưu lược xuất chúng. Án chiếu theo cách nói của y, chỉ cần bắt đầu tiến công, thì y hoàn toàn có thể nắm chắc trong vòng năm giờ có thể kết thúc chiến đấu, và khi đấu với chủng tộc rất có cường lực như Bỉ Mông chiến sĩ quả là rất thích. Phò mã gia còn tự cho là mình rất đắc địa khì nói một câu rất phong phú: "Đại khái đầu bếp nhân loại của chúng ta mang dao thái thịt đến Bỉ Mông vương quốc cũng có thể làm vũ khí của kỵ sĩ a!" Đương nhiên, Hạ Nhĩ Ba gia tộc đồng thời không quên vuốt ve đánh lạc hướng đối thủ chính trị là Đan Trạch gia tộc. Họ đối ngoại tuyên xưng là đi báo phục Lục Ma và Diêm ma cường đạo đã chiếm đoạt Xạ nhân nô lệ của mình. Bỉ mông vương quốc có một dãy các đồn biên phòng do Lang kỵ binh trú thủ. Để tránh cho quân đội đại quy mô tiến vào không bị phát giác, Hạ Nhĩ Ba gia tộc đã dùng biện pháp đơn giản nhất để nhổ cả rễ từng đồn binh này. Hoang nguyên quá lớn, nơi trú quân của Ốc Nhĩ phu cách các đồn biên phòng quá xa, ngay cả vận chuyển vật tư cấp dưỡng cũng mất hai tháng mới tới, do đó chỉ cần hành động cấp tốc một chút, chờ khi Bỉ Mông vương quốc phát hiện ra, thì cái gọi là Phỉ Lãnh Thúy kia đã trở thành đống đổ nát cỏ mọc dầy rồi. Tạp Tát Nặc bá tước từ nhỏ đã tiếp thụ sự huấn luyện về vũ kỹ vô cùng nghiêm cách, so với ca ca thường xuất hiện về mặt xã giao không thích hợp chút nào. Sau khi thành niên, Tạp Tát Nặc bá tước nhất mực tham gia vào hoạt động bắt nô lệ, lần này tập kích vào các đồn binh, y và bốn mươi võ sĩ có thân thủ siêu quần trong Bộ nô đoàn tiếp nhận nhiệm vụ tiên phong, trang bị những thứ tốt nhất. Mỗi người được phân phát một liên hoàn nỏ đồng có giá trị nghìn vàng, mượn cờ xí của ngoại giao đoàn, đánh lén một hơi đến bảy binh trạm, trong khi phía mình chẳng tổn thương một ai, chiến quả thật là huy hoàng. Tuy hành vi đánh lén như vậy đối với kỵ sĩ chính thống nhất định sẽ bị mọi người chỉ trích, nhưng huyết mạch của Hạ Nhĩ Ba gia đình không hề cao quý, phương thức công kích như vậy chính là biện pháp mà Bộ nô đoàn của họ rành rẽ nhất. Phóng bay con bồ câu đưa thư xong, Tạp Tát Nặc bá tước đoán là bộ nô đội của mình nhất định đã tiến vào mép của hoang nguyên rồi, và nhiệm vụ thăm dò lần này của y đã đến hồi kết thúc. Trên đường tới đây, ngoại trừ chạm trán phải vài nhóm cường đạo, nỏ đồng của y chưa hề xuất thủ, khiến cho trong nội tâm bá tước dũng cảm này không khỏi dâng lên niềm đáng tiếc vì thiếu sự sướng khoái trong chiến đấu. Nếu như hiện giờ y có trong tay ba trăm chiến sĩ, chỉ cần ba trăm, Bá tước đại nhân tuyệt không hề do dự tiến công vào Phỉ lảnh thúy hiện đã chẳng còn chướng ngại nào. Các dũng sĩ nhân loại có vũ kỹ giỏi giang này sao lại không thể chiếm được lãnh địa mà ngay cả thành bảo cũng không có như thế chứ? Chiến lợi phẩm duy nhất của Bá tước đại nhân là một bái tộc nhân (Bái: giống thú như chó sói), và trong mắt của nhân loại, Bỉ Mông đều là thú chưa hề khai hóa, cho nên nếu như mang Bái nhân vô cùng hi hữu này về, nhất định sẽ gây không ít xôn xao. Đương nhiên, chiến lợi phẩm như thế này thua xa sự hấp dẫn của các đại mỹ nữ tại Phỉ Lãnh Thúy, cho nên bá tước hiện giờ không thỏa mãn chút nào. Sau khi trải qua chuyến đi dài ngày, Tang Kiền Hà uốn khúc đã ẩn ước xuất hiện trước mắt. Con đường mà y đi qua chẳng có lĩnh địa Bỉ Mông nào, phía sau là Tang Kiền Hà rộng lớn, Táp Tát Nặc bá tước thậm chí có thể tưởng tượng khi những Bỉ Mông thú nhân đáng thương này bị côngkích, bọn chúng sẽ kinh hoảng và thất thố như thế nào. Tạp Tát Nặc bá tước rất thích nhìn tù binh co rút lại, ánh mắt hiện ra sự tuyệt vọng và bất lực. Cảm giác đó mang lại khoái cảm không gì sánh được đối với y. Suốt dọc đường, Bái tộc nhân tù binh kia không hề thỏa mãn nguyện vọng nhỏ nhói ấy của y. Đôi mắt màu xanh nhạt kia đầy rẫy sự hài hước. Điểm này khiến cho Tạp Tát Nặc bá tước có điểm tiếp thụ không nổi, và càng tiếp cận phạm vi của Phỉ Lãnh Thúy, vị ốc nhĩ phu quân quan này càng lúc càng biểu hiện biểu tình kỳ quái vô cùng. Vào chính lúc bá tước đại nhân đang do dư xem có nên cắt cái đuôi của tên khốn đáng ghét này hay không, thì y phát hiện, chẳng hiểu từ khi nào, y và nhóm quân của mình đã bị bao vây! Tứ diện bát phương cách đó một dặm đều có thân ảnh của chiến sĩ Bỉ Mông đang vận động. Những thân ảnh này không biết từ đâu ra, tự nhiên xuất hiện khiến cho Tạp Tát Nặc bá tước vô cùng bất ngờ. Chẳng lẽ đã bị địch phát hiện hay sao? Bá tước nhanh chóng vứt bỏ ý nghĩ này. Trên đường từ hoang nguyên đến đây, căn bản chẳng có Bỉ Mông lĩnh địa hay binh trạm nào, hơn nữa bọn họ đang giường cờ mao của sứ tiết, không thể nào bị phát giác nhanh chóng như vậy. Tạp Tát Nặc bá tước dù sao cũng là kẻ bắt nô lệ thân kinh bách chiến, hơn nữa khối hoang nguyên này y không xa lạ gì, cảm giác được khí thế hung hung của đám Bỉ Mông này, Tạp Tát Nặc bá tước móc ra con chim bồ câu cuối cùng, sơ lược thuật lại tình hình lên thư, yêu cầu ca ca đẩy nhanh tóc độ hành quân, sau đó buộc vào chân bồ câu thả cho bay đi. Trong ánh mắt dò hỏi nghi hoặc của các tùy tùng, Tạp Tát Nặc bá tước còn minh trí quyết định triệt thối. Nhiệm vu của trinh sát chỉ là trinh sát mà thôi, nguyện vọng quyết phân cao thấp với Bỉ Mông chiến sĩ sẽ nhanh chóng thỏa mãn trong chiến đấu sau này. Giống như một đội thân sĩ đi săn vậy, mọi trinh sát học theo đại nhân dùng khí độ hoa quý và tư thế quý tộc khẽ thúc chiến mã. Mọi chiến mã dưới khố các trinh sát đều là ngựa khỏe nhất giỏi nhất, bằng tốc độ bộ hành của chiến sĩ Bỉ Mông mà muốn chặn họ lại thì quả thật là khó, do đó Tạp Tát Nặc bá tước vừa chạy vừa không quên quay đầu lại quan sát đối phương. Một chi kỵ binh Bỉ Mông từ một góc khuất xông ra khiến cho Tạp Tát Nặc bá tước suýt chút nữa rơi xuống ngựa. Chi bộ đội này vốn nằm ẹp dưới các lùm cỏ, Bỉ Mông chiến sĩ biết sử dụng đầu óc từ khi nào vậy? Khi bị chi Bỉ Mông kỵ binh do Mãnh mã cự tượng và Đại địa thát, động huyệt cự hùng tổ thành xông tới, mọi trinh sát binh đều tức thời thu lại vẻ ung dung ban đầu, mũi nhọn thúc ngựa dưới giày lập tức thích vào bụng ngựa khiến chúng bật cả máu, roi ngựa lách bách không ngừng, biến cả bọn thành những tia điện xẹt quay về đường cũ. Bộ nô đội huấn luyện bài bản dù sao cũng không phải là ô hợp bình thường, họ không có chút hoảng loạn nào. Mọi trinh sát đều phản ứng với một tiết tấu nhanh nhẹn như thế, và cũng không quên rút liên hoàn nổ đồng treo trước cổ ngựa ra. Tạp Tát Nặc bá tước không biết mình sai ở chỗ nào, để cho Bỉ Mông phát giác ra chuyện này, ngay bản thân của y cũng cảm thấy kỳ quặc. Chiến mã có huấn luyện bài bản dù sao cũng là chiến mã, tốc độ một khi đã lên đến mức nhất định, tuyệt đối không phải là thứ mà Bỉ mông tọa kỵ có thể sánh. Tạp Tát Nặc bá tước chỉ cần vượt qua được các Bỉ Mông chiến sĩ ngăn họ ở hậu lộ kia, thì các trinh sát coi như tuyệt đối an toàn. Phạm vi hoang nguyên rộng rãi như thế, Tạp Tát Nặc bá tước có thể chọn cách an toàn là vu hồi thông qua các Bỉ Mông chiến sĩ ngăn chặn để chạy, nhưng huyết phí phương cương cố hữu của tuổi trẻ khiến y phạm phải một sai lầm nho nhỏ. Y cho rằng một khi chiến mã đã lấy hết tốc độ, dựa vào kỹ năng cưỡi ngựa xuất sắc và trang bị tinh lương, y hoàn toàn có thể ung dung mở một huyết lộ, cấp cho các Bỉ Mông này một sự dằn mặt trước rồi tính sau. Nếu như cấp cho y cơ hội lựa chọn thứ hai, tin rằng y sẽ không chọn như vậy, bỡi vì địch nhân đối diện với họ chính là một đội Bỉ Mông Hà mã chiến sĩ có số lượng khoảng ba mươi. Khi cự ly gần đến mức Tạp Tát Nặc bá tước có thể nhìn rõ mặt và trang bị của các chiến sĩ này, Tạp tát Nặc kinh khủng ý thức được sai lầm của mình. Và dù sao y cũng là một kỵ sĩ xuất sắc, đã dựa vào con ngựa ưu tú cùng nghề cưỡi hoàn mỵ của mình, dùng kỹ xảo bẻ cong một vòng, từ bên cánh mà chạy đi. Chiến mã dưới khố của Bá tước chính là tuấn mã sinh sản trên Tạp Thụy Mỗ Đa đại bình nguyên, đó là con cháu thứ yểm mã có được từ sự giao phối giữa ngựa thường và tọa kỵ "Mộng yểm" bị ma tộc kỵ sĩ bỏ lại sau trận thần ma đại chiến xa xưa. Tuy chúng không có kỹ năng bốn chân bốc cháy như "mộng yểm" xưa kia, nhưng tốc độ và năng lực phản ứng của chúng tuyệt đối thuộc hàng nhất lưu, và một thớt yểm mã có giá đã đạt tới một vạn kim tệ kinh người. Phía sau y chỉ có ba vị kỵ sĩ có kỵ thuật tối hảo là còn miễn cường bám theo, những người còn lại sau khi đã chuẩn bị xung phong đủ đầy, chớp mắt không thích ứng với chuyển biến này, có một trinh sát thậm chí cố gắng bám theo phương hướng của chủ nhân, nhưng nhân vì độ cua quá gấp, cho nên đùi ngựa bị trật té lăn xuống đất cuộn tròn thành một đống. Những trinh sát còn lại cố lấy hết sức xông vào chiến trận của hà mã võ sĩ, khúc giao hưởng của máu và thịt tức thời vang lên. Tạp Tát Nặc bá tước dù sao cũng là một kẻ có đầu óc, khi y nhìn rõ các Bỉ Mông hà mã chiến sĩ này mặc khôi giáp bằng vàng trên người, tay thì cầm một cái thuẫn cực lớn, y đã biết hỏng rồi. Trong Bỉ Mông, ngoại trừ vương thành cấm vệ quân còn có giáp trụ hoàn chỉnh, không có bất kỳ lĩnh chủ nào có thể xa xỉ vũ trang cho bộ hạ như vậy, huống chi là các hà mã chiến sĩ có thân hình thể cách cực lớn cùng cái hình đồng thuẫn to đến mức y cảm thấy thẹn vì chẳng biết có cầm nổi hay không. Đã vượt ra khỏi vòng vây, Tạp Tát Nặc bá tước không quên quay đầu lại nhìn, nhìn cái nhìn mà cả đời này y không thể nào quên. Truyện "Thú Huyết Phi Đằng " được từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com) Nhân loại trong bộ binh đối chiến với kỵ binh đều dùng trọng thuẫn đặt xuống đất, dùng thân thể chống vào đó để ngăn lực xung kích cực lớn của chiến ma. Các trinh sát binh tuy không xung phong bằng trường mâu đáng sợ, những chiến mã của họ một khi đã lấy hết tốc độ, thì lực xung kích rất kinh người. Mười một người đều bắn ra liên hoàn nỗ đồng khi tiếp cận đối phương. Nỗ tiễn do sắt thuần chế thành không có cách gì bắn xa, nhưng trong vòng năm chục mét uy lực kinh người. Nỗ tiễn và cương thuẫn chạm nhau tạo ra những tiếng động cực lớn, có thể khiến người ta tưởng tượng vũ khí này đáng sợ tới mức nào. Nhưng đám hà mã chiến sĩ kia vẫn an nhàn chạy vụt tới tiếp nghênh, và khi tiếp xúc nhau, thân hình của họ thậm chí còn cao hơn người ngồi trên ngựa cả một cái đầu. Mọi chiến mã dường như chạy đụng vào một bức tường vậy, sau khi té ngã, toàn bộ hí dài bi thảm chỏng vó khắp nơi. Kỵ thuật tinh tế của các trinh sát binh quả nhiên đã được phát huy, có bốn năm người bỏ dây cương lăn người dưới đất rồi đứng dậy, rút song thủ đại kiếm từ dưới eo ra. Sau khi va chạm mạnh đến như vậy, đám hà mã chiến sĩ kia chỉ té lăn có mấy tên, đầu óc lắc lư, rồi từ dưới đất phóng vọt lên theo kiểu lý ngư đả đĩnh, sự mẫn tiệp hoàn toàn bất đồng với thân hinh to lớn. Chớp mắt, cự thuẫn được giương ra toàn bộ. Mỗi hà mã chiến sĩ đều cầm múa một chiếc búa lớn dài khoảng một mét rưỡi vây đám trinh sát lại. Trong mắt các trinh sát binh, cự phủ này có cán dài. Đối với các hà mã chiến sĩ, thứ cầm trong tay họ là cự phủ cán ngắn. Tạp Tát Nặc bá tước phát hiện hà mã chiến sĩ cầm những cự thuẫn ấy không có cảm giác mập phệ hay lề mề chậm chạp gì cả, lòng kinh ngạc vô cùng, để rồi ngay sao đó rơi vào sự kinh khủng tuyệt đối. Các trinh sát dù có vũ kỹ tinh diệu, nhưng tuyệt không hữu dụng gì trước các cự hán cao hai mét rưỡi này. Thể cách của hà mã chiến sĩ có thể sánh với 5 trinh sát binh, và búa lớn trong tay họ khiến nhân loại sản sinh ra một ý niệm duy nhất, đó chính là... tuyệt vọng. Ác mộng của Tạp Tát nặc bá tước còn xa mới hết, tên tù binh Bái tộc nhân bị trói ở yên ngựa của tên tùy tùng đắc lực nhất của y. Và hiện giờ bá tước nhất định hối hận vì sao lúc trước lại lưu mạng sống của tên ốc nhĩ phu này. Tên Bái nhân tộc ấy đã há miệng cắn một cái mạnh vào mông ngựa của chiến mã, chỉ cần cắn một cú đã khiến cho thớt ngựa trị giá hai nghìn kim tệ này trở thành một cái vú nung núc sữa bị một cậu bé tham bú háu đói cắn một cú để lại vết thật sâu, xé ra một vết cơ thịt bùn nhùn, phún trào máu tươi tứ tán. Chiến mã bị đau chạy loạn, và tên tùy tùng đó chớp mắt đã chạy đến bên cạnh Tạp tát Nặc bá tước. Và trong lúc Tạp Tát Nặc và hai trinh sát còn lại chuẩn bị xoay đầu ngựa cứu viện, thì một đám nhân ảnh đang bằng tốc độ rất cao tiếp cận bốn nhân loại kỵ sĩ đã tự cho là mình đã an toàn, cự ly chỉ còn hai ba trăm mét. Tạp Tát Nặc bá tước gần như phát điên lên, những kẻ sắp đuổi đến chính là Bỉ Nhĩ tộc hùng nhân đáng sợ! Quả nhiên là lập đại quý tộc hùng nhân của Bỉ Môgn vương quốc! Cái Phỉ Lãnh Thúy lĩnh địa này chẳng lẽ là vương cung của Bỉ Mông hay sao? Sao lại có nhiều hùng nhân bảo hộ như vậy chứ? Chân chính khiến Tạp Tát Nặc bá tước chùn lòng tột độ chính là đám hùng nhân này có thân thể bưu hãn, ngay cả tốc độ chạy của họ cũng mẫn tiệp như mèo vậy. Bá tước đại nhân tuy không biết vì sao những hùng nhân này có thể chạy nhanh hơn ngựa, nhưng dù sau thì y cũng biết một chuyện, đó là bản thân nếu tiếp tục chần chờ, thì một vụn xương sọ còn lại của y cũng chẳng thể nào tìm thấy được. Hai trinh sát binh thảng thốt nhìn những hùng nhân chuyện động với tốc độ cao, trong tay cầm hai thanh trường thương sáng chói, chỉ một lúc thất thần, đầu chiến mã của họ đã biến thành đầu nhím, đột nhiên té gục xuống đất. Yểm mã của Tạp Tát Nặc bá tước tuy có tốc độ cục nhanh, hơn nữa đã lựa chọn tiếp tục chạy trốn, nhưng một chiếc lăng thương trắng toát vẫn theo cách ấy phóng vụt qua người. Điều thật may là, dưới mông ngựa của Tạp Tát Nặc bá tước có treo một cái cương thuẫn. Cương thuẫn này và lăng thương chạm nhau phát ra một tiếng đương rõ to, cương thuẫn trả giá bằng một lổ lõm thật to mới có thể đẩy được lăng thương đi. Lăng thương chệch đi lại sượt qua sống lưng của yểm mã, lấy đi một đám lông gáy. Trời của ta ơi! Đất của ta ơi! Thần của ta ơi! Tạp Tát nặc bá tước bám sát lưng ngựa, cố sức thúc yểm mã, tim đập rộn ràng. Đây là Bỉ mông gì chứ? Cách ta đến hai trăm mét! Những hai trăm mét mà có thể phóng lăng thương trúng chúng ta hay sao? Tạp Tát Nạp bá tước không dám quay đầu lại nữa, y sợ bản thân sẽ chịu đựng không nổi, té từ trên lưng ngựa xuống luôn. Sau khi các trinh sát của nhân loại hết hy vọng chạy trốn, ba người liên thủ tựa lưng từng nhóm, nhanh chóng tạo thành một trận tròn, tuy tình huống vô cùng nguy hiểm, nhưng những trinh sát này không hề buông bỏ ý chí đề kháng. Võ nghệ của họ quả nhiên thuần thục, không thẹn là trinh sát binh mạnh nhất, và vì thế họ tuyệt đối có lòng tin với bản thân. Giao thủ nhanh chóng diễn ra, các hùng miêu võ sĩ sau khi được danh sư là lĩnh chủ đại nhân dạy dỗ võ kỹ, đấu với nhân loại trinh sát binh xem ra cao hơn rất nhiều. Cổ đức chỉ cần dùng kim cương chiến kích trong tay điểm tới, cổ họng và vũ khí của một trinh sát đã bị xuyên suốt luôn. Tạp Tát Nặc bá tước đang mừng cho bản thân là đã chạy thoát ma chưởng, thì một con sương tuyết bì khâu thú cưỡi trên con kim cương anh vũ bay sượt qua người y. Tạp Tát Nặc bá tước hơi ngẩn ra, lập tức vị bá tước cao quý này tự nhận thấy là mình đã bị sợ đến thành bệnh luôn rồi. Nhưng y không ngờ là ở trên tầng mây cao kia có một đôi mắt đang nhìn vào thân hình hoảng hốt tả tơi vì chạy trốn của y