Thú Huyết Phi Đằng

Chương 156 : Mỏ Lớn Nhưng Không Quặng (2)

"Ai bảo ta không nói?" Tiên nữ long toát mồ hôi lạnh đầy lưng, mặt ửng hồng: "Cái cổ lực hỏa súng và địa tinh quân đao là đào được từ chiến trường thời cổ ma ra, còn bản thiết kế được Gia Bố Lâm đại sư chôn ở một chỗ bí mật nhiều năm rồi. Trưởng bối của ta biết, nên đã bảo ta, ta đi lấy bản thiết kế đó giao lại cho các địa tinh trên Thế Đao sơn." "Khai thật cho ta biết, ngươi đến đây rốt cuộc là vì cái gì? Chẳng lẽ chỉ vì để báo ân trả tình cho trưởng bối của ngươi? Hay là có mục đích mờ ám gì khác?" Lưu Chấn Hám nheo mắt nhìn tiên nữ long. "Không có mục đích gì khác, chỉ là không nhẫn tâm nhìn các hậu duệ của Gia Bố Lâm đại sư mà tiên nữ long chúng ta đều kính bội lại đọa lạc đến mức như vậy." Trong lời nói của tiên nữ long như chứa dao: "Bất kỳ ai làm việc gì cũng sẽ nhận lấy hồi báo xứng đáng, và thứ hành động ti tiện kia không thuộc về tiên nữ long chúng ta." "Vậy ngươi đến đâu được boa nhiêu thời gian rồi?" Thứ trào phúng ở trình độ vừa rồi đối với Lưu Chấn Hám có nói cũng mỏi miệng rát lưỡi mà thôi. "Một trăm năm rồi." Tiên nữ long nhạt giọng hồi đáp "Nhưng mỗi năm ta đều không ở đây lâu." "Có lẽ chỉ có sinh mạng lâu dài của long tộc mới có thể dày xéo thời gian như vậy." Lưu Chấn Hám cười chăm chọc. "Bỉ Mông không lãng phí sanh mệnh, sao cả nghìn năm rồi mà vẫn ru rú ở lại Đa não đại hoang nguyên này? Cố thổ của ngươi chẳng phải là ở trung tâm Ái cầm đại lục hay sao? À ạ, cái Tạp Thụy Đa đại bình nguyên giàu có sung túc kia mới là nhà của các ngươi a! Con đường dong nham thông từ Tạp Thụy Đa bình nguyên thông xuống thế giới dưới lòng đất vẫn còn tồn tại ở đó a! Năm xưa không phải có một chi của Bố Nhĩ Tộc tê ngưu nhân và một chi Địch Tư Cao tộc Ưng thân nhân chạy xuống trốn ở đó hay sao? Giúp bọn họ chạy khỏi chốn hắc ám dưới động huyệt dưới lòng đất kia, khiến cho họ nhìn lại được ánh mặt trời rực sáng đi?" Tiên nữ long dẽo mồm dẽo miệng tuôn ra những lời phản bác sắc như dao nhọn. Nghe một hơi một tràng như thế này, ngay cả Hải Luân và Thôi Bội Thiến tốt bụng như vậy mà cũng không chịu nổi. Truyện "Thú Huyết Phi Đằng " được từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com) Cái đau lớn nhất trong lòng mỗi Bỉ mông thú nhân là sau chiến dịch Hải Gia Nhĩ nghìn năm trước, họ bị nhân loại cưỡng chiếm mất Ái Cầm đại lục vốn là sân nhà của họ, và nỗi nhục đó đã trải qua nghìn năm rồi. Số lượng nhân khẩu của nhân loại đã gia tăng gấp trăm lần Bỉ Mông, quốc gia lớn lớn nhỏ nhỏ có tới mấy chục, vô luận là quốc gia nào cũng có trình độ khoa học hơn hẳn Bỉ Mông vương quốc, vậy thì bằng cách nào có thể khiến Bỉ Mông thú nhân trở về cố thổ? Tiến hành chiến tranh thì cần có hậu cần, và tất cả mọi thứ đều cần tiền. Tiêu hao chính là máu thịt của chiến sĩ. Chiến tranh cục bộ thì không sao, nhưng muốn tiến hành chiến tranh phản công chêếm Tạp Thụy Đa đại bình nguyên, thì cho dù Bỉ Mông có mấy chục vị long tế tự đi chăng nữa cũng không thể đạt được mục đích này. Truyện "Thú Huyết Phi Đằng " được từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com) "Con rồng cái này có điểm đáng ghét thật." Hải Luân khe khẽ nói với đạo sư của mình như thế. Thôi Bội Thiến gật gật đầu cũng khe khẽ đáp: Đáng ghét thì đáng ghét, nhưng mà ả cũng nói cho chúng ta biết nhiều thứ mà chúng ta chưa hay, chúng ta cứ nghĩ Bác Đắc tộc đã diệt vong rồi, không ngờ hiện nay còn có một chi ưng thân nhân trốn xuống thế giới dưới lòng đất, lại còn có một chi Bố nhĩ tộc Tê ngưu nhân. Hãy ghi nhận những lời này, sau này ta cần phải báo cáo cho thần miếu." Ca Thản Ny phẫn nộ nhìn tiên nữ long, định phản bán nhưng nghĩ mãi không ra, lâu lắm mới mắng được một câu: "ngươi đắc ý cái gì, gia gia ta là thế tập lĩnh chủ của Bác đắc tộc. Điểu tộc Bỉ mông của chúng ta tuyệt đối không ngồi nhìn ưng thân nhân bồi hồi trong thế giới hắc ám dưới lòng đất. Ta nhất định sẽ cứu họ thoát ra!" "Thiên nga tiểu thư mỹ lệ à, chỉ sợ cô vừa bước chân vào các quốc gia của nhân loại, thì đã xảy ra chuyện rồi. Cô cũng biết đấy, sự háo sắc của nhân loại cũng không thua gì thất cách tộc đâu." Tiên nữ long cười khanh khách. "Những lời nói thừa khác không cho phép ngươi nói! Bà nó! Ta đã sớm nhìn ra rồi, ngươi định đến đây cấp cho ta phiền phức! Nói! Ngươi ở Thế đao sơn địa tinh bộ lạc một trăm năm nay làm cái gì? Thành thành thật thật nói ra cho ta hay, đừng có để ta giở thủ đoạn khó coi ra đối với một thành viên của long tộc tôn quý." Lưu Chấn Hám cảm giác cô tiên nữ long này không phải là chỉ xấu có một hai phần, mà là xấu từ đầu cho tới đít. "Thân phận chân thật của ta chỉ có địa tinh chi vương mới biết. Tại Thế đao sơn, ta đối với người ngoài chỉnh là cố vấn quân sự của địa tinh vương, bọn địa tinh đối với ta rất tôn kính. Địa tinh kỳ thật không phải ti tiện bất kham như các ngươi tưởng tượng. Một trăm năm nay dưới sự dạy dỗ của ta, các địa tinh tại Thế đao sơn không còn tham gia cướp đoạt nữa. Chu vi của Thế đao sơn tiếp giáp với sơn đạo của Thái Mục Nhĩ Lạp Nhã tuyết sơn, hàng năm đều có bầy tuần lộc và hưu nay sinh sống phồn diễn dưới chân núi. Địa tinh của Thế đạo sơn chỉ cần săn bắn một lượng hươu nai nhất định, và hái một số hoa quả trong rừng là đủ sinh hoạt rồi." Thần tình của tiên nữ long trở nên nghiêm túc dị thường. "Vậy ước chừng ba bốn chục năm về trước, vụ về cái chi Khâu Lăng ải nhân bộ lạc đó là như thế nào? Ta nhớ lúc đó kẻ dẫn đầu khu trục các bộ lạc khâu lăng ải nhân đó chính là bọn địa tinh bộ lạc trên thế đao sơn các ngươi!" An Độ Lan trưởng lão chẳng hiểu đã dềnh dàng bước ra từ đâu, chợt cất lời chen vào. "Tên Bỉ mông lĩnh chủ này sao có thủ hạ đến từ đủ thứ chủng tộc hết vậy?" Tiên nữ long không khỏi có điểm hiếu kỳ nhìn Đại Mạo tộc trưởng lão, lại quay nhìn Lưu Chấn Hám. "Hồi đáp câu hỏi của trưởng lão, không cần phải chần chờ hỏi ý ta." Lưu Chấm Hám bảo. "Nguyên do chính là ở ta. Chi ải nhân bộ lạc đó không phải là khâu lăng ải nhân như miệng các ngươi nói, mà là Khê cốc ải nhân chánh tông." Tiên nữ long thở dài. "Khê cố ải nhân? Đó cũng là cổ lực ải nhân thị phải không?" An độ lan trưởng lão hơi đỏ mặt, Ải nhân nếu từ hình dáng bên ngoài mà xét thì rất khó phân biệt, bỡi vì hình dạng của chúng đều giống nhau. "Không có cổ lực ải nhân thì không thể chế tạo ra cổ lực hỏa súng. Nhóm ải nhân bộ lạc đó vốn là sinh sống ở một khoảng trong Bạch Lệnh sơn mạch. Ta vốn muốn đưa bọn họ tới đây để hợp cùng địa tinh bộ lạc ở thế đao sơn, muốn nhờ kỹ thuật chế tạo của họ để tạo ra cổ lực hỏa súng lần nữa, khiến cho Thế đạo sơn địa tinh bộ lạc và nhóm cổ lực ải nhân này không còn bị ai khi dễ nữa." Tiên nữ long thở dài sườn sượt:"Ai ngờ nhóm Ải nhân bộ lạc này đến đây rồi nhìn trúng mỏ quặng phong phú nơi đây, dùng lời ngon ngọt lừa hết thanh đồng bạc để khắc chế vũ khí, lại ỷ vào người nhiều thế mạnh, trong khi ta không có ma pháp thuộc loại hình công kích, muốn độc chiếm vũ khí cường đại này. Do đó trong lúc nóng giận, ta cho Đức Khoa nhị thế bệ hạ triệu tập toàn bộ địa tinh cường đạo trên hoang nguyên, nhất cử đuổi cổ chúng đi." "Ải nhân chẳng phải là chủng tộc chính trực nhất hay sao? Vì sao có thể làm những chuyện như vậy?" Hải Luân rất kinhngạc. Tiên nữ long cười lạnh, bảo trì sự im lặng. "Hải Luân, trên thế gian này làm gì có chủng tộc tuyệt đối chính trực? Nhiều lắm cũng chỉ là chính trực trung hậu tương đối thôi, trước sự dụ hoặc tuyệt đối, ai cũng là kẻ xấu xa được hết. Sau này đừng xem mấy cuốn tiểu thuyết ba xu kia nữa. Người thành thật chẳng được tích sự gì. Lần sau ai nói với nàng "ta là người thành thật", thì nàng hãy bảo hắn lột khố ra coi hắn thành thật đến cỡ nào." Lưu Chấn Hám lắc lắc đầu, tự nói tự cười. "Chờ chút, ngươi vừa nói cái gì? Quặng? Quặng gì?" nụ cười hàm tiếu của Lưu Chấn Hám chợt ngưng lại, nhìn tiên nữ long chằm chằm. "Quặng mỏ trên đại hoang nguyên." Tiên nữ long gật gật đầu. "Bặt" một phát, chén vỡ, quạng mỏ a! Bỉ mông vương quốc tổng cộng không có tới mười núic có mỏ quặng. Bố nhĩ quân đoàn cho đến giờ còn sử dụng gỗ đồ bằng làm vũ khí, nếu như đại hoang nguyên có mỏ quặng, thì Bỉ Mông vương quốc có kéo hết binh lính toàn quốc cũng phải chiếm cho bằng được hoang nguyên phía nam của Tang Kiền Hà a! "Cái mỏ quặng này ở đâu?" Dù Lưu Chấn Hám là người kích động nhất, trong phương viên năm trăm dặm đều là lãnh địa của hắn, nếu có mỏ quặng thì hắn là kẻ đầu tiên đánh rắm cũng phát tài, nhưng dù sao hắn vẫn cẩn thận. "Toàn bộ hồng thổ hoang nguyên đều là mỏ quặng." Tiên nữ long nói: "Chỉ cần ở trong phạm vi của hồng thổ, là có thể tìm được mỏ quặng cực lớn!" "Phát tài rồi!" Lưu Chấn Hám kêu lên quái dị, nhảy cẩng lên chụp lấy cánh tay nhỏ nhắn của Quả Quả nhiệt tình khiêu vũ: "Là ai khiến chúng ta phải nghiên người nghếch chân...." "Mạch quặng ở đâu?" Thôi Bội Thiến là người bình tĩnh nhất, ngăn chặn vũ đạo như điên như khùng của hai đồ tôn dị hợm, nhìn tiên nữ long hỏi: "Cho ta biết tiên nữ long tôn quý, mạch quặng ở đâu? Toàn bộ hoang nguyên đều đã bị dò xét qua, đừng nói là Bỉ mông chúng ta không có người, tuy chúng ta không có khứu giác mẫn duệ đối với kim loại như ải nhân, nhưng bất kỳ mỏ quặng lớn nhỏ nào cũng không thể lừa được vương quốc ta lâu như vậy." Truyện "Thú Huyết Phi Đằng " được từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com) "KHông có mạch quặng." Tiên nữ long nhún nhún vai, cả cười. "Lại chơi ta à?" Lưu Chấn Hám nhìn phải nhìn trái, nhìn thấy cây tam lăng liệp ma thương của Cổ Đức, liền bước tới cầm lấy thử thủ xem coi có dùng làm gậy đánh đòn cho tiên nữ long thành con ngáo luôn được hay là không... "Có biết vì sao cỏ không thể nào mọc được trên hồng thổ không?" Tiên nữ long cất lời hỏi, lập tức khiến Lưu Chấn Hám thắng gấp bánh xe. "Vì sao?" Thôi Bội Thiến trừng mắt nhìn Lưu Chấn Hám, lại hòa ái nhìn tiên nữ long. "Thứ ở dưới đó liên quan đến điều rất bí ẩn, rất tiếc, ta không thể nào nói tiếp được, trừ khi..." "Trừ khi cái gì?" Lưu Chấn Hám hỏi. "Trừ khi ngươi đáp ứng với ta, ta nói thật tình xong thì người giải trừ tâm linh khế ước giữa ta và con sương tuyết bì khâu thú này. Xem ra thì nó nhất mực trung tâm với ngươi, lời của ngươi nó nhất định sẽ nghe, giải trừ tâm linh khế ước đòi hỏi hai bên phải tự nguyện. Về phía ta thì tuyệt đối không thành vấn đề, hiện giờ chỉ xem bên phía các ngươi mà thôi." Tiên nữ long nhìn Lưu Chấn Hám, gương mặt xinh đẹp hiện hai núm đồng tiền. --- Tự mãn rồi! Tiên nữ long này làm cho tác giả tôi phải nói thêm mấy câu. Tiên nữ long vốn là một chi long tộc trên ái cầm đại lục. Phong long, Băng long có thể bị thu làm ma sủng, tiên nữ long vì sao lại không? Trong truyện của tôi, rồng tuy mạnh, nhưng tuyệt đối không khoa trương đến nổi có thể tiêu diệt được một quốc gia. Cự long có thể bay, đánh không lại có thể chạy nếu mà thực sự dám bơớc xuống đất. Chúng tuy miễn dịch ma pháp, nhưng lân giáp trên cơ thể không cứng hơn sắt thép là bao, do đó đao bén búa to có thể chém đứt gây thương tích. Đừng đem những quan điểm ma ảo đã có trước đây mà xét Thú Huyết, tôi không thể là người cho truyện của mình vượt quá giới hạn cân bằng. Quả Quả thu được tiên nữ long, có phải là vì vận tốt hay không? Phỉ Văn Lệ độc mãng bị cho là có khởi đầu quá hoành tráng, để bị tiêu diệt quá chóng vánh. Xin thưa, cái câu "mạn đà nhân" mà địa tinh ngữ hệ dùng để gọi nó chính là "thứ độc địa nhất". Độc nhất chứ không phải là mạnh nhất, muốn biết sự thể thế nào, xin xem tiếp mấy chục hồi sau, ý lộn, mấy chục chương sau sẽ rõ!