Thú Huyết Phi Đằng

Chương 155 : Mỏ Lớn Nhưng Không Quặng

Hải Luân, Thôi Bội Thiến, Ca Thản Ny và Ngưng Ngọc ôm theo Khách Thu Toa tổ thành "Phỉ Lãnh Thúy mỹ nữ đoàn" bước trước bước sau tiến vào cửa sảnh đường. Thấy kẻ tiến vào là các lão bản nương, các dân binh đang giương cung bạt kiếm phút chốc thả lỏng người ra ngay. Truyện "Thú Huyết Phi Đằng " được từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com) "Lý Sát! Bên ngoài có con Phỉ Văn Lệ cực lớn, thấy dấu chân trên mặt đất nhất định là Vân tần kim nhân đã phát huy phải không?" Hải Luân chưa kịp bước tới, tiếng thỏ thẻ đã vội vã cất lên trước. Ngay từ khi còn ở xa, Thôi Bội Thiến đã nhìn thấy Lưu Chấn Hám ngồi trên bảo tọa, vừa định mở lời chào hỏi, thì liếc mắt nhìn thấy cự hạc đứng sau lưng, giật mình kêu ré lên, run lập cập trốn sau lưng Ca Thản Ny. Ca Than Ny rút xoẹt Thập tự trường kiếm, ngân tiêu đấu khí bỗng chốc toát ra, ánh mắt đầy vẻ cảnh giác nhìn khắp chung quanh. "Gì vậy? Đại nhân?" Ca Thản Ny kỳ quái quay đầu lại hỏi, bốn phía rõ ràng là bọn địa tinh đã mất hết đấu chí, ngay cả vũ khí cũng không, làm gì có thể khiến một vị quyền trượng tế tự thất thái như vậy được? "Thiên địch!" Thôi Bội Thiến khiếp vía rụt người phía sau lưng nàng: "Ta đã nhìn thấy kẻ thù tự nhiên của tộc Mỹ đỗ toa rồi." Cự hạc lúc này chợt ré dài, chấn động đôi cánh khiến bàn ghế xung quanh bay tung tóe. Quả Quả đưa tay vào miệng huýt dài, thân hình đang cáu kỉnh của cự hạc chợt dừng lại ngay, biến thành vẻ ôn tồn vô bỉ. "Thật lợi hại!" Hải Luân ngơ ngẩn nhìn luồng kình phong khiến bàn ghế bay văng bắn vào tường do cự hạc tạo ra, thở dài kinh thán. "Càng lợi hại càng tốt a!" Lưu Chấn Hám cười ha hả đứng lên bước tới nghênh tiếp tứ đại mỹ nhân: "Đạo sư không cần phải sợ, con cự hạc này là sủng vật mới thu của Quả Quả, chúng ta là người một nhà." Mỹ nữ xà đạo sư bán tín bán nghi thò đầu ra, gương mặt mỹ lệ đoan trang không giấu được vẻ khiếp sợ hãi hùng. "Lại nói sằng nữa rồi." Ánh mắt long lanh của Hải Luân liếc Lưu Chấn Hám: "Quả Quả làm sao có thể thu sủng vật được, nó đâu phải là tế tự." Truyện "Thú Huyết Phi Đằng " được từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com) Còn chưa kịp nghe lời hồi đáp của Lưu Chấn Hám, một tiếng kêu thé nữa lại cất lên, lần này là từ Ngưng Ngọc trầm ổn nhất. "Trời ơi! Đây là... đây là Bác Lãng Sa hỏa hạc, là Bác Lãng Sa Hỏa Hạc của Vân Tần đế quốc tại Ti Trù đại lục của muội! Cự hạc có thân hinh to lớn như thế này, trên đầu lại có một cái hỏa quan.... nhất định là... nhất định là Bác Lãng Sa hỏa hạc của Vân Tần đế quốc!" Ngưng Ngọc chỉ vào cực hạc, cả nửa ngày sau mới phát ra lời lập bà lập bập như thế. "Cái gì cái gì?" Lưu Chấn Hám nhìn nàng kích động như vậy, hơi có điểm bất ngờ. "Lý sát, chàng không biết đâu." Ngưng Ngọc không ức chế được hưng phấn, mồ hôi ưa chảy luôn ra hai cánh mũi: "Long tộc là sinh vật tối thần bí ở Viễn Đông chúng tôi, căn bản chẳng có ai tận mắt chứng kiến. Và các kỵ sĩ trên không trung tại Ti Trù đại lục chúng muội chỉ có thể là người mạnh nhất mới có Bác Lãng sa hỏa hạc làm tọa kỵ. Hỏa hạc kỵ sĩ rất trên quý, giống như long kỵ sĩ của Ái cầm đại lục vậy. Vân tần đế quốc hoành hành Ti Trù đại lục năm nào chỉ có năm hỏa hạc kỵ sĩ. Và khi chúng muội ra biển đi tìm thuốc ở tây phương, hoàng đế bệ hạ không hề phái hỏa hạc kỵ sĩ theo bảo hộ a!" "vì sao?" Lưu Chấn Hám cảm thấy Vân Tần hoàng đế có điểm hơi khờ, cái chuyện đi kiếm thuốc quan trọng thế này mà không chịu phái không trung kỵ sĩ đi bảo hộ. "Ti Trù đại lục của muội có một tập tục, đó là "Cưỡi hạc đi tây", đây chính là đại danh từ trù ẻo cho người ta chết sớm, hoàng đế bệ hạ cũng không thể vượt ra ngoài thói tục!" Ngưng Ngọc giải thích: Nhưng đây chỉ là từ những sách vỡ muội xem mà phán đoán ra thôi, nói không chừng cũng không chính xác, vì muội có bao giờ quay lại Ti Trù đại lục đâu." "Hèn gì... Cự long của Ti Trù đại lục ở viễn động nếu chẳng phải là thứ không đáng đồng tiền như ở Ái Cầm đại lục, thì Phúc Cách Sâm từ lão tiên sinh năm ấy không lạy lục van nài ta để được miếng thịt rồng." Lưu Chấn Hám cười ha ha, liếc mắt về tiên nữ long đang đứng bên cạnh, trong lời nói ngụ ý nhiều điều. Tiên nữ long chuyển người lại dùng đôi mắt oán hận trợn trừng nhìn hắn. "Tiên nữ long?" Hải Luân và Thôi Bội Thiến đồng thời như trúng điện giật, hô lên cả kinh. Truyện "Thú Huyết Phi Đằng " được từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com) "Không phải giởn chơi, ta xin nhắc lại lần nữa, ta không hề giởn chơi! Tiên nữ long và hỏa hạc đều là sủng vật mới thu của Quả Quả của chúng ta." Lưu Chấn Hám vẫy vậy tay. Quả Quả nhảy phốc vào lòng Hải Luân, vùi đầu vùi má loạn xị. Hải Luân và Thôi Bội Thiến ngơ ngẩn hoàn toàn, thanh thập tự ngân kiếm của Ca Thản Ny rơi đánh canh xuống đất, Ngưng Ngọc lỏng tay để Khách Thu Toa rơi đánh ạch xuống đất, Khách Thu Toa bị trúng bụng tưng tức, đôi mắt trợn trừng coi mòi sắp nín thở đến nơi. "Tiên nữ long là... sủng vật của Quả Quả?" Tứ đại mỹ nhân đồng thời ngẩn ngơ đứng ỳ ra nơi đó. Lưu Chấn Hám bèn đem mọi chuyện giảng lại lần nữa, tứ đại mỹ nhân nghe mà như ngốc như say, ngay cả chuyện Ngải Vi Nhi biến thành người độc đáng sợ như vậy mà cũng bị chuyện Quả Quả thu hoạch hai đại ma sủng lấn át đi. "Sương tuyết bì khâu thú sau này còn có thể gọi là Ách vận chi thú nữa không?" Ca Thản Ny lẫm bẩm, "Một con viễn đông hỏa hạc tương đương cự long, cộng thêm một cô tiên nữ long thuộc hàng ngoại gia, thế mà đều bị nó thu làm sủng vật hết?" "Trong giới tế tự của chúng ta, người có ma sủng sinh đôi đã là hiếm lắm rồi, Quả Quả lại thu được những hai ma sủng khác nhau." Thôi Bối Thiến là vị quyền trượng tế tự đã sớm chứng kiện nhiều sự lạ trên đời, thế mà lần này không khỏi nói ra lời tật đố và tiện mộ. "Số lượng ma sủng của Lý Sát đã vượt quá chiến thần rồi!" Tiểu hồ lý đột nhiên thốt lên một câu nhận xét xanh rờn. "Nói bậy, Quả Quả và Khách Thu Toa là con của ta, không phải là ma sủng." Lưu Chấn Hám chỉnh lại. "Hai con quỷ nhỏ này ai nói cũng không chịu nghe, chỉ chịu nghe lời có mỗi mình ngươi, thứ quan hệ máu thịt gần như đất với trời này làm sao tạo ra cảm tình như thế chứ? Chỉ có tâm linh khế ước mới có thể sánh được mà thôi." Thôi Bội Thiến không giấu vẻ tiện mộ nhìn Lưu Chấn Hám: "Lần này ta tuyệt đối sẽ báo cho đông bắc thần miếu rồi, vì đây không phải là sự vinh diệu của ngươi, mà còn là niềm vinh quang của đông bắc thần miếu chúng ta nữa!" "Đạo sư đại nhân, ngài không phải nói là muốn bí mật để tôi báo danh tham gia Áo Lâm Thất Khắc tế tự đại hội toàn quốc hay sao? Hiện giờ vì sao lại cải biến chủ ý rồi?" Lưu Chấn Hám cố ý hỏi. "Ạch...." Thôi Bội Thiến lộng xảo thành chuyết, không còn lời nào để nói. Tên oắt này giỏi lắm, nếu thật sự giới thiệu cho hắn tham gia đại hội, nói không chừng hắn sẽ biến đại hành thành chỗ gà chó chạy dài, không thành bình địa mới là chuyện lạ. "Một lời cũng không được báo, thật lực không phải là dựa vào miệng lưỡi thổi phồng lên. Bí mật thì vẫn hoàn là bí mật, càng ít người biết càng tốt, như vậy mới xuất kỳ bất ý đánh người khác một đòn bất ngờ, điểm này các người nên học ở ta." Lưu Chấn Hám đưa ánh mắt nhìn thẳng Ca Thản Ny, hai chữ "Bí mật" được nói với vẻ rất trang trọng, khiến Thiên nga nữ kỵ sĩ nhìn là nhận ra ngay sự uy hiếp của hắn, vội vã gật đầu. "Hèn gì Phỉ Thúy Chi Mộng triệu hoán tới đây không phải là Băng sương cự long mà là nó, thì ra nó còn lợi hại hơn Băng sương cự long." Tiên nữ long thở dài, thần tình lạc lõng. "Nghe nói thọ mệnh của Bác lãng sa hỏa hạc dài chín nghìn năm, hỏa hạc có thân hình lớn thế này không biết đã sống bao nhiêu năm rồi a!" Ngưng Ngọc bước lại cạnh cự hạc, ngước mắc nhìn nó, đưa tay sờ vào từng chiếc lông trắng muốt. Hỏa hạc ngửa cổ khẽ rít một tiếng, vễnh mấy cái lông lên, lộ ra cái mụn thịt bị rận cắn nổi thành ghẻ. Quả Quả nhảy phốc khỏi lòng Hải Luân, chạy lại đếm mấy cái vuốt của hỏa hạc, đếm xong liền đưa ba ngón tay lên, và cái tay của nó vốn chỉ có ba ngón mà thôi. Quả Quả bèn nhìn nhìn, đưa một ngón tay bên cánh tay kia ra, cùng nhứ nhứ trước mặt Lưu Chấn Hám. "Bốn nghìn năm à?" Lưu Chấn Hám lúc này thì đã đoán ra, "Chu mẹt ơi!" "vậy vì sao nó lại bay từ viễn đông xa xôi đến Ái cầm đại lục làm chi?" Thôi Bội Thiến hiếu kỳ hỏi. Quả Quả ra vẻ run lẫy bẫy vì lạnh, rồi đập hai tay như đang bay. "Hỏa hạc dã sinh sẽ di cư tới địa phương ấm áp khác vào tiết trời mùa đông." Lưu Chấn Hám phiên dịch ngôn ngữ cơ thể của Quả Quả. "Quá tấu xảo! Quá tấu xảo!" Tiên nữ long lúc này hối hận vô cùng. Con hỏa hạc này chắc là đang trong quá trình di cư về phương nam ấm áp, không ngờ Phỉ Thúy Chi Mộng của nàng lại tấu xảo tuyển trúng phải nó. Quả Quả lấy cái mỹ đỗ toa huy chương từ trong cái túi trên bụng ra, ấn vào cơ quan trên đó, loáng lên một cái đã thu nhập hỏa hạc vào đông miên kết giới ở bên trong. Quả Quả đưa mắt lóng lánh nhìn Thôi Bội Thiến, cái tay nhỏ xíu chỉ chỉ về phía Tiên nữ long. "Huy chương của Lý Sát cho đến giờ chưa có dịp được dùng, kết quả đã tiện nghi cho ngươi rồi. Xin lỗi Quả Quả, không có chủ thần miếu cho phép, tế tự không thể mang hai cai huy chương được, ta cũng không có biện pháp nào làm cho ngươi cái thứ hai." Thôi Bội Thiến nựng đôi má đầy lông mịn của Quả Quả, mặt đầy vẻ có lỗi. Tiên nữ long suýt chút nữa ngất đi, đông miên kết giới! Con sương tuyết bì khâu này quả nhiên là muốn thu nàng nhốt vào trong đông miên kết giới! "Sao lại thu tiên nữ long vào kết giới làm chi? Cứ để ả hầu ta là được, chẳng phải ả nhìn ta là cảm thấy chán ghét hay sao? Ta sẽ khiến ả suốt ngày chán ghét! Ta sẽ khiến ả ăn ngủ không được, cho ả vào đông miên kết giới chẳng phải là tiện nghi cho ả sao?" Lưu Chấ Hám vuốt vuốt cái đầu nhỏ xíu của Quả Quả. "Sau này cứ cho ả hàng ngày cho Khách Thu Toa và Quả Quả bú!" Ngải Vi Nhi nín lặng nãy giờ, bắt đầu bốc hỏa lên, hậm hực bảo. Tiên nữ long nghe vậy, suýt chút nữa òa khóc ngay tại đương trường.