Thú Huyết Phi Đằng

Chương 133 : Đêm Nay Không Ai Ngủ

Đến đêm rồi mà chưa thấy liên quân cường đạo tiến tới Phỉ Lãnh Thúy, thực sự có điểm ra ngoài ý liệu của mọi người. An Độ Lan trưởng lão nhận định là bọn cường đạo đã động viên rồi bởi vì bọn Lục ma và Diêm ma trốn thoát tuyệt đối đã đến được Thế đao sơn, tình hình quân địch đã lộ ra ngoài, bọn cường đạo khẳng định là sẽ nhanh chóng tiến tới công phạt, không phải đêm nay tới thì ngày mai chắc chắn sẽ tới. Truyện "Thú Huyết Phi Đằng " được từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com) Vu y Nặc Tra Đan Mã Tư kiên trì nhận định rằng bọn cường đạo này cần tới cuối giờ ngọ ngày mai mới có thể đến được, đồng thời thề rằng bọn cường đạo chính là đang chuẩn bị một loại vũ khí có lực sát thương khổng lồ, đây chính là kết quả y có được thông qua chiêm bốc. Lúc ăn cơm tối, trong gian nhà ăn rộng lớn, trừ bọn Xạ nhân mới gia nhập còn có điểm cẩn thận ra, bọn dân cư Phỉ Lãnh Thúy khác đều thảo luận việc này một cách rôm rả, cả đến bọn trù sư Bán Thân Nhân đứng bên cạnh nồi cơm lớn thỉnh thoảng cũng góp vào vài câu. Chỉ có duy nhất một người không hòa nhập vào là Thiên nga kỵ sĩ Ca Thản Ny. Mọi người đều có điểm kỳ quái, bình thường tuy nàng cao ngạo lạnh lùng không thích nói chuyện, nhưng đó giờ chưa có bộ dạng thất hồn lạc phách như hôm nay. Hải Luân và Thôi Bội Thiến đều nhìn ra nàng ta vành mắt đỏ hoe, liền hỏi nàng vì sao, Thiên nga nữ kỵ sĩ chỉ xin lỗi nói là thân thể không được thoải mái lắm. "Uống ly sữa bò này." Hải Luân đi lấy một ly sữa đem đến để trước mặt Ca Thản Ny. Sữa bò là thứ xa xỉ nhất trong Phỉ Lãnh Thúy, toàn bộ Phỉ Lãnh Thúy chỉ có một con bò sữa, chỉ có Quả Quả và Khách Thu Toa là có được khẩu phúc này. Cặp mắt xinh đẹp của Ca Thản Ny nhìn trừng trừng vào ly sữa bò trước mặt, cái màu trắng ngà quen thuộc này lập tức làm cho nàng lợm giọng buồn nôn, nghiến răng chạy nhanh ra ngoài. Hải Luân và Thôi Bội Thiến kỳ quái nhìn bóng lưng của Thiên nga kỵ sĩ, thần tình tỏ ra nghi hoặc. Lúc này Lưu Chấn Hám đang nói chuyện với Duy Ai Lý, đột nhiên "phụt" một tiếng phun vào mặt Hùng nhân một ngụm canh măng nấu thịt nhạn, măng và mộc nhĩ chảy đầy mặt Duy Ai Lý. Duy Ai Lý phiền muộn muốn chết, đang rất nghiêm túc thương thảo tình hình địch nhân, sao lão bản lại đột nhiên phun ra như vậy. Truyện "Thú Huyết Phi Đằng " được từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com) "Lão bản điên rồi sao?" Duy Ai Lý quay đầu nhìn lão bản nương Ngưng Ngọc. Ngưng Ngọc không nhịn được, phun một hơi canh củ mài vào mặt Hùng nhân. "Xin lỗi, thật là không cố ý..." Ngưng Ngọc nhanh chóng lấy khăn ăn giúp Duy Ai Lý lau mặt. "Ta tự làm lấy được." Duy Ai Lý tiếp lấy chiếc khăn. "Chúng ta tiếp tục bàn tiếp chuyện vừa rồi." Lưu Chấn Hám vừa muốn cười phá lên nhưng lần này cố gắng kìm lại:"Bọn nhóc đêm nay có chút khổ sở rồi, gọi bọn huynh đệ Ngao nhân đêm nay phân thành mười đội, đêm nay đứng gác trên chòi canh. Thị lực của các ngươi trong đêm là tốt nhất, trong vòng xung quanh hồng thổ cao pha hai dặm có vài ngọn đồi, mỗi người đứng gác không được qua loa! Phải giám thị nghiêm mật!" "Lão bản ngài yên tâm đi." Bối Lạp Mễ cầm ổ bánh mì dài lên, lấy dao ăn phết một lớp mật ong lên, vừa định ăn thì lại lấy một miếng cá muối ở bên bàn Cổ Đức bỏ vào bánh mì. "Chỉ cần bọn chúng dám tới, chắc chắn là không thoát nổi ánh mắt linh mẫn như thiểm điện của Ngao nhân bọn ta!" Bối Lạp Mễ vừa ăn vừa nói. "Lục ma chạy thoát không ít, theo như năng lực biến đổi màu da của chúng, ít nhiều gì cũng phải lưu ý tới một chút, vạn nhất bọn chúng lại làm giống như đêm đánh cướp nhân loại dong binh thì thật sự là khó đối phó." Lưu Chấn Hám cầm khăn ăn lau mép cho Quả Quả. Quả Quả mặc áo choàng da báo, nắm tay nhỏ bé cầm một chiếc đùi nhạn thiệt to, đưa qua bên cái miệng nhỏ đang cắn xé thịt La toa thú, cái mông nhỏ cứ lắc lư qua lại. Quả Quả không ăn thịt béo, cân nhắc một lúc thì quẹt mép cầm khối thịt béo đó nhét vào miệng Lưu Chấn Hám. "Tới thì không sợ, sao có thể di động thoát khỏi tầm mắt của bọn ta." Bối Lạp Mễ vươn tay tính lấy chiếc đùi nhạn của Quả Quả, lại bị nó gõ lên đầu một cái. "Cần coi trọng thì phải coi trọng! Lục ma có thể xuất hiện ra ba Tát mãn vu sư tính ra có thể sử dụng nguyên tố lực lượng hiệu quả nhất, chỉ bằng vào một điểm này, bọn ta tuyệt không được khinh thường bọn chúng!" Lưu Chấn Hám nuốt miếng thịt béo đó vào bụng, lấy muỗng gõ vào mặt bàn, xung quanh tức thì yên tĩnh. "Chính là mỗi một địch thủ đều tồn tại trong từ điển của chúng ta! Tối hôm nay toàn bộ chiến sĩ thành niên đều phải mặc đằng giáp không được cởi ra, binh khí gối lên đầu mà ngủ, ngày mai đến giờ ngọ mà chúng không đến thì bọn ta đi đánh phá chúng, ngược lại muốn sớm thu thập bọn cường đạo này, bọn chúng hiện này mới vừa tụ tập thành đoàn, cũng nên sớm thanh toán cho xong." Lưu Chấn Hám nói. "Đúng vậy, đại nhân!" Bốn bên đều vang lên thanh âm uy vũ. "Mỗi người sau khi ăn đến chỗ Vu y phân phối độc dược, trừ bôi lên vũ khí ra còn tung lên y phục, trong chiến đấu không may bị thương ngoài da thì dùng sinh mệnh của các ngươi mà đi chứng minh vũ dũng của mình!" Mỹ nữ xà đạo sư nhìn thấy Lưu Chấn Hám khí thế bừng bừng, không biết nói sao, chỉ còn thở dài một hơi. Ca Thản Ny sắc mặt trắng bệch đi tới, mím môi uống một ly nước trắng, không hề ăn miếng nào. Hải Luân quan tâm hỏi Lưu Chấn Hám:"Huynh có biết Ca Thản Ny bị gì không?" "Ta..." Lưu Chấn Hám nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Ca Thản Ny đang đứng ở ngoài xa nhìn chằm chằm vào hắn thì vội vàng lắc đầu giả vờ nói:"... không biết." "À..." Hải Luân gật đầu, quan tâm nói:"Muội thấy nàng hôm nay nôn ra vô số lần, huynh nói nàng có phải là... Gọi Vu y Nặc Tra Đan Mã Tư đến giúp nàng xem sao..." Hải Luân gương mặt nóng bừng. Lưu Chấn Hám không hề đi ngủ mà lấy máu ma thú đi tới một sơn động không người. Ngưng Ngọc và Ngải Vi Nhĩ không yên tâm về hắn, sau khi an bài cho tiểu trư tể và Quả Quả đi ngủ mang theo áo lông đi qua sơn động đó xem thử mới phát hiện hắn đang bận rộn vô cùng, ba tên Lục ma Tát mãn đứng rất nghiêm chỉnh ở một bên. Ngưng Ngọc nhăn mày cười nhẹ kéo Ngải Vi Nhĩ ngồi xuống một bên muốn xem Lưu Chấn Hám cuối cùng đang làm gì, lại bị Lưu Chấn Hám thần thần bí bí đuổi đi. Lưu Chấn Hám cầm chủy thủ, kiếm phóng trên bàn gỗ. Vũ khí đầy hơi lạnh nặng nề trong khoảnh khắc làm cho không khí của sơn động trở nên lạnh lẽo, trong lòng ba tên Lục ma Tát mãn đều có điểm kinh hoảng. "Tới đây!" Lưu Chấn Hám lấy ra một khúc gỗ lớn đưa cho ba tên Lục ma Tát mãn trước mặt:"Nhìn xem, đây có phải là gỗ anh đào không?" "Đây chính là gỗ anh đào trên trăm năm." Ba tên Lục ma Tát mãn thành thật trả lời. "Chất gỗ này rất mềm dẻo, dùng để đánh người chắc chắn là không được." Lưu Chấn Hám cầm chủy thủ lên, không tốn chút sức lực nào gọt cây gỗ anh đào to lớn thô kệch thành một cây gậy tinh tế nhẵn nhụi như là gọt trái cây. "Đây là, đây là..." Ba tên Lục ma Tát mãn đều gật đầu. Gỗ anh đào tuy không phải là loại gỗ tốt nhất nhưng dùng để đánh người thì còn dư sức, tất nhiên là so với roi da rắn Thổ phúc xà thì thật sự còn thua kém. Truyện "Thú Huyết Phi Đằng " được từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com) Hiện tại ngươi chế tạo một cây pháp trượng cho ta xem thử." Lưu Chấn Hám lấy chủy thủ cắm trên bàn nói với Lục ma Tát mãn lớn tuổi nhất. Lão Lục ma nào dám nói chữ không, nhanh chóng đi tới rút chủy thủ, lão cố gắng lấy hơi hít thở, cả sắc mặt cũng biến thành màu đỏ cuối cùng cũng rút thanh chủy thủ ra được. Khắc họa nét vẽ, đồ án triện khắc kỳ quái, mấy cái này lão Lục ma rất là quen thuộc, chủy thử lại sắc bén, nếu không thì không làm thành pháp trượng tốt được. Lưu Chấn Hám lại lấy một bình máu màu đỏ của Ma lan đà phi điểu đưa cho lão Lục ma. Lão Lục ma Tát mãn cầm pháp trượng bằng gỗ anh đào nhúng vào trong bình pha lê, chạm đến bề mặt của máu ma thú thì nhắm mắt trầm tư, giống như là có một lực hấp dẫn kỳ diệu đang lôi kéo. Máu đỏ của Ma lan đà phi điểu từ dưới đáy pháp trượng chầm chậm chảy vào các nét khắc và đồ án liên tiếp, từ từ di chuyển khắp trên pháp trượng. Lão Lục ma mở mắt. Lưu Chấn Hám kéo cây pháp trượng về, máu của Ma lan đà phi điểu trong các khe rãnh theo sự lắc lư của hắn không ngừng chuyển động nhưng không hề chảy xuống. Pháp trượng trước đó của Lục ma không cho hắn cảm giác gì nhưng cây pháp trượng có quán chú máu Ma lan đà phi điểu lại làm cho Lưu Chấn Hám cảm giác nắm bắt được sự dao động của nguyên tố lực lượng cường đại. "Thử xem uy lực thế nào." Lưu Chấn Hám đưa pháp trượng cho lão Lục ma Tát mãn. Lão Lục ma dùng pháp trượng xuất ra một đạo hồng quang thấm nhuần trên thân hai tên Lục ma Tát mãn tuổi trẻ, sau khi hai tiếng rống giận dữ vang lên, thân thể của chúng bắt đầu phình to ra, khuôn mặt ban đầu khô quắt cũng căng lên như thế, giống như là cái trống, lông màu xanh lục giống như lá cây cũng dựng đứng lên. Hai tên Lục ma tròng mắt lóe lên ánh sáng đỏ như máu, chầm chậm hướng về Lưu Chấn Hám đứng sau cái bàn chạy tới. Lưu Chấn Hám khoanh tay lạnh lùng nhìn hai tên. Nhãn thần của hắn giống như một con voi lớn nhìn hai con dế dưới chân. Thị huyết chi quang và lý trí của hai tên Lục ma tranh đấu với nhau, hai tên Lục ma hai tay run rẩy giơ lên muốn chụp lấy cổ Lưu Chấn Hám bị hắn cho mỗi người một tát. Hai cái tát này thực làm cho hai tên Lục ma phát khóc đã tỉnh táo lại hoàn toàn. Có tên Lục ma võng mạc bị rớt ra ngoài, nằm dưới đất mò mẫm giống như người mù. "Âu bỉ tư lạp kỳ! Cuối cùng là máu huyết của thượng phẩm ma thú, uy lực thật là mạnh!" Lưu Chấn Hám cười lạnh nói, vén áo ngồi xuống rút chủy thủy bắt đầu điêu khắc lên cây mộc trượng bằng gỗ anh đào. "Lẽ nào hắn muốn chế tạo pháp trượng?" Hai cặp mắt chưa bị mù của Lục ma tát mãn trợn tròng trắng lên. Chúng đoán đúng, Lưu Chấn Hám đích xác muốn dùng phương thức Lục ma Tát mãn vận dụng nguyên tố lực lượng để chế tác pháp trượng có thể phát ra chiến ca tức thì. Từ khi đến thế giới này, Lưu Chấn Hám chưa hề đình chỉ học tập và tìm kiếm con đường nâng cao lực lượng, tuy chiến ca của hắn có chỗ khiếm khuyết cực lớn nhưng Lưu Chấn Hám chưa hề nghĩ là sẽ bỏ qua không học tập chiến ca. Nhưng phàm là thứ gì nắm được Lưu Chấn Hám vĩnh viễn không chịu buông bỏ. Bỉ Mông chiến ca do âm giai trúc trắc là thần ngữ và thượng cổ tinh linh ngữ, căn bản không có cách dùng văn tự Bỉ Mông miêu tả, nhưng chiến ca do Lưu Chấn Hám tự sáng chế không giống vậy, hắn dùng toàn là Hán ngữ. (Phát như huyết)... "Linh hồn tỏa liên chiến ca", (Đặc quân lệnh)... "Cuồng bạo chiến ca", (Ngã gia trụ tại hồng thổ cao pha)... "Khương chi nhẫn nại quỳ ca", lại thêm chiến ca đã lâu không dùng tới (Trạm tại cao cương thượng)... "Thông linh chiến ca", tính ra là bốn chiến ca đếu là Lưu Chấn Hám tự mình lãnh ngộ ra được. Trước mỗi lần chiến đấu hắn đều có thể lãnh ngộ sáng tác một bài chiến ca nhưng hiện tại tần suất này rõ ràng đang giảm sút. Có thể thấy linh cảm thiên tài cuối cùng cũng đến ngày khô cạn. Lưu Chấn Hám không tin rằng có thể dựa vào sức lãnh ngộ của mình mà chế ra được nhiều chiến ca như của Bỉ Mông tế tự. Nếu như nói dựa vào bốn bài chiến ca này đi hoành hoành thiên hạ, thì chỉ có cách tìm con đường khác. Ma pháp quyển trục bằng vỏ sò của Ngải Vi Nhĩ và Lục ma Tát mãn đều gợi ý cho hắn một điều như nhau, đó chính là tốc độ. Lưu Chấn Hám thời gian ở trong động cũng không hoàn toàn là song tu, cũng bỏ ra nhiều thời gian cùng Ngải Vi Nhĩ nghiên cứu bí ảo của ma pháp trận đồ trên ma pháp quyển trục về nguyên tố lực lượng. Lão Lưu từ trước đến nay không thấy gì ảo diệu của nguyên tố lực lượng, đối với hắn mà nói, hình thức thể hiện của nguyên tố lực lượng nào cũng là khoa học, cả cấm chú của ma pháp sư nhân loại kỳ thực không khác nhau lắm với đại đạn trọng pháo, chẳng qua chỉ là một bên dùng thép rắn và thuốc nổ, một bên dùng các phân tử nguyên tố trong không khí. Cái gọi là Bỉ Mông chiến ca kỳ thực chính là vận dụng nguyên tố lực lượng, là một loại phương thức tăng gia và kích phát tiềm năng của sinh mệnh mà thôi. Tuy có rất nhiều chỗ chưa hiểu rõ nhưng chỉ cần có trình tự của hệ thống, Lưu Chấn Hám cũng không cần phải suy xét nhiều. Một cộng một là hai, cái này mọi người đều biết, nhưng có ai có thể nghiên cứu vì sao một cộng một là hai không? Lúc trước Lưu Chấn Hám nhập ngũ ở Nam Cương, tuy trình độ văn hóa không quá cao nhưng rất khéo tay trong viết thư pháp chữ Hán, điêu khắc càng không cần phải nói, lúc chưa tham gia quân đội Lưu Chấn Hám và ca ca cả ngày dùng gỗ, pa-ra-phin (sáp đá) mài dũa, so với hôm nay hay sáng tác ca từ cũng còn nhiều hơn. Ca ca rất thích mang hắn đi làm khai thác đá, bắt hắn viết thư pháp phỏng theo, có lúc không đủ lương thực, hai huynh đệ đều nhường nhịn nhau, tự mình dùng tinh thần chống chọi. Mộng tưởng của ca ca là trở thành một nhà thư pháp gia, mộng tưởng của Lưu Chấn Hám là trở thành một họa gia. Lưu Chấn Hám tuy thô hào kỳ thực lại có điểm văn hóa trời phú, lúc này đây thì đa số thiên phú đều đã mai một hết rồi. Lưu Chấn Hám muốn vẽ xuân cung đồ cực lớn, lúc ca ca và hắn ở trên vách núi nhìn thấy bức Xuân cung họa Phá tứ cựu bị thiêu cháy thì tấm đồ đó (Hi lăng hạnh tiểu Chu hậu đồ) còn nguyên trong ký ức Lưu Chấn Hám như mới vừa xảy ra. Chỉ là bọn họ không ngờ tới mấy năm sau, một người trở thành đầu sỏ xã hội đen, một người trở thành Bỉ Mông thiên vương song tế tự tung hoành đại lục nơi dị thế giới. Bọn Lục ma kinh ngạc phát hiện vị lãnh chủ đại nhân này vừa điêu khắc vừa lấp lánh ánh lệ nơi khóe mắt đang cố kìm lại. Ánh lệ này thực sự không có một chút che giấu, hoàn toàn không giống với tác phong sắt máu bình thường của hắn. "Nhân sinh a nhân sinh..." Lão Lục ma không kìm được khóc thổn thức, lau khhóe mắt cảm khái vô cùng. Mấy tên Lục ma đứng bên cũng biết đồng bạn có điểm đáng thương, miệng hắn vừa bị một cái bạt tai, bên cạnh đó cũng có một tên bị mù còn nôn mửa ở góc tường hồng thổ. Lưu Chấn Hám thủ pháp không quen lắm, hơn một thời thần mới khắc được chiến ca lên pháp trượng, toàn thân lười nhác thoải mái, hài lòng gật đầu, cảm thấy tự mình không biết khi nào có thời gian khắc lại một bản mạt chược, chính là chơi một bàn bốn tay. Nhưng tiếp lấy mặt hút máu của ma thú như thế nào đây? Lưu Chấn Hám không hề biết tới. Lẽ nào là nhờ minh tưởng? Lưu Chấn Hám quyết thử xem, lấy ra mấy loại máu huyết ma thú có màu sắc tương ứng với quang hoàn của chiến ca, dùng phương pháp minh tưởng thử xem. Hắn từ trước đến nay không hề dựa vào minh tưởng tích tụ ca lực. lần thí nghiệm này quả nhiên không dùng được gì. Lưu Chấn Hám không nản lòng lại tiếp tục thử ma tinh quán chú ca lực giống như vậy nữa, máu ma thú sùng sục sôi lên, biến thành từng bong bóng tròn xoe như mắt cá, chồng chất lên đầy cả bình pha lê, không giống như Lục ma Tát mãn làm cho nó chuyển động lên xuống trên pháp trượng. Lưu Chấn Hám trầm tư một lúc lâu. Nghĩ đi nghĩ lại, hắn quyết định trở về sơn động của mình tìm mấy cây bút lông tới, xem thử trên bề mặt thứ huyết dịch này. Đi ra khỏi động, Lưu Chấn Hám nhìn thấy một bóng đen mơ hồ ngồi trên tảng đá trên Hồng thổ cao pha. Khối đá này là cánh tay của thần tượng bằng đá trong Hồng thổ cao pha, cánh tay này không biết sao bị gãy mất hiện nay còn lại một khối nằm tuốt trên cao, Lưu Chấn Hám không cần tới gần cũng nhìn thấy bóng đen đó là ai. Thể hình rất đẹp, sau lưng có một đôi cánh, khắp Phỉ Lãnh Thúy chỉ có một người.