Thú Huyết Phi Đằng

Chương 132 : Một Ý Nghĩ Thiên Tài

Vàng đã phát sáng, có thể là ánh dương quang chiếu sáng cho ta. Lưu Chấn Hám nói. Việc Song tu kết giới tiến hóa đủ một ngàn lần cuối cùng cũng có cách giải quyết viên mãn. Mấy người trong cuộc hoàn toàn ngây ngốc, may mà còn có Ngưng Ngọc ở đó cuối cùng cũng có thể tỉnh táo giải quyết vấn đề. Ngưng Ngọc nhanh chóng lấy một tấm da thú cản Lưu Chấn Hám lại:"Đừng đi xuống." Ngưng Ngọc nói. Lưu Chấn Hám từ cầu gỗ nhảy xuống, ánh mắt ngây ngốc, Ngưng Ngọc lấy tấm vải đay dùng để lau mặt giúp Ca Thản Ny lau miệng. Ca Thản Ny dựa vào góc tường giống như vừa tỉnh mộng, liều mạng nôn khan, đôi cánh sau lưng run rẩy liên hồi, nước mắt uất nhục chảy dài trên má. "Đây chỉ là một giấc mơ thôi." Ngưng Ngọc đỡ lấy nàng, an ủi:"Đi về ngủ một giấc, đây chỉ là một cơn ác mộng." Ca Thản Ny hoang mang gật đầu, Lưu Chấn Hám cũng hoang mang gật đầu. Ngải Vi Nhĩ nằm trong tấm da hổ cũng gật đầu. Ca Thản Ny che miệng chay đi, nàng rất muốn về ngay ngủ một giấc, coi như việc này là một cơn ác mộng mà thôi. Ngưng Ngọc chạy theo phía sau nàng, sợ rằng có gì bất trắc. "Để cho yên tĩnh vậy." Lưu Chấn Hám lẩm bẩm tự nói. Ngải Vi Nhĩ từ da thú bước ra rúc vào lòng Lưu Chấn Hám, Lưu Chấn Hám phát giác ra thân hình của Ngải Vi Nhĩ đáng sợ đến chết người. "Lý Sát... Huynh làm sao..." Ngải Vi Nhĩ cũng phát hiện ra bàn tay của Lưu Chấn Hám không thật thà chút nào. "Xem xem còn dùng được không, vừa rồi đã làm ta hư mất." Lưu Chấn Hám nói. Người mặt dày như Lưu Chấn Hám lúc này mặt cũng lại đỏ bừng lên. Trong động dưới tầng hầm thấp nhất của Hồng thổ cao pha vang lên từng tiếng la thảm thiết cùng tiếng roi đánh vào thân thể. Từ lúc Ba tên Lục ma Tát mãn vu sư bắt đầu bị gia hình, kỵ sĩ Duy Ai Lý, Hà mã thi nhân Áo Ni Nhĩ, Mãnh mã lực sĩ Khoa Lý Nạp, Hùng miêu võ sĩ Cổ Đức và tý vệ trưởng Ngao nhân Bối Lạp Mễ đều đã ở trong động. Người nào tinh thần cũng sung túc, ai nấy đều ở trần lộ ra cơ bắp cuồn cuộn trên người, chụm đầu lại thương lượng cách đối phó với ba tên Tát mãn này. Ánh sáng trong động rất ảm đạm, chỉ có hai ngọn đèn dầu, dưới ánh đèn leo lét tối tăm một bọn đại hán mặt mày hung dữ, khí thế đã làm cho Lục ma Tát mãn sợ muốn chết. Trận roi khai vị này cũng đã kết thúc. Ngũ đại kim cương Phỉ Lãnh Thúy hiện tại đang thương lượng xem tiếp theo dùng hình phạt gì tốt hơn. Ba tên Lục ma Tát mãn đều không có sức thẳng người, sợ hãi co rúc nằm ở góc tường, cuộc đàm luận của bọn tráng hán này làm cho bọn họ như rơi vào hố băng. Lưu Chấn Hám đứng ngay cửa động, trên môi ngậm một điếu xì-gà chưa châm lửa cười ha hả, nhìn xem thủ hạ của mình muốn làm gì đây. Sau khi thảo luận kịch liệt, cuối cùng cũng là Bỉ Mông có văn hóa, Hà mã thi nhân thuyết phục được mấy đồng liêu đang nóng lòng muốn thử. Tuyệt kỹ bức cung đầu tiên là để cho hắn làm trước, Áo Ni Nhĩ cầm Mật tập trận điện bổng cười gian ác kéo quần của một tên Lục ma Tát mã ra, cầm thanh điện bổng nhắm chuẩn xác rồi đưa cây bổng vào chích điện. Áo Ni Nhĩ rất giảo hoạt, hắn từng thấy qua lãnh chủ đại nhân dùng cây bổng này như thế nào, chỉ dùng hai ngón tay một ngắn một dài gõ vào chuôi cây bổng, trên mặt lập tức có lửa điện lách tách lách tách xuất hiện. Hắn đúng là trâu nhỏ học theo bước chân của trâu lớn, tay cầm thanh bổng để phía dưới khố của Lục ma Tát mãn, Áo Ni Nhĩ sợ mấy miếng gỗ vụn trên chuôi bổng làm vướng chân vướng tay, lại không được đẹp nên đã gỡ ra trực tiếp quăng đi. Áo Ni Nhĩ chuẩn bị đầy đủ rồi mới búng ngón tay, rập khuôn theo cách Lưu Chấn Hám, búng ngón tay một dài một ngắn vào chuôi lang nha bổng. Lục ma Tát Mãn kiệt sức la lên thảm thiết, vang vọng cả các bức vách trong động, vang lên cả phía trên Hồng thổ cao pha, Áo Ni Nhĩ cũng ngã lộn nhào trên mặt đất. Hắn sợ phiến gỗ trên chuôi Lang nha bổng không thuận tay kết quả là tự chuốc lấy tai ương. "Đồ ngu! Quăng miếng gỗ đi, ngươi không phải là tự mình tìm chết hả? Không biết gì về điện sao?" Lưu Chấn Hám quăng điếu xì-gà nhanh chóng chạy lên đỡ Áo Ni Nhĩ. Hà mã bị điện giật mắt long lên như gà chọi, miệng méo xệch, nước dãi chảy dài thành dòng. "Làm cái gì đây?" Lưu Chấn Hám nhìn bốn tên Hùng địa tinh đứng bên cạnh hỏi. Bốn tên nô lệ Hùng địa tinh ở trần, vai u thịt bắp đứng trước mặt ba Lục ma Tát mãn, đây đều là nô lệ Hùng địa tinh tráng kiện nhất, lông ngực rậm rịt, trong tay cầm nguyên con Thổ Phúc xà ở hoang nguyên, khuôn mặt đanh ác. Loại rắn Thổ phúc xà này không hề có độc là do bọn nô lệ hôm qua đào hào hộ thành bắt được, chính là đào được nguyên ổ rắn lớn đang ngủ đông, số lượng cả ngàn con, toàn bộ đều do lãnh chủ đại nhân hạ lệnh bắt nhốt hết. "Áo Ni Nhĩ tranh thủ dụng hình nhiều nhất, thực sự là không biết khi nào mới xong. Nhìn thấy mấy con Thổ phúc xà nuôi trong lồng trúc, nói ra thực cũng không thua gì roi da." Khoa Lý Nạp cười nói. "Đây thực sự là độc ác." Lưu Chấn Hám cười cười nhìn Áo Ni Nhĩ đang trợn trắng mắt ở đó:"Bọn văn nhân tậm địa đều ác độc như nhau." "Còn dùng Thổ phúc xà làm roi da, một roi quất lên, lân phiến còn có thể đánh bay ra một mảng, hơn nữa cũng không dễ đứt." Áo Ni Nhĩ cuối cùng cũng từ từ đi tới, đầu tóc của tên Lục ma Tát mãn bị điện giật đến dựng đứng lên đã hoàn toàn hôn mê, nằm co quắp tay chân trên mặt đất. "Hỏi ra được gì chưa?" Lưu Chấn Hám ngồi trên chiếc ghế tựa do bọn Hùng địa tinh nô lệ mang đến. "Cũng như cũ, tin tức này bọn ta đã biết rồi. Thế đao sơn Địa tinh cường đạo muốn gây chiến với chúng ta, bọn cường đạo liên hợp nhân số không như AN Độ Lan trưởng lão khoa trương, tổng cộng tụ tập được Bạch đầu ô nha Dã nhân bộ lạc và bọn Diêm ma Lục ma liên quân, còn thêm các bộ lạc cường đạo loại trung trong phạm vi hai ba trăm dặm gần đây, binh lực tổng cộng khoảng chừng sáu ngàn người, lúc đầu bị Mãnh mã chúng ta đánh gục hết một toán, còn lại tối đa là 5000 người, thậm chí còn chưa tới, nhân số bọn cường đạo thủy chung cũng chưa biết rõ, chưa nắm được số lượng xác thực." Cổ Đức nhún vai. Truyện "Thú Huyết Phi Đằng " được từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com) "Bọn ta có thể tổng động viên binh lực tối đa là hai trăm người, thêm vào hết mức là hai trăm nô lệ. Lũ cường đạo này xem ra muốn dùng nhiều hiếp ít." Khoa Lý Nạp cười nói. "Đòn sát thủ của đối phương chính là Đại địa thát do Thế đao sơn Địa tinh bộ lạc nuôi dưỡng." Lưu Chấn Hám đảo tròng mắt:"Bọn ta không muốn đi đánh cường đạo, cường đạo ngược lại tới tìm chúng ta gây phiền phức trước." "Mấy tên Lục ma Tát mãn này không có chút tác dụng, liệu có nên...?" Bối Lạp Mễ làm động tác cắt cổ. "Không cần gấp, ta còn mấy câu quan trọng muốn hỏi chúng, là chết là sống chính là vận mệnh của bọn chúng thôi." Lưu Chấn Hám lấy mũi giày lúc lắc cái đầu của tên Lục ma Tát mãn. Gương mặt của Tát mãn cường đạo đều là da và xương, tên này cũng không ngoại lệ. Sau khi có được nguyên tố lực lượng, đều trở thành yếu nhược như nhau, chủng tộc nào cũng không ngoại lệ. Tên Lục ma Tát mãn này cũng đã lớn tuổi. Gương mặt hắn đầy nếp nhăn, lại thêm bị roi da đánh hằng hà sa số trên mặt, cả mi mắt cũng sưng húp, máu tươi đọng lại thành một khối, tròng mắt đầy tơ máu. "Trả lời cho ta một vấn đề, ta hiện nay muốn biết một vấn đề thôi." Lưu Chấn Hám lấy một điếu xì-gà ra nhìn thuộc hạ xung quanh, Cổ Đức lập tức đánh đá lửa giúp lão bản châm thuốc. "Ngài nói..." Tên :Lục ma Tát mãn này vô cùng khẩn trương, cả tiếng hàm răng già lão va vào nhau cũng vang lên rõ ràng. "Ba người các ngươi làm sao lĩnh ngộ được nguyên tố lực lượng trở thành Tát mãn?" Lưu Chấn Hám hỏi:"Ta biết Thực nhân ma các ngươi hiệu suất có Tát mãn vi sư cực kỳ thấp." "Bọn ta đều là sau khi ngủ dậy đột nhiên lĩnh ngộ được lực lượng của tự nhiên, không biết sao trở thành Tát mãn." Một tên Lục ma Tát mãn đứng ở bên nói. "Dối trá! Muốn tìm chết!" Cổ Đức phẫn nộ bạt tai hắn hai cái. Tên Lục ma đáng thương bị đánh suýt chết, cổ họng òng ọc, ói ra cả mật xanh mật vàng, trong máu tươi còn có mấy cái răng. "Dừng tay Cổ Đức! Bọn họ không nói sai." Lưu Chấn Hám khoát tay, bảo Cổ Đức đứng sang một bên. "Bọn ta nói thật, thực sự là sau một giấc ngủ tỉnh dậy lãnh ngộ được lực lượng của tự nhiên, là thật đó... Là thật đó..." Tên Lục ma Tát ma lớn tuổi hiển nhiên là vô cùng khiếp sợ không ngừng giải thích, nói không có thứ tự gì. "Ta cũng qua một đêm lĩnh ngộ được lực lượng của nguyên tố, không biết sao lại thành Thánh đàn tế tự, điều này ta tin ngươi." Lưu Chấn Hám phà một hơi khói thuốc lên mặt tên Lục ma Tát mãn đáng thương này. Qua lớp khói thuốc dày đặc, khuôn mặt tên Lục ma Tát mãn này hiện vẻ kinh hãi vô cùng. "Thánh đàn tế tự..." Hai tên Lục ma Tát mãn cảm thấy cơ bắp của vị Thất cách tóc vàng này thực sự còn giống một tên thổ phỉ hơn là một tế tự. "Các ngươi tự mình lãnh hội mấy loại thần thuật? Chỉ một loại Thị huyết thuật thôi sao?" Lưu Chấn Hám rất thích mục quang sợ hãi kinh ngạc của hai tên Lục ma Tát mãn, xoay mông đổi tư thế ngồi thoải mái hơn. Tên lục ma vừa bị ăn tát quay đầu nhìn chăm chú tên Lục ma Tát mãn lớn tuổi, gương mặt như muốn nói:"Ngươi không nói thì ta cũng tố cáo." "Lão gia... Trừ Thị huyết thuật ra, ta còn biết sử dụng Kinh cức chi quang, đây là một loại thần thuật có thể làm cho thân thể và màu da của Lục ma càng thêm giống với tự nhiên." Lục ma Tát mãn lớn tuổi chớp mắt, sợ hãi nhìn vị Thất cách này, cố gắng nói. Vị Thất cách lão gia này tuyệt đối không phải là thiện nhân gì nhưng mong rằng hắn không vì tự mình biết hai loại thần thuật mà bắt đi làm thịt. "Ta hôm qua đã thấy Thị huyết thuật các ngươi thi triển trong lúc chiến đấu trong đêm với nhân loại, so với Bỉ Mông tế tự bọn ta ngâm xướng chiến ca thì nhanh hơn nhiều! Tuy huy hoàng quang hoàn uy lực không rộng lớn bằng chiến ca bọn ta, nhưng cũng đủ thần tốc. Các ngươi dựa vào cái gì? Cũng là dựa vào ngâm xướng chú ngữ sao?" Lưu Chấn Hám đi tới trước mặt hai tên Tế tự, cặp mắt lóe lên ánh sáng hăm dọa bức người. "Bọn ta nhờ vào pháp trượng và máu của ma thú, dùng ý niệm để làm chất dẫn dụ, đưa nguyên tố lực lượng trong máu huyết ma thú bộc phát ra, không cần phải dựa vào ngâm xướng chú ngữ." Lục ma tát mãn bị đánh gãy răng rước nói, gió lùa qua mấy chiếc răng gãy của hắn thành một đợt thanh âm hàm hồ. "Ta đưa pháp trượng cho ngươi." Lưu Chấn Hám mở áo choàng lấy bốn cây pháp trượng bằng gỗ từ sau lưng ra, đưa cho mỗi tên một cây:"Bây giờ hãy sử dụng một lần cho ta xem xem." Hai tên Lục ma tát mãn nơm nớp lo sợ nâng pháp trượng lên, bọn họ nhìn ra được vị Thất cách lãnh chủ này trong thắt lưng đeo la liệt các loại vũ khí. Dưới anh mắt như lang như hổ của vị lãnh chủ đại nhân này uy bức, hai tên Lục ma Tát mãn run rẩy minh tưởng một lúc, đây đó giúp nhau huy động pháp trượng. Một tia sáng màu đỏ kỳ dị từ đuôi mộc trượng quẫy động lên đến đầu mộc trượng, nhẹ nhàng thoát ra ngoài, phủ lên trên thân thể hai tên Tát mãn, các bức vách trong sơn động đều ánh lên màu đỏ. Hai tên Lục ma Tát mãn này cũng rất thông minh, sau khi cùng nhau sử dụng Thị huyết thuật có thể nhờ vào tác dụng trị liệu phụ trợ yếu ớt của Thị huyết thuật mà giảm bớt thống khổ sau khi bị gia hình. Còn như Thị huyết thuật mang theo bản năng Bán cuồng hóa chiến đầu, hai tên tế tự này không chút do dự dùng lý trí khống chế được ngay. Lưu Chấn Hám nghiên cứu tỉ mỉ pháp trượng trong tay, cây pháp trượng này không nghi ngờ gì là do gỗ anh đào chế thành, sau thời gian dài cầm nắm, cả pháp trượng đều lên nước bóng loáng. Trên cây pháp trường dài bằng nửa cánh tay này có khắc đồ án khó hiểu cùng các vết khoét sâu thành nét vẽ, mấy nét vẽ này đều quán chú một loại máu màu đỏ của ma thú nào đó không biết tên. Điều kỳ quái chính là máu huyết ma thú này phảng phất còn lưu động nhưng không hề có chút ngả nghiêng nào chảy ra ngoài, chừng như bị một lực lượng vô danh hấp thụ vào trong các nét vẽ này. Đầu của pháp trượng là mười lông chân gắn vào các lỗ khoét. Hai tên Lục ma Tát mãn nhanh chóng giải thích, lông chân này là để dùng khảm ma tinh hay bảo thạch vào. Giống như Bỉ Mông tế tự, Lục ma Tát mãn cũng có thể dựa vào bảo thạch và ma tinh để lưu trữ Ý niệm chi lực, nhờ vào đó thôi động máu huyết ma thú tuần hoàn, biến thành Thị huyết thuật. "Kinh cức chi quang đâu?" Lưu Chấn Hám nhìn vào Lục ma lớn tuổi. "Đổi lại một cây pháp trượng, là cây pháp trượng trong tay ngài, không phải, là cây này." Tên Lục ma Tát mãn này trong lòng thắc thỏm, cầm pháp trượng vung lên, một tầng ánh sáng màu xanh lục phủ lên trên người tên Lục ma bị điện giật nằm co quắp trên mặt đất. Lục ma bị điện giật đến sùi bọt mép tức thì đầu tóc biến dài ra, lông măng trên tay biến thành màu vàng của cỏ khô. Trong vòng chưa được một thời gian công phu, cả người hắn đã biến thành một bụi cây gai, gai xanh mọc tơi bời trên lưng, cho dù là đứng trước mặt hắn, nếu như không quá chú ý nhìn cũng rất khó nhìn ra đây là một Lục ma. Lưu Chấn Hám cầm cây pháp trượng vừa thi triển Kinh cức chi quang tỉ mỉ quan sát đồ án và nét vẽ khắc chạm trên đó, các nét khắc này rõ ràng là có biến hóa so với cây pháp trượng thi triển Thị huyết thuật, hơn nữa máu huyết ma thú trên đó có màu xanh, không phải là màu đỏ như vừa rồi. "Lương tâm mà nói, Thần thuật của các ngươi so với Bỉ Mông chiến ca và ma pháp nhân loại đều rất lợi hại, nếu nói về thời gian thi triển, thần thuật pháp trượng của Lục ma các ngươi đích xác là nhanh chóng nhất." Lưu Chấn Hám im lặng cả nửa ngày ngẩng đầu nhìn hai tên Lục ma Tát mãn vu sư nói:" Các ngươi đã chứng minh trí tuệ của mình , cho nên các ngươi có quyền được đãi ngộ tốt hơn." Truyện "Thú Huyết Phi Đằng " được từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com) "Đi gọi Vu y Nặc Tra Đan Mã Tư đại nhân lại đây trị liệu thương thế cho hai vị Lục ma tiên sinh này." Lưu Chấn Hám nói với một tên nô lệ Hùng địa tinh. Hai tên Lục ma Tát mãn vu sư đều ngơ ngác nhìn nhau, rõ ràng là chưa thích ứng được biến chuyển nhiều như thế này. Truyện "Thú Huyết Phi Đằng " được từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com) "Nói cho ta biết, pháp trượng này vì sao cần phải sử dụng gỗ anh đào? Mấy đồ án và nét vẽ này có hàm nghĩa gì? Trên bề mặt quán chú máu của ma thú nào?" Lưu Chấn Hám cầm pháp trượng trong tay hỏi. "Pháp trượng phải sử dụng gỗ anh đào, Thực nhân ma bọn ta thủy chung nhận định gỗ anh đào là tượng trưng cho loại cây trí tuệ, cây anh đào có trên 50 năm tuổi có thể chỉ đúng con đường phía Nam trong rừng. Đồ án và nét vẽ là do mỗi người Tát mãn tự thân lĩnh ngộ, không hề giống nhau, ai cũng nói không rõ hàm nghĩa của nó đại biểu cho cái gì, bọn ta gọi những đồ án và nét vẽ trên đó là trí tuệ chi văn do thần của Thực nhân ma Ba Ba Lỗ Khắc ban cho." Lục ma Tát mãn còn trẻ tuổi nhanh chóng cướp lời. "Mỗi thần thuật Tát mãn đều sử dụng máu của ma thú và quang hoàn giống nhau, ma thú cấp bậc càng cao thi triển càng hiệu quả. Bọn ta sử dụng chính là máu có màu đỏ của loài hươu nóng nảy nhất trong rừng đang ở thời kỳ phát dục, máu ma thú màu xanh chính là máu hải ly loại lớn." Lục ma Tát mãn già cuống quít giải thích:"Bộ lạc bọn ta không thể vì bọn ta mà đi giết ma thú bậc cao hơn." "Không ngờ được, thật sự không ngờ được! Một chi Thực nhân ma không có chữ viết lại có thể sử dụng lực lượng của nguyên tố nhanh chóng hơn xa ma pháp và chiến ca! Thần Sáng thế thật là công chính!" Lưu Chấn Hám không nhịn được phải biến sắc. "Cho dù là ma pháp quyển trục của ma pháp sư nhân loại, về tốc độ thi triển tuyệt đối cũng không bằng pháp trượng của bọn ta!" Lão Lục ma Tát mãn được Lưu Chấn Hám khoa trương có chút dương dương tự đắc kết quả là ăn một đá của Bối Lạp Mễ. "Nhân loại đích xác là thông minh nhất, ma pháp của bọn họ có ma pháp trận đồ tương ứng, có ghi lại văn tự và đồ án, càng sử dụng càng hoàn thiện. Bỉ Mông lại không làm vậy, trong chiến ca của Bỉ Mông, đại đa số âm giai còn mang tiếng của tinh linh thời cổ và thượng cổ thần thoại, không có cách nào dùng chữ viết để miêu tả lại, không có cách nào chế tạo chiến ca trận đồ cho nên Bỉ Mông tế tự so với ma pháp sư nhân loại vĩnh viễn nằm ở thế kém." Lưu Chấn Hám vỗ lên ghế, đứng dậy cười ha hả nói:"Thực không nghĩ tới, sự xuất hiện của các ngươi giúp ta quét sạch mọi u mê trước mặt từ lâu." "Trong nô lệ, ba vị Lục ma Tát mãn hưởng thụ giống như Tạp Lỗ, được miễn lao dịch." Lưu Chấn Hám phân phó cho tả hữu. Tuy bọn dân binh trong lòng hoài nghi không dứt nhưng vẫn nhất tề đáp ứng. "Ha ha" Lưu Chấn Hám ngửa mặt nhìn trời cười vang:"Các ngươi đừng lấy làm lạ! Lão bản của các ngươi sẽ làm cho cả Bỉ Mông vương quốc kinh hoàng!" Câu nói điên cuồng này làm cho bọn dân binh đứng ngẩn ra. "Lão bản bị điên rồi sao?" Bối Lạp Mễ nhìn lão gia điên điên khùng khùng, cẩn thận rì rầm. "Nếu như là câu nói để phối giống thì ta thừa nhận." Cổ Đức nhếch mép, nói lời thật lòng.