Thú Huyết Phi Đằng

Chương 130 : Chỉ Hươu Nói Ngựa

Lần Phỉ Lãnh Thúy dân binh đi cướp lại của bọn cường đạo này có thể nói là lần đầu tiên chân chính có được thu hoạch. Lúc Mãnh mã cự tượng và năm cỗ xe ngựa móng dính đầy máu trở về, cả Phỉ Lãnh Thúy đều sôi trào. Thôi Bội Thiến là người kinh ngạc nhất, Lý Sát quả nhiên không lừa nàng, không hề có chút thương vong lại tiêu diệt hết bọn cường đạo này. Làm cách nào diệt trừ chứ? Thôi Bội Thiến trong đầu nghĩ mãi mà vẫn không hiểu. Lưu Chấn Hám cười đến miệng ngoác tận mang tai, gấp rút lên đường chưa được nhìn thấy chiến lợi phẩm như thế bao giờ, cảm giác vui sướng khoái trá lúc này cũng giống như mọi người. Một chiếc xe ngựa chất đầy da thú như một ngọn đồi nhỏ, Lưu Chấn Hám nhìn thấy khoan khoái vô cùng, thế này thì y phục để vượt qua ngày đông lạnh giá không cần phải nói, đặc biệt là Xạ nhân y phục mỏng manh, tất cả đều được giải quyết xong. Một chiếc xe ngựa chở đầy mật ong thượng hạng, mật ong chất đầy trong các thùng gỗ tròn nhỏ. Ngoài ra một chiếc xe ngựa chở đầy hộp tráp nữ trang. Hộp này là từ gỗ lê chế thành, bên ngoài có trang sức và vòng khóa làm bằng đồng tinh xảo. Lưu Chấn Hám mơ tưởng cái này đựng Kim tệ, hết sức vui mừng mong ngóng, nào ngờ lúc mở khóa ra gương mặt tươi cười của hắn ngưng đọng lại. Bên trong hộp tráp là mấy cái bình pha lê cổ ngắn được sắp xếp chỉnh tề, mỗi bình đều đựng các chất lỏng màu sắc khác nhau, trong bình pha lê và khe hở giữa các bình với nhau đều chèn đầy bông vải. Lưu Chấn Hám còn chưa hết hy vọng mở từng chiếc hộp ra mong muốn kiếm được một ít Kim tệ, nhưng sự thật lại làm hắn thất vọng. Mấy chiếc hộp này toàn là bình pha lê có đựng chất lỏng màu sắc khác nhau. "Đây là cái gì?" Lưu Chấn Hám cầm một chiếc bình lên, mở cái nút gỗ ra hít thử vài hơi, chỉ thấy mùi hương rất cổ quái, không nói được là giống như cái gì. "Đây là máu của ma thú, dùng làm nguyên liệu cho Ma pháp sư nhân loại chế ra ma pháp quyển trục, là vật phẩm xuất khẩu nhiều nhất hằng năm của Bỉ Mông chúng ta." Thôi Bội Thiến cầm một chiếc bình pha lê chứa chất lỏng màu lam lên:"NGươi xem cái bình này, đây chính là máu của Song túc phi long, cũng khoảng năm Panh (Panh = 0.57 lít)." "Máu của nhiều ma thú như vậy nếu đến Uy Sắt Tư Bàng thì đáng giá bao nhiêu tiền?"Lưu Chấn Hám chỉ quan tâm đến Kim tệ. "Ta khuyên ngươi đừng có tâm tư này. Đây toàn là thứ ăn cướp. Nếu như đối với một vị quý tộc chân chính có phẩm chất cao quý thì cần phải trả về cho người bị mất." Thôi Bội Thiến lạnh lùng buông một câu. "Ta nhất định trả lại!" Lưu Chấn Hám vừa cố nén tiếng cười gian xảo vừa nhìn bóng lưng của Mỹ nữ xà đạo sư đi xa. Còn lại hai chiếc xe lớn không làm cho Lưu Chấn Hám thất vọng, một chiếc chứa khoảng một ngàn đồng Kim tệ, làm lão Lưu vui đến mức suýt rơi nước mắt. Trên xe còn có binh khí và khôi giáp của dong binh nhân loại, còn có thịt lợn xông khói Đa Lạc Đặc cùng mấy hồ mỹ tửu nhân loại. Loại rượu này trong mắt Lưu Chấn Hám so với Lang mỗ tửu do Bán Thân Nhân chế tạo chẳng khác mấy với nước ngọt. Mấy khối thịt xông khói còn xa mới so được với hương vị của La toa thú. Lão bản thấy không ngon nhưng Tạp Lỗ lại rất thích, rất dễ dàng thỏa mãn với thứ hiện có. Thu hoạch lớn nhất chính là mấy khối ma tinh và một trăm lẻ bốn nô lệ Xạ nhân, ngoài ra còn ba tên tù binh Tát mãn. Bọn Xạ nhân khẩn trương phi thường. Thân phận bọn họ sau khi bị đóng dấu nô lệ rồi bị bán cho nhân loại thì vận mệnh đã được định sẵn. Vận mệnh bỗng dưng thay đổi, khiến bọn họ hạnh phúc mà có điểm không biết phải làm sao. Nhìn thấy cơm nóng hổi đặt ở trước mặt, tuy mỗi Xạ nhân đều nuốt nước bọt liên hồi nhưng không có ai dám chủ động ăn. Nhìn thấy chủ nhân cũ Duy Ai Lý đang đứng một bên, mỗi người Xạ nhân đều chăm chú nhìn hắn. "Ăn nhanh lên! Ăn no rồi mới nói!" Duy Ai Lý lấy một thùng mật ong trên xe xuống gỡ nắp ra đưa cho bọn Xạ nhân một ít mật ong. Ba lão bản nương của Phỉ Lãnh Thúy đem da thú hoa lệ từ trên xe ngựa xuống, từng kiện từng kiện phủ lên người bọn Xạ nhân y phục mỏng manh, trong mắt từng Xạ nhân như muốn ứa ra lệ quang long lanh. Nhìn thấy Hải Luân cố sức kéo da thú nặng nề, Ca Thản Ny không nhịn được đi tới giúp nàng ta. "Lại có thêm một lão bản nương." Cổ Đức đứng ở bên đùa. Ca Thản Ny nhãn thần lăng lệ nhìn hắn một cái, Phan Suất lè lưỡi nhanh chóng bỏ chạy. "Sau khi ăn no, hãy tuyển lựa ra một thủ lĩnh đến nói chuyện với ta." Lưu Chấn Hám vừa nói chuyện với bọn Xạ nhân vừa lấy một cây nỏ cứng lên coi. Cây nỏ này có thể so với cây nỏ hắn từng thấy qua ở tiệm bán vũ khí nhân loại xinh xắn hoa lệ nơi Uy Sắt Tư Bàng, hộp tên trống rỗng, không biết bọn cường đạo này cất ở đâu rồi. Lưu Chấn Hám cầm lên ngắm nghía, biết rằng có điểm tương đối chính xác rồi quăng sang một bên. Quả Quả khoác một kiện da báo đắc ý lắc lư đi tới, kiện da báo bị nó xé ra, nhìn vào y như một cái áo khoác lớn. Tiểu trư tể đi theo phía sau nó, vui mừng ôm một kiện da hươu màu đỏ, chạy lúp xúp như con heo. Truyện "Thú Huyết Phi Đằng " được từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com) Quả Quả tay cầm một hũ mứt, lúc đi qua chỗ Xạ nhân thì đưa cho mỗi người ăn thử một ít. Tiểu trư tể đuổi theo nhân lúc họ không chú ý, cắm cúi gặm hũ mứt đã khui ra. "Ta sẽ để cho ngươi ăn, kêu họ để lại một phần lớn cho ngươi, không có táo ăn giải trí tráng miệng sao?" Lưu Chấn Hám cúi người xuống vuốt cái mặt phì nộn của Quả Quả. Quả Quả hít mấy hơi, đi thẳng tới bên thân Ca Thản Ny, kéo gấu quần của Thiên nga nữ kỵ sĩ chỉ vào cái áo khoác da báo của mình. "Còn muốn gây loạn thêm cho ta nữa sao?" Lưu Chấn Hám ôm lấy tên tiểu quỷ này vào lòng. "Ta cho Quả Quả cái đồ chơi này!" Cổ Đức phóng qua như gió, bàn tay to lớn nắm hai thanh trúc. "Đây là cái gì?" Lưu Chấn Hám kỳ quái cầm lên nhìn thử, nguyên là một cặp trúc, trên mặt có khoét một cái lỗ khảm ma tinh vào. "Ma sủng cần có nhạc khí! Cần phải tương xứng với thân phận của ngài." Cổ Đức cười hắc hắc. "Nhìn không ra ngươi thô lỗ như thế mà cũng biết cách bợ đít heo." Cổ Đức quay đầu nhìn Cổ Đức. Mặt Cổ Đức bị nói đến mức đỏ bừng. "Không sai!" Lưu Chấn Hám lúc lắc cây trúc, hai viên ma tinh thỉnh thoảng lại va đập vào nhau vang lên tiếng lanh canh thanh thúy. Quả Quả cướp lấy thanh trúc, híp mắt khoái chí đến mức mắt chỉ còn một sợi chỉ. "Đại nhân..." Một âm thanh rụt rè vang lên. MỘt tên Xạ nhân cao gầy đứng co ro ở phía xa, sống mũi đầy mồ hôi, không biết là do da thú phủ trên người nóng quá hay là do quá khẩn trương. "Ngươi chính là đầu lĩnh của bọn họ?" Lưu Chấn Hám đưa Quả Quả lên vai, để nó tự do vui đùa với cây trúc. "Nô lệ Địch nhĩ tộc xin thỉnh an Thất cách lão gia." Xạ nhân A Đỗ cúi mình thật sâu. "Tên của hắn là A Đỗ, trước đây là thủ lĩnh của phụ dong tộc Xạ nhân dưới quyền ta." Duy Ai Lý hướng về Lưu Chấn Hám nói. "Nghe nói Địch nhĩ tộc các ngươi là thần xạ thủ trời sinh, cả cái tên cũng có mang từ "Xạ", có thể biểu diễn kỹ thuật bắn tên cho ta xem được không?" Lưu Chấn Hám lấy một cây cung lớn và bó tên từ trên xe xuống đưa cho Xạ nhân A Đỗ. Cây cung này là dùng gỗ tử sam chế thành, cánh cung chỗ tay cầm có quấn tơ đồng tạo thành hình Tử đằng hoa, là một thanh trường cung thượng hảo của nhân loại. "KHông thể, lão gia!" A Đỗ sợ hãi lui về sau mấy bước:"Vương quốc đã tước đoạt quyền lợi sử dụng cung của Địch nhĩ tộc Xạ đầu nhân vĩnh viễn, bọn ta là nô lệ, vi phạm cấm lệ thì sẽ bị xử tử." "Lão bản, vương quốc thực sự có quy định này!" Duy Ai Lý sợ lãnh chủ đại nhân không tin nhanh chóng phụ họa. "Nghe rồi, Duy Ai Lý thân ái của ta." Lưu Chấn Hám hừ mũi:"Trong lãnh địa Phỉ Lãnh Thúy, ta toàn quyền đại biểu cho vương quốc. Hiện tại vương quốc ra lệnh cho Xạ nhân A Đỗ thi triển kỹ nghệ bắn tên cho ta xem thử thần xạ thủ trời sinh là như thế nào." "Ta bảo ngươi bắn thì ngươi cứ bắn!" Thấy Duy Ai Lý và A Đỗ ngơ ngác nhìn nhau, Lưu Chấn Hám nổi giận quát. Xạ nhân suy nghĩ một thoáng, có thể là nhận ra Lưu Chấn Hám nói cũng có điểm có đạo lý, rút một mũi tên lắp lên dây cung, ngón tay rất là linh hoạt. "Thấy bầy nhạn đang bay đó không?" Lưu Chấn Hám chỉ bầy nhạn đang bay trên bầu trời xanh biếc theo hình chữ "Nha" (chữ V) nói:"Một mũi tên bắn rớt hai con chim cho ta, đừng làm nhục thanh danh của Xạ nhân các ngươi." Người xung quanh tụ lại thành một vòng tròn, người nào cũng muốn xem nhiệt náo. Mọi người cũng hiếu kỳ giống như lãnh chủ đại nhân, muốn xem thử Thần tiễn Triết Cầm trong truyền thuyết như thế nào. Xạ nhân A Đỗ cũng có điểm ráng sức kéo dây cung, lắp tên vào ngẩng đầu nhắm vào bầy nhạn trên trời. Mọi người xung quanh đều nín thở. "Băng" một tiếng dây cung bật vang lên, chỉ một mũi tên bay lên thành một đường lờ mờ bay thẳng lên trời. Mũi tên này không hề bắn trúng cọng lông nào của bầy nhạn mà rơi trở ngược lại mặt đất. "Né ra!" Người xung quanh nhanh chóng chạy ra né tránh, đề phòng bị mũi tên này rơi nhầm làm bị thương.. Quả Quả từ trên vai Lưu Chấn Hám búng mình nhảy lên, bàn chân nhỏ bé đá bay mũi tên vừa rơi xuống đi, Tạp Lỗ đứng cách đó không xa, để cái bình rượu trên đầu nhằm tránh né tên bay lạc chỉ cảm thấy dưới khố lành lạnh, cúi đầu nhìn xuống thì thấy mũi tên đang nằm trên quần của hắn. Tạp Lỗ tức thì hôn mê. "Đây mà là Bỉ Mông Thần xạ thủ có thể so sánh được với Tinh linh và nhân mã tộc sao? Trong tên có chữ "Xạ" của Địch nhĩ tộc Xạ nhân sao?" Lưu Chấn Hám cười ha hả. "Lão bản, bọn phụ dong của ta và A Đỗ đều dùng ná để đi săn, kỹ thuật dùng ná của họ rất là chính xác..." Duy Ai Lý giải thích. Xạ nhân A Đỗ gương mặt đỏ hồng. Duy Ai Lý nói còn chưa hết lời chỉ nghe một tiếng dây cung bật lên, trên bầu trời có một chấm đen rơi xuống từ nhỏ thành lớn, rơi vào trên ngọn cây Sa la tiêu, vang lên một loạt âm thanh cọ sát rồi mới rơi xuống đất. Là một con nhạn lớn lông xám béo mập bị một mũi tên xuyên từ bụng đến cánh, nằm trên mặt đất giãy giụa. Ca Thản Ny cầm một cây cung cứng, một chân đạp lên trên xe ngựa, vẫn còn bảo trì tư thế bắn tên, dây cung còn rung động không ngừng. "Một Thần xạ thủ phải trải qua huấn luyện nghiêm khắc, Địch nhĩ tộc Xạ nhân đã nhiều năm bị cấm sử dụng cung tiễn, so với một chiến sĩ phổ thông như ta cũng không hơn được, làm sao đạt đến trình độ của Thần xạ thủ Nhân mã tộc?" Ca Thản Ny nhếch mép cười trào phúng, liếc nhìn Lưu Chấn Hám một cái. "Hào tư tộc Thần tiễn Triết Cầm của bọn ta thậm chí có thể dùng ngón tay bắn ra bốn mũi tên, một lần bốn mũi tên phát ra, thực sự là thổi da trâu mà!" Hà mã Áo Ni lắc đầu liên tục. "Ta cứu bọn họ không phải là muốn có Thần xạ thủ, nàng không nên hiểu lầm." Lưu Chấn Hám nhìn Thiên nga nữ kỵ sĩ nói. Ca Thản Ny tựa hồ không thèm nghe hắn nói nhảm, quay đầu bỏ đi. "Duy Ai Lý, mấy Xạ nhân này từng là phụ dong tộc của ngươi, hiện nay ta giao chúng lại cho ngươi." Lưu Chấn Hám gọi Hùng nhân đến. "Lão bản, ta còn có một việc thỉnh cầu. Xạ nhân đã bị giao cho Bỉ Mông quý tộc khác, bọn Bỉ Mông quý tộc này đem bán họ cho thương nhân nhân loại, dấu ấn nô lệ trọn đời, nếu như năm sau bọn thương đoàn nhân loại tới đòi mua thì sao đây?" Duy Ai Lý lấy tay áo quẹt ngang mật ong dính trên mép. "Không bán không được sao?" "Không thể, nô lệ của vương quốc vĩnh viễn thuộc về một chủ nhân, nếu như là nô lệ chạy trốn mà để chủ nhân bắt được, chủ nhân có thể mua lại với giá thấp nhất, đây là quy định trong pháp luật vương quốc." Duy Ai Lý nói. "Đây là quy định kỳ quái gì vậy?" Lưu Chấn Hám ngạc nhiên, nô lệ do hắn tự mình cướp đoạt lại từ tay cường đạo Lục ma mà quyền sở hữu lại không nằm trong tay mình sao? "Quy định này là để đề phòng nô lệ chạy trốn mà lập ra, trong giới quý tộc với nhau cùng vây bắt nô lệ là chuyện rất bình thường. dấu ấn của nô lệ cũng từ đó mà có, thuộc về chủ nhân nào thì có tiêu ký huy chương của gia tộc chủ nhân đó, còn nô lệ bị bán đi nhiều lần, trên thân có thể có đầy dấu ấn, nô lệ không có hộ tịch, dấu ấn trở thành một phương thức tra cứu thân phận của nô lệ, án chiếu theo dấu ấn mới nhất." Hải Luân giải thích. Truyện "Thú Huyết Phi Đằng " được từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com) "Nói như vậy, bọn Xạ nhân này hiện tại thực sự không phải là của ta? Mà là của bọn nhân loại buôn bán nô lệ sao? Bọn chúng không chuộc, ta cũng không thể không bán?" Lưu Chấn Hám càng nghe càng thấy tức cười. "Lý Sát, theo pháp luật mà nói, đây chính xác là việc như vậy." Hải Luân nói. Duy Ai Lý và bọn Xạ nhân nhìn chăm chăm vào Lưu Chấn Hám. "Mẹ nó!" Lưu Chấn Hám mắng. "Nghĩ ra cũng có biện pháp, nhân loại đối với Hương tuyến trên người Xạ nhân rất mực thèm thuồng, một trăm Xạ nhân đối với bọn họ mà nói có nghĩa là vô số Kim tệ đó." Duy Ai Lý nói. "Vương quốc hiện tại đang đánh nhau với Sa mạc nhân loại, xưởng vũ khí của Hạ Nhĩ Ba thương đoàn chính là nhu cầu cấp thiết của vương quốc, bọn ta cần phải đánh giá những nhân tố này cho kỹ." Hải Luân nói. "Sau này ai hỏi tới Xạ nhân thì nói bọn họ là Hào tư tộc Bán nhân mã." Lưu Chấn Hám nói:"Dấu ấn hai bên thái dương của họ, ta dùng hình xăm che lại, lấy tiêu chí hình đầu lâu heo xăm đè vào, ai muốn hỏi lai lịch của họ thì để họ tới hỏi ta." "Lão bản..." Duy Ai Lý cảm động. "Không cần nói lời thừa, Duy Ai Lý ngươi làm chút việc, lập tức đi thẩm vấn ba tên Lục ma Tát mãn vu sư, hỏi rõ ràng cho ta Thế đao sơn tụ tập tổng cộng bao nhiêu cường đạo thổ phỉ, số lượng nhiều ít, lúc nào tấn công bọn ta. Đừng giết ba tên đó, ta lưu chúng lại cũng có chỗ hữu dụng. Đúng rồi, ta trước tiên ngủ một giấc đã, các dân binh cũng nhanh chóng tranh thủ thời gian chợp mắt một chút. Để bốn tên lính canh Côn khắc nghiêm túc đứng trên chòi canh giám thị động tĩnh xung quanh, một khi có cường đạo tới lập tức báo cáo cho ta biết." Lưu Chấn Hám vỗ tay:"Những chiến lợi phẩm này toàn bộ đem vào trong động cho ta." "Mật ong xin đưa cho chúng tôi, đại nhân." Mấy tên Hoắc Bỉ Đặc Bán Thân Nhân vui vẻ chạy qua. "Đưa hết cho các ngươi!" Lưu Chấn Hám cười ha hả, vung tay một cái. "Máu của ma thú xin cho ta, lão gia." Vu y Nặc Tra Đan Mã chạy tới cầu xin. "Lăn đi!" Vu y bị mắng rụt cổ lại, nhìn bóng lưng Lưu Chấn Hám ở phía xa, không biết bản thân mình đã đắc tội với vị lãnh chủ này khi nào.