Thú Huyết Phi Đằng

Chương 129 : Không Thể Ngăn Trở (2)

Một ngàn năm trăm tên cường đạo sau khi trải qua chiến tượng tẩy lễ, bị đạp nát bấy, chết khoảng hơn sáu trăm người, còn bị thương thì vô số kể, khắp nơi dậy tiếng rên la. Truyện "Thú Huyết Phi Đằng " được từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com) Dưới sự đả kích như vậy, đa số cường đạo còn sống sót lập tức chọn đường chạy trốn, thi thể đồng bọn bị đạp nát thành bùn đã phá hủy lòng tin của bọn chúng. Cũng có vài tên cá biệt huy động vũ khí lao lên chiến đấu liền bị cái vòi dài của Mãnh mã quét qua giống như thanh cự bổng nặng ngàn cân, bọn dũng sĩ cường đạo kiêu dũng này toàn bộ đều hộc máu tươi té nằm la liệt. Ba tên Tát mãn vu sư của bộ lạc Lục ma bởi vì thể chất yếu đuối nên đều ngồi trên xe. Chúng nhìn thấy hết cảnh tấn công đáng sợ đó, ánh mắt nhìn xuống quá trình đồ sát tanh máu này, tay cầm pháp trượng lại hoàn toàn không phát huy được pháp thuật nào. Bỉ Mông chiến sĩ đứng trên đỉnh hoang khâu đã tràn xuống, thân hình cường tráng to cao. Dẫn đầu chiến sĩ ở hoang khâu bên trái ;à một Thất Cách chiến sĩ tóc vàng, cả người ở trần lộ ra cơ bắp cuồn cuộn, trong tay vung một thanh lang nha bổng khổng lồ đầy khủng bố, lực công kích của hắn so với một con Mãnh mã cũng không hề thua kém. Bọn cường đạo bỏ chạy không lựa đường bị hắn đánh một bổng nát nhừ cả người, thân xác phủ đầy muối của Diêm ma dưới cú đánh của hắn diêm phiến cùng máu thịt bay tứ tung. Lang nha bổng quét tới đâu không còn thân xác nào hoàn chỉnh, còn có một con Sương tuyết bì khâu thú bụng bự đứng trên vai hắn ôm Tiểu trư tể béo ục ịch trong lòng. Tiểu trư tể phun liên hoàn thủy tiễn đánh cho thân thể bọn cường đạo tơi bời, tình cảnh thê thảm không nỡ nhìn. Sau lưng tên Thất cách cường tráng này còn mang theo bốn tên Bỉ Mông da xanh lục rất nhanh nhẹn, trong tay sử dụng hai thanh đao răng cưa vung múa như chớp giật giữa trời đêm rạch phá không trung, đi qua nơi nào nơi đó liền máu tươi văng bắn lên như mưa. Hoang khâu bên phải chính là một con Thụ Thát bảy cánh điên cuồng chạy xuống, trên lưng nó là một Bỉ Nhĩ kỵ sĩ đã tiến nhập cuồng hóa, đại phủ bằng cương thiết cùng móng vuốt dài mười hai thốn của Thụ Thát giao chéo nhau trên hắn làm thành một vòng tròn máu thịt làm cho mấy võ sĩ sau lưng hắn không có cơ hội để ra tay. Giống như hai thanh kiếm sắc, sau khi tiến vào Man Hoang cổ đạo, hai nhóm Bỉ Mông chiến sĩ này không hề tha cho cường đạo đang hốt hoảng bỏ chạy, cùng với mười hai con Mãnh mã cự tượng tạo thành một vòng tròn bao quanh bọn cường đạo đã suy sụp tinh thần cùng thương binh, chầm chậm áp sát nhóm cường đạo cuối cùng còn sống sót ở xe ngựa bên cạnh. Từng thân ảnh cao lớn đen thui giống như chim ưng biển sà xuống bắt cá trên mặt nước tấp nập nhảy xuống thân hình Mãnh mã cự tượng, Lục ma và Diêm ma ít ỏi còn lại toàn bộ bị bị bức lui đến chu vi của xe ngựa, nơi đang có nô lệ Xạ nhân đang đứng run rẩy từng cơn. Ngựa kéo xe đã sùi bọt mép trắng xóa xuống đất, chân của bọn cường đạo đứng trên mặt đất run rẩy không ngừng. Ba tên Tát mãn Lục ma gương mặt đều dính đầy máu và nội tạng, có tền Lục ma Tát mãn vu sư tuổi trẻ nhất không chịu nổi đả kích đáng sợ này, chân mềm nhũn ngã lăn ra đất. Còn hai tên Tát mãn vu sư xương mặt theo gió mà rung động, lớp da màu xanh lục biến thành màu trắng bệch, tay cầm pháp trượng siết chặt đến mức kêu răng rắc. Tiếng rên thống khổ yếu ớt chùng quanh không cách nào làm bọn Tát mãn vu sư này tỉnh lại được. "Cỏ không nên lưu lại một gốc nào!" Theo tiếng quát lớn, trường chém giết tàn khốc lại diễn ra thêm một lần nữa trên hoang nguyên. Nếu như nói vừa rồi là một cơn ác mộng, hiện tại chính là một tai họa. Bọn cường đạo thần trí mơ hồ chưa kịp tỉnh hồn chỉ nhìn thấy vũ khí đen thui trong tay những thân ảnh cường tráng tiến lại mà lan lên kính hãi, Tượng nha trường đao chém qua nghe tiếng rít gió dữ dội, một đạo là một thân ảnh, sau hai ba đao, thanh Tượng nha trường đao lập tức cong quằn lại không dùng được nữa. Trường thương rít lên, gậy đầu đinh đập thẳng vào mặt, mộc bổng có thế lôi đình vạn quân làm cho bọn cường đạo mất hết đấu chí hoàn toàn ngã lăn ra. Hai Tát mãn vu sư vừa tỉnh lại biết rằng không liều mạng thì sẽ chết, tức thì bắt đầu run rẩy dùng pháp trượng thi triển Thị huyết thuật, ánh sáng màu máu lóe lên, lông tóc bọn cường đạo đều dựng ngược, nhe răng trợn mắt liều mạng bật dậy từ dưới đất, cho dù bị chém ngã xuống cũng không hề do dự, người trước hy sinh người sau tiếp bước tiến lên, không ngừng phản công. Truyện "Thú Huyết Phi Đằng " được từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com) Nếu như nói bọn cường đạo là nham thạch, đối thủ của chúng chính là một tòa núi cao, so với bọn cường đạo hỗn loạn phản công một cách nghiệp dư thì Bỉ Mông võ sĩ trước sau phân mình, phía trước là Mãnh mã đại lực sĩ và Hà mã thi nhân cường tráng nhất, phía sau là Hùng miêu võ sĩ thỉnh thoảng lại phóng lăng thương, Ngao nhân chiến sĩ chụp đá trên Man Hoang cổ đạo mà ném, trường thương của nhân loại, cây gỗ nguyên, đánh nát óc bọn cường đạo. Quả Quả đứng trên vai Lưu Chấn Hám liều mạng vỗ mông tiểu trư tể, đáng tiếc Khách Thu Toa trong quá trình tấn công đã hao tận ma lực phóng thủy tiễn rồi.Loại liên hoàn thủy tiễn này tuy uy lực khủng bố nhưng không thể kéo dài, nếu như là dùng trong vòng bảo vệ hiện nay ngược lại thực sự cần không ít thời gian phục hồi. Cho dù là ít đi một sát thủ đoạt mệnh, hoàn cảnh của bọn cường đạo cũng thê thảm đến cực điểm, bọn Bỉ Mông võ sĩ giống như một cái cối xay thịt, cường đạo vừa tiến đến gần lập tức bị chém ngã lăn quay. Lại thêm lăng thương đoạt mệnh cùng bọn Ngao nhân chiến sĩ lao quá đánh chém tạp nham cũng nguy hiểm như vậy. Diêm giáp của Diêm ma tiếu ngạo giang hồ cùng bọn Lục ma mặc khôi giáp nhân loại dưới vũ khí của Bỉ Mông võ sĩ căn bản không có chút công hiệu bảo hộ. Lực lượng cường hoành của Bỉ Mông võ sĩ cho nên chỉ dùng vũ khí hạng nặng có thể so với Lưu tinh chùy. Dưới lực lượng như vậy cho dù là nhân loại bộ binh có trang bị chiến giáp hạng nặng cũng bị đánh cho nội tạng nát bấy vọt ra ngoài, nói gì đến bọn cường đạo này. Nhờ vào sự chỉ điểm thông mình của hai tên Tát mãn, bọn cường đạo đã trông mèo vẽ hổ rút vũ khí chuyên dùng để đánh xa công kích, cho dù thỉnh thoảng có mấy tiếng kêu vang lên trên khôi giáp của đối phương, nhưng trừ lửa thiêu đằng giáp ra thì không có chút hiệu quả nào. Sau một khắc thời gian, trên Man Hoang cổ đạo chỉ có thi thể nằm lộn xộn che phủ hết mọi thứ, đất nơi này ẩm ướt giống như là đang ở mùa mưa. Hơn một trăm tên nô lệ Xạ nhân câm lặng ôm nhau ánh mắt phát ngốc. Trước mặt chúng toàn là tráng hán cả người đầy máu. Điều này thật sự quá đột ngột, cường đạo không hề chuẩn bị trước, Xạ nhân cũng giống vậy. Bọn Diêm ma và Lục ma ôm giấc mộng vĩ đại đến nơi này trừ một bộ phận trốn vào trong thảo nguyên giờ chỉ còn ba tên Tát mãn vu sư sống sót. Hai tên run rẩy, một tên còn hôn mê. "Đáng tiếc! Cường đạo bỏ trốn không ít, không thể vây hãm được." Lưu Chấn Hám cầm lang nha bổng, che gió châm một điếu xì-gà, có điểm tiếc nuối nhìn cỏ hoang mọc khắp hoang nguyên. Gió lạnh thổi qua trên Mật tập trận, máu từng giọt từng giọt nhỏ xuống. "Lúc bầy voi xoay người, cự ly còn khá rộng, nơi này cỏ hoang mọc qua nhiều, thoát ra thật là không có biện pháp." Khoa Lý Nạp vò đầu, gương mặt đầy vẻ bất mãn. "Sau này Mãnh mã cự tượng phía sau mông mang theo một cây gỗ lớn, lúc xoay người qua thì có thể quét ngang một đường." Lưu Chấn Hám giận dữ vung tay. "Đại nhân, còn có ba tên còn sống ở đây!" Cổ Đức xe ngựa, tự mình nhổ mớ cỏ ra, lau cán lăng thương, lăng thương được lau qua, màu lam của máu Thực nhân ma sạch bớt, lóe lên sắc màu nguyên thủy của nó. Truyện "Thú Huyết Phi Đằng " được từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com) "Đây chính Tát mãn cường đạo dùng Thị huyết thuật!" Lưu Chấn Hám cười ha hả, nhảy lên trên xe ngựa, vỗ vai một tên Lục ma Tát mãn. Hai Tát mãn còn tỉnh táo nhìn hắn mà toàn thân nổi gai ốc, pháp trượng trong tay bất giác rơi xuống. "Cường đạo không thể lưu lại được, toàn bộ chém hết!" Duy Ai Lý nhìn thấy cầm Xa luân đại phủ, chụp lấy một tên Tát mãn, một chân đè lên, giơ búa định chém xuống đầu hắn. "Dừng tay!" Lưu Chấn Hám quát lớn, cự phủ của Duy Ai Lý dừng lại sát bên đầu tên cường đạo Tát mãn. Lục ma Tát mãn vu sư nhìn thấy lưỡi búa sắc bén, không biết sao môi run bần bật, rất là kinh sợ. "Trước tiên lưu hắn lại cho ta! Thị huyết thuật của chúng có so với Bỉ Mông tế tự ta, ta thực sự có cảm giác hiếu kỳ!" Lưu Chấn Hám nhảy xuống xe, đẩy Duy Ai Lý ra, đỡ tên Tát mãn đang chết khiếp lên, tên Lục ma Tát mãn gầy giơ xương bị Lưu Chấn Hám nắm tóc xoay tay quăng lên trên xe. "Thi thể trên mặt đất chém thêm một đao nữa, coi như là quà tặng!" Lưu Chấn Hám lượm một chiếc áo giáp máu thịt mơ hồ, nhìn dấu chân lớn in ở bên cạnh, không nhịn được lắc đầu than:"Ngày của ta!" "Ngài là Bỉ Mông?" Xạ nhân nô lệ tỉnh hồn lại không dám tin, nhìn mặt bọn Lưu Chấn Hám dần dần cất tiếng hỏi. "Phỉ Lãnh Thúy lãnh chủ Lý Sát." Lưu Chấn Hám lịch sự cung tay thi lễ:"Hài tử của Địch Nhĩ tộc, bọn ta về nhà thôi." "Các ngươi xem ta là ai?" Duy Ai Lý lấy tấm da thú trên xe ngựa lau sơ vết máu dính trên mặt lộ ra gương mặt tươi cười. "Duy Ai Lý lão gia!" Mấy tên Xạ nhân la lên kinh ngạc và mừng rỡ, tranh nhau tiến tới, dây xuyên qua vai nghiêng ngả. Bọn dân binh tiến đến giúp Xạ nhân cắt đứt dây trên xương tỳ bà. "Tăng lữ! Tăng lữ!" Lưu Chấn Hám hô. "Tới ngay, Lý Sát lão gia!" Bọn Đường lang tăng lữ dùng nước rửa thanh đao trên cánh tay, nghe lão gia kêu gọi tức thì đếnn ngay, giúp bọn Xạ nhân đáng thương trị liệu thương thế. Khói báo động trên Thế đao sơn phía xa đã được đốt lên, Thế đao sơn cao hơn trăm nhận đủ để quan sát hết phạm vi của Man Hoang cổ đạo, xem ra Địa tinh bộ lạc đã phát giác có điều không ổn rồi. Lưu Chấn Hám nhìn thấy khói báo động cả cười:"Một bọn ngu xuẩn! Đến đây thu thập thi thể bọn Lục ma Diêm ma cho ta đi!