Thư Đồng Công Tử

Chương 11 : Hồi cuối

Chuyện Tề Hạo Nhiên ngoài ý muốn vào tù lại thuận lợi ra tù, không chỉ không phá hủy uy danh của Khánh Dục phường, ngược lại còn khiến chuyện làm ăn của Khánh Dục phường càng thêm phát triển không ngừng. Mỗi ngày đều có các nữ nhân mang theo thức ăn ngon đến thăm hắn thật sự là nối liền không dứt, ngay cả Tề phụ cũng nhịn được xúc động nói: “Bây giờ ta rốt cục biết cái gì gọi là “Ngựa xe như nước chảy, y phục như nêm rồi”.” Tránh ở một bên rèm cửa trong tiệm, nhìn thấy nam nhân đứng ở giữa đám nữ tử đang mỉm cười thăm hỏi, Vu Giai Lập tức giận vô cùng: “Sớm biết rằng chàng vừa tới sẽ thành cái bộ dạng này, lúc trước nên để chàng đóng cửa hai ngày!” Hất rèm cửa, nàng thở phì phò trở về hậu viện. Nhưng vừa đi được vài chục bước, sau lưng liền truyền đến giọng nói của người nọ. “Giai Lập, Tuyết Ly tỷ của nàng phái người tới mời nàng qua đó nói chuyện phiếm đấy. Nàng muốn đi hay không?” “Không đi!” Nàng tức giận không thèm quay đầu trả lời. “Vậy… Bụng ta có chút đói, nàng có thể nấu cháo cho ta ăn không?” Bước chân của nàng dừng lại. Buồn bực nói: “Ta nấu cháo khó ăn như vậy, chàng không sợ ăn vào sẽ bị tiêu chảy sao?” Một đôi tay ấm áp từ phía sau ôm lấy eo nhỏ nhắn của nàng, cằm của Tề Hạo Nhiên nhẹ nhàng tựa trên vai của nàng: “Chỉ cần là nàng làm, dù là thạch tín ta cũng sẽ vui vẻ chịu đựng.” Khóe miệng nàng nhếch lên, ý cười hiện lên trên khóe môi xinh đẹp của nàng, nhưng giọng nói vẫn cố ý giả bộ thật nghiêm túc: “Chàng không thể ít cười một chút với các phu nhân tiểu thư kia sao? Sau này tính khí của ta sẽ không tốt mà giúp chàng ứng phó với các nàng đâu.” Minhnguyetgiatrang.wordpress.com “Ta đương nhiên sẽ không để cho nàng – lão bản nương này đứng ở quầy ở tiền đường.” Hắn cười: “Không phải nàng muốn cùng Hạ phu nhân đi Cập Đệ thành du ngoạn một vòng sao?” “Đúng vậy, nhưng mà chàng lại không rảnh đi theo ta.” Nàng buồn bực chu miệng. “Ta không có thời gian bồi Vu đại tiểu thư du ngoạn, nhưng mà… nếu là bồi tân thê tử, có thể cân nhắc.” “Thật chứ?” Nàng vui sướng không thôi, xoay người tựa đầu vào ngực hắn: “Vậy bây giờ ta liền gả.” Hắn nhân cơ hội ôm chặt nàng, thản nhiên cười. Cầu hôn với đồng ý như vậy có vẻ rất không trịnh trọng, nhưng mà… chỉ cần có thể đường đường chính chính có được người mình yêu, cần gì phải để ý đến mấy thứ lễ nghi phiền phức ấy chứ? Hắn đợi tân nương mười mấy năm, rốt cục người cũng đã ở trong ngực hắn rồi. Đột nhiên, hắn lại nghĩ tới khi còn là trẻ con thích nhất bài thơ kia: “Thiếp phát sơ phú ngạch Chiết hoa môn tiền kịch Lang kỵ trúc mã lai Nhiễu sàng lộng thanh mai Đồng cư Trường Can lý Lưỡng tiểu vô hiềm sai Thập tứ vi quân phụ Tu nhan vị thường khai Đê đầu hướng ám bích Thiên hoán bất nhất hồi Thập ngũ thuỷ triển mi Nguyện đồng trần dữ hôi. . . . . .” Dịch nghĩa: “Khi tóc thiếp xõa ngang trán, Bẻ hoa chơi trước cửa nhà Chàng cưỡi ngựa trúc đến Quanh giường nghịch ném quả mơ xanh Cùng sống ở trong đất Trường Can Hai đưa không hề giữ gìn, ý tứ Năm mười bốn thiếp về làm dâu nhà chàng Mặt còn thẹn thùng không dám cười đùa Cúi đầu ngoảnh vào trong vách tối Gọi nghìn câu, không dám trả lời một lần Năm mười lăm mới bắt đầu lộ nét tươi cười Nguyện sống bên nhau trong cảnh gian khổ….” ————————–Hoàn————————–