Thực tập sinh
Chương 1 : Báo cáo ngày đầu tiên
Có không ít người trẻ tìm đến Thượng Hải, cũng có thể nói là chạy đến Thượng Hải nơi tụ hội của hơn năm trăm công ty lớn trên thế giới, thế nhưng liệu các công ty này có thật sự tốt đến thế không? Nguyên tổng giám đốc của công ty HP Trung Quốc Tôn Chấn Diệu từng đưa ra một ví dụ rất chính xác: “Người ngoài công ty nhìn vào thì đánh giá nó thuộc loại A, người chỉ đứng xem thì thấy nhân viên trong ấy rất thoải mái, thế nhưng trên thực tế có thoải mái đến thế hay không, chỉ riêng bản thân người ấy mới biết.”
***
•*1*•
Tống Noãn sinh vào mùa đông, cha của Tống Noãn là giáo viên Văn kiêm người giảng dạy khóa về tư tưởng đạo đức, đạo lý vừa giảng xong, có lẽ bạn sẽ chỉ thấy bầu trời như bị một tầng ngôn ngữ che lấp, ông mong muốn sinh mệnh nhỏ bé này có thể đem lại sự ấm áp cho thế gian, thế nên đã đặt tên con gái mình là Tống Noãn.
Về việc này, mẹ của Tống Noãn không cảm thấy thế, bà là người thuộc trường phái thực dụng, bà nghĩ nếu hàm ý của tên gọi có thể trở thành sự thật, vậy thì đặt là Tống Tiền sẽ thể hiện rõ lợi ích thực thế, không gì gọi là Tống Kim cũng được đấy chứ, vàng là tiền gửi đảm bảo giá trị mà, ngay cả khi lạm phát cũng chẳng cần lo lắng gì. Cũng may là thầy Tống kiên định với ý kiến của mình, Tống Noãn mới không bị đổi thành Tống Tiền, hay có thể là Tống Kim, Tống Ngân này nọ.
Chỉ có điều thầy Tống không ngờ rằng, vài năm sau, cái tên hay mà ông hao tâm tổn trí đặt cho cô con gái lại không khiến nó hài lòng, Tống Noãn nói: “Cái gì mà để con mang ấm áp cho thế gian chứ, thế gian này phải cho con chút ấm áp trước đã mới phải. Không khí thì ô nhiễm, tài nguyên thì thiếu thốn, giá phòng tăng cao, tài chính tiềm ẩn nguy cơ, đi đâu cũng kẹt xe, mua gì cũng tăng giá, ăn gì cũng có độc, tốt nghiệp xong thì chẳng có việc làm… Có người nói công ty nọ thông báo tuyển dụng, đầu tiên họ nhận một đống CV rồi ngẫu nhiên loại bớt một nữa, bởi vì tiêu chuẩn tuyển người của họ là ‘Chúng tôi không cần người xui xẻo’, có thể xem xin việc bây giờ giống như học sinh tiểu học quay số để thi vào trường quốc tế vậy, dù thành tích có tốt, được nhiều giải thưởng, có năng lực giỏi đi chăng nữa, quay không trúng số vẫn là không đạt.”
Tống Noãn than vãn như vậy không phải không có lý. Năm ấy cô cũng đỗ vào đại học F ngành tiếng Trung với thành tích ưu tú, ba năm rưỡi trên ghế nhà trường cũng có thể coi là cán bộ, học sinh ưu tú được trao học bổng. Trước năm hai mươi hai tuổi, Tống Noãn vẫn luôn nghĩ trường học chính là xã hội, ngoài ông chú bán cơm ở căn-tin thường xuyên cau có ra mặt thì không có ai coi thường người khác cả. Mãi đến khi gần tốt nghiệp cô mới nhận ra rằng, ngoài việc đọc sách, hóa ra thứ gì bản thân cũng không có, bạn trai không có mà ngay cả việc làm cũng không, chưa có bạn trai thì chỉ cô đơn một chút, thế nhưng nếu không có việc thì sẽ đói khổ, gặp biết bao khó khăn, có khi lại trở thành bộ phận NEET.
*NEET: ám chỉ việc các thanh niên trưởng thành chọn cách sống dựa dẫm vào cha mẹ thay vì tìm kiếm công việc ổn định, đi học hoặc tham gia các khóa đào tạo nghề để nuôi sống bản thân.
Tạm thời gác chuyện tình yêu sang một bên, có thì tốt, không có cũng chẳng sao, dù gì thực tế cũng đã minh chứng rằng, tình yêu học đường sau khi ra ngoài xã hội đều chết yểu hơn một nửa. Dựa theo lý luận kinh tế học, thay vì hoài phí nhân lực, vật lực, tài lực, tinh lực vào tình yêu vườn trường không thu lại kết quả gì, chi bằng nghiêm túc tìm một công việc thật sự thì hơn.
Đối với quan điểm này, Chu Cách Cách, người chị em ngủ chung phòng với Tống Noãn, lại không cho là đúng: Có bạn trai là không thực tế à? Đó là vì chưa tìm được con rể rùa vàng đấy thôi. Nếu như tìm được một người làm cố vấn có thâm niên trong một công ty chuyên về tuyển dụng, đóng gói bạn lại, huấn luyện một phen, chẳng lẽ còn không tìm được việc làm? Nếu như tìm được một người làm tại một trong năm trăm công ty lớn của thế giới với mức lương năm vài trăm nghìn đô-la, tôi không có việc làm thì sao cơ chứ? Nếu tìm được một cậu ấm cỡ như Lý Trạch Giai rồi sinh ra một cậu Lý Trường Trị, bạn có thể đăng ngay thông báo tuyển dụng mười hai người đến hầu hạ cả mẹ lẫn con.
*Richard Lý Trạch Giai, con trai út của tỉ phú Hồng Kông Lý Gia Thành. Lý Trường Trị là con trai của Lý Trạch Giai và Lương Lạc Thi.
Tống Noãn cười: “Mày nghĩ mấy đồng chí chất lượng cao như thế dễ tìm lắm à?”
“Chứ sao, thế cho nên tình hình trước mắt là, thay vì cùng nhau tìm một nhóm bạn bình thường sống qua những ngày nghèo khó, thì nên tìm một công việc tốt để tự làm giàu trước đã.” Chu Cách Cách đang nằm trên giường bỗng nhảy dựng lên, bắt tay thu dọn đồ đạc chuẩn bị về nhà mừng năm mới, “Tao định mùng bảy về trường, mau chóng giải quyết vụ công ăn việc làm này.”
“Năm nay tao định ở nhà thêm mấy hôm, đây là kì nghỉ đông cuối cùng rồi, giờ này năm sau còn chưa biết đang lưu lạc chốn nào!” Tống Noãn thở dài, cô mở máy tính lên lần nữa, hộp thư đến vẫn trống không, ngay cả mấy cái thư rác lừa người cũng chẳng có lấy một. Có khi nào nhân viên phòng nhân sự đều là người nơi khác nên về nhà ăn Tết sớm không nhỉ, Tống Noãn thầm nghĩ, cửa ải cuối năm này xem ra sẽ chật vật lắm đây.
Truyện khác cùng thể loại
15 chương
13 chương
56 chương
1 chương
40 chương
175 chương
52 chương
169 chương