"A!" Ngụy Tác mở bừng mắt. Ban nãy gã mơ thấy ác mộng bị mấy tu sĩ Kim đơn kỳ của Âm Thi tông chẻ làm mấy mảnh. Toát mồ hôi lạnh, Ngụy Tác phát hiện đang ở trong động phủ lâm thời, nằm trên thảm Ngân ti thảo mềm mại, còn Cơ Nhã đẹp đến kinh diễm đang nằm cạnh. Chuẩn xác mà nói, Linh Nhạc thành đệ nhất mỹ nữ đang gối lên tay gã, tựa vào lồng ngực say ngủ. Tựa hồ chân nguyên tổn hao quá mức, thần tình hơi hư nhược, nhưng gương mặt ửng lên, cực kỳ mê người. Ngụy Tác nhìn xuống, thấy một khe trắng ngần trong cổ áo nàng. "Khụ khụ!" Y phục Ngụy Tác hơi tán loạn, một vài chỗ hở hoác. Nghĩ đến việc đã làm cùng Cơ Nhã trước lúc hôn mê, gã lại không chịu nổi, một chỗ lại có phản ứng. Cơ Nhã khẽ uốn người, hơi rên lên, mắt vẫn nhắm tịt, nhưng chạm càng sát vào Ngụy Tác. Môi nàng ấn lên cổ Ngụy Tác, mềm mại, ngứa ngáy. Gã xung động cực độ, tay run run ôm lấy nàng, ngừng một chút rồi thò vào trong y phục, cầm vào đôi núi tuyết vun đầy. Gã càng không chịu nổi, tay kia cũng mò vào, lần theo làn da mịn màng. "Ngụy Tác", ngọc nhũ bị Ngụy Tác nắm lấy, Cơ Nhã mở bừng mắt, hổ thẹn giãy giụa một chút rồi dịu giọng: "Vi Vi... " "Hàn Vi Vi!" Ngụy Tác cả kinh, tay dừng lại ngay, nhìn Hàn Vi Vi nằm yên tĩnh trong góc nhà, hơi khẩn trương hỏi: "Ta hôn mê bao lâu? Nàng ta sao rồi?" "Huynh hôn mê một ngày một đêm, bất quá muội ấy không sao, muội đã làm theo lời huynh, thi thuật thành công." Cơ Nhã nóng bừng cả người, làn da bạch ngọc ban đỏ lên, giọng nhỏ dần, "độc của huynh cũng đã giải, không sao rồi." Nghe câu đầu của Cơ Nhã, Ngụy Tác nhẹ hẳn, nghe tiếp câu sau rồi thấy thần thái nàng, gã không chịu nổi nữa. Thật ra, ai thấy một tuyệt thế mỹ nữ lạnh như băng sương, băng sơn tiên tử đang khêu gợi trong lòng đều không chịu nổi. Ngụy Tác không ngần ngừ, cúi đầu xuống, lập tức đặt môi lên làn môi mềm mại. Cơ Nhã rùng mình, bất giác nhắm mắt. Làn mi dài hấp háy, vốn định cúi đầu tránh đi nhưng khi Ngụy Tác đặt lên cái hôn vụng dại, nàng lại hơi ngẩng lên. Ngụy Tác thở nặng nhọc, đầu óc mơ màng, dục hỏa thiêu đốt. Một tay lần mò trên đôi ngọc nhũ của Cơ Nhã, tay kia lần theo tiểu phúc mìn màng xuống dưới, nàng túm chặt cánh tay đó, không cho gã tiếp tục. "Ngụy Tác, đừng..." Cơ Nhã giấu mặt vào ngực gã, hổ thẹn cực độ, thân thể khẽ run lên. "Vi Vi... Đừng ở đây." Nàng mở mắt cầu xin, nhìn về phía gian phòng có Hàn Vi Vi. Ngụy Tác vốn đã cứng lên, lập tức tỏ vẻ áy náy, nghe vậy thì như được đại xá, mắt sáng rỡ, ôm nàng lên đi sang phòng khác, đồng thời tượng tưởng ra gì đó, móc cái lọ đen trong ngực áo ra nhét vào một nạp bảo nang. "Ngụy Tác! Được lắm! Không cho ta xem!" Tích tắc bị nhét vào nạp bảo nang, lục bào lão đầu kêu váng lên trong tai gã. ... "A!" Thoáng sau, Cơ Nhã rên lên như khóc. Khắp phòng xuân sắc! Ngọc thể hoàn mỹ của nàng hiện rõ, mười ngón tay bấu chặt lấy tấm lưng trần của Ngụy Tác mặc cho gã phiên vân phúc vũ. Không rõ bao lâu trôi qua, có lẽ rất lâu, cũng có lẽ chỉ thoáng chốc. Ngụy Tác kêu lên không rõ là thống khổ hay sung sướng, hai người đều dừng lại, ôm chặt lấy nhau. Hai người đều không nói gì, nhìn đối phương đầy thâm tình. Lúc này vô thanh thắng hữu thanh. "Ngụy Tác", chốc sau, Cơ Nhã lại hổ thẹn, ôm vai gã định vùi mặt vào. Mắt gã đầy yêu thương, vuốt ve bờ vai như ngọc, đột nhiên tỏ vẻ đắc ý, "Hiện tại ta mới được coi là nam nhân." Mặt Cơ Nhã đỏ lựng lên, hơi ngẩng đầu, mắt ánh lên tự hào, "Trong mắt muội, huynh luôn là nam nhân chân chính." "Vậy hả?" Ngụy Tác cười ha hả, có vẻ xấu hổ. "Đương nhiên." Cơ Nhã tỏ vẻ kiêu ngạo, "Một tu sĩ Chu thiên cảnh đánh cho Đổng Thanh Y tơi tả, buộc Đông Dao thắng cảnh dốc hết tu sĩ đỉnh cao, cả tu sĩ Kim đơn kỳ cũng ra mặt mà không làm gì được huynh." "Ha ha." Ngụy Tác đắc ý mỉm cười, nhưng hồi thoáng nghiêm túc, "Đó là may mắn, tu vi của ta còn quá thấp. Linh cấp trung giai pháp bảo tuy có mấy món nhưng với tu vi này, đối phó tu sĩ Phân niệm cảnh tam trọng cũng khó." "Muội sẽ giúp huynh tu luyện." Cơ Nhã nghiêm túc bảo gã, "Muội tin huynh nhất định sẽ thành tựu kim đơn, thành Kim đơn kỳ đại tu sĩ." "Chúng ta là đạo lữ song tu nhỉ?" Gã buột ra một câu hỏi ngốc ngếch. "Huynh nói đi chứ?" Cơ Nhã đỏ lựng mặt mày, cắn mạnh lên vai gã, "Lẽ nào huynh bỏ muội?" "Sao lại thế được, muội kêu một tiếng, người muốn làn đạo lữ song tu với muội chắc xếp kín mười tám vòng Linh Nhạc thành. Ta giữ còn không kịp, sao lại bỏ." Ngụy Tác đảo mắt, mặt dày ghé sát tai nàng nói nói: "Lần tới chúng ta sẽ chân chính song tu chứ?" "A!" Lẽ nào kịch liệt như vừa rồi còn không là song tu? Cơ Nhã há miệng không tin nổi, nhưng hổ thẹn rồi thì lại nghiêm túc lắc đầu, "Không được, Ngụy Tác, trầm mê vào hoan ái, đối với tu sĩ chúng ta rất bất lợi, ảnh hưởng đến tiến cảnh." Thấy gã nhăn nhó, Cơ Nhã đỏ mặt, dịu giọng: "Song tu đạo lữ, thường mấy ngày mới một lần là tối đa..." "Là để tu luyện, đề thăng thực lực, không thể vài ngày mới một lần." Ngụy Tác lắc đầu, nửa cười nửa không, "Chỉ cần có thời gian, tốt nhất là mỗi ngày vài lần." "Ngụy Tác, huynh nói gì cơ?" Cơ Nhã hổ thẹn bịt tai. Trước mặt gã, nàng không giữ vẻ lạnh tựa băng sương, cách biệt người đời như vẫn thường thấy. "Ta nói thật đấy." Ngụy Tác nhăn nhó: "Lần ta đối phó cháu của Lý Thiệu Hoa lấy được một môn thiên cấp thuật pháp, đích xác uy lực phi phàm." "Thiên cấp thuật pháp?!" Cơ Nhã chấn kinh. Thiên cấp thuật pháp, toàn Thiên Huyền đại lục chỉ có không đầy năm mươi môn, ngay cả đệ tử tinh anh của đại tông môn đỉnh nhọn như Huyền Phong môn cũng vị tất được tu luyện. "Còn là thiên cấp trung giai thuật pháp." Ngụy Tác giải thích: "Có điều môn công pháp này là song tu công pháp, hơn nữa là khi..." Ngụy Tác không nói tiếp nhưng Cơ Nhã khiểu ngay hàm ý, hể thẹn tột bậc cúi đầu xuống. "Không thể diên trì, chúng ta bắt đầu thôi." Ngụy Tác thấy dáng vẻ này thì không chịu nổi, hít sâu một hơi định thần, cho nàng biết khẩu quyết Huyền Sát đại pháp. Thuật pháp này cần cả hai người. vào lúc đó, cùng thi triển chân nguyên hành công. Cơ Nhã băng tuyết thông minh nên chỉ nghe một lần là nhớ hết, chỉ hỏi han vài câu là gần như hoàn toàn lĩnh ngộ cách hành công môn song tu công pháp này. "Ngụy Tác, thương thế còn bị phong bế, huynh chưa liệu thương mà. Lâu quá, dược lực Âm dương long hổ đơn tan đi thì nguy hiểm." Thấy gã định tiến hành bước tiếp theo, Cơ Nhã đẩy ra, lãnh tĩnh nhắc nhở. "Một lần, một lần trước đã, chắc không lâu đâu." Ngụy Tác mặt dày ôm lấy nàng, ghé tai nói, "Ta sợ khó nén tâm ma, lúc liệu thương mà không tĩnh tâm đươc thì hỏng bét." Cơ Nhã uốn éo người, nửa cản nửa mời, thân thể hoàn mỹ câu hồn đoạt phách. Ngụy Tác không hề khách khí dùng môi bịt chặt môi nàng, dù nàng muốn nói gì cũng không được. "Chốc nữa đừng quên thi pháp hành công." Cơ Nhã nhũn người, hòa tan vào thân thể Ngụy Tác đnhưng nàng hổ thẹn là gã còn thì thầm vào tai câu đó. Trong thạch thất đơn sơ lại đầy xuân sắc Hai dải quang hoa một đen một trắng, bao lấy Ngụy Tác cùng Cơ Nhã. "Ngụy Tác, huynh sẽ mãi mãi thế này với muội, dù đối thủ mạnh gắp trăm Đông Dao thắng địa cũng không buông muội ra chứ?" Cơ Nhã hỏi. "Đương nhiên!" Ngụy Tác đáp đầy khẳng định, "Đông Dao thắng địa, ta sẽ cho chúng nếm mùi."