Thông Thiên Chi Lộ
Chương 1107
"Thiên khung cũng... Thứ này..." Ngụy Tác nhìn vào hôi sắc thủ trạc nhưng toàn thân cứng lại, thể nội chưa tan hết khí lạnh.
Hôi sắc thủ trạc ảm đạm vô quang, không nhìn ra có gì đặc biệt.
Ban nãy Thiên khung chi uy như biển lớn bao trùm tất thảy. Ngụy Tác nhận ra uy năng của hôi sắc thủ trạc không chăn được, hơn nữa lại không được Linh Lung Thiên điều khiển nên không phát ra cường uy.
Tích tắc đối diện hủy diệt, khí tức phát ra không để đối kháng, tựa hồ là kính sợ.
Nhưng Thiên khung chi uy cảm nhận được khí tức thì lại tách đi nghìn trượng!
Lẽ nào hôi sắc thủ trạc liên quan đến Thiên khung?
Linh Lung Thiên đích xác có nhiều bí mật, nhưng kính sợ khi đối diện Thiên khung và kinh hãi trước uy năng của Thiên khung thì gã biết nó không giả bộ, lâu đời như vậy mà bảo nó có liên quan đến Thiên khung thì gã tuyệt đối không dám tin.
Sao lại thế được?
"Không thể nào! Không thể nào, sao ngươi lại có pháp bảo chặn được Thiên khung chi uy!" Hắc Bồ Đề thiên mẫu không ngừng rít lên điên cuồng.
Tiếng rú khiến Ngụy Tác nhướng mày, định thần lại.
Không tính đến mối quan hệ giữa hôi sắc thủ trạc và Thiên khung thì lúc này đây gã vẫn sống, những lời Linh Lung Thiên cho biết hôi sắc thủ trạc chỉ Linh tộc mới có thể động dụng, tìm hiểu cũng vô nghĩa.
Lạnh lùng liếc Hắc Bồ Đề thiên mẫu bất động dưới đất nhưng đang gào lên điên cuồng, gã vượt hư không đến trước mặt ả rồi hút lên.
Hắc Bồ Đề thiên mẫu lúc này thập phần thê thảm, như bị dao cắt toàn thân, đầu tóc rụng quá nửa, trông như lão quỷ bà.
Ngay cả nguyên khí dao động cũng không còn, Ngụy Tác tùy ý chụp là ả không kêu lên được, cổ họng òng ọc, miệng trào bong bóng máu.
"Nếu ngươi muốn chết thống khoái đôi chút thì ta hỏi là đáp thật. Ta gom được thuật pháp của không biết bao nhiêu tông môn, chỉ Âm Thi tông cũng có ít nhất mấy chục loại khiến ngươi muốn sống không được, chết không xong."
Ngụy Tác hút Hắc Bồ Đề thiên mẫu, không dừng hay nhìn phương hướng mà đáp xuống, chụp một sợi dây leo trói ả lại, kéo như kéo đá, cầm lấy nạp bảo nang trảo của gã rồi lao vào Thiên khung.
Hiện tại trong các đại năng vây giết, Hắc Bồ Đề thiên mẫu vượt trội hơn gã đã bị gã bắt sống, coi như bớt đi uy hiếp, gã sẽ vào Thiên khung, đi trong hoang nguyên tới Minh vĩnh băng xuyên để tiết kiệm thời gian.
Hắc Bồ Đề thiên mẫu bị phế hết tu vi, khí huyết chảy mất quá nửa nhưng nhục thân sinh cơ vẫn cực mạnh, bị kéo cũng không chết.
"Chết? Tu vi của ta đã phế, còn sợ chết sao?" Hắc Bồ Đề thiên mẫu biết Ngụy Tác cố ý sỉ nhục, nhưng lại rí lên.
Ngụy Tác mắt lóe lên hàn quang, không rườm lời, không ngoái nhìn mà vung tay, mười mấy đạo lục sắc quang diễm bắn vào thể nội Hắc Bồ Đề thiên mẫu.
Lúc trước gã bị ả truy đuổi cực kỳ thê thảm, thời gian với gã lại cực kỳ trọng yếu, bị ả tiêu hao ngần ấy thời gia thì gã quá hận ả, không hề nương tay.
"A... A... A... À... À..."
Ngụy Tác ngẩn người ngoái nhìn, Hắc Bồ Đề thiên mẫu bị gã thi triển Ngao thi du của Âm Thi tông nhưng không hét lên thảm thiết mà tỏ vẻ thập phần hưởng thụ.
Thịt Hắc Bồ Đề thiên mẫu nhăn nhúm nhưng không mảy may tỏ ra đau dớn mà rất vui vẻ.
"Cứng đầu thế hả?" Ngụy Tác nhíu mày, đạo thuật pháp này đã dùng với mấy người đều hiệu quả nhưng Hắc Bồ Đề thiên mẫu không hề hấn gì.
Gã búng tay liên tục, mấy hoàng sắc quang cầu ẩn vào thể nội Hắc Bồ Đề thiên mẫu.
"A! A! A!... A!"
Gã càng không dám tin vì một đạo cấm chế cực kỳ lợi hại lại giáng vào thể nội nhưng Hắc Bồ Đề thiên mẫu càng thư phục, càng hưng phấn, thậm chí kêu gào rên rỉ, tuyệt đối không phải cố ý giả đò.
Ngụy Tác không sao hiểu nổi phát ra mấy đạo quang hoa, tiêu trừ glưỡng đạo cấm chế thì Hắc Bồ Đề thiên mẫu bớt kêu gào, thở hồng hộc đoạn bật cười, "Ngụy Tác, cho ngươi biết, mỗi thân truyền đệ tử Đại Hỉ tông khi được chọn thì đều do tông chủ đích thân tiến hành Ma đỉnh lễ, bày ra cấm chế đặc biệt, càng thống khổ, thần thức càng thư phục, ngươi muốn hành hạ ta cứ việc, ta sẽ cảm tạ ngươi để ta được chết thoải mái!"
"Cái gì?" Ngụy Tác tròn mắt, nếu không vì trong lòng đang nặng nề, đầy sát ý thì gã đã bật cười, như thế không phải thích bị tra tấn sao? Càng thế càng vui.
Nhất thời Ngụy Tác bó tay, ngó lơ Hắc Bồ Đề thiên mẫu, vung tay mở nạp bảo nang của ả ra.
Tuy gã thắng, nhưng cả đêm đấu pháp kịch liệt nên tình huống thần thức càng xấu đi, nếu không nhanh chóng tìm được linh dược phù hợp tất sẽ tổn thương vĩnh viễn.
Mở nạp bảo nang của Hắc Bồ Đề thiên mẫu ra, tròng mắt Ngụy Tác co lại.
So với nạp bảo thủ trạc của gã, nạp bảo nang của Hắc Bồ Đề thiên mẫu quá ít đồ, không hề có linh thạch và đơn dược, tổng cộng chỉ hai mươi mấy pháp bảo pháp khí và nguyên liệu luyện khí, nhưng đại đa số khí tức thập phần bất phàm, đều là thượng cổ cổ bảo, cổ pháp khí, trừ Toại nhân kinh vĩ bàn được ả giới thiệu rồi thì còn lại đều trông rất đặc biệt, không rõ tác dụng.
Lục bào lão đầu và Linh Lung Thiên không có mặt, dù gã dùng nhưng thứ có sẵn để tìm ra cách sử dụng vật này thì cũng không dám dùng, đại đa số đều là pháp khí, một khi kích phát là uy năng triệt để hao tận, không ai biết sau đó còn tác dụng gì, sẽ phản ứng thế nào.
Đều không phải phàm phẩm, trong đó rất có thể có truyền thừa pháp khí kinh nhân, nhưng Hắc Bồ Đề thiên mẫu không nói thì Ngụy Tác cũng không thể sử dụng. Nạp bảo nang của ả không có linh dược ôn dưỡng thần thức.
"Thế nào, không biết hả?" Thần sắc Ngụy Tác biến hóa vi diệu, nhưng Hắc Bồ Đề thiên mẫu vẫn nhận ra nên bật cười, "Ngươi vĩnh viễn không biết công dụng những thứ đó, lấy được cũng vô dụng, có khi giúp cho những kẻ sẽ giết ngươi tới đây."
"Cho ngươi biết, Tô Thần Huyết, Vương Vô Nhất, Thiên Cửu, thậm chí Thánh Vương tông tông chủ đều có thứ để đối phó ngươi, ngươi chắc chắn sẽ thành chó nhà có tang! Hiện tại đạo lữ của ngươi và bọn Nguyên Âm lão tổ đã bị thu vào bình, tin ngươi chạy trốn lan khắp tu đạo giới. Ngươi tưởng mình thắng hả? Không biết lúc ngươi chết sẽ thê thảm thế nào... Ha ha ha ha ha." Thoáng ngừng lại, Hắc Bồ Đề thiên mẫu bật cười, toàn thân rung rung.
"Nói xong chưa? Xong rồi thì đến lượt ta." Ngụy Tác lạnh lùng nhìn ả cười, qua đó biết được không ít tin tức cần thiết. Đợi ả tắt cười, gã vung tay, mấy viên tinh thạch trong suốt dưới ánh năng, lóe tử sắc quang hoa xuất hiện. "Hắc Bồ Đề thiên mẫu, ta không biết phần lớn đồ của ngươi nhưng với kiến thức của ngươi chắc biết tinh thạch này?"
"Lưu ảnh pháp tinh?" Hắc Bồ Đề thiên mẫu cười nhạo, "Tinh thạch có thể liên tục ghi lại hình ảnh, ngươi định ghi lại quá trình hành hạ ta rồi đưa vào tu đạo giới làm nhục ta? Ngươi tưởng ta sợ hả? Ngươi hiện tại chưa biết chừng sẽ bị giết, dù có tinh thạch cũng không truyền đi được, bọn Vương Vô Nhất tuyệt đối không để ngươi tăng cường uy danh bằng cách lưu truyền đi."
"Chỗ này ccòn lại chút xíu nhưng đủ rồi. Không biết ngươi biết thứ này không?" Ngụy Tác lãnh đạm nhìn Hắc Bồ Đề thiên mẫu đoạn đưa một đơn bình cho ả xem.
"Thiên vân tinh? Ngươi định làm gì?" Hắc Bồ Đề thiên mẫu triệt để biến sắc, run lên, thần sắc chế nhạo biến thành kinh hãi.
"Nếu ta bôi thứ này trên mình ngươi thì sẽ có vô số yêu thú hứng thú nhỉ?" Ngụy Tác liếc Thiên khung gần đó, bình đạm nói, "Sắp vào Thiên khung, cách tu sĩ thành trì chắc không xa, lúc đó ta chỉ cần bôi lên ngươi tất sẽ phát động thú triều tiểu quy mô. Trung tâm sẽ là ngươi."
Thoáng ngừng lại, gã nhìn Hắc Bồ Đề thiên mẫu triệt để biến sắc, "Không biết những tu sĩ Tịch Hàn đại lục đến tiễu diệt yêu thú thấy ngươi thì thế nào? Hơn nữa sẽ có người nhìn thấy Lưu ảnh pháp tinh ghi lại cảnh ta để ngươi ở đó? Nhục thân của ngươi chịu bao nhiêu yêu thú cũngc không thành vấn đề, căn bản không chết đâu? Ta muốn biết với cấm chế Đại Hỉ tông thì ngươi còn thoải mái nữa không."
Truyện khác cùng thể loại
64 chương
5349 chương
66 chương
15 chương
602 chương
19 chương
40 chương