Thôn Phệ Tinh Không
Chương 1219 : Chết Một Người
Sáu Vũ Trụ Chi Chủ gồm Lộc Trùng Chi Chủ, ba Thần Nhãn Tộc, Lưu Cửu Chi Chủ, La Phong. Cả sáu người đều chỉ trầm mặc, không ai lui bước.
Đùa.
Có lẽ ngay từ đầu khi vừa lựa chọn họ còn nghĩ ngợi nhiều. Nhưng một khi quyết định, làm sao mà lùi bước được? Con đường cường giả luôn luôn rất gần nguy cơ tử vong. Họ có lẽ không cam lòng chết đi, nhưng không có một ai e ngại tử vong. Để có được truyền thừa của văn minh cổ cường đại, họ ai cũng muốn liều mạng!
- Được.
Đoạn Đông Hà gật gật đầu.
- Vậy đi theo ta.
Đoạn Đông Hà quay đầu nhìn cánh cửa khác trong điện sảnh đầy sương mù. Cánh cửa hông tự động mở ra. Đoạn Đông Hà đi vào. Sáu người bọn Lộc Trùng Chi Chủ, La Phong, Ảnh Ai Chi Chủ mặc dù nghi hoặc không biết rốt cuộc mình đi đâu, nhưng vẫn đi theo.
Một mạch đi theo phía sau Đoạn Đông Hà, dọc theo thông đạo rộng lớn đi được một lát, phía trước lại bị một miệng hầm hoàn toàn khóa chặt. Đoạn Đông Hà đi đến miệng hầm mới dừng lại.
- Đợt lát nữa, miệng hầm sẽ mở ra, các ngươi có thể tiếp tục dọc theo thông đạo này mà tiến lên
Đoạn Đông Hà quét mục quang nhìn sáu người La Phong.
- Chỉ cần các ngươi có thể theo hành lang này một mạch di chuyển, cho đến lúc còn sống ra điện sảnh kế tiếp, sẽ xem như qua được vòng sàng lọc cơ bản nhất, có thể bắt đầu tiếp xúc với truyền thừa.
Truyền thừa!
Sáu người bọn La Phong, Lộc Trùng Chi Chủ, Ảnh Ai Chi Chủ ai nấy đều giật mình, mắt đều sáng lên.
Chỉ cần theo đường thông đạo này mà còn sống ra đến điện sảnh kế tiếp? Cũng xem như một lần sàng lọc, bắt đầu tiếp xúc với truyền thừa?
Trong lòng mặc dù kích động, nhưng sáu người ở đây ai nấy cũng hiểu. Truyền thừa của Đoạn Đông Hà rất cường đại. Vậy việc sàng lọc cũng tuyệt đối không đơn giản. Nói cách khác, hành lang đó e rằng cũng chính thức là con đường tử vong. Trong số họ rất có khả năng có một người chết trong hành lang tử vong này. Phải toàn lực ứng phó!
- Các ngươi!
- Di chuyển trong hành lang, có thể sử dụng binh khí, có thể sử dụng tất cả thủ đoạn.
Đoạn Đông Hà từ từ nói:
- Chỉ cần còn sống ra đến điện sảnh kế tiếp là được.
- Lên!
Đoạn Đông Hà quay đầu nhìn về phía miệng hầm, đưa tay một ngón tay ra.
Rào…
Miệng hầm to lớn nặng nề từ từ nâng lên, lộ ra một thông đạo rộng lớn sâu thẳm nhìn không tới cảm cuối.
Điều này làm cho Lộc Trùng Chi Chủ, La Phong, Lưu Cửu Chi Chủ đều nhíu mày. Bên trong hành lang tử vong rốt cuộc có nguy hiểm gì gì? Đoạn Đông Hà đến từ một văn minh cường đại viễn cổ rốt cuộc thiết hạ điều gì để sàng lọc? Một khi không qua được đợt sàng lọc, sợ sẽ có nguy hiểm tử vong.
Phía trước là một lần sàng lọc dễ dàng nhất. Vẻn vẹn chỉ đứng trong dụng cụ hình rubic một lát, ai không thông qua còn có thể rời đi luôn.
- Ngươi, ngươi, ngươi, ngươi, ngươi! Năm người các ngươi đi vào.
Đoạn Đông Hà liên tiếp chỉ vào năm vị cường giả.
- Chúng ta?
- Ta?
- Năm người chúng ta cùng nhau đi vào?
Một khoảng ồ lên.
Lộc Trùng Chi Chủ, Lưu Cửu Chi Chủ, Ảnh Ai Chi Chủ, Vu Lượng Chi Chủ, Kim Phương Chi Chủ. Năm họ này vẻ mặt kinh ngạc. Vừa rồi Đoạn Đông Hà đã chỉ thẳng bảo năm người họ cùng nhau đi vào.
- Còn hắn?
Ảnh Ai Chi Chủ không kìm được chỉ về phía La Phong.
- Ngân Hà Lĩnh Chủ La Phong thì sao?
Bốn người Lộc Trùng Chi Chủ cũng cảm thấy hơi bất an. Họ không thể sửa đổi quyết định của Đoạn Đông Hà, nhưng lúc trước "dụng cụ hình rubic" kiểm tra đo lường La Phong xong, Đoạn Đông Hà đã hơi mỉm cười. Lúc đó họ đã cảm thấy hoài nghi.
Hơn nữa trong số họ…
La Phong là tu luyện ngắn nhất. Vẻn vẹn chỉ mười mấy kỷ nguyên, ngắn ngủi như thế nào chứ?
- Năm người các ngươi cùng đi vào. Hắn, một mình đi vào.
Đoạn Đông Hà lạnh giọng nói:
- Sao, không muốn đi vào à? Vậy rời đi. Bây giờ vẫn còn có thể sống sót ly khai đó. Nếu không ly khai, năm người các ngươi hãy cấp tốc đi vào, không đi vào, sẽ bị sàng lọc đào thải.
Lộc Trùng Chi Chủ, Lưu Cửu Chi Chủ, ba Vũ Trụ Chi Chủ Thần Nhãn Tộc đều nhìn nhau, rồi liếc mắt nhìn La Phong.
- Đi.
- Đi.
Năm bóng người đồng thời tiến vào hành lang.
Rào…
Miệng hầm nặng nề to lớn ầm ầm hạ xuống, lại bịt kín cả hành lang. Lúc này chỉ còn lại có Đoạn Đông Hà và La Phong.
- Một khi tiến vào hành lang, sẽ không có cơ hội rút lui.
Đoạn Đông Hà liếc mắt nhìn La Phong.
La Phong gật gật đầu, trong lòng lại hiện lên nhiều tâm tư.
Năm người kia cùng đi vào? Mình một mình đi vào?
Vì sao lại đặc biệt như vậy?
Chẳng lẽ Đoạn Đông Hà thật sự có vài phần kính trọng mình, hay là có nguy cơ đặc thù gì chờ đợi mình? Là phúc là họa?
Bên trong hành lang.
Lộc Trùng Chi Chủ, Lưu Cửu Chi Chủ, tam đại Vũ Trụ Chi Chủ Thần Nhãn Tộc nhìn miệng hầm phía sau đang hạ xuống, ai nấy đều hơi biến sắc.
- Tình huống không ổn.
Ảnh Ai Chi Chủ cất giọng the thé, đôi mắt hung mang lấp lóe.
- Nếu tuyển người nhận truyền thừa, tu luyện vẻn vẹn chỉ mười mấy kỷ nguyên đã có thành tựu cao như vậy, so với người tu luyện gần ba thời đại luân hồi mới có được thành tựu cao như vậy. Chỉ người đó không ngu cũng sẽ tuyển La Phong. Ta hoài nghi lúc trước dụng cụ kiểm tra đo lường cổ quái, đã không riêng kiểm tra đo lường huyết thống sinh mạng đặc thù, rất có khả năng cũng kiểm tra đo lường cả người đó sống bao lâu!
Năm người khác đều cả kinh.
Đúng
Không ai biết dụng cụ cổ quái đó rốt cuộc có thể kiểm tra đo lường những thứ gì.
- Khẳng định kiểm tra đo lường được một vài đặc thù.
Ảnh Ai Chi Chủ cười lạnh.
- Nếu không lúc đó Đoạn Đông Hà làm sao cười như vậy? Hiển nhiên hắn vô cùng hài lòng La Phong. Vì sao hài lòng? Ta thấy, chính là vì kiểm tra ra La Phong mới sống mười mấy kỷ nguyên, thời gian tu luyện rất ngắn. Một thiên tài tuyệt thế tu luyện ngắn như vậy, ta đã sống qua ba Thời Đại Luân Hồi cũng cảm thấy khó tin. Cho dù đặt trong nền văn minh cổ, sợ cũng là một thiên tài tuyệt đỉnh. Thiên tài tuyệt đỉnh như vậy đến đây kế thừa truyền thừa, hắn đương nhiên hài lòng. Do đó đối đãi khác hẳn!
- Ừm.
- Đúng.
- Rất có khả năng như vậy.
Cả đám hùa theo. Đến cả Lộc Trùng Chi Chủ cũng gật đầu. Họ đều là ngồi trên ghế cao, hiểu rõ khi mình tuyển đệ tử đều không thể tuyệt đối công bình. Một khi coi trọng một đệ tử thật sự, lúc tuyển chọn sẽ có đối đãi khác nhau một chút.
- Chúng ta làm sao bây giờ? Bây giờ chúng ta năm người cùng nhau đi qua hành lang, cho dù muốn tiện thể gây thêm tai họa cho La Phong cũng không làm được.
Kim Phương Chi Chủ lắc đầu.
- E rằng Đoạn Đông Hà cũng nghĩ như vậy, cho nên mới tách chúng ta ra. Chúng ta cho dù có ý muốn làm như vậy, cũng không thể áp dụng.
- Đi thôi.
Lộc Trùng Chi Chủ lắc đầu.
- Đừng nghĩ nữa. Đây là truyền thừa của Đoạn Đông Hà lưu lại. Chúng ta chỉ có thể theo ý mà làm. Có cơ hội sẽ xử lý La Phong. Bây giờ không cần. Chúng ta chỉ có thể xông qua trước. Chúng ta chưa chắc có thể vượt qua nổi hành lang tử vong này.
- Xông vào thông đạo tử vong muốn sử dụng gì cũng được, Lộc Trùng Chi Chủ ngươi hữu chí bảo chí cường, cơ hội lớn hơn.
- Hừ.
Lộc Trùng Chi Chủ không nói nhảm nói, bay lao thẳng về phía trước. Lưu Cửu Chi Chủ cũng đi theo, hóa thành lưu quang bay về phía trước.
Ba vị Thần Nhãn Tộc nhìn nhau, khẽ gật đầu, cũng tiếp tục tiến lên.
Ưu thế duy nhất của Thần Nhãn Tộc họ là, ba người họ một lòng! Ba người họ liên thủ, cho dù Lộc Trùng Chi Chủ cũng không làm họ quan tâm chút nào.
Ở một đầu miệng hầm.
La Phong cũng thoáng có thể đoán ra. Đoạn Đông Hà làm như vậy, sợ cũng làm cho năm Vũ Trụ Chi Chủ kia bắt đầu chú ý mình, đối địch với mình, xem mình là một người nhận truyền thừa nguy hiểm nhất.
- Ầm!
Một luồng chấn động mãnh liệt từ trong một miệng hầm khác thoáng truyền ra, làm La Phong không khỏi quay đầu nhìn lại, nhưng cũng chỉ có thể thấy miệng hầm rất nặng.
Sau đó, những luồng sóng năng lượng truyền đến. Hiển nhiên sâu trong thông đạo Tử Vong đang phát sinh một vài nguy cơ sinh tử.
- Đoạn Đông Hà đại nhân, không biết vì sao ta lại tách ra khỏi năm người họ?
La Phong đột nhiên hỏi.
Đoạn Đông Hà đứng đó nhắm hai mắt, cả người tựa như một khối băng cứng tỏa ra hàn khí. Nghe La Phong nói, lập tức mở mắt nhìn:
- Chỉ cần đi, không cần hỏi vì sao ta sàng lọc như vậy. Nếu bất mãn, có thể thối lui. Bây giờ thối lui, vẫn có thể sống…
Nói xong hắn nhắm mắt lại.
La Phong chỉ có thể nhẫn nhịn.
Hài Tộc, cũng là tộc quần đỉnh cao Thời Đại Luân Hồi Đệ Nhất, trong Vũ Trụ Hải mênh mông, họ cùng có tứ đại Vũ Trụ Nhỏ.
Bên trong Vũ Trụ Nhỏ Thứ Nhất.
Bốn thân ảnh sừng sững phân tán ở bốn phương vị, đứng đối diện nhau giữa không. Đó chính là bốn vị Ma Chủ của Hài Tộc.
- Đây là ta những gì tự mình Lệ Hải ta trải qua. Đó thật ra là một truyền thừa rất đáng sợ. Một truyền thừa do siêu cường giả Đoạn Đông Hà Ngô của một nền văn minh cổ. Đoạn Đông Hà Ngô, theo ta đoán, chắc là một nhân vật vĩ đại chỉ sau tướng quân của Thuyền Vũ Trụ thuộc vô tận luân hồi trước kia.
Truyền thừa của hắn tuyệt đối không phải chuyện đùa. Hơn nữa nghe hắn nói, truyền thừa của "Đoạn Đông Hà" trong văn minh cổ cũng đều mỗi đời chỉ có một người nhận truyền thừa.
- Xích Liêu Chi Chủ đứng giữa không trung, cung kính nói với bốn đạo thân ảnh sừng sững.
- Lệ Hải?
Một thân ảnh sừng sững mở lời.
- Mọi việc là như thế à?
Lệ Hải cũng cung kính nói:
- Dạ, sự thật đích xác là như thế. Hai chúng ta trong lần đầu sàng lọc đã bị đào thải. Nguyên nhân lại là chúng ta không cùng tổ tiên với hắn, nên không có tư cách tìm được truyền thừa.
- Xích Liêu, mô phỏng ký ức ngươi trải qua ra đây.
Một trong bốn Ma Chủ cao cao tại thượng của Hài Tộc vô cùng trịnh trọng nói. Việc này nghe giản lược đã vô cùng nghiêm trọng, khác hẳn bình thường rồi.
- Dạ.
Xích Liêu Chi Chủ cung kính đáp.
Lập tức
Giữa không trung xuất hiện một hình ảnh ba chiều. Từ khi họ cùng nhau tiến vào Mộ Lăng Chi Chu, tới khi Đoạn Đông Hà xuất hiện trong sảnh điện, nói ra những lời đó, khiến cho bốn vị Ma Chủ bắt đầu kích động. Sau đó khi Đoạn Đông Hà nói một câu Không phải cùng tổ tiên với ta mà cũng muốn kế thừa truyền thừa Đoạn Đông Hà nhất mạch ta à? Vọng tưởng! Cút đi! " cũng khiến cho bốn vị Ma Chủ lạnh mình.
- Đáng hận.
- Cơ hội như vậy, lại, lại để cho Thần Nhãn Tộc có tới ba người. Chúng ta chẳng vào được lấy một người.
- Đáng hận!
Bốn vị Ma Chủ cũng phát ra một tiếng gầm lên phẫn nộ. Hiển nhiên cũng rất phẫn nộ.
- Truyền đi. Mang tin tức này truyền đi, truyền cả ba Thời Đại Luân Hồi, hai Đại Thánh Địa Vũ Trụ.
Một thanh âm khàn gầm gừ nói:
- Cho cả Vũ Trụ Hải toàn bộ biết hết, cho cường giả khắp nơi đều chạy vội tới. Phải loạn, làm bên trong Mộ Lăng Chi Chu đại loạn, thậm chí tàn phá cả truyền thừa của Đoạn Đông Hà! Tóm lại… Chỉ có loạn, Hài Tộc chúng ta mới có cơ hội. Cho dù không có cơ hội, cũng có thể phá cả cơ hội của Thần Nhãn Tộc. Thần Nhãn Tộc cừu hận vô tận với Hài Tộc, không thể để cho bọn họ chiếm đại tiện nghi như vậy.
- Truyền bá.
Ba vị Ma Chủ khác cũng gầm lên. Họ ai nấy đều lửa giận ngút trời. Không chút do dự, lúc này Hài Tộc bắt đầu truyền tức này ra cả Vũ Trụ Hải.
Khu Trong của Thuyền Vũ Trụ, khu vực Viêm Băng Vực, bên trong Mộ Lăng Chi Chu.
La Phong đứng một đầu miệng hầm, thời khắc nào cũng cảm ứng được từng đợt năng lượng chấn động truyền đến, nhưng căn bản không biết bên trong phát sinh cái gì.
- Hả?
Đoạn Đông Hà đột nhiên mắt mở, nhẹ giọng nói:
- Đã chết một tên, còn bốn.
La Phong cả kinh, không khỏi nhìn về phía Đoạn Đông Hà.
Đã chết một người?
----- o O o -----
Truyện khác cùng thể loại
131 chương
359 chương
148 chương
39 chương
145 chương
189 chương