Thốn Mang

Chương 286

Tác giả: Ngã Cật Tây Hồng Thị Nghe thấy Huyết Phủ Dụ Xích hô to "Tám phần!", Khảm Hồng cùng Khảm Đồ hai huynh đệ nhất thời kinh hãi, lập tức dùng đến tốc độ cực hạn, hóa thành hai đạo hắc quang, đánh về phía Huyết Phủ Dụ Xích. Bọn họ không hề muốn Lý Dương giúp cho Dụ Xích, như vậy có thể nguy rồi. Giống như hai cơn lốc xoáy nhỏ, Khảm Hồng cùng Khảm Đồ hai huynh đệ điên cuồng bổ về phía Huyết Phủ Dụ Xích. Hai loan đao biến thành một trường ảnh loan đao thật lớn, loan đao điên cuồng bổ xuống. - Phốc... Trên người máu tươi ròng ròng, Huyết Phủ Dụ Xích lại không một chút để ý, ngửa mặt lên trời điên cuồng hét lên một tiếng, trên người cơ bắp nổi lên, đạo đạo hắc quang không ngừng lóe ra. Thân thể của cấp bậc Ma Soái hậu kỳ năng lượng hoàn toàn bộc phát, phòng ngự thân thể đạt tới mức cao nhất. - Hai tên tiểu tử các ngươi, đi chết đi! Dụ Xích điên cuồng hét lên, nhãn tình nhanh chóng bùng nổ, trong con mắt sung mãn huyết ti, hàm răng hổ cũng cắn chặt lại, tay phải cầm một Huyết Phủ thật lớn mạnh mẽ giống như giao long xuất thủy. - Hô! Cự đại Huyết Phủ xoay thành một vòng 360 độ thật lớn. - Tên này liều mạng rồi! Khảm Hồng cùng Khảm Đồ kinh hãi, cũng không ẩn tàng gì nữa, trên người cũng xuất ra đạo đạo phù triện màu đen, đạo đạo hắc khí bắt đầu bay lên. Tiếp theo Khảm Hồng cùng Khảm Đồ hai người giống như trong nháy mắt công lực lại tăng thêm gấp đôi. Đột nhiên, hai người thực lực tăng mạnh, tốc độ cũng tăng thêm một tầng, phiêu hốt tránh khỏi công kích của Huyết Phủ, sau đó lập tức Uyên Ương song đao tấn công về phía Dụ Xích. Huyết Phủ Dụ Xích đạp mạnh một cái xuống đất, thân thể trong nháy mắt lùi ra ngoài trăm mét, nhìn Khảm Hồng cùng Khảm Đồ thực lực đã tăng nhiều, nhưng lại cười lạnh "Hừ, dùng một chiêu này đối phó với ta, đúng là nằm mơ!" Huyết dịch sôi trào! Gầm nhẹ một tiếng, Huyết Phủ Dụ Xích thân thể đột nhiên trở thành màu hồng, đỏ như máu, kinh khủng dị thường. Thậm chí có thể xuyên qua da thấy huyết dịch bên trong đang sôi trào. Con mắt của Huyết Phủ Dụ Xích cũng trở nên đỏ như máu, hàm răng cũng là dính đầy máu tươi. - Mộc Dịch chân nhân, còn không ra tay! Khảm Hồng cùng Khảm Đồ chứng kiến một màn này, cũng là kinh hãi, lập tức cao giọng hô lên với Lý Dương. Lý Dương giờ phút này đang là cả kinh. Vừa rồi Khảm Hồng cùng Khảm Đồ không biết vận dụng bí thuật gì, lại khiến cho công lực hai người đều tăng lên gấp đôi, bây giờ Huyết Phủ dụ Xích công lực cũng đề cao lên rất nhiều. Dụ Xích giờ phút này, nếu Lý Dương còn dùng thủ đoạn vừa rồi, phỏng chừng cũng là đánh không lại, chỉ có "Phá Sơn Liệt Không" hoặc là "Bi Sát". Nghe thấy hai người Khảm Hồng cùng Khảm Đồ hét gọi. Lý Dương mỉm cười nói: - Đừng có gấp! Thân thể Lý Dương hóa thành một cơn gió nhẹ, cơ hồ khiến cho người khác không cảm thấy chút gì ba động, thân hình Lý Dương liền đã tới trước mặt Dụ Xích. Dụ Xích sửng sốt, lập tức điên cuồng hét lên một tiếng, cơ thể càng trở nên kinh khủng. Cự phủ lại hung hăng bổ xuống. Tốc độ của Huyết Phủ thực sự hãi nhân cũng khiến cho không gian trở nên chấn động. - Ngươi không thể đánh được ta đâu! Lý Dương thần thức truyền âm vào trong óc của Dụ Xích. Dụ Xích sửng sốt, lại nhìn lại, Lý Dương đã biến mất trước mặt hắn, không nhịn được trong lòng hoảng hốt. Nhưng mà ngay sau đó một cỗ thống khổ kịch liệt từ trong đầu truyền tới… - Hát! Lý Dương giờ phút này đứng ở phía sau của Dụ Xích. Trong chốc lát vừa rồi, Lý Dương đã vận dụng "Xuyên Vân Toa Vụ", giống như bướm lượn trong hoa lá, dễ dàng vòng thành một nửa vòng tròn, liền đã tới phía sau của Dụ Xích, mà Dụ Xích căn bản là không phát hiện ra. - Hừ! Lý Dương hừ lạnh một tiếng, tay phải giống như cương trảo xuất ra, dễ dàng nắm được và lập tức hung hăng túm đầu của Dụ Xích, bay ra hơn mười mét, sau đó mạnh mẽ ném xuống mặt đất. Lý Dương coi Dụ Xích như cái bao cát, liên tục nhắm mặt đất hung hăng đánh xuống. - Oanh!... Oanh!... Oanh!... Oanh!... Oanh!... Điên cuồng, Lý Dương điên cuồng đánh xuống, theo một tiếng nổ thật lớn, nhưng tảng đá trên mặt đất lại xuất hiện một cái hố sâu khổng lồ. Nhưng mà càng đánh, Lý Dương trong lòng lại càng khiếp sợ. Bởi vì hắn cảm thấy Dụ Xích này phảng phất giống như một khối cương thiết, đánh xuống mặt đất, dĩ nhiên mỗi cú tạo thành một cái hố sâu. Cảm giác này rất quái dị, hơn nữa Huyết Phủ của Dụ Xích vẫn cầm trên tay, không hề buông ra. - Hống… Dụ Xích bị đánh đến choáng váng, vừa mới tỉnh táo lại, lại mạnh mé hua Huyết Phủ chém về phía Lý Dương. Lý Dương lập tức thân hình chợt lóe, tránh ra phía xa xa. - Mẹ kiếp, ngươi cũng…, ngươi cũng… Giờ phút này Dụ Xích trong lòng vô cùng phẫn nộ. Chính mình vừa rồi lại trở thành cái bao cát bị hung hăng đánh xuống mặt đất. Phẫn nộ khiến máu trong cơ thể của Dụ Xích càng thêm sôi trào, giờ phút này hắn đã là một người màu huyết hồng. - Chết! Khảm Hồng cùng Khảm Đồ vụt xuất hiện ở bên cạnh Dụ Xích, hai thanh loan đao màu đen mạnh mẽ đánh xuống. - A… Huyết Phủ nhanh nhẹn rời tay Dụ Xích, giống như một đạo hồng quang, đánh về phía Khảm Đồ. Đồng thời hắn cũng không để ý gì đến công kích của Khảm Hồng bên cạnh, tốc độ lại cũng tăng thêm một bậc nữa. Cùng lúc đó Khảm Hồng đang một đao bổ lên người hắn, hắn hung hăng quơ một cái nắm lấy Khảm Hồng, nắm lấy loan đao trên tay Khảm Hồng. - Phốc! Loan đao của Khảm Hồng hung hăng bổ xuống trên người Dụ Xích, Dụ Xích bất quá thân thể hơi nhoáng lên một chút, liền tránh được nơi yếu hại trái tim. Trên người Dụ Xích huyết nhục đổ ra, nhưng tay phải của Dụ Xích cũng giống như ưng trảo. - Phốc! Sức tàn phá của đôi tay tựa như Nhất Dương chỉ, tay phải của Dụ xích đã xuyên phá giữa ngực của Khảm Hồng, trực tiếp nắm lấy trái tim của Khảm Hồng. - Đại ca! Tránh khỏi Huyết Phủ, Khảm Đồ trong nháy mắt con mắt đỏ bừng, điên cuồng vọt đến… - A! Khảm Hồng nóng nảy, sợ hãi, điên cuồng, la hét. Điên cuồng muốn trốn tránh, nhưng mà hai người ở quá gần nhau, thân thể muốn trốn tránh, căn bản không còn kịp nữa, chỉ còn một biện pháp – trái tim thoát đi. Trái tim là hạch tâm của thân thể, giống như nguyên anh của tiên nhân, đao phách của phi đao nhập đạo giống nhau, đều có thể một mình thoát đi, sau đó hấp thu năng lượng, lại hình thành thân thể. - Muốn chạy trốn? Huyết Phủ Dụ Xích cười nanh ác, trên tay lại thoát ra một đạo hồng quang. - Oanh! Đạo hồng quang này giống như tên rời cung, đạt tới một tốc độ cực kỳ kinh khủng. Trong nháy mắt đã oanh phá trái tim của Khảm Hồng, và mang nguyên thần của Khảm Hồng tiêu diệt luôn. Lý Dương đang ở một bên xem cuộc chiến không hề ra tay đồng tử cũng co lại. Hồng quang? Đây là cái gì? Thần thức cường đại của Lý Dương phát hiện rõ ràng, hồng quang nho nhỏ này, là một cây phủ đầu phi thường nhỏ, cây phủ đầu này vô cùng nhỏ, chỉ nhỏ bằng nửa lòng bàn tay, cùng với cự đại Huyết Phủ trước đây Dụ Xch sử dụng cùng một dạng. Lý Dương có một loại cảm giác không ổn, tựa hồ như Dụ Xích này một mực ngụy trang. Cây Huyết Phủ nho nhỏ này, là để công kích xa, công hiệu so với đao phách của Lý Dương không sai biệt lắm. Chỉ là đao phách của Lý Dương có thể không ngừng thay đổi, không ngừng đề cao mà thôi. - Chân nhân, còn không ra tay. Khảm Đồ chứng kiến đại ca đã chết, đã không còn dã tâm gì, hắn đang suy nghĩ chính là bảo trụ tính mạng, thậm chí đến hai gã thủ hạ chính Khảm Đồ tự mình mang đến cũng không hề ra tay. Cùng với đám người Toại Hổ ở một bên thúc thủ bàng quan. Ở cấp bậc chém giết này, đã không phải là bọn chúng có khả năng nhúng tay vào. - Khoáng mạch Thiên Linh Thạch, chính là thuộc về ta. Dụ Xích giờ phút này trong mắt cũng hiện lên một tia quang mang băng lãnh. Lý Dương trong đầu lại nhớ tới một loại độc vật – độc xà. Quá khứ, biểu hiện của Dụ Xích chỉ là ngụy trang mà thôi. Rất nhiều người cho rằng Phiêu Tuyết sơn mạch thủ lĩnh của tam đại thế lực, ngu xuẩn nhất chính là Dụ Xích. Nhưng chính là hiện tại xem ra, ngược lại tối nguy hiểm chính là Dụ Xích. Bất luận là "Huyết dịch sôi trào" bí thuật, cùng với cây Huyết Phủ nho nhỏ đó, đầu là hắn ẩn tàng. - Khảm Đồ, chết! Dụ Xích hóa thành một đạo hồng quang, trong nháy mắt đã tới bên cạnh Khảm Đồ. Lý Dương lại trong lòng cả kinh, tốc độ Dụ Xích vừa mới biểu hiện lại đề cao thêm một tia. Phải biết rằng, trong khi điên cuồng chiến đấu, tốc độ đạt tới cực hạn của bản thân, bình thường là rất khó có khả năng gia tăng thêm một chút nào. Điều này chỉ có một loại giải thích, nhược điểm của Dụ Xích - tốc độ chậm, đây cũng là do Dụ Xích ngụy trang ra. Chỉ có Dụ Xích tốc độ vốn là nhanh, trong giờ phút này lại không kìm hãm được đề cao tốc độ lên một chút. Nhất thời Lý Dương trong lòng phát lạnh. Ngụy trang thành nhược điểm, người khác thực sự nghĩ là hắn có tốc độ chậm, đối phương trong khi đối phó với hắn, tự nhiên từ phương diện này động thủ, sử dụng kế hoạch xếp đặt theo tốc độ chậm. Nhưng mà hắn trên thực tế tốc độ cũng không chậm, kết cục của địch nhân… Tên Dụ Xích này quá kinh khủng, quá âm hiểm. Lý Dương cũng bắt đầu trở nên cẩn thận. Tựa hồ như chính mình muốn giết Dụ Xích cũng không phải là dễ dàng như vậy. - Hô, ngươi căn bản không đuổi kịp ta! Khảm Đồ thân hình chợt lóe, tránh khỏi cây Huyết Phủ nho nhỏ của Dụ Xích, liền muốn chạy trốn, nhưng mà… - A, như thế nào có thể? Hai con mắt của Khảm Đồ trợn tròn lên, hắn không thể tin được, Dụ Xích vốn đang ở phía sau của mình, với tốc độ nhanh nhất của chính mình, Dụ Xích lại đuổi tới bên cạnh mình, đánh đến người. Chẳng lẽ Dụ Xích này tốc độ so với mình còn nhanh hơn? Nhưng chính là, hắn đã không còn sinh cơ gì. Vừa rồi một thiết quyền của Dụ Xích ầm ầm phá vỡ lồng ngực của Khảm Đồ, oanh nhiên phá vỡ trái tim của hắn, giết đi nguyên thần của hắn. - Ba ba… Một trận vỗ tay vang lên, Lý Dương mỉm cười nhìn Dụ Xích. - Cũng quả nhiên là lợi hại, phỏng chừng không ai mà biết ngươi tốc độ chậm, lại là ngươi ngụy trang ra. Lý Dương mỉm cười nói. Dụ Xích nhìn Lý Dương, ý vị thâm sâu nói: - Không, có người biết… đó là người chết! Dụ Xích khuôn mặt bắt đầu trở nên tươi cười: - Ngươi bây giờ cũng biết bí mật này, cho nên… ngươi cũng là người chết! - Thật sao? Lý Dương đột nhiên hỏi lại. Lý Dương lại mỉm cười, giống như nhàn nhã tản bộ, chậm rãi đi về phía Dụ Xích. Đúng vậy, thật chậm, từng bước từng bước một đi đến. Dụ Xích lại cảm thấy một cỗ áp lực, tay phải vừa đảo, cây cự đại Huyết Phủ màu huyết hồng ở phía xa đã tới trên tay hắn, hai cây Huyết Phủ một lớn một nhỏ, đó là vũ khí chính thức của Dụ Xích. Cầm hai cây hạ phẩm ma khí, Dụ Xích lại như cũ cảm thấy có điểm không không chắc chắn. Bởi vì, Lý Dương trên mặt tươi cười khiến cho hắn cảm thấy có điểm bất an. - Hát! Dụ Xích điên cuồng động dụng toàn bộ năng lượng trong cơ thể, từng đạo ma nguyên lực lưu chuyển trên người hắn. Lý Dương vẫn như trước từ từ từng bước từng bước đi đến chỗ Dụ Xích, bước đi rất chậm, nhưng đồng thời phảng phất nét tự tin. Lý Dương không phải là không tự lượng sức, hắn thật sự là tự tin. Hôm nay hắn là Ma Tướng hậu kỳ, đao mang đã có thể nhẹ nhàng đối phó với cao thủ đồng cấp. Đao phách chính là bản thể của đao mang, lực công kích càng là vượt quá cả chục lần, đối phó với Ma Soái hậu kỳ cũng là có nắm chắc, Hơn nữa, "Phá Sơn Liệt Không" cùng với "Bi Sát", dù có là cao thủ Ma Vương tiền kỳ đến, phỏng chừng thắng bại cũng khó nói. Giờ phút này, trong nguyên thần của Lý Dương, điện mang màu đen đã rót vào trong nguyên thần hơn phân nửa, nguyên thần năng lượng của Lý Dương cũng đã thay đổi hơn phân nửa, đồng thời uy áp vào người khác cũng mãnh liệt hơn nhiều. - Tích tích… Từng giọt mồ hôi từ trên trán của Dụ Xích rơi xuống, cho dù là đối mặt với Kha Phong Ma Vương, cũng không có áp lực tâm lý lớn như vậy. Đây không phải là khí thế áp bức, mà đơn giản là tâm lý áp bức. Cỗ uy áp này rất nhanh đã khiến cho Dụ Xích điên cuồng rồi. Hắn không có một chút tin tưởng nào. Rốt cục… Dụ Xích không cách nào nhẫn được nữa, toàn thân sớm đã là huyết hồng, con mắt cũng là đầy máu. - Hống… Theo một tiếng hống, đạo đạo máu tươi chảy ra ở bên ngoài thân thể Dụ Xích. Giờ phút này hắn cũng đã tới cực hạn, tay phải nắm cự đại Huyết Phủ, còn có một cây Huyết Phủ nho nhỏ dung nhập vào trong cơ thể, tùy thời có thể phóng ra công kích. - Hô! Giống như một tia chớp lôi đình, tốc độ so với vừa rồi nhanh hơn gấp đôi, quả nhiên là ẩn giấu quá sâu. Một đạo quang mang cực lớn màu huyết hồng giống như một con cự long màu đỏ từ cửu thiên rơi xuống, hung hăng bổ về phía Lý Dương. Đồng thời một quang mang màu huyết hồng rất yếu ớt, bắn về phía ngực của Lý Dương. Hai đạo quang mang màu huyết hồng một lớn một nhỏ… Cước đạp Thanh Vân, chu du trên chín tầng trời! Lý Dương dưới chân đột nhiên xuất hiện thanh trường kiếm màu xanh, thân thể lại phóng lên cao, biến mất không thấy, cơ hồ là trong nháy mắt, liền đã biến mất trong mắt của Dụ Xích. - Người đâu? Dụ Xích sửng sốt. Đột nhiên một cỗ năng lương kinh khủng từ trên chín tầng trời áp xuống, giống như một đạo thiểm điện, trực tiếp đánh đến Dụ Xích. Dụ Xích tụa hồ có một loại cảm ứng, lập tức ngẩng đầu nhìn lên, nhưng… - Oanh long long… Mắt không nhìn thấy gì cả, tai cũng không nghe thấy gì, tâm thần hỗn loạn, hết thảy đều không biết gì nữa. Đao chi Bi Sát! Với tâm thần năng lượng của Ma Vương trung kỳ đánh xuống, Dụ Xích thấp hơn một cấp bậc tựa hồ như không có lực, đã hoàn toàn mê mộng. - Oanh! Đao phách màu xanh đậm, giống như một tia chớp từ trên đỉnh đầu đảnh thủng mà xuống, thẳng băng xuống, mạnh mẽ quét đi tất cả trở ngại, với tốc độ kinh khủng, trong nháy mắt đã đánh tới trái tim. "Oanh!" lên một tiếng, linh giáp của trái tim vỡ vụn nổ mạnh, đao mang từ trong đao phách xuất ra, trong nháy mắt đã mang nguyên thần giết đi. Dụ Xích trong lúc bị vây trong cảm giác hỗn độn, liền đã bị Lý Dương giết đi. - Chúc mừng đại nhân, nhất thống Phiêu Tuyết sơn mạch! Toại Hổ, Ly Lang, Điền Báo mấy người lập tức quỳ xuống, hưng phấn nói. Hai gã cao thủ Ma Soái tiền kỳ mà Khảm Hồng cùng Khảm Đồ mang theo, cũng là biết thế nào là tốt, lập tức quỳ xuống nói: - Lực Phi, Lực Đằng nguyện ý thuần phục đại nhân, thề sẽ sống chết vì đại nhân! Huyết Phủ Dụ Xích cũng với Uyên Ương Đao Ma huynh đệ đều đã bị giết. Từ nay trở đi, Phiêu Tuyết sơn mạch còn có ai là đối thủ của Lý Dương? Mấy tên tiểu nhân vật này bất quá là cỏ đầu tường (ý nói cỏ leo mép tường, một dạng dựa dẫm để leo cao – vandai79) mà thôi. Chỉ cần biết rằng Uyên Ương Đao Ma huynh đệ, Huyết Phủ Dụ Xích đã chết, nhất định là tranh nhau thuần phục. Tập 8: Phiêu Tuyết