Thốn Mang

Chương 217

Tác giả: Ngã Cật Tây Hồng Thị Thần kiếm Tử Điện lúc này đã hoàn toàn bị vật thể ở trong trạng thái sương mù màu huyết hồng đó bao bọc lấy, giữa hai bên phát sinh ra một số sự tình đặc thù khiến người ta khó mà hiểu được. - Xoẹt xoẹt… Tử sắc điện xà lóe lên, còn vật thể đang ở trạng thái sương mù hồng huyết sắc thì dần dần thu nhỏ lại, thần kiếm Tử Điện vốn có màu tím, bây giờ đã dần biến sang màu huyết hồng. Tiêu Diêu tán nhân đang khoanh chân nồi, đôi mắt hơi nhắm lại, chỉ là trên người lão không ngừng lóe lên các loại quang mang, điều này nói lên rằng Tiêu Diêu tán nhân đang sử dụng một loại công pháp đặc thù. Đột nhiên Tiêu Diêu tán nhân hơi nhíu mày lại, tựa hồ như lão đã gặp phải chuyện gì đó khó khăn. Trước đây, khi Tiêu Diêu tán nhân luyện chế tiên kiếm thì thường là khá dễ dàng, cho dù là hấp thu tinh hoa của các phi kiếm khác cũng rất đơn giản. Nhưng lần này lại không như vậy, lần này đối phương là thần kiếm, một thanh thần kiếm! Hạ phẩm tiên kiếm hấp thu thần kiếm Tử Điện. Có khả năng đó sao? Trên người Tiêu Diêu tán nhân không ngừng lóe lên quang mang, những luồng quang mang càng ngày càng dồn dập. Đột nhiên sắc mặt lão trở nên trắng bệch, tuyệt đối trắng bệch, trắng đến khó nhìn. Nó giống như một khuôn mặt được trát phấn dầy đặc ở tục thế vậy, trắng đến tuyệt đối! Thời khắc này tại nham động bên ngoài chỉ có Lý Dương và Kim Kiếm tôn giả, tứ đại yêu thú sớm đã chạy đi rồi, hiển nhiên bọn họ đã chẳng còn tâm tư gì đối với bảo vật nữa, Kim Kiếm tôn giả vì sư tôn của y Nam Cung Lam mà lo lắng, còn Lý Dương thì cũng đang chăm chú nhìn nghĩa phụ của mình. - Nghĩa phụ! Lý Dương trong lòng chợt cảm thấy lo lắng: - Nghĩa phụ rút cuộc đã làm sao rồi? Sao sắc mặt lại trở nên khó nhìn như vậy? Đột nhiên… - Liều thôi, cho dù phải mất đi một viên Hạnh linh đan cũng phải thử xem! Trong lòng Tiêu Diêu tán nhân lập tức đưa ra m ột quyết định dứt khoát. Lần này có thể nói là Tiêu Diêu tán nhân đã thất bại, phương pháp luyện chế chưa từng gặp bất lợi nay đã thất bại rồi, thần kiếm Tử Điện tịnh không phải có thể dễ dàng bị hấp thu như vậy. Bất quá Tiêu Diêu tán nhân lại chuẩn bị bỏ ra một viên Hạnh linh đan để liều lần cuối, so với thần kiếm Tử Điện thì Hạnh linh đan chẳng là cái gì! Lập tức… Sắc mặt Tiêu Dao tán nhân đã đỏ trở lại, đỏ một cách quỷ dị. Đỏ đến mức khiến người ta phải run sợ, mà thần kiếm Tử Điện cũng phát xuất ra những quang mang hồng sắc, tựa hồ như hai màu hồng đó đang giao thoa với nhau vậy. - Xoẹt! Tiêu Diêu tán nhân há miệng ra, một luồng huyết dịch hóa thành một mũi phi tiên trực tiếp bắn thẳng về thần kiếm Tử Điện, đó chính là huyết dịch của Tiêu Diêu tán nhân, tinh huyết, tinh huyết bản mệnh! Sử dụng tinh huyết bản mệnh, cho dù là tiên nhân thì bình thường cũng chỉ dám sử dụng một giọt hai giọt. Nhưng Tiêu Diêu tán nhân loáng một cái đã phun ra cả một dòng tinh huyết, luồng tinh huyết này trực tiếp bắn thẳng lên thần kiếm Tử Điện. Một khi tinh huyết bản mệnh tiêu hao quá nhiều thì đến nguyên anh, hạch tâm của thân thể tiên nhân cũng sẽ mất đi năng lượng. Đột nhiên quang mang trên thần kiếm Tử Điện lóe lên mãnh liệt, sắc mặt Tiêu Diêu tán nhân lập tức sầm lại, sau nháy mắt mà phảng phất như đã già đi mấy chục tuổi, đầu tóc trở nên khô héo, sức sống tựa hồ như đã biến mất sau nháy mắt vậy. - Nghĩa phụ! Thân hình Lý Dương lóe lên và lao đến bên cạnh Tiêu Diêu tán nhân. Tuy Lý Dương trong lòng lo lắng nhưng vẫn còn có thể coi là trầm ổn, dù sao nghĩa phụ hắn cũng có Hạnh linh đan. - Tiêu Diêu tán nhân muốn chết sao? Dùng nhiều tinh huyết bản mệnh như vậy, có lẽ bây giờ toàn thân đã chẳng còn chút công lực nào rồi! Nam Cung Lam lắc đầu nói, lão liếc mắt nhìn Tiêu Diêu tán nhân đang không còn chút công lực nào với vẻ khó hiểu. Cho dù như thế nào thì lúc này Tiêu Diêu tán nhân cũng đã hoàn toàn mất đi lực chiến đấu, giờ đã không còn sức cạnh tranh nữa rồi, đối với Nam Cung Lam mà nói, đó cũng có thể coi là một chuyện tốt. - Tiêu Diêu tán nhân ngươi cũng muốn đoạt thần kiếm, hừ, nằm mơ! Tằng Phong lườm Tiêu Diêu tán nhân rồi cười lạnh truyền âm đi: - Hữu Di, Tuyết Bàn Thiên Niên Ti! Tằng Phong vừa truyền âm, trong lòng Hữu Di bèn lập tức hiểu ngay, lập tức hai sợi tơ trắng xóa từ trên tay hai người đồng thời bay ra, tiếp đó nó trực tiếp bao bọc lấy thần kiếm Tử Điện, "vù!" một tiếng vang lên, hai sợi tơi trắng xóa đó liền quấn chặt lấy thần kiếm Tử Điện. - Thu! Tằng Phong và Hữu Di hét lờn một tiếng, đạo đạo quang mang từ trên sợi tơ trắng xóa đó lóe lên. -Tuyết Bàn Thiên Niên Ti, hừ, đứt cho ta! Nam Cung Lam cười lạnh một tiếng, một đạo kiếm ảnh mù mịt chém vào không gian, kiếm ánh đó chính là do tiên kiếm Thái Vấn của Nam Cung Lam chém ra. Cửu Thiên kiếm điển – "Bình Dục" thiên. Kiếm quang được thu liễm lại cực kỳ tinh xảo, không có bất kì một quang mang năng lượng nào bị tỏa ra, tiên kiếm Thái Vấn phảng phất giống như một thanh trường kiếm phổ thông vậy, nhưng tốc độ của nó vô cùng nhanh, khi Tằng Phong cùng Hữu Di còn chưa kịp phản ứng thì tiên kiếm Thái Vấn đó đã biết mất rồi. Tiếp đó hai tiếng "Bùm!""Bùm!" vang lên, hai sợi tơ trắng xóa có lai lịch bất phàm đó đã đứt. "Bình Dục" thiên chính là kiếm thiên thứ tư trong "Cửu Thiên kiếm điển, đối với Tuyết Bàn Thiên Niên Ti này Nam Cung Lam cũng có chút hiểu biết, đó là một vật cực kỳ bền chắc, cho dù là tiên kiếm cũng khó mà chém đứt. - May mà còn mang theo tiên kiếm Thái Vấn, nếu không chỉ riêng hai sợi Tuyết Bàn Thiên Niên Ti này cũng đã khó mà chém đứt được rồi, xem ra lần này Thượng Thanh Cung đích xác đã bỏ ra một số vốn khá lớn a! Chém đứt được Tuyết Bàn Thiên Niên Ti, Nam Cung Lam thở phào một hơi. - Nam Cung, không ngờ người, không ngờ ngươi dám chém đứt Tuyết Bàn Thiên Niên Ti của ta! Tằng Phong phẫn nộ rống lên, thấy Tuyết Bàn Thiên Niên Ti bị hủy, trong lòng hắn không khỏi cảm thấy đau xót. Nam Cung Lam nhìn Tằng Phong cùng Hữu Di, y khinh thường nói: - Tằng Phong, người có phải là kẻ ngốc không? Hiện nay Tiêu Diêu tán nhân công lực đã mất hết, thần kiếm Tử Điện không thuộc về ta thì sẽ thuộc về vợ chồng các ngươi. Đã đến nước này rồI, chúng ta đã ở vào cục thế không chết không thôi, chém cái Tuyết Bàn Thiên Niên Ti của ngươi thì sao nào? Cho dù giết ngươi cũng là chuyện rất bình thường thôi! Đích xác, giờ phút này hai bên đã đến mức không phải ngươi chết thì là ta vong, cho dù Nam Cung Lam có giết Tằng Phong cùng Hữu Di cũng là chuyện bình thường chứ đừng nói đến chém đứt Tuyết Bàn Thiên Niên Ti. - Hay, hay, nói hay lắm! Tằng Phong hít sâu một hơi, mắt hắn phát ra những tia hàn quang băng lãnh. - Không phải ngươi chết thì là ta chết! Trong lòng Tằng Phong thầm nói. Đáng tiếc, vừa rồi khi Tằng Phong cùng Hữu Di và Nam Cung Lam tranh đấu thì Tiêu Diêu chân nhân đã ăn Hạnh linh đan, bởi vì vừa rồi quá chuyên chú vào động thủ nên ba người đều không phát hiện Tiêu Diêu tán nhân đã nuốt Hạnh linh đan. Thần kiếm Tử Điện này rút cục sao rồi? Hiện này thần kiếm Tử Điện lại xoay tròn trên không trung, vốn dĩ kiếm thể có màu tím nhưng trải qua phương pháp luyện chế đặc thù của Tiêu Diêu tán nhân thì kiếm thể đã biến thành màu huyết hồng, màu sắc đó giống hệt với màu huyết hồng của tinh huyết bản mệnh mà Tiêu Diêu tán nhân phun ra. Nam Cung Lam và Tằng Phong cùng Hữu Di cứ như vậy mà nhìn thần kiếm Tử Điện. Nhưng bọn họ đều chẳng có cách gì để thu lấy thần kiếm lại. Cường hành nắm lấy? Nam Cung Lam đã thử qua rồi, kết quả là bản thân bị năng lượng cường đại của thần kiếm chấn cho phải thổ huyết đương trường, công lực tiêu hao quá nửa. Dùng một vài phương pháp đặc thù để thu lấy? Bạch mi lão giả và Tiêu Diêu tán nhân cũng đã thử qua rồi, tựa hồ hiệu quả đều chẳng ra sao cả. Hơn nữa hiện nay Nam Cung Lam, Tằng Phong cùng Hữu Di đều chẳng có biện pháp nào để thu lấy nữa rồi. - Ân? Tiêu Diêu tán nhân này không ngờ lại bắt đầu hồi phục rồi! Nam Cung Lam liếc nhìn qua Tiêu Diêu tán nhân sắc mặt đang từ từ hồng nhuận trở lại, tựa hồ như đang dần hồi phục. Tiêu Diêu tán nhân một khi hồi phục lại thực lực, tuy đối với Nam Cung Lam không phải là chuyện tốt, nhưng ít nhất cũng không phải là chuyện xấu. Tiêu Diêu tán nhân sống hay chết Nam Cung Lam cũng không để ý. Tằng Phong đột nhiên nhíu mày nhìn qua Tiêu Diêu tán nhân, tiếp đó lại nhìn sang Lý Dương đang đứng bên cạnh. - Không ngờ công lực của Tiêu Diêu tán nhân lại hồi phục nhanh như vậy, hắn và nghĩa tử của hắn đã hại chết Tằng tôn Ngạn nhi của ta, hừ, cho dù thế nào ta cũng phải nhân lúc hắn trọng thương mà giết chết hắn. Vừa tổn thất nhiều tinh huyết bản mệnh như vậy, bây giờ nhiều nhất cũng chỉ có một thành công lực, cứ giết hắn trước đã rồi tính. Tiêu Diêu tán nhân chết rồi thì Lý Dương còn không phải bóp cái là chết sao? Tằng Phong lập tức nổi lên sát ý, tiên khí có lực công kích cực kỳ cường đại mà lần này hắn đem từ Tiên giới xuống đã từ từ rung động lên, yêu cầu của Tằng Phong chính là – nhất kích tất sát. - Nghĩa phụ, vết thương của người thế nào rồi? Lý Dương bên cạnh Tiêu Diêu tán nhân hỏi, tuy hắn biết được nghĩa phụ đã nuốt Hạnh linh đan, nhưng công hiệu của Hạnh linh đan chỉ là nghe người khác nói mà thôi, bản thân Lý Dương vẫn có chút lo lắng. - Đừng lo lắng, thương thế ít nhất cũng đã hồi phục được chín thành, hiệu quả của Hạnh linh đan này quả nhiên không tồi. Tiêu Diêu tán nhan truyền âm cho Lý Dương. Tiêu Diêu tán nhân đột nhiên có chút hưng phấn truyền âm cho Lý Dương: - Lý Dương, ta phải nói cho con biết một tin tức tốt! Lý Dương sững sờ. - Tin tức tốt, tin tức tốt gì cơ? - Thần kiếm Tử Điện đã bị ta luyện hóa rồi! Thanh âm của Tiêu Diêu tán nhân phảng phất như một tiếng sấm nổ oành oành trong đầu Lý Dương. - Thần kiếm, nó nó, nó đã bị nghĩa phụ người… Lý Dương nhìn Tiêu Diêu tán nhân, đôi mắt xoay chuyển liên tục, còn may Lý Dương đang quay lưng về phía ba Đại La Kim Tiên, mấy người Nam Cung Lam không phát hiện ra sự chấn kinh của Lý Dương. Tiêu Diêu tán nhân nhìn Lý Dương mà gật gật đầu rồi truyền âm nói: - Ha ha, ngay từ đầu ta đã chuẩn bị dùng tiên kiếm Luyện Tâm để luyện hóa thần kiếm Tử Điện rồi, đáng tiếc, tiên kiếm Luyện Tâm bất quá chỉ là hạ phẩm tiên khí, phẩm cấp so với thần kiếm Tử Điện thì chênh lệch quá lớn, căn bản chẳng thể luyện hóa. Trong lúc cấp bách nghĩa phụ liền làm cho tiên kiếm Luyện Tâm hóa thành trạng thái sương mù màu hồng huyết, tiếp đó lại đem chín phần tinh huyết bản mệnh của ta dung hợp vào trong, muốn lần này phải luyện hóa thành công. Kết quả là...tinh hoa của tiên kiếm Luyện Tâm đã dung nhập vào trong thần kiếm Tử Điện, nhưng kế hoạch ban đầu của ta đã thất bại. Lý Dương lập tức mê hoặc nói: - Nghĩa phụ, kế hoạch ban đầu thất bại rồi, vậy sao người lại nói thần kiếm Tử Điện đã bị người luyện hóa rồi? Tiêu Diêu tán nhân mỉm cười rồi tiếp tục nói: - Kế hoạch ban đầu của ta chính là phương pháp luyện chế tiên kiếm cũ, án chiếu theo biện pháp trong quá khứ, dùng tiên kiếm Luyện Tâm làm bản thể rồi hấp thu tinh hoa của những phi kiếm hay nguyên liệu trân quý khác để không ngừng đề cao phẩm cấp của bản thân Luyện Tâm. Lần này tuy ta thất bại nhưng tinh hoa của bản thân tiên kiếm Luyện Tâm ngược lại lại bị dung nhập vào trong thần kiếm Tử Điện, nói cách khác tinh hoa của Luyện Tâm đều đã bị thần kiếm Tử Điện thôn phệ hết rồi. Lý Dương vẫn chẳng hiểu gì cả. - Nhưng, tinh huyết của ta cũng phị nó thôn phệ rồi, lại thêm vốn nó không có chủ nhân, lại hấp thụ tinh huyết bản mệnh của ta, tự nhiên việc trích huyết nhận chủ đã được hình thành. Tiêu Diêu tán nhân vui vẻ truyền âm cho Lý Dương. Lý Dương lập tức nở nụ cười. Hắn cũng đã hiểu rồi, những lần luyện chế trước Tiêu Diêu tán nhân đều dùng tiên kiếm Luyện Tâm làm bản thể. Lần này, đến lúc cuối cùng lại phải lấy thần kiếm Tử Điện làm chủ thể, tiên kiếm Luyện Tâm ngược lại lại bị thôn phệ. Chỉ là đồng thời thần kiếm còn thôn phệ cả tinh huyết bản mệnh của Tiêu Diêu tán nhân, thuận tiện… Đã trích huyết nhận chủ rồi! Nhưng đúng vào lúc này, Tằng Phong đột nhiên xuất ra một sát chiêu mãnh liệt, mục tiêu chính là Tiêu Diêu tán nhân mà Tằng Phong cho rằng công lực đã đại tổn. - Xoẹt! Một đao quang mang hắc sắc chợt lóe lên rồi biến mất, hai mắt Tiêu Diêu tán nhân lập tức sáng lên, khóe miệng lão là một nụ cười lạnh, chỉ thấy thần kiếm Tử Điện đang xoay tròn trên không trung đồng thời cũng lóe lên rồi biến mất. Thần khí Xích Tiêu là thần khí có tốc độ đệ nhất trong lục giới, thần khí Xích Tiêu được phân thành sáu thanh thần kiếm, tốc độ của mội một thanh thần kiếm đều cực nhanh, cho dù là thần khí bình thường cũng chẳng thể so sánh được, huống chi thứ Tằng Phong dùng để đánh lén chỉ là tiên khí. - Bùm! - A! Hai đạo thanh âm đồng thời vang lên, đạo thanh âm thứ nhất là tiếng thần kiếm Tử Điện đánh bay thanh tiên kiếm kia, thanh âm thứ là là do thần kiếm Tử Điện bắn xuyên qua nguyên thần của Tằng Phong, nguyên thần của Tằng Phong đến cơ hội chạy thoát cũng chẳng có, nguyên thần lập tức bị xuyên qua. Thần kiếm Tử Điện, tốc độ thật sự quá nhanh! Cho đến khi chết, trên mặt Tằng Phong vẫn còn nụ cười lạnh nở ra khi đánh lén, cho đến khi bị thần kiếm Tử Điện bắn chết hắn vẫn còn chưa kịp phản ứng gì, chỉ có nơi thâm sâu trong đôi mắt của hắn có một sự kinh sợ thật sâu ẩn tàng. - Hừ, muốn đánh lén ta? Thật là chán sống rồi, loại người như ngươi, đến thi thể cùng phải hóa thành tro bụi. Tiêu Diêu tán nhân vốn đang khoanh chân ngồi từ từ đứng dậy, thần kiếm Tử Điện xoay tròn trên đỉnh đầu lão. Thần kiếm Tử Điện nay đã có kiếm thể màu huyết hồng, giống hệt với nguyên thể của tiên kiếm Luyện Tâm. - Đạo hữu ngươi đã luyện hóa được thần kiếm Tử Điện? Lúc này Nam Cung Lam mới tỉnh ngộ, y sững sờ nhìn Tiêu Diêu tán nhân đang giữ thần kiếm Tử Điện trong tay. Nam Cung Lam biết lúc này mình căn bản chẳng phải là địch thủ của Tiêu Diêu tán nhân nữa, chỉ riêng với tốc độ của thần kiếm Tử Điện, Nam Cung Lam cũng căn bản chẳng kịp phản ứng. Nhưng sắc mặt Hữu Di lúc này đã trở nên trắng bệch mà nhìn Tằng Phong bên cạnh đang ngã xuống. Hai ngươi làm phu thê đã nhiều năm, tình cảm đương nhiên rất là sâu nặng, hai người tại Tiên giới cũng như là một người, Hữu Di chẳng thể tưởng tượng nổi, mất đi Tằng Phong thì mình nên làm thế nào? - Đến thi thể cùng phải tan thành tro bụi! Thanh âm của Tiêu Diêu tán nhân hệt như đang liên tục vang lên trong tai bà ta. - Không, tuyệt đối không thể! Hữu Di đột ngột đứng chắn trước thi thể của Tằng Phong mà nhìn chằm chằm vào Tiêu Diêu tán nhân, hung thủ giết chết Tằng Phong, ánh mắt vô cùng lạnh lùng. - Tránh ra, nếu không kể cả một nữ tử như ngươi ta cũng giết chết, khiến ngươi hồn phi phách tán đó. Tiêu Diêu tán nhân lạnh khốc nói: - Ngươi tránh thì thì còn có thể yên ổn trở về Tiên giới mà sinh sống, nếu không… Thần kiếm Tử Điện đang xoay tròn trên đỉnh đầu Tiêu Diêu tán nhân lập tức ngâm lên một tiếng, kiếm thể màu huyết hồng phát ra những tia huyết quang lăng lệ. - Thần kiếm Tử Điện, bán thần khí! Hữu Di thở dài một hơi rồi nói: - Tiêu Diêu tán nhân, hiện nay ngươi đã có được thần kiếm Tử Điện, ta tuyệt không phải là đối thủ của ngươi, ngươi giết ta đi, nếu ngươi không giết ta, ta tuyệt đối không thể để ngươi hủy đi nhục thể của phu quân ta. Giờ phút này Hữu Di chẳng có chút hứng thú nào với sự sống nữa, hiển nhiên bà ta chỉ mong được chết. - Hừ! Tiêu Diêu tán nhân hừ lạnh một tiếng, một người lãnh khốc như lão làm sao có thể để ý đến cái gì khác, thần kiếm Tử Điện lập tức đâm xuống... - Phu quân. Hữu Di thấp giọng lẩm bẩm, trong mắt ẩn chứa một tia vui mừng, đối diện với cái chết mà bà ta lại cảm thấy vui mừng, thời khắc này thần kiếm Tử Điện đã đâm xuống. - Ông! Đột nhiên thần kiếm Tử Điện dừng lại ngay trước mặt Hữu Di, Tiêu Diêu tán nhân liếc mắt nhìn Hữu Di, nhãn thần sau nháy mắt đã trở nên phức tạp, ngay sau đó liền quay đầu và trực tiếp đi ra khỏi cánh cửa. - Lý Dương, chúng ta đi! Lý Dương Cung nhìn Hữu Di một cái, lúc này Hữu Di đang ôm lấy thi thể của Tằng Phong mà không nói tiếng nào, sau đó rồi cũng đi ra. Vừa nãy Lý Dương đã phát hiện, nghĩa phụ mình vào thời khắc cuối cùng khi chuẩn bị giết Hữu Di, thân thể không ngờ lại rùng mình một chút. Liếc mắt nhìn nghĩa phụ, Lý Dương không có nói gì mà đi theo nghĩa phụ rồi bắt đàu hạ sơn, Hữu Di cũng ôm lấy thi thể Tằng Phong rồi cứ thế mà đi theo sau lưng mọi người, trong mắt chẳng hề có một chút biểu tình gì. Bạn nào nhận dịch Tập 7 và 8 Thốn Mang xin nhanh nhanh trả hàng giùm: Tập 6: Phong khởi vân dũng